Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 273: Nguyện Làm Tất Cả Vì Nàng
Trì Đường
19/09/2019
Bà thờ dài nhìn xuống đất. “Thương tướng quân, ông có thể nghĩ đến
một đám người không có nửa điểm linh lực đi liên thủ đối kháng một vu sư với năng lực cường đại kết cục sẽ ra sao?”
“Dũng khí thì đáng khen, chẳng qua…… Kết cục vẫn là phí công.” Thương Sùng bắt chéo hai chân. “Lấy trứng chọi đá, hết sức ngu xuẩ.”
Đã trải qua thời gian hàng ngàn năm, Thương Sùng đã không còn nhớ rõ hắn đã chứng kiến qua bao nhiêu sinh tử. Từ lúc ban đầu cảm khái vạn ngàn đến bây giờ thờ ơ, lạnh nhạt chính là thứ duy nhất mà ông trời đã ban cho hắn.
Bà không bất ngờ với câu trả lời của Thương Sùng, ngày xưa khi đọc sách đến đoạn này bà cũng từng có cảm nhận tương tự.
Vì tự do mà người ta phải trả giá rất rất nhiều.
Bà đáp: “Ngu xuẩn hay không, Sở mỗ không có tư cách đi phán định. Nhưng thực ra cũng nhờ những thôn dân dám phản kháng đó mà sách cổ mới có thể ghi lại cách phá giải cổ thuật của Miêu tộc.”
“Ý của ngươi là có thể có cách giải trừ Hoán Cổ Chú ở huyện S?” Thương Sùng có chút bất ngờ, hơi cau mày.
“địa điểm chính xác là ngọn núi lớn phía sau huyện S khoảng mấy trăm mét. Nơi đó đã từng là nơi mà thôn dân cư trú, hơn nữa cũng chỉ có nơi đó mới sinh tồn cây đa trắng có thể diệt trừ Miêu gia cũng như giải được cổ chú.”
“Cây đa trắng? Ngươi xác định?”
“Đương nhiên, những lời ta vừa nói là đọc được trong sách cổ mà tổ tiên Sở gia truyền lại. Nội dung bên trong đương nhiên là chân thật đáng tin cậy.”
Bà không vừa lòng vì Thương Sùng hoài nghi, bất mãn bĩu môi: “Sách cổ ghi lại những thôn dân đó là trong một lần cơ duyên xảohợp mà phát hiện ra tác dụng của cây đa trắng đó. Chúng không chỉ có thể giải được cổ chú mà còn có thể làm cho da thịt người Miêu tộc bị bỏng rát.”
“Người của Miêu tộc muốn chế cổ thì phải làm biến bản thân thành chí âm, kịch độc. Chí âm, chí độc nên đương nhiên sẽ trái ngược với thứ chí dương, thuần túy nhất là cây đa trắng.”
“Nếu những thôn dân đó k hông phát hiện ra và lợi dụng điểm này để phản kháng thì huyện S hơn trăm năm trước cũng đã diệt vong.”
Khiến kẻ dùng cổ giải cổ cùng với việc giết chết kẻ thi cổ có tác dụng giống nhau. Dù sao S đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn, như vậy thì… Thương Sùng cong môi, hai tròng mắt đen dần chuyển đỏ. “Nếu như vậy, ta cũng hiểu ý còn lại của ngươi. Ngươi yên tâm, lời ta không đổi. Dù hắn có phải hậu nhân Miêu tộc không thì ta cũng khổng để cho hắn có cơ hội tổn hại cháu gái của ngươi.”
“Vậy Sở mỗ liền tại đây trước nhận lấy câu hứa hẹn này của Thương tướng quân, hy vọng tướng quân ngươi, nói được làm được.”
“Quân vô hí ngôn.” Thương Sùng câu môi, nghiêng mắt nhìn sắc trời không còn sớm bên ngoài cửa sổ.
Hắn thảnh thơi đứng lên, cởi áo khoác vân đạm phong khinh mà nói: “Hiện tại đã không còn sớm, ta không tiễn ngươi.”
Bà chần chờ, trầm mặc vài phút sau, nhìn về phía Thương Sùng: “Thương tướng quân, Sở mỗ còn có một việc muốn nói cùng ông.”
Thương Sùng ngẩng đầu, trong ánh mắt cảm xúc làm người ta không hiểu được.
Bà nhíu mày, bay về phía trước một bước. “Thương tướng quân, ông vẫn định dùng thân phận này ở bên cạnh cháu tôi sao? Chẳng biết ong không biết rằng trên đời này không có gì có thể giấu được mãi mãi sao?”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Sở mỗ chỉ có Niệm Niệm là cháu gái, theo lời cha tôi, Sở mỗ biết ông cùng Niệm Niệm từ trước có quan hệ. Nhưng mà Thương tướng quân, Niệm Niệm đã không còn là cô công chúa bị mất nước làm bạn cùng ông từ ngàn năm trước nữa.”
“Không nói tới việc con bé là truyền nhân duy nhất của Sở gia chuyên trừ ma, chỉ nói tới việc nếu Niệm Niệm biết thân phận thật của ông, tướng quân cho rằng con bé không đau lòng sao?”
“Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng.” Thương Sùng khẽ dâng lên áp lực, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh hạ xuống. “Nếu có ngày chân tướng lộ ra, Sở Niệm đối với ta thế nào đều chưa từng thay đổi.”
“Ta nếu lựa chọn cùng nàng ở bên nhau, ta cũng sẽ không cố kỵ đến thân phận của nàng. Nàng là truyền nhân của Sở gia các người cũng được, là một cô gái bình thường cũng vậy, trong mắt ta, nàng vẫn luôn là người yêu mà ta luôn tìm kiếm
“Trước giờ tôi chưa từng hoài nghi tình cảm của tướng quân với Niệm Niệm, nhưng mà…” Bà cau mày nói: “Ông có nghĩ tới cảm thụ của Niệm Niệm sao? Tướng quân, ngươi thật sự cho rằng như vậy là tốt cho con bé sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?!”
Thương Sùng lần này là thật sự tức giận, không ai có thể bắt rời Sở Niệm cả. Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ không được, bà của Sở Niệm cũng không được!
“Ta Thương Sùng có thể làm tất cả cho Sở Niệm, dù là vật chất hay là tình yêu, thậm chí bao gồm cả tính mạng ta, chỉ cần nàng muốn, ta đều sẽ đưa cả!”
Vinh hoa phú quý, vĩnh thế bất tử thì sao?
Đã không có Sở Niệm, ta Thương Sùng dù có bao nhiêu tiền tài cũng vô dụng.
Đã không có Sở Niệm, ta Thương Sùng… sống thêm một phút đồng hồ cũng đều là tra tấn.
Nãi nãi không đành lòng, quay đầu sang một bên.
“Trong khoảng thời gian này, tướng quân người đối đã thế nào với Niệm Niệm, tôi đều biết. Nhưng mà tướng quân… hiện thực chính là hiện thực, trong lòng người so với bất cứ ai đều rõ hơn.”
“Chẳng lẽ chờ đến thời điểm chân tướng lộ rõ rồi ông muốn con bé phải vì ông mà rối rắm khổ sở sao? Ông vốn biết rõ, con bé… thật lòng yêu ông.”
“Ta… Ta biết.”
“Nếu con có thể chặt đứt tơ tình, hoàn thành sứ mệnh người trừ ma , tôi sẽ không lo lắng. Nhưng nếu như…… con bé không thể thì sao? Con bé đau lòng, con bé khổ sở, ông sẽ gánh vác sao?”
Thương Sùng nhấp môi, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Bà thở dài một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Thương Sùng:
“Tướng quân, ngươi là Hạn Bạt hiếm gặp trên thế giới này. Ngươi có thể bất lão bất tử, Nhưng Niệm Niệm thì sao? Ngươi đừng quên, con bé, chỉ là một phàm nhân sẽ già, sẽ chết đi.”
“Dù ông có thể the dấu bí mật vài năm, thậm chí vài chục năm, nhưng ông cho rằng Sở Niệm sau này không hoài nghi về vẻ ngoài của ông sao? Vài chục năm sau ông vẫn như thế này, Niệm Niệm của tôi trở thành bà lão tóc trắng xóa. Ông thật sự muốn nhìn thấy một ngày con bé tuổi già sắc suy, già đi mà chết hay sao?”
Thương Sùng nắm chặt quyền. “Ngươi biết chỉ cần nàng nguyện ý lưu tại bên ta, ta sẽ có cách khiến nàng không nhận ra!”
“Chính là ông cho rằng con bé sẽ đồng ý sao?”
Đối mặt hàn ý tràn ra từ người Thương Sùng, bà nội cũng không định nhượng bộ. Cũng đúng là bởi vì biết bọn họ kết quả sẽ ra sao nên bà mới hạ quyết tâm, cùng người nam nhân cãi lý.
“Tướng quân lúc trước người có nói qua sẽ không tiếc hết thảy đại giới bảo hộ an nguy cho Niệm Niệm, nhưng là Sở mỗ cũng muốn nói cho người, hiện tại có thể làm con bé chân chính khổ sở cũng chỉ có một người là ông.”
“Dũng khí thì đáng khen, chẳng qua…… Kết cục vẫn là phí công.” Thương Sùng bắt chéo hai chân. “Lấy trứng chọi đá, hết sức ngu xuẩ.”
Đã trải qua thời gian hàng ngàn năm, Thương Sùng đã không còn nhớ rõ hắn đã chứng kiến qua bao nhiêu sinh tử. Từ lúc ban đầu cảm khái vạn ngàn đến bây giờ thờ ơ, lạnh nhạt chính là thứ duy nhất mà ông trời đã ban cho hắn.
Bà không bất ngờ với câu trả lời của Thương Sùng, ngày xưa khi đọc sách đến đoạn này bà cũng từng có cảm nhận tương tự.
Vì tự do mà người ta phải trả giá rất rất nhiều.
Bà đáp: “Ngu xuẩn hay không, Sở mỗ không có tư cách đi phán định. Nhưng thực ra cũng nhờ những thôn dân dám phản kháng đó mà sách cổ mới có thể ghi lại cách phá giải cổ thuật của Miêu tộc.”
“Ý của ngươi là có thể có cách giải trừ Hoán Cổ Chú ở huyện S?” Thương Sùng có chút bất ngờ, hơi cau mày.
“địa điểm chính xác là ngọn núi lớn phía sau huyện S khoảng mấy trăm mét. Nơi đó đã từng là nơi mà thôn dân cư trú, hơn nữa cũng chỉ có nơi đó mới sinh tồn cây đa trắng có thể diệt trừ Miêu gia cũng như giải được cổ chú.”
“Cây đa trắng? Ngươi xác định?”
“Đương nhiên, những lời ta vừa nói là đọc được trong sách cổ mà tổ tiên Sở gia truyền lại. Nội dung bên trong đương nhiên là chân thật đáng tin cậy.”
Bà không vừa lòng vì Thương Sùng hoài nghi, bất mãn bĩu môi: “Sách cổ ghi lại những thôn dân đó là trong một lần cơ duyên xảohợp mà phát hiện ra tác dụng của cây đa trắng đó. Chúng không chỉ có thể giải được cổ chú mà còn có thể làm cho da thịt người Miêu tộc bị bỏng rát.”
“Người của Miêu tộc muốn chế cổ thì phải làm biến bản thân thành chí âm, kịch độc. Chí âm, chí độc nên đương nhiên sẽ trái ngược với thứ chí dương, thuần túy nhất là cây đa trắng.”
“Nếu những thôn dân đó k hông phát hiện ra và lợi dụng điểm này để phản kháng thì huyện S hơn trăm năm trước cũng đã diệt vong.”
Khiến kẻ dùng cổ giải cổ cùng với việc giết chết kẻ thi cổ có tác dụng giống nhau. Dù sao S đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn, như vậy thì… Thương Sùng cong môi, hai tròng mắt đen dần chuyển đỏ. “Nếu như vậy, ta cũng hiểu ý còn lại của ngươi. Ngươi yên tâm, lời ta không đổi. Dù hắn có phải hậu nhân Miêu tộc không thì ta cũng khổng để cho hắn có cơ hội tổn hại cháu gái của ngươi.”
“Vậy Sở mỗ liền tại đây trước nhận lấy câu hứa hẹn này của Thương tướng quân, hy vọng tướng quân ngươi, nói được làm được.”
“Quân vô hí ngôn.” Thương Sùng câu môi, nghiêng mắt nhìn sắc trời không còn sớm bên ngoài cửa sổ.
Hắn thảnh thơi đứng lên, cởi áo khoác vân đạm phong khinh mà nói: “Hiện tại đã không còn sớm, ta không tiễn ngươi.”
Bà chần chờ, trầm mặc vài phút sau, nhìn về phía Thương Sùng: “Thương tướng quân, Sở mỗ còn có một việc muốn nói cùng ông.”
Thương Sùng ngẩng đầu, trong ánh mắt cảm xúc làm người ta không hiểu được.
Bà nhíu mày, bay về phía trước một bước. “Thương tướng quân, ông vẫn định dùng thân phận này ở bên cạnh cháu tôi sao? Chẳng biết ong không biết rằng trên đời này không có gì có thể giấu được mãi mãi sao?”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Sở mỗ chỉ có Niệm Niệm là cháu gái, theo lời cha tôi, Sở mỗ biết ông cùng Niệm Niệm từ trước có quan hệ. Nhưng mà Thương tướng quân, Niệm Niệm đã không còn là cô công chúa bị mất nước làm bạn cùng ông từ ngàn năm trước nữa.”
“Không nói tới việc con bé là truyền nhân duy nhất của Sở gia chuyên trừ ma, chỉ nói tới việc nếu Niệm Niệm biết thân phận thật của ông, tướng quân cho rằng con bé không đau lòng sao?”
“Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng.” Thương Sùng khẽ dâng lên áp lực, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh hạ xuống. “Nếu có ngày chân tướng lộ ra, Sở Niệm đối với ta thế nào đều chưa từng thay đổi.”
“Ta nếu lựa chọn cùng nàng ở bên nhau, ta cũng sẽ không cố kỵ đến thân phận của nàng. Nàng là truyền nhân của Sở gia các người cũng được, là một cô gái bình thường cũng vậy, trong mắt ta, nàng vẫn luôn là người yêu mà ta luôn tìm kiếm
“Trước giờ tôi chưa từng hoài nghi tình cảm của tướng quân với Niệm Niệm, nhưng mà…” Bà cau mày nói: “Ông có nghĩ tới cảm thụ của Niệm Niệm sao? Tướng quân, ngươi thật sự cho rằng như vậy là tốt cho con bé sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?!”
Thương Sùng lần này là thật sự tức giận, không ai có thể bắt rời Sở Niệm cả. Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ không được, bà của Sở Niệm cũng không được!
“Ta Thương Sùng có thể làm tất cả cho Sở Niệm, dù là vật chất hay là tình yêu, thậm chí bao gồm cả tính mạng ta, chỉ cần nàng muốn, ta đều sẽ đưa cả!”
Vinh hoa phú quý, vĩnh thế bất tử thì sao?
Đã không có Sở Niệm, ta Thương Sùng dù có bao nhiêu tiền tài cũng vô dụng.
Đã không có Sở Niệm, ta Thương Sùng… sống thêm một phút đồng hồ cũng đều là tra tấn.
Nãi nãi không đành lòng, quay đầu sang một bên.
“Trong khoảng thời gian này, tướng quân người đối đã thế nào với Niệm Niệm, tôi đều biết. Nhưng mà tướng quân… hiện thực chính là hiện thực, trong lòng người so với bất cứ ai đều rõ hơn.”
“Chẳng lẽ chờ đến thời điểm chân tướng lộ rõ rồi ông muốn con bé phải vì ông mà rối rắm khổ sở sao? Ông vốn biết rõ, con bé… thật lòng yêu ông.”
“Ta… Ta biết.”
“Nếu con có thể chặt đứt tơ tình, hoàn thành sứ mệnh người trừ ma , tôi sẽ không lo lắng. Nhưng nếu như…… con bé không thể thì sao? Con bé đau lòng, con bé khổ sở, ông sẽ gánh vác sao?”
Thương Sùng nhấp môi, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Bà thở dài một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Thương Sùng:
“Tướng quân, ngươi là Hạn Bạt hiếm gặp trên thế giới này. Ngươi có thể bất lão bất tử, Nhưng Niệm Niệm thì sao? Ngươi đừng quên, con bé, chỉ là một phàm nhân sẽ già, sẽ chết đi.”
“Dù ông có thể the dấu bí mật vài năm, thậm chí vài chục năm, nhưng ông cho rằng Sở Niệm sau này không hoài nghi về vẻ ngoài của ông sao? Vài chục năm sau ông vẫn như thế này, Niệm Niệm của tôi trở thành bà lão tóc trắng xóa. Ông thật sự muốn nhìn thấy một ngày con bé tuổi già sắc suy, già đi mà chết hay sao?”
Thương Sùng nắm chặt quyền. “Ngươi biết chỉ cần nàng nguyện ý lưu tại bên ta, ta sẽ có cách khiến nàng không nhận ra!”
“Chính là ông cho rằng con bé sẽ đồng ý sao?”
Đối mặt hàn ý tràn ra từ người Thương Sùng, bà nội cũng không định nhượng bộ. Cũng đúng là bởi vì biết bọn họ kết quả sẽ ra sao nên bà mới hạ quyết tâm, cùng người nam nhân cãi lý.
“Tướng quân lúc trước người có nói qua sẽ không tiếc hết thảy đại giới bảo hộ an nguy cho Niệm Niệm, nhưng là Sở mỗ cũng muốn nói cho người, hiện tại có thể làm con bé chân chính khổ sở cũng chỉ có một người là ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.