Chương 5: Kẻ "nhìn trộm"
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
30/12/2013
Bốn năm học đại học, thạc sĩ bốn năm nữa, tổng cộng tám năm, Trương Vệ
Đông đều quá bận rộn học tập và tu luyện, không hề có một người bạn gái, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy một cô gái lộ ngực ngay
trước mặt hắn. Dù tâm tính hắn cực kỳ kiên định, trong lúc nhất thời
cũng tinh lực dâng trào, con ngươi không kìm được mà rơi vào trên hai
đám cao thẳng trắng như tuyết.
Cô gái hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ có đàn ông xa lạ tùy tiện xông vào phòng của nàng, nhất thời mắt choáng váng, hai tay đang cầm áo ngực cũng vô tính buông lỏng ra, chờ đến lúc nàng phục hồi tinh thần, muốn tóm lấy chụp lên thì, áo ngực đã theo đôi vai mềm mại xinh đẹp của nàng trượt một đường tới cùi chỏ.
Hai đám đầy đặn nhất thời hoàn toàn hiện ra trước mắt, sừng sững đồ sộ, tròn trịa cao ngất, rung động lòng người không thể diễn tả.
"Thật to, thật rất bự!" Trương Vệ Đông theo bản năng trong lòng mà thốt lên mấy chữ.
"A!" một tiếng hét ở tần số mấy chục ngàn đề-xi-ben rít gào vang lên.
Trương Vệ Đông lập tức theo đó mà ý thức được chuyện gì đã xảy ra, vội vàng lui ra khỏi phòng, còn thuận lợi ra tới cửa phòng. Nhưng hai đám cao sừng sững oai phong, tròn trịa chót vót kia trong lúc nhất thời làm thế nào cũng lẩn quẩn trong đầu không thể xóa được.
Sau khi đóng cửa lại, Trương Vệ Đông ngẩng đầu nhìn tấm biển ghi số nhà trên cửa.
Không sai, phòng 701 nha, tại sao có cô gái thay đồ trong phòng của mình vậy ta?
Trương Vệ Đông hơi nhíu mày, đang muốn gõ cửa hỏi cho ra lẽ, của bỗng nhiên mở ra, một người con gái mặc áo thun ba lỗ có in chữ T cùng với quần jean bó sát, tóc buộc đuôi ngựa, khí thế hùng hổ từ trong phòng vọt ra.
"A!" âm thanh ở tần số siêu thanh lần thứ hai vang lên.
Cô gái không nghĩ đến Trương Vệ Đông sau khi "nhìn trộm" thân thể mình, vẫn còn dám đứng ở cửa, cho đến khi nàng lao ra khỏi cửa thì người đàn ông kia còn đứng, dù là Trương Vệ Đông lùi lại vài bước, bộ ngực sữa mềm mại cao vút của nàng vẫn "làm việc nghĩa không ngại gian khổ" ưỡn lên đi ra ngoài, dồn dập đè lên lồng ngực Trương Vệ Đông.
No đủ, đàn hồi kinh người, làm cho Trương Vệ Đông vốn chưa từng tiếp xúc thân mật cùng nữ nhân, cảm thấy nghẹt thở, loại cảm giác đó cực kỳ mê người, tiêu hồn thực cốt như vậy, tuy rằng vẻn vẹn tiếp xúc một chút xíu, vẫn làm cho lòng hắn dâng lên ý nghĩ kích động muốn đem nàng ôm vào trong ngực, mạnh mẽ chiến đấu một phen.
"Ngươi, ngươi, lưu manh!" sau tiếng thét chói tai, cô gái mặt đỏ chót chỉ vào Trương Vệ Đông mà mắng. Cũng may hiện tại đang là lúc nghỉ hè, bọn họ lại đang ở lầu trên cùng, lầu bảy trừ hai người họ ra không còn ai khác, nếu không ngày đầu tiên đi làm của Trương Vệ Đông liền bị một cô gái chỉ thẳng mặt mắng lưu manh, danh tiếng chỉ sợ khó ngửi vô cùng.
"Lưu manh? Ta còn muốn hỏi cô làm sao chạy đến trong phòng ta đây?" Trương Vệ Đông tuy rằng không thích nhiều lời, nhưng người ta đã đem cái mũ lưu manh chụp lên trên đầu hắn, đương nhiên phải phản bác hết sức rồi.
"Phòng của ngươi? Ngươi làm ơn mở to hai mắt nhìn rõ ràng biển số nhà đi!" cô gái thấy Trương Vệ Đông nhìn thấy thân thể của mình xong, còn cắn ngược lại mình một cái, tức giận xém chút phát điên lên rồi.
"701, không sai nha, ngươi xem đây là chìa khóa của ta." tuy rằng cô gái kia mắt trợn trừng trừng, tựa hồ hận không thể cắn mấy cục thịt trên người hắn, nhưng Trương Vệ Đông không phải con mọt sách đầu gỗ, chỉ là mấy năm qua hắn say mê tu luyện, ít giao thiệp với người ta mà thôi, tất nhiên hiểu rõ một cô gái bị đàn ông xa lạ nhìn thấy thân thể, trong lòng lửa giận hừng hực cũng phải. Đương nhiên hiểu thì hiểu, Trương Vệ Đông vẫn muốn nói cho rõ ràng, hắn cũng không muốn khơi khơi bị chụp mũ tội danh lưu manh.
"701! Mắt ngươi bị mù sao?" cô gái thấy Trương Vệ Đông còn dám ngụy biện, quay đầu cắn răng chỉ vào biển số nhà mà vừa tức đến nổ phổi định mắng, chỉ là vừa thốt ra một nửa, nàng liền há hốc mồm. 707 số "7" phía sau không biết đã rớt mất dấu gạch ngang khi nào, đã biến thành số "1".
Trương Vệ Đông là một người thông minh, thấy cô gái mặt mày choáng váng, lập tức nghĩ đến khả năng khác, quay đầu nhìn hướng căn phòng kế bên, 706, nhất thời Trương Vệ Đông nhất thời cũng há hốc mồm.
Sát vách 701 không thể nào là 706.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, cô nhìn xem ta là giảng viên mới, đây là chìa khóa của ta, 701, không ngờ..." Trương Vệ Đông lúc này đương nhiên biết mình đã đi nhầm vào phòng người ta, vội vàng lấy chìa khóa nỗ lực thanh minh thoát khỏi tội danh lưu manh.
Cô gái liếc mắt thấy chìa khóa trong tay Trương Vệ Đông, lúc này cũng hiểu đây là hiểu lầm, nhưng vô duyên vô cớ bị người ta nhìn thấy thân thể, coi như tính khí nàng tốt đến mấy, cũng khó nuốt trôi cơn giận này, đừng nói chi nàng vốn không phải người dễ trêu vào.
"Hiểu lầm? Ngươi nói hiểu lầm là xong sao?" cô gái tức giận nói.
"Vậy cô muốn thế nào? Cứ việc nói đi, ta thật không cố ý nhìn lén!" Trương Vệ Đông nhún vài một cái, bộ mặt phiền muộn bất đắc dĩ hỏi lại.
Cô gái vừa nhìn thấy biểu tình kia của Trương Vệ Đông, kiểu giống như hắn chịu thiệt vậy, vốn cơn giận vất vả lắm mới đè xuống được, bụp một cái lại giống như núi lửa phun trào ra.
Nhưng mà nàng cũng không biết trả lời câu hỏi ngược lại của Trương Vệ Đông như thế nào, lẽ nào bắt hắn cởi quần áo cho mình xem lại, hay gọi cảnh sát tới, vậy thì định tội gì cho hắn đây? Lại nói bị một người đàn ông nhìn thấy thân thể, cũng không phải chuyện gì vinh quang, làm vậy khiến cho mọi người biết thì mặt mũi mình mất hết hay sao?
Tức giận trong lòng như núi lửa phun trào, nhưng không biết làm sao, cảm giác này khó chịu đến mức khiến người ta phát điên. Cô gái tức giận đến mặt xanh mét, ngón tay ngọc chỉ vào chóp mũi Trương Vệ Đông, ngươi ngươi ngươi nửa ngày rốt cục thốt ra bốn chữ "Vô sỉ hạ lưu!".
Trương Vệ Đông vốn ít giao tiếp xã hội, hôm nay lại còn ăn nói khép nép giải thích, còn nói tùy đối phương ra điều kiện, có thể nói là chuyện động trời. Cũng không ngờ đối phương không hiểu lý lẽ, ngón tay chỉ thẳng vào chóp mũi hắn mắng hắn vô liêm sỉ hạ lưu. Lúc này ngạo khí trong tận xương tủy của Trương Vệ Đông rốt cục cũng bị kích động ra, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ngón tay thon dài như ngọc ra, sau đó kéo rương hành lý đi đến gian phòng 701.
Vốn là nếu Trương Vệ Đông đàng hoàng đứng đó cho cô gái phát tiết một trận, cô gái tiết xong, không chừng cũng sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nhìn thấy Trương Vệ Đông chuyển thân đi chỗ khác, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng đạo mạo kia, lập tức cô gái giống như mèo bị giẫm phải đuôi, âm thanh tức đến nổ phổi kêu lên: "Ngươi, ngươi đứng lại cho bà! Ngươi có biết lý lẽ không?"
"Vẫn là một câu nói, đây là hiểu lầm. Nếu như cô có điều kiện gì có thể nói ra, nếu được ta sẽ bồi thường cho cô. Tuy nhiên ta có ý tốt nhắc cô một câu, lần sau khi thay quần áo nhớ khóa cửa!" Trương Vệ Đông nghe vậy giậm chân xoay người nói nhàn nhạt, sau khi nói xong lần nữa xoay người rời đi.
"Ta, ta, ngươi khốn nạn!" cô gái nhìn bóng lưng Trương Vệ Đông rời đi, khóc không ra nước mắt. Nghỉ hè, lầu bảy ngoại trừ nàng cũng không có ai ở, nàng làm sao biết sẽ có một giảng viên mới đến. Lại nói ở đây toàn giảng viên đại học, làm gì có ai không gõ cửa mà xông loạn vào phòng người khác. Đương nhiên trước giờ thay quần áo, nàng vẫn luôn khóa cửa, nhưng ai mà ngờ sơ sẩy một lần, hai con bạch thỏ giấu hai mươi sáu năm trời liền bị người ta nhìn thấy.
Tiếng mắng của cô gái vừa mới xong, xa xa truyền đến phịch một tiếng đóng cửa. Tên đàn ông dâm loạn nhìn trộm kia cả người mang theo hành lý đã trốn vào phòng 701.
"Giảng viên mới tới, được, rất tốt, bà nếu không chỉnh ngươi đến chết đi sống lại, sống đến chết cũng không mang họ Tô!" cô gái vốn định xông lên một cước đá văng cửa phòng Trương Vệ Đông, nhưng lầu đối diện đã có người dáo dác ngó qua, chung quy không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn phòng 701 gằn từng chữ một.
Cô gái nghiến răng nghiến lợi ở bên ngoài, Trương Vệ Đông đã không tim không phổi mà thả rương hành lý xuống, bắt đầu quan sát ký túc xá của mình.
Ký túc xá cũng không tệ lắm, khoảng bốn mươi mét vuông, một nhà bếp, một WC, một phòng khách, một phòng ngủ, ngoài ra còn có sân thượng nho nhỏ, mặc dù nói ngoại trừ phòng ngủ khá rộng rãi, còn lại đều khá nhỏ, nhưng một người ở vẫn rất thoải mái, sắp xếp cũng thuận tiện.
Ký túc xá ngoại trừ trang trí đơn giản bề ngoài, có thể nói trong nhà chỉ có bốn bức tường, trống rỗng, Trương Vệ Đông muốn vào ở nhất định phải chịu khó mua sắm một phen. Tuy vậy điều này cũng khá hợp tâm ý Trương Vệ Đông, hắn là người yêu thích sạch sẽ đơn giản, nếu như trong phòng xếp đầy đồ đạc của người khác sử dụng, ngược lại hắn sẽ thấy phiền.
Xem ra hôm nay phải đả tọa suốt đêm, Trương Vệ Đông giơ tay nhìn đồng hồ một chút, thấy đã sắp đến giờ ăn tối, liền biết mua mấy thứ đồ dùng hàng ngày chắc vẫn kịp, chỉ có giường, máy giặt các loại đồ lớn thì chắc phải để ngày mai.
Ký túc xá trống rỗng không có gì đẹp đẽ, Trương Vệ Đông hai mắt quét một vòng là coi như nhìn xong, sau đó chính là ăn cơm rồi đi mua sắm.
Trương Vệ Đông đem hành lý đặt ở phòng ngủ, sau đó ra cửa, chậm rãi đi xuống lầu.
Trường đại học Ngô Châu rất thoáng mát, không khí cũng trong lành. Phía sau trường học có một núi nhỏ cao hơn trăm mét, trong sân trường có thể thấy khắp nơi đều có cỏ xanh cùng với cây Thủy Sam cao to, chính giữa trường học còn có một cái hồ chừng một trăm mẫu, trong hồ còn có hòn đảo nho nhỏ, có một cây cầu nối liền với đảo giữa hồ. Dưới trời chiều, vài chiếc thuyền nhỏ nhộn nhịp ở giữa hồ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười khúc khích tươi trẻ.
Đi ở đường rừng rậm trong sân trường, nhớ tới từ hôm nay mình sẽ bắt đầu sống ở nơi xinh đẹp này, hoàn cảnh thanh tĩnh hợp lòng người làm công tác khoa học và giảng dạy, bước chân Trương Vệ Đông không khỏi trở nên nhẹ nhàng. Chỉ là khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy một cái bóng lưng quen thuộc thì bước chân của hắn bỗng dưng chậm lại, nhớ đến sau này làm hàng xóm cùng người con gái kia, khóe miệng theo bản năng mà hiện lên một tia bất đắc dĩ cười khổ, tuy vậy trong đầu đồng thời hiện lên hai khối sừng sững hừng hực, tròn trịa dũng mãnh.
Chắc là do giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mẫn cảm, Trương Vệ Đông cách cô gái kia ít nhất hai mươi mét, hơn nữa vì là người tu luyện, bước chân của Trương Vệ Đông có thể nói là đạp tuyết vô ngân, không có một chút âm thanh nào. Nhưng cô gái này hình như cảm ứng được Trương Vệ Đông, đột nhiên quay đầu tàn bạo lườm hắn một cái, sau đó trong mũi tràn ra một tiếng hừ lạnh dày đặc mùi thuốc súng, một lần nữa nghiêng đầu tiếp tục đi về phía trước.
Trương Vệ Đông thấy người phụ nữ kia bộ mặt hung tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, khóe miệng cười khổ lại càng dày đặc mấy phần. Con gái quả nhiên là con cọp, chọc không được a.
Nhưng bị cô gái đó mạnh mẽ lườm một cái, ánh mắt Trương Vệ Đông không tự chủ mà bị nàng hấp dẫn hoàn toàn.
Vóc dáng gần một mét bảy, hai chân được quần jean bó sát, có vẻ đặc biệt thon dài tròn trịa, cái mông nhỏ xinh xinh, theo bước chân uốn éo tràn ngập mê hoặc thanh xuân, khiến người ta hận không thể tiến lên nhẹ nhàng vỗ một cái.
Trương Vệ Đông lúc này mới phát hiện cô gái mà mình trong lúc vô tình đã đắc tội, không chỉ có bộ ngực cao thẳng, nhìn từ sau lưng dĩ nhiên cũng thướt tha yêu kiều như vậy, chính là kiểu con gái ngực tấn công mông phòng thủ* mà đàn ông tha thiết ước mơ.
Nghĩ đến ngực tấn công mông phòng thủ, Trương Vệ Đông không khỏi cẩn thận nghiên cứu lại một lần dung mạo của cô gái kia.
Cô gái hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ có đàn ông xa lạ tùy tiện xông vào phòng của nàng, nhất thời mắt choáng váng, hai tay đang cầm áo ngực cũng vô tính buông lỏng ra, chờ đến lúc nàng phục hồi tinh thần, muốn tóm lấy chụp lên thì, áo ngực đã theo đôi vai mềm mại xinh đẹp của nàng trượt một đường tới cùi chỏ.
Hai đám đầy đặn nhất thời hoàn toàn hiện ra trước mắt, sừng sững đồ sộ, tròn trịa cao ngất, rung động lòng người không thể diễn tả.
"Thật to, thật rất bự!" Trương Vệ Đông theo bản năng trong lòng mà thốt lên mấy chữ.
"A!" một tiếng hét ở tần số mấy chục ngàn đề-xi-ben rít gào vang lên.
Trương Vệ Đông lập tức theo đó mà ý thức được chuyện gì đã xảy ra, vội vàng lui ra khỏi phòng, còn thuận lợi ra tới cửa phòng. Nhưng hai đám cao sừng sững oai phong, tròn trịa chót vót kia trong lúc nhất thời làm thế nào cũng lẩn quẩn trong đầu không thể xóa được.
Sau khi đóng cửa lại, Trương Vệ Đông ngẩng đầu nhìn tấm biển ghi số nhà trên cửa.
Không sai, phòng 701 nha, tại sao có cô gái thay đồ trong phòng của mình vậy ta?
Trương Vệ Đông hơi nhíu mày, đang muốn gõ cửa hỏi cho ra lẽ, của bỗng nhiên mở ra, một người con gái mặc áo thun ba lỗ có in chữ T cùng với quần jean bó sát, tóc buộc đuôi ngựa, khí thế hùng hổ từ trong phòng vọt ra.
"A!" âm thanh ở tần số siêu thanh lần thứ hai vang lên.
Cô gái không nghĩ đến Trương Vệ Đông sau khi "nhìn trộm" thân thể mình, vẫn còn dám đứng ở cửa, cho đến khi nàng lao ra khỏi cửa thì người đàn ông kia còn đứng, dù là Trương Vệ Đông lùi lại vài bước, bộ ngực sữa mềm mại cao vút của nàng vẫn "làm việc nghĩa không ngại gian khổ" ưỡn lên đi ra ngoài, dồn dập đè lên lồng ngực Trương Vệ Đông.
No đủ, đàn hồi kinh người, làm cho Trương Vệ Đông vốn chưa từng tiếp xúc thân mật cùng nữ nhân, cảm thấy nghẹt thở, loại cảm giác đó cực kỳ mê người, tiêu hồn thực cốt như vậy, tuy rằng vẻn vẹn tiếp xúc một chút xíu, vẫn làm cho lòng hắn dâng lên ý nghĩ kích động muốn đem nàng ôm vào trong ngực, mạnh mẽ chiến đấu một phen.
"Ngươi, ngươi, lưu manh!" sau tiếng thét chói tai, cô gái mặt đỏ chót chỉ vào Trương Vệ Đông mà mắng. Cũng may hiện tại đang là lúc nghỉ hè, bọn họ lại đang ở lầu trên cùng, lầu bảy trừ hai người họ ra không còn ai khác, nếu không ngày đầu tiên đi làm của Trương Vệ Đông liền bị một cô gái chỉ thẳng mặt mắng lưu manh, danh tiếng chỉ sợ khó ngửi vô cùng.
"Lưu manh? Ta còn muốn hỏi cô làm sao chạy đến trong phòng ta đây?" Trương Vệ Đông tuy rằng không thích nhiều lời, nhưng người ta đã đem cái mũ lưu manh chụp lên trên đầu hắn, đương nhiên phải phản bác hết sức rồi.
"Phòng của ngươi? Ngươi làm ơn mở to hai mắt nhìn rõ ràng biển số nhà đi!" cô gái thấy Trương Vệ Đông nhìn thấy thân thể của mình xong, còn cắn ngược lại mình một cái, tức giận xém chút phát điên lên rồi.
"701, không sai nha, ngươi xem đây là chìa khóa của ta." tuy rằng cô gái kia mắt trợn trừng trừng, tựa hồ hận không thể cắn mấy cục thịt trên người hắn, nhưng Trương Vệ Đông không phải con mọt sách đầu gỗ, chỉ là mấy năm qua hắn say mê tu luyện, ít giao thiệp với người ta mà thôi, tất nhiên hiểu rõ một cô gái bị đàn ông xa lạ nhìn thấy thân thể, trong lòng lửa giận hừng hực cũng phải. Đương nhiên hiểu thì hiểu, Trương Vệ Đông vẫn muốn nói cho rõ ràng, hắn cũng không muốn khơi khơi bị chụp mũ tội danh lưu manh.
"701! Mắt ngươi bị mù sao?" cô gái thấy Trương Vệ Đông còn dám ngụy biện, quay đầu cắn răng chỉ vào biển số nhà mà vừa tức đến nổ phổi định mắng, chỉ là vừa thốt ra một nửa, nàng liền há hốc mồm. 707 số "7" phía sau không biết đã rớt mất dấu gạch ngang khi nào, đã biến thành số "1".
Trương Vệ Đông là một người thông minh, thấy cô gái mặt mày choáng váng, lập tức nghĩ đến khả năng khác, quay đầu nhìn hướng căn phòng kế bên, 706, nhất thời Trương Vệ Đông nhất thời cũng há hốc mồm.
Sát vách 701 không thể nào là 706.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, cô nhìn xem ta là giảng viên mới, đây là chìa khóa của ta, 701, không ngờ..." Trương Vệ Đông lúc này đương nhiên biết mình đã đi nhầm vào phòng người ta, vội vàng lấy chìa khóa nỗ lực thanh minh thoát khỏi tội danh lưu manh.
Cô gái liếc mắt thấy chìa khóa trong tay Trương Vệ Đông, lúc này cũng hiểu đây là hiểu lầm, nhưng vô duyên vô cớ bị người ta nhìn thấy thân thể, coi như tính khí nàng tốt đến mấy, cũng khó nuốt trôi cơn giận này, đừng nói chi nàng vốn không phải người dễ trêu vào.
"Hiểu lầm? Ngươi nói hiểu lầm là xong sao?" cô gái tức giận nói.
"Vậy cô muốn thế nào? Cứ việc nói đi, ta thật không cố ý nhìn lén!" Trương Vệ Đông nhún vài một cái, bộ mặt phiền muộn bất đắc dĩ hỏi lại.
Cô gái vừa nhìn thấy biểu tình kia của Trương Vệ Đông, kiểu giống như hắn chịu thiệt vậy, vốn cơn giận vất vả lắm mới đè xuống được, bụp một cái lại giống như núi lửa phun trào ra.
Nhưng mà nàng cũng không biết trả lời câu hỏi ngược lại của Trương Vệ Đông như thế nào, lẽ nào bắt hắn cởi quần áo cho mình xem lại, hay gọi cảnh sát tới, vậy thì định tội gì cho hắn đây? Lại nói bị một người đàn ông nhìn thấy thân thể, cũng không phải chuyện gì vinh quang, làm vậy khiến cho mọi người biết thì mặt mũi mình mất hết hay sao?
Tức giận trong lòng như núi lửa phun trào, nhưng không biết làm sao, cảm giác này khó chịu đến mức khiến người ta phát điên. Cô gái tức giận đến mặt xanh mét, ngón tay ngọc chỉ vào chóp mũi Trương Vệ Đông, ngươi ngươi ngươi nửa ngày rốt cục thốt ra bốn chữ "Vô sỉ hạ lưu!".
Trương Vệ Đông vốn ít giao tiếp xã hội, hôm nay lại còn ăn nói khép nép giải thích, còn nói tùy đối phương ra điều kiện, có thể nói là chuyện động trời. Cũng không ngờ đối phương không hiểu lý lẽ, ngón tay chỉ thẳng vào chóp mũi hắn mắng hắn vô liêm sỉ hạ lưu. Lúc này ngạo khí trong tận xương tủy của Trương Vệ Đông rốt cục cũng bị kích động ra, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ngón tay thon dài như ngọc ra, sau đó kéo rương hành lý đi đến gian phòng 701.
Vốn là nếu Trương Vệ Đông đàng hoàng đứng đó cho cô gái phát tiết một trận, cô gái tiết xong, không chừng cũng sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nhìn thấy Trương Vệ Đông chuyển thân đi chỗ khác, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng đạo mạo kia, lập tức cô gái giống như mèo bị giẫm phải đuôi, âm thanh tức đến nổ phổi kêu lên: "Ngươi, ngươi đứng lại cho bà! Ngươi có biết lý lẽ không?"
"Vẫn là một câu nói, đây là hiểu lầm. Nếu như cô có điều kiện gì có thể nói ra, nếu được ta sẽ bồi thường cho cô. Tuy nhiên ta có ý tốt nhắc cô một câu, lần sau khi thay quần áo nhớ khóa cửa!" Trương Vệ Đông nghe vậy giậm chân xoay người nói nhàn nhạt, sau khi nói xong lần nữa xoay người rời đi.
"Ta, ta, ngươi khốn nạn!" cô gái nhìn bóng lưng Trương Vệ Đông rời đi, khóc không ra nước mắt. Nghỉ hè, lầu bảy ngoại trừ nàng cũng không có ai ở, nàng làm sao biết sẽ có một giảng viên mới đến. Lại nói ở đây toàn giảng viên đại học, làm gì có ai không gõ cửa mà xông loạn vào phòng người khác. Đương nhiên trước giờ thay quần áo, nàng vẫn luôn khóa cửa, nhưng ai mà ngờ sơ sẩy một lần, hai con bạch thỏ giấu hai mươi sáu năm trời liền bị người ta nhìn thấy.
Tiếng mắng của cô gái vừa mới xong, xa xa truyền đến phịch một tiếng đóng cửa. Tên đàn ông dâm loạn nhìn trộm kia cả người mang theo hành lý đã trốn vào phòng 701.
"Giảng viên mới tới, được, rất tốt, bà nếu không chỉnh ngươi đến chết đi sống lại, sống đến chết cũng không mang họ Tô!" cô gái vốn định xông lên một cước đá văng cửa phòng Trương Vệ Đông, nhưng lầu đối diện đã có người dáo dác ngó qua, chung quy không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn phòng 701 gằn từng chữ một.
Cô gái nghiến răng nghiến lợi ở bên ngoài, Trương Vệ Đông đã không tim không phổi mà thả rương hành lý xuống, bắt đầu quan sát ký túc xá của mình.
Ký túc xá cũng không tệ lắm, khoảng bốn mươi mét vuông, một nhà bếp, một WC, một phòng khách, một phòng ngủ, ngoài ra còn có sân thượng nho nhỏ, mặc dù nói ngoại trừ phòng ngủ khá rộng rãi, còn lại đều khá nhỏ, nhưng một người ở vẫn rất thoải mái, sắp xếp cũng thuận tiện.
Ký túc xá ngoại trừ trang trí đơn giản bề ngoài, có thể nói trong nhà chỉ có bốn bức tường, trống rỗng, Trương Vệ Đông muốn vào ở nhất định phải chịu khó mua sắm một phen. Tuy vậy điều này cũng khá hợp tâm ý Trương Vệ Đông, hắn là người yêu thích sạch sẽ đơn giản, nếu như trong phòng xếp đầy đồ đạc của người khác sử dụng, ngược lại hắn sẽ thấy phiền.
Xem ra hôm nay phải đả tọa suốt đêm, Trương Vệ Đông giơ tay nhìn đồng hồ một chút, thấy đã sắp đến giờ ăn tối, liền biết mua mấy thứ đồ dùng hàng ngày chắc vẫn kịp, chỉ có giường, máy giặt các loại đồ lớn thì chắc phải để ngày mai.
Ký túc xá trống rỗng không có gì đẹp đẽ, Trương Vệ Đông hai mắt quét một vòng là coi như nhìn xong, sau đó chính là ăn cơm rồi đi mua sắm.
Trương Vệ Đông đem hành lý đặt ở phòng ngủ, sau đó ra cửa, chậm rãi đi xuống lầu.
Trường đại học Ngô Châu rất thoáng mát, không khí cũng trong lành. Phía sau trường học có một núi nhỏ cao hơn trăm mét, trong sân trường có thể thấy khắp nơi đều có cỏ xanh cùng với cây Thủy Sam cao to, chính giữa trường học còn có một cái hồ chừng một trăm mẫu, trong hồ còn có hòn đảo nho nhỏ, có một cây cầu nối liền với đảo giữa hồ. Dưới trời chiều, vài chiếc thuyền nhỏ nhộn nhịp ở giữa hồ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười khúc khích tươi trẻ.
Đi ở đường rừng rậm trong sân trường, nhớ tới từ hôm nay mình sẽ bắt đầu sống ở nơi xinh đẹp này, hoàn cảnh thanh tĩnh hợp lòng người làm công tác khoa học và giảng dạy, bước chân Trương Vệ Đông không khỏi trở nên nhẹ nhàng. Chỉ là khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy một cái bóng lưng quen thuộc thì bước chân của hắn bỗng dưng chậm lại, nhớ đến sau này làm hàng xóm cùng người con gái kia, khóe miệng theo bản năng mà hiện lên một tia bất đắc dĩ cười khổ, tuy vậy trong đầu đồng thời hiện lên hai khối sừng sững hừng hực, tròn trịa dũng mãnh.
Chắc là do giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mẫn cảm, Trương Vệ Đông cách cô gái kia ít nhất hai mươi mét, hơn nữa vì là người tu luyện, bước chân của Trương Vệ Đông có thể nói là đạp tuyết vô ngân, không có một chút âm thanh nào. Nhưng cô gái này hình như cảm ứng được Trương Vệ Đông, đột nhiên quay đầu tàn bạo lườm hắn một cái, sau đó trong mũi tràn ra một tiếng hừ lạnh dày đặc mùi thuốc súng, một lần nữa nghiêng đầu tiếp tục đi về phía trước.
Trương Vệ Đông thấy người phụ nữ kia bộ mặt hung tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, khóe miệng cười khổ lại càng dày đặc mấy phần. Con gái quả nhiên là con cọp, chọc không được a.
Nhưng bị cô gái đó mạnh mẽ lườm một cái, ánh mắt Trương Vệ Đông không tự chủ mà bị nàng hấp dẫn hoàn toàn.
Vóc dáng gần một mét bảy, hai chân được quần jean bó sát, có vẻ đặc biệt thon dài tròn trịa, cái mông nhỏ xinh xinh, theo bước chân uốn éo tràn ngập mê hoặc thanh xuân, khiến người ta hận không thể tiến lên nhẹ nhàng vỗ một cái.
Trương Vệ Đông lúc này mới phát hiện cô gái mà mình trong lúc vô tình đã đắc tội, không chỉ có bộ ngực cao thẳng, nhìn từ sau lưng dĩ nhiên cũng thướt tha yêu kiều như vậy, chính là kiểu con gái ngực tấn công mông phòng thủ* mà đàn ông tha thiết ước mơ.
Nghĩ đến ngực tấn công mông phòng thủ, Trương Vệ Đông không khỏi cẩn thận nghiên cứu lại một lần dung mạo của cô gái kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.