Tù Binh

Chương 16

Lê Hoa Yên Vũ

26/11/2015

Ngày hôm đó thời tiết ấm áp, Hoàn Nhan Tự buộc y ra ngoài phơi nắng, chỉ được ra khỏi tẩm cung, ở trong viện tử đặt một chiếc ghế để ngồi. Kim Liêu bởi vì vị trí địa lý nên có rất ít hoa cỏ xinh đẹp, hoa trong đình viện không thể u nhã như ở Đại Tề, chỉ có vài cành lá hỗn loạn trên bích thụ cao vút che trời kia. Tố Y cảm khái, hít một hơi, nghĩ thầm: cây cối mặc dù không thể nở ra những đóa hoa tiên diễm, nhưng xanh um tươi tốt, sinh mệnh lực cường, cũng có thể sánh bằng vẻ kiều diễm nơi khí hậu ấm áp của miền nam.

Chính khi đang suy nghĩ, y chợt nghe một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại mang giọng điệu châm chọc cất lên: ” Sở cung thung tảo đại mi tân, chích tự vô ngôn đối mộ xuân. Thiên cổ gian nan duy nhất tử, thương tâm khởi độc Tố tương quân.” Tố Y trong lòng chấn động, giương mắt nhìn hướng thanh âm phát ra, chỉ thấy một nữ tử so với Tử Nông càng diễm lệ hơn, ung dung đi đến, một đôi mắt phượng khiêu khích nhìn mình, sau một lúc lâu mới nở nụ cười, nói: “Tố tướng quân, câu thơ của tiểu nữ tử, sửa vậy có thỏa đáng không?”

Tố Y văn võ toàn tài, sao không rõ nữ tử này là đang mượn thơ tiền nhân để châm chọc rằng mình rất sợ chết, chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, thở dài nói: “Cô nương theo Úc tướng quân diệt Đại Tề, lập nên đại công, khí diễm quả người thường không thể sánh bằng, làm sao có thể sáng tỏ cảm thụ trong lòng của một bại tướng sống không bằng chết như Tố Y.”

Nàng kia thấy Tố Y trong nháy mắt liền đã biết thân phận mình cũng cảm thấy kinh ngạc, chậm rãi đi tới ngồi xuống, cười nói: “Lâu nay nghe thấy tướng quân thông tuệ, quả nhiên danh bất hư truyền, ta sớm nên biết người bình thường sao có thể lọt vào mắt Đại vương, huống chi còn là một kẻ nam nhân.”

Tố Y trầm mặt, lạnh lùng nói: “Cô nương cứ việc cười nhạo, Đại vương các ngươi không để ý đến thanh danh, ngay cả ta cũng cảm thấy khinh thường.”

Lời này y vừa nói ra, nàng kia quả nhiên thu lại vẻ tươi cười, dịu dàng nói: “Tử Diễm sao dám bình luận chuyện của Đại vương, nhưng Tố tướng quân nếu quả thật không muốn được sủng ái, vẫn có biện pháp, cần gì ở trong này tự oán hối tiếc, hay là tướng quân vẫn có ý định là muốn lạt mềm buộc chặt. . . . . .” Nói chưa xong, sớm thấy Tố Y trên mặt biến sắc, nàng vội che miệng cười: “Thứ tiểu nữ tử làm càn , không bằng ta dạy cho ngươi một biện pháp khiến cho Đại vương ghét bỏ để bồi tội, thế nào?”

Tố Y vừa nghe lời này, không khỏi tâm thần đều bị hấp dẫn, y mấy ngày nay đều vì điều này mà suy nghĩ ngày đêm, nghĩ mình đã rơi vào tình cảnh này thì phải làm sao để xoay chuyển tình thế, nếu Hoàn Nhan Tự có tâm cưỡng cầu, chỉ sợ chính mình trừ phi liều lĩnh muốn chết, nếu không cũng khó đào thoát. Lúc này chợt nghe Tử Diễm nói như vậy, tất nhiên là có biện pháp lưỡng toàn. Lập tức vội hỏi: “Cô nương có chủ ý gì? Xin thỉnh chỉ giáo.”



Tử Diễm cười lạnh nói: “Ngươi đừng cảm kích ta, ta làm điều này không phải vì ngươi. Ca ca ta ở trên chiến trường chết trong tay ngươi, ta hận ngươi còn không kịp, hôm nay dạy ngươi biện pháp này, cũng là không muốn cho ngươi thân cận Đại vương mà thôi. Ta theo Úc tướng quân diệt Đại Tề, ngươi tất nhiên cũng hận ta thấu xương, cũng không thể vì ta cứu ngươi mà cảm thấy cảm kích.”

Một lời quyết tuyệt thế này, Tố Y thật đối nàng càng thêm kính trọng, trầm thanh nói: “Cô nương nếu nói như thế, Tố Y tự nhiên tuân mệnh.”

Tử Diễm lúc này mới nhoẻn miệng cười nói: “Ngươi nói như vậy là tốt rồi. Nếu ngươi thực thành tân sủng của Đại vương, ta cũng sẽ tìm mọi biện pháp để hại ngươi. Đến lúc đó cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.” Nói xong nhìn về phía Tố Y nói: “Uổng ngươi là một người thông minh, chẳng lẽ không biết Đại vương vì sao đối với ngươi quấn quýt si mê như thế?”

Tố Y thầm nghĩ: “Ta làm sao biết được, nếu không cũng không chờ ở nơi này khoanh tay chịu chết .” Tử Diễm nhìn ra tâm tư y, nở nụ cười: “Ngươi cũng là nam nhân, chẳng lẽ không biết thứ gì càng khó đạt được thì càng muốn giành lấy sao? Ngươi làm người quá mức bất khuất, ngược lại càng kích thích ý muốn chinh phục của Đại vương, nên mới phải nhận lấy tai ương ngày hôm nay. Trước mắt chỉ cần làm ra một bộ dáng yếu đuối khuất phục, Đại vương chỉ sợ ngay cả đối ngươi liếc mắt một cái cũng không muốn.”

Tố Y mở to hai mắt, thất thanh nói: “Cái gì? Muốn ta tỏ ra yếu hèn trước hằn? Điều này sao có thể, sĩ khả sát bất khả nhục. Hắn ngay cả Đại Tề ta cũng diệt, hại ta thành người mất nước, ta lại phải khúm núm trước hắn, điều này trăm triệu lần không thể được.”

Tử Diễm cười lạnh một tiếng nói: “Không tỏ ra hèn yếu trước Đại Vương, liền có thể không chịu nhục sao? Thứ ta nói một câu khó nghe, đường đường bảy thước nam nhi, bị đối đãi như nữ tử thì còn mặt mũi gì để sống tạm vu thế, dù cho bị cưỡng ép thì thế nào? Không phải vẫn là chịu nhục sao? Huống chi ngươi chỉ là làm bộ khuất phục. Chỉ cần Đại vương đối với ngươi sinh chán ghét, đến lúc đó dù cho giết, giam tù hay được phóng thích, không phải so với tình trạng hiện nay của ngươi vẫn tốt hơn sao. Tử Diễm nói đã đến nước này, thỉnh tướng quân tự mình cân nhắc đi.” Nói xong đứng dậy, cũng không cáo từ, thong thả đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook