Chương 3: Quyến rũ
Nguyên Mộng
13/11/2013
Tại một gian phòng bên trong Diệt Tự Cảnh.
Hắn hất tôi ngã đập đầu xuống đất không hề thương tiếc, tôi thử vài lần, chết tiệt, không phải các loại nhân sâm quý giá đều có thể độn thổ sao? Vì sao tôi không làm được. . . .
“Thất Diệp Linh Chi .” Có lẽ tôi nhìn lầm, vẻ mặt của hắn hiện lên chút thương hại: “Trở lại thế giới của mi đi, trần gian này không phù hợp với mi.”
Tôi nghiến răng.
“Chịu khó đứng trong này, ta đi tìm mấy món đồ. Nhớ kỹ không được rời đi dù chỉ một bước.” Hắn nói những lời này cực kỳ nghiêm túc, tôi nhìn bóng lưng cao gầy, hắn đang muốn tìm cái gì? Tìm nồi sao?
“Đạo chủ.”
“Thừa Minh Tử, canh giữ cửa thật cẩn thận, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được vào.”
“Dạ.”
Hắn đi rồi, tôi bị nhốt bên trong phòng ngủ của đạo sĩ, xung quanh là kết giới vô cùng nghiêm mật, đồ trong phòng hết sức giản dị, nhưng dù sao cũng là đạo chủ của Diệt Tự Cảnh, giản dị kiểu này cũng là chuyện cực kỳ hiếm có.
Đoán rằng hắn đang đi tìm nồi nấu, tôi thật sự cân nhắc có nên ngủ một giấc hay không, hơn nữa khắp bốn phía đều là hơi thở của hắn! ! !
Xà Quân, liệu anh có phải đang lo lắng quay lại cứu tôi không?
Tuy nhiên đây chính là Diệt Tự Cảnh, ổ của đám đạo sĩ, thôi quên đi.
Phụ trương nhỏ:
Mỗ Thảo ngồi trên ghế vắt óc suy nghĩ.
Cảnh 1:
Thanh Dương Tử mang nồi đi vào.
Mỗ Thảo: (nhào lên ôm chân , khóc lóc than vãn) “Đạo chủ, xin cứu vớt, ngài thả tôi đi, tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có trẻ thơ ba tuổi khóc lóc đòi ăn. . . . .”
Thanh Dương Tử: (tươi cười hòa ái thân thiện, mặt gian mày giảo tỏ vẻ thương xót) “Đứa trẻ đáng thương, đừng khóc, ngày mai tất cả các ngươi sẽ đoàn tụ trong nồi.”
Mỗ Thảo: “. . . . . .”
Tranh thủ sự cảm thông, thất bại.
Cảnh 2:
Thanh Dương Tử mang nồi đi vào.
Mỗ Thảo: (trợn mắt nhìn, uy vũ bất khuất) “Thanh Dương Tử ngươi thử tiến đến một bước xem, ta lập tức cắn lưỡi tự sát.”
Thanh Dương Tử: (tươi cười rạng rỡ) “Xin đợi một chút.”
Mỗ Thảo mừng thầm.
Thanh Dương Tử: (cho thêm nước vào nồi) “Để tránh bần đạo tự mình ra tay, trước hết hãy nhảy vào nồi tắm rửa sạch sẽ rồi cắn lưỡi cũng không muộn. . . . .”
Mỗ Thảo: “. . . . .”
Uy hiếp thất bại.
Cảnh 3:
Thanh Dương Tử mang nồi đi vào.
Mỗ Thảo: (nằm nghiêng trên giường, vai nửa hở, liếc mắt quyến rũ) “Đạo trưởng. . . . .” (xin dùng giọng mũi, cám ơn.)
Thanh Dương Tử: (có một luồng nhiệt chạy xuống dưới bụng, ánh mắt toát ra ngọn lửa hừng hực, bổ nhào về phía trước, quát khẽ) “Yêu nghiệt muốn chết! ! !”
Mỗ Thảo phơi thây đầu giường.
Sắc dụ, thất bại.
Ồ, cho dù thất bại thì sao, cũng thành công làm hắn mất ngon miệng đúng không? ? ? ?
Cảnh tượng thật sự:
Cửa bị đẩy ra.
Mỗ Thảo: (nghiêng người nằm trên giường, vai nửa hở, liếc mắt quyến rũ, dùng giọng mũi khẽ gọi) “Đạo trưởng. . . . .”
Thanh Dương Tử cả người chấn động, tám đạo sĩ tác phong nghiêm túc phía sau hắn cả người cũng run run.
Mỗ Thảo hóa đá, mọi người cũng hóa đá.
Thanh Dương Tử. . . . . Trên tường nhà ông có cái lỗ nào hay không. . . . .
Hắn hất tôi ngã đập đầu xuống đất không hề thương tiếc, tôi thử vài lần, chết tiệt, không phải các loại nhân sâm quý giá đều có thể độn thổ sao? Vì sao tôi không làm được. . . .
“Thất Diệp Linh Chi .” Có lẽ tôi nhìn lầm, vẻ mặt của hắn hiện lên chút thương hại: “Trở lại thế giới của mi đi, trần gian này không phù hợp với mi.”
Tôi nghiến răng.
“Chịu khó đứng trong này, ta đi tìm mấy món đồ. Nhớ kỹ không được rời đi dù chỉ một bước.” Hắn nói những lời này cực kỳ nghiêm túc, tôi nhìn bóng lưng cao gầy, hắn đang muốn tìm cái gì? Tìm nồi sao?
“Đạo chủ.”
“Thừa Minh Tử, canh giữ cửa thật cẩn thận, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được vào.”
“Dạ.”
Hắn đi rồi, tôi bị nhốt bên trong phòng ngủ của đạo sĩ, xung quanh là kết giới vô cùng nghiêm mật, đồ trong phòng hết sức giản dị, nhưng dù sao cũng là đạo chủ của Diệt Tự Cảnh, giản dị kiểu này cũng là chuyện cực kỳ hiếm có.
Đoán rằng hắn đang đi tìm nồi nấu, tôi thật sự cân nhắc có nên ngủ một giấc hay không, hơn nữa khắp bốn phía đều là hơi thở của hắn! ! !
Xà Quân, liệu anh có phải đang lo lắng quay lại cứu tôi không?
Tuy nhiên đây chính là Diệt Tự Cảnh, ổ của đám đạo sĩ, thôi quên đi.
Phụ trương nhỏ:
Mỗ Thảo ngồi trên ghế vắt óc suy nghĩ.
Cảnh 1:
Thanh Dương Tử mang nồi đi vào.
Mỗ Thảo: (nhào lên ôm chân , khóc lóc than vãn) “Đạo chủ, xin cứu vớt, ngài thả tôi đi, tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có trẻ thơ ba tuổi khóc lóc đòi ăn. . . . .”
Thanh Dương Tử: (tươi cười hòa ái thân thiện, mặt gian mày giảo tỏ vẻ thương xót) “Đứa trẻ đáng thương, đừng khóc, ngày mai tất cả các ngươi sẽ đoàn tụ trong nồi.”
Mỗ Thảo: “. . . . . .”
Tranh thủ sự cảm thông, thất bại.
Cảnh 2:
Thanh Dương Tử mang nồi đi vào.
Mỗ Thảo: (trợn mắt nhìn, uy vũ bất khuất) “Thanh Dương Tử ngươi thử tiến đến một bước xem, ta lập tức cắn lưỡi tự sát.”
Thanh Dương Tử: (tươi cười rạng rỡ) “Xin đợi một chút.”
Mỗ Thảo mừng thầm.
Thanh Dương Tử: (cho thêm nước vào nồi) “Để tránh bần đạo tự mình ra tay, trước hết hãy nhảy vào nồi tắm rửa sạch sẽ rồi cắn lưỡi cũng không muộn. . . . .”
Mỗ Thảo: “. . . . .”
Uy hiếp thất bại.
Cảnh 3:
Thanh Dương Tử mang nồi đi vào.
Mỗ Thảo: (nằm nghiêng trên giường, vai nửa hở, liếc mắt quyến rũ) “Đạo trưởng. . . . .” (xin dùng giọng mũi, cám ơn.)
Thanh Dương Tử: (có một luồng nhiệt chạy xuống dưới bụng, ánh mắt toát ra ngọn lửa hừng hực, bổ nhào về phía trước, quát khẽ) “Yêu nghiệt muốn chết! ! !”
Mỗ Thảo phơi thây đầu giường.
Sắc dụ, thất bại.
Ồ, cho dù thất bại thì sao, cũng thành công làm hắn mất ngon miệng đúng không? ? ? ?
Cảnh tượng thật sự:
Cửa bị đẩy ra.
Mỗ Thảo: (nghiêng người nằm trên giường, vai nửa hở, liếc mắt quyến rũ, dùng giọng mũi khẽ gọi) “Đạo trưởng. . . . .”
Thanh Dương Tử cả người chấn động, tám đạo sĩ tác phong nghiêm túc phía sau hắn cả người cũng run run.
Mỗ Thảo hóa đá, mọi người cũng hóa đá.
Thanh Dương Tử. . . . . Trên tường nhà ông có cái lỗ nào hay không. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.