Chương 3: Trong Quán Rượu Phát Sinh Mâu Thuẫn
KeoChuoi
23/05/2021
Vũ Long Hoàng thúc ngựa chạy như bay, hai bên đường từng ảnh vật vùn vụt trôi qua trước mắt. Mưa mỗi lúc một to, từng hạt mưa thi nhau theo gió quất vào mặt hắn. Những tia chớp ngoằn nghèo hiện ra rạch ngang trên bầu trời, sau mỗi lần tia chớp nháng lên lại có một tiếng sấm kinh thiên động địa.
-Cái thời tiết quỷ quái gì thế này, vừa rồi còn đang khô ráo cơ mà. hắn vừa ra sức thúc ngựa vừa lầm bầm nguyền rủa ông trời. Rồi sau đó 18 đời tổ tông nhà Cao Biền cũng đều được hắn vấn an qua một lượt.
"Tên phùy thủy phương bắc đấy ăn no rỗi việc hay sao mà lại chạy sang đây phá hỏng long mạch làm gì, Hại ông đây mấy năm nay phải bôn ba cực khổ thế này, sư phụ ơi người thật sự làm khổ đồ đệ mà". Hắn vừa đứt lời thì ĐÙNG một tiếng sét khủng khiếp vang lên khiến hắn giật cả mình, con ngựa hoảng sợ tung hai chân trước lên không phải vất vả lắm hắn mới khiến nó bình tĩnh được. Hắn vội vội vàng vàng hướng về phía chân núi phóng đi như bay. Trước khi đi Vạn Hạnh đã dặn đi dặn lại hắn rằng:
" Chuyện lần này không chỉ là hoàn thành tâm nguyện của thái sư phụ con, mà con liên quan đến cơ nghiệp ngàn đời của nước Việt ta con chớ nên xem thường, đi sớm về sớm". Hắn nhẩm tính từng bước một: Hỏa thần cung thì đang trong tay sư phụ, chỉ còn ba thần vật phải tìm, hắn nên đi trấn Hải Dương ( Hải phòng ngày nay) trước hay là đi Tây Long Biên trước. Đến một ngã ba hắn dừng lại suy nghĩ sau đó hắn nhắm mắt lại đọc một đoạn trong kinh phật, vừa đọc tay hắn vừa trỏ liên tục hai hướng:" bát nhã ba loa mật đa thời chiếu, kiến vũ ngũ uẩn giai không, sắc tức thị không, không tức dị sắc. . . ".
Sau khi đọc hết bài kinh thì tay hắn chỉ Hướng Tây Long Biên, hắn lẩm bẩm: - Tốt lắm, Thần phật đã chỉ đường tất nhiên là không thể sai được. Hắn vung chân lên thúc mạnh vào bụng con ngựa một cái, nó kêu lên một tiếng rồi sải bốn vó lao vút đi. Đến trưa, hắn cho ngựa dừng chân ở một trấn nhỏ. Hắn hỏi thăm thì được biết nơi này cách long biên nửa ngày đường nữa. Vũ Long Hoàng vào trong trấn, xung quanh người đi lại nườm nượp, tiếng rao bán hàng, tiếng mặc cả mua bán vang lên khắp nơi, tuy chỉ là một trấn nhỏ nhưng phồn hoa đo hội không kém gì thành Hoa Lư dưói chân thiên tử.
Đi thêm một đoạn, Chợt bụng hắn sôi lên ùng ục, cũng phải thôi mấy ngày nay hắn chỉ toàn ăn lương khô thì làm sao mà chả đói, hắn hít một hơi mùi thức ăn từ đâu xông vào mũi dạ dày hắn lập tức nổi loqnj đòi ăn. Hắn thúc ngựa đi một đoạn nữa thì thấy trước mặt có một cái quán cơm nhỏ, mùi thức ăn, mùi rượu từ trong bay ra ngào ngạt. Hắn buộc ngựa rồi đủng đỉnh tiến vào, trong quán ngoài hắn ra chỉ có hai lão già, và một tên thư sinh mặt trắng đang ngồi. Hắn chọn một bàn và ngồi xuống, một tên người làm chạy lại hỏi:
- Khách quan. Hoan nghênh ngài đến tệ quán, không biết ngài có dùng cơm không ?.
- Nhà ngươi lẩm cẩm rồi sao, ta vào quán cơm không ăn cơm uống rượu thì làm gì, thưởng trà chắc. mau mang ra đây nửa cân thịt bò và một bình rượu. dứt lời Long Hoàng móc từ trong người ra một ít tiền quẳng xuống bàn: "chỗ còn thừa cho ngươi".
Tên người làm vui mừng thu lại tiền, luôn mồm đã tạ:
- Khách quan xin chờ một lát, thức ăn sẽ lên ngay, lên ngay. Thức ăn vừa đưa ra, Hắn liền làm một hơi hết nửa vò rượu, rồi vớ lấy chiếc đũa gắp thịt bò lia lịa vừa nhai vừa nuốt. Được một lát thì lại có hai vị khách bước vào trong quán. Một tên khoảng 30 tuổi, mặt lạnh như tiền, một lão già tay chống gậy, lưng đeo một cái túi vải, cả hai đều mặc đạo bào màu xanh, hông giắt một miếng ngọc hình chữ nhật có bốn chữ Nam Nhạc Sơn Trang. Vừa bước vào trong quán, lão già đã chỉ tay vào tên thư sinh mặt trắng kia nói lớn :
- Người ở kia, mau bắt lấy. Tên thư sinh ở bàn đó vội vàng đứng dậy, Định nhảy qua cửa sổ chạy trốn, lão già thấy thế sầm mặt nói: - Còn muốn trốn đến khi nào. Lão nhấc chân bước theo một bộ pháp vô cùng quái dị, chớp mắt một cái lão đã chặn trước mặt tên mặt trắng kia, tay phải lão vung lên chụp tới cổ tay đối phương. Lão quát lớn:
" Còn không chịu đầu hàng". Đúng lúc lão sắp bắt được tên thư sinh mặt trắng thì bỗng nghe sau lưng có tiếng xé gió lao đến. Lão quay đầu lại vung chân đá về phía sau, thứ đang bay đến bị lão đá trúng bật trở lại cắm ngập vào tường trước mặt thì ra là một đôi đũa ăn cơm. lão chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã chụp lấy tên thư sinh phá của sổ chạy mất.
khi lão già kịp định thần thì ngựa đã chạy xa mất rồi, Lão tức tối quát lớn " Con nhãi Đoàn Ánh Tuyết, Đừng để thúc thúc bắt được cháu, Lúc đó xem ta xử lý cháu thế nào"
-Cái thời tiết quỷ quái gì thế này, vừa rồi còn đang khô ráo cơ mà. hắn vừa ra sức thúc ngựa vừa lầm bầm nguyền rủa ông trời. Rồi sau đó 18 đời tổ tông nhà Cao Biền cũng đều được hắn vấn an qua một lượt.
"Tên phùy thủy phương bắc đấy ăn no rỗi việc hay sao mà lại chạy sang đây phá hỏng long mạch làm gì, Hại ông đây mấy năm nay phải bôn ba cực khổ thế này, sư phụ ơi người thật sự làm khổ đồ đệ mà". Hắn vừa đứt lời thì ĐÙNG một tiếng sét khủng khiếp vang lên khiến hắn giật cả mình, con ngựa hoảng sợ tung hai chân trước lên không phải vất vả lắm hắn mới khiến nó bình tĩnh được. Hắn vội vội vàng vàng hướng về phía chân núi phóng đi như bay. Trước khi đi Vạn Hạnh đã dặn đi dặn lại hắn rằng:
" Chuyện lần này không chỉ là hoàn thành tâm nguyện của thái sư phụ con, mà con liên quan đến cơ nghiệp ngàn đời của nước Việt ta con chớ nên xem thường, đi sớm về sớm". Hắn nhẩm tính từng bước một: Hỏa thần cung thì đang trong tay sư phụ, chỉ còn ba thần vật phải tìm, hắn nên đi trấn Hải Dương ( Hải phòng ngày nay) trước hay là đi Tây Long Biên trước. Đến một ngã ba hắn dừng lại suy nghĩ sau đó hắn nhắm mắt lại đọc một đoạn trong kinh phật, vừa đọc tay hắn vừa trỏ liên tục hai hướng:" bát nhã ba loa mật đa thời chiếu, kiến vũ ngũ uẩn giai không, sắc tức thị không, không tức dị sắc. . . ".
Sau khi đọc hết bài kinh thì tay hắn chỉ Hướng Tây Long Biên, hắn lẩm bẩm: - Tốt lắm, Thần phật đã chỉ đường tất nhiên là không thể sai được. Hắn vung chân lên thúc mạnh vào bụng con ngựa một cái, nó kêu lên một tiếng rồi sải bốn vó lao vút đi. Đến trưa, hắn cho ngựa dừng chân ở một trấn nhỏ. Hắn hỏi thăm thì được biết nơi này cách long biên nửa ngày đường nữa. Vũ Long Hoàng vào trong trấn, xung quanh người đi lại nườm nượp, tiếng rao bán hàng, tiếng mặc cả mua bán vang lên khắp nơi, tuy chỉ là một trấn nhỏ nhưng phồn hoa đo hội không kém gì thành Hoa Lư dưói chân thiên tử.
Đi thêm một đoạn, Chợt bụng hắn sôi lên ùng ục, cũng phải thôi mấy ngày nay hắn chỉ toàn ăn lương khô thì làm sao mà chả đói, hắn hít một hơi mùi thức ăn từ đâu xông vào mũi dạ dày hắn lập tức nổi loqnj đòi ăn. Hắn thúc ngựa đi một đoạn nữa thì thấy trước mặt có một cái quán cơm nhỏ, mùi thức ăn, mùi rượu từ trong bay ra ngào ngạt. Hắn buộc ngựa rồi đủng đỉnh tiến vào, trong quán ngoài hắn ra chỉ có hai lão già, và một tên thư sinh mặt trắng đang ngồi. Hắn chọn một bàn và ngồi xuống, một tên người làm chạy lại hỏi:
- Khách quan. Hoan nghênh ngài đến tệ quán, không biết ngài có dùng cơm không ?.
- Nhà ngươi lẩm cẩm rồi sao, ta vào quán cơm không ăn cơm uống rượu thì làm gì, thưởng trà chắc. mau mang ra đây nửa cân thịt bò và một bình rượu. dứt lời Long Hoàng móc từ trong người ra một ít tiền quẳng xuống bàn: "chỗ còn thừa cho ngươi".
Tên người làm vui mừng thu lại tiền, luôn mồm đã tạ:
- Khách quan xin chờ một lát, thức ăn sẽ lên ngay, lên ngay. Thức ăn vừa đưa ra, Hắn liền làm một hơi hết nửa vò rượu, rồi vớ lấy chiếc đũa gắp thịt bò lia lịa vừa nhai vừa nuốt. Được một lát thì lại có hai vị khách bước vào trong quán. Một tên khoảng 30 tuổi, mặt lạnh như tiền, một lão già tay chống gậy, lưng đeo một cái túi vải, cả hai đều mặc đạo bào màu xanh, hông giắt một miếng ngọc hình chữ nhật có bốn chữ Nam Nhạc Sơn Trang. Vừa bước vào trong quán, lão già đã chỉ tay vào tên thư sinh mặt trắng kia nói lớn :
- Người ở kia, mau bắt lấy. Tên thư sinh ở bàn đó vội vàng đứng dậy, Định nhảy qua cửa sổ chạy trốn, lão già thấy thế sầm mặt nói: - Còn muốn trốn đến khi nào. Lão nhấc chân bước theo một bộ pháp vô cùng quái dị, chớp mắt một cái lão đã chặn trước mặt tên mặt trắng kia, tay phải lão vung lên chụp tới cổ tay đối phương. Lão quát lớn:
" Còn không chịu đầu hàng". Đúng lúc lão sắp bắt được tên thư sinh mặt trắng thì bỗng nghe sau lưng có tiếng xé gió lao đến. Lão quay đầu lại vung chân đá về phía sau, thứ đang bay đến bị lão đá trúng bật trở lại cắm ngập vào tường trước mặt thì ra là một đôi đũa ăn cơm. lão chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã chụp lấy tên thư sinh phá của sổ chạy mất.
khi lão già kịp định thần thì ngựa đã chạy xa mất rồi, Lão tức tối quát lớn " Con nhãi Đoàn Ánh Tuyết, Đừng để thúc thúc bắt được cháu, Lúc đó xem ta xử lý cháu thế nào"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.