Chương 19: Thân Hào Kiệt Chỉ Là Bọ Ngựa. Nam Nhạc Trang Chim Sẻ Đứng Sau
KeoChuoi
02/06/2021
Long Hoàng đang định trèo lên đài thì Ánh Tuyết nói:
- Huynh đưa thần cung đây muội cầm cho đỡ vướng víu.
- Cũng phải nhỉ, nhiều dây leo trên đài thế kia cơ mà, muội chu đáo quá.
Long Hoàng mỉm cười. Chàng tháo bỏ Hỏa Thần Cung trên lưng xuống đưa cho Ánh Tuyết, rồi nhún mình phi thân lên Diệt Hồn Đài. Đúng lúc chàng đưa tay lên thu lấy thần vật thì một tiếng cười lạnh lẽo vọng đến:
- Hắc hắc thằng bé ngoan kia đa tạ ngươi đã giúp chúng ta một việc lớn.
Chàng giật mình quay đầu lại, trong thạch động không biết từ lúc nào đã đứng đầy người. Dẫn đầu là Thần Phong Chân Nhân, cùng Vong Trần, Vô Trần, Xuất Trần ba tên đồ đệ của lão bên cạnh lão là một lão già mặt vuông chữ điền râu dài đến ngực đang lạnh lùng đứng đó. Tay lão đang đặt trên cổ Ánh Tuyết, Lão nói lớn:
- Tên tiểu tử kia khôn hồn thì mau đưa Phong Nguyên Lệnh sang đây, Nếu không đừng trách ta xuống tay độc ác.
Chàng vội nhảy xuống đưa tay lên lưng tìm hỏa thần cung thì chợt nhớ ra khi nãy đã đưa cho Ánh Tuyết và giờ đây nó đang nằm trên tay của Vong Trần. Chàng lùi lại mấy bước rồi hướng Thần Phong hỏi:
- Lẽ nào chân nhân muốn giết tại hạ để đoạt bảo vật sao.
Thần Phong Chân Nhân cất giọng cười dài nói:
- Ngươi cho là ta không giết được ngươi sao, nếu ngươi có thần cung trong tay ta còn vài phần e dè. Giờ đây thần cung ta đã giữ còn có chi sợ hãi, hơn nữa chúng ta còn có....
lão ngừng lại rồi đưa mắt nhìn sang Ánh Tuyết đoạn nói tiếp:
- Nếu ngươi chịu đưa thần vật ra bần đạo cam đoan ngươi và bạn ngươi sẽ được an toàn, còn nếu không bần đạo cũng không ngại đưa hai người xuống gặp diêm vương đâu.
Long Hoàng nhìn về phía Ánh Tuyết thấy cổ nàng đang bị lão già kia giữ có thể bóp nát bất cứ lúc nào, nhất thời trong lòng chàng do dự vô cùng. Nhiệm vụ của sư phụ giao không thể không làm, Nhưng Ánh Tuyết đã đi cùng chàng 1 thời gian, chàng lại còn nảy sinh tình cảm nữa sao có thể bỏ mặc nàng mà đi được. Càng suy nghĩ đầu óc chàng càng rối loạn nhất thời không biết làm thế nào cả, lão già mặt vuông kia có vẻ như đã mất kiên nhẫn lão quát lớn:
- Ta đến đến ba nếu ngươi không giao vật đó ra đây, ta sẽ không khách khí nữa đâu - Một.
- Hai vừa nói tay lão vừa co lại dáng vẻ như sắp bóp nát yết hầu đối phương. Lão đang chuẩn bị đếm đến ba thì Long Hoàng quẳng lệnh bài sang và nói:
- Các ngươi cầm lấy, mau thả tuyết muội ra.
Cầm được lệnh bài trong tay, Lão già ngửa mặt lên trời cười như điên dại:
- Thành công rồi, Thành công rồi không uổng công ta chờ đợi bấy nhiêu năm.
Đoạn lão quay sang Ánh Tuyết nói:
- Con gái à, xem ra tên tiểu tử này đối với con cũng có chút tình nghĩa đó hả. ha ha ha.
Long Hoàng nghe tiếng lão già đó gọi Ánh Tuyết là con mà thấy lòng đau nhói như hàng ngàn hàng vạn mũi châm đâm qua. Chàng ngước mặt lên nhìn về phía Ánh Tuyết cất giọng run run hỏi:
- Ánh Tuyết, chuyện này, chuyện này là sao, bấy lâu nay thì ra nàng lừa dối ta ư.
Ánh Tuyết không dám nhìn thẳng vào mắt Long Hoàng, nàng chỉ biết đứng im lặng, mãi một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên nói:
- Xin lỗi, ta cũng có nỗi khổ riêng, những điều chúng ta đã nói trước kia chàng hãy xem như không có.
Chàng giật mình giờ đây ánh mắt chàng nhìn nàng sao cảm thấy xa lạ như thế gần như không còn nhận ra nàng của ngày xưa - Tại sao, Tại sao Lão già lại ngẩng đầu cười lớn. Lão quay sang nhìn Thần Phong chân nhân rồi bảo:
- Đinh lão huynh, cho phép ta giải thích cho tên tiểu tử này một chút coi như là trả công hắn mang thần vật đến cho chúng ta. ha hả.
Thần Phong chân nhân cả cười:
- Đoàn huynh xin mời.
Lão già quay sang cao giọng nói:
- Bản trang chủ tên là Đoàn Minh Đức. Tổ tiên của ta chính là hai dòng họ truyền giữ Ấn Huyền Vũ và Lôi Vân Kiếm. Mấy trăm năm trước tổ tiên chúng ta từ bảo vật đã tìm ra được một bí mật động trời đó là nếu tập hợp đủ bốn bảo vật lại sẽ từ trên đó tìm ra nơi ở của Lạc Long Quân khi xưa học đường phép trường sinh bất lão. đạt được sức mạnh thần thông vô địch thiên hạ và rất nhiều ích lợi khác. Tổ tiên chúng ta đã tìm đến tổ tiên của Đinh lão để bàn bạc. Thế nhưưng vì thiếu hỏa thần cung nên không thể biết chính xác được nơi đó là nơi đâu cho đến khi ta thấy sư phụ nhà ngươi mang theo quan quân triều đình đến Trấn Hải Dương tìm đảo Bạch Long Vĩ điều tra long mạch. Ta mới biết lão giữ Hỏa Thần cung và không ngờ lão còn là quốc sư đương triều. Chính ta đã tìm cách để lộ cho lão biết có bốn thần vật cũng chính ta đã tìm cách chỉ đường cho lão đến chỗ của thần vật. Ta đã định khi nào lão đến Hải Dương sẽ giết lão thế nhưng không ngờ lão lại lâm bệnh cử ngươi đi và cũng không ngờ ngươi lại đi đến đây trước mà không phải hướng kia. ta đành phải cho Ánh Tuyết đi theo ngươi để kéo dài thời gian, cho ta chuẩn bị lại kế hoạch. Lão nhìn vào các thần vật nói tiếp bằng một giọng tự mãn không hề che giấu:
- Giờ đây tất cả đã thuộc về ta rồi ha ha ha.
- Huynh đưa thần cung đây muội cầm cho đỡ vướng víu.
- Cũng phải nhỉ, nhiều dây leo trên đài thế kia cơ mà, muội chu đáo quá.
Long Hoàng mỉm cười. Chàng tháo bỏ Hỏa Thần Cung trên lưng xuống đưa cho Ánh Tuyết, rồi nhún mình phi thân lên Diệt Hồn Đài. Đúng lúc chàng đưa tay lên thu lấy thần vật thì một tiếng cười lạnh lẽo vọng đến:
- Hắc hắc thằng bé ngoan kia đa tạ ngươi đã giúp chúng ta một việc lớn.
Chàng giật mình quay đầu lại, trong thạch động không biết từ lúc nào đã đứng đầy người. Dẫn đầu là Thần Phong Chân Nhân, cùng Vong Trần, Vô Trần, Xuất Trần ba tên đồ đệ của lão bên cạnh lão là một lão già mặt vuông chữ điền râu dài đến ngực đang lạnh lùng đứng đó. Tay lão đang đặt trên cổ Ánh Tuyết, Lão nói lớn:
- Tên tiểu tử kia khôn hồn thì mau đưa Phong Nguyên Lệnh sang đây, Nếu không đừng trách ta xuống tay độc ác.
Chàng vội nhảy xuống đưa tay lên lưng tìm hỏa thần cung thì chợt nhớ ra khi nãy đã đưa cho Ánh Tuyết và giờ đây nó đang nằm trên tay của Vong Trần. Chàng lùi lại mấy bước rồi hướng Thần Phong hỏi:
- Lẽ nào chân nhân muốn giết tại hạ để đoạt bảo vật sao.
Thần Phong Chân Nhân cất giọng cười dài nói:
- Ngươi cho là ta không giết được ngươi sao, nếu ngươi có thần cung trong tay ta còn vài phần e dè. Giờ đây thần cung ta đã giữ còn có chi sợ hãi, hơn nữa chúng ta còn có....
lão ngừng lại rồi đưa mắt nhìn sang Ánh Tuyết đoạn nói tiếp:
- Nếu ngươi chịu đưa thần vật ra bần đạo cam đoan ngươi và bạn ngươi sẽ được an toàn, còn nếu không bần đạo cũng không ngại đưa hai người xuống gặp diêm vương đâu.
Long Hoàng nhìn về phía Ánh Tuyết thấy cổ nàng đang bị lão già kia giữ có thể bóp nát bất cứ lúc nào, nhất thời trong lòng chàng do dự vô cùng. Nhiệm vụ của sư phụ giao không thể không làm, Nhưng Ánh Tuyết đã đi cùng chàng 1 thời gian, chàng lại còn nảy sinh tình cảm nữa sao có thể bỏ mặc nàng mà đi được. Càng suy nghĩ đầu óc chàng càng rối loạn nhất thời không biết làm thế nào cả, lão già mặt vuông kia có vẻ như đã mất kiên nhẫn lão quát lớn:
- Ta đến đến ba nếu ngươi không giao vật đó ra đây, ta sẽ không khách khí nữa đâu - Một.
- Hai vừa nói tay lão vừa co lại dáng vẻ như sắp bóp nát yết hầu đối phương. Lão đang chuẩn bị đếm đến ba thì Long Hoàng quẳng lệnh bài sang và nói:
- Các ngươi cầm lấy, mau thả tuyết muội ra.
Cầm được lệnh bài trong tay, Lão già ngửa mặt lên trời cười như điên dại:
- Thành công rồi, Thành công rồi không uổng công ta chờ đợi bấy nhiêu năm.
Đoạn lão quay sang Ánh Tuyết nói:
- Con gái à, xem ra tên tiểu tử này đối với con cũng có chút tình nghĩa đó hả. ha ha ha.
Long Hoàng nghe tiếng lão già đó gọi Ánh Tuyết là con mà thấy lòng đau nhói như hàng ngàn hàng vạn mũi châm đâm qua. Chàng ngước mặt lên nhìn về phía Ánh Tuyết cất giọng run run hỏi:
- Ánh Tuyết, chuyện này, chuyện này là sao, bấy lâu nay thì ra nàng lừa dối ta ư.
Ánh Tuyết không dám nhìn thẳng vào mắt Long Hoàng, nàng chỉ biết đứng im lặng, mãi một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên nói:
- Xin lỗi, ta cũng có nỗi khổ riêng, những điều chúng ta đã nói trước kia chàng hãy xem như không có.
Chàng giật mình giờ đây ánh mắt chàng nhìn nàng sao cảm thấy xa lạ như thế gần như không còn nhận ra nàng của ngày xưa - Tại sao, Tại sao Lão già lại ngẩng đầu cười lớn. Lão quay sang nhìn Thần Phong chân nhân rồi bảo:
- Đinh lão huynh, cho phép ta giải thích cho tên tiểu tử này một chút coi như là trả công hắn mang thần vật đến cho chúng ta. ha hả.
Thần Phong chân nhân cả cười:
- Đoàn huynh xin mời.
Lão già quay sang cao giọng nói:
- Bản trang chủ tên là Đoàn Minh Đức. Tổ tiên của ta chính là hai dòng họ truyền giữ Ấn Huyền Vũ và Lôi Vân Kiếm. Mấy trăm năm trước tổ tiên chúng ta từ bảo vật đã tìm ra được một bí mật động trời đó là nếu tập hợp đủ bốn bảo vật lại sẽ từ trên đó tìm ra nơi ở của Lạc Long Quân khi xưa học đường phép trường sinh bất lão. đạt được sức mạnh thần thông vô địch thiên hạ và rất nhiều ích lợi khác. Tổ tiên chúng ta đã tìm đến tổ tiên của Đinh lão để bàn bạc. Thế nhưưng vì thiếu hỏa thần cung nên không thể biết chính xác được nơi đó là nơi đâu cho đến khi ta thấy sư phụ nhà ngươi mang theo quan quân triều đình đến Trấn Hải Dương tìm đảo Bạch Long Vĩ điều tra long mạch. Ta mới biết lão giữ Hỏa Thần cung và không ngờ lão còn là quốc sư đương triều. Chính ta đã tìm cách để lộ cho lão biết có bốn thần vật cũng chính ta đã tìm cách chỉ đường cho lão đến chỗ của thần vật. Ta đã định khi nào lão đến Hải Dương sẽ giết lão thế nhưng không ngờ lão lại lâm bệnh cử ngươi đi và cũng không ngờ ngươi lại đi đến đây trước mà không phải hướng kia. ta đành phải cho Ánh Tuyết đi theo ngươi để kéo dài thời gian, cho ta chuẩn bị lại kế hoạch. Lão nhìn vào các thần vật nói tiếp bằng một giọng tự mãn không hề che giấu:
- Giờ đây tất cả đã thuộc về ta rồi ha ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.