Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 317: Về Sau Đối Với Cô Ấy Tốt Chút

Trì Đường

03/10/2019

Hoa Lệ khó hiểu, hỏi: “Vì sao?”

Thương Sùng cười khẽ, bước vào trong phòng: “Bởi vì…… Cẩm Mặc không thích cái loại hương vị này.”

Nghĩ đến trước kia bộ dáng Cẩm Mặc khi bị Sở Niệm ép buộc uống sữa bò, Thương Sùng ý cười trên mặt càng sâu hơn nữa.

Nhìn mắt sắc mặt tái nhợt của Cẩm Mặc, hắn không nhanh không chậm mà đi đến mép giường, ngồi xuống.

Đầu tiên là ý bảo Cẩm Mặc không cần mở miệng, sau đó nghiêng đầu đầy thâm ý mà đối Hoa Lệ nói: “Ngươi không phải đang đau đầu nghĩ làm gì cho Cẩm Mặc ăn sao? Vậy thì tới chỗ ngươi hay ăn cá đó, mua cháo với đồ ăn về đi.”

Tuy là hắn mới đi cùng Sở Niệm và bọn Hoa Lệ tới đó một lần thôi, nhưng mà… Thương Sùng nhớ rõ cửa hàng đó mở cửa 24/24.

Thực ra cũng không cố ý muốn cô đi, nhưng với tình trạng Cẩm Mặc hiện tại căn bản cũng không thể chịu được mấy thứ quái lạ của Hoa Lệ.

Hoa Lệ có chút uất ức dậm chân, cô nhìn Cẩm Mặc sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường nói: “Chủ nhân, không nên như vậy chứ. Lúc trước chẳng phải cũng đã nói rồi sao? Chuyện này ta biết cũng có vấn đề gì đâu.”

“Nói rồi?” Thương Sùng ngả ngớn, nhướng mày. “Sao ta không nhớ là đã nói vậy?”

Lúc trước nói vậy trước mặt bà của Sở Niệm cũng vì bất đắc dĩ. Những việc có liên quan tới S, cô biết càng nhiều thì càng gặp nguy hiểm.

Thương Sùng nhưng không nghĩ sẽ để cho Hoa Lệ lại lạc bước như Cẩm Mặc đã từng, bởi vì…… hắn không muốn để bọn họ bị tổn thương như vậy.

Nhìn Hoa Lệ đang cau có, Thương Sùng cong cong khóe môi, nhẹ giọng nói: “Hoa Lệ, nghe lời! Chẳng lẽ, ngươi muốn cho Cẩm Mặc đói bụng?”

Hoa Lệ cắn môi, đứng nguyên không chịu đi.

Cẩm Mặc vừa tỉnh dậy thấy bộ dáng Hoa Lệ vừa khóc vừa cười, trong lòng thật tình rối rắm.

Chỉ nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô là có thể nhận ra mấy ngày qua Hoa Lệ vô cùng khổ sở.

Không trang điểm cầu kỳ che dấu, Cẩm Mặc phát hiện Hoa Lệ dù không trang điểm vẫn vô cùng xinh đẹp. Nơi mềm mại trong lòng bỗng run rẩy, một loại cảm giác vừa kiên định, vừa tín nhiệm, lặng lẽ mọc rễ nảy mầm từ đáy lòng hắn.



Nhìn ánh mắt cầu cứu của Hoa Lệ với mình, Cẩm Mặc bất đắc dĩ cười yếu ớt và nói: “Hoa Lệ ngoan, anh thực… đói bụng.”

Tuy là mình không muốn làm lơ ánh mắt của cô nương ngốc nghếch này, nhưng mà chủ nhân nói vậy nhất định có dụng ý riêng.

Từ đầu, Hoa Lệ vốn tưởng Thương Sùng nói vậy vì muốn cô tránh sang một bên, nhưng khi nghe Cẩm Mặ cnói, trong lòng dù không muốn nhưng Hoa Lệ cũng không nỡ để cho hắn đói bụng.

Ấm ức…Hoa Lệ mím môi cố gắng ngoan ngoãn tươi cười. “Nếu anh nói vậy thì em đi mua đồ ăn cho anh. Chủ nhân, đừng có ép Cẩm Mặc quá đó.”

Nghe vậy, Thương Sùng bật cười. Nha đầu này nói những lời này, là uy hiếp mình sao?

Hắn đùa dai, dùng tay xoa xoa tai. Thương Sùng nhún vai xoa tay. “Xem tâm tình đi.”

Cẩm Mặc cũng bị Thương Sùng như vậy làm cho tức cười, đôi mắt nâu thẫm nhưng lại đầy ôn nhu hạnh phúc.

Tuy rằng Hoa Lệ cũng biết chủ nhân những lời này là muốn chọc cho mình vui vẻ, nhưng mà tới lúc sắp đi vẫn lè lưỡi với hắn.

Chờ tiếng bước chân ngoài cửa hoàn toàn biến mất, sắc mặt Thương Sùng mới trở nên nghiêm túc hơn. Hắn thở dài, sau đó mới cau mày nói. “Cẩm Mặc, lần này là ta…… Sơ suất.”

“Chủ nhân, người đừng nói nói như vậy.” Đi theo Thương Sùng mấy trăm năm, Cẩm Mặc lần đầu tiên nghe được hắn dùng khẩu khí áy náy như vậy nói chuyện cùng mình.

Có chút tự trách nắm chặt góc chăn, Cẩm Mặc nói: “Chủ nhân, là Cẩm Mặc năng lực không đủ, là thuộc hạ hại ngài lo lắng.”

“Ta rất lo lắng ngươi, nhưng mà……” Thương Sùng rất là nghiêm túc nhìn về phía Cẩm Mặc, nói: “Trong nhà còn có người, tựa hồ càng nóng vội.”

“Hoa Lệ nàng……”

“Từ khi ngươi xảy ra chuyện, Hoa Lệ chưa từng có ngày nào yên. Ta trước giờ chưa từng thấy cô gái hoạt bát như thế sẽ có ngày lấy nước mắt rửa mặt hàng ngày… ngươi thấy đó, khí sắc của cô ấy… ngươi hẳn có thể thấy rõ.”

“Dạ, cô ấy… gầy đi rất nhiều.” Trong lòng Cẩm Mặc đau xót, nhưng hắn không biết cách ói chuyện, nên cũng không biết nói thế nào.

Hắn là trúng cổ độc của S, nhưng hôn mê so với việc tan nát cõi lòng mỗi ngày đều sẽ khá hơn nhiều.



Thương Sùng đương nhiên hiểu ý của Cẩm Mặc, ánh mắt hắn hòa hoãn nhìn Cẩm Mặc nhẹ giọng nói: “Về sau đối với Hoa Lệ tốt hơn một chút.”

Đúng thật trước giờ hắn đối với Hoa Lệ không tốt, không phải nói lời chẳng ra sao mà còn hay trừng mắt với cô ấy.

Dù trước đây vì cảm động trước sự dũng cảm của Hoa Lệ, nhưng suốt mấy trăm năm qua, hắn thật sự không tốt với cô, đúng là cũng không đáng mặt đàn ông. Có lẽ người ta phải trải qua sinh ly tử biệt mới hiểu được trân trọng người cạnh bên mình, lúc này đây hắn mới nhận ra ý nghĩa của Hoa Lệ trong lòng hắn.

Trịnh trọng gật đầu, Cẩm Mặc nói với Thương Sùng: “Chủ nhân ngài yên tâm, Cẩm Mặc biết về sau phải làm thế nào.”

“Vậy là tốt rồi.” Thương Sùng đem ly nước Hoa Lệ trước đó đặt ở trên tủ đầu giường cho Cẩm Mặc, một lát sau, hắn mở miệng hỏi: “Ngày đó làm sao trúng cổ độc, ngươi nhớ không?”

“Nhớ rõ.”

“Vậy, ngươi có từng nhìn thấy … mặt của S?”

“Không có.” Cẩm Mặc thở dài thật mạnh, bởi vì nhớ tới sự tình ngày đó, trán cũng nhăn tít lại. “Ngày hôm đó, phó tổng Tuyết Nhạc đột nhiên gọi điện thoại nói, ông chủ Hoành Thu muốn gặp.”

“Hắn nói địa điểm ước định là một nhà hàng ở phía Đông. Dù lý do không rõ ràng lắm, nhưng mà… thuộc hạ cho rằng , có thể lợi dụng cơ hội lần này trông thấy hắn. Cho nên, thuộc hạ đã không báo cho chủ nhân mà tự mình đi.”

Chuyện này xét đến cùng, chính là bởi vì chính mình quá mức với tự phụ cùng khinh địch.

Hắn không nghĩ tới thủ đoạn của S lại âm hiểm như vậy, thậm chí cũng không nghĩ tới năng lực của gã lại… mạnh tới như vậy.

Lúc còn trên núi hoang Cẩm Mặc ít nhiều cũng coi như bá chủ một phương. Dù nội đan suýt nữa bị hủy nhưng những nhân vật lợi hại thông thường hắn vẫn có thể thoải mái đối phó.

Vì quá nóng vội muốn giúp Thương Sùng xử lý S, quá mức với nóng vội muốn cùng S chính diện giao phong… chỉ tiếc hắn vốn luôn cẩn thận nhưng lần này căn bản không có thăm dò chi tiết của đối phương.

Lần ngã này, không chỉ có hắn bị thương mà còn liên luỵ chủ nhân cùng Hoa Lệ.

Hắn cau mày, trong lòng ăn năn và áy náy, Cẩm Mặc nói: “Chủ nhân, thuộc hạ… Sai rồi.”

Thương Sùng thở dài, Cẩm Mặc sai lầm thật sự bởi vì khinh địch. Nhưng mà hắn cũng hiểu được nguyên nhân sâu xa vì sao con mèo yêu này làm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook