Chương 34: Chỉ điểm
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
08/01/2014
Sau khi nói xong, Lý Lệ chỉ có thể lắc đầu một cái rồi xoay người bỏ đi. Bởi vì lý do tuổi tác, Lý Lệ không dám có ảo tưởng gì với Trương Vệ
Đông, vì vậy trong đáy lòng nàng có hi vọng Tô Lăng Phỉ và Trương Vệ
Đông thành một đôi, tuy nhiên bây giờ nhìn kỹ lại thì hai người họ là
một đôi oan gia, đừng có đùa!
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, trong lòng Lý Lệ rốt cục vẫn còn một chút nghi hoặc và cũng chưa từ bỏ ý định, bèn quay trở lại văn phòng, thấy Trương Vệ Đông đang ngồi kiểm tra tư liệu, do dự một chút liền hỏi: "Vệ Đông, trước đây em với Tô Lăng Phỉ có hiểu lầm gì hả?"
Hiểu lầm? Có thì cũng đã giải thích từ lâu rồi, căn bản là cô nàng kia ngực lớn tâm nhỏ! Trong lòng Trương Vệ Đông âm thầm nói, ngoài miệng thì hỏi ngược lại: "Hiểu lầm? Em vừa mới đến đây được ba ngày làm sao có hiểu lầm gì với nàng chứ?"
Lý Lệ nghĩ lại cũng đúng, hai người mới gặp mặt có hai, ba ngày làm sao có hiểu lầm gì lớn như vậy chứ. Phỏng chừng là do thái độ của Trương Vệ Đông với Tô Lăng Phỉ lạnh nhạt quá, để cho Tô đại mỹ nữ xưa nay được người ta quan tâm quen rồi có chút khó chịu, càng nghĩ Lý Lệ càng cảm thấy có lý, vì vậy nói: "Bỏ đi, mặc kệ hai người có hiểu lầm gì không. Lăng Phỉ thực ra cô ấy trong nóng ngoài lạnh, sau này có chuyện gì thì em nhường cô ấy một chút, dù sao mọi người cùng ở chung một văn phòng, em với nàng lại cùng một tổ đề tài, nếu quan hệ sứt mẻ cũng bất lợi cho công tác nghiên cứu khoa học của hai người."
Ngoại trừ câu "trong nóng ngoài lạnh" là Trương Vệ Đông không đồng ý, hắn đều thấy những lời còn lại của Lý Lệ nói rất đúng trọng tâm, cũng là muốn tốt cho hắn, vì vậy nên nghe xong liền gật đầu một cái nói: "Được rồi chị Lệ, chỉ cần nàng không chủ động trêu chọc em, em sẽ cố gắng nhường nhịn nàng."
Haiz, đúng là một anh chàng có ngạo khí! Lý Lệ nghe xong trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu. Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng bình thường, Trương Vệ Đông tuổi trẻ đẹp trai, kiến thức thì uyên bác, có có võ công, người như vậy mà không có ngạo khí thì ai mới có ngạo khí đây.
Nghĩ vậy, Lý Lệ cũng hiểu ra Trương Vệ Đông đúng thật là có vài phần kính trọng với mình, trong lòng có chút cảm động, bất tri bất giác liền ngược lại cảm thấy Tô Lăng Phỉ có chút tự cao quá đáng, dựa vào cái gì muốn người ta nhường bạn? Lẽ nào là người đẹp thì ngon sao?
Lý Lệ không hề biết người bạn thân kiêm đồng nghiệp của mình thủ thân như ngọc, không chỉ nửa người trên bị Trương Vệ Đông xem sạch sành sanh mà còn cởi quần áo người ta một lần.
"Vậy được, em tra tài liệu đi. Nhưng mà em cũng không được làm quá sức mình." Lý Lệ nói xong đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Nhìn bóng lưng Lý Lệ rời đi, trong lòng Trương Vệ Đông hơi cảm động, nghĩ thầm chị Lệ đúng là biết quan tâm người khác, Tô Lăng Phỉ so sánh với nàng quả thực giống như một mụ phù thủy.
Ở trong phòng làm việc tìm đọc tư liệu cả ngày, trong lòng Trương Vệ Đông cuối cùng cũng hiểu rõ hơn đề tài này, cũng có giải thích và kế hoạch riêng của mình. Sau khi tan ca về nhà, Trương Vệ Đông căn cứ vào đầu đề lúc trước rồi suốt đêm viết ra ý tưởng nghiên cứu, phương pháp, kỹ thuật thực hiện các phương án công tác, chuẩn bị ngày thứ hai đưa cho giáo sư Tần Hồng xem qua. Nếu như nàng thấy không có vấn đề thì Trương Vệ Đông sẽ chuẩn bị thí nghiệm như phương án dự thảo mà mình đưa ra.
Ngày thứ hai, lại là một ngày sáng sủa nhưng không khí nóng bức.
Trương Vệ Động ra khỏi giường rất sớm sau đó đi tới trên ban công. Ánh mắt nhìn về hướng rừng cây cổ, quả nhiên nhìn thấy ông lão hôm qua thêm lần nữa.
Trương Vệ Đông khẽ cau mày, trong lòng có chút mâu thuẫn. Nếu như ông lão chỉ là tình cờ tu luyện ở chỗ đó, hoặc là không nhìn thấy động tác giản dị khom lưng nhặt trái chuối tiêu kia, chắc chắn Trương Vệ Đông cũng chỉ nhìn ông lão rồi thôi. Dù sao hai người không quen không biết, Trương Vệ Đông cũng không có lòng tốt nhiều đến mức đi nhắc nhở ông ấy. Huống hồ tu vi của ông lão bây giờ chỉ có nửa bước nữa là bước chân vào ngưỡng cửa tu chân, nếu như Trương Vệ Đông có lòng tốt đi nhắc nhở lão, khó tránh khỏi bị ông lão có thể nhìn ra sâu cạn của hắn.
Nhưng mà biết rõ ràng ông lão tốt bụng này đang đi sai đường, rõ ràng chỉ cần một câu nói sẽ giúp cho ông lão tránh khỏi sự sai lầm này, nhưng không làm như vậy thì lại xung đột với bản tính thiện lương của Trương Vệ Đông, làm cho trong lòng hắn dặn rằng không được đi nên khó tránh khỏi cảm thấy giống như đã phụ tấm lòng tốt của ông lão vậy.
Bỏ đi, cứ đi xuống đó xem một chút. Nếu như ông lão này là người khiêm tốn biết tiếp thu thì sẽ chỉ điểm cho ông ấy vài câu. Bây giờ tu vi của mình đã thay đổi long trời lở đất, chỉ cần làm việc cẩn thận một chút sẽ không dễ dàng bại lộ thực lực chân chính ra, ngược lại cũng không cần rụt đầu rụt đuôi trốn trốn tránh tránh. Huống hồ trên thế giới này chưa chắc có Tu chân giới gì đó, cho dù có thì mình không đi trêu chọc bọn hắn, chẳng lẽ vô duyên vô cớ bọn họ tìm mình kiếm chuyện sao? Lại nói mình cũng không phải cục đất, chưa chắc đánh không lại bọn hắn.
Sau khi quyết định, Trương Vệ Đông xoay người về phòng tắm rửa một hồi, liền đi xuống lầu đi tới chỗ khu rừng cây cổ kia, sau đó đứng bên cạnh quan sát ông lão.
Ông lão rất nhanh phát hiện ra Trương Vệ Đông đang quan sát lão, lúc mới đầu lão cũng không để ý lắm. Thời gian trước khi lão đang luyện công, cũng có vài người nổi lên lòng hiếu kỳ đứng quan sát. Nhưng mà Trương Vệ Đông đứng bên cạnh nửa giờ cũng chưa chịu rời đi, trong lòng ông lão liền cảm thấy kỳ quái, cũng không thể tiếp tục tĩnh tâm tu luyện. Liền hít sâu một hơi sau đó thở mạnh ra một hơi, mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía Trương Vệ Đông.
Ánh mắt ông lão sắc bén, vừa nhìn liền phát hiện tuy rằng nhìn bên ngoài Trương Vệ Đông thư sinh yếu ớt, nhưng vầng trán cao, hai mắt có thần, không hề giống thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, hai mắt liền sáng ngời tinh tế quan sát Trương Vệ Đông.
"Tiểu tử, nhìn lâu như vậy là muốn cùng lão già ta học công phu luyện khí dưỡng sinh phải không?" ông lão biết ánh mắt của mình sắc bén không phải người thường có thể so sánh. Thấy Trương Vệ Đông dưới ánh mắt sắc bén của mình có thể bình thản ung dung, vẻ mặt không có chút sợ hãi hay là mất tự nhiên, rốt cục ông lão không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc trắng hỏi, phối hợp với bộ quần áo kiểu cổ trên người, rất có mùi vị tiên phong đạo cốt.
Trương Vệ Đông thấy ông lão động tâm muốn thu mình làm đồ đệ, không khỏi âm thầm buồn cười, với tu vi của ông lão, mình làm sư phụ của ông ấy còn tạm được.
Đương nhiên lời nói này Trương Vệ Đông sẽ không nói ra, lắc lắc đầu cười nói: "Lão tiên sinh ngài hiểu lầm, chẳng qua cháu cảm thấy nơi này không thích hợp để ngài tu luyện mà thôi."
Ông lão nghe vậy giống như nghe được một chuyện gì đó rất thú vị, nhẹ nhàng vỗ về chòm râu cười nhìn Trương Vệ Động, nói: "Ân, anh bạn trẻ nói thử xem, nơi này cây cổ che trời, cành lá xum xuê, không khí trong lành, tràn ngập sức sống, tại sao lại không thích hợp tu luyện?"
Cũng khó trách ông lão biểu hiện như vậy, ông ta tu luyện từ nhỏ, dù rằng không dám nói là một đời đại sư phụ công phu nội gia, nhưng trong chốn võ lâm của thời đại xã hội bây giờ vẫn có chút tiếng tăm, cũng có thể coi là võ lâm tiền bối. Không ngờ hôm nay có một thanh niên mới tầm hai mươi tuổi nói khoác không biết ngượng chỉ điểm cho lão.
Trương Vệ Đông biết tu vi của mình chắc chắn ông lão không thể nhìn thấy được, thậm chí từ khi đột phá đêm đó, trực giác nói cho hắn biết, bởi vì ngũ hành tương hỗ nhau, trong cơ thể hắn có ngũ hành tương sinh tương khắc, tự cân bằng một không gian, chỉ cần hắn không tự thả ra chân nguyên pháp lực thì dù cho thế giới này có cao thủ tu chân gì đó, nếu không cẩn thận tra xét cũng khó nhìn ra thân phận người tu chân của hắn, chứ đừng nói đến chuyện nhìn ra cảnh giới. Vì vậy nên hắn cũng không cảm thấy câu hỏi của ông lão có vấn đề gì, ngược lại thấy ông lão không vì hắn còn trẻ mà trách hắn nói lung tung không biết lớn nhỏ, Trương Vệ Đông càng cảm thấy ông lão này không tệ.
Chính là vì cảm giác này, rốt cục Trương Vệ Đông quyết định chỉ điểm cho lão một, hai, nghe vậy cười nói: "Thiên địa có ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, người cũng có ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, mà trong người của ông trong ngũ hành lại có thuộc tính Mộc lớn nhất."
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, trong lòng Lý Lệ rốt cục vẫn còn một chút nghi hoặc và cũng chưa từ bỏ ý định, bèn quay trở lại văn phòng, thấy Trương Vệ Đông đang ngồi kiểm tra tư liệu, do dự một chút liền hỏi: "Vệ Đông, trước đây em với Tô Lăng Phỉ có hiểu lầm gì hả?"
Hiểu lầm? Có thì cũng đã giải thích từ lâu rồi, căn bản là cô nàng kia ngực lớn tâm nhỏ! Trong lòng Trương Vệ Đông âm thầm nói, ngoài miệng thì hỏi ngược lại: "Hiểu lầm? Em vừa mới đến đây được ba ngày làm sao có hiểu lầm gì với nàng chứ?"
Lý Lệ nghĩ lại cũng đúng, hai người mới gặp mặt có hai, ba ngày làm sao có hiểu lầm gì lớn như vậy chứ. Phỏng chừng là do thái độ của Trương Vệ Đông với Tô Lăng Phỉ lạnh nhạt quá, để cho Tô đại mỹ nữ xưa nay được người ta quan tâm quen rồi có chút khó chịu, càng nghĩ Lý Lệ càng cảm thấy có lý, vì vậy nói: "Bỏ đi, mặc kệ hai người có hiểu lầm gì không. Lăng Phỉ thực ra cô ấy trong nóng ngoài lạnh, sau này có chuyện gì thì em nhường cô ấy một chút, dù sao mọi người cùng ở chung một văn phòng, em với nàng lại cùng một tổ đề tài, nếu quan hệ sứt mẻ cũng bất lợi cho công tác nghiên cứu khoa học của hai người."
Ngoại trừ câu "trong nóng ngoài lạnh" là Trương Vệ Đông không đồng ý, hắn đều thấy những lời còn lại của Lý Lệ nói rất đúng trọng tâm, cũng là muốn tốt cho hắn, vì vậy nên nghe xong liền gật đầu một cái nói: "Được rồi chị Lệ, chỉ cần nàng không chủ động trêu chọc em, em sẽ cố gắng nhường nhịn nàng."
Haiz, đúng là một anh chàng có ngạo khí! Lý Lệ nghe xong trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu. Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng bình thường, Trương Vệ Đông tuổi trẻ đẹp trai, kiến thức thì uyên bác, có có võ công, người như vậy mà không có ngạo khí thì ai mới có ngạo khí đây.
Nghĩ vậy, Lý Lệ cũng hiểu ra Trương Vệ Đông đúng thật là có vài phần kính trọng với mình, trong lòng có chút cảm động, bất tri bất giác liền ngược lại cảm thấy Tô Lăng Phỉ có chút tự cao quá đáng, dựa vào cái gì muốn người ta nhường bạn? Lẽ nào là người đẹp thì ngon sao?
Lý Lệ không hề biết người bạn thân kiêm đồng nghiệp của mình thủ thân như ngọc, không chỉ nửa người trên bị Trương Vệ Đông xem sạch sành sanh mà còn cởi quần áo người ta một lần.
"Vậy được, em tra tài liệu đi. Nhưng mà em cũng không được làm quá sức mình." Lý Lệ nói xong đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Nhìn bóng lưng Lý Lệ rời đi, trong lòng Trương Vệ Đông hơi cảm động, nghĩ thầm chị Lệ đúng là biết quan tâm người khác, Tô Lăng Phỉ so sánh với nàng quả thực giống như một mụ phù thủy.
Ở trong phòng làm việc tìm đọc tư liệu cả ngày, trong lòng Trương Vệ Đông cuối cùng cũng hiểu rõ hơn đề tài này, cũng có giải thích và kế hoạch riêng của mình. Sau khi tan ca về nhà, Trương Vệ Đông căn cứ vào đầu đề lúc trước rồi suốt đêm viết ra ý tưởng nghiên cứu, phương pháp, kỹ thuật thực hiện các phương án công tác, chuẩn bị ngày thứ hai đưa cho giáo sư Tần Hồng xem qua. Nếu như nàng thấy không có vấn đề thì Trương Vệ Đông sẽ chuẩn bị thí nghiệm như phương án dự thảo mà mình đưa ra.
Ngày thứ hai, lại là một ngày sáng sủa nhưng không khí nóng bức.
Trương Vệ Động ra khỏi giường rất sớm sau đó đi tới trên ban công. Ánh mắt nhìn về hướng rừng cây cổ, quả nhiên nhìn thấy ông lão hôm qua thêm lần nữa.
Trương Vệ Đông khẽ cau mày, trong lòng có chút mâu thuẫn. Nếu như ông lão chỉ là tình cờ tu luyện ở chỗ đó, hoặc là không nhìn thấy động tác giản dị khom lưng nhặt trái chuối tiêu kia, chắc chắn Trương Vệ Đông cũng chỉ nhìn ông lão rồi thôi. Dù sao hai người không quen không biết, Trương Vệ Đông cũng không có lòng tốt nhiều đến mức đi nhắc nhở ông ấy. Huống hồ tu vi của ông lão bây giờ chỉ có nửa bước nữa là bước chân vào ngưỡng cửa tu chân, nếu như Trương Vệ Đông có lòng tốt đi nhắc nhở lão, khó tránh khỏi bị ông lão có thể nhìn ra sâu cạn của hắn.
Nhưng mà biết rõ ràng ông lão tốt bụng này đang đi sai đường, rõ ràng chỉ cần một câu nói sẽ giúp cho ông lão tránh khỏi sự sai lầm này, nhưng không làm như vậy thì lại xung đột với bản tính thiện lương của Trương Vệ Đông, làm cho trong lòng hắn dặn rằng không được đi nên khó tránh khỏi cảm thấy giống như đã phụ tấm lòng tốt của ông lão vậy.
Bỏ đi, cứ đi xuống đó xem một chút. Nếu như ông lão này là người khiêm tốn biết tiếp thu thì sẽ chỉ điểm cho ông ấy vài câu. Bây giờ tu vi của mình đã thay đổi long trời lở đất, chỉ cần làm việc cẩn thận một chút sẽ không dễ dàng bại lộ thực lực chân chính ra, ngược lại cũng không cần rụt đầu rụt đuôi trốn trốn tránh tránh. Huống hồ trên thế giới này chưa chắc có Tu chân giới gì đó, cho dù có thì mình không đi trêu chọc bọn hắn, chẳng lẽ vô duyên vô cớ bọn họ tìm mình kiếm chuyện sao? Lại nói mình cũng không phải cục đất, chưa chắc đánh không lại bọn hắn.
Sau khi quyết định, Trương Vệ Đông xoay người về phòng tắm rửa một hồi, liền đi xuống lầu đi tới chỗ khu rừng cây cổ kia, sau đó đứng bên cạnh quan sát ông lão.
Ông lão rất nhanh phát hiện ra Trương Vệ Đông đang quan sát lão, lúc mới đầu lão cũng không để ý lắm. Thời gian trước khi lão đang luyện công, cũng có vài người nổi lên lòng hiếu kỳ đứng quan sát. Nhưng mà Trương Vệ Đông đứng bên cạnh nửa giờ cũng chưa chịu rời đi, trong lòng ông lão liền cảm thấy kỳ quái, cũng không thể tiếp tục tĩnh tâm tu luyện. Liền hít sâu một hơi sau đó thở mạnh ra một hơi, mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía Trương Vệ Đông.
Ánh mắt ông lão sắc bén, vừa nhìn liền phát hiện tuy rằng nhìn bên ngoài Trương Vệ Đông thư sinh yếu ớt, nhưng vầng trán cao, hai mắt có thần, không hề giống thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, hai mắt liền sáng ngời tinh tế quan sát Trương Vệ Đông.
"Tiểu tử, nhìn lâu như vậy là muốn cùng lão già ta học công phu luyện khí dưỡng sinh phải không?" ông lão biết ánh mắt của mình sắc bén không phải người thường có thể so sánh. Thấy Trương Vệ Đông dưới ánh mắt sắc bén của mình có thể bình thản ung dung, vẻ mặt không có chút sợ hãi hay là mất tự nhiên, rốt cục ông lão không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc trắng hỏi, phối hợp với bộ quần áo kiểu cổ trên người, rất có mùi vị tiên phong đạo cốt.
Trương Vệ Đông thấy ông lão động tâm muốn thu mình làm đồ đệ, không khỏi âm thầm buồn cười, với tu vi của ông lão, mình làm sư phụ của ông ấy còn tạm được.
Đương nhiên lời nói này Trương Vệ Đông sẽ không nói ra, lắc lắc đầu cười nói: "Lão tiên sinh ngài hiểu lầm, chẳng qua cháu cảm thấy nơi này không thích hợp để ngài tu luyện mà thôi."
Ông lão nghe vậy giống như nghe được một chuyện gì đó rất thú vị, nhẹ nhàng vỗ về chòm râu cười nhìn Trương Vệ Động, nói: "Ân, anh bạn trẻ nói thử xem, nơi này cây cổ che trời, cành lá xum xuê, không khí trong lành, tràn ngập sức sống, tại sao lại không thích hợp tu luyện?"
Cũng khó trách ông lão biểu hiện như vậy, ông ta tu luyện từ nhỏ, dù rằng không dám nói là một đời đại sư phụ công phu nội gia, nhưng trong chốn võ lâm của thời đại xã hội bây giờ vẫn có chút tiếng tăm, cũng có thể coi là võ lâm tiền bối. Không ngờ hôm nay có một thanh niên mới tầm hai mươi tuổi nói khoác không biết ngượng chỉ điểm cho lão.
Trương Vệ Đông biết tu vi của mình chắc chắn ông lão không thể nhìn thấy được, thậm chí từ khi đột phá đêm đó, trực giác nói cho hắn biết, bởi vì ngũ hành tương hỗ nhau, trong cơ thể hắn có ngũ hành tương sinh tương khắc, tự cân bằng một không gian, chỉ cần hắn không tự thả ra chân nguyên pháp lực thì dù cho thế giới này có cao thủ tu chân gì đó, nếu không cẩn thận tra xét cũng khó nhìn ra thân phận người tu chân của hắn, chứ đừng nói đến chuyện nhìn ra cảnh giới. Vì vậy nên hắn cũng không cảm thấy câu hỏi của ông lão có vấn đề gì, ngược lại thấy ông lão không vì hắn còn trẻ mà trách hắn nói lung tung không biết lớn nhỏ, Trương Vệ Đông càng cảm thấy ông lão này không tệ.
Chính là vì cảm giác này, rốt cục Trương Vệ Đông quyết định chỉ điểm cho lão một, hai, nghe vậy cười nói: "Thiên địa có ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, người cũng có ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, mà trong người của ông trong ngũ hành lại có thuộc tính Mộc lớn nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.