Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 13: Cùng chung một phòng

Đoạn Kiều Tàn Tuyết

30/12/2013

"Các ngươi biết nhau?" Tần Hồng vẫn chưa ngửi được mùi thuốc súng giữa hai người, thấy thế cười nói.

"Ha ha, là một chuyện hiểu lầm, ngày hôm trước..." Trương Vệ Đông thấy Tần Hồng đặt câu hỏi, miệng chuẩn bị kê khai toàn bộ ra, bản thân hắn là một người chính trực, cũng không sợ người khác nói hắn là tên lưu manh.

Nhưng lời này vừa rơi vào tai cô gái kia liền khác xa một trời một vực, tức giận đến suýt chút nữa là đem hàm răng cắn nát, lúc này không thể khoanh tay đứng nhìn bèn liều mạng nở ra một nụ cười, vội vàng ngắt lời nói: "Ha ha, đúng đó, buổi chiều hôm trước chúng ta gặp nhau ở hành lang, đầu tiên nhìn thấy hắn dáo dác còn tưởng là ăn trộm! Sau đó hỏi lại mới biết thì ra là giáo viên mới tới."

Trương Vệ Đông thấy cô gái đem mình tả thành hình dáng như vậy, tự nhiên không cam lòng, muốn phản bác vài câu bỗng một làn gió thơm xông vào mũi, cô gái đã cười hì hì đi tới trước mặt hắn chìa bàn tay ngọc trắng nõn thon dài ra cười nói: "Thì ra ngươi cũng trong tổ này, ta tên Tô Lăng Phỉ, là giảng viên của trường đồng thời cũng là nghiên cứu sinh thuộc nhóm của giáo sư Tần."

Nói xong đầu hơi nghiêng qua, tránh thoát ánh mắt của Tần Hồng, sau đó ánh mắt tàn bạo hướng Trương Vệ Đông liếc mắt ra hiệu.

Tầm mắt Tần Hồng bị Trương Vệ Đông che lại, mà hai người đàn ông theo phía sau Tô Lăng Phỉ tất nhiên không thể thấy ánh mắt nàng. Ba người thấy Tô Lăng Phỉ thường ngày đối với đàn ông chưa bao giờ nể mặt hôm nay lại chủ động đưa tay chào hỏi Trương Vệ Đông, hơn nữa mặt mày cười vui vẻ, trên mặt nhất thời kinh ngạc, đặc biệt là hai người đàn ông phía sau đôi mắt mang theo sự đố kỵ. Hai người bọn họ cùng Tô đại mỹ nữ không chỉ theo cùng một giáo sư mà còn cùng công tác học tập gần một năm, đến bây giờ còn chưa chạm được vào đôi tay nhỏ bé của nàng đây, không ngờ Trương Vệ Đông vừa tới, người ta Tô đại mỹ nữ liền chủ động duỗi ra bàn tay tiên nữ.

Bọn họ làm sao ngờ tới, vị giáo sư trẻ tuổi mang kính cận này, cả hai con thỏ trắng trước ngực Tô đại mỹ nữ hắn cũng đã thưởng thức qua.

Trương Vệ Đông chỉ là bảy năm ít giao tiếp với người khác, phương diện tình cảm hơi thiếu thốn nhưng con người hắn thông minh vô cùng, nhìn thấy Tô Lăng Phỉ rõ ràng căm ghét chính mình rồi giờ lại giả vờ dáng vẻ rất hoan nghênh bản thân mình, lập tức hiểu ý nếu nói chuyện đó ra ngay đây liền làm hỏng danh dự con gái người ta. Nhớ tới chính mình suýt nữa làm hỏng danh tiếng người ta, trong lòng Trương Vệ Đông không khỏi có chút áy náy, ngược lại cũng lười suy nghĩ tính toán với Tô đại mỹ nữ trước đây còn dùng ánh mắt hung ác nhìn mình, cũng cười cười đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói: "Trương Vệ Đông, sau này còn nhờ giáo viên Tô chỉ điểm nhiều hơn."

Tay ngọc ôn hòa trắng mịn, mềm mại không xương, một luồng cảm giác khác lạ chập chờn trong đầu Trương Vệ Đông, chỉ là hắn còn chưa kịp thưởng thức tư vị bên trong thì Tô Lăng Phỉ đã rút tay về như bị rắn cắn, để người bảy năm qua vẫn cô đơn như Trương Vệ Đông trong đầu không tránh khỏi có chút thất lạc.

Bởi vì trước đó có nói chuyện một hồi, giáo sư Tần Hồng bây giờ hảo cảm với Trương Vệ Đông tăng gấp bội, thấy hắn giới thiệu bản thân ngắn gọn rõ ràng như vậy, không có chút xíu nào huyênh hoang đắc ý, trong lòng hảo cảm muốn đối xử tốt với hắn lại tăng thêm một phần, đồng thời cười nói: "Ta giới thiệu với mọi người một chút, đây là Trương Vệ Đông, năm nay hai mươi ba tuổi, tiến sĩ tốt nghiệp trường đại học khoa học tự nhiên Đông Phương, là người thanh niên mới được cử đến học viện chúng ta năm nay."



Nghe nói Trương Vệ Đông không chỉ là tiến sĩ* tốt nghiệp trường trọng điểm toàn quốc đại học Đông Phương, hơn nữa năm nay mới hai mươi ba tuổi, không chỉ có hai người đàn ông đi sau lưng Tô Lăng Phỉ thấy kinh hãi mà ngay cả Tô Lăng Phỉ xưa nay tự cao tự đại cũng cảm thấy kinh sợ vô cùng.

Tần Hồng rất hài lòng vẻ mặt của ba người, sau đó lại hướng về Trương Vệ Đông giới thiệu hai người khác, một người tên là Đổng Vân Kiệt là nghiên cứu sinh cùng thời với Tần Hồng, tuổi tác lớn hơn Trương Vệ Đông đến sáu tuổi, tóc trên đầu đã muối tiêu, so sánh với Trương Vệ Đông là một giáo sư thanh niên thì hắn trông càng già nua. Một người khác tên là Triệu Minh Hoa, là nghiên cứu sinh thạc sĩ cấp dưới của giáo sư Tần Hồng, tuy là thạc sĩ nghiên cứu sinh nhưng vẫn lớn hơn Trương Vệ Đông hai tuổi, tướng mạo nhìn qua cũng già dặn hơn Trương Vệ Đông một ít.

Trương Vệ Đông bắt tay từng người một, thấy hai người đều già dặn hơn mình, nhớ tới mình sắp sửa đi dạy người ta nhưng mà cái mặt giống như học sinh, trong đầu lại nổi lên một hồi phiền muộn.

Cũng nhờ cái tốt của việc tu luyện, nội tâm của Trương Vệ Đông bình thường nếu không thể hiện ra thì là vui buồn không hiện rõ, bằng không nếu để Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa biết hắn vì chính mình quá trẻ mà cảm thấy buồn bực, phỏng chừng bọn họ lập tức phun máu mà chết.

Bốn người giới thiệu nhau xong, tự nhiên liền ngồi xuống thảo luận đề tài nghiên cứu cùng với việc phân công công tác. Thì ra nghiên cứu sinh bị tai nạn xe cộ kia là người cùng với Tô Lăng Phỉ phụ trách nghiên cứu nhân tố ảnh hướng và cơ chế hoạt động của vi sinh vật phân giải dầu mỏ, vì lẽ đó cho nên thật bất hạnh là Trương Vệ Đông cùng với Tô Lăng Phỉ một tổ.

Nghe nói "tên dâm tặc" kia lại cùng một tổ với mình, trong lòng Tô Lăng Phỉ hét lên mười vạn lần không muốn, đặc biệt là khi Tần Hồng đem bàn làm việc sắp xếp ngay trước mặt bàn làm việc của Tô Lăng Phỉ thì tâm tình của nàng phiền muộn đến cực điểm. Kiểu này xong rồi, không chỉ cùng với hắn ở cùng một tầng lầu, hơn nữa lại cùng hai bàn làm việc gần nhau trong cùng văn phòng.

Nhưng cách làm việc của giáo sư Tần Hồng xưa nay là một cô gái mạnh mẽ, huống hồ Tô Lăng Phỉ cũng không đưa lí do phản đối ra nổi, cũng chỉ đành sau khi nói chuyện xong thì dẫn Trương Vệ Đông về phòng làm việc của hắn.

Văn phòng trong học viện có chút thiếu thốn, ngoại trừ lãnh đạo trường học, giáo sư hoặc phó giáo sư xuất sắc là có văn phòng riêng, như Tô Lăng Phỉ một bên làm giáo viên một bên làm nghiên cứu sinh học lấy tiến sĩ cùng với Trương Vệ Đông vừa mới cử đến, vẫn chưa có bất kỳ chức danh tiến sĩ giảng viên gì nên cơ bản là mọi người cùng chia nhau một cái văn phòng. Cho tới nghiên cứu sinh, thạc sĩ sinh ( đang học lên thạc sĩ ) dĩ nhiên là càng không thể có văn phòng làm việc riêng.

Đổng Vân Kiết và Triệu Minh Hoa hiện nay vẫn là sinh viên( già dữ vậy ta ^^! - Nguyệt ) nên không cùng văn phòng với Tô Lăng Phỉ. Bọn họ ở lầu bốn còn văn phòng Tô Lăng Phỉ ở lầu ba, phòng 303.

Văn phòng 303 có diện tích khá lớn, quay về hướng của phòng phân làm hai dãy có để sáu cái bàn. Hiện giờ có bốn giáo viên trẻ tuổi kể cả một vị trong đó là phó giáo sư, thêm Trương Vệ Đông vào cũng chỉ còn một chỗ trống.



Không biết do nghỉ hè hay do mọi người đều làm việc ở phòng thí nghiệm cho nên trong phòng làm việc trống rỗng không có người nào.

"Đây là chỗ của ngươi." Tô Lăng Phỉ quệt mồm mặt tức giận đặt mông ngồi vào vị trí của mình trước giờ, sau đó lạnh lùng chỉ chỉ chỗ trống phía trước nói.Vị trí này hồi trước vốn là có người ngồi, bất quá chủ nhân năm ngoái lên chức phó giáo sư, lại xin được một chỗ trong quỹ tự nhiên quốc gia. Tất nhiên nước lên thì thuyền lên, súng bắn chim đổi thành pháo bắn người, thay đổi hai người làm việc trong văn phòng.

Trương Vệ Đông vốn là người không thích nhiều lời, hơn nữa Tô Lăng Phỉ từ sau khi ra khỏi văn phòng phó viện trưởng vẫn banh khuôn mặt ra giống như Trương Vệ Đông đã cưỡng gian nàng vậy. Tất nhiên là lười đi hỏi chuyện của nhân viên trong văn phòng, nghe vậy liền không mặn không nhạt nói một tiếng cảm tạ, sau đó im lặng bắt đầu sắp xếp bàn làm việc. Sau khi sắp xếp xong, bèn đi pha một chén nước trà, một bên uống trà, một bên nhàn nhã mở máy tính xách tay lướt xem một vài website khoa học kỹ thuật.

Tô Lăng Phỉ không chỉ được xưng là mỹ nữ ở học viện Hoàn Công, coi như là ở toàn bộ đại học Ngô Châu thì nàng vẫn được xem là mỹ nữ. Hơn nữa nàng không chỉ là tiến sĩ trẻ tuổi mà còn là giáo viên, càng làm cho dáng vẻ xinh đẹp thu hút tăng thêm không ít sắc thái thần bí. Chính là một cô gái giỏi giang như vậy, mạnh mẽ như vậy làm một mỹ nữ thần bí dù sao cũng hơn xa những cô gái bình thường làm mỹ nữ thần bí, dễ dàng làm cho đàn ông sinh ra ý muốn chinh phục nàng như thế. Vì lẽ đó là mà từ khi Tô Lăng Phỉ đến đại học Ngô Châu hồi năm ngoài, người theo đuổi nàng có thể nói là từ tân sinh viên cho tới giáo viên thanh niên kiệt xuất uyên bác gì đó, hầu như bao gồm tất cả tầng lớp giai cấp đàn ông trong trường đại học Ngô Châu. Nhưng Tô Lăng Phỉ đối với tất cả mọi người theo đuổi đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, lâu dần sinh viên đại học tự ti mặc cảm tự động lui binh, giáo viên đại học, giáo sư, phần tử trí thức gì đó trong nội tâm có lòng tự ái thanh cao bị đả kích cũng dồn dập bại lui, không còn dám triển khai chiến đấu với nàng nữa. Nhưng mà dù như vậy, Tô Lăng Phỉ cho dù đi tới nơi nào cũng trở thành đối tượng được đàn ông nịnh nọt lấy lòng.

Nhưng hôm nay Tô Lăng Phỉ bị người nào đó hoàn toàn không nhìn tới, hơn nữa còn trong tình huống cô nam quả nữ ở chung một văn phòng. Nếu như đổi những người khác làm việc trong văn phòng, Tô Lăng Phỉ chắc chắn sẽ ước gì bọn họ không đến quấy rầy nàng để cho lỗ tai thanh tịnh, nhưng mà đổi lại là Trương Vệ Đông thì trong lòng Tô Lăng Phỉ lại có một loại uất ức phẫn nộ nói không nên lời. Luôn cảm thấy tất cả đàn ông trên đời đều có thể không nhìn nàng, nhưng riêng Trương Vệ Đông thì không được. Ít nhất đối với chuyện hôm trước Trương Vệ Đông cũng phải chính thức xin lỗi.

Qua hơn một canh giờ, Trương Vệ Đông giống như một vị tăng nhân đã cắt đứt thất tình lục dục, đừng nói là chủ động nói chuyện với Tô Lăng Phỉ một câu, ngay cả khóe mắt liếc nàng một cái cũng không có.

Cái gì liếc mắt đưa tình, ngược lại là đối với loại ánh mắt giết người đó của Tô Lăng Phỉ thì Trương Vệ Đông không muốn tự chuốc lấy nhục nhã.

"Tiểu tử ngươi cứ làm cao đi! Cô nãi nãi nếu không quậy cho ngươi khóc nhè, cô nãi nãi sẽ không phải họ Tô!" Tô Lăng Phỉ cảm giác chính mình không thể nào ở trong phòng làm việc nữa, hô một tiếng đứng lên rồi bước chân bạch bạch eo nhỏ lắc lắc đi ra ngoài.

Một cơn gió mang theo mùi thơm nhàn nhạt bay ngang qua, Trương Vệ Đông rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ eo thon gọn gàng của Tô Lăng Phỉ uốn éo thở phì phò rời đi, không khỏi lắc đầu.

Cô nàng này ngoại trừ tính tình xấu tính xấu nết một chút thì vóc người cũng không tệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook