Chương 1: Đánh Cược.
Linh Lạc Thành Nê
15/02/2021
Edit: Diệp.
Beta: Ly
Ma giới.
Bầu trời nơi này luôn tối tăm, xa xa Bất Tử Điểu gào thét bay qua, lưu lại từng đợt gợn sóng mang theo hơi thở tử vong. Giữa vùng bình nguyên mênh mông vô bờ, lâu đài cao lớn âm trầm đột ngột đứng sừng sững, trong phạm vi mười dặm Anh không nhìn thấy bất kỳ một sinh vật Ma giới nào có được linh trí.
Nơi này là lâu đài của Rotgar, đại công tước vùng Hubilis, một trong năm vị đại công tước của vực sâu Ma Giới, không ai dám tới gần.
Bỗng nhiên, sự tĩnh lặng bị đánh vỡ, bầu trời phía trên lâu đài hiện ra ánh sáng màu tím nhạt của Truyền Tống Trận, bóng dáng hai người đang ôm nhau từ trong Truyền Tống Trận hiện ra.
Chỉ là khi một nam một nữ này vừa mới hiện thân, phía dưới liền có mấy chục mũi tên nhọn có ngọn lửa màu đen trào lên mà đến, mang theo khí thế muốn hung hăng xuyên thấu người vừa tới.
Bả vai người đàn ông có hai sừng trên đỉnh đầu khẽ nhúc nhích, cánh mỏng sau lưng bỗng dưng bao lấy hai người, hắc diễm phốc phốc đánh vào trên màng thịt hơi mỏng kia, lại bị văng ra rồi tiêu tán toàn bộ.
“Này, Roth, cậu cứ chào đón tôi như vậy à?” Người đàn ông mở rộng cánh mỏng, bất mãn hét lên với phía dưới.
Từ trong lâu đài, một bóng dáng cao gầy phe phẩy cánh thịt to lớn bay ra, mái tóc dài màu đen của hắn đón gió phất phới, trên đầu là hai chiếc sừng màu đen uốn lượn, dưới sừng là khuôn mặt anh tuấn tà dị, tái nhợt lạnh băng. Hai mắt hẹp dài (mắt phượng) không vui nheo lại, trong đôi mắt giống như hồng ngọc của hắn tràn đầy trào phúng, khóe miệng hắn cong lên, lộ ra hàm răng tuyết trắng: “Ba Lan, lúc nào thì tôi từng hoan nghênh cậu?”
“Ai nha, dù sao cũng là bạn già mấy ngàn năm, hà tất gì phải miệng không đúng lòng như thế?” Ba Lan cũng không để ý thái độ của Rotgar, cười híp mắt nói, “Tôi sắp kết hôn, tự mình đến đưa thiệp mời cho cậu!”
Tay hắn ta hất lên, một tấm thiệp mời được chế tác tinh xảo rơi vào trong tay Rotgar.
Hai ngón tay phải của Rotgar kẹp lấy thiệp mời, ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ Ba Lan đang ôm lấy.
Chỉ liếc mắt một cái là hắn biết, đó là một người phụ nữ loài người.
Người phụ nữ loài người kia có mái tóc vừa dày vừa dài vàng óng, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, vẻ mặt lại như là nai con nhát gan trong rừng xanh. Giờ phút này nàng ta đang ngượng ngùng ôm chặt eo Ba Lan, tựa như đang sợ rơi xuống.
Rotgar là một Ác Ma.
Trên thực tế năm vị đại công tước của vực sâu Ma giới, đều là Ác Ma bò lên từ vực sâu. Mà Ác Ma, là một chủ nghĩa chủng tộc trời sinh đã khinh thường chủng tộc khác, đặc biệt là loài người thân thể yếu đuối, trong mắt bọn họ là đại biểu cho dơ bẩn, vô năng và dối trá.
Mỗi lần Rotgar và Ba Lan gặp mặt đều sẽ trào phúng nhau, nhưng mấy ngàn năm qua, quả thật hắn coi Ba Lan là bạn bè. Lúc này nghe nói hắn ta muốn kết hôn, đối phương còn là một người phụ nữ loài người, hắn còn tưởng rằng người bạn này của mình đang nói đùa: “Cậu điên à? Chạm thử vào phụ nữ loài người cũng ngại bẩn, cậu còn muốn kết hôn với cô ta?”
“Ấy, trước mặt vợ tương lai của tôi, cậu đừng có nói mấy lời kiểu này chứ. Catharine không giống thế, cô ấy là một Độc Giác Thú thuần khiết mỹ lệ, tôi yêu cô ấy.” Ba Lan ngăn trước Rotgar, sau đó cúi đầu nhìn người vợ tương lai của mình, nâng cằm của nàng ta lên, nhu tình như nước mà hôn xuống.
Trên mặt Catharine hiện lên rạng mây đỏ ửng, nàng ta ôm lên cổ Ba Lan, biểu tình mê say.
Rotgar hung hăng nhíu mày, muốn hai cái người chướng mắt này lập tức cút đi.
Cuối cùng hắn bận tâm đến cảm giác của bạn tốt, rất nhanh Ba Lan liền kết thúc nụ hôn này, tâm tình vô cùng tốt nhìn về phía Rotgar, cười nói: “Roth, lúc trước tôi chỉ trầm mê trong kích thích giác quan, còn tưởng rằng đó chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, nhưng đến bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra tư vị tình yêu mới là thứ ngọt ngào nhất. Cậu cũng không nên rúc mãi ở trong lâu đài, đi nếm thử tình yêu mỹ diệu không tốt sao?”
Rotgar hừ lạnh: “Tình yêu? Tình yêu của cậu, chính là loại sinh vật loài người dối trá đê tiện này? Ba Lan, cậu là sỉ nhục của Ác Ma, tôi thấy sớm muộn gì cậu cũng bị hủy ở trong tay người phụ nữ loài người này.”
“Nói chuyện đừng có khó nghe như vậy, Roth.” Ba Lan bất mãn mà nói: “Trong loài người có người dối trá khiến người ta phiền chán, nhưng cũng có cừu non giống như Catharine mà.”
Hắn ta nói xong còn cúi đầu dịu dàng lưu luyến cười với Catharine.
Vệt đỏ ửng trên mặt Catharine nhỏ nhắn xinh xắn vẫn chưa tan đi, bên trong đôi mắt màu xanh biếc phản chiếu gương mặt anh tuấn của Ba Lan.
Rotgar không nhìn được nữa, hắn chán ghét dời tầm mắt qua một bên, lạnh lùng nói: “Tùy cậu, hôn lễ của cậu tôi sẽ không đi.”
Trong tay hắn bốc lên ngọn lửa màu đen, thiệp mời nháy mắt bị đốt sạch sẽ.
Trước khi Rotgar bay trở về lâu đài, Ba Lan đoạt lời nói: “Roth, chúng ta đánh cược đi.”
Thân hình Rotgar dừng lại, nhìn về phía Ba Lan, trong ánh mắt đỏ như máu nhiều hơn mấy phần hứng thú: “Cược cái gì?”
Ba Lan nói: “Không phải cậu khinh thường phụ nữ loài người à? Cậu cho rằng bọn họ đều ham hư vinh sao? Trước khi tới hôn lễ, cậu còn có thời gian nửa năm nữa. Trong vòng nửa năm, chỉ cần cậu có thể khiến một trăm người phụ nữ loài người đồng ý lời cầu hôn của cậu, vậy thì cậu thắng, nhưng nếu cậu không làm được, thì phải tới tham gia hôn lễ của tôi.”
“Nếu tôi thắng, cậu sẽ giết tình yêu của cậu à?” Rotgar cười lạnh, mặc dù cảm thấy vụ cá cược này rất buồn cười, nhưng quả thật lòng hiếu thắng của hắn đã bị khơi mào một chút.
Catharine nghe thấy lời Rotgar nói, co rúm người lại một chút
.
Ba Lan nhanh chóng ôm trấn an lấy nàng ta, trừng mắt nhìn Rotgar mới nói: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ tặng cây Thâm Uyên khoảng thời gian trước vừa tới tay cho cậu.”
Ánh mắt Rotgar thay đổi, nếu nói trước đó hắn chỉ bị Ba Lan khơi mào vài phần hứng thú, giờ phút này đã là nhất định phải thắng.
Hắn tìm loại cây Thâm Uyên đã được mấy ngàn năm, đến nay cũng chỉ tìm được hai quả. Mồi nhử này của Ba Lan, chắc chắn hắn phải có được!
“Thành giao.” Đuôi mắt của Rotgar nhếch lên, khóe miệng nở nụ cười: “Nửa năm này, cậu phải thay tôi bảo quản cho tốt.”
Ba Lan thấy Rotgar đồng ý, cũng không thèm để ý thái độ đã coi cây Thâm Uyên là vật sở hữu của hắn, không có ý tốt bổ sung: “Nhưng mà, cậu không thể cưỡng ép bọn họ đồng ý lời cầu hôn của cậu, càng không thể bắt bọn họ đến Ma giới. Cậu phải ở Nhân giới, dùng mị lực của chính cậu đi chinh phục trái tim bọn họ!”
“Phụ nữ loài người thấp hèn, không cần tôi phải cưỡng ép.” Rotgar không để ý chút nào đồng ý.
“Tôi đây liền chờ tin tốt của cậu. Biến, mở!” Ba Lan cười, triển khai Truyền Tống Trận. Sau đó cho Rotgar một cái ánh mắt ý vị thâm trường, vui sướng mang theo Catharine truyền tống rời đi.
Catharine chờ ánh sáng của Truyền Tống Trận biến mất mới nhỏ giọng hỏi Ba Lan: “Nhỡ đâu anh ta thắng thì làm sao bây giờ?”
Giọng nói nàng ta mềm mại ôn hòa tựa như tơ lụa xẹt qua làn da, Ba Lan nghe thấy tiếng lòng khẽ run. Đây là nguyên nhân hắn ta không cho phép nàng ta nói chuyện trước mắt người khác, thanh âm như vậy, chỉ hắn ta có thể nghe.
Ba Lan nóng vội ôm nàng ta bay về phòng ngủ của hai người, trong khi tâm viên ý mãn không chút để ý nói: “Cậu ta nhất định sẽ thua. Với cái miệng thúi của cậu ta, ngay cả lời hay cũng không biết nói, người phụ nữ nào chịu gả cho cậu ta?”
“Thế nhưng là……”
“Xuỵt, không nên nói về cậu ta nữa, anh sẽ ghen đấy. Gọi tên anh đi, bảo bối.”
“…… Ba, Ba Lan……”
Một bên khác, Rotgar trở lại lâu đài, thu hồi cánh mỏng của hắn. Hắn đi qua hành lang quạnh quẽ không có một ai, đi vào lâu đài dưới mặt đất.
Rotgar rất rõ vì sao Ba Lan lấy cây Thâm Uyên ra làm tiền đặt cược. Một là vì Ba Lan không để ý đến cây Thâm Uyên như hắn, hai là vì Ba Lan cho rằng hắn chắc chắn sẽ thua.
Làm bạn già mấy ngàn năm, Ba Lan không chỉ từng nói qua một lần. Cho dù hắn trao tình yêu chân thành cho một vị nữ sĩ nào đó, cũng không thể theo đuổi được đối phương. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ dựa vào há miệng một cái là có thể khiến cô gái từ yêu thầm hắn thành hận hắn.
Nhưng ngay cả Ba Lan làm bạn tốt của hắn cũng không biết kỹ năng thiên phú “Bám vào người” của hắn, vào lúc sử dụng lại bổ sung thêm hiệu quả là thu hoạch được một bộ phận ký ức của đối phương.
Mỗi một đại công tước vực sâu đều có kỹ năng thiên phú hạng nhất, đó là lúc bọn họ bò ra vực sâu, vực sâu tặng cho bọn họ.
Kỹ năng thiên phú “Bám vào người” của Rotgar giúp hắn có thể hư hoá thân thể của mình, lấy hình thức linh hồn cùng loại sống nhờ ở trong cơ thể của sinh vật có trí khôn, hoàn mỹ thao túng thân thể của đối phương. Điều này Ba Lan không hề biết, hắn ta càng không biết, ngẫu nhiên hắn còn có thể thu hoạch được một bộ phận ký ức của đối phương.
Bởi vậy, ở trong mắt Rotgar cuộc đánh cược với Ba Lan cực kỳ đơn giản. Chỉ cần tìm một tên hoa hoa công tử, lợi dụng ký ức của đối phương đến thu hoạch niềm vui của phụ nữ loài người. Phụ nữ loài người hư vinh tham lam, vụ này hắn thắng chắc rồi.
Giữa Ma giới và Nhân giới cũng không có thông đạo trực tiếp. Hoàn cảnh hai bên đối với sinh vật song phương mà nói đều là kịch độc, chỉ có số ít cá thể ở trong số ít chủng tộc dựa vào chính mình hoặc lợi dụng ngoại vật, bí thuật sinh tồn mới sống được ở giới còn lại.
Nhưng ngay cả như vậy, thực lực cũng sẽ bị suy yếu.
Rotgar vì giải trừ nguyền rủa vực sâu trên người mình - đây là quà tặng đại giới của vực sâu. Hắn thường xuyên đi Nhân giới tìm kiếm manh mối, phía dưới lâu đài có một Truyền Tống Trận vượt giới đã bắc (*) tốt.
(*) Kiểu bắc cầu đó.
Hắn đứng ở trong Truyền Tống Trận, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một đạo hắc diễm đánh trúng trung tâm Truyền Tống Trận, trong nháy mắt tràn đầy toàn bộ Truyền Tống Trận. Một đạo ánh sáng tím qua đi, hắn đã xuất hiện trong núi rừng Nhân giới cách tòa thành nào đó mười dặm Anh.
Pháp thuật có ánh sáng đặc biệt tiêu tán rất nhanh. Rotgar nhíu nhíu mày, mỗi lần tới Nhân giới đều khiến hắn thấy rất không thoải mái.
Mặc dù hắn là đại công tước vực sâu, có thể chống đỡ hoàn cảnh độc hại của Nhân giới đối với hắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng. Giờ phút này thực lực của hắn, bị áp chế tới không bằng một nửa trước kia.
Ở phía trước có tiếng người, xen lẫn tiếng thét chói tai là tiếng cười càn rỡ. Bởi vì Rotgar cũng không che dấu bất cứ cái gì, khi hắn đến gần, bọn họ phát hiện hắn.
“Mày là ai!”
Thậm chí Rotgar còn không thèm liếc mắt một cái, chỉ lo đi đường của hắn.
Có một giọng nữ thét lên: “Mau cứu tôi, cầu xin anh mau cứu tôi!”
“Câm miệng!” Vang lên ngay sau đó là tiếng bạt tay, một giọng nam thô kệch hét: “Ông đây hỏi mày đấy! Mày đứng lại cho ông! Mẹ nó! Các huynh đệ lên, bắt nó lại cho ông!”
Mấy người đàn ông cầm lấy vũ khí ở một bên, tiến về phía Rotgar. Vì trong rừng có chút tối tăm, vừa rồi lại có mấy nhánh cây chặn gần phân nửa bóng dáng của Rotgar, thẳng đến khi vây quanh hắn, một đám đàn ông mới phát hiện hắn cũng không phải loài người, mà là một người mọc sừng trên đầu như sơn dương……
“Ác Ma! Là Ác Ma!”
Một đám đàn ông hoảng sợ kêu lên, xoay người muốn chạy, nhưng đã muộn.
Rotgar giơ tay nhẹ nhàng bắn ra, lửa cháy màu đen bay ra. Sau khi thân thể của mấy người đàn ông nhiễm phải ngọn lửa giống như bị dính dầu. Ngọn lửa lan tràn trong nháy mắt, hắc diễm cháy hừng hực vây lấy bọn họ, đốt bọn họ thành tro bụi.
Mà Rotgar thậm chí không dừng bước chân lại.
Chỉ còn lại một người phụ nữ thấy một màn kinh khủng này đang hoảng sợ run bần bật, ôm thân mình im ắng rơi lệ, không dám phát ra một chút âm thanh nào, trong lòng liều mạng cầu nguyện với nữ thần Quang Minh.
Nhặt về một cái mạng nhỏ, nàng ta đã mau chóng quyết định coi tất cả những gì hôm nay nhìn thấy là ác mộng, không nói cho bất kỳ kẻ nào.
Rất nhanh Rotgar đã phát hiện mục tiêu thích hợp để bám vào, cách đó không xa, con trai của thành chủ Lam Thạch Thành - Parish Wilson, đang ngồi xe ngựa bốn bánh xa hoa trở về thành.
Parish Wilson không phải pháp sư, tinh thần lực yếu ớt, trừ hắn ta ra, trên xe ngựa chỉ có một tên lái xe ngựa và nam hầu của hắn. Bọn họ cũng đều là loài người bình thường yếu đuối. Rotgar rất dễ dàng “Bám vào” thành công, bộ dáng thân thể này trẻ tuổi anh tuấn, trong một ngày liền có thể khiến ít nhất mười người phụ nữ loài người đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Rotgar bám vào người, cũng sẽ không khiến nguyên chủ thân thể chết đi, linh hồn của nguyên chủ sẽ bị ép cuộn tròn thành một đoàn, rơi vào trạng thái ngủ say, còn thân thể thì tùy ý hắn điều khiển.
Xe ngựa chậm rãi vào Lam Thạch Thành, Rotgar mở cửa sổ xe ra, lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài.
Những nhân loại ti tiện, vô năng, yếu đuối này, vẫn khiến người ta thấy chán ghét như thế.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, người đánh xe tức giận kêu lên: “Tiện dân! Làm sao mi dám cản xe ngựa của thiếu gia Parish! Mi muốn bị treo cổ sao?”
Rotgar thu tầm mắt lại, chỉ nghe thấy một giọng nữ yếu đuối mang theo kinh hoàng nói: “Thật xin lỗi, là có người đẩy tôi…… Tôi lập tức tránh ra!”
Cái cớ sứt sẹo.
Rotgar nhớ rõ rất nhiều năm trước hình như mình từng nhìn thấy tiết mục như vậy, thiếu nữ nghèo nàn mà xinh đẹp ngã vào trước xe thiếu gia phú quý, muốn một bước lên trời.
Xuỳ, đúng là đàn bà.
Rotgar đẩy cửa xe ngựa ra xuống xe, nhìn thiếu nữ nằm ở trước xe ngựa đang chống đỡ thân thể muốn đứng lên, nhưng bởi vì đầu gối bị thương, cô mới vừa chống nửa thân thể lên đã đau đến phải nằm về.
Chung quanh đã có người nhiều chuyện dừng lại nói to nói nhỏ.
Diễn còn rất giống thật.
Rotgar ác ý mà nghĩ như thế, đi đến trước mặt thiếu nữ ngã không dậy được, ở trong tầm mắt kinh ngạc của đối phương, khom lưng bế cô lên.
Bởi vì động tác của hắn, người vây xem phát ra từng tiếng kinh hô.
Phần lớn bọn họ đều nhận ra con trai lãnh chúa của mình, một tên quý tộc vậy mà ôm lấy một đứa bình dân, một màn này khiến cho bọn họ giật mình không thôi.
Ở trong mắt Rotgar, loài người so với Slime thấp kém nhất Ma giới cũng không bằng. Nếu là bản thân hắn, sẽ không để cho người phụ nữ loài người này đụng tới một mảnh góc áo của hắn.
Nhưng vì cây Thâm Uyên, hắn không ngại nhịn một chút.
Rotgar điều động ký ức của Parish Wilson, dùng nụ cười của thân thể này, thâm tình chân thành mà nhìn thiếu nữ cũng lắm chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi kia nói: “Tiểu thư xinh đẹp, vẻ đẹp của em đã làm tôi nhất kiến chung tình với em mất rồi. Thấy em bị thương mà lòng tôi đau như dao cắt, sao tôi có thể nhẫn tâm thấy em như thế? Xin hãy theo tôi về nhà, tôi sẽ chăm sóc thương thế của em thật tốt.”
Parish vì có bối cảnh gia đình trời sinh ưu ái cùng với điều kiện bản thân mà thành hoa hoa công tử rất được phụ nữ hoan nghênh, đầy trong đầu đều là lời dỗ ngon dỗ ngọt. Rotgar tùy tiện tìm trong trí nhớ đã có đủ nội dung cần cho hắn sử dụng.
Thiếu nữ có một mái tóc quăn dài màu hồng, tuổi tầm mười sáu mười bảy, làn da trắng nõn non mềm, đôi mắt màu xanh da trời bởi vì đau đớn mà tích thành một tầng nước mắt sinh lý nhàn nhạt, đôi môi là màu đỏ no đủ mà khỏe mạnh, nhưng chiếc váy nhỏ màu khói xám trên người có hơi cũ đã khiến cô trông như viên trân châu bị phủ bụi trần.
Rotgar không đợi thiếu nữ phản ứng, liền ôm cô lên xe ngựa, làm đám người vây xem liên tiếp bàn tán xì xào một trận.
“Oa, thiếu gia Parish thật sự quá dịu dàng đi mất, thật hy vọng người ngã trước xe của ngài ấy là tôi!”
“Số của cô bé kia thật sự là quá may. Nữ thần nhân từ a, gặp loại chuyện tốt này vì sao không phải con gái tôi chứ?”
“……”
Rotgar nghe thấy những người kia cực kỳ hâm mộ thì thầm to nhỏ, trong lòng là một trận cười lạnh. Hắn đã hiểu rõ loài người rồi, một lũ chán ghét.
Những nhân loại thấp kém này, chưa từng khiến hắn thất vọng bao giờ.
Tương phản với suy nghĩ trong lòng, động tác của hắn lại mềm nhẹ mà đặt thiếu nữ lên ghế dựa. Hắn ngồi ở đối diện cô, đôi mắt ngập nhu tình mà nhìn thiếu nữ đang lau nước mắt đi, dùng giọng nói đầy từ tính nói: “Tiểu thư xinh đẹp, em với tôi mà nói giống như là ánh sáng mặt trời từ từ dâng lên, chiếu sáng con đường phía trước của tôi, nếu không có em làm bạn, tôi không biết nên đi con đường nào, hãy gả cho tôi đi!”
Rotgar áp dụng cách làm tốc chiến tốc thắng. Nếu người phụ nữ loài người này ôm mục đích một bước lên trời mà ngã ở trước xe ngựa Parish, như vậy khi hắn cầu hôn, cô sẽ chỉ biết mừng rỡ như điên mà đồng ý.
Hắn nhìn thấy cánh tay vừa lau khô nước mắt của thiếu nữ đối diện cứng đờ lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chắc là kinh hỉ quá mức, đôi mắt của cô hơi hơi trừng lớn, bờ môi cũng đang run rẩy ở biên độ nhỏ.
Chán ghét trong lòng Rotgar lại tăng thêm một phần, trò hề này khiến hắn quá buồn nôn.
Một khi cô đồng ý, hắn sẽ lập tức giết cô.
Nhưng mà, khi Rotgar hơi rũ mắt, bàn tay hững hờ đặt lên đoản kiếm bên hông, chỉ còn chờ lúc nghe thấy tiếng đồng ý mừng rỡ như điên sẽ ra tay, hắn lại nghe được trong âm thanh yếu ớt của thiếu nữ mang theo vài phần chắc chắn: “Tôi từ chối.”
Rotgar bỗng dưng giương mắt, phản ứng hiếm khi chậm nửa nhịp.
…… Vậy mà cô lại từ chối hắn?
Không thể nào có chuyện này!
=====
Diệp: Vâng, anh main chính là tên tự luyến hết thuốc chữa!!!!!
Beta: Ly
Ma giới.
Bầu trời nơi này luôn tối tăm, xa xa Bất Tử Điểu gào thét bay qua, lưu lại từng đợt gợn sóng mang theo hơi thở tử vong. Giữa vùng bình nguyên mênh mông vô bờ, lâu đài cao lớn âm trầm đột ngột đứng sừng sững, trong phạm vi mười dặm Anh không nhìn thấy bất kỳ một sinh vật Ma giới nào có được linh trí.
Nơi này là lâu đài của Rotgar, đại công tước vùng Hubilis, một trong năm vị đại công tước của vực sâu Ma Giới, không ai dám tới gần.
Bỗng nhiên, sự tĩnh lặng bị đánh vỡ, bầu trời phía trên lâu đài hiện ra ánh sáng màu tím nhạt của Truyền Tống Trận, bóng dáng hai người đang ôm nhau từ trong Truyền Tống Trận hiện ra.
Chỉ là khi một nam một nữ này vừa mới hiện thân, phía dưới liền có mấy chục mũi tên nhọn có ngọn lửa màu đen trào lên mà đến, mang theo khí thế muốn hung hăng xuyên thấu người vừa tới.
Bả vai người đàn ông có hai sừng trên đỉnh đầu khẽ nhúc nhích, cánh mỏng sau lưng bỗng dưng bao lấy hai người, hắc diễm phốc phốc đánh vào trên màng thịt hơi mỏng kia, lại bị văng ra rồi tiêu tán toàn bộ.
“Này, Roth, cậu cứ chào đón tôi như vậy à?” Người đàn ông mở rộng cánh mỏng, bất mãn hét lên với phía dưới.
Từ trong lâu đài, một bóng dáng cao gầy phe phẩy cánh thịt to lớn bay ra, mái tóc dài màu đen của hắn đón gió phất phới, trên đầu là hai chiếc sừng màu đen uốn lượn, dưới sừng là khuôn mặt anh tuấn tà dị, tái nhợt lạnh băng. Hai mắt hẹp dài (mắt phượng) không vui nheo lại, trong đôi mắt giống như hồng ngọc của hắn tràn đầy trào phúng, khóe miệng hắn cong lên, lộ ra hàm răng tuyết trắng: “Ba Lan, lúc nào thì tôi từng hoan nghênh cậu?”
“Ai nha, dù sao cũng là bạn già mấy ngàn năm, hà tất gì phải miệng không đúng lòng như thế?” Ba Lan cũng không để ý thái độ của Rotgar, cười híp mắt nói, “Tôi sắp kết hôn, tự mình đến đưa thiệp mời cho cậu!”
Tay hắn ta hất lên, một tấm thiệp mời được chế tác tinh xảo rơi vào trong tay Rotgar.
Hai ngón tay phải của Rotgar kẹp lấy thiệp mời, ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ Ba Lan đang ôm lấy.
Chỉ liếc mắt một cái là hắn biết, đó là một người phụ nữ loài người.
Người phụ nữ loài người kia có mái tóc vừa dày vừa dài vàng óng, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, vẻ mặt lại như là nai con nhát gan trong rừng xanh. Giờ phút này nàng ta đang ngượng ngùng ôm chặt eo Ba Lan, tựa như đang sợ rơi xuống.
Rotgar là một Ác Ma.
Trên thực tế năm vị đại công tước của vực sâu Ma giới, đều là Ác Ma bò lên từ vực sâu. Mà Ác Ma, là một chủ nghĩa chủng tộc trời sinh đã khinh thường chủng tộc khác, đặc biệt là loài người thân thể yếu đuối, trong mắt bọn họ là đại biểu cho dơ bẩn, vô năng và dối trá.
Mỗi lần Rotgar và Ba Lan gặp mặt đều sẽ trào phúng nhau, nhưng mấy ngàn năm qua, quả thật hắn coi Ba Lan là bạn bè. Lúc này nghe nói hắn ta muốn kết hôn, đối phương còn là một người phụ nữ loài người, hắn còn tưởng rằng người bạn này của mình đang nói đùa: “Cậu điên à? Chạm thử vào phụ nữ loài người cũng ngại bẩn, cậu còn muốn kết hôn với cô ta?”
“Ấy, trước mặt vợ tương lai của tôi, cậu đừng có nói mấy lời kiểu này chứ. Catharine không giống thế, cô ấy là một Độc Giác Thú thuần khiết mỹ lệ, tôi yêu cô ấy.” Ba Lan ngăn trước Rotgar, sau đó cúi đầu nhìn người vợ tương lai của mình, nâng cằm của nàng ta lên, nhu tình như nước mà hôn xuống.
Trên mặt Catharine hiện lên rạng mây đỏ ửng, nàng ta ôm lên cổ Ba Lan, biểu tình mê say.
Rotgar hung hăng nhíu mày, muốn hai cái người chướng mắt này lập tức cút đi.
Cuối cùng hắn bận tâm đến cảm giác của bạn tốt, rất nhanh Ba Lan liền kết thúc nụ hôn này, tâm tình vô cùng tốt nhìn về phía Rotgar, cười nói: “Roth, lúc trước tôi chỉ trầm mê trong kích thích giác quan, còn tưởng rằng đó chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, nhưng đến bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra tư vị tình yêu mới là thứ ngọt ngào nhất. Cậu cũng không nên rúc mãi ở trong lâu đài, đi nếm thử tình yêu mỹ diệu không tốt sao?”
Rotgar hừ lạnh: “Tình yêu? Tình yêu của cậu, chính là loại sinh vật loài người dối trá đê tiện này? Ba Lan, cậu là sỉ nhục của Ác Ma, tôi thấy sớm muộn gì cậu cũng bị hủy ở trong tay người phụ nữ loài người này.”
“Nói chuyện đừng có khó nghe như vậy, Roth.” Ba Lan bất mãn mà nói: “Trong loài người có người dối trá khiến người ta phiền chán, nhưng cũng có cừu non giống như Catharine mà.”
Hắn ta nói xong còn cúi đầu dịu dàng lưu luyến cười với Catharine.
Vệt đỏ ửng trên mặt Catharine nhỏ nhắn xinh xắn vẫn chưa tan đi, bên trong đôi mắt màu xanh biếc phản chiếu gương mặt anh tuấn của Ba Lan.
Rotgar không nhìn được nữa, hắn chán ghét dời tầm mắt qua một bên, lạnh lùng nói: “Tùy cậu, hôn lễ của cậu tôi sẽ không đi.”
Trong tay hắn bốc lên ngọn lửa màu đen, thiệp mời nháy mắt bị đốt sạch sẽ.
Trước khi Rotgar bay trở về lâu đài, Ba Lan đoạt lời nói: “Roth, chúng ta đánh cược đi.”
Thân hình Rotgar dừng lại, nhìn về phía Ba Lan, trong ánh mắt đỏ như máu nhiều hơn mấy phần hứng thú: “Cược cái gì?”
Ba Lan nói: “Không phải cậu khinh thường phụ nữ loài người à? Cậu cho rằng bọn họ đều ham hư vinh sao? Trước khi tới hôn lễ, cậu còn có thời gian nửa năm nữa. Trong vòng nửa năm, chỉ cần cậu có thể khiến một trăm người phụ nữ loài người đồng ý lời cầu hôn của cậu, vậy thì cậu thắng, nhưng nếu cậu không làm được, thì phải tới tham gia hôn lễ của tôi.”
“Nếu tôi thắng, cậu sẽ giết tình yêu của cậu à?” Rotgar cười lạnh, mặc dù cảm thấy vụ cá cược này rất buồn cười, nhưng quả thật lòng hiếu thắng của hắn đã bị khơi mào một chút.
Catharine nghe thấy lời Rotgar nói, co rúm người lại một chút
.
Ba Lan nhanh chóng ôm trấn an lấy nàng ta, trừng mắt nhìn Rotgar mới nói: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ tặng cây Thâm Uyên khoảng thời gian trước vừa tới tay cho cậu.”
Ánh mắt Rotgar thay đổi, nếu nói trước đó hắn chỉ bị Ba Lan khơi mào vài phần hứng thú, giờ phút này đã là nhất định phải thắng.
Hắn tìm loại cây Thâm Uyên đã được mấy ngàn năm, đến nay cũng chỉ tìm được hai quả. Mồi nhử này của Ba Lan, chắc chắn hắn phải có được!
“Thành giao.” Đuôi mắt của Rotgar nhếch lên, khóe miệng nở nụ cười: “Nửa năm này, cậu phải thay tôi bảo quản cho tốt.”
Ba Lan thấy Rotgar đồng ý, cũng không thèm để ý thái độ đã coi cây Thâm Uyên là vật sở hữu của hắn, không có ý tốt bổ sung: “Nhưng mà, cậu không thể cưỡng ép bọn họ đồng ý lời cầu hôn của cậu, càng không thể bắt bọn họ đến Ma giới. Cậu phải ở Nhân giới, dùng mị lực của chính cậu đi chinh phục trái tim bọn họ!”
“Phụ nữ loài người thấp hèn, không cần tôi phải cưỡng ép.” Rotgar không để ý chút nào đồng ý.
“Tôi đây liền chờ tin tốt của cậu. Biến, mở!” Ba Lan cười, triển khai Truyền Tống Trận. Sau đó cho Rotgar một cái ánh mắt ý vị thâm trường, vui sướng mang theo Catharine truyền tống rời đi.
Catharine chờ ánh sáng của Truyền Tống Trận biến mất mới nhỏ giọng hỏi Ba Lan: “Nhỡ đâu anh ta thắng thì làm sao bây giờ?”
Giọng nói nàng ta mềm mại ôn hòa tựa như tơ lụa xẹt qua làn da, Ba Lan nghe thấy tiếng lòng khẽ run. Đây là nguyên nhân hắn ta không cho phép nàng ta nói chuyện trước mắt người khác, thanh âm như vậy, chỉ hắn ta có thể nghe.
Ba Lan nóng vội ôm nàng ta bay về phòng ngủ của hai người, trong khi tâm viên ý mãn không chút để ý nói: “Cậu ta nhất định sẽ thua. Với cái miệng thúi của cậu ta, ngay cả lời hay cũng không biết nói, người phụ nữ nào chịu gả cho cậu ta?”
“Thế nhưng là……”
“Xuỵt, không nên nói về cậu ta nữa, anh sẽ ghen đấy. Gọi tên anh đi, bảo bối.”
“…… Ba, Ba Lan……”
Một bên khác, Rotgar trở lại lâu đài, thu hồi cánh mỏng của hắn. Hắn đi qua hành lang quạnh quẽ không có một ai, đi vào lâu đài dưới mặt đất.
Rotgar rất rõ vì sao Ba Lan lấy cây Thâm Uyên ra làm tiền đặt cược. Một là vì Ba Lan không để ý đến cây Thâm Uyên như hắn, hai là vì Ba Lan cho rằng hắn chắc chắn sẽ thua.
Làm bạn già mấy ngàn năm, Ba Lan không chỉ từng nói qua một lần. Cho dù hắn trao tình yêu chân thành cho một vị nữ sĩ nào đó, cũng không thể theo đuổi được đối phương. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ dựa vào há miệng một cái là có thể khiến cô gái từ yêu thầm hắn thành hận hắn.
Nhưng ngay cả Ba Lan làm bạn tốt của hắn cũng không biết kỹ năng thiên phú “Bám vào người” của hắn, vào lúc sử dụng lại bổ sung thêm hiệu quả là thu hoạch được một bộ phận ký ức của đối phương.
Mỗi một đại công tước vực sâu đều có kỹ năng thiên phú hạng nhất, đó là lúc bọn họ bò ra vực sâu, vực sâu tặng cho bọn họ.
Kỹ năng thiên phú “Bám vào người” của Rotgar giúp hắn có thể hư hoá thân thể của mình, lấy hình thức linh hồn cùng loại sống nhờ ở trong cơ thể của sinh vật có trí khôn, hoàn mỹ thao túng thân thể của đối phương. Điều này Ba Lan không hề biết, hắn ta càng không biết, ngẫu nhiên hắn còn có thể thu hoạch được một bộ phận ký ức của đối phương.
Bởi vậy, ở trong mắt Rotgar cuộc đánh cược với Ba Lan cực kỳ đơn giản. Chỉ cần tìm một tên hoa hoa công tử, lợi dụng ký ức của đối phương đến thu hoạch niềm vui của phụ nữ loài người. Phụ nữ loài người hư vinh tham lam, vụ này hắn thắng chắc rồi.
Giữa Ma giới và Nhân giới cũng không có thông đạo trực tiếp. Hoàn cảnh hai bên đối với sinh vật song phương mà nói đều là kịch độc, chỉ có số ít cá thể ở trong số ít chủng tộc dựa vào chính mình hoặc lợi dụng ngoại vật, bí thuật sinh tồn mới sống được ở giới còn lại.
Nhưng ngay cả như vậy, thực lực cũng sẽ bị suy yếu.
Rotgar vì giải trừ nguyền rủa vực sâu trên người mình - đây là quà tặng đại giới của vực sâu. Hắn thường xuyên đi Nhân giới tìm kiếm manh mối, phía dưới lâu đài có một Truyền Tống Trận vượt giới đã bắc (*) tốt.
(*) Kiểu bắc cầu đó.
Hắn đứng ở trong Truyền Tống Trận, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một đạo hắc diễm đánh trúng trung tâm Truyền Tống Trận, trong nháy mắt tràn đầy toàn bộ Truyền Tống Trận. Một đạo ánh sáng tím qua đi, hắn đã xuất hiện trong núi rừng Nhân giới cách tòa thành nào đó mười dặm Anh.
Pháp thuật có ánh sáng đặc biệt tiêu tán rất nhanh. Rotgar nhíu nhíu mày, mỗi lần tới Nhân giới đều khiến hắn thấy rất không thoải mái.
Mặc dù hắn là đại công tước vực sâu, có thể chống đỡ hoàn cảnh độc hại của Nhân giới đối với hắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng. Giờ phút này thực lực của hắn, bị áp chế tới không bằng một nửa trước kia.
Ở phía trước có tiếng người, xen lẫn tiếng thét chói tai là tiếng cười càn rỡ. Bởi vì Rotgar cũng không che dấu bất cứ cái gì, khi hắn đến gần, bọn họ phát hiện hắn.
“Mày là ai!”
Thậm chí Rotgar còn không thèm liếc mắt một cái, chỉ lo đi đường của hắn.
Có một giọng nữ thét lên: “Mau cứu tôi, cầu xin anh mau cứu tôi!”
“Câm miệng!” Vang lên ngay sau đó là tiếng bạt tay, một giọng nam thô kệch hét: “Ông đây hỏi mày đấy! Mày đứng lại cho ông! Mẹ nó! Các huynh đệ lên, bắt nó lại cho ông!”
Mấy người đàn ông cầm lấy vũ khí ở một bên, tiến về phía Rotgar. Vì trong rừng có chút tối tăm, vừa rồi lại có mấy nhánh cây chặn gần phân nửa bóng dáng của Rotgar, thẳng đến khi vây quanh hắn, một đám đàn ông mới phát hiện hắn cũng không phải loài người, mà là một người mọc sừng trên đầu như sơn dương……
“Ác Ma! Là Ác Ma!”
Một đám đàn ông hoảng sợ kêu lên, xoay người muốn chạy, nhưng đã muộn.
Rotgar giơ tay nhẹ nhàng bắn ra, lửa cháy màu đen bay ra. Sau khi thân thể của mấy người đàn ông nhiễm phải ngọn lửa giống như bị dính dầu. Ngọn lửa lan tràn trong nháy mắt, hắc diễm cháy hừng hực vây lấy bọn họ, đốt bọn họ thành tro bụi.
Mà Rotgar thậm chí không dừng bước chân lại.
Chỉ còn lại một người phụ nữ thấy một màn kinh khủng này đang hoảng sợ run bần bật, ôm thân mình im ắng rơi lệ, không dám phát ra một chút âm thanh nào, trong lòng liều mạng cầu nguyện với nữ thần Quang Minh.
Nhặt về một cái mạng nhỏ, nàng ta đã mau chóng quyết định coi tất cả những gì hôm nay nhìn thấy là ác mộng, không nói cho bất kỳ kẻ nào.
Rất nhanh Rotgar đã phát hiện mục tiêu thích hợp để bám vào, cách đó không xa, con trai của thành chủ Lam Thạch Thành - Parish Wilson, đang ngồi xe ngựa bốn bánh xa hoa trở về thành.
Parish Wilson không phải pháp sư, tinh thần lực yếu ớt, trừ hắn ta ra, trên xe ngựa chỉ có một tên lái xe ngựa và nam hầu của hắn. Bọn họ cũng đều là loài người bình thường yếu đuối. Rotgar rất dễ dàng “Bám vào” thành công, bộ dáng thân thể này trẻ tuổi anh tuấn, trong một ngày liền có thể khiến ít nhất mười người phụ nữ loài người đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Rotgar bám vào người, cũng sẽ không khiến nguyên chủ thân thể chết đi, linh hồn của nguyên chủ sẽ bị ép cuộn tròn thành một đoàn, rơi vào trạng thái ngủ say, còn thân thể thì tùy ý hắn điều khiển.
Xe ngựa chậm rãi vào Lam Thạch Thành, Rotgar mở cửa sổ xe ra, lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài.
Những nhân loại ti tiện, vô năng, yếu đuối này, vẫn khiến người ta thấy chán ghét như thế.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, người đánh xe tức giận kêu lên: “Tiện dân! Làm sao mi dám cản xe ngựa của thiếu gia Parish! Mi muốn bị treo cổ sao?”
Rotgar thu tầm mắt lại, chỉ nghe thấy một giọng nữ yếu đuối mang theo kinh hoàng nói: “Thật xin lỗi, là có người đẩy tôi…… Tôi lập tức tránh ra!”
Cái cớ sứt sẹo.
Rotgar nhớ rõ rất nhiều năm trước hình như mình từng nhìn thấy tiết mục như vậy, thiếu nữ nghèo nàn mà xinh đẹp ngã vào trước xe thiếu gia phú quý, muốn một bước lên trời.
Xuỳ, đúng là đàn bà.
Rotgar đẩy cửa xe ngựa ra xuống xe, nhìn thiếu nữ nằm ở trước xe ngựa đang chống đỡ thân thể muốn đứng lên, nhưng bởi vì đầu gối bị thương, cô mới vừa chống nửa thân thể lên đã đau đến phải nằm về.
Chung quanh đã có người nhiều chuyện dừng lại nói to nói nhỏ.
Diễn còn rất giống thật.
Rotgar ác ý mà nghĩ như thế, đi đến trước mặt thiếu nữ ngã không dậy được, ở trong tầm mắt kinh ngạc của đối phương, khom lưng bế cô lên.
Bởi vì động tác của hắn, người vây xem phát ra từng tiếng kinh hô.
Phần lớn bọn họ đều nhận ra con trai lãnh chúa của mình, một tên quý tộc vậy mà ôm lấy một đứa bình dân, một màn này khiến cho bọn họ giật mình không thôi.
Ở trong mắt Rotgar, loài người so với Slime thấp kém nhất Ma giới cũng không bằng. Nếu là bản thân hắn, sẽ không để cho người phụ nữ loài người này đụng tới một mảnh góc áo của hắn.
Nhưng vì cây Thâm Uyên, hắn không ngại nhịn một chút.
Rotgar điều động ký ức của Parish Wilson, dùng nụ cười của thân thể này, thâm tình chân thành mà nhìn thiếu nữ cũng lắm chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi kia nói: “Tiểu thư xinh đẹp, vẻ đẹp của em đã làm tôi nhất kiến chung tình với em mất rồi. Thấy em bị thương mà lòng tôi đau như dao cắt, sao tôi có thể nhẫn tâm thấy em như thế? Xin hãy theo tôi về nhà, tôi sẽ chăm sóc thương thế của em thật tốt.”
Parish vì có bối cảnh gia đình trời sinh ưu ái cùng với điều kiện bản thân mà thành hoa hoa công tử rất được phụ nữ hoan nghênh, đầy trong đầu đều là lời dỗ ngon dỗ ngọt. Rotgar tùy tiện tìm trong trí nhớ đã có đủ nội dung cần cho hắn sử dụng.
Thiếu nữ có một mái tóc quăn dài màu hồng, tuổi tầm mười sáu mười bảy, làn da trắng nõn non mềm, đôi mắt màu xanh da trời bởi vì đau đớn mà tích thành một tầng nước mắt sinh lý nhàn nhạt, đôi môi là màu đỏ no đủ mà khỏe mạnh, nhưng chiếc váy nhỏ màu khói xám trên người có hơi cũ đã khiến cô trông như viên trân châu bị phủ bụi trần.
Rotgar không đợi thiếu nữ phản ứng, liền ôm cô lên xe ngựa, làm đám người vây xem liên tiếp bàn tán xì xào một trận.
“Oa, thiếu gia Parish thật sự quá dịu dàng đi mất, thật hy vọng người ngã trước xe của ngài ấy là tôi!”
“Số của cô bé kia thật sự là quá may. Nữ thần nhân từ a, gặp loại chuyện tốt này vì sao không phải con gái tôi chứ?”
“……”
Rotgar nghe thấy những người kia cực kỳ hâm mộ thì thầm to nhỏ, trong lòng là một trận cười lạnh. Hắn đã hiểu rõ loài người rồi, một lũ chán ghét.
Những nhân loại thấp kém này, chưa từng khiến hắn thất vọng bao giờ.
Tương phản với suy nghĩ trong lòng, động tác của hắn lại mềm nhẹ mà đặt thiếu nữ lên ghế dựa. Hắn ngồi ở đối diện cô, đôi mắt ngập nhu tình mà nhìn thiếu nữ đang lau nước mắt đi, dùng giọng nói đầy từ tính nói: “Tiểu thư xinh đẹp, em với tôi mà nói giống như là ánh sáng mặt trời từ từ dâng lên, chiếu sáng con đường phía trước của tôi, nếu không có em làm bạn, tôi không biết nên đi con đường nào, hãy gả cho tôi đi!”
Rotgar áp dụng cách làm tốc chiến tốc thắng. Nếu người phụ nữ loài người này ôm mục đích một bước lên trời mà ngã ở trước xe ngựa Parish, như vậy khi hắn cầu hôn, cô sẽ chỉ biết mừng rỡ như điên mà đồng ý.
Hắn nhìn thấy cánh tay vừa lau khô nước mắt của thiếu nữ đối diện cứng đờ lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chắc là kinh hỉ quá mức, đôi mắt của cô hơi hơi trừng lớn, bờ môi cũng đang run rẩy ở biên độ nhỏ.
Chán ghét trong lòng Rotgar lại tăng thêm một phần, trò hề này khiến hắn quá buồn nôn.
Một khi cô đồng ý, hắn sẽ lập tức giết cô.
Nhưng mà, khi Rotgar hơi rũ mắt, bàn tay hững hờ đặt lên đoản kiếm bên hông, chỉ còn chờ lúc nghe thấy tiếng đồng ý mừng rỡ như điên sẽ ra tay, hắn lại nghe được trong âm thanh yếu ớt của thiếu nữ mang theo vài phần chắc chắn: “Tôi từ chối.”
Rotgar bỗng dưng giương mắt, phản ứng hiếm khi chậm nửa nhịp.
…… Vậy mà cô lại từ chối hắn?
Không thể nào có chuyện này!
=====
Diệp: Vâng, anh main chính là tên tự luyến hết thuốc chữa!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.