Chương 40: Trình Liệt x Du Ca - Ngoại truyện thứ nhất
Võ Anh Thơ
07/10/2019
Bắc Đại - Yên Kinh vào một ngày đầu xuân năm Tân Cảnh thứ ba mươi, trong phiên chợ nhộn nhịp kẻ qua người lại, tốp lính chẳng rõ từ đâu tới đang lùng sục khắp nơi như tìm người. Trông quân trang chúng mặc thì xem
chừng không phải thị vệ triều đình mà là ở một tướng phủ. Quanh đây chỉ
có tướng phủ họ Du...
Ánh mắt tròn xoe linh động trong góc tường phía xa đang tinh tường quan sát tình hình, bề ngoài nhìn qua cứ ngỡ một nam nhân tuấn tú nhưng kỳ thực lại là một cô nương xinh đẹp cải nam trang, và đấy cũng là người mà đám lính tìm kiếm. Không phải trộm cướp, càng không phải tù nhân vượt ngục, nàng được gia nhân trong tướng phủ họ Du gọi bằng hai từ "tiểu thư".
Nói qua chút ít thì nàng tên gọi Du Ca, mặc dù thân là nhi nữ nhà danh môn nhưng chẳng hề dịu dàng thùy mị, hẳn do phụ thân làm đại tướng quân nên tính nàng từ nhỏ vốn đã mạnh mẽ, bướng bỉnh, lại còn võ nghệ tinh thông chẳng thua kém nam nhân. Du Ca mất mẫu thân từ lúc lọt lòng, đại tướng quân Du Sát thương chiều tiểu nữ nên hầu như đáp ứng mọi ý thích của nàng. Và thế là năm nàng năm tuổi đã theo bà vú thân cận ngày trước của mẫu thân rời khỏi tướng phủ lên tận Bạch Vân Sơn sống, ngọn núi cao sừng sững qua những tầng mây trắng, gần như quanh năm suốt tháng chìm trong tuyết phủ mưa sa. Ngày ngày rong ruổi cưỡi ngựa trên núi rồi luyện kiếm bắn cung, ngắm huyết mai hoa nở rực rỡ, nàng trưởng thành trong mạnh mẽ kiên cường.
Mười ba năm thấm thoắt thoi đưa, Du Ca quen tự do tự tại thế mà đột ngột bị Du Sát gọi về kinh thành. Cứ ngỡ làm gì nào ngờ lại chuẩn bị đính ước với Tần gia, vốn có giao tình nhiều năm với Du gia. Nàng cũng biết lang quân mà phụ thân muốn chọn cho mình là Tần Chinh. Nàng với chàng giống thanh mai trúc mã, từ bé đã gặp mặt, hai bên có chung sở thích về kiếm vì vậy trở nên thân thiết. Mỗi năm về phủ thăm phụ thân, nàng đều tới gặp chàng hàn huyên tâm sự rất vui vẻ. Nhưng đối với nàng mà nói, trong lòng vốn chỉ xem chàng ta như huynh trưởng, chẳng hề mang chút rung động ái tình, thử hỏi làm sao kết duyên phu phụ? Đó là lý do ngày nào nàng cũng lén trốn ra khỏi phủ, phần vì tránh nghe phụ thân nhắc tới hôn sự và phần do tính nàng còn ham vui lắm.
Cứ mỗi lần tiểu thư mất tích là y như rằng tướng phủ trở nên nhốn nháo, Du Sát hiểu tính khí tiểu nữ liền bảo nàng chơi chán sẽ về duy có bà vú già là lo phát sốt cả lên, nói rằng Yên Kinh lúc này đang biến loạn thể nào nàng cũng gặp nguy hiểm nên nhất quyết bắt đám lính đi tìm nàng! Dĩ nhiên chẳng bao giờ chúng tìm được vị tiểu thư lanh lợi ấy, phần lớn đều tự nàng mò về phủ khi trời đã tối.
Đám lính lùng sục mãi sau cùng cũng chán nản bỏ đi, Du Ca rời khỏi góc tường, miệng thở phào xen lẫn thích thú, chỉnh trang lại y phục nam nhân cùng búi tóc cao gọn ghẽ, nàng rảo bước thật nhanh bắt đầu cho chuyến du ngoạn hôm nay. Đi đến giữa phiên chợ, nàng ngửi thấy mùi thơm vô cùng nồng đượm, lập tức đưa mắt nhìn về phía gian hàng rượu, một hũ rượu ủ lâu năm thật quyến rũ khiến nàng nghĩ tới việc mang nó về cho phụ thân. Mỗi lần nàng trốn đi hoặc gây ra lỗi tày trời gì đều dùng cách này để "dỗ ngọt" người.
Du Ca chạy đến vừa đặt tay lên hũ rượu thì nhanh chóng một bàn tay khác cũng đặt lên tay nàng. To lớn, thô ráp, cùng những vết chai do nhiều năm cầm kiếm, tất cả hình ảnh đó đập vào đôi mắt tròn xoe của nàng. Tiếp theo nàng sực tỉnh đưa mắt nhìn phía đối diện, một nam nhân ngoài đôi mươi, mặt mũi khôi ngô anh tuấn nhưng có chút gì lạnh lẽo ngang tàng, thân hình cao lớn đổ bóng xuống người nàng, hắn cũng đang hướng mắt vào nàng thật điềm nhiên. Lập tức rút tay lại trước sự đụng chạm bất ngờ này, Du Ca nghe hắn cất giọng trầm thấp:
- Hũ rượu này giá bao nhiêu vậy ông chủ?
- Khoan đã, chính ta là người thấy hũ rượu đó trước!
Giọng Du Ca vừa to vừa rõ khiến hắn lần thứ hai phải đưa mắt nhìn nàng, bảo:
- Nhưng ngươi vừa buông nó ra thì bây giờ nó thuộc về ta.
- Là... do ngươi làm ta giật mình! Tóm lại, ngươi phải đưa hũ rượu ấy cho ta!
Tay vẫn giữ chặt hũ rượu quý, ánh mắt thâm trầm quét sơ qua người tên nam nhân nhỏ nhắn, hắn đoán đây chắc là vị công tử giàu có nào đấy, thân hình mảnh mai cứ giống nữ nhi, khuôn mặt trắng ngần, đứng còn chưa tới nổi vai hắn.
- Tiểu tử, còn nhỏ thì mau về nhà chơi với thân mẫu, rượu này nặng lắm cỡ như ngươi không uống nổi đâu.
Tiểu tử? Du Ca mím môi, cách gọi đó cùng nụ cười nhếch khẽ trên môi hắn như mỉa mai nàng. Trông hắn có vẻ không giống người ở Yên Kinh, từ nơi khác đến ư?
- Ta không phải tiểu tử, ta mười tám tuổi rồi!
- Nói dối không tốt đâu tiểu tử, thân mẫu ngươi không dạy điều đó sao? Ta lúc mười tám tuổi đã cao từng này rồi, giọng càng không trong vắt như ngươi. Nhìn xem, thậm chí yết hầu nơi cổ ngươi cũng còn chẳng thấy rõ.
Du Ca liền đưa tay che chiếc cổ mảnh đằng sau viền y phục, bản thân không phải nam nhân làm sao có yết hầu chứ! Trông cảnh hắn móc túi ra ít bạc lẻ định trả cho chủ quán thì nàng giơ tay ngăn lại, nói kiên quyết:
- Nếu ngươi không trả hũ rượu đó thì đừng hòng rời khỏi đây!
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ta cũng trông thấy nó đầu tiên và đến cùng lúc với ngươi. Rõ ràng là ngươi bỏ tay ra trước!
- Nếu hai ta đã cố chấp phải có được hũ rượu thì tỉ thí một trận xem sao. Ta thấy ngươi cũng là người luyện kiếm, đấu vài chiêu với ta chắc được!
Hắn chán nản trước sự cứng đầu của tên công tử trắng bóc ấy, lại không nghĩ kẻ thư sinh yếu đuối như thế mà biết võ nghệ. Hũ rượu này tuyệt hảo như vậy khiến hắn không nỡ bỏ lại, đi quãng đường xa xôi đến tận đây điều đầu tiên hắn muốn chính là uống một bầu rượu thật ngon. Thiết nghĩ vừa đặt chân đến Yên Kinh phồn hoa đã dính dấp vào chuyện không hay rồi, nhưng xem chừng trước vẻ mặt quyết liệt từ đối phương thì hắn hiểu cuộc tỉ thí này không thể tránh!
- Được thôi, trông ngươi nhỏ tuổi và yếu hơn nên ta chấp ngươi ba chiêu. Trong vòng ba chiêu, ngươi chạm được vào người ta dù là sợi tóc thì hũ rượu là của ngươi!
- Ngạo mạn! Ta mà thèm ngươi chấp sao?
Giận dữ, Du Ca lao về phía hắn tung cước thì nhanh như cắt, hắn cầm hũ rượu đồng thời né người qua một bên tránh đòn thật dễ dàng. Bắt đầu hứng thú với tên công tử nhỏ nhắn đó, hắn cười khinh khỉnh như thách thức tiếp theo xoay người nhún nhẹ một cái thì thân ảnh cao lớn đã bay vút lên trên. Dĩ nhiên Du Ca nào chịu thua, lập tức dùng khinh công bay theo.
Hai người bay lướt qua những mái ngói thấp tè, kẻ trước người sau, rượt đuổi quyết liệt. Đến lúc bay chán rồi hắn liền dừng lại và quay qua, Du Ca từ phía xa bay tới tung chiêu thứ hai. Cũng giống đợt tấn công đầu tiên, hắn nhanh nhẹn tránh được! Du Ca phát hiện tên nam nhân này võ nghệ chẳng hề tầm thường, dù nãy giờ nàng đã cố ý đánh vào những chỗ hiểm nhưng đều bị hắn hóa giải, cả thân hình cao lớn lượn qua lượn lại trước mắt nàng như ảo ảnh. Chiêu thứ hai kết thúc, nàng dừng lại nhìn hắn với vẻ không phục. Trông thế hắn cười nhẹ bởi thấy đôi mắt to tròn đó thật long lanh mà cũng thật cố chấp! Hắn nghĩ thử chọc giận tên công tử ấy xem sao liền mở nắp hũ rượu, đổ rượu vào miệng uống ngon lành.
- Tên kia! - Quả nhiên Du Ca tức giận - Cuộc tỉ thí còn chưa kết thúc mà sao ngươi dám uống rượu hả?
- Bổn đại gia khát nước lắm rồi, không chờ nữa. Ngươi cứ việc tung chiêu thứ ba, dù sao ngươi cũng chẳng bao giờ chạm được vào ta!
Chưa bao giờ Du Ca giận dữ như lúc này, dẫu vậy bản thân vẫn bình tĩnh kìm chế bởi tính khí trời sinh cũng mang chút lạnh lùng cao ngạo. Nghĩ mình ngày ngày cưỡi ngựa trên ngọn núi cao nhất Bắc Đại này, còn luyện kiếm bắn cung, lý nào chịu thua một kẻ như hắn! Chưa kể hắn dám chọc vào lòng tự tôn của nàng nữa, càng nhất định không bỏ qua! Hôm nay nếu Du Ca này không bắt được tên nam nhân khó ưa ấy thì nàng nguyện làm thê tử hắn, để bị hắn chọc tức cả đời!
Ý nghĩ quyết liệt ấy vừa dứt, Du Ca lập tức tung người lên cao, tung một đường quyền mạnh mẽ lẫn bất ngờ. Bên dưới, hắn uống dứt một dòng rượu xong liền quệt nhẹ khóe môi, nghĩ chiêu này của nàng hiểm hóc hơn ban nãy nhưng há có thể làm khó hắn sao? Nàng đánh đâu, hắn đều nhìn ra hết, lại nghĩ rằng cũng nên dạy dỗ tiểu tử ấy một bài học về thói cao ngạo. Để rồi thay vì tránh đòn thì hắn dùng tay đánh mạnh vào bả vai Du Ca khiến nàng mất trớn liền bay ra khỏi mái ngói. Trong khoảnh khắc đó, vải buột tóc bất ngờ vuột ra, suối tóc đen mượt bung xõa, lúc này mới hắn mới bất ngờ nhận ra một khuôn mặt nữ nhân. Thấy nàng sắp ngã xuống đất, tức thì hắn nhún chân theo đà bay về phía nàng.
Mau chóng đuổi kịp, tay phải đỡ lấy chiếc eo mảnh, hắn giữ được Du Ca khi cả hai chậm rãi đáp xuống đất. Chân bước lùi hai bước, Du Ca cố đứng vững sau khi bị đánh bay như thế, lại không biết người nam nhân bên cạnh đang nhìn mình chăm chú. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần ở gần ngay trước mắt khiến hắn thấy rõ từng đường nét xinh đẹp thanh tao, vừa mạnh mẽ vừa bướng bỉnh, ban nãy hắn còn nghĩ tên công tử nhỏ tuổi ấy nhìn anh tuấn hóa ra vì đấy là một nữ nhân.
- Thì ra là một tiểu cô nương?
Nghe giọng hắn kinh ngạc, bấy giờ nàng mới phát hiện tay hắn đang vòng quanh eo mình, nam nữ thọ thọ bất thân, tên nam nhân đáng ghét ấy dám bất kính với nàng. Mau chóng quay qua, nàng vung tay đánh vào ngực hắn làm hắn lùi ra sau vài bước. Lông mày thoáng nhíu lại khi đưa tay sờ ngực, hắn nghe giọng nàng giận dữ: "Vô lại!", kèm theo một cú tát bất ngờ vào mặt hắn. Cứ ngỡ hắn sẽ tức điên rồi lồng lộn lên đúng với bản chất hiếu thắng nãy giờ, nhưng không hắn chỉ im lặng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang ấm ức, với dáng vẻ cam chịu lạ thường.
Chính bởi thế khiến cơn giận trong lòng tự dưng hạ xuống, Du Ca trông biểu hiện kỳ lạ của hắn, bất giác thấy mình như có lỗi, liền lên tiếng hỏi:
- Sao ngươi không tránh? Bao nhiêu chiêu đòn của ta đều bị ngươi phá giải hết, vậy sao cú tát lúc nãy rõ ràng ngươi có thể tránh được...
- Vì ta lỡ mạo phạm cô nương.
- Hả?
- Ân sư phụ từng dạy ta, nam nhân đối với nữ nhân phải nhẹ nhàng nhã nhặn. Là ta không biết cô nương là nữ nhi nên nãy giờ toàn làm chuyện mạo phạm, ta đáng lãnh cú đánh đó. Nếu biết từ sớm, ta đã đưa hũ rượu đó cho cô nương.
Giọng hắn vốn trầm thấp, nay vì cảm thấy có lỗi nên càng nghe trầm hơn, không khỏi làm Du Ca bất động chốc lát. Ban nãy gặp mặt cứ ngỡ hắn kiêu ngạo ngang tàng nào ngờ đối với nữ nhân lại là một nam nhân thành tâm chân thật đến vậy, khiến nàng bất giác nghĩ mình không nên vội vã đánh hắn. Chung quy cũng do nàng cải nam trang, hắn không biết thì làm sao có lỗi. Còn việc hắn ôm eo nàng cũng chỉ vì muốn cứu nàng thôi. Nàng toan cất tiếng thì thình lình, tốp lính của tướng phủ từ đâu xuất hiện, chưa kịp phản ứng là nàng bị hắn nắm tay, nhún chân một cái hai bóng dáng đã bay cao lên mái ngói.
Cả hai bay hết một dãy phố thì thấm mệt, bấy giờ bên dưới là cây cầu Vũ Khê thế là họ quyết định đáp xuống, thở mệt nhọc. Du Ca lấy làm lạ mới hỏi hắn vì sao gặp lính liền bỏ chạy? Hắn cố lấy lại nhịp thở đều đặn, đáp rằng:
- Ta nghĩ bọn chúng đuổi bắt mình! Thế còn cô nương?
- Ta cũng tưởng chúng tìm ta...
Dứt lời, Du Ca đảo mắt nhìn hắn, sau đó hai người cùng bật cười. Tiếp theo, họ nhìn xuống tay mình đang nắm lấy tay đối phương, liền chậm rãi buông ra. Hắn bề ngoài điềm tĩnh dù trong lòng chợt nhiên dâng lên cảm xúc lạ, ngay cả Du Ca cũng không nói gì ngoài việc cầm lấy cổ tay mình, biểu hiện mang chút ngượng ngập.
- Huynh làm gì mà bị lính truy bắt? - Du Ca chuyển qua cách gọi thân thiện hơn.
- Ban nãy vào kinh, ta gặp cảnh mấy tên lính bắt nạt dân lành nên động tay động chân với chúng. Còn tiểu cô nương như cô sao liên quan đến đám lính vậy?
Du Ca không thể nói hắn biết đó chính là lính của phủ nhà mình, chỉ bởi nàng ham vui trốn đi nên giờ mới bị chúng đuổi theo kịch liệt, liền trả lời qua loa "xảy ra chút mâu thuẫn" và hắn nhận ra nàng khó xử nên không hỏi thêm nữa.
- Hai ta gặp nhau xem như có duyên, xin hỏi cao danh quý tánh của huynh là gì?
Lấy lại dáng vẻ bình thường rồi hắn xoay qua nhìn trực diện nàng, đáp rõ:
- Ta tên Trình Liệt, chữ "Liệt" trong bộ (颲) nghĩa là "cơn gió dữ", mẫu thân sinh ta vào ngày gió rất to, và nó cũng có nghĩa là bạo liệt mạnh mẽ.
Lúc này Du Ca mới quan sát người nam nhân này kỹ hơn, trông hắn anh tuấn khôi ngô thì không phải nói, đôi mắt sắc bén nửa lạnh lẽo nửa mang chút dịu dàng, lại còn chân mày mũi kiếm, thêm tướng hắn cao lớn uy phong, quả nhiên tên Trình Liệt rất hợp với hắn. Nàng mỉm cười, nói ra tên mình:
- Còn ta tên Du Ca, một khúc hát ngao du...
Du Ca nhìn nét mặt Trình Liệt hơi trầm tư, hỏi hắn nghĩ gì? Hắn lắc đầu:
- Ta đang tìm một người trùng hợp cũng họ Du. Chắc là cô nương rất thích ngao du đây đó, giống như cái tên của mình.
- Tính ta phóng khoáng, vốn thích tự do tự tại bay nhảy như chim trời.
- Một cô nương xinh đẹp đi ngao du khắp nơi thì phải cẩn thận.
- Huynh nói gì thế, nữ lưu võ nghệ như ta không thùy mị điềm đạm giống nữ nhân bình thường khác, nhìn thế nào cũng chẳng thấy đẹp nổi.
Chẳng hiểu sao, Du Ca thấy Trình Liệt chăm chú nhìn mình khá lâu, dường như là đang quan sát tỉ mỉ dáng dấp của nữ nhân trước mặt, khiến nàng tự dưng bối rối. Khó hiểu hơn khi hắn bất chợt bứt một bông hoa nhỏ trên cành cây khẳng khiu vươn ra gần đó rồi nhẹ nhàng cài lên vành tai nàng, ngón tay to lớn thô ráp men theo suối tóc đen mượt mà vuốt xuống bờ vai mảnh.
Từ nhỏ tới lớn, Trình Liệt sống với mẫu thân Tô Khiết và Ân Kiện trong rừng sâu núi cao, ít khi ra thế giới bên ngoài tiếp xúc với nhiều người, thỉnh thoảng mới thấy vài sơn nữ đi qua. Ngày ngày chăm chỉ luyện võ, múa kiếm với Ân sư phụ, hắn không hiểu về nữ nhi thường tình, càng không biết ái tình nhân gian nghĩa là gì. Nay vừa đến kinh thành náo nhiệt, lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân xinh đẹp kiêu sa như Du Ca, tính nàng ương bướng kiêu ngạo giống hệt hắn, thử hỏi làm sao trái tim hắn không lay động chứ.
- Dù cải nam trang thế này, trông cô nương cũng rất xinh đẹp.
Dẫu ở bên Tần Chinh bao năm, cũng không phải chưa từng gặp qua nam nhân nào, thế nhưng chưa một ai khiến Du Ca mạnh mẽ ngang bướng có cảm giác xao xuyến vậy mà người nam nhân ban nãy bản thân còn thấy hắn đáng ghét ngay lúc này lại khiến trái tim nữ nhân lạnh lùng ấy bất chợt đập nhanh. Lời hắn nói nghe đầy chân thành, cả đôi mắt thâm trầm đó dưới ánh tà dương chợt nhiên lấp loáng sự cảm mến lạ lùng, làm gò má nàng ửng hồng ít nhiều.
Nàng tự hỏi, liệu đây có phải là sự rung động giữa nữ nhân với nam nhân?
Nhưng khi ấy nàng quá hồn nhiên để hiểu rằng, yêu một người là khổ đau đến dường nào, là mãi mãi không quên, thậm chí đánh đổi bằng cả một đời... Trình Liệt, mối nghiệt duyên kiếp này của nàng!
Nàng và hắn đều đứng yên lặng rất lâu trên cầu Vũ Khê, chỉ để nhận ra người đối diện mình sao lại trở nên gần gũi lẫn đẹp đẽ đến vậy...
Du Ca trở về với tâm trạng lâng lâng, đứng trước cổng phủ có phụ thân nàng và bà vú. Chắc họ ngạc nhiên khi hôm nay nàng mò về phủ sớm hơn mọi lần. Bình thường Du Ca sẽ viện hết lý do này tới lý do nọ để trốn tội, nhưng bây giờ nàng kính cẩn cúi đầu trước phụ thân, còn tạ lỗi vì làm người lo lắng. Bà vú vừa lo vừa mừng, tiểu thư nhận lỗi rồi lão gia đừng trách phạt nữa! Trông tiểu nữ vẫn bình an, Du Sát lắc đầu không nói gì, vừa quay lưng đi đã nghe chất giọng ồm ồm cất lên:
- Mệnh phượng hoàng...
Ba người liền quay qua, trông thấy một bà lão nghèo khổ, y phục trên người rách rưới lấm lem duy đôi mắt già nua đó sáng rực cứ hướng vào vị tiểu thư. Bà vú hỏi lão là ai, bà lão nọ chẳng đáp chỉ đến đứng trước mặt Du Ca, lặp lại lần nữa:
- Vị cô nương đây ta vừa nhìn thấy đã nhận ra cô không tầm thường. An bài cả rồi, cô nương có mệnh phượng hoàng, đời này phải ở cạnh đế vương.
Bà vú nghe giật cả mình, đây là Yên Kinh, rất gần với thiên tử, nếu để người khác nghe thấy rồi lan truyền đến tai hoàng thượng thì khéo cái tướng phủ này gặp họa. Tiểu thư nhà bà đúng thật xinh đẹp kiêu hãnh, nhưng nàng sẽ gả cho Tần Chinh tướng quân, làm một phu nhân sống êm ấm. Mệnh phượng hoàng, tức trở thành hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ ư? Lời này là khi quân phạm thượng, không được! Huống chi tuổi tác của thánh thượng so với nàng quá chênh lệch! Bà vú liền đuổi bà lão kỳ lạ đó đi, bước vài bước mà bà ta còn ngoái nhìn Du Ca, cười nhẹ khiến nàng lấy làm khó hiểu. Tại sao lại nói nàng có mệnh phượng hoàng?
Bà vú liền giục Du Ca vào trong phủ, nàng thấy bà sợ hãi lạ thường, thậm chí cả phụ thân cũng mang dáng vẻ trầm tư kỳ quặc. Dường như trong đáy mắt ông dấy lên một dự báo chẳng lành, về thời cuộc vương triều, về chiếc ghế thiên tử đang ngồi kia và còn về số mệnh của tiểu nữ mà ông hết mực thương yêu...
Ánh mắt tròn xoe linh động trong góc tường phía xa đang tinh tường quan sát tình hình, bề ngoài nhìn qua cứ ngỡ một nam nhân tuấn tú nhưng kỳ thực lại là một cô nương xinh đẹp cải nam trang, và đấy cũng là người mà đám lính tìm kiếm. Không phải trộm cướp, càng không phải tù nhân vượt ngục, nàng được gia nhân trong tướng phủ họ Du gọi bằng hai từ "tiểu thư".
Nói qua chút ít thì nàng tên gọi Du Ca, mặc dù thân là nhi nữ nhà danh môn nhưng chẳng hề dịu dàng thùy mị, hẳn do phụ thân làm đại tướng quân nên tính nàng từ nhỏ vốn đã mạnh mẽ, bướng bỉnh, lại còn võ nghệ tinh thông chẳng thua kém nam nhân. Du Ca mất mẫu thân từ lúc lọt lòng, đại tướng quân Du Sát thương chiều tiểu nữ nên hầu như đáp ứng mọi ý thích của nàng. Và thế là năm nàng năm tuổi đã theo bà vú thân cận ngày trước của mẫu thân rời khỏi tướng phủ lên tận Bạch Vân Sơn sống, ngọn núi cao sừng sững qua những tầng mây trắng, gần như quanh năm suốt tháng chìm trong tuyết phủ mưa sa. Ngày ngày rong ruổi cưỡi ngựa trên núi rồi luyện kiếm bắn cung, ngắm huyết mai hoa nở rực rỡ, nàng trưởng thành trong mạnh mẽ kiên cường.
Mười ba năm thấm thoắt thoi đưa, Du Ca quen tự do tự tại thế mà đột ngột bị Du Sát gọi về kinh thành. Cứ ngỡ làm gì nào ngờ lại chuẩn bị đính ước với Tần gia, vốn có giao tình nhiều năm với Du gia. Nàng cũng biết lang quân mà phụ thân muốn chọn cho mình là Tần Chinh. Nàng với chàng giống thanh mai trúc mã, từ bé đã gặp mặt, hai bên có chung sở thích về kiếm vì vậy trở nên thân thiết. Mỗi năm về phủ thăm phụ thân, nàng đều tới gặp chàng hàn huyên tâm sự rất vui vẻ. Nhưng đối với nàng mà nói, trong lòng vốn chỉ xem chàng ta như huynh trưởng, chẳng hề mang chút rung động ái tình, thử hỏi làm sao kết duyên phu phụ? Đó là lý do ngày nào nàng cũng lén trốn ra khỏi phủ, phần vì tránh nghe phụ thân nhắc tới hôn sự và phần do tính nàng còn ham vui lắm.
Cứ mỗi lần tiểu thư mất tích là y như rằng tướng phủ trở nên nhốn nháo, Du Sát hiểu tính khí tiểu nữ liền bảo nàng chơi chán sẽ về duy có bà vú già là lo phát sốt cả lên, nói rằng Yên Kinh lúc này đang biến loạn thể nào nàng cũng gặp nguy hiểm nên nhất quyết bắt đám lính đi tìm nàng! Dĩ nhiên chẳng bao giờ chúng tìm được vị tiểu thư lanh lợi ấy, phần lớn đều tự nàng mò về phủ khi trời đã tối.
Đám lính lùng sục mãi sau cùng cũng chán nản bỏ đi, Du Ca rời khỏi góc tường, miệng thở phào xen lẫn thích thú, chỉnh trang lại y phục nam nhân cùng búi tóc cao gọn ghẽ, nàng rảo bước thật nhanh bắt đầu cho chuyến du ngoạn hôm nay. Đi đến giữa phiên chợ, nàng ngửi thấy mùi thơm vô cùng nồng đượm, lập tức đưa mắt nhìn về phía gian hàng rượu, một hũ rượu ủ lâu năm thật quyến rũ khiến nàng nghĩ tới việc mang nó về cho phụ thân. Mỗi lần nàng trốn đi hoặc gây ra lỗi tày trời gì đều dùng cách này để "dỗ ngọt" người.
Du Ca chạy đến vừa đặt tay lên hũ rượu thì nhanh chóng một bàn tay khác cũng đặt lên tay nàng. To lớn, thô ráp, cùng những vết chai do nhiều năm cầm kiếm, tất cả hình ảnh đó đập vào đôi mắt tròn xoe của nàng. Tiếp theo nàng sực tỉnh đưa mắt nhìn phía đối diện, một nam nhân ngoài đôi mươi, mặt mũi khôi ngô anh tuấn nhưng có chút gì lạnh lẽo ngang tàng, thân hình cao lớn đổ bóng xuống người nàng, hắn cũng đang hướng mắt vào nàng thật điềm nhiên. Lập tức rút tay lại trước sự đụng chạm bất ngờ này, Du Ca nghe hắn cất giọng trầm thấp:
- Hũ rượu này giá bao nhiêu vậy ông chủ?
- Khoan đã, chính ta là người thấy hũ rượu đó trước!
Giọng Du Ca vừa to vừa rõ khiến hắn lần thứ hai phải đưa mắt nhìn nàng, bảo:
- Nhưng ngươi vừa buông nó ra thì bây giờ nó thuộc về ta.
- Là... do ngươi làm ta giật mình! Tóm lại, ngươi phải đưa hũ rượu ấy cho ta!
Tay vẫn giữ chặt hũ rượu quý, ánh mắt thâm trầm quét sơ qua người tên nam nhân nhỏ nhắn, hắn đoán đây chắc là vị công tử giàu có nào đấy, thân hình mảnh mai cứ giống nữ nhi, khuôn mặt trắng ngần, đứng còn chưa tới nổi vai hắn.
- Tiểu tử, còn nhỏ thì mau về nhà chơi với thân mẫu, rượu này nặng lắm cỡ như ngươi không uống nổi đâu.
Tiểu tử? Du Ca mím môi, cách gọi đó cùng nụ cười nhếch khẽ trên môi hắn như mỉa mai nàng. Trông hắn có vẻ không giống người ở Yên Kinh, từ nơi khác đến ư?
- Ta không phải tiểu tử, ta mười tám tuổi rồi!
- Nói dối không tốt đâu tiểu tử, thân mẫu ngươi không dạy điều đó sao? Ta lúc mười tám tuổi đã cao từng này rồi, giọng càng không trong vắt như ngươi. Nhìn xem, thậm chí yết hầu nơi cổ ngươi cũng còn chẳng thấy rõ.
Du Ca liền đưa tay che chiếc cổ mảnh đằng sau viền y phục, bản thân không phải nam nhân làm sao có yết hầu chứ! Trông cảnh hắn móc túi ra ít bạc lẻ định trả cho chủ quán thì nàng giơ tay ngăn lại, nói kiên quyết:
- Nếu ngươi không trả hũ rượu đó thì đừng hòng rời khỏi đây!
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ta cũng trông thấy nó đầu tiên và đến cùng lúc với ngươi. Rõ ràng là ngươi bỏ tay ra trước!
- Nếu hai ta đã cố chấp phải có được hũ rượu thì tỉ thí một trận xem sao. Ta thấy ngươi cũng là người luyện kiếm, đấu vài chiêu với ta chắc được!
Hắn chán nản trước sự cứng đầu của tên công tử trắng bóc ấy, lại không nghĩ kẻ thư sinh yếu đuối như thế mà biết võ nghệ. Hũ rượu này tuyệt hảo như vậy khiến hắn không nỡ bỏ lại, đi quãng đường xa xôi đến tận đây điều đầu tiên hắn muốn chính là uống một bầu rượu thật ngon. Thiết nghĩ vừa đặt chân đến Yên Kinh phồn hoa đã dính dấp vào chuyện không hay rồi, nhưng xem chừng trước vẻ mặt quyết liệt từ đối phương thì hắn hiểu cuộc tỉ thí này không thể tránh!
- Được thôi, trông ngươi nhỏ tuổi và yếu hơn nên ta chấp ngươi ba chiêu. Trong vòng ba chiêu, ngươi chạm được vào người ta dù là sợi tóc thì hũ rượu là của ngươi!
- Ngạo mạn! Ta mà thèm ngươi chấp sao?
Giận dữ, Du Ca lao về phía hắn tung cước thì nhanh như cắt, hắn cầm hũ rượu đồng thời né người qua một bên tránh đòn thật dễ dàng. Bắt đầu hứng thú với tên công tử nhỏ nhắn đó, hắn cười khinh khỉnh như thách thức tiếp theo xoay người nhún nhẹ một cái thì thân ảnh cao lớn đã bay vút lên trên. Dĩ nhiên Du Ca nào chịu thua, lập tức dùng khinh công bay theo.
Hai người bay lướt qua những mái ngói thấp tè, kẻ trước người sau, rượt đuổi quyết liệt. Đến lúc bay chán rồi hắn liền dừng lại và quay qua, Du Ca từ phía xa bay tới tung chiêu thứ hai. Cũng giống đợt tấn công đầu tiên, hắn nhanh nhẹn tránh được! Du Ca phát hiện tên nam nhân này võ nghệ chẳng hề tầm thường, dù nãy giờ nàng đã cố ý đánh vào những chỗ hiểm nhưng đều bị hắn hóa giải, cả thân hình cao lớn lượn qua lượn lại trước mắt nàng như ảo ảnh. Chiêu thứ hai kết thúc, nàng dừng lại nhìn hắn với vẻ không phục. Trông thế hắn cười nhẹ bởi thấy đôi mắt to tròn đó thật long lanh mà cũng thật cố chấp! Hắn nghĩ thử chọc giận tên công tử ấy xem sao liền mở nắp hũ rượu, đổ rượu vào miệng uống ngon lành.
- Tên kia! - Quả nhiên Du Ca tức giận - Cuộc tỉ thí còn chưa kết thúc mà sao ngươi dám uống rượu hả?
- Bổn đại gia khát nước lắm rồi, không chờ nữa. Ngươi cứ việc tung chiêu thứ ba, dù sao ngươi cũng chẳng bao giờ chạm được vào ta!
Chưa bao giờ Du Ca giận dữ như lúc này, dẫu vậy bản thân vẫn bình tĩnh kìm chế bởi tính khí trời sinh cũng mang chút lạnh lùng cao ngạo. Nghĩ mình ngày ngày cưỡi ngựa trên ngọn núi cao nhất Bắc Đại này, còn luyện kiếm bắn cung, lý nào chịu thua một kẻ như hắn! Chưa kể hắn dám chọc vào lòng tự tôn của nàng nữa, càng nhất định không bỏ qua! Hôm nay nếu Du Ca này không bắt được tên nam nhân khó ưa ấy thì nàng nguyện làm thê tử hắn, để bị hắn chọc tức cả đời!
Ý nghĩ quyết liệt ấy vừa dứt, Du Ca lập tức tung người lên cao, tung một đường quyền mạnh mẽ lẫn bất ngờ. Bên dưới, hắn uống dứt một dòng rượu xong liền quệt nhẹ khóe môi, nghĩ chiêu này của nàng hiểm hóc hơn ban nãy nhưng há có thể làm khó hắn sao? Nàng đánh đâu, hắn đều nhìn ra hết, lại nghĩ rằng cũng nên dạy dỗ tiểu tử ấy một bài học về thói cao ngạo. Để rồi thay vì tránh đòn thì hắn dùng tay đánh mạnh vào bả vai Du Ca khiến nàng mất trớn liền bay ra khỏi mái ngói. Trong khoảnh khắc đó, vải buột tóc bất ngờ vuột ra, suối tóc đen mượt bung xõa, lúc này mới hắn mới bất ngờ nhận ra một khuôn mặt nữ nhân. Thấy nàng sắp ngã xuống đất, tức thì hắn nhún chân theo đà bay về phía nàng.
Mau chóng đuổi kịp, tay phải đỡ lấy chiếc eo mảnh, hắn giữ được Du Ca khi cả hai chậm rãi đáp xuống đất. Chân bước lùi hai bước, Du Ca cố đứng vững sau khi bị đánh bay như thế, lại không biết người nam nhân bên cạnh đang nhìn mình chăm chú. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần ở gần ngay trước mắt khiến hắn thấy rõ từng đường nét xinh đẹp thanh tao, vừa mạnh mẽ vừa bướng bỉnh, ban nãy hắn còn nghĩ tên công tử nhỏ tuổi ấy nhìn anh tuấn hóa ra vì đấy là một nữ nhân.
- Thì ra là một tiểu cô nương?
Nghe giọng hắn kinh ngạc, bấy giờ nàng mới phát hiện tay hắn đang vòng quanh eo mình, nam nữ thọ thọ bất thân, tên nam nhân đáng ghét ấy dám bất kính với nàng. Mau chóng quay qua, nàng vung tay đánh vào ngực hắn làm hắn lùi ra sau vài bước. Lông mày thoáng nhíu lại khi đưa tay sờ ngực, hắn nghe giọng nàng giận dữ: "Vô lại!", kèm theo một cú tát bất ngờ vào mặt hắn. Cứ ngỡ hắn sẽ tức điên rồi lồng lộn lên đúng với bản chất hiếu thắng nãy giờ, nhưng không hắn chỉ im lặng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang ấm ức, với dáng vẻ cam chịu lạ thường.
Chính bởi thế khiến cơn giận trong lòng tự dưng hạ xuống, Du Ca trông biểu hiện kỳ lạ của hắn, bất giác thấy mình như có lỗi, liền lên tiếng hỏi:
- Sao ngươi không tránh? Bao nhiêu chiêu đòn của ta đều bị ngươi phá giải hết, vậy sao cú tát lúc nãy rõ ràng ngươi có thể tránh được...
- Vì ta lỡ mạo phạm cô nương.
- Hả?
- Ân sư phụ từng dạy ta, nam nhân đối với nữ nhân phải nhẹ nhàng nhã nhặn. Là ta không biết cô nương là nữ nhi nên nãy giờ toàn làm chuyện mạo phạm, ta đáng lãnh cú đánh đó. Nếu biết từ sớm, ta đã đưa hũ rượu đó cho cô nương.
Giọng hắn vốn trầm thấp, nay vì cảm thấy có lỗi nên càng nghe trầm hơn, không khỏi làm Du Ca bất động chốc lát. Ban nãy gặp mặt cứ ngỡ hắn kiêu ngạo ngang tàng nào ngờ đối với nữ nhân lại là một nam nhân thành tâm chân thật đến vậy, khiến nàng bất giác nghĩ mình không nên vội vã đánh hắn. Chung quy cũng do nàng cải nam trang, hắn không biết thì làm sao có lỗi. Còn việc hắn ôm eo nàng cũng chỉ vì muốn cứu nàng thôi. Nàng toan cất tiếng thì thình lình, tốp lính của tướng phủ từ đâu xuất hiện, chưa kịp phản ứng là nàng bị hắn nắm tay, nhún chân một cái hai bóng dáng đã bay cao lên mái ngói.
Cả hai bay hết một dãy phố thì thấm mệt, bấy giờ bên dưới là cây cầu Vũ Khê thế là họ quyết định đáp xuống, thở mệt nhọc. Du Ca lấy làm lạ mới hỏi hắn vì sao gặp lính liền bỏ chạy? Hắn cố lấy lại nhịp thở đều đặn, đáp rằng:
- Ta nghĩ bọn chúng đuổi bắt mình! Thế còn cô nương?
- Ta cũng tưởng chúng tìm ta...
Dứt lời, Du Ca đảo mắt nhìn hắn, sau đó hai người cùng bật cười. Tiếp theo, họ nhìn xuống tay mình đang nắm lấy tay đối phương, liền chậm rãi buông ra. Hắn bề ngoài điềm tĩnh dù trong lòng chợt nhiên dâng lên cảm xúc lạ, ngay cả Du Ca cũng không nói gì ngoài việc cầm lấy cổ tay mình, biểu hiện mang chút ngượng ngập.
- Huynh làm gì mà bị lính truy bắt? - Du Ca chuyển qua cách gọi thân thiện hơn.
- Ban nãy vào kinh, ta gặp cảnh mấy tên lính bắt nạt dân lành nên động tay động chân với chúng. Còn tiểu cô nương như cô sao liên quan đến đám lính vậy?
Du Ca không thể nói hắn biết đó chính là lính của phủ nhà mình, chỉ bởi nàng ham vui trốn đi nên giờ mới bị chúng đuổi theo kịch liệt, liền trả lời qua loa "xảy ra chút mâu thuẫn" và hắn nhận ra nàng khó xử nên không hỏi thêm nữa.
- Hai ta gặp nhau xem như có duyên, xin hỏi cao danh quý tánh của huynh là gì?
Lấy lại dáng vẻ bình thường rồi hắn xoay qua nhìn trực diện nàng, đáp rõ:
- Ta tên Trình Liệt, chữ "Liệt" trong bộ (颲) nghĩa là "cơn gió dữ", mẫu thân sinh ta vào ngày gió rất to, và nó cũng có nghĩa là bạo liệt mạnh mẽ.
Lúc này Du Ca mới quan sát người nam nhân này kỹ hơn, trông hắn anh tuấn khôi ngô thì không phải nói, đôi mắt sắc bén nửa lạnh lẽo nửa mang chút dịu dàng, lại còn chân mày mũi kiếm, thêm tướng hắn cao lớn uy phong, quả nhiên tên Trình Liệt rất hợp với hắn. Nàng mỉm cười, nói ra tên mình:
- Còn ta tên Du Ca, một khúc hát ngao du...
Du Ca nhìn nét mặt Trình Liệt hơi trầm tư, hỏi hắn nghĩ gì? Hắn lắc đầu:
- Ta đang tìm một người trùng hợp cũng họ Du. Chắc là cô nương rất thích ngao du đây đó, giống như cái tên của mình.
- Tính ta phóng khoáng, vốn thích tự do tự tại bay nhảy như chim trời.
- Một cô nương xinh đẹp đi ngao du khắp nơi thì phải cẩn thận.
- Huynh nói gì thế, nữ lưu võ nghệ như ta không thùy mị điềm đạm giống nữ nhân bình thường khác, nhìn thế nào cũng chẳng thấy đẹp nổi.
Chẳng hiểu sao, Du Ca thấy Trình Liệt chăm chú nhìn mình khá lâu, dường như là đang quan sát tỉ mỉ dáng dấp của nữ nhân trước mặt, khiến nàng tự dưng bối rối. Khó hiểu hơn khi hắn bất chợt bứt một bông hoa nhỏ trên cành cây khẳng khiu vươn ra gần đó rồi nhẹ nhàng cài lên vành tai nàng, ngón tay to lớn thô ráp men theo suối tóc đen mượt mà vuốt xuống bờ vai mảnh.
Từ nhỏ tới lớn, Trình Liệt sống với mẫu thân Tô Khiết và Ân Kiện trong rừng sâu núi cao, ít khi ra thế giới bên ngoài tiếp xúc với nhiều người, thỉnh thoảng mới thấy vài sơn nữ đi qua. Ngày ngày chăm chỉ luyện võ, múa kiếm với Ân sư phụ, hắn không hiểu về nữ nhi thường tình, càng không biết ái tình nhân gian nghĩa là gì. Nay vừa đến kinh thành náo nhiệt, lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân xinh đẹp kiêu sa như Du Ca, tính nàng ương bướng kiêu ngạo giống hệt hắn, thử hỏi làm sao trái tim hắn không lay động chứ.
- Dù cải nam trang thế này, trông cô nương cũng rất xinh đẹp.
Dẫu ở bên Tần Chinh bao năm, cũng không phải chưa từng gặp qua nam nhân nào, thế nhưng chưa một ai khiến Du Ca mạnh mẽ ngang bướng có cảm giác xao xuyến vậy mà người nam nhân ban nãy bản thân còn thấy hắn đáng ghét ngay lúc này lại khiến trái tim nữ nhân lạnh lùng ấy bất chợt đập nhanh. Lời hắn nói nghe đầy chân thành, cả đôi mắt thâm trầm đó dưới ánh tà dương chợt nhiên lấp loáng sự cảm mến lạ lùng, làm gò má nàng ửng hồng ít nhiều.
Nàng tự hỏi, liệu đây có phải là sự rung động giữa nữ nhân với nam nhân?
Nhưng khi ấy nàng quá hồn nhiên để hiểu rằng, yêu một người là khổ đau đến dường nào, là mãi mãi không quên, thậm chí đánh đổi bằng cả một đời... Trình Liệt, mối nghiệt duyên kiếp này của nàng!
Nàng và hắn đều đứng yên lặng rất lâu trên cầu Vũ Khê, chỉ để nhận ra người đối diện mình sao lại trở nên gần gũi lẫn đẹp đẽ đến vậy...
Du Ca trở về với tâm trạng lâng lâng, đứng trước cổng phủ có phụ thân nàng và bà vú. Chắc họ ngạc nhiên khi hôm nay nàng mò về phủ sớm hơn mọi lần. Bình thường Du Ca sẽ viện hết lý do này tới lý do nọ để trốn tội, nhưng bây giờ nàng kính cẩn cúi đầu trước phụ thân, còn tạ lỗi vì làm người lo lắng. Bà vú vừa lo vừa mừng, tiểu thư nhận lỗi rồi lão gia đừng trách phạt nữa! Trông tiểu nữ vẫn bình an, Du Sát lắc đầu không nói gì, vừa quay lưng đi đã nghe chất giọng ồm ồm cất lên:
- Mệnh phượng hoàng...
Ba người liền quay qua, trông thấy một bà lão nghèo khổ, y phục trên người rách rưới lấm lem duy đôi mắt già nua đó sáng rực cứ hướng vào vị tiểu thư. Bà vú hỏi lão là ai, bà lão nọ chẳng đáp chỉ đến đứng trước mặt Du Ca, lặp lại lần nữa:
- Vị cô nương đây ta vừa nhìn thấy đã nhận ra cô không tầm thường. An bài cả rồi, cô nương có mệnh phượng hoàng, đời này phải ở cạnh đế vương.
Bà vú nghe giật cả mình, đây là Yên Kinh, rất gần với thiên tử, nếu để người khác nghe thấy rồi lan truyền đến tai hoàng thượng thì khéo cái tướng phủ này gặp họa. Tiểu thư nhà bà đúng thật xinh đẹp kiêu hãnh, nhưng nàng sẽ gả cho Tần Chinh tướng quân, làm một phu nhân sống êm ấm. Mệnh phượng hoàng, tức trở thành hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ ư? Lời này là khi quân phạm thượng, không được! Huống chi tuổi tác của thánh thượng so với nàng quá chênh lệch! Bà vú liền đuổi bà lão kỳ lạ đó đi, bước vài bước mà bà ta còn ngoái nhìn Du Ca, cười nhẹ khiến nàng lấy làm khó hiểu. Tại sao lại nói nàng có mệnh phượng hoàng?
Bà vú liền giục Du Ca vào trong phủ, nàng thấy bà sợ hãi lạ thường, thậm chí cả phụ thân cũng mang dáng vẻ trầm tư kỳ quặc. Dường như trong đáy mắt ông dấy lên một dự báo chẳng lành, về thời cuộc vương triều, về chiếc ghế thiên tử đang ngồi kia và còn về số mệnh của tiểu nữ mà ông hết mực thương yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.