Chương 39
Võ Anh Thơ
13/11/2018
Trình Liệt phóng tầm mắt tối sầm âm u xuống người nữ nhân mang lớp vỏ
bọc đẹp đẽ nhưng bên trong là một trái tim thối nát, không chỉ giết chết chính con của mình mà còn giá hoạ lên đầu người khác bằng cách độc ác
đến vậy, bất giác khoé môi kéo nhếch lên không chút nhân tính. Dập đầu
tạ tội ư? Là với ai? Người mà Triệu Mỹ Nhân muốn xin tha thứ ngày hôm
qua đã không còn trên cõi đời này nữa, thật buồn cười đến đáng khinh!
Hắn cúi xuống nhìn sâu vào mắt nàng ta, bảo:
- Trẫm đã từng nghi ngờ nàng trong vụ việc hồng hoa lần đó, nhưng vẫn không muốn tin nàng độc ác đến nỗi tự giết con mình, trẫm đã dung túng cho qua! Thế nhưng việc lần này đã không còn có thể cứu vãn được nữa. Triệu Mỹ Nhân à Triệu Mỹ Nhân, tại sao lòng dạ nàng thâm hiểm ghê tởm đến mức vừa giết con mình vừa dồn hoàng hậu đến bước đường cùng mà ban đêm có thể thảnh thơi nằm ngủ?
- Làm sao hoàng thượng biết chuyện hồng hoa...?
- Cũng là nhờ nha hoàn thân tín của nàng, Thu Tạ. Còn nếu muốn biết tại sao thuộc hạ lại bán đứng mình thì nàng xuống cửu tuyền mà hỏi cho rõ!
Cửu tuyền? Nghĩa là Thu Tạ đã chết rồi ư? Là hoàng thượng xử tử sao? Nhưng người nói xuống cửu tuyền hỏi, vậy có nghĩa...? Triệu Mỹ Nhân phút chốc cứng đờ người khi phản chiếu trong đáy mắt đứng tròng là cảnh thị vệ cầm cái khay và trên đó là một chiếc ly ngọc, dưới cái nhìn trân trối đờ đẫn của nàng ta thì những hoa văn khắc trên ly trở thành vệt sáng mờ mịt báo hiệu cái chết sắp đến. Không! Không thể nào! Có lý nào hoàng thượng nhẫn tâm ban rượu độc chứ! Nàng ta còn phải ngồi trên phụng toạ, sinh ra một thái tử kế vị! Lập tức Triệu Mỹ Nhân ôm chặt lấy chân Trình Liệt, khóc như điên như dại. Hắn liền đá nàng ta ra, Liêu công công mau chóng đưa mắt nhìn đám thị vệ và họ lần lượt giữ chặt hai tay quý phi lại. Trước khi bị xử tử, nàng ta còn nghe giọng Trình Liệt rành rọt:
- Triệu Mỹ Nhân, dù sao đi nữa trẫm cũng đa tạ kế hoạch của nàng, vì có thể diệt trừ được Du gia lẫn Tần gia. Thế nhưng nàng đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi đụng đến nữ nhân của trẫm! Giờ, nàng hãy xuống cửu tuyền tạ tội với Du Ca...
Đôi mắt Trình Liệt đục ngầu, vừa cuồng nộ vừa phản chiếu sự nhẫn tâm vô cùng, bấy giờ mới khiến Triệu Mỹ Nhân dần hiểu ra, rằng: Du Ca đã chết rồi và cái kẻ ở trước mặt này đang mang tất cả những oán hận, căm ghét, đau khổ lẫn bất lực trước việc mất đi người quan trọng nhất, trút hết lên đầu nàng ta! Có lẽ bây giờ nàng ta đã phần nào hiểu tâm tư của Du Ca trước đây, vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn ấy suy cho cùng chỉ là một kẻ vô cùng ích kỷ và ác độc! Hắn chỉ nghĩ đến ngai vị, tham lam với những mong muốn của bản thân, suy cho cùng nàng ta lẫn Du Ca cho dù có mang tình yêu nhiều cỡ nào cũng chỉ vô ích! Lệ chảy ướt đẫm gương mặt, Triệu Mỹ Nhân cười nhạt:
- Hoàng thượng cuối cùng cũng chỉ vì bản thân người, đó là lý do Du hoàng hậu không muốn tiếp tục ở bên người nữa...
Trình Liệt nghiến răng, mang biểu hiện đáng sợ hơn cả đao phủ, lớn giọng ra lệnh thị vệ đổ rượu độc vào miệng Triệu Mỹ Nhân. Nàng ta vùng vẫy nhưng vô ích, từng dòng rượu lạnh ngắt đem theo cái chết chảy vào miệng xuống cổ họng đau đớn như bị lửa thêu, sau đó thân thể mềm ngặt ngã xuống và trước khi chết còn giơ những ngón tay bất lực kia về phía vạt xiêm y của hoàng thượng như níu giữ...
Liêu công công kiểm tra thi thể của Triệu quý phi xong, đến bên hoàng thượng hỏi về việc xử tội Phan tiên sinh cùng gã thị vệ. Trình Liệt chẳng hề do dự khi buông một từ sắc lạnh: "Giết!" sau đó hất mạnh áo khoác lông rời khỏi Nhàn Ninh cung trước khi ban lệnh: "Du hoàng hậu do sẩy thai, sức khoẻ suy yếu vì vậy đã không qua khỏi! Về phần Triệu quý phi mắc phải bệnh lạ và cũng qua đời ngay sau đó!". Cuối cùng, những kẻ liên quan đến vụ việc Du gia - Tần gia này đều không thể sống sót, và sự thật sẽ được chôn giấu mãi mãi...
Lúc rời khỏi Nhàn Ninh cung thì chân trời phía xa bắt đầu hửng sáng, Trình Liệt bước đi trong lặng yên, bất giác trong lòng rất muốn đến một nơi để rồi đôi chân hướng về phía đó đi tới... Không quá lâu sau, vị hoàng thượng đã đứng trước cổng Phụng Hoa cung, ngần ngừ chốc lát rồi dặn dò Liêu công công: "Không ai được phép làm phiền trẫm..." tiếp theo liền bước vào trong để vị công công ở phía sau khẽ khàng khép cổng lại đứng chờ ở bên ngoài.
Trình Liệt đưa mắt quan sát vườn uyển vắng lặng buổi sớm mai, chỉ có những cơn gió cùng lớp tuyết rơi dày còn đọng lại sắp tan ra. Ngày hôm qua tuyết rơi dữ dội và cũng là trận tuyết cuối cùng trong năm nay. Thật là, vì sao Du Ca có thể chọn ngày lạnh giá đến vậy để giã từ hắn chứ...? Chậm rãi ngồi xuống bên bàn đá, nơi mà trước đây nàng vẫn thường ngồi trò chuyện cùng hắn, nơi mà sau này mỗi lần nhìn ra sẽ trông thấy cây huyết mai hoa nở rộ thật đẹp. Chẳng hiểu vì sao lúc này lòng hắn trống trải đến lạ, đôi mắt trống rỗng mất mát cứ nhìn xung quanh hệt mải miết kiếm tìm một bóng hình người thương. Chậm rãi, hắn lấy trong áo khoác ra bức thư tuyệt mệnh nàng để lại, chuyển dời cái nhìn vô định vào từng dòng chữ:
"Trình Liệt, khi chàng đọc được những dòng thư này thì ta đã rời khỏi hoàng cung. Chàng đừng kiếm tìm, cũng đừng chờ đợi vì ta sẽ không quay trở về nữa... Chỉ là ta không thể tiếp tục sống với trái tim đã chết, cùng nỗi oán hận ở trong lòng. Ta không muốn phải hận chàng như cách chàng đã hận ta, ta sợ làm tổn thương chàng như cách chàng tổn thương ta... Chàng muốn ta sống với nỗi oán hận chàng, nhưng ta không làm được.
Chàng có nhớ vào ngày sinh thần của ta, lúc ở trên cầu Vũ Khê chàng đã hỏi: Cuộc hẹn năm năm trước, là ta có điều quan trọng gì muốn nói? Thật ra ta nói dối chàng rằng ta quên mất, kỳ thật lời mà ta phải nói với chàng khi đó vẫn còn in đậm trong tâm trí lẫn trái tim, đó là: "Trình Liệt, ta yêu chàng" và liệu bây giờ ta nói ra có phải đã muộn mằn không?
Thật kỳ lạ, chúng ta luôn lỡ làng nhau vào những lúc quan trọng nhất. Cũng như chiều hôm qua, ta muốn trước khi từ giã cõi đời có thể nhìn thấy chàng lần cuối, được ôm chàng một chút và nói những lời hẳn là không quan trọng gì cả, thế nhưng tiếc thay chàng một lần nữa không đến, lần nữa lại lỡ hẹn với ta giống như năm năm trước. Ta hiểu rằng, duyên phận của hai ta đến đây là kết thúc. Để lỡ một lần, sẽ lỡ cả đời!
Ta những tưởng bản thân sẽ kiên cường mạnh mẽ tiếp tục sống như trước đây, dẫu bị chàng hắt hủi lạnh nhạt, chịu đựng oán hận ở trong lòng chàng, thế nhưng vào thời khắc này ta đã không còn đủ sức lực nữa. Trình Liệt, cả đời này thứ chàng mang đến cho ta là gì ngoài tổn thương, nước mắt và hận thù? Cũng chính chàng hai lần đoạt mất hai đứa con của ta, khiến ta không thể có được cảm giác trở thành mẫu thân! Là chàng đối với ta ích kỷ, trong lòng chàng chưa hề nhân từ với ta! Băng giá ngoài kia có lạnh lẽo dường nào, nơi thâm cung này có đáng sợ dường nào, cũng không bằng trái tim của chàng... Rất nhiều lần ta muốn hỏi chàng rằng, liệu trong lòng chàng có bao giờ yêu ta lấy một lần không?
Chàng từng nói, mọi thứ của ta đều thuộc về chàng, khi chàng cho phép ta mới được chết! Không phải, sinh mệnh của ta là do chính ta quyết định và ta không muốn để lại bất kỳ thứ gì cho chàng, kể cả thân xác ta. Nếu có kiếp sau, thật lòng không mong trùng phùng!
Suốt năm năm ở cạnh chàng, ta chỉ có khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi là vào ngày sinh thần hôm ấy, ta cảm tạ chàng cũng muốn xin chàng hai việc: Một, là từ nay về sau xin để Du gia ta bình yên sống, hai là cho phép Xuân Nhĩ xuất cung trở về nhà, để muội ấy được sống cuộc đời tự do vui vẻ hơn ta...
Liệu bây giờ trong lòng chàng, trước sự ra đi của ta, thì oán hận đã vơi bớt chưa?"
Hẳn cho đến thời khắc này, Trình Liệt vẫn không tin Du Ca có thể lựa chọn sự rời xa như vậy, nhớ lại lúc nàng đánh giặc trong trận Doanh Tả, mũi lao mạnh mẽ đâm vào người cũng không lấy đi mạng sống của nàng, vậy mà sau cùng nàng chọn cách tự kết liễu mạng sống của chính mình. Nhưng hắn hiểu rõ, suy cho cùng cũng bởi vì nàng đã hết hi vọng vào tình cảm dành cho hắn.
Trình Liệt và Du Ca, có yêu nhau nhưng không thể ở gần nhau!
Hắn và nàng, dẫu cho trải qua bao nhiêu lần xa cách rồi gần gũi, oán hận rồi thương yêu, thì cũng không thể hàn gắn được mối duyên mà vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu đã mang theo sai lầm này. Cho dù vụ việc Du gia - Tần gia có trôi qua, cho dù không phải Triệu Mỹ Nhân thì sau này sẽ lại xuất hiện nữ nhân khác vì đố kỵ mà ra tay hãm hại, một khi xung đột bắt đầu thì hắn cũng sẽ đang tâm lần nữa làm tổn thương nàng, có lẽ vì hắn tham lam nghĩ rằng nàng tuyệt đối không bao giờ rời xa, vẫn lặng lẽ chịu đựng ở bên cạnh hắn như trước đây.
Chiều hôm đó, khi Trình Liệt nghe Liêu công công báo hoàng hậu đang chờ ở Phụng Hoa cung thì thật sự trong lòng đã rất muốn đến gặp nàng, thế nhưng hắn sợ phải nhìn thấy khuôn mặt oán trách đó, đôi mắt giận dữ đó, nghe chất giọng trách cứ từ nàng khiến trái tim hắn cồn cào không dứt, vì thế đã quyết định không đến! Thế nhưng đêm ấy, hắn đã đứng trước cổng Phụng Hoa cung, chỉ là im lặng nhìn ánh nến ở bên trong đó tắt chưa...
Có rất nhiều chuyện Du Ca không biết chỉ vì hắn cố chấp không nói với nàng.
Khi nàng bị phạt trượng, Trình Liệt âm thầm bế nàng trở về Phụng Hoa cung.
Là rằng, Du Ca trách Trình Liệt nhẫn tâm đẩy mình ngã, nhưng khi ấy chỉ là hắn vô tình giật tay lại quá mạnh khiến nàng trượt chân! Nàng ngã, hắn không ngờ! Cả việc hắn lạnh lùng nhìn nàng lăn xuống bậc tam cấp khi ấy, nhưng sự thật lúc nàng ngất đi thì hắn đã lao xuống đỡ lấy thân thể đó, gào lên như kẻ điên! Hay nàng trách hắn không hề đau đớn gì trước cái chết của đứa con trong bụng nàng, nhưng sự thật lúc hắn quay về ngự thư phòng thì đã khóc...
Và còn cả chuyện của năm đó, cuộc hẹn ở trên cầu Vũ Khê, trong đêm tối lạnh căm Trình Liệt đã chạy hối hả đến chỗ hẹn nhưng tiếc thay Du Ca quay về nhà rồi. Nàng những tưởng hắn không đến nhưng cả đêm ấy, hắn vẫn đợi nàng trở lại. Giả như lúc đó hắn gặp được nàng, nghe lời bày tỏ quan trọng từ nàng, thì liệu mọi thứ có thể thay đổi trở nên tươi đẹp hơn? Nếu hắn sớm hiểu ra tình cảm nàng dành cho hắn, thì ngay từ đầu hắn sẽ bao dung yêu thương nàng hơn không? Và giả như hắn chịu nói rõ những suy nghĩ thật trong lòng cho nàng biết, có lẽ nàng đã không đau đớn đến đường cùng...
Ân Kiện dạy Trình Liệt không được quên mối thù giết phụ thân, cũng như dạy hắn cách giành lại những gì đã mất thế nhưng chưa bao giờ dạy hắn biết tha thứ! Con người, nếu chưa từng trải qua mất mát sẽ không hiểu được khoan dung...
Đối với Trình Liệt bây giờ mà nói, có nuối tiếc cũng chẳng thể vãn hồi.
Hôm ấy, Trình Liệt đã ngồi ở Phụng Hoa cung thật lâu, cũng không biết thời gian đã trôi qua như thế nào, thứ duy nhất hắn cảm nhận được là sự lạnh lẽo của sương đêm cho đến khi những tia nắng của ngày mới lần nữa trải dài trên bờ vai ấy.
Sau cùng, vị hoàng thượng cũng chậm rãi đứng dậy tiến đến chỗ đèn lồng với ánh nến sắp tàn, khẽ khàng đưa bức thư của Du Ca vào ngọn lửa nhỏ chưa tắt, đốt cháy. Và khi giấy cháy gần hết, phản chiếu trong đáy mắt bình lặng ấy là dòng chữ cuối cùng nàng viết: "Sau cùng, ta xin chúc chàng: Giang sơn trường cửu, một đời an lành", tình yêu đời này kiếp này của nàng gói gọn trong hai từ "an lành" bao dung ấy, cho đến phút cuối người mà nàng nghĩ đến vẫn mãi là hắn!
Trình Liệt thả rơi tro tàn bay theo gió. Được rồi, Du Ca đã không muốn để lại điều gì cho hắn thì hắn cũng sẽ không giữ nữa. Nếu đây là sự trừng phạt của nàng thì hắn sẽ tiếp tục sống, làm một hoàng đế chí cao vô thượng mà hắn muốn! Duyên phận giữa nàng và hắn, đến đây dừng lại thôi... Tiếp theo Trình Liệt gọi một tiếng, rất nhanh bóng dáng Liêu công công từ ngoài cổng chạy vội vào, liền ban lệnh:
- Truyền khẩu dụ của trẫm, kể từ giờ không cho phép bất kỳ ai bước chân vào Phụng Hoa cung này! Ai làm trái lệnh, chém!
Dứt lời, Trình Liệt nhanh chóng cất bước, thế nhưng lúc vừa bước ra khỏi cổng thì dường như còn điều gì níu kéo khiến hắn chậm rãi quay lại nhìn. Ở giữa vườn uyển yên bình trong buổi sớm, xuất hiện bóng dáng Du Ca trong bộ xiêm y đỏ rực lộng lẫy đang đứng bên cạnh cây huyết mai hoa và ngẩng mặt lên cao, nhắm nghiền mắt lại an nhiên, hình ảnh thanh thản lẫn đẹp đẽ đó ẩn hiện trong đôi mắt khẽ lay động của hắn cho đến khi cánh cổng cung từ từ khép lại...
Kể từ đó, cánh cổng của Phụng Hoa cung chẳng bao giờ mở ra nữa, dù là bất cứ ai thậm chí cả Trình Liệt cũng không khi nào đặt chân đến nơi ấy. Cửa đã khoá chặt như thể khoá chính trái tim người nam nhân không muốn một lần trở lại nơi mà nữ nhân hắn yêu thương nhất đã từng sống những thời khắc rực rỡ nhất.
Trình Liệt, kẻ không nhỏ lấy một giọt lệ nào khi Du Ca chết, lần cuối cùng đã ngồi ở Phụng Hoa cung cả một ngày một đêm.
Trình Liệt, kẻ không nói lời yêu nào dành cho Du Ca, nửa đời sau không lập hậu nữa. Sau cái chết của nàng, phụng toạ vẫn để trống trong suốt những năm hắn tại vị!
Hơn ba mươi năm sau, hoàng đế Trình Liệt băng hà.
HẾT./.
- Trẫm đã từng nghi ngờ nàng trong vụ việc hồng hoa lần đó, nhưng vẫn không muốn tin nàng độc ác đến nỗi tự giết con mình, trẫm đã dung túng cho qua! Thế nhưng việc lần này đã không còn có thể cứu vãn được nữa. Triệu Mỹ Nhân à Triệu Mỹ Nhân, tại sao lòng dạ nàng thâm hiểm ghê tởm đến mức vừa giết con mình vừa dồn hoàng hậu đến bước đường cùng mà ban đêm có thể thảnh thơi nằm ngủ?
- Làm sao hoàng thượng biết chuyện hồng hoa...?
- Cũng là nhờ nha hoàn thân tín của nàng, Thu Tạ. Còn nếu muốn biết tại sao thuộc hạ lại bán đứng mình thì nàng xuống cửu tuyền mà hỏi cho rõ!
Cửu tuyền? Nghĩa là Thu Tạ đã chết rồi ư? Là hoàng thượng xử tử sao? Nhưng người nói xuống cửu tuyền hỏi, vậy có nghĩa...? Triệu Mỹ Nhân phút chốc cứng đờ người khi phản chiếu trong đáy mắt đứng tròng là cảnh thị vệ cầm cái khay và trên đó là một chiếc ly ngọc, dưới cái nhìn trân trối đờ đẫn của nàng ta thì những hoa văn khắc trên ly trở thành vệt sáng mờ mịt báo hiệu cái chết sắp đến. Không! Không thể nào! Có lý nào hoàng thượng nhẫn tâm ban rượu độc chứ! Nàng ta còn phải ngồi trên phụng toạ, sinh ra một thái tử kế vị! Lập tức Triệu Mỹ Nhân ôm chặt lấy chân Trình Liệt, khóc như điên như dại. Hắn liền đá nàng ta ra, Liêu công công mau chóng đưa mắt nhìn đám thị vệ và họ lần lượt giữ chặt hai tay quý phi lại. Trước khi bị xử tử, nàng ta còn nghe giọng Trình Liệt rành rọt:
- Triệu Mỹ Nhân, dù sao đi nữa trẫm cũng đa tạ kế hoạch của nàng, vì có thể diệt trừ được Du gia lẫn Tần gia. Thế nhưng nàng đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi đụng đến nữ nhân của trẫm! Giờ, nàng hãy xuống cửu tuyền tạ tội với Du Ca...
Đôi mắt Trình Liệt đục ngầu, vừa cuồng nộ vừa phản chiếu sự nhẫn tâm vô cùng, bấy giờ mới khiến Triệu Mỹ Nhân dần hiểu ra, rằng: Du Ca đã chết rồi và cái kẻ ở trước mặt này đang mang tất cả những oán hận, căm ghét, đau khổ lẫn bất lực trước việc mất đi người quan trọng nhất, trút hết lên đầu nàng ta! Có lẽ bây giờ nàng ta đã phần nào hiểu tâm tư của Du Ca trước đây, vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn ấy suy cho cùng chỉ là một kẻ vô cùng ích kỷ và ác độc! Hắn chỉ nghĩ đến ngai vị, tham lam với những mong muốn của bản thân, suy cho cùng nàng ta lẫn Du Ca cho dù có mang tình yêu nhiều cỡ nào cũng chỉ vô ích! Lệ chảy ướt đẫm gương mặt, Triệu Mỹ Nhân cười nhạt:
- Hoàng thượng cuối cùng cũng chỉ vì bản thân người, đó là lý do Du hoàng hậu không muốn tiếp tục ở bên người nữa...
Trình Liệt nghiến răng, mang biểu hiện đáng sợ hơn cả đao phủ, lớn giọng ra lệnh thị vệ đổ rượu độc vào miệng Triệu Mỹ Nhân. Nàng ta vùng vẫy nhưng vô ích, từng dòng rượu lạnh ngắt đem theo cái chết chảy vào miệng xuống cổ họng đau đớn như bị lửa thêu, sau đó thân thể mềm ngặt ngã xuống và trước khi chết còn giơ những ngón tay bất lực kia về phía vạt xiêm y của hoàng thượng như níu giữ...
Liêu công công kiểm tra thi thể của Triệu quý phi xong, đến bên hoàng thượng hỏi về việc xử tội Phan tiên sinh cùng gã thị vệ. Trình Liệt chẳng hề do dự khi buông một từ sắc lạnh: "Giết!" sau đó hất mạnh áo khoác lông rời khỏi Nhàn Ninh cung trước khi ban lệnh: "Du hoàng hậu do sẩy thai, sức khoẻ suy yếu vì vậy đã không qua khỏi! Về phần Triệu quý phi mắc phải bệnh lạ và cũng qua đời ngay sau đó!". Cuối cùng, những kẻ liên quan đến vụ việc Du gia - Tần gia này đều không thể sống sót, và sự thật sẽ được chôn giấu mãi mãi...
Lúc rời khỏi Nhàn Ninh cung thì chân trời phía xa bắt đầu hửng sáng, Trình Liệt bước đi trong lặng yên, bất giác trong lòng rất muốn đến một nơi để rồi đôi chân hướng về phía đó đi tới... Không quá lâu sau, vị hoàng thượng đã đứng trước cổng Phụng Hoa cung, ngần ngừ chốc lát rồi dặn dò Liêu công công: "Không ai được phép làm phiền trẫm..." tiếp theo liền bước vào trong để vị công công ở phía sau khẽ khàng khép cổng lại đứng chờ ở bên ngoài.
Trình Liệt đưa mắt quan sát vườn uyển vắng lặng buổi sớm mai, chỉ có những cơn gió cùng lớp tuyết rơi dày còn đọng lại sắp tan ra. Ngày hôm qua tuyết rơi dữ dội và cũng là trận tuyết cuối cùng trong năm nay. Thật là, vì sao Du Ca có thể chọn ngày lạnh giá đến vậy để giã từ hắn chứ...? Chậm rãi ngồi xuống bên bàn đá, nơi mà trước đây nàng vẫn thường ngồi trò chuyện cùng hắn, nơi mà sau này mỗi lần nhìn ra sẽ trông thấy cây huyết mai hoa nở rộ thật đẹp. Chẳng hiểu vì sao lúc này lòng hắn trống trải đến lạ, đôi mắt trống rỗng mất mát cứ nhìn xung quanh hệt mải miết kiếm tìm một bóng hình người thương. Chậm rãi, hắn lấy trong áo khoác ra bức thư tuyệt mệnh nàng để lại, chuyển dời cái nhìn vô định vào từng dòng chữ:
"Trình Liệt, khi chàng đọc được những dòng thư này thì ta đã rời khỏi hoàng cung. Chàng đừng kiếm tìm, cũng đừng chờ đợi vì ta sẽ không quay trở về nữa... Chỉ là ta không thể tiếp tục sống với trái tim đã chết, cùng nỗi oán hận ở trong lòng. Ta không muốn phải hận chàng như cách chàng đã hận ta, ta sợ làm tổn thương chàng như cách chàng tổn thương ta... Chàng muốn ta sống với nỗi oán hận chàng, nhưng ta không làm được.
Chàng có nhớ vào ngày sinh thần của ta, lúc ở trên cầu Vũ Khê chàng đã hỏi: Cuộc hẹn năm năm trước, là ta có điều quan trọng gì muốn nói? Thật ra ta nói dối chàng rằng ta quên mất, kỳ thật lời mà ta phải nói với chàng khi đó vẫn còn in đậm trong tâm trí lẫn trái tim, đó là: "Trình Liệt, ta yêu chàng" và liệu bây giờ ta nói ra có phải đã muộn mằn không?
Thật kỳ lạ, chúng ta luôn lỡ làng nhau vào những lúc quan trọng nhất. Cũng như chiều hôm qua, ta muốn trước khi từ giã cõi đời có thể nhìn thấy chàng lần cuối, được ôm chàng một chút và nói những lời hẳn là không quan trọng gì cả, thế nhưng tiếc thay chàng một lần nữa không đến, lần nữa lại lỡ hẹn với ta giống như năm năm trước. Ta hiểu rằng, duyên phận của hai ta đến đây là kết thúc. Để lỡ một lần, sẽ lỡ cả đời!
Ta những tưởng bản thân sẽ kiên cường mạnh mẽ tiếp tục sống như trước đây, dẫu bị chàng hắt hủi lạnh nhạt, chịu đựng oán hận ở trong lòng chàng, thế nhưng vào thời khắc này ta đã không còn đủ sức lực nữa. Trình Liệt, cả đời này thứ chàng mang đến cho ta là gì ngoài tổn thương, nước mắt và hận thù? Cũng chính chàng hai lần đoạt mất hai đứa con của ta, khiến ta không thể có được cảm giác trở thành mẫu thân! Là chàng đối với ta ích kỷ, trong lòng chàng chưa hề nhân từ với ta! Băng giá ngoài kia có lạnh lẽo dường nào, nơi thâm cung này có đáng sợ dường nào, cũng không bằng trái tim của chàng... Rất nhiều lần ta muốn hỏi chàng rằng, liệu trong lòng chàng có bao giờ yêu ta lấy một lần không?
Chàng từng nói, mọi thứ của ta đều thuộc về chàng, khi chàng cho phép ta mới được chết! Không phải, sinh mệnh của ta là do chính ta quyết định và ta không muốn để lại bất kỳ thứ gì cho chàng, kể cả thân xác ta. Nếu có kiếp sau, thật lòng không mong trùng phùng!
Suốt năm năm ở cạnh chàng, ta chỉ có khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi là vào ngày sinh thần hôm ấy, ta cảm tạ chàng cũng muốn xin chàng hai việc: Một, là từ nay về sau xin để Du gia ta bình yên sống, hai là cho phép Xuân Nhĩ xuất cung trở về nhà, để muội ấy được sống cuộc đời tự do vui vẻ hơn ta...
Liệu bây giờ trong lòng chàng, trước sự ra đi của ta, thì oán hận đã vơi bớt chưa?"
Hẳn cho đến thời khắc này, Trình Liệt vẫn không tin Du Ca có thể lựa chọn sự rời xa như vậy, nhớ lại lúc nàng đánh giặc trong trận Doanh Tả, mũi lao mạnh mẽ đâm vào người cũng không lấy đi mạng sống của nàng, vậy mà sau cùng nàng chọn cách tự kết liễu mạng sống của chính mình. Nhưng hắn hiểu rõ, suy cho cùng cũng bởi vì nàng đã hết hi vọng vào tình cảm dành cho hắn.
Trình Liệt và Du Ca, có yêu nhau nhưng không thể ở gần nhau!
Hắn và nàng, dẫu cho trải qua bao nhiêu lần xa cách rồi gần gũi, oán hận rồi thương yêu, thì cũng không thể hàn gắn được mối duyên mà vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu đã mang theo sai lầm này. Cho dù vụ việc Du gia - Tần gia có trôi qua, cho dù không phải Triệu Mỹ Nhân thì sau này sẽ lại xuất hiện nữ nhân khác vì đố kỵ mà ra tay hãm hại, một khi xung đột bắt đầu thì hắn cũng sẽ đang tâm lần nữa làm tổn thương nàng, có lẽ vì hắn tham lam nghĩ rằng nàng tuyệt đối không bao giờ rời xa, vẫn lặng lẽ chịu đựng ở bên cạnh hắn như trước đây.
Chiều hôm đó, khi Trình Liệt nghe Liêu công công báo hoàng hậu đang chờ ở Phụng Hoa cung thì thật sự trong lòng đã rất muốn đến gặp nàng, thế nhưng hắn sợ phải nhìn thấy khuôn mặt oán trách đó, đôi mắt giận dữ đó, nghe chất giọng trách cứ từ nàng khiến trái tim hắn cồn cào không dứt, vì thế đã quyết định không đến! Thế nhưng đêm ấy, hắn đã đứng trước cổng Phụng Hoa cung, chỉ là im lặng nhìn ánh nến ở bên trong đó tắt chưa...
Có rất nhiều chuyện Du Ca không biết chỉ vì hắn cố chấp không nói với nàng.
Khi nàng bị phạt trượng, Trình Liệt âm thầm bế nàng trở về Phụng Hoa cung.
Là rằng, Du Ca trách Trình Liệt nhẫn tâm đẩy mình ngã, nhưng khi ấy chỉ là hắn vô tình giật tay lại quá mạnh khiến nàng trượt chân! Nàng ngã, hắn không ngờ! Cả việc hắn lạnh lùng nhìn nàng lăn xuống bậc tam cấp khi ấy, nhưng sự thật lúc nàng ngất đi thì hắn đã lao xuống đỡ lấy thân thể đó, gào lên như kẻ điên! Hay nàng trách hắn không hề đau đớn gì trước cái chết của đứa con trong bụng nàng, nhưng sự thật lúc hắn quay về ngự thư phòng thì đã khóc...
Và còn cả chuyện của năm đó, cuộc hẹn ở trên cầu Vũ Khê, trong đêm tối lạnh căm Trình Liệt đã chạy hối hả đến chỗ hẹn nhưng tiếc thay Du Ca quay về nhà rồi. Nàng những tưởng hắn không đến nhưng cả đêm ấy, hắn vẫn đợi nàng trở lại. Giả như lúc đó hắn gặp được nàng, nghe lời bày tỏ quan trọng từ nàng, thì liệu mọi thứ có thể thay đổi trở nên tươi đẹp hơn? Nếu hắn sớm hiểu ra tình cảm nàng dành cho hắn, thì ngay từ đầu hắn sẽ bao dung yêu thương nàng hơn không? Và giả như hắn chịu nói rõ những suy nghĩ thật trong lòng cho nàng biết, có lẽ nàng đã không đau đớn đến đường cùng...
Ân Kiện dạy Trình Liệt không được quên mối thù giết phụ thân, cũng như dạy hắn cách giành lại những gì đã mất thế nhưng chưa bao giờ dạy hắn biết tha thứ! Con người, nếu chưa từng trải qua mất mát sẽ không hiểu được khoan dung...
Đối với Trình Liệt bây giờ mà nói, có nuối tiếc cũng chẳng thể vãn hồi.
Hôm ấy, Trình Liệt đã ngồi ở Phụng Hoa cung thật lâu, cũng không biết thời gian đã trôi qua như thế nào, thứ duy nhất hắn cảm nhận được là sự lạnh lẽo của sương đêm cho đến khi những tia nắng của ngày mới lần nữa trải dài trên bờ vai ấy.
Sau cùng, vị hoàng thượng cũng chậm rãi đứng dậy tiến đến chỗ đèn lồng với ánh nến sắp tàn, khẽ khàng đưa bức thư của Du Ca vào ngọn lửa nhỏ chưa tắt, đốt cháy. Và khi giấy cháy gần hết, phản chiếu trong đáy mắt bình lặng ấy là dòng chữ cuối cùng nàng viết: "Sau cùng, ta xin chúc chàng: Giang sơn trường cửu, một đời an lành", tình yêu đời này kiếp này của nàng gói gọn trong hai từ "an lành" bao dung ấy, cho đến phút cuối người mà nàng nghĩ đến vẫn mãi là hắn!
Trình Liệt thả rơi tro tàn bay theo gió. Được rồi, Du Ca đã không muốn để lại điều gì cho hắn thì hắn cũng sẽ không giữ nữa. Nếu đây là sự trừng phạt của nàng thì hắn sẽ tiếp tục sống, làm một hoàng đế chí cao vô thượng mà hắn muốn! Duyên phận giữa nàng và hắn, đến đây dừng lại thôi... Tiếp theo Trình Liệt gọi một tiếng, rất nhanh bóng dáng Liêu công công từ ngoài cổng chạy vội vào, liền ban lệnh:
- Truyền khẩu dụ của trẫm, kể từ giờ không cho phép bất kỳ ai bước chân vào Phụng Hoa cung này! Ai làm trái lệnh, chém!
Dứt lời, Trình Liệt nhanh chóng cất bước, thế nhưng lúc vừa bước ra khỏi cổng thì dường như còn điều gì níu kéo khiến hắn chậm rãi quay lại nhìn. Ở giữa vườn uyển yên bình trong buổi sớm, xuất hiện bóng dáng Du Ca trong bộ xiêm y đỏ rực lộng lẫy đang đứng bên cạnh cây huyết mai hoa và ngẩng mặt lên cao, nhắm nghiền mắt lại an nhiên, hình ảnh thanh thản lẫn đẹp đẽ đó ẩn hiện trong đôi mắt khẽ lay động của hắn cho đến khi cánh cổng cung từ từ khép lại...
Kể từ đó, cánh cổng của Phụng Hoa cung chẳng bao giờ mở ra nữa, dù là bất cứ ai thậm chí cả Trình Liệt cũng không khi nào đặt chân đến nơi ấy. Cửa đã khoá chặt như thể khoá chính trái tim người nam nhân không muốn một lần trở lại nơi mà nữ nhân hắn yêu thương nhất đã từng sống những thời khắc rực rỡ nhất.
Trình Liệt, kẻ không nhỏ lấy một giọt lệ nào khi Du Ca chết, lần cuối cùng đã ngồi ở Phụng Hoa cung cả một ngày một đêm.
Trình Liệt, kẻ không nói lời yêu nào dành cho Du Ca, nửa đời sau không lập hậu nữa. Sau cái chết của nàng, phụng toạ vẫn để trống trong suốt những năm hắn tại vị!
Hơn ba mươi năm sau, hoàng đế Trình Liệt băng hà.
HẾT./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.