Chương 4: Dụ dỗ
Nguyên Mộng
13/11/2013
Sau một lúc lâu, Thanh Dương Tử ho nhẹ vài tiếng, lấy lại tinh thần
nhìn chúng đạo sĩ bằng ánh mắt không rõ hàm ý, vô cùng nghiêm túc và
bình tĩnh nói: “Nấu thành một nồi canh, các ngươi chia nhau.”
A ———— không được a a a a a a a ————
Thế nhưng Thanh Dương Tử không nấu tôi, mà lại ném cho tôi một bộ đồ dài màu hổ phách: “Đây là Tử Hà thánh y, mặc nó vào, chỉ có một mình mi mới cởi được, về sau trừ phi chính mi đồng ý, nếu không không người nào có thể hấp thu linh lực của mi nữa.”
Tôi hết sức nghi ngờ nhận lấy bộ đồ này, lại hoài nghi nhìn hắn lần nữa: “Thật sự chỉ có mình tôi mới có thể cởi ra?”
Hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhỏ giọng trả lời vấn đề của tôi: “Ừ.”
“Anh có chắc nó gọi là Tử Hà thánh y mà không phải là khố trinh tiết gì đó không?”
=_=. . . . . .
Một hôm, nhóm tiểu đạo sĩ Diệt Tự Cảnh nói rằng bọn họ chưa từng thấy đạo chủ phát hỏa kinh dị đến thế, một chữ “cút” thôi mà trong vòng phạm vi năm mươi dặm đều nghe rõ mồn một.
Người tu đạo, không phải tâm nên như nước sao. . . . .
Dù sao thì ngày đó tôi bị đuổi ra khỏi Diệt Tự Cảnh, thế nhưng cũng tốt, được cái áo cà sa không mất đồng nào, từ nay về sau tôi thành một con yêu mang màu hổ phách. À, không đúng, còn chưa lĩnh giấy chứng nhận.
Gõ cửa lần nữa, đám đạo sĩ Diệt Tự Cảnh mang vẻ mặt như thể xem kịch vui, thế nhưng lại cho tôi vào ngay lập tức. Đi qua phòng chưởng môn, theo mũi tên chỉ dẫn, lại đi đến trước tòa lầu nhỏ này: “Đạo trưởng Thanh Dương Tử?”
Cửa mở ra ken két, khuôn mặt hắn có hơi có vẻ không kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì?”
Tôi trơ mặt cười: “Ngài đã làm người tốt thì làm đến cùng, cũng nên trả lại chân thân cho tôi. Nếu không yêu giới không chịu thừa nhận tôi đâu.”
“Thất diệp Linh Chi,” vẻ mặt của hắn lại trở nên trịnh trọng: “Mi thật sự muốn tu thành chính quả sao?”
Vẫn hơn việc không có hộ khẩu, tôi lẩm bẩm, tay phải hắn nhẹ nâng lên, ngón trỏ ấn thẳng vào ngực tôi, từng quầng sáng hiện lên, tôi sững sờ, ngớ ra, kinh hoảng rồi cuối cùng giận dữ! ! ! ! !
Đang muốn đẩy hắn ra thì hắn đã buông tay: “Không biết cái gì mới là chân thân của mi, ta đã mang ra tất cả hồn phách của yêu tinh thất diệp linh chi ta có truyền cho mi rồi.”
“Thanh Dương Tử, tôi vô cùng tức giận! ! ! ! ! !”
“Ta cũng chỉ hi vọng mi sẽ không hối hận.” Hắn chỉ nói một câu này, sau đó đẩy tôi ra ngoài, đóng cửa lại.
Đi ra ngoài, đột nhiên tôi thật giận mình vì không phải là một con mèo yêu, nếu như là mèo yêu, ít nhất cũng có thể dùng móng vuốt cào cửa để bày tỏ sự phẫn nộ của tôi.
Nhà ngươi . . . . . . dám sàm sỡ ta! ! ! Thanh Dương Tử, ngươi nhớ kĩ cho ta! ! ! ! ! (Mỗ Quân: lần đầu tiên cô bị người khác sàm sỡ à? Hả? Xà Quân kia không phải đều đã hôn khắp người cô rồi sao? Mỗ thảo: 囧. . . . . .)
Chân thân của tôi cuối cùng cũng đủ, Xà Quân lại còn tập hợp đông đảo yêu tinh cùng nhau tìm cách cứu tôi, ngoài cảm kích ra tôi cũng không biết làm gì nữa.
Nhớ lại hôm đó, tôi vô tình hỏi hắn làm sao lại có nhiều tiểu yêu như vậy?
Xà Quân khẽ cười: “Sao vậy, không muốn tôi kết giao bằng hữu sao?”
Suy nghĩ một chút, cũng thỏa ý rồi không hỏi nữa.
Phiên ngoại nhỏ:
Một hôm, chân thân đầy đủ, Xà Quân lại đưa đi yêu giới, nhận đơn, xếp hàng, đóng dấu, mất nửa năm, đi vào phòng kiểm tra sức khoẻ, không thấy thầy thuốc yêu tinh trước kia, mừng rỡ, kiểm tra xong, ra cửa gặp lại gã thầy thuốc đáng khinh, vênh mặt ưỡn ngực mà đi.
Cho đến tháng sau, xin bản lý lịch về, ở trên khắc dấu: vẻ mặt đáng ghét, không đáng làm yêu.
Trong cơn giận dữ, Xà Quân liền đi hỏi, có người đáp: tên thầy thuốc đáng khinh đã lên chức đường chủ phòng kiểm tra sức khỏe.
Mỗ Thảo: . . . . . .
Tức điên xé đơn, tuyên bố: không chứng minh cũng vẫn là yêu! ! ! !
Phiên ngoại nhỏ: Xà Quân dụ dỗ
Tiểu yêu A – thủ hạ của Xà Quân: Thất Diệp tiểu thư, cô thấy thực lực của chúng ta bây giờ rất yếu phải không?
Mỗ Thảo: ừ, đúng vậy đó.
Tiểu yêu A: nếu như có công việc hạng nhất có thể giúp thực lực của cô và vương thượng tăng nhanh, cô có đi làm không?
Mỗ Thảo: không đi.
Tiểu yêu A: ? ? ? ? ?
Mỗ Thảo: tôi muốn đi ngủ.
Thuyết phục bằng lý lẽ, thất bại.
Tiểu yêu B – thủ hạ của Xà Quân: Thất Diệp tiểu thư.
Mỗ Thảo: hả?
Tiểu yêu B: cô thấy thực lực hiện tại của vương thượng còn kém xa Thanh Dương Tử phải không?
Mỗ Thảo: (ngáp) hình như là thế.
Tiểu yêu B giận dữ: Thất Diệp tiểu thư, nếu không có chí vươn lên, yêu đạo sẽ đè đầu cưỡi cổ chúng ta mất.
Mỗ Thảo: (sờ sờ cọng cỏ mềm mại của mình) cổ của tôi chắc không ai cưỡi nổi. . . . . .
Tiểu yêu B: . . . . . .
Lay động bằng tình cảm, thất bại.
Xà Quân: Thất Diệp.
Mỗ Thảo: hả?
Xà Quân: có công việc ban ngày có thể ngủ, buổi tối còn có thể xem hết XXOO có muốn làm không?
Mỗ Thảo: muốn muốn!
Thành công như ý muốn, lũ yêu thán phục, đầu rạp xuống đất.
Ban đêm, Mỗ Thảo phải chạy tới Di Hồng Viện ở trấn Ô Đề thành Nguyệt Lạc, đảm nhiệm chức trợ lý của mama ở viện, nhằm giúp Xà Quân hấp thu dương khí, nghe nói đây là viện Xà Quân bỏ vốn thu mua – theo sự tìm hiểu của Mỗ Thảo.
Thế nhưng Thanh Dương Tử không nấu tôi, mà lại ném cho tôi một bộ đồ dài màu hổ phách: “Đây là Tử Hà thánh y, mặc nó vào, chỉ có một mình mi mới cởi được, về sau trừ phi chính mi đồng ý, nếu không không người nào có thể hấp thu linh lực của mi nữa.”
Tôi hết sức nghi ngờ nhận lấy bộ đồ này, lại hoài nghi nhìn hắn lần nữa: “Thật sự chỉ có mình tôi mới có thể cởi ra?”
Hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhỏ giọng trả lời vấn đề của tôi: “Ừ.”
“Anh có chắc nó gọi là Tử Hà thánh y mà không phải là khố trinh tiết gì đó không?”
=_=. . . . . .
Một hôm, nhóm tiểu đạo sĩ Diệt Tự Cảnh nói rằng bọn họ chưa từng thấy đạo chủ phát hỏa kinh dị đến thế, một chữ “cút” thôi mà trong vòng phạm vi năm mươi dặm đều nghe rõ mồn một.
Người tu đạo, không phải tâm nên như nước sao. . . . .
Dù sao thì ngày đó tôi bị đuổi ra khỏi Diệt Tự Cảnh, thế nhưng cũng tốt, được cái áo cà sa không mất đồng nào, từ nay về sau tôi thành một con yêu mang màu hổ phách. À, không đúng, còn chưa lĩnh giấy chứng nhận.
Gõ cửa lần nữa, đám đạo sĩ Diệt Tự Cảnh mang vẻ mặt như thể xem kịch vui, thế nhưng lại cho tôi vào ngay lập tức. Đi qua phòng chưởng môn, theo mũi tên chỉ dẫn, lại đi đến trước tòa lầu nhỏ này: “Đạo trưởng Thanh Dương Tử?”
Cửa mở ra ken két, khuôn mặt hắn có hơi có vẻ không kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì?”
Tôi trơ mặt cười: “Ngài đã làm người tốt thì làm đến cùng, cũng nên trả lại chân thân cho tôi. Nếu không yêu giới không chịu thừa nhận tôi đâu.”
“Thất diệp Linh Chi,” vẻ mặt của hắn lại trở nên trịnh trọng: “Mi thật sự muốn tu thành chính quả sao?”
Vẫn hơn việc không có hộ khẩu, tôi lẩm bẩm, tay phải hắn nhẹ nâng lên, ngón trỏ ấn thẳng vào ngực tôi, từng quầng sáng hiện lên, tôi sững sờ, ngớ ra, kinh hoảng rồi cuối cùng giận dữ! ! ! ! !
Đang muốn đẩy hắn ra thì hắn đã buông tay: “Không biết cái gì mới là chân thân của mi, ta đã mang ra tất cả hồn phách của yêu tinh thất diệp linh chi ta có truyền cho mi rồi.”
“Thanh Dương Tử, tôi vô cùng tức giận! ! ! ! ! !”
“Ta cũng chỉ hi vọng mi sẽ không hối hận.” Hắn chỉ nói một câu này, sau đó đẩy tôi ra ngoài, đóng cửa lại.
Đi ra ngoài, đột nhiên tôi thật giận mình vì không phải là một con mèo yêu, nếu như là mèo yêu, ít nhất cũng có thể dùng móng vuốt cào cửa để bày tỏ sự phẫn nộ của tôi.
Nhà ngươi . . . . . . dám sàm sỡ ta! ! ! Thanh Dương Tử, ngươi nhớ kĩ cho ta! ! ! ! ! (Mỗ Quân: lần đầu tiên cô bị người khác sàm sỡ à? Hả? Xà Quân kia không phải đều đã hôn khắp người cô rồi sao? Mỗ thảo: 囧. . . . . .)
Chân thân của tôi cuối cùng cũng đủ, Xà Quân lại còn tập hợp đông đảo yêu tinh cùng nhau tìm cách cứu tôi, ngoài cảm kích ra tôi cũng không biết làm gì nữa.
Nhớ lại hôm đó, tôi vô tình hỏi hắn làm sao lại có nhiều tiểu yêu như vậy?
Xà Quân khẽ cười: “Sao vậy, không muốn tôi kết giao bằng hữu sao?”
Suy nghĩ một chút, cũng thỏa ý rồi không hỏi nữa.
Phiên ngoại nhỏ:
Một hôm, chân thân đầy đủ, Xà Quân lại đưa đi yêu giới, nhận đơn, xếp hàng, đóng dấu, mất nửa năm, đi vào phòng kiểm tra sức khoẻ, không thấy thầy thuốc yêu tinh trước kia, mừng rỡ, kiểm tra xong, ra cửa gặp lại gã thầy thuốc đáng khinh, vênh mặt ưỡn ngực mà đi.
Cho đến tháng sau, xin bản lý lịch về, ở trên khắc dấu: vẻ mặt đáng ghét, không đáng làm yêu.
Trong cơn giận dữ, Xà Quân liền đi hỏi, có người đáp: tên thầy thuốc đáng khinh đã lên chức đường chủ phòng kiểm tra sức khỏe.
Mỗ Thảo: . . . . . .
Tức điên xé đơn, tuyên bố: không chứng minh cũng vẫn là yêu! ! ! !
Phiên ngoại nhỏ: Xà Quân dụ dỗ
Tiểu yêu A – thủ hạ của Xà Quân: Thất Diệp tiểu thư, cô thấy thực lực của chúng ta bây giờ rất yếu phải không?
Mỗ Thảo: ừ, đúng vậy đó.
Tiểu yêu A: nếu như có công việc hạng nhất có thể giúp thực lực của cô và vương thượng tăng nhanh, cô có đi làm không?
Mỗ Thảo: không đi.
Tiểu yêu A: ? ? ? ? ?
Mỗ Thảo: tôi muốn đi ngủ.
Thuyết phục bằng lý lẽ, thất bại.
Tiểu yêu B – thủ hạ của Xà Quân: Thất Diệp tiểu thư.
Mỗ Thảo: hả?
Tiểu yêu B: cô thấy thực lực hiện tại của vương thượng còn kém xa Thanh Dương Tử phải không?
Mỗ Thảo: (ngáp) hình như là thế.
Tiểu yêu B giận dữ: Thất Diệp tiểu thư, nếu không có chí vươn lên, yêu đạo sẽ đè đầu cưỡi cổ chúng ta mất.
Mỗ Thảo: (sờ sờ cọng cỏ mềm mại của mình) cổ của tôi chắc không ai cưỡi nổi. . . . . .
Tiểu yêu B: . . . . . .
Lay động bằng tình cảm, thất bại.
Xà Quân: Thất Diệp.
Mỗ Thảo: hả?
Xà Quân: có công việc ban ngày có thể ngủ, buổi tối còn có thể xem hết XXOO có muốn làm không?
Mỗ Thảo: muốn muốn!
Thành công như ý muốn, lũ yêu thán phục, đầu rạp xuống đất.
Ban đêm, Mỗ Thảo phải chạy tới Di Hồng Viện ở trấn Ô Đề thành Nguyệt Lạc, đảm nhiệm chức trợ lý của mama ở viện, nhằm giúp Xà Quân hấp thu dương khí, nghe nói đây là viện Xà Quân bỏ vốn thu mua – theo sự tìm hiểu của Mỗ Thảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.