Tù Binh

Chương 17

Lê Hoa Yên Vũ

26/11/2015

Tố Y ở lại tâm tư trăm mối, càng nghĩ lại càng cảm thấy lời này có đạo lý. Chính là y từ trước đến nay thanh cao kiêu ngạo, hiện giờ mặc dù là làm bộ tỏ ra hèn yếu trước Hoàn Nhan Tự, trong lòng cũng không thoải mái. Nếu không yếu thế thì như lời Tử Diễm, chỉ sợ vũ nhục lớn hơn nữa cũng trốn tránh không được. Chính khi đang do dự, y chợt nghe một tiếng cười hào sảng: “Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy. Trẫm muốn ngươi phơi nắng, hiện giờ thái dương đều đã xuống núi , ngươi còn nằm ở nơi này, muốn bị trúng gió sao? Dù cho ngươi muốn, trẫm cũng không cho, khó khăn lắm mới đợi đến hôm nay.”

Yvừa ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười anh tuấn của Hoàn Nhan Tự đã gần trong gang tấc. Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy y, hắn đắc ý cười to: “Quả nhiên đã nặng lên một ít, lúc này đã có thể làm nguyện ý trẫm.”

Tố Y nhìn thấy ánh mắt như hổ đói dường như hận không thể lập tức ăn sống mình của hắn, y mặc dù không thông phong nguyệt, nhưng bị Hoàn Nhan Tự quấn quýt si mê mấy ngày nay, cũng sáng tỏ hàm nghĩa của loại ánh mắt này, lập tức không khỏi trở nên bối rối, vội cố trấn định nói: “Ngươi buông ta ra, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Hoàn Nhan Tự thấy lời nói y trịnh trọng, toàn bộ không có vẻ xấu hổ quẫn bách như trước, không khỏi cảm thấy kì lạ, buông y ra nói: “Muốn nói cái gì? Chẳng lẽ là thấy không thể trốn tránh nên muốn cùng trẫm kì ái sao?” Mặc dù nói như thế, trên mặt hắn cũng thu lại vẻ vui cười, cùng Tố Y sóng vai vào tẩm cung, phân phó cung nữ dâng nước trà điểm tâm, hai người ngồi đối mặt tại bàn, Hoàn Nhan Tự nhân tiện nói: “Ngươi không phải có chuyện muốn nói với trẫm sao? Còn đợi gì nữa.”

Tố Y do dự một lúc lâu, thầm nghĩ: “Nếu muốn ta khúm núm đối hắn tỏ ra hèn yếu, dù có chết cũng không làm, nhưng chỉ sợ không làm, vũ nhục lớn hơn nữa liền ở trước mắt, cũng thế, không bằng đem những lời thực tâm chưa từng nói với ai khác nói với hắn. Cứ nói ta thật tình kính phục, cùng với hèn yếu cũng không khác gì, hắn cũng tất nhiên đối ta không còn hứng thú.”

Nghĩ đến đây, y liền nói: “Hoàn Nhan Tự, hai chúng ta là tư địch không đội trời chung, điều này từ khi lão Đại vương bị thua qua đời đã bắt đầu, đại khái thì kết cục đã định. Hiện giờ ngươi giam giữ ta, diệt Đại Tề, cũng coi như đã báo được đại thù cho phụ vương ngươi. Chính là người dân cố quốc ta vì ngươi mà chết, ta cũng hận ngươi thấu xương, tóm lại gút mắc giữa chúng ta càng kết càng sâu. Tố Y mặc dù bất tài, cũng không thể tuân theo kẻ thù diệt quốc. Lời ta nói ngươi hiểu chưa? Ta vĩnh viễn cũng không thể đầu hàng ngươi. Vô luận ngươi sử dụng loại thủ đoạn gì, ta khuyên ngươi từ bỏ ý tưởng này đi. Nhưng là. . . . . .” Nói đến đây, y cảm thấy thật sự khó nói, không khỏi liền do dự một chút.

Sắc mặt Hoàn Nhan Tự cũng trở nên đoan chính, tự rót cho mình một chén trà, cũng không phát biểu ý kiến, còn “Nga” một tiếng nói: “Nhưng là cái gì?”



Tố Y tái nhìn hắn, liếc mắt một cái, cuối cùng quyết tâm, trầm thanh nói: “Tuy rằng. . . . . . Tuy rằng nói như thế, nhưng ở trong lòng ta. . . . . . Ở trong lòng ta, đối với ngươi vẫn là thật. . . . . . rất bội phục .” Xem ra nói ra lời này quả nhiên làm cho y thập phần khó xử, khó có thể một hơi nói ra. Lông mày Hoàn Nhan Tự nhướn lên, nhìn y một cái. Tố Y cũng không dám nhìn mặt hắn, rất sợ khiến hắn châm chọc cười nhạo, đành nhắm mắt, bất kể tất cả, liều nói một hơi: “Từ khi ngươi kế vị, chăm lo việc nước, có thể ẩn nhẫn ba năm không hướng biên quan phát động, này đã là điều người thường không thể làm được. Cũng có ai có thể đoán được ngươi dám độc thân phạm hiểm, tự mình đến phạm vi quân đội ta quản hạt tra xét địch tình, quả là có khí phách đảm lược. Ta tuy là địch nhân của ngươi, nhưng cũng không thể không đối với ngươi nói lời bội phục. Cho đến khi bị bắt tới Kim Liêu, tận mắt thấy nơi này tuy là mảnh đất giá lạnh kinh người, lại được ngươi thống trị gọn gàng ngăn nắp, phồn hoa vô cùng, nếu không phải thánh minh thiên tử, làm sao có được bản lĩnh này. Còn có thái độ đối tử tù của ngươi, ta mặc dù không hoàn toàn tán thành, nhưng vẫn biết ngươi là muốn nói với người dân trong nước, mãi mãi không thể đánh mất hy vọng, vứt bỏ đạo lý tuyệt vọng tang gia chi khuyển. Đối với Kim Liêu mà nói, ngươi làm rất đúng, nếu không như thế, con dân Kim Liêu sao có thể nhanh chóng sau đả kích nặng nề liền đứng lên được, còn hình thành nên cường quốc hôm nay? Không cho binh sĩ ngươi quấy rầy giết hại dân chúng Đại Tề, cố nhiên có tư tâm của chính ngươi, nhưng từ đó cũng nhìn ra trí tuệ khí độ của ngươi, ta cảm kích ngươi, càng đối với ngươi có sự bội phục nói không thành lời, thậm chí có chút sợ hãi đối với ngươi, ta không biết một người như ngươi, phải đạt đến điều gì mới có thể thỏa mãn. Chính là ngẫm lại, ai, ta thật tình nguyện Đại Tề cũng có thể có một vị quân vương như ngươi, có lẽ vận mệnh Đại Tề có thể khác đi. Hoàn Nhan Tự, lời này của ta, mỗi câu đều là lời tâm huyết, ngươi hiểu chưa? Ta mặc dù không thể hàng ngươi, nhưng ngươi cũng không thiếu nhân tài như ta, không cần vì không thể chinh phục ta mà tức giận buồn rầu. Kỳ thật khí độ của ngươi sớm đã thuyết phục được ta. Nếu ngươi có thể cho ta một phen thống khoái, để cho ta lấy thân tuẫn táng quốc gia, Tố Y ở dưới cửu tuyền, cũng cảm kích ngươi vô cùng.”

Y nói xong một hơi, đưa mắt dò xét ánh mắt Hoàn Nhan Tự, chỉ thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi, thật lâu sau mới có một tia vui cười lan ra từ khóe miệng, y lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: xem ra hắn đối với những lời nói này thập phần hài lòng, nói vậy cũng sẽ không lại làm khó ta. Lại nghe Hoàn Nhan Tự nói: “Khó nghe được những lời nói thật lòng của ngươi, ngươi lại đây, trẫm cũng muốn nói với ngươi những điều trong lòng trẫm.”

Tố Y cảm thấy không khỏi nổi lên một trận cảm giác mênh mông, trong lòng biết những lời trong lòng kia mà nói xong, mình sẽ khó tránh vận mệnh lấy thân hi sinh cho tổ quốc. Hắn cùng với Hoàn Nhan Tự đều là những người đầu óc tinh thông, nhưng địch nhân chính là địch nhân, y nếu không hàng, Hoàn Nhan Tự cũng nhất định sẽ không lưu tình, mà thật ra hắn cũng không nên lưu tình. Lập tức cảm thấy được giải thoát, chỉ cần Hoàn Nhan Tự không hề đối y có khinh niệm gì, mất đi mạng sống này cũng có là gì, điều duy nhất khiến y tiếc nuối chính là không thể chết ở trên chiến trường, muôn đời được chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp lưu sa.

Y cảm thán, từng bước đi qua bên kia bàn. Thình lình Hoàn Nhan Tự đưa tay kéo lấy, Tố Y bất ngờ không kịp phòng bị, cả người liền ngã vào trong lồng ngực hắn. Kinh hãi muốn giãy dụa, eo đã bị ôm chặt lấy, không cách nào lẩn tránh, Hoàn Nhan Tự đưa mặt kề sát vào mặt y, trầm thanh nói: “Đừng nhúc nhích, trẫm không phải đã nói sao, trẫm cũng muốn nói với ngươi những lời thật tâm.”

Tố Y vội la lên: “Ngươi muốn nói gì thì cứ nói, ôm ta làm gì? Những lời ta nói với ngươi đều vô ích cả sao?”

Hoàn Nhan Tự mỉm cười xoa xoa mặt y nói: “Sao lại vô ích? Trẫm cũng không biết trong lòng ngươi lại đánh giá trẫm như vậy. Lòng trẫm thật rất vui mừng.” Nói xong càng đem hai thân thể ép sát vào nhau, cũng không cho Tố Y giãy dụa, thở dài: “Tố Tố, ngươi là tướng quân, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong hoàng cung. Cho nên ngươi không biết, kỳ thật làm Hoàng Thượng cũng rất khó khăn, bọn họ tuy rằng cao cao tại thượng, lại không thể nghe được một câu thật lòng, bọn họ quyền khoảnh thiên hạ, lại vĩnh viễn cũng không biết bên người có mấy kẻ có thể tín nhiệm. Hoàng đế là người cô đơn nhất trên đời. Hắn phải vì vương vị của hắn, hắn vì thiên hạ hao phí biết bao tâm cơ. Hoàng đế càng anh minh lại càng đáng thương. Trẫm cũng như thế, sủng phi sủng thần bên cạnh trẫm rất nhiều, trẫm vẫn cảm thấy trẫm là một người cô đơn. Bọn họ sẽ nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt trẫm thích nghe, nhưng trẫm không biết những lời này có bao nhiêu phần chân thật. Bọn họ sợ nhưng không dám nói sợ, hận cũng không dám nói hận, ánh mắt bọn họ vĩnh viễn đều như bị phủ bởi một lớp sương mù, ngay cả trẫm cũng khó nhìn rõ ràng tâm ý chân chính của bọn họ. Chính là Tố Tố, ngươi không giống bọn họ. Ánh mắt của ngươi trong suốt như thế, tựa như nước trong dòng suối, xuyên thấu qua nó lập tức liền thấy được ý nghĩ trong lòng ngươi. Lời nói của ngươi lập tức có thể nghe ra là thật hay là giả. Tố Tố, trẫm thật cao hứng, hơn nữa trẫm bỗng nhiên phát hiện, trẫm hình như không hề hận ngươi, dù một chút cũng không hận ngươi. Tâm trẫm thật cảm thấy rất ấm áp.” Hắn nói xong liền vô cùng thân mật khẽ cắn một chút nơi vành tai Tố Y, nhỏ giọng cười: “Sao vậy? Trẫm muốn ngươi, không phải vì chinh phục, không vì bất kì điều gì, chỉ là vì muốn ngươi. Hôm nay còn sớm, chỉ là trẫm không thể đợi thêm được nữa, sao nào? Tố Tố, chúng ta không cần để ý được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook