Tứ Bảo Đến: Ông Bố Siêu Lợi Hại
Chương 44: Ôm Một Cái, Ôm Một Cái
Nam Bắc Thập Tam
25/09/2024
Mặt Ôn Thất Thất đỏ bừng.
“Tô Thần, anh…”
Những người đứng bên cạnh theo dõi các bé cũng bắt đầu hùa theo:
“Ôm một cái!”
“Ôm một cái, ôm một cái!”
“Ôi trời, ngại gì chứ, bọn tôi sẵn sàng ăn cẩu lương, mau ôm đi.”
“Nếu không ôm thì không cho đi đâu nhé.”
Mọi người tụ lại thành một vòng tròn xem náo nhiệt.
Sắc mặt của Ôn Thất Thất thay đổi liên tục.
Cô chợt nhớ ra, hình như mình vẫn đang giận dỗi với Tô Thần, sao bây giờ lại đòi ôm rồi?
Không đúng, cho dù không giận cũng không thể để Tô Thần ôm được chứ?
Tô Thần nhìn thấy gương mặt biến hóa khó lường của Ôn Thất Thất, cố tình ghé tai cô thì thầm: “Nghe thấy không? Không ôm là không cho đi đấy.”
Lần này, Tô Thần không nhượng bộ nữa.
Mấy ngày trước anh cố ý trêu Ôn Thất Thất, và từ phản ứng của cô, Tô Thần biết rằng Ôn Thất Thất đã dần dần chấp nhận anh rồi.
Vậy nên, anh muốn kéo gần quan hệ của họ thêm một chút.
Giọng nói của Tô Thần làm Ôn Thất Thất cảm thấy nhột nhạt bên tai.
Lòng cô cũng ngứa ngáy theo.
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ lại xem, khiến Ôn Thất Thất càng lúc càng xấu hổ.
Cô nhắm mắt lại đầy phiền muộn, quyết tâm: Chết thì chết thôi.
Ôn Thất Thất nhanh chóng mở rộng vòng tay, trong ánh mắt ghen tị của đám đông, cô bất ngờ ôm chầm lấy Tô Thần.
Chưa đợi Tô Thần kịp vòng tay ôm lại, Ôn Thất Thất đã vội vàng buông ra.
Cô đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào Tô Thần: “Ôm rồi đó, đi thôi.”
Tô Thần ngơ ngác.
Hình như anh còn chưa kịp ôm thì phải.
“Thất Thất, em chơi xấu rồi!”
“Anh có đi không? Không đi thì em đi trước đây!”
Ôn Thất Thất cứng đầu đẩy xe các bé đi về phía đám đông, không dám nhìn những người xung quanh.
Tô Thần chỉ còn biết bất lực theo sau.
“Ha ha ha, cô nàng ngại ngùng rồi.”
“Chàng trai giỏi quá, nắm bắt mọi thứ trong tầm tay.”
“Cẩu lương này ăn no luôn rồi, trưa nay khỏi cần ăn cơm nữa.”
“Nhưng mà, ngon quá đi!”
Tô Thần và Ôn Thất Thất rời đi trong tiếng trầm trồ của mọi người.
Khi đến trước một cửa hàng quần áo nữ, Tô Thần gọi Ôn Thất Thất đang cúi đầu đi phía trước: “Thất Thất, vào đây xem một chút đi.”
Ôn Thất Thất dừng bước, nhìn thấy một cửa hàng quần áo nữ nổi tiếng.
Bên trong cửa hàng có nhiều quần áo màu sáng, trông rất hợp với phong cách của những cô gái trẻ.
Ôn Thất Thất biết cửa hàng này, một bộ quần áo ở đây ít nhất cũng hai ngàn tệ.
Cô nhìn Tô Thần đầy khó hiểu: “Vào đây làm gì?”
“Mua quần áo cho em.”
Tô Thần không do dự, đẩy xe đưa các bé vào trong.
Ôn Thất Thất vừa đi theo vừa lo lắng: “Em không cần quần áo đâu, Tô Thần, không cần mua.”
“Không được, đã đến rồi mà!”
Một câu “đã đến rồi” thật cứng rắn.
Câu này mà dùng trong trường hợp này sao?
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, hôm nay nghe lời anh.”
Tô Thần lại trở nên bá đạo.
Ôn Thất Thất sốt ruột, không thể để Tô Thần tốn tiền thêm nữa.
Cô kéo lấy một góc áo của Tô Thần: “Tô Thần, nếu anh muốn mua thì chúng ta đổi cửa hàng khác đi.”
“Tại sao?”
“Quần áo ở đây màu sáng quá, không hợp với em.”
Ôn Thất Thất viện một cái cớ.
Thật ra lý do chính là vì quần áo ở đây quá đắt.
Nhưng, việc mặc màu sáng cũng là một phần lý do.
“Em còn phải chăm các bé, rất bất tiện.”
Các bé còn nhỏ, khi cho ăn rất dễ làm bẩn quần áo.
Nửa năm qua, Ôn Thất Thất chỉ toàn mặc quần áo màu tối, đã lâu lắm rồi cô không mua quần áo màu sáng.
Tô Thần quay lại, nhìn thấy Ôn Thất Thất như một cô gái nhỏ, đang kéo góc áo của mình.
Khoảnh khắc ấy.
Anh có một thôi thúc muốn ôm chầm lấy Ôn Thất Thất lần nữa.
Nhưng mà, một ngày ôm hai lần thì sợ rằng cô sẽ nổi giận, vậy thì mất nhiều hơn được.
Chuyện gì cũng phải từ từ.
“Thất Thất, em lại không nghe lời rồi.”
“Hả?”
Ôn Thất Thất ngơ ngác nhìn Tô Thần.
“Anh đã nói là anh có tiền mà…”
Tô Thần còn chưa nói dứt câu thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ cửa: “Tô Thần?”
Tô Thần và Ôn Thất Thất quay đầu lại, nhìn thấy Vươn Khiết.
Ôn Thất Thất vẫn nhớ, Vương Khiết là bạn học tiểu học của Tô Thần.
Lần trước, cô ta nhìn Tô Thần với ánh mắt đầy hào hứng.
Nghĩ đến đây, Ôn Thất Thất vô thức dựa sát vào Tô Thần hơn.
Tô Thần thấy động tác nhỏ này của Ôn Thất Thất, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Trong mắt Vương Khiết chẳng hề thấy hai người họ thể hiện tình cảm.
Cô ta chỉ nhìn thấy mỗi Tô Thần.
Mới mấy ngày không gặp, Tô Thần lại càng đẹp trai hơn.
Vương Khiết uốn éo bước đi đến gần: “Thật là cậu à, chúng ta có duyên thật đó!”
Tô Thần không chút do dự đẩy xe các bé đến trước mặt mình, thầm nghĩ: Các bé à, đến lúc các con giúp ba rồi.
Bốn bé hoàn toàn không biết mình bị ba đẩy ra làm tấm khiên, chỉ ngơ ngác nhìn Vương Khiết.
Tam Bảo khẽ cau mày.
Ừm, cô này không xinh.
Bé không thích.
Vương Khiết thấy Tô Thần im lặng, lại tiến thêm hai bước: “Tô Thần, hay là chúng ta trao đổi thông tin liên lạc nhé?”
Mặc dù cô ta biết Tô Thần đã có các bé, nhưng cô ta cũng đã điều tra rồi.
Tô Thần vẫn chưa đăng ký kết hôn.
Điều đó có nghĩa là cô ta vẫn còn cơ hội.
Ở bên Tô Thần, biết đâu cô ta cũng sẽ sinh được sinh tư thì sao.
Các bé hôm nay lại đáng yêu quá mà.
Tô Thần định từ chối.
Ôn Thất Thất đột nhiên tiến lên một bước, chắn trước Tô Thần, đồng thời cũng đẩy các bé về phía trước.
Cô cố giữ giọng bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tô Thần, chúng ta đi chọn quần áo đi.”
Ơ?
Vợ đang chủ động à?
Cảm giác này, thật tuyệt quá đi!
Tô Thần gật đầu, lịch sự nói với Vương Khiết: “Xin lỗi bạn Vương, tôi phải đi chọn đồ cho vợ tôi.”
Vừa nãy anh gọi cô là vợ, cô hình như không từ chối.
Tô Thần quyết định thử lại lần nữa.
Quả nhiên cô vẫn không từ chối.
Tuyệt quá!
Tô Thần thầm vui sướng.
Vương Khiết đứng ngượng ngùng tại chỗ, định tiến lên nữa.
Lúc này, nhân viên cửa hàng nhanh chóng ra hiệu và chặn Vương Khiết lại.
“Các người làm gì vậy?”
“Xin lỗi cô, vui lòng không làm phiền khách hàng của chúng tôi mua sắm.”
Vương Khiết: …
“Hừ, ai nói tôi không mua, tôi cũng mua!”
Vương Khiết liền bám theo Ôn Thất Thất và Tô Thần.
Ôn Thất Thất lấy bộ quần áo nào, cô ta cũng lấy bộ đó.
Ôn Thất Thất để xuống, cô ta cũng để xuống. Ngay cả người phục vụ cũng bất lực.
Vì có em bé nên nhiều người đã đến cửa hàng sớm.
Mọi người đang chơi với em bé trong khi quan sát Vương Khiết và Ôn Thất Thất.
Ôn Thất Thất nhìn đi nhìn lại chiếc váy màu hồng, cuối cùng mới đặt nó xuống.
Tô Thần nhẹ nhàng đưa quần áo cho cô: “Thử xem?”
“Nhưng em…”
Cô đã không mặc váy hơn một năm rồi.
"Không sao đâu, thử xem."
Được Tô Thần động viên, Ôn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy váy đi vào phòng thử đồ.
Vương Khiết cũng tức giận lấy một chiếc giống hệt: “Tôi cũng thử xem.”
Người phục vụ lo lắng hỏi: “Cô ơi, cô nên lấy size tiếp theo đi. Số này…”
“Cô dám nói tôi béo à?" Vương Khiết trợn mắt.
Cô ta không tin điều đó. Bộ quần áo mẹ có con mặc được, cô ta không có con mà không mặc được sao.
Người phục vụ không còn cách nào khác ngoài mỉm cười nói: “Được, năm phút sau cô thử xem.”
Ôn Thất Thất đi ra.
Vì phải trùm váy qua đầu nên mái tóc buộc ban đầu của cô xõa xuống.
Cô vén tóc ra sau tai, không dám nhìn Tô Thần.
Giọng nói trầm thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: “Tô Thần, anh nhìn có đẹp không?”
Váy có dây đeo nhỏ, thân trên vừa đến ngực, thân dưới chưa tới đầu gối.
Ôn Thất Thất có chút khó chịu.
Mà Tô Thần cũng đã trừng mắt.
“Tô Thần, anh…”
Những người đứng bên cạnh theo dõi các bé cũng bắt đầu hùa theo:
“Ôm một cái!”
“Ôm một cái, ôm một cái!”
“Ôi trời, ngại gì chứ, bọn tôi sẵn sàng ăn cẩu lương, mau ôm đi.”
“Nếu không ôm thì không cho đi đâu nhé.”
Mọi người tụ lại thành một vòng tròn xem náo nhiệt.
Sắc mặt của Ôn Thất Thất thay đổi liên tục.
Cô chợt nhớ ra, hình như mình vẫn đang giận dỗi với Tô Thần, sao bây giờ lại đòi ôm rồi?
Không đúng, cho dù không giận cũng không thể để Tô Thần ôm được chứ?
Tô Thần nhìn thấy gương mặt biến hóa khó lường của Ôn Thất Thất, cố tình ghé tai cô thì thầm: “Nghe thấy không? Không ôm là không cho đi đấy.”
Lần này, Tô Thần không nhượng bộ nữa.
Mấy ngày trước anh cố ý trêu Ôn Thất Thất, và từ phản ứng của cô, Tô Thần biết rằng Ôn Thất Thất đã dần dần chấp nhận anh rồi.
Vậy nên, anh muốn kéo gần quan hệ của họ thêm một chút.
Giọng nói của Tô Thần làm Ôn Thất Thất cảm thấy nhột nhạt bên tai.
Lòng cô cũng ngứa ngáy theo.
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ lại xem, khiến Ôn Thất Thất càng lúc càng xấu hổ.
Cô nhắm mắt lại đầy phiền muộn, quyết tâm: Chết thì chết thôi.
Ôn Thất Thất nhanh chóng mở rộng vòng tay, trong ánh mắt ghen tị của đám đông, cô bất ngờ ôm chầm lấy Tô Thần.
Chưa đợi Tô Thần kịp vòng tay ôm lại, Ôn Thất Thất đã vội vàng buông ra.
Cô đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào Tô Thần: “Ôm rồi đó, đi thôi.”
Tô Thần ngơ ngác.
Hình như anh còn chưa kịp ôm thì phải.
“Thất Thất, em chơi xấu rồi!”
“Anh có đi không? Không đi thì em đi trước đây!”
Ôn Thất Thất cứng đầu đẩy xe các bé đi về phía đám đông, không dám nhìn những người xung quanh.
Tô Thần chỉ còn biết bất lực theo sau.
“Ha ha ha, cô nàng ngại ngùng rồi.”
“Chàng trai giỏi quá, nắm bắt mọi thứ trong tầm tay.”
“Cẩu lương này ăn no luôn rồi, trưa nay khỏi cần ăn cơm nữa.”
“Nhưng mà, ngon quá đi!”
Tô Thần và Ôn Thất Thất rời đi trong tiếng trầm trồ của mọi người.
Khi đến trước một cửa hàng quần áo nữ, Tô Thần gọi Ôn Thất Thất đang cúi đầu đi phía trước: “Thất Thất, vào đây xem một chút đi.”
Ôn Thất Thất dừng bước, nhìn thấy một cửa hàng quần áo nữ nổi tiếng.
Bên trong cửa hàng có nhiều quần áo màu sáng, trông rất hợp với phong cách của những cô gái trẻ.
Ôn Thất Thất biết cửa hàng này, một bộ quần áo ở đây ít nhất cũng hai ngàn tệ.
Cô nhìn Tô Thần đầy khó hiểu: “Vào đây làm gì?”
“Mua quần áo cho em.”
Tô Thần không do dự, đẩy xe đưa các bé vào trong.
Ôn Thất Thất vừa đi theo vừa lo lắng: “Em không cần quần áo đâu, Tô Thần, không cần mua.”
“Không được, đã đến rồi mà!”
Một câu “đã đến rồi” thật cứng rắn.
Câu này mà dùng trong trường hợp này sao?
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, hôm nay nghe lời anh.”
Tô Thần lại trở nên bá đạo.
Ôn Thất Thất sốt ruột, không thể để Tô Thần tốn tiền thêm nữa.
Cô kéo lấy một góc áo của Tô Thần: “Tô Thần, nếu anh muốn mua thì chúng ta đổi cửa hàng khác đi.”
“Tại sao?”
“Quần áo ở đây màu sáng quá, không hợp với em.”
Ôn Thất Thất viện một cái cớ.
Thật ra lý do chính là vì quần áo ở đây quá đắt.
Nhưng, việc mặc màu sáng cũng là một phần lý do.
“Em còn phải chăm các bé, rất bất tiện.”
Các bé còn nhỏ, khi cho ăn rất dễ làm bẩn quần áo.
Nửa năm qua, Ôn Thất Thất chỉ toàn mặc quần áo màu tối, đã lâu lắm rồi cô không mua quần áo màu sáng.
Tô Thần quay lại, nhìn thấy Ôn Thất Thất như một cô gái nhỏ, đang kéo góc áo của mình.
Khoảnh khắc ấy.
Anh có một thôi thúc muốn ôm chầm lấy Ôn Thất Thất lần nữa.
Nhưng mà, một ngày ôm hai lần thì sợ rằng cô sẽ nổi giận, vậy thì mất nhiều hơn được.
Chuyện gì cũng phải từ từ.
“Thất Thất, em lại không nghe lời rồi.”
“Hả?”
Ôn Thất Thất ngơ ngác nhìn Tô Thần.
“Anh đã nói là anh có tiền mà…”
Tô Thần còn chưa nói dứt câu thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ cửa: “Tô Thần?”
Tô Thần và Ôn Thất Thất quay đầu lại, nhìn thấy Vươn Khiết.
Ôn Thất Thất vẫn nhớ, Vương Khiết là bạn học tiểu học của Tô Thần.
Lần trước, cô ta nhìn Tô Thần với ánh mắt đầy hào hứng.
Nghĩ đến đây, Ôn Thất Thất vô thức dựa sát vào Tô Thần hơn.
Tô Thần thấy động tác nhỏ này của Ôn Thất Thất, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Trong mắt Vương Khiết chẳng hề thấy hai người họ thể hiện tình cảm.
Cô ta chỉ nhìn thấy mỗi Tô Thần.
Mới mấy ngày không gặp, Tô Thần lại càng đẹp trai hơn.
Vương Khiết uốn éo bước đi đến gần: “Thật là cậu à, chúng ta có duyên thật đó!”
Tô Thần không chút do dự đẩy xe các bé đến trước mặt mình, thầm nghĩ: Các bé à, đến lúc các con giúp ba rồi.
Bốn bé hoàn toàn không biết mình bị ba đẩy ra làm tấm khiên, chỉ ngơ ngác nhìn Vương Khiết.
Tam Bảo khẽ cau mày.
Ừm, cô này không xinh.
Bé không thích.
Vương Khiết thấy Tô Thần im lặng, lại tiến thêm hai bước: “Tô Thần, hay là chúng ta trao đổi thông tin liên lạc nhé?”
Mặc dù cô ta biết Tô Thần đã có các bé, nhưng cô ta cũng đã điều tra rồi.
Tô Thần vẫn chưa đăng ký kết hôn.
Điều đó có nghĩa là cô ta vẫn còn cơ hội.
Ở bên Tô Thần, biết đâu cô ta cũng sẽ sinh được sinh tư thì sao.
Các bé hôm nay lại đáng yêu quá mà.
Tô Thần định từ chối.
Ôn Thất Thất đột nhiên tiến lên một bước, chắn trước Tô Thần, đồng thời cũng đẩy các bé về phía trước.
Cô cố giữ giọng bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tô Thần, chúng ta đi chọn quần áo đi.”
Ơ?
Vợ đang chủ động à?
Cảm giác này, thật tuyệt quá đi!
Tô Thần gật đầu, lịch sự nói với Vương Khiết: “Xin lỗi bạn Vương, tôi phải đi chọn đồ cho vợ tôi.”
Vừa nãy anh gọi cô là vợ, cô hình như không từ chối.
Tô Thần quyết định thử lại lần nữa.
Quả nhiên cô vẫn không từ chối.
Tuyệt quá!
Tô Thần thầm vui sướng.
Vương Khiết đứng ngượng ngùng tại chỗ, định tiến lên nữa.
Lúc này, nhân viên cửa hàng nhanh chóng ra hiệu và chặn Vương Khiết lại.
“Các người làm gì vậy?”
“Xin lỗi cô, vui lòng không làm phiền khách hàng của chúng tôi mua sắm.”
Vương Khiết: …
“Hừ, ai nói tôi không mua, tôi cũng mua!”
Vương Khiết liền bám theo Ôn Thất Thất và Tô Thần.
Ôn Thất Thất lấy bộ quần áo nào, cô ta cũng lấy bộ đó.
Ôn Thất Thất để xuống, cô ta cũng để xuống. Ngay cả người phục vụ cũng bất lực.
Vì có em bé nên nhiều người đã đến cửa hàng sớm.
Mọi người đang chơi với em bé trong khi quan sát Vương Khiết và Ôn Thất Thất.
Ôn Thất Thất nhìn đi nhìn lại chiếc váy màu hồng, cuối cùng mới đặt nó xuống.
Tô Thần nhẹ nhàng đưa quần áo cho cô: “Thử xem?”
“Nhưng em…”
Cô đã không mặc váy hơn một năm rồi.
"Không sao đâu, thử xem."
Được Tô Thần động viên, Ôn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy váy đi vào phòng thử đồ.
Vương Khiết cũng tức giận lấy một chiếc giống hệt: “Tôi cũng thử xem.”
Người phục vụ lo lắng hỏi: “Cô ơi, cô nên lấy size tiếp theo đi. Số này…”
“Cô dám nói tôi béo à?" Vương Khiết trợn mắt.
Cô ta không tin điều đó. Bộ quần áo mẹ có con mặc được, cô ta không có con mà không mặc được sao.
Người phục vụ không còn cách nào khác ngoài mỉm cười nói: “Được, năm phút sau cô thử xem.”
Ôn Thất Thất đi ra.
Vì phải trùm váy qua đầu nên mái tóc buộc ban đầu của cô xõa xuống.
Cô vén tóc ra sau tai, không dám nhìn Tô Thần.
Giọng nói trầm thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: “Tô Thần, anh nhìn có đẹp không?”
Váy có dây đeo nhỏ, thân trên vừa đến ngực, thân dưới chưa tới đầu gối.
Ôn Thất Thất có chút khó chịu.
Mà Tô Thần cũng đã trừng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.