Chương 35: Lão hiệu trưởng
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
08/01/2014
Vốn là ông lão chỉ có lòng hiếu kỳ muốn nhìn xem người thanh niên trước
mặt này sẽ tự bào chữa như thế nào. Khi Trương Vệ Đông nói thiên địa có
ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, người cũng có năm thuộc tính kim,
mộc, thủy, hỏa, thổ thì ông lão còn đang nghĩ người thanh niên này đúng
là biết giả thần giả quỷ, nhưng khi Trương Vệ Đông hời hợt chỉ ra trong
người lão trong ngũ hành thì có thuộc tính Mộc lớn nhất, ánh mắt ông lão nhìn Trương Vệ Đông liền thay đổi.
Người có năm thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thì ông lão cũng biết, thầy tướng số cũng hay sử dụng loại giải thích khuyết kim, khuyết thủy này nọ. Nhưng Trương Vệ Đông không nói như vậy, mà là chỉ rõ trong ngũ hành của lão thì cái nào mạnh nhất. Mặc dù ngay cả bản thân của lão cũng không biết rõ trong ngũ hành của mình thì cái nào mạnh, cái nào yếu, có hay là thiếu khuyết cái gì, nhưng ông lão sống cả đời người, nếu so về độ từng trải thì tất nhiên không phải một người sống bảy năm khép kín như Trương Vệ Đông có thể so sánh, vì vậy nghe Trương Vệ Đông thuận miệng nói nhu vậy, lão liền nghe ra một chút khác thường, lập tức dẹp bỏ tâm tư khinh thường.
"Không biết tiểu huynh đệ làm sao biết được ta có thuộc tính Mộc dư thừa?" sau khi ông lão thu hồi tâm tư khinh thường, lập tức hỏi, trong giọng nói cũng đã có ý muốn thỉnh giáo, xưng hô vai vế cũng đã chuyển thành tiểu huynh đệ.
Trương Vệ Đông nghe vậy liếc nhìn ông lão một chút, nói: "Cháu có thể nhìn ra, còn nhìn như thế nào, ngài không cần hỏi."
Ông lão nói thực ra cũng là một người trong võ lâm, dĩ nhiên biết hỏi thăm võ công người khác là không hợp quy củ võ lâm, thấy Trương Vệ Đông nói như vậy chẳng những không có chút tức giận nào mà ngược lại càng không dám xem Trương Vệ Đông là người bình thường, nhưng làm sao biết được Trương Vệ Đông bỏ công là sẽ biết, nhìn ra là nhìn ra, đạo lý trong đó thật sự không nói ra được, lập tức nói: "Ha ha, tiểu huynh đệ xem ta già nên hồ đồ rồi, suýt chút nữa phá hoại quy củ, xin thứ lỗi."
Trương Vệ Đông thấy ông lão không có truy hỏi mà ngược lại còn tự trách và xin lỗi, ấn tượng đối với lão không khỏi tốt hơn lên, cười khoát tay áo nói: "Không sao cả." Còn chuyện có quy củ hay không thực ra Trương Vệ Đông cũng không thèm để trong lòng.
Thấy Trương Vệ Đông không trách móc, ông lão hơi do dự, tiếp theo thỉnh giáo nói: "Tiểu huynh đệ sao lại nói nơi này không thích hợp cho ta tu luyện? Nếu như nơi này không thích hợp thì nơi nào mới thích hợp đây?"
Trương Vệ Đông nghe vậy nhìn chung quanh một lần, chỉ chỉ một mảnh rừng tùng ở phía đông hồ Minh Kính, mảnh rừng tùng kia chủ yếu là trồng Tuyết Tùng, đều là mới trồng xuống được hai mươi, ba mươi năm, tuy là không quá cao to nhưng xanh um tươi tốt, thực ra cũng là một mảnh sinh cơ dạt dào nhưng so ra vẫn kém hơn so với cánh rừng cây cổ bên này.
Ông lão tuy có vài phần kính trọng đối với Trương Vệ Đông, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn, nghe vậy liền nhìn về phía rừng tùng bên kia, lại quay đầu nhìn về rừng cây cổ bên này, thấy dù thế nào thì bên này vẫn là cây cao bóng cả không khí trong lành, là một chỗ tu luyện tuyệt hảo, trên mặt liền hiện lên một vẻ mặt nghi vấn.
Trương Vệ Đông chỉ điểm ông lão, một mặt tất nhiên là do tấm lòng lương thiện không đành lòng nhìn ông lão đi sai đường, mặt khác là trong tiềm thức cũng muốn tìm một người nào đó trao đổi chuyện tu luyện, dù sao Trương Vệ Đông tu luyện bảy năm, chuyện tình liên quan tới tu luyện cũng nín nhịn trong lòng bảy năm. Bây giờ đã quyết định cho ông lão một, hai thì tất nhiên không muốn giữa đường rồi ngừng như vậy, liền nói: "Nếu như ông không tin, ông có thể đi đến bên kia thử xem một chút."
Vốn ông lão cũng đang suy đoán xem có phải Trương Vệ Đông có phải thực sự là đang nói mò lung tung không, nhưng thấy Trương Vệ Đông nói lão đi qua bên kia thử một chút, hoài nghi trong lòng lập tức tan biến hơn phân nửa, cảm thấy người ta có lòng tốt nhắc nhở mình, mình còn nghi thần nghi quỷ, thực sự không nên, vội vàng nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ chỉ điểm, ta liền đi nhìn thử một chút."
Tất nhiên Trương Vệ Đông tin tưởng phán đoán của mình, nghe vậy gật gật đầu cùng ông lão đi đến cánh rừng tùng ở phía đông kia.
Ông lão thấy Trương Vệ Đông cùng đi theo, biết nếu hắn nói lung tung thì ngàn vạn lần không dám đi theo, lúc này trong lòng cũng gần như tin tưởng hoàn toàn, bước chân vô tình nhanh hơn không ít, hận không thể ngay lập tức đứng bên trong cánh rừng tùng đó. Cho tới khi gặp hai người đàn ông trung niên tai to mặt lớn cung kính chào lão là lão hiệu trưởng thì lão cũng chị vội vã gật gật đầu xem như trả lời.
Người đàn ông trung niên kia thấy lão hiệu trưởng hình như có chuyện gì gấp thì tất nhiên không dám làm phiền lão, chỉ là có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn Trương Vệ Đông đang đi song song với lão hiệu trưởng, còn cười gật gật đầu với hắn.
Trương Vệ Đông không quen biết người đàn ông trung niên này, nhưng thấy ông ta nở nụ cười dễ gần gật đầu với mình, cũng đành cười gật gật đầu chào ông ta, chỉ là trong lòng thì ngạc nhiên với cách xưng hô với ông lão, nghĩ thầm, chẳng lẽ ông lão này chính là đại danh đỉnh đỉnh hiệu trưởng nhiệm kỳ trước giáo sư Đàm Chính Minh sao?
Bởi vì trong lòng có nghi hoặc, Trương Vệ Đông liền không nhịn được hỏi: "Ngài là giáo sư Đàm Chính Minh?"
Thấy Trương Vệ Đông hỏi lão, ông lão cũng không tiện thất lễ, vừa đi vừa gật đầu nói: "Đúng, làm sao cậu biết ta?"
Thấy ông lão đúng là lão hiệu trưởng của đại học Ngô Châu, về mặt kỹ thuật sinh học đúng là lão giảng viên tiền bối, Trương Vệ Đông không khỏi hơi xấu hổ nghĩ thầm mình là một giáo viên trẻ tuổi mới tới lại dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt một lão tiền bối rồi.
"Chưa từng gặp, nhưng cháu có xem qua một ít luận văn học thuật của ngài." Trương Vệ Đông ăn ngay nói thật nói.
"Ồ?" Đàm Chính Minh khá kinh ngạc nhìn Trương Vệ Đông một lát rồi nói: "Cậu còn đi học chứ? Sao mà trẻ như vậy đã bắt đầu đọc luận văn của ta? Đọc hiểu sao?"
Trương Vệ Đông cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình bị người ta hiểu lầm là sinh viên đại học, nghe vậy rất bất đắc dĩ nói: "Lão hiệu trưởng à, cháu là tiến sĩ mới tốt nghiệp, là giảng viên đại học mới tới năm nay của trường."
Đàm Chính Mình nghe nói Trương Vệ Đông đã tốt nghiệp tiến sĩ, hơn nữa còn là giảng viên mới tới của trường, vốn khá là kinh ngạc nhưng nghĩ kỹ lại Trương Vệ Đông có thể nhìn ra thuộc tính Mộc dư thừa trong người lão, có thể nhìn ra chỗ gốc Nhãn cổ kia không thích hợp cho lão tu luyện, chuyện này còn cao thủ hơn cả chuyện hắn còn trẻ như vậy là đã tốt nghiệp tiến sĩ, liền cảm thấy thoải mái.
Đương nhiên là cũng vì biết Trương Vệ Đông là giáo viên trong trường, một tia hoài nghi cuối cùng của lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh đối với hắn cũng tan thành mây khói.
Vốn là Đàm Chính Minh còn muốn hỏi Trương Vệ Đông ở học viện nào, nhưng mà lúc này bọn họ đã đi đến trên mảnh rừng rùng kia. Đàm Chính Minh liền không còn nghĩ tới chuyện hỏi kỹ, sau khi hỏi ý Trương Vệ Động liền đi đến dưới một gốc Tuyết Tùng, hai chân tách ra như trước, hai tay rủ xuống bắt đầu tu luyện.
Tu luyện tới cảnh giới Đàm Chính Minh, dĩ nhiên khí cảm rất mạnh, vừa bình tĩnh tâm tình bắt đầu tu luyện đã cảm giác được sự chênh lệch so với khi tu luyện bên kia, dù không rõ ràng. Nhưng tu luyện lâu dài, tích lũy năm này tháng nọ, sự chênh lệch kia e rằng rất lớn.
Bây giờ quả nhiên như lời nói của Trương Vệ Đông, Đàm Chính Minh cũng không còn cách nào tĩnh tâm tu luyện nữa, mở hai mắt ra, cầm lấy tay Trương Vệ Đông tỏ vẻ kích động nói: "Tiểu huynh đệ tên là gì? Sao cậu có thể biết tu luyện nơi này tốt hơn so với ở rừng cây cổ?"
Người có năm thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thì ông lão cũng biết, thầy tướng số cũng hay sử dụng loại giải thích khuyết kim, khuyết thủy này nọ. Nhưng Trương Vệ Đông không nói như vậy, mà là chỉ rõ trong ngũ hành của lão thì cái nào mạnh nhất. Mặc dù ngay cả bản thân của lão cũng không biết rõ trong ngũ hành của mình thì cái nào mạnh, cái nào yếu, có hay là thiếu khuyết cái gì, nhưng ông lão sống cả đời người, nếu so về độ từng trải thì tất nhiên không phải một người sống bảy năm khép kín như Trương Vệ Đông có thể so sánh, vì vậy nghe Trương Vệ Đông thuận miệng nói nhu vậy, lão liền nghe ra một chút khác thường, lập tức dẹp bỏ tâm tư khinh thường.
"Không biết tiểu huynh đệ làm sao biết được ta có thuộc tính Mộc dư thừa?" sau khi ông lão thu hồi tâm tư khinh thường, lập tức hỏi, trong giọng nói cũng đã có ý muốn thỉnh giáo, xưng hô vai vế cũng đã chuyển thành tiểu huynh đệ.
Trương Vệ Đông nghe vậy liếc nhìn ông lão một chút, nói: "Cháu có thể nhìn ra, còn nhìn như thế nào, ngài không cần hỏi."
Ông lão nói thực ra cũng là một người trong võ lâm, dĩ nhiên biết hỏi thăm võ công người khác là không hợp quy củ võ lâm, thấy Trương Vệ Đông nói như vậy chẳng những không có chút tức giận nào mà ngược lại càng không dám xem Trương Vệ Đông là người bình thường, nhưng làm sao biết được Trương Vệ Đông bỏ công là sẽ biết, nhìn ra là nhìn ra, đạo lý trong đó thật sự không nói ra được, lập tức nói: "Ha ha, tiểu huynh đệ xem ta già nên hồ đồ rồi, suýt chút nữa phá hoại quy củ, xin thứ lỗi."
Trương Vệ Đông thấy ông lão không có truy hỏi mà ngược lại còn tự trách và xin lỗi, ấn tượng đối với lão không khỏi tốt hơn lên, cười khoát tay áo nói: "Không sao cả." Còn chuyện có quy củ hay không thực ra Trương Vệ Đông cũng không thèm để trong lòng.
Thấy Trương Vệ Đông không trách móc, ông lão hơi do dự, tiếp theo thỉnh giáo nói: "Tiểu huynh đệ sao lại nói nơi này không thích hợp cho ta tu luyện? Nếu như nơi này không thích hợp thì nơi nào mới thích hợp đây?"
Trương Vệ Đông nghe vậy nhìn chung quanh một lần, chỉ chỉ một mảnh rừng tùng ở phía đông hồ Minh Kính, mảnh rừng tùng kia chủ yếu là trồng Tuyết Tùng, đều là mới trồng xuống được hai mươi, ba mươi năm, tuy là không quá cao to nhưng xanh um tươi tốt, thực ra cũng là một mảnh sinh cơ dạt dào nhưng so ra vẫn kém hơn so với cánh rừng cây cổ bên này.
Ông lão tuy có vài phần kính trọng đối với Trương Vệ Đông, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn, nghe vậy liền nhìn về phía rừng tùng bên kia, lại quay đầu nhìn về rừng cây cổ bên này, thấy dù thế nào thì bên này vẫn là cây cao bóng cả không khí trong lành, là một chỗ tu luyện tuyệt hảo, trên mặt liền hiện lên một vẻ mặt nghi vấn.
Trương Vệ Đông chỉ điểm ông lão, một mặt tất nhiên là do tấm lòng lương thiện không đành lòng nhìn ông lão đi sai đường, mặt khác là trong tiềm thức cũng muốn tìm một người nào đó trao đổi chuyện tu luyện, dù sao Trương Vệ Đông tu luyện bảy năm, chuyện tình liên quan tới tu luyện cũng nín nhịn trong lòng bảy năm. Bây giờ đã quyết định cho ông lão một, hai thì tất nhiên không muốn giữa đường rồi ngừng như vậy, liền nói: "Nếu như ông không tin, ông có thể đi đến bên kia thử xem một chút."
Vốn ông lão cũng đang suy đoán xem có phải Trương Vệ Đông có phải thực sự là đang nói mò lung tung không, nhưng thấy Trương Vệ Đông nói lão đi qua bên kia thử một chút, hoài nghi trong lòng lập tức tan biến hơn phân nửa, cảm thấy người ta có lòng tốt nhắc nhở mình, mình còn nghi thần nghi quỷ, thực sự không nên, vội vàng nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ chỉ điểm, ta liền đi nhìn thử một chút."
Tất nhiên Trương Vệ Đông tin tưởng phán đoán của mình, nghe vậy gật gật đầu cùng ông lão đi đến cánh rừng tùng ở phía đông kia.
Ông lão thấy Trương Vệ Đông cùng đi theo, biết nếu hắn nói lung tung thì ngàn vạn lần không dám đi theo, lúc này trong lòng cũng gần như tin tưởng hoàn toàn, bước chân vô tình nhanh hơn không ít, hận không thể ngay lập tức đứng bên trong cánh rừng tùng đó. Cho tới khi gặp hai người đàn ông trung niên tai to mặt lớn cung kính chào lão là lão hiệu trưởng thì lão cũng chị vội vã gật gật đầu xem như trả lời.
Người đàn ông trung niên kia thấy lão hiệu trưởng hình như có chuyện gì gấp thì tất nhiên không dám làm phiền lão, chỉ là có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn Trương Vệ Đông đang đi song song với lão hiệu trưởng, còn cười gật gật đầu với hắn.
Trương Vệ Đông không quen biết người đàn ông trung niên này, nhưng thấy ông ta nở nụ cười dễ gần gật đầu với mình, cũng đành cười gật gật đầu chào ông ta, chỉ là trong lòng thì ngạc nhiên với cách xưng hô với ông lão, nghĩ thầm, chẳng lẽ ông lão này chính là đại danh đỉnh đỉnh hiệu trưởng nhiệm kỳ trước giáo sư Đàm Chính Minh sao?
Bởi vì trong lòng có nghi hoặc, Trương Vệ Đông liền không nhịn được hỏi: "Ngài là giáo sư Đàm Chính Minh?"
Thấy Trương Vệ Đông hỏi lão, ông lão cũng không tiện thất lễ, vừa đi vừa gật đầu nói: "Đúng, làm sao cậu biết ta?"
Thấy ông lão đúng là lão hiệu trưởng của đại học Ngô Châu, về mặt kỹ thuật sinh học đúng là lão giảng viên tiền bối, Trương Vệ Đông không khỏi hơi xấu hổ nghĩ thầm mình là một giáo viên trẻ tuổi mới tới lại dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt một lão tiền bối rồi.
"Chưa từng gặp, nhưng cháu có xem qua một ít luận văn học thuật của ngài." Trương Vệ Đông ăn ngay nói thật nói.
"Ồ?" Đàm Chính Minh khá kinh ngạc nhìn Trương Vệ Đông một lát rồi nói: "Cậu còn đi học chứ? Sao mà trẻ như vậy đã bắt đầu đọc luận văn của ta? Đọc hiểu sao?"
Trương Vệ Đông cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình bị người ta hiểu lầm là sinh viên đại học, nghe vậy rất bất đắc dĩ nói: "Lão hiệu trưởng à, cháu là tiến sĩ mới tốt nghiệp, là giảng viên đại học mới tới năm nay của trường."
Đàm Chính Mình nghe nói Trương Vệ Đông đã tốt nghiệp tiến sĩ, hơn nữa còn là giảng viên mới tới của trường, vốn khá là kinh ngạc nhưng nghĩ kỹ lại Trương Vệ Đông có thể nhìn ra thuộc tính Mộc dư thừa trong người lão, có thể nhìn ra chỗ gốc Nhãn cổ kia không thích hợp cho lão tu luyện, chuyện này còn cao thủ hơn cả chuyện hắn còn trẻ như vậy là đã tốt nghiệp tiến sĩ, liền cảm thấy thoải mái.
Đương nhiên là cũng vì biết Trương Vệ Đông là giáo viên trong trường, một tia hoài nghi cuối cùng của lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh đối với hắn cũng tan thành mây khói.
Vốn là Đàm Chính Minh còn muốn hỏi Trương Vệ Đông ở học viện nào, nhưng mà lúc này bọn họ đã đi đến trên mảnh rừng rùng kia. Đàm Chính Minh liền không còn nghĩ tới chuyện hỏi kỹ, sau khi hỏi ý Trương Vệ Động liền đi đến dưới một gốc Tuyết Tùng, hai chân tách ra như trước, hai tay rủ xuống bắt đầu tu luyện.
Tu luyện tới cảnh giới Đàm Chính Minh, dĩ nhiên khí cảm rất mạnh, vừa bình tĩnh tâm tình bắt đầu tu luyện đã cảm giác được sự chênh lệch so với khi tu luyện bên kia, dù không rõ ràng. Nhưng tu luyện lâu dài, tích lũy năm này tháng nọ, sự chênh lệch kia e rằng rất lớn.
Bây giờ quả nhiên như lời nói của Trương Vệ Đông, Đàm Chính Minh cũng không còn cách nào tĩnh tâm tu luyện nữa, mở hai mắt ra, cầm lấy tay Trương Vệ Đông tỏ vẻ kích động nói: "Tiểu huynh đệ tên là gì? Sao cậu có thể biết tu luyện nơi này tốt hơn so với ở rừng cây cổ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.