Chương 20: Bị Phục Kích Lâm Vào Tuyệt Địa, Xuống Vực Sâu Biết Chết Hay Còn
KeoChuoi
02/06/2021
Long Hoàng cay đắng nhìn sang Ánh Tuyết nói:
- Bao lâu nay nàng bên cạnh ta chỉ là lừa dối ta sao, Ta thật không ngờ.
- Vũ Long Hoàng huynh không phải như vậy đâu...
Ánh tuyết hốt hoảng giải thích, mắt nàng đã ràn rụa nước mắt.
- Không phải ư? chỉ trách ta đã mờ mắt mà tin nàng. mang trứng cho ác.
Ánh Tuyết định lên tiếng thì Đoàn Minh Đức cản lại lão nói với Long Hoàng:
- Đủ rồi, tên ranh kia mi được con gái yêu của bản trang chủ đi cùng đó chính là phúc phận tu từ kiếp trước của ngươi, Ngươi không tạ ơn còn ở đó mà buông lời trách móc ư. Nãy giờ nói thế là đủ rồi ngươi hãy yên tâm lên đường đi thôi.
- Cha à, cha đã hứa với con là tha chết cho huynh ấy mà.
Ánh Tuyết đứng chắn trước mặt Đoàn trang chủ nói lớn.
- Cha đã hứa chỉ cần thu được thần vật cha sẽ không giết huynh ấy sao giờ lại nuốt lời.
Đoàn Minh Đức đáp:
- Nó đã khinh thường con như vậy con còn muốn cứu nó ư, hơn nữa nó đã biết quá nhiều không chết không được.
- Cha à, coi như con gái cầu xin cha, cha hãy tha cho huynh ấy. Ánh Tuyết còn đang muốn nói tiếp, thì Long Hoàng đã lạnh lùng nói:
- Đa tạ Đoàn Tiểu thư. không cần cô quan tâm, dù có chết ta cũng sẽ chiến đấu đến cùng.
Trong lòng Ánh Tuyết đau xót vô cùng, nàng ngẩng đầu lên nhìn vào Long Hoàng mấp máy môi nói:
- Chàng tuyệt tình như vậy sao..
- Không phải ta vô tình mà chính do cô vô nghĩa trước, giờ đây không phải bọn cô chết thì kẻ chết chính là Vũ Long Hoàng này.
Thần Phong chân nhân thấy vậy quát lớn:
- Người đâu mau đưa Đoàn tiểu thư trở ra, Vong Trần, Vô Trần, Xuất Trần mau giết hắn.
- Tuân lệnh sư phụ - Không cha à, coi như con cầu xin cha, cha à.
Ánh Tuyết vừa giằng co với đám hộ vệ vừa la lớn. Đoàn Minh Đức có vẻ đã mất kiên nhẫn lão điểm huyệt của Ánh Tuyết cho nàng ngất đi rồi quát:
- Mau mang nó ra ngoài đúng là nữ nhân ngoại tộc mà...
Sau đó lão lại quát lớn:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì mau giải quyết hắn đi.
- Tuân lệnh.
Bọn Vong Trần đồng loạt cất tiếng vâng lịnh, rồi tràn ngay tới. Vẻ mặt của Vô Trần trông rất ghê sợ, lão thét lớn tràn tới nhanh như điện chớp, rồi vung chưởng đánh ra hai thế võ liên tiếp.
Long Hoàng lách mình tránh về phía trái ba bước, rồi đưa tay đỡ thẳng về phía mạng sườn của Vô Trần. Lão thấy vậy lập tức thu chưởng về xoay ngang người vòng hai tay ra đánh thẳng vào quyền phong của chàng. Qua một tiếng " Bùng" thật lớn hai người đều bị bắn ra sau hai bước. Đôi chân của chàng chưa kịp ổn định thì Vong Trần đạo nhân đã vung phất trần lên nhắm phía ngực chàng lao đến.
Thế công của lão ta vô cùng quái dị hơn nữa, vũ khí của lão ta lại sắc bén như gươm đao, gây nên những rít u u trong không khí khiến ai nghe đến cũng phải kinh hồn Chàng rơi vào thế tam đầu thọ nạn nên không khỏi giật mình liên tục rơi vào thế hạ phong. Sau một tiếng nổ lớn chàng đã bị chưởng lực của ba lão hất ra sau ngoài tán bước trên khóe miệng đã ẩn hiện một tia máu đỏ Vong Trần đạo nhân cất tiếng cười như cuồng dại nói lớn - Thằng nhóc kia. Ngày hôm nay ngươi không mong chi trở ra được nữa.
Vừa nói. Lão ta vừa tràn tới đánh ra liên tiếp những thế võ về phía Long Hoàng quyết tâm dồn chàng vào chỗ chết, phía bên kia Hai lão đạo sỹ còn lại cũng vung binh khí lao tới bao vây Chàng. Dần dần chàng đã không thể chống đỡ được nữa bị ép dần về phía vực sâu muôn trượng phía dưới cây cầu đá.
Ba vị đạo sỹ thấy chàng lâm vào tuyệt địa đồng loạt vung cả sáu chưởng lên, quét tới ầm ầm gây thành những luồng kình phong mãnh liệt, cuốn vào màn đêm mang theo khí tức chết chóc vô cùng lạnh lẽo.
Vì ba lão ấy hợp sức hỗ trợ nhau vừa công vừa thủ, nên Long Hoàng giờ đây có võ công thượng thừa, nội lực mạnh mẽ đến đâu đến đâu cũng không thể duy trì nổi. Biết đại nạn đã đã đến. Chàng hét dài một tiếng như rồng gầm rồi vận 12 thành công lực vào đôi tay nhắm sáu chưởng của ba lão đạo sỹ đánh tới. Qua một tiếng "Sầm" Rùng rợn vang lên ba lão đạo sỹ bị đánh bay ra sau bẩy bước. Vong Vô hai lão đạo phun ra một vòi máu tươi, còn Xuất Trần gãy cả hai cánh tay nằm im dưới đất không nhúc nhích. Thế nhưng sau khi bị phản chấn của chưởng lực đánh bay trở lại chàng mới biết là mình tính sai rồi. Nguyên vì sau lưng chàng là vực sâu muộn trượng nên giờ đây dù có là thần tiên trên trời cũng không có cánh nào mượn lực bhaur lên được, chàng chỉ nghe thấy bên tai gió thổi vù vù và thân mình đang rơi thẳng xuống dưới. Khi rơi thêm được 20 trượng nữa thì bất thần chàng nhìn thấy trên vách núi bên dưới có một thân cây lớn mọc chìa ra. Chàng mừng rỡ dồn hết chỗ chân khí còn lại đánh 1 chưởng vào thân cây hòng làm giảm lực rơi. Ầm một tiếng thân cây bị chàng đánh trúng chia làm hai đoạn, nhưng nhờ vậy mà tốc độ rơi xuống của chàng giảm đi đáng kể, giờ đây chàng đang điên cuồng vung chưởng đánh vào không khí nhằm hãm mình lại. Mỗi lần chàng vung tay là có một kình phong bén nhọn rít gió vèo vèo đập vào vách đá.
Một tiếng "hự" khô khan vang lên, Kèm theo tiếng xương cốt bị gãy răng rắc chỉ nghe thôi mà đã rợn người. Long Hoàng chỉ cảm thấy châu thân đều ê ẩm đau đớn, tứ chi tê dại. Hai đùi hình như đã gãy nát. Chàng Đau đớn lâm vào mê man bất tỉnh.
- Bao lâu nay nàng bên cạnh ta chỉ là lừa dối ta sao, Ta thật không ngờ.
- Vũ Long Hoàng huynh không phải như vậy đâu...
Ánh tuyết hốt hoảng giải thích, mắt nàng đã ràn rụa nước mắt.
- Không phải ư? chỉ trách ta đã mờ mắt mà tin nàng. mang trứng cho ác.
Ánh Tuyết định lên tiếng thì Đoàn Minh Đức cản lại lão nói với Long Hoàng:
- Đủ rồi, tên ranh kia mi được con gái yêu của bản trang chủ đi cùng đó chính là phúc phận tu từ kiếp trước của ngươi, Ngươi không tạ ơn còn ở đó mà buông lời trách móc ư. Nãy giờ nói thế là đủ rồi ngươi hãy yên tâm lên đường đi thôi.
- Cha à, cha đã hứa với con là tha chết cho huynh ấy mà.
Ánh Tuyết đứng chắn trước mặt Đoàn trang chủ nói lớn.
- Cha đã hứa chỉ cần thu được thần vật cha sẽ không giết huynh ấy sao giờ lại nuốt lời.
Đoàn Minh Đức đáp:
- Nó đã khinh thường con như vậy con còn muốn cứu nó ư, hơn nữa nó đã biết quá nhiều không chết không được.
- Cha à, coi như con gái cầu xin cha, cha hãy tha cho huynh ấy. Ánh Tuyết còn đang muốn nói tiếp, thì Long Hoàng đã lạnh lùng nói:
- Đa tạ Đoàn Tiểu thư. không cần cô quan tâm, dù có chết ta cũng sẽ chiến đấu đến cùng.
Trong lòng Ánh Tuyết đau xót vô cùng, nàng ngẩng đầu lên nhìn vào Long Hoàng mấp máy môi nói:
- Chàng tuyệt tình như vậy sao..
- Không phải ta vô tình mà chính do cô vô nghĩa trước, giờ đây không phải bọn cô chết thì kẻ chết chính là Vũ Long Hoàng này.
Thần Phong chân nhân thấy vậy quát lớn:
- Người đâu mau đưa Đoàn tiểu thư trở ra, Vong Trần, Vô Trần, Xuất Trần mau giết hắn.
- Tuân lệnh sư phụ - Không cha à, coi như con cầu xin cha, cha à.
Ánh Tuyết vừa giằng co với đám hộ vệ vừa la lớn. Đoàn Minh Đức có vẻ đã mất kiên nhẫn lão điểm huyệt của Ánh Tuyết cho nàng ngất đi rồi quát:
- Mau mang nó ra ngoài đúng là nữ nhân ngoại tộc mà...
Sau đó lão lại quát lớn:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì mau giải quyết hắn đi.
- Tuân lệnh.
Bọn Vong Trần đồng loạt cất tiếng vâng lịnh, rồi tràn ngay tới. Vẻ mặt của Vô Trần trông rất ghê sợ, lão thét lớn tràn tới nhanh như điện chớp, rồi vung chưởng đánh ra hai thế võ liên tiếp.
Long Hoàng lách mình tránh về phía trái ba bước, rồi đưa tay đỡ thẳng về phía mạng sườn của Vô Trần. Lão thấy vậy lập tức thu chưởng về xoay ngang người vòng hai tay ra đánh thẳng vào quyền phong của chàng. Qua một tiếng " Bùng" thật lớn hai người đều bị bắn ra sau hai bước. Đôi chân của chàng chưa kịp ổn định thì Vong Trần đạo nhân đã vung phất trần lên nhắm phía ngực chàng lao đến.
Thế công của lão ta vô cùng quái dị hơn nữa, vũ khí của lão ta lại sắc bén như gươm đao, gây nên những rít u u trong không khí khiến ai nghe đến cũng phải kinh hồn Chàng rơi vào thế tam đầu thọ nạn nên không khỏi giật mình liên tục rơi vào thế hạ phong. Sau một tiếng nổ lớn chàng đã bị chưởng lực của ba lão hất ra sau ngoài tán bước trên khóe miệng đã ẩn hiện một tia máu đỏ Vong Trần đạo nhân cất tiếng cười như cuồng dại nói lớn - Thằng nhóc kia. Ngày hôm nay ngươi không mong chi trở ra được nữa.
Vừa nói. Lão ta vừa tràn tới đánh ra liên tiếp những thế võ về phía Long Hoàng quyết tâm dồn chàng vào chỗ chết, phía bên kia Hai lão đạo sỹ còn lại cũng vung binh khí lao tới bao vây Chàng. Dần dần chàng đã không thể chống đỡ được nữa bị ép dần về phía vực sâu muôn trượng phía dưới cây cầu đá.
Ba vị đạo sỹ thấy chàng lâm vào tuyệt địa đồng loạt vung cả sáu chưởng lên, quét tới ầm ầm gây thành những luồng kình phong mãnh liệt, cuốn vào màn đêm mang theo khí tức chết chóc vô cùng lạnh lẽo.
Vì ba lão ấy hợp sức hỗ trợ nhau vừa công vừa thủ, nên Long Hoàng giờ đây có võ công thượng thừa, nội lực mạnh mẽ đến đâu đến đâu cũng không thể duy trì nổi. Biết đại nạn đã đã đến. Chàng hét dài một tiếng như rồng gầm rồi vận 12 thành công lực vào đôi tay nhắm sáu chưởng của ba lão đạo sỹ đánh tới. Qua một tiếng "Sầm" Rùng rợn vang lên ba lão đạo sỹ bị đánh bay ra sau bẩy bước. Vong Vô hai lão đạo phun ra một vòi máu tươi, còn Xuất Trần gãy cả hai cánh tay nằm im dưới đất không nhúc nhích. Thế nhưng sau khi bị phản chấn của chưởng lực đánh bay trở lại chàng mới biết là mình tính sai rồi. Nguyên vì sau lưng chàng là vực sâu muộn trượng nên giờ đây dù có là thần tiên trên trời cũng không có cánh nào mượn lực bhaur lên được, chàng chỉ nghe thấy bên tai gió thổi vù vù và thân mình đang rơi thẳng xuống dưới. Khi rơi thêm được 20 trượng nữa thì bất thần chàng nhìn thấy trên vách núi bên dưới có một thân cây lớn mọc chìa ra. Chàng mừng rỡ dồn hết chỗ chân khí còn lại đánh 1 chưởng vào thân cây hòng làm giảm lực rơi. Ầm một tiếng thân cây bị chàng đánh trúng chia làm hai đoạn, nhưng nhờ vậy mà tốc độ rơi xuống của chàng giảm đi đáng kể, giờ đây chàng đang điên cuồng vung chưởng đánh vào không khí nhằm hãm mình lại. Mỗi lần chàng vung tay là có một kình phong bén nhọn rít gió vèo vèo đập vào vách đá.
Một tiếng "hự" khô khan vang lên, Kèm theo tiếng xương cốt bị gãy răng rắc chỉ nghe thôi mà đã rợn người. Long Hoàng chỉ cảm thấy châu thân đều ê ẩm đau đớn, tứ chi tê dại. Hai đùi hình như đã gãy nát. Chàng Đau đớn lâm vào mê man bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.