Tứ Bảo Đến: Ông Bố Siêu Lợi Hại

Chương 45: Vợ Tôi Đương Nhiên Là Đẹp Nhất

Nam Bắc Thập Tam

25/09/2024

Anh và Ôn Thất Thất đã sống cùng nhau vài ngày.

Mỗi ngày, Tô Thần đều thấy Ôn Thất Thất mặc quần jeans, áo phông.

Anh không tin Ôn Thất Thất không thích mặc váy. Làm gì có cô gái nào lại không thích làm đẹp chứ?

Chỉ có một lý do duy nhất, đó là vì con cái, Ôn Thất Thất không thể mặc váy.

Hôm nay đã chứng minh suy nghĩ của anh là đúng.

Trong cửa hàng này, Ôn Thất Thất nhìn nhiều nhất là váy.

Khi nhìn thấy Ôn Thất Thất bước ra, Tô Thần cảm thấy thật kinh diễm.

Ôn Thất Thất không thường trang điểm, nhưng màu môi tự nhiên mang chút đỏ ửng.

Mái tóc thường buộc lên giờ buông xõa, tăng thêm vẻ quyến rũ.

Nhất là động tác vuốt tóc của cô, khiến cổ họng Tô Thần bỗng nghẹn lại.

Trời ạ!

Đây có phải là tự chuốc rắc rối cho mình không?

Sao lại bắt Thất Thất thử váy chứ?

Tô Thần có chút giằng co, cuối cùng tự an ủi mình rằng: Chỉ cần Thất Thất thích là được.

Dây áo hở vai vừa vặn làm lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ của Ôn Thất Thất, eo thon nhỏ cũng hiện ra rõ ràng.

Dù đã sinh bốn đứa con, vòng eo của Ôn Thất Thất dường như không hề thay đổi.

Đôi chân thon dài khiến người ta nhìn một lần là không thể rời mắt.

Ôn Thất Thất không đi giày cao gót, nhưng đôi giày thể thao trắng kết hợp với váy liền càng làm cô thêm phần trong trẻo, đáng yêu.

Tô Thần nhìn đến ngẩn ngơ.

Ôn Thất Thất không nghe thấy câu trả lời của Tô Thần, nghĩ rằng anh bận, đành ngẩng đầu gọi anh: "Tô Thần?"

Thấy ánh mắt nóng bỏng của Tô Thần, khuôn mặt Ôn Thất Thất lập tức đỏ bừng.

Tô Thần khẽ cười: "Đẹp lắm!"

"Vợ anh đương nhiên là đẹp nhất."

Ôn Thất Thất cắn môi, trong lòng ngọt ngào.

Lúc này, những người vừa vào cửa hàng nhìn thấy cảnh này cũng đều sững sờ.

"Tiên nữ!"

"Đó chẳng phải là tiên nữ trong truyền thuyết sao?"

"Còn đẹp hơn cả nhiều ngôi sao nữa!"

"Hình như cô ấy không trang điểm."

"Mỹ nữ mặt mộc hoàn toàn tự nhiên, yêu quá đi!"

"Rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể xứng với người phụ nữ này chứ?"

Mọi người cảm thán xong, liền nhìn đến Tô Thần.

Lập tức kinh ngạc hơn nữa!

Quả nhiên, chỉ có soái ca mới xứng với mỹ nữ.

"Cặp đôi này, đúng là khiến người ta mãn nhãn quá!"

"Còn cả bốn đứa con của họ nữa, một gia đình sáu người đều quá đẹp!"

Nhân viên cửa hàng cũng không ngừng khen ngợi trước mặt Ôn Thất Thất.

Không biết ai đó bỗng nói một câu: "Hình như vừa rồi có một cô gái cầm bộ váy giống hệt vào phòng thử đồ mà?"

"Sao vẫn chưa ra vậy?"

"Chắc là không dám ra rồi chứ?"

"Đã mấy phút trôi qua rồi, đổi đồ cũng phải xong từ lâu rồi chứ."

Nhân viên cửa hàng cũng tò mò đi đến bên cạnh phòng thử đồ hỏi:

"Tiểu thư~"

"Tiểu thư?"

Cửa phòng thử đồ hé ra một khe hở.

Vương Khiết cắn răng bước ra.



"Ai vừa nói tôi không mặc vừa?"

Nhưng vừa nhìn thấy Ôn Thất Thất, cô ta sững người.

Mọi người xung quanh đều nhịn cười.

Nhân viên cửa hàng cũng sắp không nhịn được nữa.

Mặc dù Vương Khiết và Ôn Thất Thất cao tương đương nhau, ngày thường cũng được coi là một mỹ nữ.

Thế nhưng, cô ta có khung xương to.

Bộ váy này mặc lên người cô ta có cảm giác giống như một người phụ nữ thô kệch bỗng nhiên mặc bộ đồ tiểu thư dịu dàng vậy.

Không thể nào phù hợp nổi.

Mọi người: "Ái chà..."

"Tôi có thể bình luận không?"

"Nhưng liệu như vậy có làm tổn thương lòng mỹ nữ không?"

Vương Khiết cũng tự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Cô ta tức giận quay lại phòng thử đồ, không dám bước ra nữa.

Tô Thần và Ôn Thất Thất cũng không để ý đến cô ta.

Ôn Thất Thất vẫn không kìm được mà liếc nhìn giá của bộ váy.

Ba ngàn tệ.

Hôm nay đã chi hơn mười ngàn vì mấy đứa con rồi, cô không thể tiếp tục tiêu tiền của Tô Thần nữa.

"Em thử xem những bộ khác nhé?"

"Được!"

Tô Thần gật đầu.

Khi Ôn Thất Thất đang chọn đồ, Tô Thần lặng lẽ nói nhỏ vài câu với nhân viên cửa hàng.

Rất nhanh, Ôn Thất Thất đã chọn xong quần áo.

Cuối cùng cô vẫn chọn một chiếc quần, quần đang giảm giá, năm trăm tệ.

Tô Thần không nói gì, lập tức thanh toán.

Mua xong quần áo, hai người bước ra khỏi trung tâm mua sắm trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

"Hôm nay, chúng ta ăn ngoài nhé?"

"Được."

Ôn Thất Thất không từ chối.

Khi ăn, giống như lần trước, mấy đứa bé được nhân viên phục vụ đưa đi chăm sóc.

Tô Thần gắp đồ ăn cho Ôn Thất Thất.

Ăn được một lúc, Tô Thần đứng dậy: "Thất Thất, anh đi vệ sinh một lát."

"Được."

Ôn Thất Thất không chút nghi ngờ mà đồng ý.

Tô Thần ra ngoài, nhưng không đi về hướng nhà vệ sinh mà quay lại cửa hàng vừa nãy.

Nhân viên cửa hàng đưa cho Tô Thần túi đồ đã được chuẩn bị sẵn: "Anh đẹp trai, đồ của anh đây."

"Ừ!"

Tô Thần gật đầu, rồi chỉ vào một chiếc váy trắng khác.

"Gói chiếc này cho tôi luôn."

Chiếc váy này Ôn Thất Thất cũng rất thích, nhưng vì đắt nên cô không thử.

Nhưng Tô Thần biết, chiếc váy này nhất định sẽ rất hợp với cô.

Thanh toán xong, Tô Thần xách hai chiếc váy bước ra.

Vừa vặn gặp mấy người vừa nhìn thấy Ôn Thất Thất thử váy lúc nãy.

Bọn họ reo lên: "Ủa, anh đẹp trai, sao chỉ có một mình anh thế? Cô vợ xinh đẹp của anh đâu?"

"Đang ăn."

"Vậy anh..."



Mấy người nhìn thấy Tô Thần đang cầm túi đồ, ánh mắt lập tức đầy sự ghen tị.

"Hai bộ đồ?"

"Chẳng phải là váy vợ anh vừa thử lúc nãy sao?"

"Ồ, tôi hiểu rồi. Anh lén quay lại mua đồ cho vợ phải không?"

"Đúng là người đàn ông tuyệt vời!"

"Anh đẹp trai, anh có ngại thêm một cô bạn gái không?"

Tô Thần chỉ lắc đầu, biết rằng bọn họ đang đùa, liền phẩy tay rồi rời đi.

Chẳng mấy chốc.

Trước cửa hàng nơi Tô Thần đứng, một cô gái trẻ thở hổn hển xuất hiện.

"Mọi người, vừa rồi có nhìn thấy bốn đứa bé nào không?"

Cô nàng streamer này đã đi lòng vòng khắp trung tâm mua sắm hai vòng, nhưng mỗi lần đều lỡ mất.

Cô ấy sắp phát điên rồi.

"Nhìn thấy rồi mà!"

Streamer mừng rỡ: "Bọn họ đâu rồi?"

"Đi rồi!"

"Lại nữa sao? Thôi được, tôi đi tìm tiếp vậy."

Mấy người không hiểu sao streamer lại nói "lại", nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Bọn họ chắc đã ra khỏi trung tâm mua sắm rồi, vừa nãy có nói là đi ăn, chắc cô không tìm thấy đâu?"

Streamer:...

Quá đáng!

...

Tô Thần đã quay lại nhà hàng.

Trước khi ngồi xuống, anh đưa túi quần áo cho Ôn Thất Thất.

Ôn Thất Thất ngạc nhiên: "Đây là...?"

"Tô Thần, chẳng phải anh đi vệ sinh sao?"

"Ừ, tiện mua thêm quần áo cho em luôn."

"Em đã nói là không cần mà..."

Ôn Thất Thất vừa nói vừa nhận lấy túi đồ.

Trong lòng sớm đã ngọt ngào như mật.

Nhưng cô vẫn có chút lo lắng: "Tô Thần, anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Tô Thần chỉ biết cười khổ: "Anh kiếm được mà!"

"Kiếm nhiều thế?"

Một ngày mà đã tiêu hết hai mươi ngàn rồi!

"Ừ, dạo này việc kinh doanh khá tốt."

Ôn Thất Thất đã chứng kiến sự việc hôm đó khi Tô Thần bán khoai tây.

Cô bán tín bán nghi gật đầu: "Nhưng anh vẫn phải tiết kiệm, còn phải đi học nữa mà."

Tô Thần gật đầu: "Vâng, thưa vợ! Anh biết rồi, thưa vợ!"

Ôn Thất Thất cúi đầu, khuôn mặt lại ửng đỏ.

Nhưng lần này, cô không còn phản đối việc Tô Thần gọi mình là "vợ".

Tô Thần liền tranh thủ hỏi: "Thất Thất, sinh nhật em sắp đến rồi phải không?"

"Sao anh biết?"

Tô Thần dường như cái gì cũng biết vậy.

"Anh đoán thôi."

Tô Thần cười bí ẩn, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ôn Thất Thất, anh mới tiếp tục nói: "Được rồi, là Thẩm Mộng Dao nói cho anh biết."

Ôn Thất Thất chỉ đành gật đầu: "Ừ, sắp rồi."

"Được, anh biết rồi."

Tô Thần đã nghĩ ra kế hoạch tạo bất ngờ cho Ôn Thất Thất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tứ Bảo Đến: Ông Bố Siêu Lợi Hại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook