Chương 6: Trả thù
Đoạn Kiều Tàn Tuyết
30/12/2013
Lông mày không đậm không nhạt, mắt to tròn trong suốt như nước mùa thu,
lông mi hơi cong, mũi ngọc thẳng tắp tinh xảo như băng điêu ngọc trác,
môi đỏ gợi cảm ẩm ướt mềm mại, người mình đắc tội lần này không chỉ là
một vị có vóc người cao gầy gợi cảm, mà còn là một cô gái có gương mặt
xinh đẹp, cũng không biết cô gái xinh đẹp này trong trường có bao nhiêu
hộ hoa sứ giả đây, Trương Vệ Đông không khỏi hơi lắc đầu, khóe miệng
cười khổ dày thêm mấy phần. Nhớ năm đó học đại học, bạn chung phòng của
hắn là Hồ Chí Dũng trong lúc vô tình đắc tội với một người đẹp cấp
trường, không chỉ có trở thành công địch của tất cả nam sinh, liền ngay
cả mấy người bạn chung phòng cũng dọn dẹp hắn "vô cùng tàn ác". Đối với
chuyện giống hệt này, Trương Vệ Đông ký ức vẫn chưa phai mờ. Không nghĩ
tới, mình vừa mới đến trường thì liền đắc tội một người đẹp như vậy, hơn nữa còn nhìn thấy hai tòa đỉnh cao trước ngực của nàng.
Quên đi, binh đến tướng đỡ nước đến đất ngăn, ta là người tu chân mà, sợ gì chứ! Trương Vệ Đông giương mắt không hề kiêng kị mạnh mẽ quét tới cái mông mây mẩy kia mà nói thầm.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng khi người đẹp ở ngã ba rẽ một cái hướng về phía căng tin đi đến thì Trương Vệ Đông vẫn lựa chọn đi hướng cửa lớn của trường học.
Hắn chọn ra ngoài ăn cơm tiệm.
Trương Vệ Đông vừa đi ra khỏi cửa trường, Tiểu Đao ngồi ở bên trong chiếc xe màu vàng liền phát hiện ra hắn, hai mắt bắn ra ánh sáng hung ác.
"Hừ, điếc không sợ súng!" gần như như cùng lúc đó, khóe mắt Trương Vệ Đông liếc nhẹ qua chiếc xe màu vàng ở phía xa xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gằn xem thường, bước chân không hề đình chỉ tiếp tục đi về phía trước theo con đường Đông Tân.
Khu chí tôn bên trong trung tâm giải trí đông thành, trong một phòng xoa bóp ở lầu ba.
Hổ ca ăn mặc quần soóc nằm nhoài ra trên chiếc giường trắng như tuyết, hai bên trái phải có hai người nữ thợ đấm bóp mặc áo lót trắng và váy ngắn đang bóp vai cho hắn.
Hai cô gái đấm bóp mặc áo lót bó sát người làm lộ bầu ngực tròn trịa, bên dưới cái váy ngắn là một cặp đùi trắng nõn, chân dài tròn trịa, phối hợp với bộ ngực cao cùng giày xăng-đan làm cho hai cô gái đấm bóp tràn đầy mị lực mê hoặc.
Tuy nhiên sắc tâm của Hổ ca hôm nay không còn như xưa, cũng không có giở trò khám phá trên hai cô gái, hai tay chỉ là trong lúc vô ý sờ sờ lên bờ mông tròn trịa của hai nàng.
"Làm sao mà hôm nay trên xe lửa lại gặp được một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy? Để ngươi đối với những người phụ nữ khác đều không còn hứng thú nữa rồi!" người đàn ông nằm sát vách liếc Hổ ca một chút, cười nói.
Người đàn ông này khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu tóc phiêu dật, khổ người so với Hổ ca thì chênh lệch không nhỏ, nhưng bắp thịt toàn thân rắn chắc, đường nét rõ ràng, giống như một con báo săn. Hai tay của hắn so với người thường dài hơn một chút, bàn tay cũng lớn hơn tay người thường, trên đó dày đặc vết chai sạn.
Hắn chính là lão đại của Hổ ca, thiết thủ Đỗ Uy lão đại đảng Phi Xa rất có tiếng tăm ở khu đông thành, nắm giữ vài quán bar, nhà nghỉ ở đông thành. Đỗ Uy luyện qua quyền, trước đây còn đánh hạ cả Hắc quyền, là một người hung ác.
"Cô gái kia, khí chất cùng Tuyên Huyên ngôi sao điện ảnh Hồng Kông có thể tương đương nhau, nhưng tướng mạo còn muốn đẹp hơn Tuyên Huyên, vóc người càng đầy đủ hơn nữa." Hổ ca thấy thiết thủ lộ vẻ hứng thú, hai mắt không khỏi đột nhiên sáng lên, hai tay mạnh mẽ bóp về cái mông của thợ đấm bóp bắt mạnh hai lần.
"Khó trách tiểu tử ngươi hôm nay thành thật như thế, ngay cả ta nghe ngươi nói cũng thấy ngứa ngáy trong lòng." thiết thủ cười nói.
Giữa lúc đó, nhạc chuông điện thoại di động Hổ ca vang lên.
"Hổ ca, thằng nhóc kia ra rồi." tiểu Đao nhìn bóng lưng Trương Vệ Đông đi xa bèn gọi điện thoại cho Hổ ca.
"Theo dói sát hắn, chờ tối nay trừng trị nó!" Hổ ca nghe vậy đột nhiên vươn mình một cái, hai nữ đấm bóp sợ đến mức lùi lại hai bước.
"Là thằng sinh viên đại học phá chuyện tốt của ngươi hả?" nụ cười trên mặt thiết thủ thu lại, hỏi nhàn nhạt.
"Đúng thế." Hổ ca cúp điện thoại, trong ánh mắt phức tạp bắn ra cả sự cừu hận lẫn sợ hãi.
"Thằng sinh viên đại học đó thật sự rất lợi hại phải không?" thiết thủ từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, đối với ánh mặt của người khác có cảm giác rất nhạy bén. Hắn có thể thấy được Hổ ca vừa hận vừa sợ tên sinh viên đại học kia.
"Khặc khặc, lão đại..." Hổ ca bị thiết thủ hỏi nên mặt liền hiện ra dáng vẻ lúng túng, có thể thiết thủ là lão đại của hắn, lão đại mở miệng hắn không thể không thành thật trả lời.
"Các ngươi ra ngoài trước đi!" ánh mắt thiết thủ thật sự rất chuẩn, lập tức nhìn ra sự lúng túng của Hổ ca, hướng về thợ đấm bóp phất phất tay.
Bốn cô thợ đấm bóp nghe vậy liền nhấc mông rời khỏi gian phòng, chỉ là trên mặt mỗi người đều có vẻ hiếu kỳ. Ở trong này lâu rồi, các nàng mỗi người đều biến thành tinh, đương nhiên nghe được Hổ ca chịu thiệt thòi lớn dưới tay một sinh viên đại học. Nhưng mà một sinh viên đại học làm sao đánh thắng được Hổ ca đây? Chỉ nhìn cái mặt thôi đủ hù chết người rồi, đừng nói chi hắn là tay chân đắc lực có tiếng ở khu đông thành.
"Tiểu tử kia khí lực rất lớn, có thể nhấc cả người ta lên ném đi!" thấy bốn nữ thợ đấm bóp đã rời khỏi, Hổ ca mới ngượng ngùng nói, cái mặt tràn ngập vẻ dữ tợn có chút đỏ lên.
Cũng khó trách, một người to cao như vậy, dĩ nhiên ở trên xe lửa bị người ta ném đi, tin này nếu bị người giang hồ biết, mặt mũi Hổ ca sẽ mất hết.
"Cái gì? Đem cả người ngươi nhấc lên ném đi?" thiết thủ nghe vậy cả người ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Hổ ca khó tin.
Cao một mét chín, nặng hai trăm ký, coi như cánh tay thiết thủ mạnh hơn nữa, cũng tự nhận không có cách nào làm được.
Thấy thiết thủ chằm chằm nhìn mình, cơ nhục trên mặt Hổ ca giật giật, cuối cùng vẫn nặng nề gật đầu.
"Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng muốn đi gặp tên sinh viên đại học này." thiết thủ thấy Hổ ca trịnh trọng gật đầu, cặp mắt thanh tú đột nhiên bừng lên ý chí chiến đấu dày đặc, trầm giọng nói.
Trương Vệ Đông ở quán mì Lan Châu ăn mì xào thịt bò, đầu tiên chạy đến cửa hàng thiết bị điện Tô Ninh cách trường học ba con đường mua một cái máy giặt lớn cùng máy điều hòa, hai thứ này đều phải chờ đến mai người ta mới có thể mang đến nhà.
Ra khỏi cửa hàng thiết bị điện Tô Ninh, Trương Vệ Đông lại chạy đến chợ Liên Hoa gần đó mua giá áo, dép, khăn mặt, bàn chải đánh răng, vân..vân...một chút đồ dùng hàng ngày, còn có ghế, bàn, giường gỗ...các món đồ lớn hơn, chỉ là các món này cũng phải chờ ngày mai người ta mới mang đến nhà.
Dù những thứ to lớn đều là ngày mai người bán mang tới nhà, nhưng sau khi Trương Vệ Đông rời khỏi chợ Liên Hoa thì trên tay vẫn có bọc lớn bọc nhỏ một đống lớn.
Rời khỏi chợ Liên Hoa, sắc trời đã tối hẳn, Trương Vệ Đông đứng bên lề đường nhìn bọc lớn bọc nhỏ trong tay, nghĩ lại lần này mua sắm một chuyến lớn, đã gần như đem toàn bộ vốn liếng tích cóp để dành tiêu xài hết sạch, tiền lương ở trường học lại không biết bao giờ mới có, rốt cục từ bỏ ý nghĩ gọi taxi, mang theo bọc nhỏ bọc lớn đi về phía trường học.
Đồ vật trong tay tuy rằng rất nhiều, nhưng chỉ có nhiêu đây thôi thì trong tay Trương Vệ Đông cũng nhẹ như bông mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới, vì lẽ đó mà dù tay xách nách mang nhưng bước đi của Trương Vệ Đông cũng như bay, chỉ chốc lát liền rời xa khu trung tâm, đi tới một khoảng công trường đang ngổn ngang vật liệu xây dựng.
Bởi vì buổi tối, công trường không có thi công, nhà dân chung quanh đa số đều đã tháo dỡ, dưới ánh đèn đường cũng không còn nhìn thấy mấy người, chỉ có một ít cỏ đuôi chó lung lay rung động trước gió dưới ánh đèn đường, có vẻ hơi hoang vu. Tuy nhiên qua khỏi chỗ công trường kiến trúc này thì là một chỗ đèn đuốc sáng choang, cảnh vật phồn hoa. Đó chính là khu trung tâm đại học Ngô Châu cùng với một ít khu dân cư chung quanh.
Ngay khi Trương Vệ Đông đi bộ trên con đường có chút hoang vu này thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe máy nổ vang, mấy chục luồng ánh sáng từ phía sau chiếu lai đây, đem cả con đường dù là hạt cát cũng nhìn thấy rõ.
Trương Vệ Đông hơi nhíu mày, nhưng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục đi con đường của mình.
Quên đi, binh đến tướng đỡ nước đến đất ngăn, ta là người tu chân mà, sợ gì chứ! Trương Vệ Đông giương mắt không hề kiêng kị mạnh mẽ quét tới cái mông mây mẩy kia mà nói thầm.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng khi người đẹp ở ngã ba rẽ một cái hướng về phía căng tin đi đến thì Trương Vệ Đông vẫn lựa chọn đi hướng cửa lớn của trường học.
Hắn chọn ra ngoài ăn cơm tiệm.
Trương Vệ Đông vừa đi ra khỏi cửa trường, Tiểu Đao ngồi ở bên trong chiếc xe màu vàng liền phát hiện ra hắn, hai mắt bắn ra ánh sáng hung ác.
"Hừ, điếc không sợ súng!" gần như như cùng lúc đó, khóe mắt Trương Vệ Đông liếc nhẹ qua chiếc xe màu vàng ở phía xa xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gằn xem thường, bước chân không hề đình chỉ tiếp tục đi về phía trước theo con đường Đông Tân.
Khu chí tôn bên trong trung tâm giải trí đông thành, trong một phòng xoa bóp ở lầu ba.
Hổ ca ăn mặc quần soóc nằm nhoài ra trên chiếc giường trắng như tuyết, hai bên trái phải có hai người nữ thợ đấm bóp mặc áo lót trắng và váy ngắn đang bóp vai cho hắn.
Hai cô gái đấm bóp mặc áo lót bó sát người làm lộ bầu ngực tròn trịa, bên dưới cái váy ngắn là một cặp đùi trắng nõn, chân dài tròn trịa, phối hợp với bộ ngực cao cùng giày xăng-đan làm cho hai cô gái đấm bóp tràn đầy mị lực mê hoặc.
Tuy nhiên sắc tâm của Hổ ca hôm nay không còn như xưa, cũng không có giở trò khám phá trên hai cô gái, hai tay chỉ là trong lúc vô ý sờ sờ lên bờ mông tròn trịa của hai nàng.
"Làm sao mà hôm nay trên xe lửa lại gặp được một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy? Để ngươi đối với những người phụ nữ khác đều không còn hứng thú nữa rồi!" người đàn ông nằm sát vách liếc Hổ ca một chút, cười nói.
Người đàn ông này khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu tóc phiêu dật, khổ người so với Hổ ca thì chênh lệch không nhỏ, nhưng bắp thịt toàn thân rắn chắc, đường nét rõ ràng, giống như một con báo săn. Hai tay của hắn so với người thường dài hơn một chút, bàn tay cũng lớn hơn tay người thường, trên đó dày đặc vết chai sạn.
Hắn chính là lão đại của Hổ ca, thiết thủ Đỗ Uy lão đại đảng Phi Xa rất có tiếng tăm ở khu đông thành, nắm giữ vài quán bar, nhà nghỉ ở đông thành. Đỗ Uy luyện qua quyền, trước đây còn đánh hạ cả Hắc quyền, là một người hung ác.
"Cô gái kia, khí chất cùng Tuyên Huyên ngôi sao điện ảnh Hồng Kông có thể tương đương nhau, nhưng tướng mạo còn muốn đẹp hơn Tuyên Huyên, vóc người càng đầy đủ hơn nữa." Hổ ca thấy thiết thủ lộ vẻ hứng thú, hai mắt không khỏi đột nhiên sáng lên, hai tay mạnh mẽ bóp về cái mông của thợ đấm bóp bắt mạnh hai lần.
"Khó trách tiểu tử ngươi hôm nay thành thật như thế, ngay cả ta nghe ngươi nói cũng thấy ngứa ngáy trong lòng." thiết thủ cười nói.
Giữa lúc đó, nhạc chuông điện thoại di động Hổ ca vang lên.
"Hổ ca, thằng nhóc kia ra rồi." tiểu Đao nhìn bóng lưng Trương Vệ Đông đi xa bèn gọi điện thoại cho Hổ ca.
"Theo dói sát hắn, chờ tối nay trừng trị nó!" Hổ ca nghe vậy đột nhiên vươn mình một cái, hai nữ đấm bóp sợ đến mức lùi lại hai bước.
"Là thằng sinh viên đại học phá chuyện tốt của ngươi hả?" nụ cười trên mặt thiết thủ thu lại, hỏi nhàn nhạt.
"Đúng thế." Hổ ca cúp điện thoại, trong ánh mắt phức tạp bắn ra cả sự cừu hận lẫn sợ hãi.
"Thằng sinh viên đại học đó thật sự rất lợi hại phải không?" thiết thủ từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, đối với ánh mặt của người khác có cảm giác rất nhạy bén. Hắn có thể thấy được Hổ ca vừa hận vừa sợ tên sinh viên đại học kia.
"Khặc khặc, lão đại..." Hổ ca bị thiết thủ hỏi nên mặt liền hiện ra dáng vẻ lúng túng, có thể thiết thủ là lão đại của hắn, lão đại mở miệng hắn không thể không thành thật trả lời.
"Các ngươi ra ngoài trước đi!" ánh mắt thiết thủ thật sự rất chuẩn, lập tức nhìn ra sự lúng túng của Hổ ca, hướng về thợ đấm bóp phất phất tay.
Bốn cô thợ đấm bóp nghe vậy liền nhấc mông rời khỏi gian phòng, chỉ là trên mặt mỗi người đều có vẻ hiếu kỳ. Ở trong này lâu rồi, các nàng mỗi người đều biến thành tinh, đương nhiên nghe được Hổ ca chịu thiệt thòi lớn dưới tay một sinh viên đại học. Nhưng mà một sinh viên đại học làm sao đánh thắng được Hổ ca đây? Chỉ nhìn cái mặt thôi đủ hù chết người rồi, đừng nói chi hắn là tay chân đắc lực có tiếng ở khu đông thành.
"Tiểu tử kia khí lực rất lớn, có thể nhấc cả người ta lên ném đi!" thấy bốn nữ thợ đấm bóp đã rời khỏi, Hổ ca mới ngượng ngùng nói, cái mặt tràn ngập vẻ dữ tợn có chút đỏ lên.
Cũng khó trách, một người to cao như vậy, dĩ nhiên ở trên xe lửa bị người ta ném đi, tin này nếu bị người giang hồ biết, mặt mũi Hổ ca sẽ mất hết.
"Cái gì? Đem cả người ngươi nhấc lên ném đi?" thiết thủ nghe vậy cả người ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Hổ ca khó tin.
Cao một mét chín, nặng hai trăm ký, coi như cánh tay thiết thủ mạnh hơn nữa, cũng tự nhận không có cách nào làm được.
Thấy thiết thủ chằm chằm nhìn mình, cơ nhục trên mặt Hổ ca giật giật, cuối cùng vẫn nặng nề gật đầu.
"Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng muốn đi gặp tên sinh viên đại học này." thiết thủ thấy Hổ ca trịnh trọng gật đầu, cặp mắt thanh tú đột nhiên bừng lên ý chí chiến đấu dày đặc, trầm giọng nói.
Trương Vệ Đông ở quán mì Lan Châu ăn mì xào thịt bò, đầu tiên chạy đến cửa hàng thiết bị điện Tô Ninh cách trường học ba con đường mua một cái máy giặt lớn cùng máy điều hòa, hai thứ này đều phải chờ đến mai người ta mới có thể mang đến nhà.
Ra khỏi cửa hàng thiết bị điện Tô Ninh, Trương Vệ Đông lại chạy đến chợ Liên Hoa gần đó mua giá áo, dép, khăn mặt, bàn chải đánh răng, vân..vân...một chút đồ dùng hàng ngày, còn có ghế, bàn, giường gỗ...các món đồ lớn hơn, chỉ là các món này cũng phải chờ ngày mai người ta mới mang đến nhà.
Dù những thứ to lớn đều là ngày mai người bán mang tới nhà, nhưng sau khi Trương Vệ Đông rời khỏi chợ Liên Hoa thì trên tay vẫn có bọc lớn bọc nhỏ một đống lớn.
Rời khỏi chợ Liên Hoa, sắc trời đã tối hẳn, Trương Vệ Đông đứng bên lề đường nhìn bọc lớn bọc nhỏ trong tay, nghĩ lại lần này mua sắm một chuyến lớn, đã gần như đem toàn bộ vốn liếng tích cóp để dành tiêu xài hết sạch, tiền lương ở trường học lại không biết bao giờ mới có, rốt cục từ bỏ ý nghĩ gọi taxi, mang theo bọc nhỏ bọc lớn đi về phía trường học.
Đồ vật trong tay tuy rằng rất nhiều, nhưng chỉ có nhiêu đây thôi thì trong tay Trương Vệ Đông cũng nhẹ như bông mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới, vì lẽ đó mà dù tay xách nách mang nhưng bước đi của Trương Vệ Đông cũng như bay, chỉ chốc lát liền rời xa khu trung tâm, đi tới một khoảng công trường đang ngổn ngang vật liệu xây dựng.
Bởi vì buổi tối, công trường không có thi công, nhà dân chung quanh đa số đều đã tháo dỡ, dưới ánh đèn đường cũng không còn nhìn thấy mấy người, chỉ có một ít cỏ đuôi chó lung lay rung động trước gió dưới ánh đèn đường, có vẻ hơi hoang vu. Tuy nhiên qua khỏi chỗ công trường kiến trúc này thì là một chỗ đèn đuốc sáng choang, cảnh vật phồn hoa. Đó chính là khu trung tâm đại học Ngô Châu cùng với một ít khu dân cư chung quanh.
Ngay khi Trương Vệ Đông đi bộ trên con đường có chút hoang vu này thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe máy nổ vang, mấy chục luồng ánh sáng từ phía sau chiếu lai đây, đem cả con đường dù là hạt cát cũng nhìn thấy rõ.
Trương Vệ Đông hơi nhíu mày, nhưng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục đi con đường của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.