Chương 4: Cứu Thư Sinh Anh Hùng Ra Mặt, Nam Nhạc Trang Ngầm Giở Âm Mưu
KeoChuoi
23/05/2021
Hai người chạy được một đoạn, cảm thấy không còn ai đuổi theo nữa thì mới dừng lại. Tên thư sinh mặt trắng hướng Long Hoàng tạ ơn và nói: - Tiểu đệ xin đa tạ ơn cứu giúp của đại ca.
- Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi hiền đệ bất tất phải để trong lòng. tên thư sinh cười nói:
- Còn chưa được biết đại danh của huynh trưởng Vũ Long Hoàng, bằng một giọng vênh váo bắt đầu giới thiệu.
- Không giấu gì hiền đệ, huynh của đệ đây chính là cao thủ đứng hạng nhất nhì trong giang hồ hiện nay, xuất quỷ nhập thần đi mây về gió. . . họ Vũ tên Long Hoàng. giới thiệu xong hắn vỗ ngực 1 cái ra vẻ tự mãn vô cùng đáng ghét. Tên thư sinh mặt trắng bảo:
- Chưa từng nghe nói!
- Ách, Chưa từng nghe sao, có lẽ tại đệ ít ra ngoài nên chưa nghe thấy đại danh như sấm động bên tai của ta cũng phải, mà hiền đệ tên gì.
- Đoàn Anh.
- Đoàn hiện đệ giờ đệ định đi đâu, nếu đi về trung độ thì chúng ta cùng đi nhé hai người dễ chiếu cố cho nhau hơn một mà!. Đoàn Anh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cũng được đi. vừa hay chưa biết đi đâu có huynh đi cùng dĩ nhiên là chuyện tốt, chuyện tốt. Hai người sau khi nghỉ ngơi một lát thì lập tức lên đường, vừa đi vừa nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp. hận trời đất rằng sao không gặp nhau sớm hơn. Đến chiều tối thì đến một nơi gọi là lưu gia khẩu. Hai người tìm một quán trọ nhỏ sau khi ăn uống no say thì thuê hai phòng nghỉ qua đêm.
* * *
Ngồi trước gương. Đoàn Ánh tháo bỏ trâm cài cầu xuống, rồi gỡ tóc ra, Nàng nhìn vào trong chiếc gương đồng. Trong gương hiện ra hình ảnh của một mĩ nữ vô cùng diễm lệ. Vẻ mặt xinh đẹp, lông mày nhỏ nhắn hình lá liễu, cặp mắt nàng to tròn mà sâu thăm thẳm như nước hồ thu. trên gương mặt nàng làn da trắng như tuyết không tì vết lại thêm chiếc eo thon nhỏ nhắn càng mang đến cho nàng một vẻ ngoài thanh tú mĩ lệ như tiên nữ giáng trần. Nàng ngắm nhìn mình trong gương rồi tự nói với chính bản thân:
- Ánh tuyết à, mày biết phải làm gì rồi đấy, đây mới chỉ là bước đầu mà thôi, nhiệm vụ mà gia tộc giao cho mày vẫn chưa kết thúc. Nàng nhẹ bước đến cửa bên cửa sổ đưa tay đẩy tung cánh cửa ra. Nàng cứ ngồi đó nhìn lên bầu trời đây sao và trăng đắm chìm vào trong màn đêm đầy mê hoặc. **
* Trấn Hải Dương là một trấn giàu có gần bờ biển, dân chúng ở đây chủ yếu sống bằng nghề chài lưới và đi thuyền buôn bán trên biển cả, khắp nơi nơi trong trấn đều giàu, trên đường phố ngưòi đi lại vô cùng tấp nập, trong trấn này không thiếu chi các nhà đại phú hộ giàu sang phú xưng địch quốc. Trong đó, giàu sang nhất, thế lực mạnh nhất trong vùng phải kể đến Nam Nhạc Sơn Trang.
Sơn trang này nổi lên từ 300 năm trước và càng ngày càng giàu có nghe dân chúng đồn rằng năm xưa tổ tiên của trang này trong một lần đi đánh cá đã tìm được kho báu. Cũng có người kể rằng họ đã được thần tiên tương trợ. Lại có người kể họ đã vớt được một con tàu đắm chở đầy của quý. Thực hư thế nào không ai biết cả.
Tuy nhiên có một sự thật rõ ràng mà không một ai có thể chối cãi đó là Gia trang này vẫn đang uy nghi sừng sững là một trong những phú hộ giàu có nhất Trấn này. Trong đại sảnh của sơn trang Đoàn Minh Đức đang ngồi đó lão ước chừng gần năm mươi tuổi mặt vuông chữ điền cộng thêm bộ râu của lão khiến lão có một vẻ uy nghi bất khả xâm phạm.
từ khi lão tiếp nhận chức trang chủ đến nay đã gần 20 năm. Sơn trang dưới sự quản lý của lão càng ngày thế lực càng được mở rộng, nhắc đến tên của lão ai cũng phải giơ ngón cái tán thưởng. Đoàn trang chủ đang ngồi chính giữa, xung quanh chiếc bàn có bốn người nữa chia hai bên phải trái của lão mà ngồi. Bên phải lão là một tên đại hán mắt thô mày lớn đầu cạo trọc sau lưng đeo hai thanh kiếm chếch về bên phải, cạnh hắn là một thanh niên trông dáng vẻ thư sinh đang phe phẩy quạt lông.
Bên trái lão là hai người một già một trẻ hai người này chính là tên thanh niên mặt lạnh và lão già cầm gậy sắt đuổi theo tên thư sinh mặt trắng bữa trước. Cả bốn đều mặc trường bào màu xanh cung kính hướng Đoàn trang chủ ngồi bên trên chờ phân phó.
Bằng một giọng đều đều không tình cảm Đoàn Minh Đức nhìn về phía lão già tay cầm gậy cất giọng hỏi: Triệu nhị đệ, việc tiếp cận tên tiểu tử kia thế nào rồi? Lão già được gọi là Triệu nhị đệ kia đứng dậy hướng về phía Lão râu dài cung kinh đáp:
- Thưa trang chủ sư huynh, mấy ngày trước đệ và Trần tứ đệ đã tạo ra một vụ lộn xộn trong quán rượu, Ánh Tuyết đã thành công trà trộn bên cạnh tên tiểu tử kia rồi.
- Đáy mới chỉ là khởi đầu mà thôi, để chuyển lời của ta bảo Ánh Tuyết nhất định không thể có sơ hở nào phải lấy được lòng tin của tên tiểu tử đó. Triệu lão gật đầu đáp:
- Việc này huynh trưởng cứ giao cho đệ là được.
- Tốt lắm nếu lần này thành công thu được tứ đại thần vật vào tay thì thực là ân đức của tổ tông trên cao truyền xuống. Thiên hạ này còn thoát khỏi bàn tay của chúng ta hay sao . bốn người còn lại đồng loạt đứng lên hướng về phía Đoàn Minh Đức đồng thanh nói:
- Chúng tiểu đệ nguyện huynh trưởng quân lâm thiên hạ, khắc thừa đại thống Đoàn Minh Đức ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Quân lâm thiên hạ, hay, hay lắm ha ha ha.
- Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi hiền đệ bất tất phải để trong lòng. tên thư sinh cười nói:
- Còn chưa được biết đại danh của huynh trưởng Vũ Long Hoàng, bằng một giọng vênh váo bắt đầu giới thiệu.
- Không giấu gì hiền đệ, huynh của đệ đây chính là cao thủ đứng hạng nhất nhì trong giang hồ hiện nay, xuất quỷ nhập thần đi mây về gió. . . họ Vũ tên Long Hoàng. giới thiệu xong hắn vỗ ngực 1 cái ra vẻ tự mãn vô cùng đáng ghét. Tên thư sinh mặt trắng bảo:
- Chưa từng nghe nói!
- Ách, Chưa từng nghe sao, có lẽ tại đệ ít ra ngoài nên chưa nghe thấy đại danh như sấm động bên tai của ta cũng phải, mà hiền đệ tên gì.
- Đoàn Anh.
- Đoàn hiện đệ giờ đệ định đi đâu, nếu đi về trung độ thì chúng ta cùng đi nhé hai người dễ chiếu cố cho nhau hơn một mà!. Đoàn Anh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cũng được đi. vừa hay chưa biết đi đâu có huynh đi cùng dĩ nhiên là chuyện tốt, chuyện tốt. Hai người sau khi nghỉ ngơi một lát thì lập tức lên đường, vừa đi vừa nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp. hận trời đất rằng sao không gặp nhau sớm hơn. Đến chiều tối thì đến một nơi gọi là lưu gia khẩu. Hai người tìm một quán trọ nhỏ sau khi ăn uống no say thì thuê hai phòng nghỉ qua đêm.
* * *
Ngồi trước gương. Đoàn Ánh tháo bỏ trâm cài cầu xuống, rồi gỡ tóc ra, Nàng nhìn vào trong chiếc gương đồng. Trong gương hiện ra hình ảnh của một mĩ nữ vô cùng diễm lệ. Vẻ mặt xinh đẹp, lông mày nhỏ nhắn hình lá liễu, cặp mắt nàng to tròn mà sâu thăm thẳm như nước hồ thu. trên gương mặt nàng làn da trắng như tuyết không tì vết lại thêm chiếc eo thon nhỏ nhắn càng mang đến cho nàng một vẻ ngoài thanh tú mĩ lệ như tiên nữ giáng trần. Nàng ngắm nhìn mình trong gương rồi tự nói với chính bản thân:
- Ánh tuyết à, mày biết phải làm gì rồi đấy, đây mới chỉ là bước đầu mà thôi, nhiệm vụ mà gia tộc giao cho mày vẫn chưa kết thúc. Nàng nhẹ bước đến cửa bên cửa sổ đưa tay đẩy tung cánh cửa ra. Nàng cứ ngồi đó nhìn lên bầu trời đây sao và trăng đắm chìm vào trong màn đêm đầy mê hoặc. **
* Trấn Hải Dương là một trấn giàu có gần bờ biển, dân chúng ở đây chủ yếu sống bằng nghề chài lưới và đi thuyền buôn bán trên biển cả, khắp nơi nơi trong trấn đều giàu, trên đường phố ngưòi đi lại vô cùng tấp nập, trong trấn này không thiếu chi các nhà đại phú hộ giàu sang phú xưng địch quốc. Trong đó, giàu sang nhất, thế lực mạnh nhất trong vùng phải kể đến Nam Nhạc Sơn Trang.
Sơn trang này nổi lên từ 300 năm trước và càng ngày càng giàu có nghe dân chúng đồn rằng năm xưa tổ tiên của trang này trong một lần đi đánh cá đã tìm được kho báu. Cũng có người kể rằng họ đã được thần tiên tương trợ. Lại có người kể họ đã vớt được một con tàu đắm chở đầy của quý. Thực hư thế nào không ai biết cả.
Tuy nhiên có một sự thật rõ ràng mà không một ai có thể chối cãi đó là Gia trang này vẫn đang uy nghi sừng sững là một trong những phú hộ giàu có nhất Trấn này. Trong đại sảnh của sơn trang Đoàn Minh Đức đang ngồi đó lão ước chừng gần năm mươi tuổi mặt vuông chữ điền cộng thêm bộ râu của lão khiến lão có một vẻ uy nghi bất khả xâm phạm.
từ khi lão tiếp nhận chức trang chủ đến nay đã gần 20 năm. Sơn trang dưới sự quản lý của lão càng ngày thế lực càng được mở rộng, nhắc đến tên của lão ai cũng phải giơ ngón cái tán thưởng. Đoàn trang chủ đang ngồi chính giữa, xung quanh chiếc bàn có bốn người nữa chia hai bên phải trái của lão mà ngồi. Bên phải lão là một tên đại hán mắt thô mày lớn đầu cạo trọc sau lưng đeo hai thanh kiếm chếch về bên phải, cạnh hắn là một thanh niên trông dáng vẻ thư sinh đang phe phẩy quạt lông.
Bên trái lão là hai người một già một trẻ hai người này chính là tên thanh niên mặt lạnh và lão già cầm gậy sắt đuổi theo tên thư sinh mặt trắng bữa trước. Cả bốn đều mặc trường bào màu xanh cung kính hướng Đoàn trang chủ ngồi bên trên chờ phân phó.
Bằng một giọng đều đều không tình cảm Đoàn Minh Đức nhìn về phía lão già tay cầm gậy cất giọng hỏi: Triệu nhị đệ, việc tiếp cận tên tiểu tử kia thế nào rồi? Lão già được gọi là Triệu nhị đệ kia đứng dậy hướng về phía Lão râu dài cung kinh đáp:
- Thưa trang chủ sư huynh, mấy ngày trước đệ và Trần tứ đệ đã tạo ra một vụ lộn xộn trong quán rượu, Ánh Tuyết đã thành công trà trộn bên cạnh tên tiểu tử kia rồi.
- Đáy mới chỉ là khởi đầu mà thôi, để chuyển lời của ta bảo Ánh Tuyết nhất định không thể có sơ hở nào phải lấy được lòng tin của tên tiểu tử đó. Triệu lão gật đầu đáp:
- Việc này huynh trưởng cứ giao cho đệ là được.
- Tốt lắm nếu lần này thành công thu được tứ đại thần vật vào tay thì thực là ân đức của tổ tông trên cao truyền xuống. Thiên hạ này còn thoát khỏi bàn tay của chúng ta hay sao . bốn người còn lại đồng loạt đứng lên hướng về phía Đoàn Minh Đức đồng thanh nói:
- Chúng tiểu đệ nguyện huynh trưởng quân lâm thiên hạ, khắc thừa đại thống Đoàn Minh Đức ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Quân lâm thiên hạ, hay, hay lắm ha ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.