Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 272: Thật Đúng Là Mở Rộng Tầm Mắt
Trì Đường
19/09/2019
Lúc trước khi đưa Sở Niệm về dưới nhà đã gặp qua bà một lần, nhưng mà…
Thương Sùng quay đầu lại, khóe miệng hơi câu nhưng đáy mắt lại không có chút nào ý cười. “Đúng là đã lâu không gặp, nếu ngươi biết thân phận ta, vậy còn tới chỗ này mục đích là gì?”
Bà mím môi, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhìn hắn. “Tôi nghe Niệm Niệm nói ở chỗ của ông có người trúng cổ thuật, Thương tướng quân, chẳng lẽ ông lại không muốn biết cách giải cổ độc này sao?”
“Muốn, bất qua ta cũng nghe Sở Niệm nói, muốn giải gọi cổ chú thì cũng chỉ có người thi cổ biết cách.” Thương Sùng nhướng mày, khoanh tay trước ngực. “Chẳng lẽ… Ngươi cùng chuyện này cũng có quan hệ?”
Đêm hôm đó ở lúc ở dưới nhà Sở Niệm, hắn rõ ràng có thể cảm giác được bà có địch ý đối với mình. Cho dù không hiểu tại sao bà vẫn chưa nói cho Sở Niệm biết thân phận của mình, nhưng hiện nay nếu nói là bà đồng ý hỗ thì Thương Sùng trong lòng cảm thấy không có khả năng.
“Thương tướng quân, ngài đùa thật sự một chút cũng không buồn cười.” Bà hừ lạnh một tiếng, dưới ánh mắt lạnh thấu xương của Thương Sùng mà cong môi. “Nếu tôi biết người thi cổ chú kia thì tôi dám cam đoan người trúng cổ chú hiện nay tới mức hôn mê bất tỉnh chắc chắn không phải con mèo đen của ông.”
“Ta không rõ vì sao hôm nay ngươi tới đây.” Thương Sùng cười lạnh, cúi người ngồi trên sô pha. “Nếu không muốn hỗ trợ, chẳng lẽ tới đây ăn uống. Ngươi là thật sự ỷ vào thân phận trưởng bối của Sở Niệm mà cho rằng ta không dám động ngươi. Vẫn là cảm thấy ta sắp tới tâm tình khá tốt, sẽ không đối bất luận cái gì Giáp Ất Bính người qua đường tức giận?”
Ở trong lòng Thương Sùng, trừ bỏ Sở Niệm thì căn bản là không có ai có thể đứng trước mặt hắn mà kiêu ngạo.
S như thế, bà nội Sở Niệm nãi nãi cũng là như thế.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về? Xin lỗi, hiện tại thật đúng là hắn không hoàn toàn học được.
Lơ lửng trước mặt Thương Sùng, bà thật là không nghĩ tới, nam nhân này nói chuyện thái độ sẽ không lưu tình như thế. Tuy rằng thân phận hắn cùng mình không thể vượt qua quan hệ đối địch, nhưng mà…bọn họ đều muốn bảo hộ cho một người, không phải sao?
Bà nhấp môi, đem bàn tay nắm chặt, bước lùi lại. “Thực lực của Thương tướng quân, tuy tôi không được chính mắt nhìn thấy nhưng cũng từng nghe qua. Chính là Thương tướng quân, nếu hiện tại ông động thủ giết tôi, chẳng lẽ không sợ cháu gái tôi khổ sở sao?”
“Đường đường là truyền nhân của gia tộc trừ ma mà lại dùng cháu gái mình để uy hiếp người khác, cái này, thật đúng là làm ta mở rộng tầm mắt a.”
“Không phải uy hiếp, chỉ là Sở mỗ muốn cùng Thương tướng quân thương lượng điều kiện một chút.”
Thương Sùng khẽ động mí mắt, lông mi dài che đậy sát ý trong lòng của hắn. “Cùng ta nói điều kiện? Ngươi cho rằng ngươi thực sự có tư cách này?”
“Đương nhiên là có.” Bà nói: “Sở mỗ cùng Thương tướng quân giống nhau, đều vô cùng thương yêu Sở Niệm. Tạm thời không nói tới thân phận của chúng ta, ở khía cạnh này, chẳng phải chúng ta cũng không phải đối lập với nhau sao?”
Thương Sùng mím môi, ý bảo bà tiếp tục nói.
“Thủ hạ của ông giờ phút này trúng Cổ Chú, Sở mỗ đích xác không có năng lực giúp hắn cởi bỏ. Bất quá… Sở mỗ cũng biết một phương pháo khác để giải trừ cổ chú này,”
Thương Sùng nhíu mày, ngồi thẳng người. “Phương pháp gì?”
Bà ngước mắt, rất có thâm ý mà cong khóe môi. “Thương tướng quân chắc cũng biết mối quan hệ sâu xa của Sở gia và Miêu gia từ Sở Niệm. Sở mỗ hiện tại tuy rằng không thể khẳng định thi cổ người thân phận rốt cuộc là cái gì, nhưng là vì an toàn của Sở Niệm, ta muốn Thương tướng quân đáp ứng không để cho con bé dính vào chuyện này.”
“Điều kiện? hay là yêu cầu?”
“Cả hai đều đúng.”
Đối với câu trả lời như chém đinh chặt sắt của bà Sở Niệm, sự lạnh lẽo trong mắt Thương Sùng cuối cùng giảm đi một ít. Dựa lưng vào sofa lại, hắn im lặng một lúc rồi mở miệng nói:
“Ta thật sự không nghĩ tới để Sở Niệm nhúng tay chuyện này, nhưng… kẻ thi cổ kia không nghĩ vậy?”
“Là sao?”
“Tuy rằng ta hiện tại cũng không có cách nào xác định thân phận người nọ có phải hay không là người Miêu gia bị các ngươi trước kia đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà mục đúch của hắn tuyệt không phải là ta.”
Thương Sùng ngước mắt, nhìn về phía u hồn trước mặt.
“Ngươi cho rằng không có ta ở trước mặt Sở Niệm chống đỡ, hiện tại người trúng cổ chú sẽ là thủ hạ của ta sao?”
Bà cau mày. “Chẳng lẽ ý của ông là mục đích của hắn là……”
“Không sai.”
Hôm nay khi đối thoại cùng S, S từng hỏi hắn một vấn đề tới hai lần.
Lúc đầu hắn cũng không suy nghĩ ra tại sao S lại nhằm vào Sở Niệm, nhưng buổi tối sau khi biết chuyện của Sở gia và Miêu gia, Thương Sùng trong lòng liền có đáp án.
Đuổi tận giết tuyệt? Quả nhiên vẫn là đánh giá cao thực lực của bọn họ.
Nhìn vẻ mặt lo lắng bà, Thương Sùng nói: “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng cái gì, ta sẽ không cho phép bất cứ ai trên đời này thương tổn Sở Niệm. Cho dù là ta, cũng không có tư cách này.”
Nãi nãi ngẩn ra, hơi hơi cúi người với Thương Sùng. “Vậy Sở mỗ liền cảm tạ Thương tướng quân.”
“Không cần khách khí, ngươi hiện tại chỉ cần nói cho ta, như thế nào mới có thể cởi bỏ kia gọi cổ chú là được.”
Bà gật đầu, nhìn Thương Sùng nói: “Thương tướng quân có biết S huyện?”
“Biết.” Thương Sùng suy nghĩ . “Là huyện thành lịch sử cũng có mấy trăm năm, chẳng qua bởi vì hẻo lánh, cho nên đến bây giờ nơi đó khoa học kỹ thuật đều thực lạc hậu.”
“Lạc hậu kỳ thật cũng có tốt của lạc hậu.” Nãi nãi nói: “Mấy năm nay nơi đó thôn dân đã lục tục từ thôn dọn nhà tới huyện thành, bởi vì chính phủ chưa từng khai phá tới núi lớn bọn họ đời đời lưu lại, cho nên nơi đó các bảo vật đến bây giờ cũng không bị phá hư, đến nay đều hoàn hảo không tổn hao gì.”
“Bảo vật? Ta không rõ này có liên quan gì tới việc giải cổ.”
“Trăm năm trước có một tổ tiên Miêu gia ở trong huyện S làm việc xấu, hắn không chỉ lợi dụng vu thuật của mình gian dâm rất nhiều nữ nhân trong thôn, lại còn đem rất nhiều thôn dan không muốn phục tùng cùng hắn giam cầm, ngược đãi ẩu đả”
“Thôn dân tay trói gà không chặt đương nhiên là không có năng lực phản kháng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người Miêu gia làm ác. Nén giận, khẩn cầu hắn mau rời khỏi.”
“Miêu gia tộc tính cách trước nay đều là ác độc tự phụ, thật vất vả có được ‘vương quốc’ của chính mình, hắn lại sao có thể dễ dàng rời đi. Vì thế hành vi của hắn lúc sau cũng không có bởi vì thỏa mãn mà dừng tay, ngược lại càng thêm trầm trọng hơn.”
“Cả thôn từng ngày biến thành nhân gian địa ngục, thôn dân bị ức hiếp đã lâu cũng rốt cuộc có ý tưởng phản kháng. Bọn họ vừa giả ý thần phục với Miêu gia, vừa lại nghĩ mọi cách giết chết hắn.”
Thương Sùng quay đầu lại, khóe miệng hơi câu nhưng đáy mắt lại không có chút nào ý cười. “Đúng là đã lâu không gặp, nếu ngươi biết thân phận ta, vậy còn tới chỗ này mục đích là gì?”
Bà mím môi, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhìn hắn. “Tôi nghe Niệm Niệm nói ở chỗ của ông có người trúng cổ thuật, Thương tướng quân, chẳng lẽ ông lại không muốn biết cách giải cổ độc này sao?”
“Muốn, bất qua ta cũng nghe Sở Niệm nói, muốn giải gọi cổ chú thì cũng chỉ có người thi cổ biết cách.” Thương Sùng nhướng mày, khoanh tay trước ngực. “Chẳng lẽ… Ngươi cùng chuyện này cũng có quan hệ?”
Đêm hôm đó ở lúc ở dưới nhà Sở Niệm, hắn rõ ràng có thể cảm giác được bà có địch ý đối với mình. Cho dù không hiểu tại sao bà vẫn chưa nói cho Sở Niệm biết thân phận của mình, nhưng hiện nay nếu nói là bà đồng ý hỗ thì Thương Sùng trong lòng cảm thấy không có khả năng.
“Thương tướng quân, ngài đùa thật sự một chút cũng không buồn cười.” Bà hừ lạnh một tiếng, dưới ánh mắt lạnh thấu xương của Thương Sùng mà cong môi. “Nếu tôi biết người thi cổ chú kia thì tôi dám cam đoan người trúng cổ chú hiện nay tới mức hôn mê bất tỉnh chắc chắn không phải con mèo đen của ông.”
“Ta không rõ vì sao hôm nay ngươi tới đây.” Thương Sùng cười lạnh, cúi người ngồi trên sô pha. “Nếu không muốn hỗ trợ, chẳng lẽ tới đây ăn uống. Ngươi là thật sự ỷ vào thân phận trưởng bối của Sở Niệm mà cho rằng ta không dám động ngươi. Vẫn là cảm thấy ta sắp tới tâm tình khá tốt, sẽ không đối bất luận cái gì Giáp Ất Bính người qua đường tức giận?”
Ở trong lòng Thương Sùng, trừ bỏ Sở Niệm thì căn bản là không có ai có thể đứng trước mặt hắn mà kiêu ngạo.
S như thế, bà nội Sở Niệm nãi nãi cũng là như thế.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về? Xin lỗi, hiện tại thật đúng là hắn không hoàn toàn học được.
Lơ lửng trước mặt Thương Sùng, bà thật là không nghĩ tới, nam nhân này nói chuyện thái độ sẽ không lưu tình như thế. Tuy rằng thân phận hắn cùng mình không thể vượt qua quan hệ đối địch, nhưng mà…bọn họ đều muốn bảo hộ cho một người, không phải sao?
Bà nhấp môi, đem bàn tay nắm chặt, bước lùi lại. “Thực lực của Thương tướng quân, tuy tôi không được chính mắt nhìn thấy nhưng cũng từng nghe qua. Chính là Thương tướng quân, nếu hiện tại ông động thủ giết tôi, chẳng lẽ không sợ cháu gái tôi khổ sở sao?”
“Đường đường là truyền nhân của gia tộc trừ ma mà lại dùng cháu gái mình để uy hiếp người khác, cái này, thật đúng là làm ta mở rộng tầm mắt a.”
“Không phải uy hiếp, chỉ là Sở mỗ muốn cùng Thương tướng quân thương lượng điều kiện một chút.”
Thương Sùng khẽ động mí mắt, lông mi dài che đậy sát ý trong lòng của hắn. “Cùng ta nói điều kiện? Ngươi cho rằng ngươi thực sự có tư cách này?”
“Đương nhiên là có.” Bà nói: “Sở mỗ cùng Thương tướng quân giống nhau, đều vô cùng thương yêu Sở Niệm. Tạm thời không nói tới thân phận của chúng ta, ở khía cạnh này, chẳng phải chúng ta cũng không phải đối lập với nhau sao?”
Thương Sùng mím môi, ý bảo bà tiếp tục nói.
“Thủ hạ của ông giờ phút này trúng Cổ Chú, Sở mỗ đích xác không có năng lực giúp hắn cởi bỏ. Bất quá… Sở mỗ cũng biết một phương pháo khác để giải trừ cổ chú này,”
Thương Sùng nhíu mày, ngồi thẳng người. “Phương pháp gì?”
Bà ngước mắt, rất có thâm ý mà cong khóe môi. “Thương tướng quân chắc cũng biết mối quan hệ sâu xa của Sở gia và Miêu gia từ Sở Niệm. Sở mỗ hiện tại tuy rằng không thể khẳng định thi cổ người thân phận rốt cuộc là cái gì, nhưng là vì an toàn của Sở Niệm, ta muốn Thương tướng quân đáp ứng không để cho con bé dính vào chuyện này.”
“Điều kiện? hay là yêu cầu?”
“Cả hai đều đúng.”
Đối với câu trả lời như chém đinh chặt sắt của bà Sở Niệm, sự lạnh lẽo trong mắt Thương Sùng cuối cùng giảm đi một ít. Dựa lưng vào sofa lại, hắn im lặng một lúc rồi mở miệng nói:
“Ta thật sự không nghĩ tới để Sở Niệm nhúng tay chuyện này, nhưng… kẻ thi cổ kia không nghĩ vậy?”
“Là sao?”
“Tuy rằng ta hiện tại cũng không có cách nào xác định thân phận người nọ có phải hay không là người Miêu gia bị các ngươi trước kia đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà mục đúch của hắn tuyệt không phải là ta.”
Thương Sùng ngước mắt, nhìn về phía u hồn trước mặt.
“Ngươi cho rằng không có ta ở trước mặt Sở Niệm chống đỡ, hiện tại người trúng cổ chú sẽ là thủ hạ của ta sao?”
Bà cau mày. “Chẳng lẽ ý của ông là mục đích của hắn là……”
“Không sai.”
Hôm nay khi đối thoại cùng S, S từng hỏi hắn một vấn đề tới hai lần.
Lúc đầu hắn cũng không suy nghĩ ra tại sao S lại nhằm vào Sở Niệm, nhưng buổi tối sau khi biết chuyện của Sở gia và Miêu gia, Thương Sùng trong lòng liền có đáp án.
Đuổi tận giết tuyệt? Quả nhiên vẫn là đánh giá cao thực lực của bọn họ.
Nhìn vẻ mặt lo lắng bà, Thương Sùng nói: “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng cái gì, ta sẽ không cho phép bất cứ ai trên đời này thương tổn Sở Niệm. Cho dù là ta, cũng không có tư cách này.”
Nãi nãi ngẩn ra, hơi hơi cúi người với Thương Sùng. “Vậy Sở mỗ liền cảm tạ Thương tướng quân.”
“Không cần khách khí, ngươi hiện tại chỉ cần nói cho ta, như thế nào mới có thể cởi bỏ kia gọi cổ chú là được.”
Bà gật đầu, nhìn Thương Sùng nói: “Thương tướng quân có biết S huyện?”
“Biết.” Thương Sùng suy nghĩ . “Là huyện thành lịch sử cũng có mấy trăm năm, chẳng qua bởi vì hẻo lánh, cho nên đến bây giờ nơi đó khoa học kỹ thuật đều thực lạc hậu.”
“Lạc hậu kỳ thật cũng có tốt của lạc hậu.” Nãi nãi nói: “Mấy năm nay nơi đó thôn dân đã lục tục từ thôn dọn nhà tới huyện thành, bởi vì chính phủ chưa từng khai phá tới núi lớn bọn họ đời đời lưu lại, cho nên nơi đó các bảo vật đến bây giờ cũng không bị phá hư, đến nay đều hoàn hảo không tổn hao gì.”
“Bảo vật? Ta không rõ này có liên quan gì tới việc giải cổ.”
“Trăm năm trước có một tổ tiên Miêu gia ở trong huyện S làm việc xấu, hắn không chỉ lợi dụng vu thuật của mình gian dâm rất nhiều nữ nhân trong thôn, lại còn đem rất nhiều thôn dan không muốn phục tùng cùng hắn giam cầm, ngược đãi ẩu đả”
“Thôn dân tay trói gà không chặt đương nhiên là không có năng lực phản kháng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người Miêu gia làm ác. Nén giận, khẩn cầu hắn mau rời khỏi.”
“Miêu gia tộc tính cách trước nay đều là ác độc tự phụ, thật vất vả có được ‘vương quốc’ của chính mình, hắn lại sao có thể dễ dàng rời đi. Vì thế hành vi của hắn lúc sau cũng không có bởi vì thỏa mãn mà dừng tay, ngược lại càng thêm trầm trọng hơn.”
“Cả thôn từng ngày biến thành nhân gian địa ngục, thôn dân bị ức hiếp đã lâu cũng rốt cuộc có ý tưởng phản kháng. Bọn họ vừa giả ý thần phục với Miêu gia, vừa lại nghĩ mọi cách giết chết hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.