Chương 19: Sự Thật
Linh Lạc Thành Nê
02/05/2021
Edit: Thư
Beta: Ly
Dựa theo dự đoán của Rotgar, nếu Anna thuận theo tự nhiên nguyện ý gả cho hắn để báo đáp, vậy sự kiên nhẫn mấy ngày nay của hắn không tính là mất trắng.
Nhưng cô nói cái gì?
Cô chẳng những xảo trá, còn vong ân phụ nghĩa.
"Nếu như tôi không giúp cô, cô cũng chỉ có thể gả cho một gã già góa vợ, sau đó thì cô sẽ bị gã tra tấn đến chết." Lúc Rotgar nói lời này, giọng nói hắn tràn đầy mùi thuốc súng, đầu ngón tay hắn đã như ẩn như hiện bắn ra ánh lửa.
Trong cơ thể Ulysses có vài loại nguyên tố, mà thuộc tính nguyên tố hoả là dung hoà nhất, hắn dùng pháp thuật hệ hoả cũng thuần thục nhất. Mà thường xuyên sử dụng pháp thuật hệ hoả làm cơ thể của hắn có một chút biến hóa vi diệu, cùng là pháp sư nhưng đôi khi hắn có thể thấy nguyên tố thường dùng của một vị pháp sư khác.
Giống như bây giờ, Rotgar đã hoàn toàn khống chế cơ thể Ulysses, khi hắn tức giận và không có ý khống chế, nguyên tố hỏa trong cơ thể sẽ lập tức có phản ứng.
Ở trong căn phòng không đủ ánh sáng này, ánh lửa trên đầu ngón tay Rotgar hiện rõ kinh người.
Anna khắc chế sự sợ hãi của mình, không lui về phía sau, lấy dũng khí nhìn thẳng Ác Ma kia, cô cố giả bộ trấn định nói: "Dù vậy, tôi cũng chưa từng cầu xin ngài."
Ngay sau đó, lấy ánh lửa trên đầu ngón tay Rotgar làm điểm xuất phát, ngọn lửa đi theo một con đường nào đó không thể nhìn thấy trong không khí, nháy mắt lan rộng, hình thành sau lưng Rotgar một con hỏa long dữ tợn.
Lãng phí thời gian, lại không thể nhìn thấu bản chất người phụ nữ nhân loại này, lúc hắn cho rằng sắp thành công lại lần lượt gặp phải thất bại...
Trong năm vị đại công tước của vực sâu, tính tình Rotgar không phải là tệ nhất, nhưng cũng không dính dáng tới hai từ "Tốt tính".
Chỉ là một con người cũng dám năm lần bảy lượt trêu đùa hắn!
Hỏa long xuất hiện khiến nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, trán Anna toát mồ hôi, vừa nóng vừa sợ hãi.
Cô biết, Ác Ma này mà trở mặt sẽ vô cùng khủng bố!
Rotgar tùy ý để hỏa long sau lưng hắn quay cuồng, hẳn cũng không đốt bất cứ thứ gì, cặp mắt của hắn nheo lại, giống như một con chó dữ nhìn chằm chằm một đứa nhỏ tay không tấc sắt.
"Nói cho tôi biết, cô tính báo đáp tôi thế nào đây? Hửm?"
Anna nhìn Ác Ma ẩn giấu bên trong Ulysses, cái tên Ác Ma này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, bộ dáng cùng lắm hai mươi, nhưng bên người lại quấn quanh ác ý làm người ta kiêng kị.
Cô cảm giác mình nhìn thấy không phải một Ác Ma, mà là một ngọn núi uy nga đang đứng đổ về phía cô, cô gần như không thể đứng vững.
Dưới áp lực như vậy, trong đầu cô thậm chí hiện lên suy nghĩ đồng ý với hắn.
Nhưng ý nghĩ tiêu cực này đến nhanh đi cũng nhanh, mọi chuyện xảy ra từ khi gặp được Ác Ma đến nay đều nhanh chóng lướt qua trong đầu Anna. Cô nhớ tới mấy lần cô cự tuyệt Ác Ma này, đôi khi hắn sẽ rất tức giận, nhưng sẽ không như bây giờ ép buộc cô đồng ý.
Hay là hắn đã tức đến quên luôn quy tắc rồi?
Anna không thể để Ác Ma biết cô đã biết sự tồn tại của hắn, cô chỉ có thể từ một khía cạnh khác nhắc nhở hắn phải tuân thủ quy tắc, khiến hắn cố kỵ.
Cảm xúc của hắn quá mãnh liệt, hắn rõ ràng đang phạm luật, sau đó nhất định sẽ hối hận. Vậy cô đây sẽ giúp hắn giẫm phanh xe lại, đến khi hắn xong việc còn phải cảm kích cô đấy!
Anna an ủi chính mình, trừng mắt Ác Ma, một nửa là ngụy trang một nửa là thật sự phẫn nộ hô: "Ngài muốn bức ép tôi giống Bobby sao?"
Anna chỉ ôm tâm thái chữa ngựa chết thành ngựa sống, nhưng chưa từng nghĩ sau khi cô hỏi lời này, Ác Ma kia lại bỗng nhiên nhướng mày. Ngay sau đó, hắn lập tức thu sát ý lại, hoả long sau lưng cũng từ từ biến mất.
Anna ngây ngẩn cả người.
Thế mà thật sự thành công? Cô chỉ là tùy tiện thử một chút thôi mà!
Rotgar thật sự được lời nói của Anna đánh thức lý trí.
Hắn nhớ tới đánh cược với Ba Lan, không thể bức hiếp đối phương đồng ý, lúc trước hắn vẫn luôn làm đúng quy tắc, nhưng vừa rồi xém chút là đã thất ước.
Lần gần nhất hắn phẫn nộ mất lý trí đã là chuyện của mấy trăm năm trước, lần đó người chọc giận hắn, sau khi chết còn được hắn quật xác, đến tro cốt cũng không còn.
Mà lần này, hắn vốn không nên như thế, nhưng mấy trăm năm chưa từng tức giận như vậy, hắn có thể khôi phục lý trí trước khi giết Anna là cô đã rất may mắn rồi, nếu không sẽ là bất hạnh của cô.
"Coi như mạng cô lớn."
Rotgar cười lạnh ngồi về bàn, hỏa long được khống chế cực kỳ chuẩn xác, không hề làm hư vật gì trong phòng.
Ngoại trừ doạ Anna đến tim đập nhanh muốn rớt ra ngoài thì cũng chẳng có chuyện gì.
Anna rất muốn lập tức thoát khỏi gian phòng có tên Ác Ma này, nhưng cô biết mình tốt nhất đừng nên làm vậy.
Nhìn đi, cô đấu với tên Ác Ma có giá trị vũ lực gấp trăm mình này, cũng không phải không có năng lực tự cứu mình.
Cô trầm mặc lui sang một bên, hai tay giao nhau trước người, khống chế biên độ run của hai tay xuống nhỏ nhất.
Rotgar không nghe thấy Anna nói gì, nhìn cô một cái.
Cô lặng yên đứng ở nơi hẻo lánh, nhìn như bình tĩnh, nhưng đôi tay khẽ run kia đã tiết lộ bây giờ cô đang sợ hãi.
Hắn cười lạnh một tiếng, xảo trá đến đâu thì vẫn là con người, chút hù dọa như này còn không chịu được, thật không hiểu cô lấy gan ở đâu ra mà đấu với hắn.
Không lâu nữa thôi, khi hắn dỡ xuống lớp ngụy trang, lấy chân thân mà nói cho cô nghe chân tướng, vẻ mặt sợ hãi kia của cô nhất định sẽ vô cùng thú vị.
Rotgar bỗng nhiên lấy ra một túi tiền từ trong áo choàng, tùy tiện ném về phía Anna.
Anna hoảng sợ, mắt thấy thứ này sắp rơi vào tay cô, cô cuống quýt lui lại một bước vững vàng tránh đi. Cái túi vải kia phịch một tiếng rơi trên mặt đất, miệng dây lỏng ra, làm lộ đồng vàng chóe khiến người ta hai mắt tỏa sáng.
Rotgar: "......Cô tránh cái gì?"
Anna nhìn túi kim tệ to đùng trên mặt đất kia, miệng mấp máy, rồi lại nhắm lại.
Cô nên nói thế nào nhỉ? Lúc trước cô xem qua một bản xuyên không cổ đại, nữ chính trong đó lợi dụng thói quen xấu của những võ lâm nhân sĩ kia là nhìn thấy đồ vật bay tới sẽ muốn nhận lấy, nên ném hai khỏa Phích Lịch đạn qua đó…...
Mà nơi cô xuyên qua là thế giới đầy sức mạnh siêu nhiên đó, chạm vào thứ không rõ lai lịch chẳng lẽ lại không tránh hả?
Bây giờ thấy trong bao vải là đồng vàng, Anna cũng không muốn đi nhặt.
Đây chính là đồ qua tay Ác Ma, ai biết có bị nguyền rủa gì gì đó không chứ?
Có lẽ nếu cô nhận lấy túi đồng vàng này sẽ tương đương với việc bán linh hồn của mình đi thì sao?
Đồng vàng lộ ngoài túi ít nhất là mười mấy đồng, vậy phần bị túi vải che lại có bao nhiêu? Nhiều tiền như vậy, mua cái gì không đủ chứ? Cô làm sao dám lấy?
Anna không hiểu ý Ác Ma, nhìn hắn mờ mịt hỏi: "Không biết Ulysses đại nhân có ý gì?"
Rotgar nhanh chống bật cười: "Từ khi nào cô trở nên ngu xuẩn như thế?"
Anna cúi đầu giả chết, tốt nhất hắn cứ cho rằng cô ngu đi.
Rotgar thấy Anna không lên tiếng, hắn muốn đuổi cô đi, nhưng lại nhớ tới vụ đánh cuộc với Ba Lan. Vì một câu của cô hắn mới giữ được ranh giới cuối cùng, hắn lại mang ác ý mà vui sướng cười.
Một câu của cô, khiến màn cá cược của hắn và Balan có thể tiếp tục, cũng khiến cho tương lai của cô vẫn như cũ là địa ngục. Nếu hôm nay hắn mất khống chế giết cô, cô sẽ chỉ thống khổ một nháy mắt mà thôi.
Một túi đồng vàng này, đổi lấy tương lai mấy chục năm cô bị tra tấn, nếu về sau cô biết được… sẽ vui lắm đây.
Anna dù không biết Ác Ma đang suy tính gì, nhưng cô luôn cảm thấy hắn đang rất đắc ý.
Nhưng mà hắn đắc ý cái gì chứ? Cô lấy đồng vàng của hắn chứ không đồng ý lời cầu hôn, mà hắn lại không thu được linh hồn của cô, có chuyện gì vui lắm hả?
Rotgar lãnh đạm nói: "Đây là đền bù cho cô."
Anna đứng bất động, miệng nói: "Cảm ơn Ulysses đại nhân, ngài cũng không cần đền bù cho tôi, tôi không dám nhận. Nếu ngài thật cảm thấy băn khoăn, không bằng về sau ngài đừng nói đến chuyện của Bobby nữa, mà tôi cũng sẽ quên chuyện ngày hôm nay."
Rotgar không phải là không hiểu ý nghĩa của tiền tệ với con người, hắn biết thừa số kim tệ trong túi kia đủ cho một người tiêu xài cả đời, có khi còn thừa một ít để truyền cho đời sau.
Vì sao cô không cần?
Hắn cảm thấy cô không phải khẩu thị tâm phi, bởi vì cô còn không thèm liếc nhìn đống tiền kia một cái, dường như bọn chúng là ma thú kinh khủng nào vậy.
Rotgar phát hiện trước sự phiền chán vừa mới phát tiết ra lại xuất hiện.
Bởi vì hắn không rõ, vì sao cô lại không cần đồng vàng.
Rõ ràng trước đó cô tiếp cận Parish và Ulysses đã hao hết tâm cơ, nếu có nhiều đồng vàng như vậy, rất nhiều chuyện cô có thể làm tốt hơn, cô không thể không rõ đạo lý này.
"Vì sao không cần?" Rotgar chỉ chỉ túi vải trên đất, mặt lạnh hỏi.
Không cần thì không cần thôi, cần lý do hả!
"Tôi không nên nhận kiểu đền bù thế này." Anna tùy tiện đáp một câu.
"Tôi ban thưởng cho cô, cô có thể nhận." Rotgar kiên trì nói.
Anna cũng rất kiên trì: "Nhưng tôi thật sự không thể nhận, đại nhân."
Đùa gì chứ, hắn kiên trì muốn nhét cho cô đống đồng vàng đó, cô lại không nhận.
Rotgar nhìn Anna.
Anna nhìn mặt đất.
Không khí trầm mặc làm người ta hít thở không thông kéo dài chừng 1 phút, Rotgar mới buông tha cho Anna.
Hiếm khi hắn muốn "Cảm ơn" cô vì đã nhắc nhở cứu vãn vụ đánh cuộc của hắn với Ba Lan nên mới đưa cô đồng vàng, không muốn thì thôi vậy.
Hắn bắt đầu ăn cơm.
Khóe mắt Anna liếc qua động tác của Ác Ma, cô nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô liền an tâm chờ đợi, nhưng một túi đồng vàng to đùng nằm trên mặt đất, tầm mắt của cô cũng khống chế không nổi nhìn về phía kia “một chút”.
Thật sự rất muốn a...... Có nhiều kim tệ thế, cô có thể lập tức đi kiểm tra nguyên tố, nếu cô có khả năng trở thành pháp sư, cô sẽ lập tức từ chức, tiếp đó sẽ học tập pháp thuật cho tốt. Mặc dù cô vẫn không thể thoát khỏi Ác Ma này vì hắn vốn không sợ pháp sư, nhưng hắn sẽ không rảnh hơi đi ngăn cản cô học tập. Có lẽ lúc đầu cô không làm gì được hắn, nhưng ai biết về sau sẽ thế nào?
Anna cưỡng ép thu hồi ánh mắt, làm người không thể quá tham lam.
Chờ Rotgar đặt dĩa xuống, Anna liền lặng im tiến lên thu dọn, bộ dáng cụp mi rũ mắt làm Rotgar không thể coi cô và cái người cố chấp ban nãy là một.
Anna chịu đựng ánh mắt không hề che giấu của Ác Ma, thu xếp mọi thứ đâu vào đấy, sau đó hành lễ, vững bước rời đi khu nhà nhỏ.
Cả một túi đồng vàng kia còn đang nằm lóe sáng trên mặt đất.
Tận tới đêm khuya, khi đã tan tầm về nhà, Anna vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương bị mất đồng vàng
Nếu người đưa cô đồng vàng không phải Ác Ma thì tốt rồi, cô khẳng định không chút do dự nhận lấy.
Trở lại hẻm Thạch Lựu, đi qua nhà Bobby đã trở thành bãi phế liệu, Anna vô thức bước chậm lại, Đối với Ác Ma mà nói, giết một người dễ dàng như thế đấy.
Đương nhiên, Bobby là đáng đời, cô cũng không đồng tình gã.
"Có phải là cô hại chết Bobby không!" Giọng nữ sắc nhọn từ một bên truyền đến.
Anna theo tiếng nhìn qua, trong bóng tối Lily đi ra, thần sắc phức tạp.
"Tôi sẽ vạch trần cô với cha xứ Louis!" Cô ta kích động đè nén thanh âm mình, mang theo rung động mãnh liệt, tựa hồ cất giấu sợ hãi.
Anna ban ngày mới bị Ác Ma dọa, một cái nhân vật nhỏ như Lily, cô còn không để vào mắt.
"Vạch trần tôi? Vạch trần tôi cái gì?" Anna mỉm cười nói, "Tôi và người nhà đều rất lương thiện, Bobby ép buộc tôi gả cho gã, làm trái sự dạy bảo của nữ thần Quang Minh, đây hình phạt nữ thần giáng xuống, làm gã thống khổ chết đi trong biển lửa, có liên quan gì tới tôi?"
Cô dừng một chút, giống như nhớ ra gì đó, lại cười: "Cũng không thể nói không liên quan, dù sao tôi cũng là tín đồ của nữ thần, mỗi ngày tôi đều tiều tụy cầu nguyện trước nữ thần, mong người có thể ban ân giúp đỡ nhà chúng tôi vượt qua kiếp nạn, ai ngờ vậy mà ứng nghiệm thật đây? Nữ thần thật sự quá nhân từ."
"Cô...... Cô nói bậy! Nữ thần đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, làm sao có thể giáng xuống trừng phạt thiêu chết Bobby?" Lily giải thích, "Rõ ràng là do cô muốn thoát khỏi gã ta, mới ác độc thiêu chết gã!"
"Nữ thần dạy bảo chúng ta phải nhân ái, Bobby làm trái lời dạy của nữ thần, nữ thần trừng phạt gã không phải là điều vô cùng bình thường sao? Hay là nói, cô đang chỉ trích nữ thần trách phạt không công bằng?" Ngữ khí Anna đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nếu cô có ý này, tôi sẽ tố giác với cha xứ Louis cô bất kính với nữ thần!"
Lily bị Anna trách móc một trận, tức giận đến muốn nhảy dựng lên: "Cô nói bậy! Tôi là tín đồ của nữ thần, sao tôi có thể chỉ trích người được?"
"Cho dù cô không dám chỉ trích người, nhưng hành động của cô và mẹ mình cũng hoàn toàn trái với lời nữ thần dạy bảo." Anna nói: "Các người biết rõ Bobby đánh chết vợ gã, còn muốn xui khiến Bobby cưới tôi, không phải là muốn giết tôi sao? Nói về độ độc ác, tôi làm sao so được với mẹ con hai người."
Có lẽ không ngờ Anna sẽ biết được Bobby muốn cưới cô là vì Lily và mẹ cô ta đề xuất, mặt Lily tái đi, hoảng hốt vội vàng lắc đầu : "Cô, cô không nên nói bậy, tôi và mẹ không hề làm loại chuyện đó!"
Anna cười ha ha: "Nói tiếp, hai người còn đáng nghi hơn cả tôi đấy? Nói không chừng Bobby đã phát hiện ra dụng tâm hiểm ác của các người, không muốn phối hợp với hai người nữa, hai người sợ gã nói ra sự thật nên nổi lên sát tâm, đem gã sống sờ sờ thiêu chết."
"Không, bọn tôi không có! Cô chớ nói bậy!" Lily cơ hồ hét ầm lên, cô ta vất vả áp chế sợ hãi và tức giận, trừng mắt nhìn Anna: "Rõ ràng là cô làm!"
Anna thở dài lắc đầu, nếu lúc này mẹ của Lily là Renee ở đây, chỉ sợ sẽ không để ý cô nói cái gì, đẳng cấp Lily quá thấp, cô cảm thấy mình ghi Lily vào cuốn sổ nhỏ quả thực là lãng phí tinh lực của bản thân mà.
Nhưng mà, Bobby quấy rối cô đều do hai mẹ con Lily xui khiến, nếu cô không làm gì thì thật sự không thể chịu được.
Anna đột nhiên ghé sát lại gần Lily, cô hơi mỉm cười, nụ cười này không phải kiểu xã giao, cũng không ngọt ngào, có thể nói là làm lòng người ta phát lạnh.
"Rượu Bobby mua là bia nhạt (*), cho dù tới gần ánh nến, sao lại bị đốt được? Còn nhớ rõ con trai của Bobby hô “Tử thần” không?" Anna nhìn vào hai mắt Lily, cười khẽ một tiếng, "Đó không phải tử thần, là một vị pháp sư am hiểu dùng pháp thuật hệ hoả, một vị pháp sư tứ tinh. Không sai, chính là con trai công tước đang ở tạm ở phủ của lãnh chủ đại nhân. Cô đoán xem, sao hắn lại phải chạy tới hẻm Thạch Lựu không khác cái khu ổ chuột lắm này để giết một thường dân mà hắn hoàn toàn không để vào mắt?"
(*) Bia nhạt, còn được gọi là bia lager, là một loại bia có tương đối ít hoa bia, với thời gian kết tủa từ sáu tuần đến sáu tháng.
Anna nói, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lily, giọng điệu vi diệu: "Cô đoán xem, tiếp đến vị pháp sư tôn quý kia sẽ thiêu chết ai đây?"
Trong mắt Lily chỉ còn lại hoảng sợ, cô ta thét vang chói tai hất tay Anna ra, điên cuồng lui về phía sau như đang tránh né ôn dịch.
Anna từ từ thả lỏng, cô nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Đồ nhát gan.”
Có lá gan hãm hại cô, vậy mà không có can đảm đối mặt với hậu quả.
Cô chỉ nói có một câu thôi mà. Vốn dĩ Ác Ma kia giết Bobby chỉ vì muốn cô trả giá "Đắt" mà thôi, cô không để hắn đạt được mục đích, vậy sao hắn tốn công vô ích đi giết thêm mấy người nữa chứ? Bị rảnh hả?
Lily chạy thẳng về nhà mình, phịch một tiếng đóng cửa phòng, làm mẹ cô ta mắng chửi một tiếng: "Cái gì đấy!"
Ngực Lily ngực phập phồng không ngừng, trên mặt còn có vẻ hoảng sợ, cô ta chạy nhanh vọt tới trước mặt Renee, nắm chặt cánh tay Renee, nói năng lộn xộn: "Pháp sư... Giết Bobby, còn muốn giết chúng ta!"
Renee vốn định vỗ tay Lily một phen, nghe vậy dừng một chút, trái lại bắt lấy cánh tay Lily, nghiêm nghị hỏi: "Con nghe được ở đâu?"
"Là, là Anna nói!" Cánh tay Lily bị đau, lại không rảnh để quản, cô ta cuống quít nói: "Là pháp sư tứ tinh ở tạm phủ Bá Tước thiêu chết Bobby!"
Bởi vì dì của Lily là Anna làm việc trong phủ Bá Tước, nhà Lily biết được tin tức rất nhanh, chuyện bên trong phủ Bá Tước có một vị pháp sư tứ tinh ở tạm, bọn họ cũng biết. Đồng thời, chuyện Anna lúc thường gặp được vị tứ tinh pháp sư kia, bọn họ cũng mơ hồ nghe được.
Nghe rõ lời Lily nói, Renee nhớ tới khi nhìn thấy thi thể Bobby, khuôn mặt bà ta tràn đầy sợ hãi.
Bà ta biết Bobby không phải chết ngoài ý muốn. Bobby thích uống bia nhạt, mà người có chút hiểu biết về bia đều biết bia nhạt không thể dẫn lửa.
Bobby là bị người ta cố ý thiêu chết.
"Mẹ biết chắc, cái con tiện nhân Anna kia tuổi còn trẻ, tâm lại vô cùng ngoan độc!" Renee cắn răng nói.
"Mẹ, vậy chúng ta làm sao bây giờ đây!" Mắt Lily đỏ hồng thất kinh hỏi.
Renee chỉ do dự chốc lát liền nói: "Chúng ta lập tức dọn đi!"
Dù Bobby bị một pháp sư tứ tinh thiêu chết, hay là bị Anna thiêu chết, đối bọn họ nhà mà nói đều đáng sợ như nhau. Bọn họ không thể tiếp tục ở lại hẻm Thạch Lựu nữa, bằng không cái con tiện nhân Anna ác độc kia sẽ đem một nhà bọn họ thiêu chết mất!
Lập tức, Renee đánh thức chồng mình đang nằm ngủ trên giường, bà ta không nói nhiều, chồng bà ta luôn luôn có thói quen nghe theo bà ta, không nói hai lời bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn ra nhà em gái ông ta Anna trong đêm.
Dù vậy, trong lòng Renee và Lily vẫn lo sợ bất an, sợ Anna hoặc vị pháp sư tứ tinh kia sẽ đuổi theo.
Tối ngày hôm sau, khi Anna về đến nhà mới biết được chuyện một nhà Lily trong đêm dọn khỏi hẻm Thạch Lựu. Vốn cô muốn hỏi người có giao tình tốt với Lily xem bọn họ chuyển đi đâu, nhưng cả nhà Lily một chữ cũng không nói.
Anna nghĩ, xem ra mình quả thật đã dọa sợ Lily rồi, còn về mẹ Lily Renee... Mặc kệ Renee có tin lời cô nói hay không, bà ta cũng sẽ dọn đi.
Nồng độ cồn của bia nhạt quá thấp, dù bia gặp lửa hay bị nước giội lên cũng chẳng khác gì nhau. Chẳng qua là đám người trong hẻm Thạch Lựu không muốn truy cứu mà thôi, loại người như Bobby, chết thì chết, ai rảnh xen vào việc người khác? Vì thế, tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy mọi việc có chút kỳ quái, nhưng không ai rảnh đi truy vấn, việc này cũng sẽ sớm qua đi.
Nếu Renee tin Anna, cho rằng là pháp sư làm, đương nhiên sẽ bị dọa đến phải trốn đi, nếu không tin, bà ta cũng phải biết, Bobby chết nhất định liên quan tới Anna.
Có thể ngoan độc đến mức thêu chết một người sống sờ sờ vậy thì bà ta và người nhà không phải rất nguy hiểm sao?
Bởi vậy, Anna cho rằng một nhà Lily bị dọa phải dọn đi không thể bình thường hơn được. Trước mắt, chỉ cần gia đình Lily không còn gây phiền toái cho cô, để cô được an tĩnh đấu trí đấu dũng với Ác Ma, không bị phe thứ ba quấy nhiễu. Chờ sau này nếu cô phát đạt hoặc có sức mạnh, gặp lại bọn họ, cô không ngại đạp bọn họ thêm một cái.
Mấy ngày nay, Anna cũng không nghĩ nhiều về chuyện của Lily nữa. Cô vẫn như cũ làm việc, ngoại trừ gần buổi trưa đưa bữa sáng cho Parish, lúc sau lại qua đưa bữa sáng cho Ác Ma đang chiếm lấy cơ thể của Ulysses thì đưa cả cơm trưa, trà chiều và bữa tối.(ăn lắm thế)
Rõ ràng lúc cô đưa bữa sáng cho Parish, Ác Ma kia đều ở đó, nhưng hắn cũng không ăn cùng Parish, cố tình chờ đến khi Parish ăn xong, cô đã về phòng rồi bắt cô đưa đi cho hắn.
Mà Anna thân là một thị nữ nhỏ ở phòng bếp, trừ âm thầm mắng một tiếng bệnh tâm thần ra thì chỉ có thể thành thật đi đưa cơm cho hắn.
Về sau Ác Ma kia không nhắc lại chuyện của Bobby nữa, cũng không có hành động gì, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy trong bóng tối hắn đang tính toán chuyện xấu gì đó.
Vì phải đưa cả bữa tối cho Ác Ma nên thời gian Anna về nhà đã trễ hơn, mỗi lần về nhà thì trời đã tối. Nhưng Bobby cũng đã chết rồi, Lily lại dọn đi, hẻm Thạch Lựu đối với Anna mà nói an toàn hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, cô đi theo ánh trăng về nhà, con đường vô cùng yên tĩnh. Thời đại này cũng không có nhiều hoạt động giải trí buổi tối, mọi người không đành lòng lãng phí nến làm đèn đường nên ban đêm phần lớn đều đi ngủ hoặc làm một vài hoạt động không cần thiết. Đương nhiên, mấy nơi như quán rượu vẫn luôn rất náo nhiệt.
Sau khi Bobby chết, Ivan cũng về quán làm việc, người bị thương trước đó yêu cầu Ivan bồi thường tiền biết Bobby chết quả nhiên không tiếp tục kêu gào nữa, cuối cùng chỉ cần ba ngân tệ, mà số tiền đó nhà Anna hoàn toàn lo được.
Anna vừa đi vào hẻm Thạch Lựu, một đôi tay đột nhiên vươn ra từ phía sau che miệng cô lại, kéo cô vào nhà Bobby mà sau khi gã chết đã trở thành một đống phế tích.
Không đợi Anna kịp phản ứng, người sau lưng kia mở miệng, là một giọng nam rất dễ nghe, nhưng nghe qua hết sức yếu ớt: "Tôi không phải người xấu, tôi có chuyện muốn cô giúp một tay, tôi sẽ cho cô tiền. Nếu cô nghe rõ thì đừng thét lên, chỉ cần gật đầu, tôi sẽ buông cô ra."
Anna vừa trong nháy mắt tiếp thu tất cả tin tức trong não, vội vàng gật đầu.
Người kia thật sự chậm rãi buông cô ra.
Anna cũng không lập tức quay người chạy trốn, nghe cách tên này nói chuyện, anh ta không phải kẻ thô lỗ, mà cũng không hề có ý muốn thương tổn cô.
Khi cô xoay người lại, lúc nhìn thấy bộ dáng của người kia, không khỏi bịt miệng lại.
Đây chắc là một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt anh lãng ( anh tuấn + lãng tử), tóc ngắn màu nâu tóc che khuất một con mắt, ánh mắt mang vẻ thiện ý, từ khuôn mặt và bàn tay để lộ ra có thể nhìn thấy ám văn đang cử động.
"Thật có lỗi, dọa đến cô sao?" Người thanh niên cười cười, khóe miệng có ám văn đang lan rộng, càng dọa người: "Xin không cần lo lắng, tôi cũng là loài người, chỉ là bị thương mới như thế, tôi sẽ không tổn thương cô."
Nếu như nói Anna còn chưa nhìn thấy người thanh niên lúc nãy có thể đang chạy trốn nhưng đến khi nhìn đến hình dạng của anh ta, cô đã quyết định phải giữ lại.
Ám văn trên người thanh niên này, sợ là nguyên tố trong cơ thể tạo thành, nói cách khác, anh ta là một pháp sư!
Anna vô cùng muốn trở thành pháp sư, nhưng pháp sư duy nhất có thể tiếp xúc lại bị Ác Ma nhập vào, mà tên Ác Ma kia ngay cả dạy cô biết chữ cũng không chịu. Người trước mặt này chính là cơ hội mà cô mơ ước tha thiết đó!
Cô vội vàng mỉm cười nói: "Không có gì, tôi cũng không bị dọa, pháp sư đại nhân tôn quý."
Người thanh niên sững sờ, vô cùng ngoài ý muốn nhìn Anna, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Tôi cũng không phải pháp sư tôn quý gì. Dựa theo cách gọi của giáo đường, tôi là pháp sư sa đoạ."
Anna là lần đầu tiên nghe được khái niệm pháp sư sa đoạ này, cô hiếu kỳ hỏi: "Pháp sư sa đọa là gì vậy ạ?"
Người thanh niên vốn nghĩ rằng Anna sẽ thét chói tai chuẩn bị chạy, nghe vậy thì sững sờ.
Cô xem ra còn trẻ, chắc là chưa từng nghe người trong nhà đề cập đến.
Ám văn trên người anh ta bỗng nhiên nhiều thêm lại còn phát sáng, anh ta vội vàng ngồi xuống, một hồi lâu mới bình thường lại, lúc mở mắt, anh ta ngạc nhiên thấy cô gái kia vẫn còn đứng trước mặt mình, chưa hề rời đi.
Anh ta nói: "Mục sư ở giáo đường là pháp sư thánh quang, mà tương phản với ánh sáng là hắc ám, sử dụng pháp thuật hệ ám, chính là pháp sư sa đoạ."
Anna có lòng hiếu kỳ cực mạnh với pháp thuật và pháp sư, thấy vị pháp sư sa đọa này rất vui vẻ giải thích cho cô, cô cũng không ngại ngùng, ngồi xếp bằng xuống nói: "Có thể nói thêm cho tôi một chút không?"
Thanh niên thấy Anna nâng cằm lên, một bộ dáng hóng hớt muốn nghe chuyện xưa, anh ta không khỏi nở nụ cười, cô không cảm thấy bộ dạng của anh rất doạ người sao?
Nhưng hiện tại anh ta rất suy yếu, cũng chỉ nói: "Về sau tôi có thể kể cho cô nghe. Nhưng tôi đã ba ngày không ăn gì rồi, có thể xin cô một thức ăn không? Tôi sẽ không để cô mất trắng đâu."
Vừa nói anh ta lấy từ trong ngực ra một cái túi, rồi lấy một đồng kim tệ trong túi đưa qua.
Anna nghĩ nghĩ, không chối từ, tiếp nhận kim tệ, cố đè nén tâm tình kích động nói: "Bây giờ quá muộn, cửa hàng bánh ngọt cũng đã đóng cửa, trong nhà tôi chỉ có bánh mì lúa mạch đen và bia nhạt, anh thấy được không?"
Thanh niên cảm kích nói: "Có thể nhét đầy bao tử là được rồi."
Anna đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người. Sau khi Bobby chết, không có ai rảnh dọn dẹp nơi này, ở đây vẫn còn duy trì nguyên bản đống phế tích sau hỏa hoạn, bẩn không chịu được.
Chỉ là trước khi rời đi, cô vẫn là không nhịn được hỏi: "Anh không sợ tôi báo cảnh ... À, ý tôi là, anh không sợ tôi thông báo với cha xứ ở giáo đường sao?"
Thanh niên lộ ra hàm răng trắng tuyết, tươi cười lại có mấy phần cởi mở: "Tôi đã quan sát cô hai ngày, tôi cảm thấy cô sẽ không."
Mà nhìn biểu hiện của cô, cũng chứng minh phán đoán của anh ta không sai.
Đương nhiên, anh ta thường xuyên phán đoán sai, thầy của anh ta luôn bảo anh phải mở to mắt ra, đừng tin người quá, nhưng anh vẫn cho rằng, trên đời này còn rất nhiều người tốt.
Anna bị nụ cười của thanh niên này lây nhiễm, cũng nhịn cười không được: "Tôi tên Anna, tôi nên xưng hô với anh thế nào?"
Thanh niên nói: "Tôi tên Dibian Flegg, cô gọi tôi Dibian được rồi, Anna."
Anna gật gật đầu, cô không nói thêm gì nữa, quay người đi ra khỏi phế tích, về nhà mình.
Cô nắm thật chặt kim tệ trong lòng bàn tay, kích động đến đầu có chút ngớ đi.
Cô vậy mà gặp được một vị pháp sư không kiêu ngạo lại hào phóng, cô cảm thấy mộng pháp sư của mình đang ở phía trước rồi!
Anna rất yên tâm thoải mái nhận kim tệ của đối phương, bởi vì kim tệ này không chỉ vì đồ ăn cô cho hắn, còn bao gồm cả việc cô mạo hiểm biết chuyện hắn ở đâu lại không báo.
Bởi vì cô không phải dân bản xứ ở thế giới này nên cô cũng không có bao nhiêu hứng thú với việc quang minh và hắc ám đối kháng nhau. Vị pháp sư Dibian kia nhìn có vẻ không tồi, anh ta trở thành pháp sư sa đọa có lẽ là có ẩn tình, nhưng với cô mà nói cũng không quan trọng.
Nếu anh ta có địch ý với cô, mới vừa rồi lúc cô bị kéo vào đống phế tích đó đã tiêu đời luôn rồi. Nếu anh ta ngụy trang thành người tốt để dụ dỗ cô cho anh ta cút đồ ăn thì cũng không sao cả, cô đã lấy được kim tệ và càng nhiều tri thức về thế giới này từ anh ta, tính ra cả hai cùng có lợi.
Chí ít là trước khi anh ta dưỡng thương xong, cô sẽ không có việc gì.
Thậm chí, vị pháp sư ám hệ này không chừng lại có biện pháp đối phó Ác Ma. Không phải nói chỉ có ma pháp mới đánh bại được ma pháp sao? Cô cảm thấy Ác Ma kia rất âm u, có lẽ pháp thuật ám hệ có thể đánh bại Ác Ma.
Lúc Anna về nhà, cô chào mẹ Gay một tiếng, sau đó đi phòng ngủ nhìn Adele và Evan đã ngủ thiếp đi, Adele khoác tay nhẹ nhàng đặt trên bụng Evan, hai gương mặt nhỏ có vài phần giống nhau dựa chung một chỗ, quả thực đáng yêu không chịu nổi.
Anna nhẹ chân nhẹ tay lấy hai phần bánh mì lúa mạch đen và bia nhạt, bỏ vài rổ dây leo, lại thật cẩn thận ra cửa. Tới nhà Bobby, cô quan sát bốn phía, xác nhận chung quanh không có ai mới lách người đi vào.
Dibian như đã đến cực hạn, khi Anna bước vào, cô phát hiện anh ta dựa vào góc phòng, người đã hôn mê, ám văn trên mặt cử động liên tục, cô cũng không dám đến gần.
Một hồi lâu Dibian mới hừ nhẹ một tiếng tỉnh lại, thấy Anna ở một bên bảo hộ, anh ta giải thích nói: "Bây giờ tinh thần lực của tôi vô cùng suy yếu, muốn khống chế ám nguyên tố trong cơ thể có chút khó khăn."
Anna lý giải nói: "Tôi biết. Anh ăn trước một chút gì đi, có khí lực mới tiếp tục chống lại ám nguyên tố được."
Cũng may Dibian còn không yếu đến mức cần người khác đút, bằng không Anna sẽ vô cùng xấu hổ.
Cô ngồi bên cạnh Dibian , nhìn anh ta ăn cơm, yên lặng quan sát anh ta.
Mặc dù nhiều người vô cùng am hiểu ngụy trang, nhưng đa số thông qua việc ở chung thì vẫn có thể nhận ra một số mánh khóe lặt vặt của họ.
Ví dụ như Ác Ma kia, mặc kệ là nhập thân vào Parish hay Ulysses nhìn đều ra hình ra dáng nguyên thân (*), nhưng vẫn còn sơ hở nhiều lắm. Nếu có học viện chuyên dạy Ác Ma đoạt xác, chắc chắn hắn sẽ bị phán thất bại.
*Ý chị là ông diễn giống người ông nhập đó
Dibian ăn được khoảng một phần tư thì không ăn nữa, Anna mới mở miệng: "Rổ dây leo tôi muốn cầm về, không mẹ tôi sẽ sinh nghi."
Dibian gật gật đầu, Anna giúp anh ta dọn dẹp bia nhạt và đồ ăn còn dư, để vào một góc cho anh ta ngày mai ăn. Mấy bình gốm bia nhạt trong nhà còn rất nhiều, Gay sẽ không phát hiện ra thiếu mất một cái đâu.
Gay biết cô đã về, Anna không tiện rời nhà quá lâu, cô khắc chế kích động trong lòng dò hỏi: "Dibian, anh muốn ở chỗ này dưỡng thương bao lâu?"
Dibian nghĩ nghĩ, cười khổ nói: "Tinh thần lực của tôi hỗn loạn rất nghiêm trọng, khoảng hai tháng."
Ánh mắt Anna sáng lên, hai tháng với cô mà nói quá đủ rồi.
Cô nghiêm mặt nói: "Trong hai tháng anh dưỡng thương, tôi sẽ phụ trách phần đồ ăn, cũng sẽ giúp anh che dấu. Xem như trao đổi, tôi hy vọng anh có thể trợ giúp tôi trở thành pháp sư."
Dibian ngẩn người, đối diện với cặp mắt tràn đầy mong đợi của Anna, anh ta vô ý thức gật đầu.
Về sau khi lấy lại tinh thần, anh ta cũng không hối hận.
Anna mang đến cho anh ta một cảm giác không giống với đại đa số người anh từng gặp. Sau khi âm thầm quan sát cô hai ngày, anh ta đã đoán cô là người đáng tin cậy, hôm nay trò chuyện anh đã mười phần tin tưởng điều này.
"Thật sao?" Anna lộ ra vẻ kích động.
Dibian bị cảm xúc của Anna cuốn hút, cười nói: "Đương nhiên. Như lời cô nói, đây là một giao dịch có lời."
Anna vô cùng muốn lập tức lôi kéo Dibian dạy cô về giới pháp sư, nhưng cô biết thời gian không thích hợp, cô đành chịu đựng nói: "Cứ quyết định vậy đi, tôi về trước, tối ngày mai tôi lại đến."
Anna lặng yên trở về nhà, nằm trên giường cô hưng phấn đến ngủ không được.
Mặc dù trước khi hỏi thăm cô đã biết khẳng định Dibian sẽ đồng ý, nhưng khi anh ta thật sự đáp ứng, cô vẫn không nhịn được trở nên kích động.
Cô và anh ta coi như là cả hai cùng có lợi, cô có thể học tập ma pháp, anh ta sẽ vì cô còn muốn học ma pháp mà tin rằng cô sẽ không phản bội anh, từ đó thu được cảm giác an toàn.
*
Ngày hôm sau.
Mặc dù đêm trước ngủ không ngon, sáng nay Anna vẫn tinh thần sáng láng rời giường.
Khi đi qua đám phế tích, cô liếc mắt nhìn vào, bên trong im ắng, nhìn còn có chút doạ người, đủ để ngăn cản người bên ngoài rảnh rỗi đi vào chơi.
Rotgar phát hiện, hôm nay Anna nhìn rất vui vẻ.
Lúc nào cô tới đưa cơm cho hắn cũng lặng yên đứng ở một bên, như muốn giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất, hôm nay dù cô vẫn như cũ đứng yên tĩnh một góc, nhưng hắn luôn cảm thấy cô đang vui vẻ.
Chuyện gì vui vậy?
Rotgar không hy vọng dưới tình huống mình không biết, Anna và Parish lại có gì đó, bởi vậy mỗi lần Anna đưa bữa sáng cho Parish, hắn luôn chịu đựng chán ghét với Parish mà đến chỗ Parish trước chờ Anna, Sau khi Anna rời đi, hắn cũng gấp chờ không nổi đi luôn.
Cho nên, hắn tin ngay dưới mắt hắn, giữa Anna và Parish không hề phát triển thêm bước nào.
"Cô tìm được người dạy cô học chữ ?"
Rotgar bất thình lình lên tiếng hỏi.
Lập tức mồ hôi lạnh của Anna xuất hiện, hắn phát hiện ra Dibian rồi ư?
Cô nhớ Rotgar trước đó biết được chuyện của Bobby, vậy hiện tại hắn biết đến sự tồn tại của Dibian tựa hồ cũng hợp lý.
“Chưa ạ." Anna cố trấn định, không đến cuối cùng tuyệt không thể tự loạn trận cước. Cô lắc đầu, sau đó lại nhìn Rotgar nói: "Chẳng lẽ ngài thay đổi chủ ý, đồng ý dạy tôi sao?"
Anna thề, cô hỏi như vậy chỉ thuần túy là thuận miệng hỏi thôi, cô chỉ muốn che giấu sự khẩn trương đồng thời chuyển di lực chú ý của Ác Ma.
Nhưng ai mà ngờ, cô vừa hỏi ra câu đó, Ác Ma kia lại nói: "Đúng đấy."(Nghe như anh thích ăn đòn ý nhể :))
Anna sững sờ, vạn phần kinh ngạc nhìn Ác Ma.
Cô đã tìm được một thầy giáo thích hợp rồi, sao cái tên Ác Ma lại đột nhiên nhảy ra vậy?
Chuyện gì vậy trời, lúc cô muốn tìm người dạy cô biết chữ một tên cũng không chịu giúp, giờ tìm được rồi lại dư ra thêm một tên.
Rotgar chau mày lại, lấy ngữ khí bố thí cho Anna một đáp án khẳng định, muốn được Anna mang ơn đội nghĩa đáp lại.
Mà phản ứng của Anna cũng như hắn sở liệu, sau kinh ngạc phút đầu, trên mặt cô toát lên vẻ vui mừng, vội vàng cúi đầu hành lễ, kích động nói: "Mười phần cảm ơn ngài, đại nhân Ulysses tôn quý, ngài thật là một người tốt!"
Nhưng mà, tại góc độ Rotgar không thấy được, khuôn mặt Anna tràn đầy bất đắc dĩ.
Cô không muốn diễn cũng không được, không thể bại lộ sự tồn tại của Dibian, còn phải dỗ tốt Ác Ma nữa, để hắn không quấy rối trong lúc cô đi theo Dibian học tập.
Cô sẽ nghiêm túc học với Dibian , Ác Ma bên này tùy tiện cho có lệ là được rồi, cô cũng không tin một tên Ác Ma thất học còn có thể dạy tốt hơn một pháp sư chân chính.
Rotgar vô cùng hài lòng với phản ứng của Anna.
Sau khi mơ hồ phát giác Anna có chút khác biệt với suy nghĩ của hắn, hắn đã muốn biết rõ hơn tâm tư của cô, nhưng chỉ quan sát thôi thì không đủ, hắn muốn tiếp xúc gần thêm với cô, mới có thể xem thấu lớp ngụy trang của cô.
Qua nhiều ngày hắn từ chối dạy cô như vậy, chắc hẳn cô đã sớm nếm đủ tư vị bị người ta từ chối. Hiện tại chắc hắn có thể đồng ý dạy cô biết chữ được rồi.
Rotgar nói: "Bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng cô tới đây."
Anna vội vàng làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, còn tận lực để bước chân của mình lúc rời đi nhẹ nhàng hơn chút.
Qua mặt Ác Ma cũng là việc tốn sức đấy.
Tâm mệt. Haizz
Beta: Ly
Dựa theo dự đoán của Rotgar, nếu Anna thuận theo tự nhiên nguyện ý gả cho hắn để báo đáp, vậy sự kiên nhẫn mấy ngày nay của hắn không tính là mất trắng.
Nhưng cô nói cái gì?
Cô chẳng những xảo trá, còn vong ân phụ nghĩa.
"Nếu như tôi không giúp cô, cô cũng chỉ có thể gả cho một gã già góa vợ, sau đó thì cô sẽ bị gã tra tấn đến chết." Lúc Rotgar nói lời này, giọng nói hắn tràn đầy mùi thuốc súng, đầu ngón tay hắn đã như ẩn như hiện bắn ra ánh lửa.
Trong cơ thể Ulysses có vài loại nguyên tố, mà thuộc tính nguyên tố hoả là dung hoà nhất, hắn dùng pháp thuật hệ hoả cũng thuần thục nhất. Mà thường xuyên sử dụng pháp thuật hệ hoả làm cơ thể của hắn có một chút biến hóa vi diệu, cùng là pháp sư nhưng đôi khi hắn có thể thấy nguyên tố thường dùng của một vị pháp sư khác.
Giống như bây giờ, Rotgar đã hoàn toàn khống chế cơ thể Ulysses, khi hắn tức giận và không có ý khống chế, nguyên tố hỏa trong cơ thể sẽ lập tức có phản ứng.
Ở trong căn phòng không đủ ánh sáng này, ánh lửa trên đầu ngón tay Rotgar hiện rõ kinh người.
Anna khắc chế sự sợ hãi của mình, không lui về phía sau, lấy dũng khí nhìn thẳng Ác Ma kia, cô cố giả bộ trấn định nói: "Dù vậy, tôi cũng chưa từng cầu xin ngài."
Ngay sau đó, lấy ánh lửa trên đầu ngón tay Rotgar làm điểm xuất phát, ngọn lửa đi theo một con đường nào đó không thể nhìn thấy trong không khí, nháy mắt lan rộng, hình thành sau lưng Rotgar một con hỏa long dữ tợn.
Lãng phí thời gian, lại không thể nhìn thấu bản chất người phụ nữ nhân loại này, lúc hắn cho rằng sắp thành công lại lần lượt gặp phải thất bại...
Trong năm vị đại công tước của vực sâu, tính tình Rotgar không phải là tệ nhất, nhưng cũng không dính dáng tới hai từ "Tốt tính".
Chỉ là một con người cũng dám năm lần bảy lượt trêu đùa hắn!
Hỏa long xuất hiện khiến nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, trán Anna toát mồ hôi, vừa nóng vừa sợ hãi.
Cô biết, Ác Ma này mà trở mặt sẽ vô cùng khủng bố!
Rotgar tùy ý để hỏa long sau lưng hắn quay cuồng, hẳn cũng không đốt bất cứ thứ gì, cặp mắt của hắn nheo lại, giống như một con chó dữ nhìn chằm chằm một đứa nhỏ tay không tấc sắt.
"Nói cho tôi biết, cô tính báo đáp tôi thế nào đây? Hửm?"
Anna nhìn Ác Ma ẩn giấu bên trong Ulysses, cái tên Ác Ma này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, bộ dáng cùng lắm hai mươi, nhưng bên người lại quấn quanh ác ý làm người ta kiêng kị.
Cô cảm giác mình nhìn thấy không phải một Ác Ma, mà là một ngọn núi uy nga đang đứng đổ về phía cô, cô gần như không thể đứng vững.
Dưới áp lực như vậy, trong đầu cô thậm chí hiện lên suy nghĩ đồng ý với hắn.
Nhưng ý nghĩ tiêu cực này đến nhanh đi cũng nhanh, mọi chuyện xảy ra từ khi gặp được Ác Ma đến nay đều nhanh chóng lướt qua trong đầu Anna. Cô nhớ tới mấy lần cô cự tuyệt Ác Ma này, đôi khi hắn sẽ rất tức giận, nhưng sẽ không như bây giờ ép buộc cô đồng ý.
Hay là hắn đã tức đến quên luôn quy tắc rồi?
Anna không thể để Ác Ma biết cô đã biết sự tồn tại của hắn, cô chỉ có thể từ một khía cạnh khác nhắc nhở hắn phải tuân thủ quy tắc, khiến hắn cố kỵ.
Cảm xúc của hắn quá mãnh liệt, hắn rõ ràng đang phạm luật, sau đó nhất định sẽ hối hận. Vậy cô đây sẽ giúp hắn giẫm phanh xe lại, đến khi hắn xong việc còn phải cảm kích cô đấy!
Anna an ủi chính mình, trừng mắt Ác Ma, một nửa là ngụy trang một nửa là thật sự phẫn nộ hô: "Ngài muốn bức ép tôi giống Bobby sao?"
Anna chỉ ôm tâm thái chữa ngựa chết thành ngựa sống, nhưng chưa từng nghĩ sau khi cô hỏi lời này, Ác Ma kia lại bỗng nhiên nhướng mày. Ngay sau đó, hắn lập tức thu sát ý lại, hoả long sau lưng cũng từ từ biến mất.
Anna ngây ngẩn cả người.
Thế mà thật sự thành công? Cô chỉ là tùy tiện thử một chút thôi mà!
Rotgar thật sự được lời nói của Anna đánh thức lý trí.
Hắn nhớ tới đánh cược với Ba Lan, không thể bức hiếp đối phương đồng ý, lúc trước hắn vẫn luôn làm đúng quy tắc, nhưng vừa rồi xém chút là đã thất ước.
Lần gần nhất hắn phẫn nộ mất lý trí đã là chuyện của mấy trăm năm trước, lần đó người chọc giận hắn, sau khi chết còn được hắn quật xác, đến tro cốt cũng không còn.
Mà lần này, hắn vốn không nên như thế, nhưng mấy trăm năm chưa từng tức giận như vậy, hắn có thể khôi phục lý trí trước khi giết Anna là cô đã rất may mắn rồi, nếu không sẽ là bất hạnh của cô.
"Coi như mạng cô lớn."
Rotgar cười lạnh ngồi về bàn, hỏa long được khống chế cực kỳ chuẩn xác, không hề làm hư vật gì trong phòng.
Ngoại trừ doạ Anna đến tim đập nhanh muốn rớt ra ngoài thì cũng chẳng có chuyện gì.
Anna rất muốn lập tức thoát khỏi gian phòng có tên Ác Ma này, nhưng cô biết mình tốt nhất đừng nên làm vậy.
Nhìn đi, cô đấu với tên Ác Ma có giá trị vũ lực gấp trăm mình này, cũng không phải không có năng lực tự cứu mình.
Cô trầm mặc lui sang một bên, hai tay giao nhau trước người, khống chế biên độ run của hai tay xuống nhỏ nhất.
Rotgar không nghe thấy Anna nói gì, nhìn cô một cái.
Cô lặng yên đứng ở nơi hẻo lánh, nhìn như bình tĩnh, nhưng đôi tay khẽ run kia đã tiết lộ bây giờ cô đang sợ hãi.
Hắn cười lạnh một tiếng, xảo trá đến đâu thì vẫn là con người, chút hù dọa như này còn không chịu được, thật không hiểu cô lấy gan ở đâu ra mà đấu với hắn.
Không lâu nữa thôi, khi hắn dỡ xuống lớp ngụy trang, lấy chân thân mà nói cho cô nghe chân tướng, vẻ mặt sợ hãi kia của cô nhất định sẽ vô cùng thú vị.
Rotgar bỗng nhiên lấy ra một túi tiền từ trong áo choàng, tùy tiện ném về phía Anna.
Anna hoảng sợ, mắt thấy thứ này sắp rơi vào tay cô, cô cuống quýt lui lại một bước vững vàng tránh đi. Cái túi vải kia phịch một tiếng rơi trên mặt đất, miệng dây lỏng ra, làm lộ đồng vàng chóe khiến người ta hai mắt tỏa sáng.
Rotgar: "......Cô tránh cái gì?"
Anna nhìn túi kim tệ to đùng trên mặt đất kia, miệng mấp máy, rồi lại nhắm lại.
Cô nên nói thế nào nhỉ? Lúc trước cô xem qua một bản xuyên không cổ đại, nữ chính trong đó lợi dụng thói quen xấu của những võ lâm nhân sĩ kia là nhìn thấy đồ vật bay tới sẽ muốn nhận lấy, nên ném hai khỏa Phích Lịch đạn qua đó…...
Mà nơi cô xuyên qua là thế giới đầy sức mạnh siêu nhiên đó, chạm vào thứ không rõ lai lịch chẳng lẽ lại không tránh hả?
Bây giờ thấy trong bao vải là đồng vàng, Anna cũng không muốn đi nhặt.
Đây chính là đồ qua tay Ác Ma, ai biết có bị nguyền rủa gì gì đó không chứ?
Có lẽ nếu cô nhận lấy túi đồng vàng này sẽ tương đương với việc bán linh hồn của mình đi thì sao?
Đồng vàng lộ ngoài túi ít nhất là mười mấy đồng, vậy phần bị túi vải che lại có bao nhiêu? Nhiều tiền như vậy, mua cái gì không đủ chứ? Cô làm sao dám lấy?
Anna không hiểu ý Ác Ma, nhìn hắn mờ mịt hỏi: "Không biết Ulysses đại nhân có ý gì?"
Rotgar nhanh chống bật cười: "Từ khi nào cô trở nên ngu xuẩn như thế?"
Anna cúi đầu giả chết, tốt nhất hắn cứ cho rằng cô ngu đi.
Rotgar thấy Anna không lên tiếng, hắn muốn đuổi cô đi, nhưng lại nhớ tới vụ đánh cuộc với Ba Lan. Vì một câu của cô hắn mới giữ được ranh giới cuối cùng, hắn lại mang ác ý mà vui sướng cười.
Một câu của cô, khiến màn cá cược của hắn và Balan có thể tiếp tục, cũng khiến cho tương lai của cô vẫn như cũ là địa ngục. Nếu hôm nay hắn mất khống chế giết cô, cô sẽ chỉ thống khổ một nháy mắt mà thôi.
Một túi đồng vàng này, đổi lấy tương lai mấy chục năm cô bị tra tấn, nếu về sau cô biết được… sẽ vui lắm đây.
Anna dù không biết Ác Ma đang suy tính gì, nhưng cô luôn cảm thấy hắn đang rất đắc ý.
Nhưng mà hắn đắc ý cái gì chứ? Cô lấy đồng vàng của hắn chứ không đồng ý lời cầu hôn, mà hắn lại không thu được linh hồn của cô, có chuyện gì vui lắm hả?
Rotgar lãnh đạm nói: "Đây là đền bù cho cô."
Anna đứng bất động, miệng nói: "Cảm ơn Ulysses đại nhân, ngài cũng không cần đền bù cho tôi, tôi không dám nhận. Nếu ngài thật cảm thấy băn khoăn, không bằng về sau ngài đừng nói đến chuyện của Bobby nữa, mà tôi cũng sẽ quên chuyện ngày hôm nay."
Rotgar không phải là không hiểu ý nghĩa của tiền tệ với con người, hắn biết thừa số kim tệ trong túi kia đủ cho một người tiêu xài cả đời, có khi còn thừa một ít để truyền cho đời sau.
Vì sao cô không cần?
Hắn cảm thấy cô không phải khẩu thị tâm phi, bởi vì cô còn không thèm liếc nhìn đống tiền kia một cái, dường như bọn chúng là ma thú kinh khủng nào vậy.
Rotgar phát hiện trước sự phiền chán vừa mới phát tiết ra lại xuất hiện.
Bởi vì hắn không rõ, vì sao cô lại không cần đồng vàng.
Rõ ràng trước đó cô tiếp cận Parish và Ulysses đã hao hết tâm cơ, nếu có nhiều đồng vàng như vậy, rất nhiều chuyện cô có thể làm tốt hơn, cô không thể không rõ đạo lý này.
"Vì sao không cần?" Rotgar chỉ chỉ túi vải trên đất, mặt lạnh hỏi.
Không cần thì không cần thôi, cần lý do hả!
"Tôi không nên nhận kiểu đền bù thế này." Anna tùy tiện đáp một câu.
"Tôi ban thưởng cho cô, cô có thể nhận." Rotgar kiên trì nói.
Anna cũng rất kiên trì: "Nhưng tôi thật sự không thể nhận, đại nhân."
Đùa gì chứ, hắn kiên trì muốn nhét cho cô đống đồng vàng đó, cô lại không nhận.
Rotgar nhìn Anna.
Anna nhìn mặt đất.
Không khí trầm mặc làm người ta hít thở không thông kéo dài chừng 1 phút, Rotgar mới buông tha cho Anna.
Hiếm khi hắn muốn "Cảm ơn" cô vì đã nhắc nhở cứu vãn vụ đánh cuộc của hắn với Ba Lan nên mới đưa cô đồng vàng, không muốn thì thôi vậy.
Hắn bắt đầu ăn cơm.
Khóe mắt Anna liếc qua động tác của Ác Ma, cô nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô liền an tâm chờ đợi, nhưng một túi đồng vàng to đùng nằm trên mặt đất, tầm mắt của cô cũng khống chế không nổi nhìn về phía kia “một chút”.
Thật sự rất muốn a...... Có nhiều kim tệ thế, cô có thể lập tức đi kiểm tra nguyên tố, nếu cô có khả năng trở thành pháp sư, cô sẽ lập tức từ chức, tiếp đó sẽ học tập pháp thuật cho tốt. Mặc dù cô vẫn không thể thoát khỏi Ác Ma này vì hắn vốn không sợ pháp sư, nhưng hắn sẽ không rảnh hơi đi ngăn cản cô học tập. Có lẽ lúc đầu cô không làm gì được hắn, nhưng ai biết về sau sẽ thế nào?
Anna cưỡng ép thu hồi ánh mắt, làm người không thể quá tham lam.
Chờ Rotgar đặt dĩa xuống, Anna liền lặng im tiến lên thu dọn, bộ dáng cụp mi rũ mắt làm Rotgar không thể coi cô và cái người cố chấp ban nãy là một.
Anna chịu đựng ánh mắt không hề che giấu của Ác Ma, thu xếp mọi thứ đâu vào đấy, sau đó hành lễ, vững bước rời đi khu nhà nhỏ.
Cả một túi đồng vàng kia còn đang nằm lóe sáng trên mặt đất.
Tận tới đêm khuya, khi đã tan tầm về nhà, Anna vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương bị mất đồng vàng
Nếu người đưa cô đồng vàng không phải Ác Ma thì tốt rồi, cô khẳng định không chút do dự nhận lấy.
Trở lại hẻm Thạch Lựu, đi qua nhà Bobby đã trở thành bãi phế liệu, Anna vô thức bước chậm lại, Đối với Ác Ma mà nói, giết một người dễ dàng như thế đấy.
Đương nhiên, Bobby là đáng đời, cô cũng không đồng tình gã.
"Có phải là cô hại chết Bobby không!" Giọng nữ sắc nhọn từ một bên truyền đến.
Anna theo tiếng nhìn qua, trong bóng tối Lily đi ra, thần sắc phức tạp.
"Tôi sẽ vạch trần cô với cha xứ Louis!" Cô ta kích động đè nén thanh âm mình, mang theo rung động mãnh liệt, tựa hồ cất giấu sợ hãi.
Anna ban ngày mới bị Ác Ma dọa, một cái nhân vật nhỏ như Lily, cô còn không để vào mắt.
"Vạch trần tôi? Vạch trần tôi cái gì?" Anna mỉm cười nói, "Tôi và người nhà đều rất lương thiện, Bobby ép buộc tôi gả cho gã, làm trái sự dạy bảo của nữ thần Quang Minh, đây hình phạt nữ thần giáng xuống, làm gã thống khổ chết đi trong biển lửa, có liên quan gì tới tôi?"
Cô dừng một chút, giống như nhớ ra gì đó, lại cười: "Cũng không thể nói không liên quan, dù sao tôi cũng là tín đồ của nữ thần, mỗi ngày tôi đều tiều tụy cầu nguyện trước nữ thần, mong người có thể ban ân giúp đỡ nhà chúng tôi vượt qua kiếp nạn, ai ngờ vậy mà ứng nghiệm thật đây? Nữ thần thật sự quá nhân từ."
"Cô...... Cô nói bậy! Nữ thần đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, làm sao có thể giáng xuống trừng phạt thiêu chết Bobby?" Lily giải thích, "Rõ ràng là do cô muốn thoát khỏi gã ta, mới ác độc thiêu chết gã!"
"Nữ thần dạy bảo chúng ta phải nhân ái, Bobby làm trái lời dạy của nữ thần, nữ thần trừng phạt gã không phải là điều vô cùng bình thường sao? Hay là nói, cô đang chỉ trích nữ thần trách phạt không công bằng?" Ngữ khí Anna đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nếu cô có ý này, tôi sẽ tố giác với cha xứ Louis cô bất kính với nữ thần!"
Lily bị Anna trách móc một trận, tức giận đến muốn nhảy dựng lên: "Cô nói bậy! Tôi là tín đồ của nữ thần, sao tôi có thể chỉ trích người được?"
"Cho dù cô không dám chỉ trích người, nhưng hành động của cô và mẹ mình cũng hoàn toàn trái với lời nữ thần dạy bảo." Anna nói: "Các người biết rõ Bobby đánh chết vợ gã, còn muốn xui khiến Bobby cưới tôi, không phải là muốn giết tôi sao? Nói về độ độc ác, tôi làm sao so được với mẹ con hai người."
Có lẽ không ngờ Anna sẽ biết được Bobby muốn cưới cô là vì Lily và mẹ cô ta đề xuất, mặt Lily tái đi, hoảng hốt vội vàng lắc đầu : "Cô, cô không nên nói bậy, tôi và mẹ không hề làm loại chuyện đó!"
Anna cười ha ha: "Nói tiếp, hai người còn đáng nghi hơn cả tôi đấy? Nói không chừng Bobby đã phát hiện ra dụng tâm hiểm ác của các người, không muốn phối hợp với hai người nữa, hai người sợ gã nói ra sự thật nên nổi lên sát tâm, đem gã sống sờ sờ thiêu chết."
"Không, bọn tôi không có! Cô chớ nói bậy!" Lily cơ hồ hét ầm lên, cô ta vất vả áp chế sợ hãi và tức giận, trừng mắt nhìn Anna: "Rõ ràng là cô làm!"
Anna thở dài lắc đầu, nếu lúc này mẹ của Lily là Renee ở đây, chỉ sợ sẽ không để ý cô nói cái gì, đẳng cấp Lily quá thấp, cô cảm thấy mình ghi Lily vào cuốn sổ nhỏ quả thực là lãng phí tinh lực của bản thân mà.
Nhưng mà, Bobby quấy rối cô đều do hai mẹ con Lily xui khiến, nếu cô không làm gì thì thật sự không thể chịu được.
Anna đột nhiên ghé sát lại gần Lily, cô hơi mỉm cười, nụ cười này không phải kiểu xã giao, cũng không ngọt ngào, có thể nói là làm lòng người ta phát lạnh.
"Rượu Bobby mua là bia nhạt (*), cho dù tới gần ánh nến, sao lại bị đốt được? Còn nhớ rõ con trai của Bobby hô “Tử thần” không?" Anna nhìn vào hai mắt Lily, cười khẽ một tiếng, "Đó không phải tử thần, là một vị pháp sư am hiểu dùng pháp thuật hệ hoả, một vị pháp sư tứ tinh. Không sai, chính là con trai công tước đang ở tạm ở phủ của lãnh chủ đại nhân. Cô đoán xem, sao hắn lại phải chạy tới hẻm Thạch Lựu không khác cái khu ổ chuột lắm này để giết một thường dân mà hắn hoàn toàn không để vào mắt?"
(*) Bia nhạt, còn được gọi là bia lager, là một loại bia có tương đối ít hoa bia, với thời gian kết tủa từ sáu tuần đến sáu tháng.
Anna nói, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lily, giọng điệu vi diệu: "Cô đoán xem, tiếp đến vị pháp sư tôn quý kia sẽ thiêu chết ai đây?"
Trong mắt Lily chỉ còn lại hoảng sợ, cô ta thét vang chói tai hất tay Anna ra, điên cuồng lui về phía sau như đang tránh né ôn dịch.
Anna từ từ thả lỏng, cô nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Đồ nhát gan.”
Có lá gan hãm hại cô, vậy mà không có can đảm đối mặt với hậu quả.
Cô chỉ nói có một câu thôi mà. Vốn dĩ Ác Ma kia giết Bobby chỉ vì muốn cô trả giá "Đắt" mà thôi, cô không để hắn đạt được mục đích, vậy sao hắn tốn công vô ích đi giết thêm mấy người nữa chứ? Bị rảnh hả?
Lily chạy thẳng về nhà mình, phịch một tiếng đóng cửa phòng, làm mẹ cô ta mắng chửi một tiếng: "Cái gì đấy!"
Ngực Lily ngực phập phồng không ngừng, trên mặt còn có vẻ hoảng sợ, cô ta chạy nhanh vọt tới trước mặt Renee, nắm chặt cánh tay Renee, nói năng lộn xộn: "Pháp sư... Giết Bobby, còn muốn giết chúng ta!"
Renee vốn định vỗ tay Lily một phen, nghe vậy dừng một chút, trái lại bắt lấy cánh tay Lily, nghiêm nghị hỏi: "Con nghe được ở đâu?"
"Là, là Anna nói!" Cánh tay Lily bị đau, lại không rảnh để quản, cô ta cuống quít nói: "Là pháp sư tứ tinh ở tạm phủ Bá Tước thiêu chết Bobby!"
Bởi vì dì của Lily là Anna làm việc trong phủ Bá Tước, nhà Lily biết được tin tức rất nhanh, chuyện bên trong phủ Bá Tước có một vị pháp sư tứ tinh ở tạm, bọn họ cũng biết. Đồng thời, chuyện Anna lúc thường gặp được vị tứ tinh pháp sư kia, bọn họ cũng mơ hồ nghe được.
Nghe rõ lời Lily nói, Renee nhớ tới khi nhìn thấy thi thể Bobby, khuôn mặt bà ta tràn đầy sợ hãi.
Bà ta biết Bobby không phải chết ngoài ý muốn. Bobby thích uống bia nhạt, mà người có chút hiểu biết về bia đều biết bia nhạt không thể dẫn lửa.
Bobby là bị người ta cố ý thiêu chết.
"Mẹ biết chắc, cái con tiện nhân Anna kia tuổi còn trẻ, tâm lại vô cùng ngoan độc!" Renee cắn răng nói.
"Mẹ, vậy chúng ta làm sao bây giờ đây!" Mắt Lily đỏ hồng thất kinh hỏi.
Renee chỉ do dự chốc lát liền nói: "Chúng ta lập tức dọn đi!"
Dù Bobby bị một pháp sư tứ tinh thiêu chết, hay là bị Anna thiêu chết, đối bọn họ nhà mà nói đều đáng sợ như nhau. Bọn họ không thể tiếp tục ở lại hẻm Thạch Lựu nữa, bằng không cái con tiện nhân Anna ác độc kia sẽ đem một nhà bọn họ thiêu chết mất!
Lập tức, Renee đánh thức chồng mình đang nằm ngủ trên giường, bà ta không nói nhiều, chồng bà ta luôn luôn có thói quen nghe theo bà ta, không nói hai lời bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn ra nhà em gái ông ta Anna trong đêm.
Dù vậy, trong lòng Renee và Lily vẫn lo sợ bất an, sợ Anna hoặc vị pháp sư tứ tinh kia sẽ đuổi theo.
Tối ngày hôm sau, khi Anna về đến nhà mới biết được chuyện một nhà Lily trong đêm dọn khỏi hẻm Thạch Lựu. Vốn cô muốn hỏi người có giao tình tốt với Lily xem bọn họ chuyển đi đâu, nhưng cả nhà Lily một chữ cũng không nói.
Anna nghĩ, xem ra mình quả thật đã dọa sợ Lily rồi, còn về mẹ Lily Renee... Mặc kệ Renee có tin lời cô nói hay không, bà ta cũng sẽ dọn đi.
Nồng độ cồn của bia nhạt quá thấp, dù bia gặp lửa hay bị nước giội lên cũng chẳng khác gì nhau. Chẳng qua là đám người trong hẻm Thạch Lựu không muốn truy cứu mà thôi, loại người như Bobby, chết thì chết, ai rảnh xen vào việc người khác? Vì thế, tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy mọi việc có chút kỳ quái, nhưng không ai rảnh đi truy vấn, việc này cũng sẽ sớm qua đi.
Nếu Renee tin Anna, cho rằng là pháp sư làm, đương nhiên sẽ bị dọa đến phải trốn đi, nếu không tin, bà ta cũng phải biết, Bobby chết nhất định liên quan tới Anna.
Có thể ngoan độc đến mức thêu chết một người sống sờ sờ vậy thì bà ta và người nhà không phải rất nguy hiểm sao?
Bởi vậy, Anna cho rằng một nhà Lily bị dọa phải dọn đi không thể bình thường hơn được. Trước mắt, chỉ cần gia đình Lily không còn gây phiền toái cho cô, để cô được an tĩnh đấu trí đấu dũng với Ác Ma, không bị phe thứ ba quấy nhiễu. Chờ sau này nếu cô phát đạt hoặc có sức mạnh, gặp lại bọn họ, cô không ngại đạp bọn họ thêm một cái.
Mấy ngày nay, Anna cũng không nghĩ nhiều về chuyện của Lily nữa. Cô vẫn như cũ làm việc, ngoại trừ gần buổi trưa đưa bữa sáng cho Parish, lúc sau lại qua đưa bữa sáng cho Ác Ma đang chiếm lấy cơ thể của Ulysses thì đưa cả cơm trưa, trà chiều và bữa tối.(ăn lắm thế)
Rõ ràng lúc cô đưa bữa sáng cho Parish, Ác Ma kia đều ở đó, nhưng hắn cũng không ăn cùng Parish, cố tình chờ đến khi Parish ăn xong, cô đã về phòng rồi bắt cô đưa đi cho hắn.
Mà Anna thân là một thị nữ nhỏ ở phòng bếp, trừ âm thầm mắng một tiếng bệnh tâm thần ra thì chỉ có thể thành thật đi đưa cơm cho hắn.
Về sau Ác Ma kia không nhắc lại chuyện của Bobby nữa, cũng không có hành động gì, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy trong bóng tối hắn đang tính toán chuyện xấu gì đó.
Vì phải đưa cả bữa tối cho Ác Ma nên thời gian Anna về nhà đã trễ hơn, mỗi lần về nhà thì trời đã tối. Nhưng Bobby cũng đã chết rồi, Lily lại dọn đi, hẻm Thạch Lựu đối với Anna mà nói an toàn hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, cô đi theo ánh trăng về nhà, con đường vô cùng yên tĩnh. Thời đại này cũng không có nhiều hoạt động giải trí buổi tối, mọi người không đành lòng lãng phí nến làm đèn đường nên ban đêm phần lớn đều đi ngủ hoặc làm một vài hoạt động không cần thiết. Đương nhiên, mấy nơi như quán rượu vẫn luôn rất náo nhiệt.
Sau khi Bobby chết, Ivan cũng về quán làm việc, người bị thương trước đó yêu cầu Ivan bồi thường tiền biết Bobby chết quả nhiên không tiếp tục kêu gào nữa, cuối cùng chỉ cần ba ngân tệ, mà số tiền đó nhà Anna hoàn toàn lo được.
Anna vừa đi vào hẻm Thạch Lựu, một đôi tay đột nhiên vươn ra từ phía sau che miệng cô lại, kéo cô vào nhà Bobby mà sau khi gã chết đã trở thành một đống phế tích.
Không đợi Anna kịp phản ứng, người sau lưng kia mở miệng, là một giọng nam rất dễ nghe, nhưng nghe qua hết sức yếu ớt: "Tôi không phải người xấu, tôi có chuyện muốn cô giúp một tay, tôi sẽ cho cô tiền. Nếu cô nghe rõ thì đừng thét lên, chỉ cần gật đầu, tôi sẽ buông cô ra."
Anna vừa trong nháy mắt tiếp thu tất cả tin tức trong não, vội vàng gật đầu.
Người kia thật sự chậm rãi buông cô ra.
Anna cũng không lập tức quay người chạy trốn, nghe cách tên này nói chuyện, anh ta không phải kẻ thô lỗ, mà cũng không hề có ý muốn thương tổn cô.
Khi cô xoay người lại, lúc nhìn thấy bộ dáng của người kia, không khỏi bịt miệng lại.
Đây chắc là một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt anh lãng ( anh tuấn + lãng tử), tóc ngắn màu nâu tóc che khuất một con mắt, ánh mắt mang vẻ thiện ý, từ khuôn mặt và bàn tay để lộ ra có thể nhìn thấy ám văn đang cử động.
"Thật có lỗi, dọa đến cô sao?" Người thanh niên cười cười, khóe miệng có ám văn đang lan rộng, càng dọa người: "Xin không cần lo lắng, tôi cũng là loài người, chỉ là bị thương mới như thế, tôi sẽ không tổn thương cô."
Nếu như nói Anna còn chưa nhìn thấy người thanh niên lúc nãy có thể đang chạy trốn nhưng đến khi nhìn đến hình dạng của anh ta, cô đã quyết định phải giữ lại.
Ám văn trên người thanh niên này, sợ là nguyên tố trong cơ thể tạo thành, nói cách khác, anh ta là một pháp sư!
Anna vô cùng muốn trở thành pháp sư, nhưng pháp sư duy nhất có thể tiếp xúc lại bị Ác Ma nhập vào, mà tên Ác Ma kia ngay cả dạy cô biết chữ cũng không chịu. Người trước mặt này chính là cơ hội mà cô mơ ước tha thiết đó!
Cô vội vàng mỉm cười nói: "Không có gì, tôi cũng không bị dọa, pháp sư đại nhân tôn quý."
Người thanh niên sững sờ, vô cùng ngoài ý muốn nhìn Anna, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Tôi cũng không phải pháp sư tôn quý gì. Dựa theo cách gọi của giáo đường, tôi là pháp sư sa đoạ."
Anna là lần đầu tiên nghe được khái niệm pháp sư sa đoạ này, cô hiếu kỳ hỏi: "Pháp sư sa đọa là gì vậy ạ?"
Người thanh niên vốn nghĩ rằng Anna sẽ thét chói tai chuẩn bị chạy, nghe vậy thì sững sờ.
Cô xem ra còn trẻ, chắc là chưa từng nghe người trong nhà đề cập đến.
Ám văn trên người anh ta bỗng nhiên nhiều thêm lại còn phát sáng, anh ta vội vàng ngồi xuống, một hồi lâu mới bình thường lại, lúc mở mắt, anh ta ngạc nhiên thấy cô gái kia vẫn còn đứng trước mặt mình, chưa hề rời đi.
Anh ta nói: "Mục sư ở giáo đường là pháp sư thánh quang, mà tương phản với ánh sáng là hắc ám, sử dụng pháp thuật hệ ám, chính là pháp sư sa đoạ."
Anna có lòng hiếu kỳ cực mạnh với pháp thuật và pháp sư, thấy vị pháp sư sa đọa này rất vui vẻ giải thích cho cô, cô cũng không ngại ngùng, ngồi xếp bằng xuống nói: "Có thể nói thêm cho tôi một chút không?"
Thanh niên thấy Anna nâng cằm lên, một bộ dáng hóng hớt muốn nghe chuyện xưa, anh ta không khỏi nở nụ cười, cô không cảm thấy bộ dạng của anh rất doạ người sao?
Nhưng hiện tại anh ta rất suy yếu, cũng chỉ nói: "Về sau tôi có thể kể cho cô nghe. Nhưng tôi đã ba ngày không ăn gì rồi, có thể xin cô một thức ăn không? Tôi sẽ không để cô mất trắng đâu."
Vừa nói anh ta lấy từ trong ngực ra một cái túi, rồi lấy một đồng kim tệ trong túi đưa qua.
Anna nghĩ nghĩ, không chối từ, tiếp nhận kim tệ, cố đè nén tâm tình kích động nói: "Bây giờ quá muộn, cửa hàng bánh ngọt cũng đã đóng cửa, trong nhà tôi chỉ có bánh mì lúa mạch đen và bia nhạt, anh thấy được không?"
Thanh niên cảm kích nói: "Có thể nhét đầy bao tử là được rồi."
Anna đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người. Sau khi Bobby chết, không có ai rảnh dọn dẹp nơi này, ở đây vẫn còn duy trì nguyên bản đống phế tích sau hỏa hoạn, bẩn không chịu được.
Chỉ là trước khi rời đi, cô vẫn là không nhịn được hỏi: "Anh không sợ tôi báo cảnh ... À, ý tôi là, anh không sợ tôi thông báo với cha xứ ở giáo đường sao?"
Thanh niên lộ ra hàm răng trắng tuyết, tươi cười lại có mấy phần cởi mở: "Tôi đã quan sát cô hai ngày, tôi cảm thấy cô sẽ không."
Mà nhìn biểu hiện của cô, cũng chứng minh phán đoán của anh ta không sai.
Đương nhiên, anh ta thường xuyên phán đoán sai, thầy của anh ta luôn bảo anh phải mở to mắt ra, đừng tin người quá, nhưng anh vẫn cho rằng, trên đời này còn rất nhiều người tốt.
Anna bị nụ cười của thanh niên này lây nhiễm, cũng nhịn cười không được: "Tôi tên Anna, tôi nên xưng hô với anh thế nào?"
Thanh niên nói: "Tôi tên Dibian Flegg, cô gọi tôi Dibian được rồi, Anna."
Anna gật gật đầu, cô không nói thêm gì nữa, quay người đi ra khỏi phế tích, về nhà mình.
Cô nắm thật chặt kim tệ trong lòng bàn tay, kích động đến đầu có chút ngớ đi.
Cô vậy mà gặp được một vị pháp sư không kiêu ngạo lại hào phóng, cô cảm thấy mộng pháp sư của mình đang ở phía trước rồi!
Anna rất yên tâm thoải mái nhận kim tệ của đối phương, bởi vì kim tệ này không chỉ vì đồ ăn cô cho hắn, còn bao gồm cả việc cô mạo hiểm biết chuyện hắn ở đâu lại không báo.
Bởi vì cô không phải dân bản xứ ở thế giới này nên cô cũng không có bao nhiêu hứng thú với việc quang minh và hắc ám đối kháng nhau. Vị pháp sư Dibian kia nhìn có vẻ không tồi, anh ta trở thành pháp sư sa đọa có lẽ là có ẩn tình, nhưng với cô mà nói cũng không quan trọng.
Nếu anh ta có địch ý với cô, mới vừa rồi lúc cô bị kéo vào đống phế tích đó đã tiêu đời luôn rồi. Nếu anh ta ngụy trang thành người tốt để dụ dỗ cô cho anh ta cút đồ ăn thì cũng không sao cả, cô đã lấy được kim tệ và càng nhiều tri thức về thế giới này từ anh ta, tính ra cả hai cùng có lợi.
Chí ít là trước khi anh ta dưỡng thương xong, cô sẽ không có việc gì.
Thậm chí, vị pháp sư ám hệ này không chừng lại có biện pháp đối phó Ác Ma. Không phải nói chỉ có ma pháp mới đánh bại được ma pháp sao? Cô cảm thấy Ác Ma kia rất âm u, có lẽ pháp thuật ám hệ có thể đánh bại Ác Ma.
Lúc Anna về nhà, cô chào mẹ Gay một tiếng, sau đó đi phòng ngủ nhìn Adele và Evan đã ngủ thiếp đi, Adele khoác tay nhẹ nhàng đặt trên bụng Evan, hai gương mặt nhỏ có vài phần giống nhau dựa chung một chỗ, quả thực đáng yêu không chịu nổi.
Anna nhẹ chân nhẹ tay lấy hai phần bánh mì lúa mạch đen và bia nhạt, bỏ vài rổ dây leo, lại thật cẩn thận ra cửa. Tới nhà Bobby, cô quan sát bốn phía, xác nhận chung quanh không có ai mới lách người đi vào.
Dibian như đã đến cực hạn, khi Anna bước vào, cô phát hiện anh ta dựa vào góc phòng, người đã hôn mê, ám văn trên mặt cử động liên tục, cô cũng không dám đến gần.
Một hồi lâu Dibian mới hừ nhẹ một tiếng tỉnh lại, thấy Anna ở một bên bảo hộ, anh ta giải thích nói: "Bây giờ tinh thần lực của tôi vô cùng suy yếu, muốn khống chế ám nguyên tố trong cơ thể có chút khó khăn."
Anna lý giải nói: "Tôi biết. Anh ăn trước một chút gì đi, có khí lực mới tiếp tục chống lại ám nguyên tố được."
Cũng may Dibian còn không yếu đến mức cần người khác đút, bằng không Anna sẽ vô cùng xấu hổ.
Cô ngồi bên cạnh Dibian , nhìn anh ta ăn cơm, yên lặng quan sát anh ta.
Mặc dù nhiều người vô cùng am hiểu ngụy trang, nhưng đa số thông qua việc ở chung thì vẫn có thể nhận ra một số mánh khóe lặt vặt của họ.
Ví dụ như Ác Ma kia, mặc kệ là nhập thân vào Parish hay Ulysses nhìn đều ra hình ra dáng nguyên thân (*), nhưng vẫn còn sơ hở nhiều lắm. Nếu có học viện chuyên dạy Ác Ma đoạt xác, chắc chắn hắn sẽ bị phán thất bại.
*Ý chị là ông diễn giống người ông nhập đó
Dibian ăn được khoảng một phần tư thì không ăn nữa, Anna mới mở miệng: "Rổ dây leo tôi muốn cầm về, không mẹ tôi sẽ sinh nghi."
Dibian gật gật đầu, Anna giúp anh ta dọn dẹp bia nhạt và đồ ăn còn dư, để vào một góc cho anh ta ngày mai ăn. Mấy bình gốm bia nhạt trong nhà còn rất nhiều, Gay sẽ không phát hiện ra thiếu mất một cái đâu.
Gay biết cô đã về, Anna không tiện rời nhà quá lâu, cô khắc chế kích động trong lòng dò hỏi: "Dibian, anh muốn ở chỗ này dưỡng thương bao lâu?"
Dibian nghĩ nghĩ, cười khổ nói: "Tinh thần lực của tôi hỗn loạn rất nghiêm trọng, khoảng hai tháng."
Ánh mắt Anna sáng lên, hai tháng với cô mà nói quá đủ rồi.
Cô nghiêm mặt nói: "Trong hai tháng anh dưỡng thương, tôi sẽ phụ trách phần đồ ăn, cũng sẽ giúp anh che dấu. Xem như trao đổi, tôi hy vọng anh có thể trợ giúp tôi trở thành pháp sư."
Dibian ngẩn người, đối diện với cặp mắt tràn đầy mong đợi của Anna, anh ta vô ý thức gật đầu.
Về sau khi lấy lại tinh thần, anh ta cũng không hối hận.
Anna mang đến cho anh ta một cảm giác không giống với đại đa số người anh từng gặp. Sau khi âm thầm quan sát cô hai ngày, anh ta đã đoán cô là người đáng tin cậy, hôm nay trò chuyện anh đã mười phần tin tưởng điều này.
"Thật sao?" Anna lộ ra vẻ kích động.
Dibian bị cảm xúc của Anna cuốn hút, cười nói: "Đương nhiên. Như lời cô nói, đây là một giao dịch có lời."
Anna vô cùng muốn lập tức lôi kéo Dibian dạy cô về giới pháp sư, nhưng cô biết thời gian không thích hợp, cô đành chịu đựng nói: "Cứ quyết định vậy đi, tôi về trước, tối ngày mai tôi lại đến."
Anna lặng yên trở về nhà, nằm trên giường cô hưng phấn đến ngủ không được.
Mặc dù trước khi hỏi thăm cô đã biết khẳng định Dibian sẽ đồng ý, nhưng khi anh ta thật sự đáp ứng, cô vẫn không nhịn được trở nên kích động.
Cô và anh ta coi như là cả hai cùng có lợi, cô có thể học tập ma pháp, anh ta sẽ vì cô còn muốn học ma pháp mà tin rằng cô sẽ không phản bội anh, từ đó thu được cảm giác an toàn.
*
Ngày hôm sau.
Mặc dù đêm trước ngủ không ngon, sáng nay Anna vẫn tinh thần sáng láng rời giường.
Khi đi qua đám phế tích, cô liếc mắt nhìn vào, bên trong im ắng, nhìn còn có chút doạ người, đủ để ngăn cản người bên ngoài rảnh rỗi đi vào chơi.
Rotgar phát hiện, hôm nay Anna nhìn rất vui vẻ.
Lúc nào cô tới đưa cơm cho hắn cũng lặng yên đứng ở một bên, như muốn giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất, hôm nay dù cô vẫn như cũ đứng yên tĩnh một góc, nhưng hắn luôn cảm thấy cô đang vui vẻ.
Chuyện gì vui vậy?
Rotgar không hy vọng dưới tình huống mình không biết, Anna và Parish lại có gì đó, bởi vậy mỗi lần Anna đưa bữa sáng cho Parish, hắn luôn chịu đựng chán ghét với Parish mà đến chỗ Parish trước chờ Anna, Sau khi Anna rời đi, hắn cũng gấp chờ không nổi đi luôn.
Cho nên, hắn tin ngay dưới mắt hắn, giữa Anna và Parish không hề phát triển thêm bước nào.
"Cô tìm được người dạy cô học chữ ?"
Rotgar bất thình lình lên tiếng hỏi.
Lập tức mồ hôi lạnh của Anna xuất hiện, hắn phát hiện ra Dibian rồi ư?
Cô nhớ Rotgar trước đó biết được chuyện của Bobby, vậy hiện tại hắn biết đến sự tồn tại của Dibian tựa hồ cũng hợp lý.
“Chưa ạ." Anna cố trấn định, không đến cuối cùng tuyệt không thể tự loạn trận cước. Cô lắc đầu, sau đó lại nhìn Rotgar nói: "Chẳng lẽ ngài thay đổi chủ ý, đồng ý dạy tôi sao?"
Anna thề, cô hỏi như vậy chỉ thuần túy là thuận miệng hỏi thôi, cô chỉ muốn che giấu sự khẩn trương đồng thời chuyển di lực chú ý của Ác Ma.
Nhưng ai mà ngờ, cô vừa hỏi ra câu đó, Ác Ma kia lại nói: "Đúng đấy."(Nghe như anh thích ăn đòn ý nhể :))
Anna sững sờ, vạn phần kinh ngạc nhìn Ác Ma.
Cô đã tìm được một thầy giáo thích hợp rồi, sao cái tên Ác Ma lại đột nhiên nhảy ra vậy?
Chuyện gì vậy trời, lúc cô muốn tìm người dạy cô biết chữ một tên cũng không chịu giúp, giờ tìm được rồi lại dư ra thêm một tên.
Rotgar chau mày lại, lấy ngữ khí bố thí cho Anna một đáp án khẳng định, muốn được Anna mang ơn đội nghĩa đáp lại.
Mà phản ứng của Anna cũng như hắn sở liệu, sau kinh ngạc phút đầu, trên mặt cô toát lên vẻ vui mừng, vội vàng cúi đầu hành lễ, kích động nói: "Mười phần cảm ơn ngài, đại nhân Ulysses tôn quý, ngài thật là một người tốt!"
Nhưng mà, tại góc độ Rotgar không thấy được, khuôn mặt Anna tràn đầy bất đắc dĩ.
Cô không muốn diễn cũng không được, không thể bại lộ sự tồn tại của Dibian, còn phải dỗ tốt Ác Ma nữa, để hắn không quấy rối trong lúc cô đi theo Dibian học tập.
Cô sẽ nghiêm túc học với Dibian , Ác Ma bên này tùy tiện cho có lệ là được rồi, cô cũng không tin một tên Ác Ma thất học còn có thể dạy tốt hơn một pháp sư chân chính.
Rotgar vô cùng hài lòng với phản ứng của Anna.
Sau khi mơ hồ phát giác Anna có chút khác biệt với suy nghĩ của hắn, hắn đã muốn biết rõ hơn tâm tư của cô, nhưng chỉ quan sát thôi thì không đủ, hắn muốn tiếp xúc gần thêm với cô, mới có thể xem thấu lớp ngụy trang của cô.
Qua nhiều ngày hắn từ chối dạy cô như vậy, chắc hẳn cô đã sớm nếm đủ tư vị bị người ta từ chối. Hiện tại chắc hắn có thể đồng ý dạy cô biết chữ được rồi.
Rotgar nói: "Bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng cô tới đây."
Anna vội vàng làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, còn tận lực để bước chân của mình lúc rời đi nhẹ nhàng hơn chút.
Qua mặt Ác Ma cũng là việc tốn sức đấy.
Tâm mệt. Haizz
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.