Chương 8: Đông ca
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
30/12/2013
Tiểu Kê thấy tên sát thần Trương Vệ Đông này không tìm hắn tính sổ, thần kinh đang căng thẳng nhất thời thả lỏng, cả người mềm nhũn ngồi phịch
xuống mặt đất. Mà bọn người Thiết Thủ thấy kẻ đáng sợ này đi về hướng
bọn họ, từ phía tiểu Kê đi lại, mỗi người hai chân run lên, cả sắc mặt
Thiết Thủ cũng trở nên trắng xám.
Nhưng thân là lão đại, Thiết Thủ không thể liều mạng đứng ra.
"Đại ca, lần này là chúng ta không đúng, chúng ta nhận sai, kính xin ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng ta một con đường lui!" Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông từng bước áp sát, rốt cục chắp tay nói.
"Đại ca? Ta già như vậy sao? Tuy nhiên cái tên này nghe cũng không tệ." Trương Vệ Đông liếc nhìn sắc mặt Thiết Thủ đang tái nhợt, sau đó đem bọc lớn bọc nhỏ trong tay ném tới.
"Đúng lúc muốn bắt xe mà không có tiền, coi như các ngươi làm tài xế taxi cho ta đi." Trương Vệ Đông vừa nói vừa đi về phía chiếc xe việt dã rằn ri.
Thiết Thủ luống cuống tay chân tiếp nhận mấy bọc đồ, thấy Trương Vệ Đông trở lại cũng không phải muốn chà đạp bọn họ mà chỉ muốn bọn họ làm tài xế chở đồ một lúc, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm. Làm sao còn tâm trí nghĩ đến việc mình đường đường là lão đại đảng Phi Xa làm culi sai vặt cho người ta còn cảm thấy phi thường khoan khoái, vội vàng tay xách nách mang hùng hục bước theo, lúc này cũng không còn phong thái đại ca lãnh đạo gì nữa.
"Đại ca, đi đại học Ngô Châu sao?" cẩn thận từng li từng tý đem mấy bọc đồ xếp vào sau ghế ngồi, Thiết Thủ cung kính hỏi.
Hết cách rồi, chưa đầy năm giây thì ba mươi hai người đều ngã xuống đất, Trương Vệ Đông thật sự mạnh đến biến thái, làm cho Thiết Thủ phải cung kính cẩn thận mà ứng đối.
Trương Vệ Đông gật đầu xem như trả lời, chỉ là khi Thiết Thủ muốn đề máy khởi động thì Trương Vệ Đông đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khoát tay nói: "Chờ chút."
Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông đột nhiên xua tay kêu dừng, trái tim đột nhiên co giật, cho rằng hắn thay đổi chủ ý muốn tiếp tục chà đạp bọn họ.
"Trong những người này có ai tay chân chịu khó linh hoạt một chút không, ta muốn quét tước sửa sang trong phòng một chút." Trương Vệ Đông như có điều suy nghĩ, chỉ chỉ về hướng đám côn đồ đang đứng đó chưa dám rời đi mà nói.
Đại ca à, ngươi đừng có đùa giỡn người khác như vậy, sẽ làm cho người ta bị bệnh tim đó! Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông chỉ là muốn tìm mấy người quét dọn gian phòng một chút thì nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, sau đó chỉ chỉ về đoàn người nói: "Tiểu Kê, a Tước, hai người các ngươi đi theo đi."
Thiết Thủ vừa dứa lời, tiểu Kê cùng một người mặc bộ đồ thể thao liền bước ra, vóc người tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài tròn trịa vươn mình ngồi lên xe máy.
Ầm ầm ầm, âm thanh động cơ xe gắn máy lần nữa vang lên trong đêm tối đặc biệt chói tai.
Trương Vệ Đông nghe được âm thanh chói tai này không khỏi hơi cau mày, trang phục hai người này đủ giang hồ, lại ngồi trên cục sắt vụn này phô trương như vậy thì bảo vệ cho vào mới lạ!
"Lên xe của ta ngồi đi!" ngay khi Trương Vệ Đông cau mày thì Thiết Thủ đã hướng về tiểu Kê và a Tước mà gọi.
Trương Vệ Đông nghe vậy không khỏi quay đầu liếc Thiết Thủ một cái, nhàn nhạt nói: "Không trách ngươi có thể làm lão đại, đầu óc cũng khá cơ trí."
Nếu như biến thành người khác khen Thiết Thủ như vậy, dám chừng đã ăn liền mấy đấm, nhưng tự nhiên phát ra từ miệng Trương Vệ Đông, Thiết Thủ lão đại của đảng Phi Xa uy chấn Đông thành lại có cảm giác toàn thân lâng lâng, khoan khoái vô cùng.
"Đại ca quá khen rồi!" được khen một câu, Thiết Thủ cũng không dám vênh váo mà vội vàng khiêm tốn một câu.
"Ta tên Trương Vệ Đông." Trương Vệ Đông dù sao cũng được đào tạo giáo dục đàng hoàng lớn lên, thấy Thiết Thủ ở trước mặt hắn cung cung kính kính, khó tránh khỏi mềm lòng, ngược lại cũng không muốn quá mức làm cho người làm lão đại này khó xử lúng túng, nghe vậy bèn chìa tay ra nhàn nhạt nói.
"Hóa ra là Đông ca, ta tên Đỗ Uy, giang hồ đều gọi ta là Thiết Thủ, ngài gọi ta tiểu Đỗ là được rồi." thấy Trương Vệ Đông "cao thủ võ lâm" trong truyền thuyết này hướng mình vươn tay ra, Thiết Thủ có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đưa tay ra bắt tay Trương Vệ Đông, khiêm tốn nói.
"Cứ gọi ngươi là Thiết Thủ đi, ta biết trên thế giới này có người trong bạch đạo thì sẽ có người trong hắc đạo, ta cũng không ép buộc các ngươi cải tà quy chánh gì đó. Nhưng ngày hôm nay các ngươi chọc ta, ta muốn cảnh cáo các ngươi một câu, đừng bắt nạt dân chúng bình thường, bằng không nếu để ta biết thì sẽ không tiện nghi như hôm nay đâu!" Trương Vệ Đông vừa nói vừa móc từ trong túi ra một đồng tiền xu, sau đó nhẹ nhàng sờ một cái, đồng tiền xu kia nhăn nhúm teo tóp lại như được làm từ đất sét dẻo vậy.
Đây chính là kim loại cứng đúc thành a, dùng mũi khoan khoan còn muốn bỏ ra một ít sức lực, có thể như vị này một ngón tay sờ một cái đã bóp nó nhăn nhúm thành hình dáng như vậy, ngón tay này nếu đâm lên người còn không chọt một cái là chọt ra một cái lỗ trên người sao? ( Lão tác giả tả cảnh này hình tượng ghê, hehehe - Minh Nguyệt )
Thiết Thủ nhìn tiền xu đã bị vo thành một cục trong tay Trương Vệ Đông, mồ hôi lạnh nhất thời ứa ra từ trên trán. Lúc này mới biết lúc nãy Trương Vệ Đông ra tay đã khách khí nhẹ tay đến mức nào, hắn nếu thật dùng thêm chút sức, bọn họ không chết cũng tàn phế, sống cũng khó nuôi!
"Dạ, dạ, ta nhất định nhớ kỹ giáo huấn của Đông ca ngày hôm nay!" chút dũng cảm cuối cùng của Thiết Thủ lão đại đảng Phi Xa này cũng bị Trương Vệ Đông dọa đến không còn, gật đầu liên tục nói. Cho đến hai người vừa lên xe là tiểu Kê cùng a Tước vừa nhìn thấy cảnh vừa rồi, đã sớm sợ tới trợn mắt ngoác mồm, thậm chí có cảm giác muốn tè ra quần.
"Nhớ kỹ là tốt rồi, tuy nhiên, chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài!" Trương Vệ Đông tiện tay cầm cục tiền xu ném qua cho Thiết Thủ.
Thiết Thủ tay chân luống cuống bắt lấy, tiền xu nóng bỏng giống như vừa trong lò thiêu lấy ra, thế nhưng tứ chi Thiết Thủ lại thấy lạnh lẽo, một lần nữa gật đầu liên tục.
"Được rồi, lái xe đi." Trương Vệ Đông đem đầu nhìn ra phía cửa sổ xe, nói nhàn nhạt.
Thiết Thủ nghe vậy thì trân trọng cắt cái cục tiền xu kia vào rồi thò đầu ra cửa xe quát: "Chuyện đêm nay tên khốn nào dám truyền ra ngoài, ra để a Vũ đâm nát hậu môn hắn." (Mịa, tác giả bựa quá, bất quá ta thích hé hé - Minh Nguyệt )
Nói xong Thiết Thủ đạp chân ga, xe việt dã thoáng một cái xông ra ngoài. Gần như cùng lúc đó, ngoại trừ a Vũ, tất cả mọi người đều cảm thấy cơ vòng ở hậu môn tự nhiên nhíu lại, theo bản năng mà dùng tay che hậu môn.
A Vũ, một trong tứ đại kim bài đảng Phi Xa, hình dáng cao lớn thô kệch, là một tên mãnh nam đồng thời cũng là một tên cú có gai. ( Bóng - MN)
Thiết Thủ lái xe rất tốt, vừa ổn vừa nhanh, rất nhanh đã đến trường đại học Ngô Châu.
Đại học Ngô Châu có năm cổng trường, theo đó dọc hai bên đường Đông Tân có hai cái cửa đông. Một cửa là cửa chính của đại học Ngô Châu, có bảo vệ đàng hoàng canh chừng, xe ra vào đều phải có giấy tờ hoặc bị tra hỏi vài câu. Một cái cổng khác là cửa của ký túc xá dành cho giáo sư, cửa này ra ra vào vào đều là người thân bạn bè của giảng viên, trên căn bản trong điều kiện bình thường thì bảo vệ sẽ không tra hỏi gì, mọi người hay gọi là cổng lớn.
Chuyện đó Trương Vệ Đông mới đến không biết, hắn còn đang suy nghĩ xem lát nữa tiến vào bảo vệ có hỏi thì phải trả lời như thế nào thì Thiết Thủ đã lái xe đến cổng lớn.
Nhìn xe thoải mái chạy vào cửa trường, Trương Vệ Đông hơi kinh ngạc nói: "Xem ra ngươi rất quen thuộc đại học Ngô Châu?"
"Ta lăn lộn vùng này, chính mình cũng đầu tư mấy cái quán bar với nhà nghỉ, Đông ca nếu muốn tìm thú vui ở vùng này hoặc gặp tên nào có mắt không tròng thì cứ báo tên ta ra là được rồi." nói tới những lời này, Thiết Thủ cuối cùng cũng tìm được chút tự tôn, cả người cũng phấn chấn lên.
"Nha, xem ra ngươi sống cũng không tệ lắm nha!" Trương Vệ Đông quay đầu liếc nhìn Thiết Thủ một cái, nói.
Trương Vệ Đông vừa nói như thế Thiết Thủ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vị đại ca này tiền xu cũng có thể vo như vo đất sét, chút xíu khí lực của mình có cái gì đáng để khoe khoang hả hê chứ.
Nghĩ vậy, Thiết Thủ lập tức khiêm tốn nói: "Ha ha, ở trước mặt Đông ca làm sao dám nói không tệ chứ. Cũng do khi còn nhỏ nhà nghèo, cuộc sống ép buộc nên mới bước vào con đường này. Bây giờ muốn quay đầu lại, cho dù lòng muốn cũng không nỡ bỏ phần cơ nghiệp này, lại nói phía dưới còn một đám đàn em phải nuôi, không thể buông tay."
"Đông ca, Thiết Thủ rất tốt với chúng ta, hơn nữa chúng ta tụ họp từ đó tới giờ cũng không cho phép người bán dâm, cũng chưa bao giờ bắt ép nữ nhân làm chuyện đó." tiểu Kê nói xen vào.
Trương Vệ Đông hơi kinh ngạc quay đầu liếc mắt tiểu Kê mới vừa rồi còn co đầu rút cổ sợ như chuột thấy mèo, dọa cho tiểu Kê co đầu lại tiếp tục run rẩy.
Trương Vệ Đông thấy thế cười cười, quay đầu nói với Thiết Thủ: "Xem ra ngươi cũng là một lão đại tốt."
Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông khen hắn, bất tri bất giác gãi gãi đầu, không biết nói gì, bèn lãng sang chuyện khác: "Đông ca ở ký túc xá nào vậy?"
Nhưng thân là lão đại, Thiết Thủ không thể liều mạng đứng ra.
"Đại ca, lần này là chúng ta không đúng, chúng ta nhận sai, kính xin ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng ta một con đường lui!" Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông từng bước áp sát, rốt cục chắp tay nói.
"Đại ca? Ta già như vậy sao? Tuy nhiên cái tên này nghe cũng không tệ." Trương Vệ Đông liếc nhìn sắc mặt Thiết Thủ đang tái nhợt, sau đó đem bọc lớn bọc nhỏ trong tay ném tới.
"Đúng lúc muốn bắt xe mà không có tiền, coi như các ngươi làm tài xế taxi cho ta đi." Trương Vệ Đông vừa nói vừa đi về phía chiếc xe việt dã rằn ri.
Thiết Thủ luống cuống tay chân tiếp nhận mấy bọc đồ, thấy Trương Vệ Đông trở lại cũng không phải muốn chà đạp bọn họ mà chỉ muốn bọn họ làm tài xế chở đồ một lúc, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm. Làm sao còn tâm trí nghĩ đến việc mình đường đường là lão đại đảng Phi Xa làm culi sai vặt cho người ta còn cảm thấy phi thường khoan khoái, vội vàng tay xách nách mang hùng hục bước theo, lúc này cũng không còn phong thái đại ca lãnh đạo gì nữa.
"Đại ca, đi đại học Ngô Châu sao?" cẩn thận từng li từng tý đem mấy bọc đồ xếp vào sau ghế ngồi, Thiết Thủ cung kính hỏi.
Hết cách rồi, chưa đầy năm giây thì ba mươi hai người đều ngã xuống đất, Trương Vệ Đông thật sự mạnh đến biến thái, làm cho Thiết Thủ phải cung kính cẩn thận mà ứng đối.
Trương Vệ Đông gật đầu xem như trả lời, chỉ là khi Thiết Thủ muốn đề máy khởi động thì Trương Vệ Đông đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khoát tay nói: "Chờ chút."
Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông đột nhiên xua tay kêu dừng, trái tim đột nhiên co giật, cho rằng hắn thay đổi chủ ý muốn tiếp tục chà đạp bọn họ.
"Trong những người này có ai tay chân chịu khó linh hoạt một chút không, ta muốn quét tước sửa sang trong phòng một chút." Trương Vệ Đông như có điều suy nghĩ, chỉ chỉ về hướng đám côn đồ đang đứng đó chưa dám rời đi mà nói.
Đại ca à, ngươi đừng có đùa giỡn người khác như vậy, sẽ làm cho người ta bị bệnh tim đó! Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông chỉ là muốn tìm mấy người quét dọn gian phòng một chút thì nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, sau đó chỉ chỉ về đoàn người nói: "Tiểu Kê, a Tước, hai người các ngươi đi theo đi."
Thiết Thủ vừa dứa lời, tiểu Kê cùng một người mặc bộ đồ thể thao liền bước ra, vóc người tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài tròn trịa vươn mình ngồi lên xe máy.
Ầm ầm ầm, âm thanh động cơ xe gắn máy lần nữa vang lên trong đêm tối đặc biệt chói tai.
Trương Vệ Đông nghe được âm thanh chói tai này không khỏi hơi cau mày, trang phục hai người này đủ giang hồ, lại ngồi trên cục sắt vụn này phô trương như vậy thì bảo vệ cho vào mới lạ!
"Lên xe của ta ngồi đi!" ngay khi Trương Vệ Đông cau mày thì Thiết Thủ đã hướng về tiểu Kê và a Tước mà gọi.
Trương Vệ Đông nghe vậy không khỏi quay đầu liếc Thiết Thủ một cái, nhàn nhạt nói: "Không trách ngươi có thể làm lão đại, đầu óc cũng khá cơ trí."
Nếu như biến thành người khác khen Thiết Thủ như vậy, dám chừng đã ăn liền mấy đấm, nhưng tự nhiên phát ra từ miệng Trương Vệ Đông, Thiết Thủ lão đại của đảng Phi Xa uy chấn Đông thành lại có cảm giác toàn thân lâng lâng, khoan khoái vô cùng.
"Đại ca quá khen rồi!" được khen một câu, Thiết Thủ cũng không dám vênh váo mà vội vàng khiêm tốn một câu.
"Ta tên Trương Vệ Đông." Trương Vệ Đông dù sao cũng được đào tạo giáo dục đàng hoàng lớn lên, thấy Thiết Thủ ở trước mặt hắn cung cung kính kính, khó tránh khỏi mềm lòng, ngược lại cũng không muốn quá mức làm cho người làm lão đại này khó xử lúng túng, nghe vậy bèn chìa tay ra nhàn nhạt nói.
"Hóa ra là Đông ca, ta tên Đỗ Uy, giang hồ đều gọi ta là Thiết Thủ, ngài gọi ta tiểu Đỗ là được rồi." thấy Trương Vệ Đông "cao thủ võ lâm" trong truyền thuyết này hướng mình vươn tay ra, Thiết Thủ có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đưa tay ra bắt tay Trương Vệ Đông, khiêm tốn nói.
"Cứ gọi ngươi là Thiết Thủ đi, ta biết trên thế giới này có người trong bạch đạo thì sẽ có người trong hắc đạo, ta cũng không ép buộc các ngươi cải tà quy chánh gì đó. Nhưng ngày hôm nay các ngươi chọc ta, ta muốn cảnh cáo các ngươi một câu, đừng bắt nạt dân chúng bình thường, bằng không nếu để ta biết thì sẽ không tiện nghi như hôm nay đâu!" Trương Vệ Đông vừa nói vừa móc từ trong túi ra một đồng tiền xu, sau đó nhẹ nhàng sờ một cái, đồng tiền xu kia nhăn nhúm teo tóp lại như được làm từ đất sét dẻo vậy.
Đây chính là kim loại cứng đúc thành a, dùng mũi khoan khoan còn muốn bỏ ra một ít sức lực, có thể như vị này một ngón tay sờ một cái đã bóp nó nhăn nhúm thành hình dáng như vậy, ngón tay này nếu đâm lên người còn không chọt một cái là chọt ra một cái lỗ trên người sao? ( Lão tác giả tả cảnh này hình tượng ghê, hehehe - Minh Nguyệt )
Thiết Thủ nhìn tiền xu đã bị vo thành một cục trong tay Trương Vệ Đông, mồ hôi lạnh nhất thời ứa ra từ trên trán. Lúc này mới biết lúc nãy Trương Vệ Đông ra tay đã khách khí nhẹ tay đến mức nào, hắn nếu thật dùng thêm chút sức, bọn họ không chết cũng tàn phế, sống cũng khó nuôi!
"Dạ, dạ, ta nhất định nhớ kỹ giáo huấn của Đông ca ngày hôm nay!" chút dũng cảm cuối cùng của Thiết Thủ lão đại đảng Phi Xa này cũng bị Trương Vệ Đông dọa đến không còn, gật đầu liên tục nói. Cho đến hai người vừa lên xe là tiểu Kê cùng a Tước vừa nhìn thấy cảnh vừa rồi, đã sớm sợ tới trợn mắt ngoác mồm, thậm chí có cảm giác muốn tè ra quần.
"Nhớ kỹ là tốt rồi, tuy nhiên, chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài!" Trương Vệ Đông tiện tay cầm cục tiền xu ném qua cho Thiết Thủ.
Thiết Thủ tay chân luống cuống bắt lấy, tiền xu nóng bỏng giống như vừa trong lò thiêu lấy ra, thế nhưng tứ chi Thiết Thủ lại thấy lạnh lẽo, một lần nữa gật đầu liên tục.
"Được rồi, lái xe đi." Trương Vệ Đông đem đầu nhìn ra phía cửa sổ xe, nói nhàn nhạt.
Thiết Thủ nghe vậy thì trân trọng cắt cái cục tiền xu kia vào rồi thò đầu ra cửa xe quát: "Chuyện đêm nay tên khốn nào dám truyền ra ngoài, ra để a Vũ đâm nát hậu môn hắn." (Mịa, tác giả bựa quá, bất quá ta thích hé hé - Minh Nguyệt )
Nói xong Thiết Thủ đạp chân ga, xe việt dã thoáng một cái xông ra ngoài. Gần như cùng lúc đó, ngoại trừ a Vũ, tất cả mọi người đều cảm thấy cơ vòng ở hậu môn tự nhiên nhíu lại, theo bản năng mà dùng tay che hậu môn.
A Vũ, một trong tứ đại kim bài đảng Phi Xa, hình dáng cao lớn thô kệch, là một tên mãnh nam đồng thời cũng là một tên cú có gai. ( Bóng - MN)
Thiết Thủ lái xe rất tốt, vừa ổn vừa nhanh, rất nhanh đã đến trường đại học Ngô Châu.
Đại học Ngô Châu có năm cổng trường, theo đó dọc hai bên đường Đông Tân có hai cái cửa đông. Một cửa là cửa chính của đại học Ngô Châu, có bảo vệ đàng hoàng canh chừng, xe ra vào đều phải có giấy tờ hoặc bị tra hỏi vài câu. Một cái cổng khác là cửa của ký túc xá dành cho giáo sư, cửa này ra ra vào vào đều là người thân bạn bè của giảng viên, trên căn bản trong điều kiện bình thường thì bảo vệ sẽ không tra hỏi gì, mọi người hay gọi là cổng lớn.
Chuyện đó Trương Vệ Đông mới đến không biết, hắn còn đang suy nghĩ xem lát nữa tiến vào bảo vệ có hỏi thì phải trả lời như thế nào thì Thiết Thủ đã lái xe đến cổng lớn.
Nhìn xe thoải mái chạy vào cửa trường, Trương Vệ Đông hơi kinh ngạc nói: "Xem ra ngươi rất quen thuộc đại học Ngô Châu?"
"Ta lăn lộn vùng này, chính mình cũng đầu tư mấy cái quán bar với nhà nghỉ, Đông ca nếu muốn tìm thú vui ở vùng này hoặc gặp tên nào có mắt không tròng thì cứ báo tên ta ra là được rồi." nói tới những lời này, Thiết Thủ cuối cùng cũng tìm được chút tự tôn, cả người cũng phấn chấn lên.
"Nha, xem ra ngươi sống cũng không tệ lắm nha!" Trương Vệ Đông quay đầu liếc nhìn Thiết Thủ một cái, nói.
Trương Vệ Đông vừa nói như thế Thiết Thủ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vị đại ca này tiền xu cũng có thể vo như vo đất sét, chút xíu khí lực của mình có cái gì đáng để khoe khoang hả hê chứ.
Nghĩ vậy, Thiết Thủ lập tức khiêm tốn nói: "Ha ha, ở trước mặt Đông ca làm sao dám nói không tệ chứ. Cũng do khi còn nhỏ nhà nghèo, cuộc sống ép buộc nên mới bước vào con đường này. Bây giờ muốn quay đầu lại, cho dù lòng muốn cũng không nỡ bỏ phần cơ nghiệp này, lại nói phía dưới còn một đám đàn em phải nuôi, không thể buông tay."
"Đông ca, Thiết Thủ rất tốt với chúng ta, hơn nữa chúng ta tụ họp từ đó tới giờ cũng không cho phép người bán dâm, cũng chưa bao giờ bắt ép nữ nhân làm chuyện đó." tiểu Kê nói xen vào.
Trương Vệ Đông hơi kinh ngạc quay đầu liếc mắt tiểu Kê mới vừa rồi còn co đầu rút cổ sợ như chuột thấy mèo, dọa cho tiểu Kê co đầu lại tiếp tục run rẩy.
Trương Vệ Đông thấy thế cười cười, quay đầu nói với Thiết Thủ: "Xem ra ngươi cũng là một lão đại tốt."
Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông khen hắn, bất tri bất giác gãi gãi đầu, không biết nói gì, bèn lãng sang chuyện khác: "Đông ca ở ký túc xá nào vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.