Chương 338: Có thù tất báo!
Tần Cẩn
11/09/2023
Lăng Vũ rời đi chưa được bao lâu, Cơ Lăng Tuyết vừa nghe tin đã chạy tới.
Nhìn thấy Lương Siêu nằm trên bệ đá, máu tươi đầm đìa, vết sẹo trên người khắp nơi, bà ta gọi như thế nào hắn cũng không tỉnh lại!
Cơ Lăng Tuyết lập tức nổi giận!
Bà ta đột nhiên nheo mắt lại, sát khí tỏa ra khiến cho nhiệt độ của toàn bộ hầm ngục giảm mạnh!
"Tử Yên, con hãy ở đây chăm sóc cho Tiểu Siêu."
Sau khi nói xong, bà ta để lại một lọ đan dược cho Hạ Tử Yên rồi tức giận rời đi.
Thiên Huyền không có con nên Lương Siêu là học trò được ông ấy coi trọng nhất. Vì thế, Cơ Lăng Tuyết đã coi Lương Siêu như là con của mình từ lâu.
Bây giờ trông thấy con trai mình bị đánh đến mức hấp hối như thế, người làm mẹ như bà ta phải làm sao đây?
"Lương Siêu!"
Bà ta vội lao đến chỗ của đối phương để trả thù!
Đây là những gì Cơ Lăng Tuyết nghĩ vào lúc này!
Hạ Tử Yên trước đó còn đang ngơ ngác, đến lúc này mới tỉnh táo lại. Cô vội chạy tới đỡ Lương Siêu dậy, vừa lau vết máu trên người hắn vừa lẩm bẩm: "Anh đừng làm tôi sợ!"
"Tôi chưa từng thấy anh bị thương như vậy bao giờ. Có phải trước đó anh vẫn luôn nhịn đau phải không?"
Sau khi nói xong, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Máu không hề bị bết dính, không hề có mùi tanh mà lại có mùi hăng hắc.
Khi nhìn kỹ hơn, Hạ Tử Yên trợn trừng mắt.
"Đây là...sơn?"
"Ờ, haha..."
Lúc này, Lương Siêu cũng mở mắt ra và nói: "Việc này không phải tôi làm mà đều là lão Lăng làm."
Nghe vậy, Hạ Tử Yên lập tức hiểu ra, Khóe miệng cô hơi giật giật, trong lòng ngầm tán thưởng Lăng Vũ.
Sau khi Lương Siêu uống thuốc trị thương xong, trong khi hắn ngồi thiền và điều chỉnh hơi thở thì Cơ Lăng Tuyết đã tìm thấy Ngọc Long Uyên.
Bà ta trông thấy Ngọc Long Uyên đã tập hợp một nhóm trưởng lão Vũ Minh, bọn họ đang luận tội Lương Siêu và đưa ra những hình phạt dành cho hắn. Hình phạt nặng nhất chính là hủy bỏ tu vi của hắn. Điều đó khiến cho bà ta vô cùng tức giận!
Bà ta khẽ cử động cổ tay, một chiếc cổ cầm bằng ngọc bích hiện ra giữa không trung.
Nhìn thấy tư thế của đối phương, Ngọc Long Uyên không khỏi nhíu mày nói: "Kỷ trưởng lão, bà làm vậy là sao!"
"Tôi biết trước đây bà ủng hộ Lương Siêu làm chỉ huy phi tham mưu. Bà cũng đối xử với cậu ta rất tốt nhưng hành vi của cậu ta quá vô lý, bà sẽ không vì cậu ta mà đắc tội..."
"Không đến mức đó chứ?"
Cơ Lăng Tuyết híp mắt lại thành một vòng cung nguy hiểm, bà ta nói: "Tôi là sư mẫu của Lương Siêu cho nên tôi luôn coi nó như là người thân của mình. Ông nói không đến mức đó là sao!"
Sau khi nói xong, trước sự kinh ngạc của mọi người, những ngón tay thon dài đã gảy đàn!
Một làn sóng âm thanh vang lên đánh bay những người chạm phải nó!
Bọn họ thầm mắng trong lòng, mắng Ngọc Long Uyên hố bọn họ!
Tự mình đâm đầu vào tổ ong vò vẽ mà lại còn kéo bọn họ vào khiến cho bọn họ phải gánh chịu cái tai họa vô lý này!
Dường như Ngọc Long Uyên đang phải đối mặt với kẻ địch lớn. Bởi vì Cơ Lăng Tuyết chưa từng công khai mối quan hệ của mình với Lương Siêu nên ông ta không hề biết nền tảng của Lương Siêu ở Vũ Minh lại sâu tới như vậy.
Ông ta cho rằng Lương Siêu chỉ là một khúc cây không rễ nên tùy tiện giết chết cũng không sao.
Nếu biết trước chuyện này thì ông ta đã không hành động như vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hối hận, giờ chạy là thượng sách!
Tuy rằng ông ta luôn tự cao tự đại nhưng cũng không điên cuồng tới mức cho rằng bản thân có thể đối kháng với một người ở cảnh giới Nguyên Anh.
Giây tiếp theo, Cơ Lăng Tuyết dùng ngón tay gảy dây đàn phát ra làn sóng âm thanh màu xanh ngọc lục bảo. Trong khi đó, Ngọc Long Uyên bắt đầu điên cuồng vung thanh sắt tạo ra vô số bóng gậy khổng lồ.
Nó giống như mọt con thuyền trôi giữa sóng âm. Mặc dù ông ta bị thương nhưng vẫn có thể rút lui được.
Tuy nhiên ngay khi ông ta nhảy lên mái nhà, nhân lúc Cơ Lăng Tuyết sơ hở mà dùng hết tốc lực chạy trốn, một dấu tay cực lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống dưới ánh mắt tuyệt vọng của ông ta...
Nhìn thấy Lương Siêu nằm trên bệ đá, máu tươi đầm đìa, vết sẹo trên người khắp nơi, bà ta gọi như thế nào hắn cũng không tỉnh lại!
Cơ Lăng Tuyết lập tức nổi giận!
Bà ta đột nhiên nheo mắt lại, sát khí tỏa ra khiến cho nhiệt độ của toàn bộ hầm ngục giảm mạnh!
"Tử Yên, con hãy ở đây chăm sóc cho Tiểu Siêu."
Sau khi nói xong, bà ta để lại một lọ đan dược cho Hạ Tử Yên rồi tức giận rời đi.
Thiên Huyền không có con nên Lương Siêu là học trò được ông ấy coi trọng nhất. Vì thế, Cơ Lăng Tuyết đã coi Lương Siêu như là con của mình từ lâu.
Bây giờ trông thấy con trai mình bị đánh đến mức hấp hối như thế, người làm mẹ như bà ta phải làm sao đây?
"Lương Siêu!"
Bà ta vội lao đến chỗ của đối phương để trả thù!
Đây là những gì Cơ Lăng Tuyết nghĩ vào lúc này!
Hạ Tử Yên trước đó còn đang ngơ ngác, đến lúc này mới tỉnh táo lại. Cô vội chạy tới đỡ Lương Siêu dậy, vừa lau vết máu trên người hắn vừa lẩm bẩm: "Anh đừng làm tôi sợ!"
"Tôi chưa từng thấy anh bị thương như vậy bao giờ. Có phải trước đó anh vẫn luôn nhịn đau phải không?"
Sau khi nói xong, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Máu không hề bị bết dính, không hề có mùi tanh mà lại có mùi hăng hắc.
Khi nhìn kỹ hơn, Hạ Tử Yên trợn trừng mắt.
"Đây là...sơn?"
"Ờ, haha..."
Lúc này, Lương Siêu cũng mở mắt ra và nói: "Việc này không phải tôi làm mà đều là lão Lăng làm."
Nghe vậy, Hạ Tử Yên lập tức hiểu ra, Khóe miệng cô hơi giật giật, trong lòng ngầm tán thưởng Lăng Vũ.
Sau khi Lương Siêu uống thuốc trị thương xong, trong khi hắn ngồi thiền và điều chỉnh hơi thở thì Cơ Lăng Tuyết đã tìm thấy Ngọc Long Uyên.
Bà ta trông thấy Ngọc Long Uyên đã tập hợp một nhóm trưởng lão Vũ Minh, bọn họ đang luận tội Lương Siêu và đưa ra những hình phạt dành cho hắn. Hình phạt nặng nhất chính là hủy bỏ tu vi của hắn. Điều đó khiến cho bà ta vô cùng tức giận!
Bà ta khẽ cử động cổ tay, một chiếc cổ cầm bằng ngọc bích hiện ra giữa không trung.
Nhìn thấy tư thế của đối phương, Ngọc Long Uyên không khỏi nhíu mày nói: "Kỷ trưởng lão, bà làm vậy là sao!"
"Tôi biết trước đây bà ủng hộ Lương Siêu làm chỉ huy phi tham mưu. Bà cũng đối xử với cậu ta rất tốt nhưng hành vi của cậu ta quá vô lý, bà sẽ không vì cậu ta mà đắc tội..."
"Không đến mức đó chứ?"
Cơ Lăng Tuyết híp mắt lại thành một vòng cung nguy hiểm, bà ta nói: "Tôi là sư mẫu của Lương Siêu cho nên tôi luôn coi nó như là người thân của mình. Ông nói không đến mức đó là sao!"
Sau khi nói xong, trước sự kinh ngạc của mọi người, những ngón tay thon dài đã gảy đàn!
Một làn sóng âm thanh vang lên đánh bay những người chạm phải nó!
Bọn họ thầm mắng trong lòng, mắng Ngọc Long Uyên hố bọn họ!
Tự mình đâm đầu vào tổ ong vò vẽ mà lại còn kéo bọn họ vào khiến cho bọn họ phải gánh chịu cái tai họa vô lý này!
Dường như Ngọc Long Uyên đang phải đối mặt với kẻ địch lớn. Bởi vì Cơ Lăng Tuyết chưa từng công khai mối quan hệ của mình với Lương Siêu nên ông ta không hề biết nền tảng của Lương Siêu ở Vũ Minh lại sâu tới như vậy.
Ông ta cho rằng Lương Siêu chỉ là một khúc cây không rễ nên tùy tiện giết chết cũng không sao.
Nếu biết trước chuyện này thì ông ta đã không hành động như vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hối hận, giờ chạy là thượng sách!
Tuy rằng ông ta luôn tự cao tự đại nhưng cũng không điên cuồng tới mức cho rằng bản thân có thể đối kháng với một người ở cảnh giới Nguyên Anh.
Giây tiếp theo, Cơ Lăng Tuyết dùng ngón tay gảy dây đàn phát ra làn sóng âm thanh màu xanh ngọc lục bảo. Trong khi đó, Ngọc Long Uyên bắt đầu điên cuồng vung thanh sắt tạo ra vô số bóng gậy khổng lồ.
Nó giống như mọt con thuyền trôi giữa sóng âm. Mặc dù ông ta bị thương nhưng vẫn có thể rút lui được.
Tuy nhiên ngay khi ông ta nhảy lên mái nhà, nhân lúc Cơ Lăng Tuyết sơ hở mà dùng hết tốc lực chạy trốn, một dấu tay cực lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống dưới ánh mắt tuyệt vọng của ông ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.