Chương 2: Ác Ma
Linh Lạc Thành Nê
15/02/2021
Edit: Thư.
Beta: Ly.
Đôi mắt Anna trừng lớn, môi cô run rẩy không phải vì kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng), mà là vì hoảng sợ.
Nước mắt vì đau đớn mà chảy ra làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, vậy nên cô không thể thấy rõ hình dáng của người đàn ông trước mắt, cô chỉ biết đối phương là một thiếu niên có giọng nói rất dễ nghe.
Khi bị đối phương bế kiểu công chúa lên xe ngựa, cô cũng không hề hoảng sợ, chỉ là đầu gối cô bị thương, lại gặp phải kinh hãi, vẫn chưa kịp phản ứng.
Khi cô lau nước mắt, người đàn ông kia cũng đồng thời cầu hôn cô.
Cô không kịp kinh ngạc, bởi vì khi tầm mắt cô khôi phục, cô đã nhìn thấy một chuyện xuýt chút nữa làm cô không nhịn được mà hét lên.
— Trong thân thể người đàn ông anh tuấn này lại ẩn dấu một con Ác Ma với cặp sừng to lớn!
Anna xuyên tới dị giới cũng đã được vài ngày. Cô biết thế giới này có pháp sư biết pháp thuật, Ác Ma cũng không chỉ tồn tại trong những câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa.
Nhưng mấy cái nhân tố siêu nhiên đó đều cách xa cô quá, khiến cô luôn không cảm thấy chân thật. Cho đến hôm nay, cô nhìn thấy một tên Ác Ma sống sờ sờ, nhập vào cơ thể của một thiếu niên anh tuấn, đã vậy hắn còn cầu hôn cô!
Thân thể Anna xuyên vào ở thế giới này tuy cũng coi như là xinh đẹp, nhưng chắc chắn không thể có lý do để một tên Ác Ma nhất kiến chung tình. Như vậy, Ác Ma cầu hôn cô chỉ có một lý do — hắn nhìn trúng linh hồn cô, hắn muốn dùng cách để cô chấp nhận lời cầu hôn của hắn rồi lừa cô ký khế ước!
Từ nhỏ Anna đã xem những câu chuyện xưa trong 《ngàn lẻ một đêm》,《y tác ngụ ngôn》 mà lớn, cô biết phần lớn những người ký kết khế ước với Ác Ma đều không có kết cục tốt.
“Tôi từ chối.”
Anna mang theo sợ hãi và kỳ vọng yếu ớt nói ra đáp án của mình.
Đến khi đối phương vì lời từ chối của cô mà giận tái mặt, nỗi sợ trong lòng cô đã muốn xé nát cổ họng.
Ác Ma này sẽ không vì thẹn quá hóa giận mà giết cô chứ?
Cô tuyệt vọng mà nghĩ, đã chết một lần, cô sẽ trở về thế giới cũ sao?
Sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi, Rotgar cho rằng đối phương không nghe hiểu ý của hắn.
“Tiểu thư xinh đẹp, có lẽ tôi nói còn chưa đủ rõ ràng. Tôi không muốn em làm tình nhân của tôi, mà hy vọng em gả cho tôi trước sự chứng kiến của mục sư, mang họ của tôi, trở thành Wilson phu nhân.” Rotgar áp xuống sự không kiên nhẫn trong lòng, vẫn sử dụng ký ức của Parish như cũ.
Mặc dù hắn tự nhận hắn đủ khả năng khắc chế, nhưng vì không đạt được mục đích, giọng nói hắn không tránh được mang theo vài phần sát ý.
…… Thế này thật quá đáng sợ rồi!
Anna run run, nếu cô tiếp tục từ chối, hắn thật sự sẽ giết cô sao?
Nhưng nếu cô đồng ý với hắn, kết cục của cô còn thảm hơn cái chết!
Anna cúi đầu, đôi tay cô sợ hãi mà nắm chặt lấy làn váy, đốt ngón tay nho nhỏ trắng lên, cô trầm mặc trong thời gian ngắn ngủi lại không có lựa chọn nào khác, tuyệt vọng mà trả lời: “Tôi…… Từ chối.”
Ngay sau đó, ác ý mãnh liệt trong xe ngựa làm cả người Anna cứng đờ, cô không dám ngẩng đầu nhìn đối phương, không dám hé răng nói một lời.
Cô yên lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng sau khi cô chết còn có thể về hiện đại.
Rotgar thiếu chút nữa không nhịn được động thủ.
Được lắm, hắn còn định chờ cô đồng ý rồi cho cô chết thoải mái, không nghĩ tới cô còn lãng phí thời gian chơi trò xiếc lạt mềm buộc chặt với hắn.
Nếu không phải đã đồng ý với Ba Lan không dùng thủ đoạn, hắn sẽ bóp cổ cô đến khi cô đồng ý thì thôi, khiến cho cô trước khi chết biết hành vi trêu đùa một đại công tước dưới vực sâu là ngu xuẩn thế nào.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi là một thân sĩ. Mặc tôi vô cùng ái mộ em, nhưng nếu em không chấp nhận lời cầu hôn của tôi, tôi đây đành phải nhịn đau thương mà để em tự do vậy.”
Khi nói những lời này, trên mặt Rotgar đã không còn ý cười.
Đây là cơ hội cuối cùng hắn cho người phụ nữ này.
Nếu cô còn dám tiếp tục trêu đùa hắn, nói “Cảm ơn”. Hắn lập tức sẽ cho cô sống sống đến cực thọ rồi chết tại nhà. Đặc biệt mỗi một ngày trước khi chết, cô sẽ đều nhận được sự tra tấn của hắn.
Anna nghe được lời Ác Ma mà ngẩn người.
“Thả em tự do”……
Còn có chuyện tốt như vậy á?!
Nghe xong, Anna càng kiên định, cô ngẩng đầu nhìn đối phương. Xong vì thấy bộ dáng Ác Ma dưới cơ thể thiếu niên anh tuấn lại hoảng sợ cúi đầu.
“Tôi… Không xứng với ngài, tôi xin từ chối.” Cô cắn chặt răng, cố gắng nhẹ nhàng nói.
Rotgar lâm vào trầm mặc.
Cho nên, lâu lắm rồi hắn không đến thế giới loài người, đám người này đã biến thành bộ dáng hắn không nhận ra nổi này?
Hắn nhìn người phụ nữ loài người đang cúi đầu, đôi tay cô nắm góc váy nổi lên cả gân xanh. Hắn phải cố gắng lắm mới khống chế được không bóp chặt cổ cô khi nghe cô trả lời.
Nếu hắn đã đồng ý với Ba Lan, thì sẽ không thất hứa.
“Em đang sống ở đâu? Tôi đưa em về nhà.” Rotgar gằn từng chữ một mà nói.
Nghe được lời Ác Ma nói, Anna cảm nhận được ác ý không thể che dấu được trong đó, cô sợ sắp khóc rồi.
Ác Ma nói muốn đưa cô về nhà! Là nhà tu chạy được, chùa vẫn đứng yên (*) ư?
(*) 跑得了和尚跑不了庙: Thành ngữ Trung Quốc, mang ý có thể trốn được một lúc lại không trốn được cả đời.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô không thể không về nhà, vậy một tên Ác Ma muốn biết nhà cô còn không dễ sao?
“Nhà tôi ở hẻm Thạch Lựu, ngài đưa tôi đến đầu hẻm là được.” Anna thấp giọng trả lời, giọng điệu thập phần cung kính.
Nếu không phản kháng được, vậy đành chấp nhận thôi…
Rotgar không rõ hẻm Thạch Lựu ở đâu, nhưng hắn gõ gõ vách tường xe: “Nghe thấy không?”
Cách âm của chiếc xe ngựa này thật sự quá kém, hai người bên ngoài thật ra có thể nghe được đại khái cuộc đối thoại trong xe. Tên đánh xe nghe vậy lập tức nói: “Vâng, thiếu gia Parish!”
Bốn bánh xe bắt đầu khởi động. Tên đánh xe điều khiển con ngựa còn tên nam hầu vẫn luôn im lặng. Trong xe yên tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy tiếng xe ngựa chạy lộc cộc lộc cộc và tiếng người ngoài phố xá ồn ào truyền vào.
Anna cúi đầu không nói lời nào, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn vị “thiếu gia Parish ” kia, cô sợ ánh mắt và vẻ mặt của mình sẽ để lộ ra cái gì đó.
Chờ về đến nhà thì tốt rồi, chờ về đến nhà là ổn……
Đến khi cô xuống xe ở một chỗ cách hẻm Thạch Lựu không xa, “Parish thiếu gia” cũng chưa nói gì. Cửa xe ngựa đóng lại, rất nhanh xe đã biến mất trong tầm mắt Anna. Cô nhìn đầu gối bị đẩy ngã chảy máu, khập khiễng đi vào trong hẻm nhỏ.
Nói gì mà muốn chăm sóc vết thương cho cô, kết quả cả miệng vết thương cũng không xử lý. Cô biết ngay tên Ác Ma kia có gì kỳ kỳ mà. May mà cô quyết đoán, đã không đồng ý với hắn, còn không để hắn phát hiện ra cô có thể nhìn ra thân phận của hắn.
Cô tin, mấy chuyện kiểu Ác Ma bám vào người này không thể để một người bình thường phát hiện. Có lẽ đây là năng lực khi cô xuyên qua có được, tuyệt đối không thể để Ác Ma biết.
Hẻm Thạch Lựu ở phía tây Lam Thạch Thành, tuy nơi đây không tính là xóm nghèo nhưng cũng chẳng khác biệt mấy. Anna cố ý xuống xe trước, miễn cho xe ngựa xa hoa làm mọi người xôn xao.
Cô vừa mới bước vào được hai bước đã thấy có người nhỏ giọng khóc nức nở. Cô nghe tiếng nhìn về phía âm thanh thấy đứa nhóc mới tám chín tuổi đang cực lực khóc. Trên người bé chỗ nào cũng có vết thương lớn bé cũ cũ mới mới. Nghe thấy có động tĩnh, đứa bé ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nâu tràn đầy kinh hoảng.
Anna mím môi, dời tầm mắt sau đó yên lặng đi qua.
Đứa nhỏ này là con trai đồ tể Bobby. Cô biết cậu ta lại bị cha mình đánh. Trước khi cô xuyên tới, chỉ cần Bobby say rượu sẽ đánh vợ của gã ta đến mức không xuống được giường. Sau khi cô xuyên qua cũng bắt gặp một lần Bobby đánh con, lúc đó cô còn khờ dại đi ngăn cản, chẳng những không thể ngăn Bobby đánh người, còn bị Bobby đẩy ngã.
Thời đại khác, mọi thứ cũng có khác biệt, người xung quanh cô sớm đã chết lặng với chuyện này. Vợ và con cái đều là vật trong tay chủ nhà, cho dù họ bị đánh chết, cũng không ai quản. Bọn họ đã dùng hết toàn lực để sinh tồn, căn bản không thể quan tâm sống chết của người khác.
Cô nhóc Anna xuyên vào năm nay 17 tuổi. Cô bé chỉ là thường dân bình thường, trong nhà ngoại trừ cô và cha mẹ còn có hai đứa em trai, một đứa em gái. Người trong nhà tuy không đến mức đói bụng, nhưng cũng chỉ vừa đủ ấm no thôi.
Thời đại này trình độ sản xuất khá giống thời Trung cổ mà cô biết. Những nguyên tố siêu nhiên như pháp sư pháp thuật đều tồn tại, nhưng rất ít thấy, ít nhất cô xuyên tới mấy ngày nay, cũng chưa từng thấy qua. Cho đến vừa rồi cô gặp được cái tên có đôi sừng dài kia, không biết vì sao lại dây dưa với Ác Ma đó.
Anna kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên thân, nhưng phần ký ức này giống như cô học ngoại ngữ, vẫn có phần ngăn cách nhất định. Thậm chí cô đến đây mơ mơ hồ hồ cả một ngày mới có thể lưu loát nói chuyện.
Cô không biết bản thân vì sao lại tới đây, cũng không biết làm thế nào mới có thể trở về. Sau khi sa sút tinh thần hai ngày cô mới vực dậy được tinh thần, ít nhất trước tiên cô muốn sống sót ở cái thời đại xa lạ này.
Tới tận bây giờ, đột nhiên Anna mới nhớ tới, vừa rồi người bị Ác Ma bám vào người hình như là con trai của lãnh chủ Lam Thạch Thành - bá tước Wilson, tất cả mọi người đều gọi hắn là thiếu gia Parish.
Sự sợ hãi Ác Ma kia mang đến đã đánh sâu vào tâm trí cô. Lúc ấy thậm chí cô không rảnh chú ý tới con trai của lãnh chúa vừa tuổi trẻ lại anh tuấn.
Cô nhịn không được cảm thấy mình may mắn. May mà cô cơ trí, không mắc mưu mà ký kết khế ước với Ác Ma, bằng không kết quả của vị thiếu gia Parish kia chính là tương lai của cô.
*
Ban đầu Rotgar vô cùng tự tin có thể thắng được vụ cược này, nhưng lần đầu tiên ra tay đã thất bại thảm hại làm hắn có chút nghi hoặc, có phải người của thế giới này đã thay đổi hay không?
Xe ngựa trở lại Phủ thành chủ Lam Thạch Thành của Bá Tước Wilson. Rotgar xoá ký ức về mọi việc hôm nay của Parish, đủ để không khiến người ta nghi ngờ.
Khi đi ngang qua hoa viên của Bá Tước phủ, một thị nữ tóc vàng có chút ấn tượng trong trí nhớ của Parish đang tưới hoa. Nhìn thấy hắn, thị nữ dáng dấp cao gầy kia lập tức buông ô doa, kéo váy hành lễ: “Chúc một ngày tốt lành, thiếu gia Parish!”
Rotgar bước đến, tìm trong ký ức Parish, mỉm cười nói: “Abigail, cô có bằng lòng ……”
Nghe thiếu gia anh tuấn mê người dùng giọng nói tràn ngập từ tính gọi tên của mình, Abigail kích động sắp ngất xỉu. Đôi tay cô ta ôm lấy mặt mình, kích động mà thét lên: “Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý! Thiếu gia Parish, ngài có thể làm gì tôi cũng được!”
Nụ cười trên mặt Rotgar nhanh chóng biến mất, hắn chán ghét lui về phía sau một bước nhỏ, như sợ dính phải thứ bẩn thỉu gì đó.
Nhưng cùng lúc đó, hắn lại có một loại cảm giác thỏa mãn khi mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo.
Đây mới là thế giới loài người mà hắn từng biết, là phụ nữ loài người mà hắn ghê tởm.
Cho nên, cái người phụ nữ cố ý tránh xa hắn kia đến cùng là chuyện thế nào?
Beta: Ly.
Đôi mắt Anna trừng lớn, môi cô run rẩy không phải vì kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng), mà là vì hoảng sợ.
Nước mắt vì đau đớn mà chảy ra làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, vậy nên cô không thể thấy rõ hình dáng của người đàn ông trước mắt, cô chỉ biết đối phương là một thiếu niên có giọng nói rất dễ nghe.
Khi bị đối phương bế kiểu công chúa lên xe ngựa, cô cũng không hề hoảng sợ, chỉ là đầu gối cô bị thương, lại gặp phải kinh hãi, vẫn chưa kịp phản ứng.
Khi cô lau nước mắt, người đàn ông kia cũng đồng thời cầu hôn cô.
Cô không kịp kinh ngạc, bởi vì khi tầm mắt cô khôi phục, cô đã nhìn thấy một chuyện xuýt chút nữa làm cô không nhịn được mà hét lên.
— Trong thân thể người đàn ông anh tuấn này lại ẩn dấu một con Ác Ma với cặp sừng to lớn!
Anna xuyên tới dị giới cũng đã được vài ngày. Cô biết thế giới này có pháp sư biết pháp thuật, Ác Ma cũng không chỉ tồn tại trong những câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa.
Nhưng mấy cái nhân tố siêu nhiên đó đều cách xa cô quá, khiến cô luôn không cảm thấy chân thật. Cho đến hôm nay, cô nhìn thấy một tên Ác Ma sống sờ sờ, nhập vào cơ thể của một thiếu niên anh tuấn, đã vậy hắn còn cầu hôn cô!
Thân thể Anna xuyên vào ở thế giới này tuy cũng coi như là xinh đẹp, nhưng chắc chắn không thể có lý do để một tên Ác Ma nhất kiến chung tình. Như vậy, Ác Ma cầu hôn cô chỉ có một lý do — hắn nhìn trúng linh hồn cô, hắn muốn dùng cách để cô chấp nhận lời cầu hôn của hắn rồi lừa cô ký khế ước!
Từ nhỏ Anna đã xem những câu chuyện xưa trong 《ngàn lẻ một đêm》,《y tác ngụ ngôn》 mà lớn, cô biết phần lớn những người ký kết khế ước với Ác Ma đều không có kết cục tốt.
“Tôi từ chối.”
Anna mang theo sợ hãi và kỳ vọng yếu ớt nói ra đáp án của mình.
Đến khi đối phương vì lời từ chối của cô mà giận tái mặt, nỗi sợ trong lòng cô đã muốn xé nát cổ họng.
Ác Ma này sẽ không vì thẹn quá hóa giận mà giết cô chứ?
Cô tuyệt vọng mà nghĩ, đã chết một lần, cô sẽ trở về thế giới cũ sao?
Sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi, Rotgar cho rằng đối phương không nghe hiểu ý của hắn.
“Tiểu thư xinh đẹp, có lẽ tôi nói còn chưa đủ rõ ràng. Tôi không muốn em làm tình nhân của tôi, mà hy vọng em gả cho tôi trước sự chứng kiến của mục sư, mang họ của tôi, trở thành Wilson phu nhân.” Rotgar áp xuống sự không kiên nhẫn trong lòng, vẫn sử dụng ký ức của Parish như cũ.
Mặc dù hắn tự nhận hắn đủ khả năng khắc chế, nhưng vì không đạt được mục đích, giọng nói hắn không tránh được mang theo vài phần sát ý.
…… Thế này thật quá đáng sợ rồi!
Anna run run, nếu cô tiếp tục từ chối, hắn thật sự sẽ giết cô sao?
Nhưng nếu cô đồng ý với hắn, kết cục của cô còn thảm hơn cái chết!
Anna cúi đầu, đôi tay cô sợ hãi mà nắm chặt lấy làn váy, đốt ngón tay nho nhỏ trắng lên, cô trầm mặc trong thời gian ngắn ngủi lại không có lựa chọn nào khác, tuyệt vọng mà trả lời: “Tôi…… Từ chối.”
Ngay sau đó, ác ý mãnh liệt trong xe ngựa làm cả người Anna cứng đờ, cô không dám ngẩng đầu nhìn đối phương, không dám hé răng nói một lời.
Cô yên lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng sau khi cô chết còn có thể về hiện đại.
Rotgar thiếu chút nữa không nhịn được động thủ.
Được lắm, hắn còn định chờ cô đồng ý rồi cho cô chết thoải mái, không nghĩ tới cô còn lãng phí thời gian chơi trò xiếc lạt mềm buộc chặt với hắn.
Nếu không phải đã đồng ý với Ba Lan không dùng thủ đoạn, hắn sẽ bóp cổ cô đến khi cô đồng ý thì thôi, khiến cho cô trước khi chết biết hành vi trêu đùa một đại công tước dưới vực sâu là ngu xuẩn thế nào.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi là một thân sĩ. Mặc tôi vô cùng ái mộ em, nhưng nếu em không chấp nhận lời cầu hôn của tôi, tôi đây đành phải nhịn đau thương mà để em tự do vậy.”
Khi nói những lời này, trên mặt Rotgar đã không còn ý cười.
Đây là cơ hội cuối cùng hắn cho người phụ nữ này.
Nếu cô còn dám tiếp tục trêu đùa hắn, nói “Cảm ơn”. Hắn lập tức sẽ cho cô sống sống đến cực thọ rồi chết tại nhà. Đặc biệt mỗi một ngày trước khi chết, cô sẽ đều nhận được sự tra tấn của hắn.
Anna nghe được lời Ác Ma mà ngẩn người.
“Thả em tự do”……
Còn có chuyện tốt như vậy á?!
Nghe xong, Anna càng kiên định, cô ngẩng đầu nhìn đối phương. Xong vì thấy bộ dáng Ác Ma dưới cơ thể thiếu niên anh tuấn lại hoảng sợ cúi đầu.
“Tôi… Không xứng với ngài, tôi xin từ chối.” Cô cắn chặt răng, cố gắng nhẹ nhàng nói.
Rotgar lâm vào trầm mặc.
Cho nên, lâu lắm rồi hắn không đến thế giới loài người, đám người này đã biến thành bộ dáng hắn không nhận ra nổi này?
Hắn nhìn người phụ nữ loài người đang cúi đầu, đôi tay cô nắm góc váy nổi lên cả gân xanh. Hắn phải cố gắng lắm mới khống chế được không bóp chặt cổ cô khi nghe cô trả lời.
Nếu hắn đã đồng ý với Ba Lan, thì sẽ không thất hứa.
“Em đang sống ở đâu? Tôi đưa em về nhà.” Rotgar gằn từng chữ một mà nói.
Nghe được lời Ác Ma nói, Anna cảm nhận được ác ý không thể che dấu được trong đó, cô sợ sắp khóc rồi.
Ác Ma nói muốn đưa cô về nhà! Là nhà tu chạy được, chùa vẫn đứng yên (*) ư?
(*) 跑得了和尚跑不了庙: Thành ngữ Trung Quốc, mang ý có thể trốn được một lúc lại không trốn được cả đời.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô không thể không về nhà, vậy một tên Ác Ma muốn biết nhà cô còn không dễ sao?
“Nhà tôi ở hẻm Thạch Lựu, ngài đưa tôi đến đầu hẻm là được.” Anna thấp giọng trả lời, giọng điệu thập phần cung kính.
Nếu không phản kháng được, vậy đành chấp nhận thôi…
Rotgar không rõ hẻm Thạch Lựu ở đâu, nhưng hắn gõ gõ vách tường xe: “Nghe thấy không?”
Cách âm của chiếc xe ngựa này thật sự quá kém, hai người bên ngoài thật ra có thể nghe được đại khái cuộc đối thoại trong xe. Tên đánh xe nghe vậy lập tức nói: “Vâng, thiếu gia Parish!”
Bốn bánh xe bắt đầu khởi động. Tên đánh xe điều khiển con ngựa còn tên nam hầu vẫn luôn im lặng. Trong xe yên tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy tiếng xe ngựa chạy lộc cộc lộc cộc và tiếng người ngoài phố xá ồn ào truyền vào.
Anna cúi đầu không nói lời nào, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn vị “thiếu gia Parish ” kia, cô sợ ánh mắt và vẻ mặt của mình sẽ để lộ ra cái gì đó.
Chờ về đến nhà thì tốt rồi, chờ về đến nhà là ổn……
Đến khi cô xuống xe ở một chỗ cách hẻm Thạch Lựu không xa, “Parish thiếu gia” cũng chưa nói gì. Cửa xe ngựa đóng lại, rất nhanh xe đã biến mất trong tầm mắt Anna. Cô nhìn đầu gối bị đẩy ngã chảy máu, khập khiễng đi vào trong hẻm nhỏ.
Nói gì mà muốn chăm sóc vết thương cho cô, kết quả cả miệng vết thương cũng không xử lý. Cô biết ngay tên Ác Ma kia có gì kỳ kỳ mà. May mà cô quyết đoán, đã không đồng ý với hắn, còn không để hắn phát hiện ra cô có thể nhìn ra thân phận của hắn.
Cô tin, mấy chuyện kiểu Ác Ma bám vào người này không thể để một người bình thường phát hiện. Có lẽ đây là năng lực khi cô xuyên qua có được, tuyệt đối không thể để Ác Ma biết.
Hẻm Thạch Lựu ở phía tây Lam Thạch Thành, tuy nơi đây không tính là xóm nghèo nhưng cũng chẳng khác biệt mấy. Anna cố ý xuống xe trước, miễn cho xe ngựa xa hoa làm mọi người xôn xao.
Cô vừa mới bước vào được hai bước đã thấy có người nhỏ giọng khóc nức nở. Cô nghe tiếng nhìn về phía âm thanh thấy đứa nhóc mới tám chín tuổi đang cực lực khóc. Trên người bé chỗ nào cũng có vết thương lớn bé cũ cũ mới mới. Nghe thấy có động tĩnh, đứa bé ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nâu tràn đầy kinh hoảng.
Anna mím môi, dời tầm mắt sau đó yên lặng đi qua.
Đứa nhỏ này là con trai đồ tể Bobby. Cô biết cậu ta lại bị cha mình đánh. Trước khi cô xuyên tới, chỉ cần Bobby say rượu sẽ đánh vợ của gã ta đến mức không xuống được giường. Sau khi cô xuyên qua cũng bắt gặp một lần Bobby đánh con, lúc đó cô còn khờ dại đi ngăn cản, chẳng những không thể ngăn Bobby đánh người, còn bị Bobby đẩy ngã.
Thời đại khác, mọi thứ cũng có khác biệt, người xung quanh cô sớm đã chết lặng với chuyện này. Vợ và con cái đều là vật trong tay chủ nhà, cho dù họ bị đánh chết, cũng không ai quản. Bọn họ đã dùng hết toàn lực để sinh tồn, căn bản không thể quan tâm sống chết của người khác.
Cô nhóc Anna xuyên vào năm nay 17 tuổi. Cô bé chỉ là thường dân bình thường, trong nhà ngoại trừ cô và cha mẹ còn có hai đứa em trai, một đứa em gái. Người trong nhà tuy không đến mức đói bụng, nhưng cũng chỉ vừa đủ ấm no thôi.
Thời đại này trình độ sản xuất khá giống thời Trung cổ mà cô biết. Những nguyên tố siêu nhiên như pháp sư pháp thuật đều tồn tại, nhưng rất ít thấy, ít nhất cô xuyên tới mấy ngày nay, cũng chưa từng thấy qua. Cho đến vừa rồi cô gặp được cái tên có đôi sừng dài kia, không biết vì sao lại dây dưa với Ác Ma đó.
Anna kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên thân, nhưng phần ký ức này giống như cô học ngoại ngữ, vẫn có phần ngăn cách nhất định. Thậm chí cô đến đây mơ mơ hồ hồ cả một ngày mới có thể lưu loát nói chuyện.
Cô không biết bản thân vì sao lại tới đây, cũng không biết làm thế nào mới có thể trở về. Sau khi sa sút tinh thần hai ngày cô mới vực dậy được tinh thần, ít nhất trước tiên cô muốn sống sót ở cái thời đại xa lạ này.
Tới tận bây giờ, đột nhiên Anna mới nhớ tới, vừa rồi người bị Ác Ma bám vào người hình như là con trai của lãnh chủ Lam Thạch Thành - bá tước Wilson, tất cả mọi người đều gọi hắn là thiếu gia Parish.
Sự sợ hãi Ác Ma kia mang đến đã đánh sâu vào tâm trí cô. Lúc ấy thậm chí cô không rảnh chú ý tới con trai của lãnh chúa vừa tuổi trẻ lại anh tuấn.
Cô nhịn không được cảm thấy mình may mắn. May mà cô cơ trí, không mắc mưu mà ký kết khế ước với Ác Ma, bằng không kết quả của vị thiếu gia Parish kia chính là tương lai của cô.
*
Ban đầu Rotgar vô cùng tự tin có thể thắng được vụ cược này, nhưng lần đầu tiên ra tay đã thất bại thảm hại làm hắn có chút nghi hoặc, có phải người của thế giới này đã thay đổi hay không?
Xe ngựa trở lại Phủ thành chủ Lam Thạch Thành của Bá Tước Wilson. Rotgar xoá ký ức về mọi việc hôm nay của Parish, đủ để không khiến người ta nghi ngờ.
Khi đi ngang qua hoa viên của Bá Tước phủ, một thị nữ tóc vàng có chút ấn tượng trong trí nhớ của Parish đang tưới hoa. Nhìn thấy hắn, thị nữ dáng dấp cao gầy kia lập tức buông ô doa, kéo váy hành lễ: “Chúc một ngày tốt lành, thiếu gia Parish!”
Rotgar bước đến, tìm trong ký ức Parish, mỉm cười nói: “Abigail, cô có bằng lòng ……”
Nghe thiếu gia anh tuấn mê người dùng giọng nói tràn ngập từ tính gọi tên của mình, Abigail kích động sắp ngất xỉu. Đôi tay cô ta ôm lấy mặt mình, kích động mà thét lên: “Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý! Thiếu gia Parish, ngài có thể làm gì tôi cũng được!”
Nụ cười trên mặt Rotgar nhanh chóng biến mất, hắn chán ghét lui về phía sau một bước nhỏ, như sợ dính phải thứ bẩn thỉu gì đó.
Nhưng cùng lúc đó, hắn lại có một loại cảm giác thỏa mãn khi mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo.
Đây mới là thế giới loài người mà hắn từng biết, là phụ nữ loài người mà hắn ghê tởm.
Cho nên, cái người phụ nữ cố ý tránh xa hắn kia đến cùng là chuyện thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.