Chương 118: Chưa từng thay đổi
Chung Mạc Ly
22/02/2024
Tần Xuyên cùng Bùi Đoạn Nam đồng hành, gặp gỡ cùng chiến đấu không ít người, ăn ý phần nào cũng đã thiết lập.
Bùi Đoạn Nam cũng đã trở lên bình tĩnh, nói lắp đã không còn nhưng đối mặt với Tần Xuyên thi thoảng mặt vẫn bất giác đỏ.
Tần Xuyên yêu đương một đời, đời này sao có thể không nhìn ra? Nhưng nàng lại coi như không biết, nam nhân ái mộ nàng lại không phải nàng ái mộ hắn, chỉ cần không khiến nàng khó chịu liền mặc kệ.
Hai người đang lúc dừng chân nghỉ ngơi đột nhiên cảm nhận nền cát nơi đang đứng hơi rung động. Nghi lại có cát lún Tần Xuyên liền ra hiệu cho họ Bùi cùng lùi ra xa.
Quả thật có cát lún nhưng lần này từ trung tâm hố lại bỗng dưng bò ra không ít thằn lằn sa mạc.
Chúng kích cỡ bằng nửa người trưởng thành, phần đuôi còn mọc đầy gai nhọn.
Biết sắp có một trận ác chiến, Tần Xuyên hai người liền ăn ý tách ra.
Chiến đấu hai ngày hai đêm, pháp bảo phù chú cùng đủ loại mang tính sát thương cao hoả châu lôi châu đều dùng ra hết. Cuối cùng phải chờ đến Tần Xuyên đại phát thần thông, một chiêu 'Tịnh thuỷ quy trâm' lại được mặt gương trước ngực thêm lên linh lực mới thay đổi được tình hình.
Bùi Đoạn Nam còn lại máu me đầy mình, thân thể bị gai đâm thủng nhiều lỗ, thảm không nỡ nhìn.
Nhưng khi thấy Tần Xuyên vì ra chiêu mà kiệt sức ngã quỵ, hắn lại cắn răng một lần nữa lao vào vòng vây chiến đấu.
Thằn lằn sa mạc, tốc độ di chuyển nhanh, hàm răng sắc bén cùng cái đuôi giống như chuỳ gai. Mỗi lần bị nó đánh trúng liền cảm nhận đau đớn xuyên tim. Đáng sợ hơn là chúng hàm răng, bị cắn trúng vết thương có thể ngay lập tức thối rữa.
Bùi Đoạn Nam hung hăng bắt lấy một con thằn lằn miệng, kéo hai quai hàm của nó mở rộng. Khắp người cơ bắp căng chặt, một âm thanh nứt vỡ hiện ra, hắn đã thành công bẻ gãy miệng của yêu thú.
Vừa mới buông tay con mồi trước mặt, phía sau lưng hắn đã lập tức lao đến một con thằn lằn tinh khác. Chỉ là lần này thằn lằn chơi khôn ngoan hơn, nó hất văng đuôi nhọn đánh về tử huyệt sau gáy của Bùi Đoạn Nam. Hắn cảm nhận nguy hiểm bất ngờ tiến đến, may mắn thân thể phản xạ nhanh kịp lúc cúi rạp người tránh được.
" Hô hô."
Âm thanh thở rốc nặng nền trong không khí, Bùi Đoạn Nam chiến đấu đã thêm nửa canh giờ, Tần Xuyên nằm yên trên nền cát vẫn chẳng hề có dấu hiệu chuyển tỉnh. Kỳ lạ là cho dù hắn không cố ý bảo vệ nàng, thằn lằn tinh vẫn giống như ăn đau một lần cả đời sợ hãi mà không dám tiến lại gần Tần Xuyên.
Nhớ lại chiêu thức ban nãy, hàng ngàn hàng vạn băng trâm giống như mưa phùn bao trùm toàn bộ chiến cuộc. Đếm không xuể thằn lằn đã bị đánh trúng chí mạng mà ngã xuống, để đến hiện giờ chỉ còn lác đác chưa đến mười đầu sống sót hắn mới có thể cố gắng gắng gượng.
Lại một đầu yêu thú bị hắn bẻ gãy cổ, cánh tay đã biến thành tê dại không cảm giác, gân tay vì vượt quá sức chịu đựng cũng đứt lìa. Bùi Đoạn Nam chỉ có thể trơ mắt nhìn đuôi như đại chuỳ đánh đến mặt. Đau đớn không giống như tưởng tượng, có lẽ là do thân thể đã mất hết chi giác đi, hắn thầm nghĩ.
" Sợ cái gì?"
Giọng nói bình tĩnh lọt vào tai, giống như kéo về toàn bộ hy vọng sự sống của Bùi Đoạn Nam.
Hắn đỏ hoe hai mắt mở ra, người đứng trước mặt hình dáng rõ ràng, so với năm ấy đã trưởng thành rất nhiều nhưng nét tuấn tú trên khuôn mặt lại chẳng hề mảy may giảm bớt cho dù là một chút.
Bùi Đoạn Nam nghẹn ngào:
" Tạ tiền bối."
Tạ Ngọc nhướng mày nhìn hắn, lại nhìn Tần Xuyên nằm bất tỉnh trên mặt đất, miệng khẽ mở:
" Quế Liên ngươi đi giải độc cho nàng."
Quế Liên ở một bên giật mình khi bị điểm danh nhưng vẫn nhanh chóng chạy đến cạnh Tần Xuyên xem xét.
Tạ Ngọc nói xong liền xoay người, hoả trong lòng bàn tay mở rộng, còn xót lại tám đầu thằn lằn chẳng mấy chốc đã bị hắn diệt sát toàn bộ. Nơi hố sâu đã không thể còn yêu thú nào dám bò lên. A, có lẽ vốn đã chẳng còn một thằn lằn tinh nào sống sót.
Tạ Ngọc giải quyết xong yêu thú mới đi đến trước mặt Bùi Đoạn Nam nhìn hắn:
" Ngươi so với năm đó quả thực không hề thay đổi."
Bùi Đoạn Nam kiên cường vẻ mặt trực tiếp nứt vỡ, hắn đã tôi luyện bản thân bao nhiêu năm. Lại biến mình thành một kẻ kiệm lời để che giấu cảm xúc tốt nhất. Cuối cùng tại nơi bí cảnh này lại lần lượt bị người với người vạch trần lớp nguỵ trang. Nói thật đáng buồn hay nói hắn kém cỏi đều không sai.
" Tạ tiền bối xuất hiện tại đây, vậy Chung tiền bối..."
" Đúng vậy, trị thương cho tốt liền bắt đầu lên đường." Tạ Ngọc cắt ngang hắn sau đó ném đến một bình đan dược trị thương.
Bùi Đoạn Nam bắt lấy đan dược, sau đó nhìn Tần Xuyên đang được trị thương ở một bên mới yên tâm tự điều trị.
Tạ Ngọc để hắn yên ổn ngồi, mắt tiếp theo liền hướng về đồng môn sự muội. Tần Xuyên bị trúng độc không nhẹ, làn da dưới cánh tay đều bắt đầu thối rữa, hẳn đều là do thằn lằn tinh gây hại.
Nhìn lại tên tiểu tử họ Bùi, ngoại trừ máu thịt gân cốt thương tổn thì chính là da dày thịt béo, muốn cắn xuyên hắn làn da cơ bắp đám thằn lằn này còn tiến hoá chưa đủ. Quả nhiên thể tu đều có ưu thế vượt trội, nếu Tạ Ngọc hắn cùng rèn luyện luyện thể hẳn đến khi gặp được đối thủ cận chiến cũng không đến mức bó tay bó chân.
Suy nghĩ một hồi, liền bị tiếng kêu của Quế Liên đánh thức. Nhìn lại, nữ tu họ Quế đã giúp Tần Xuyên trị thương xong, hai cánh tay đã được nàng ta băng bó hảo. Bây giờ hiện ra trước mắt hắn chính là một khuôn mặt trông chờ được...khen ngợi?
Hắn một đường đồng hành, sớm cũng phát hiện ra người này chính là y tu. Y tu trước nay ít ỏi, muốn gặp được không dễ, không ngờ lần này trong bí cảnh lại xuất hiện nhiều môn phái ẩn dật như vậy.
Tạ Ngọc mỉm cười, nhìn Quế Liên gật đầu:
" Tốt, cảm tạ ngươi."
Quế Liên nghe được cảm tạ liền đỏ mặt, đôi tay xoắn lại vì ngại ngùng.
" Không...không có gì. Bằng hữu của ngài cũng là bằng hữu của ta, có thể ra sức là Quế Liên vinh hạnh."
Tạ Ngọc không nói gì nữa, chỉ tiến đến kiểm tra Tần Xuyên mạch tượng. Thấy thực sự đã an ổn mới kiếm một vị trí tốt ngồi xuống chờ đợi.
Đợi họ tỉnh lại liền cùng Chung Ly hội họp, dây hồng trên tay hắn sau khi gặp được Tần Xuyên liền đã biến về trạng thái nguội lạnh.
———
Nơi kia...
Cây cối um tùm, linh dược đầy đất....
Chung Ly cùng Cảnh Bác Văn vừa tìm kiếm lam tinh thạch cùng bảy màu đá vừa rảnh tay thu đi linh thảo.
" Hoả Viêm Quả." Chung Ly nhìn một gốc cây thấp bé, trên cành lại nặng trĩu đỏ rực quả. Tổng cộng có sáu trái cây đỏ mọng treo trên đó.
Cảnh Bác Văn thấy nhiều bảo vật liền không có gì thích thú, lại chẳng hề có ý muốn tranh giành với đồng bạn nhưng vẫn cất tiếng nhắc mở:
" Hoả Viêm Quả trăm năm, hẳn đã có yêu thú thủ vệ. Ra tay cần cẩn thận."
" Nơi đây còn có yêu thú?" Chung Ly cất tiếng. Vài ngày tại nơi này, ngoại trừ gặp gỡ nhân sâm tinh thì nàng một con côn trùng cũng không tìm thấy.
Cảnh Bác Văn biết mình buột miệng thừa thãi liền yên lặng lại.
Chung Ly mặc dù cảm xúc trên khuôn mặt chắc chắn nhưng trong lòng lại bắt đầu cảnh giác.
Cảnh Bác Văn người kia trực giác so với nàng mạnh hơn nhiều. Nếu hắn đã nhắc nhở vậy chính là không sai.
Cần thận bước từng bước đến gốc linh quả, Chung Ly giả bộ vươn tay muốn hái đi Viêm quả.
Nhưng còn chưa chạm tới lông tơ trên linh quả nàng cổ tay đã lập tức bị chằng chịt dây leo cuốn lấy. Trên thân dây leo xuất hiện vô số nụ hoa.
Bùm...
Một tiếng nổ phát ra, đồng loạt hoa lập tức hé mở. Hương hoa cùng bụi phấn nhanh chóng lan toả trong không khí. Chung Ly có cảnh giác từ trước liền trước một bước phong bế khứu giác.
Trên tay khởi động linh khí, dây leo đang cuốn lấy trực tiếp biến thành đừng điều đứt gãy rơi xuống đất.
Nhìn Hoả Viêm Quả vẫn yên ổn trên cây, Chung Ly một lần nữa thử vươn tay. Trái ngược với trước đó, lần này nàng không tốn sức liền chạm đến linh quả. Thu đi toàn bộ Viêm quả, nhìn gốc cây nhỏ bé trước mắt, Chung Ly liền để yên quay người trở về. Liền để lại cơ duyên cho phía sau người, nàng chưa phải kẻ nghèo kiết xác tham lam.
||||| Truyện đề cử: Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh |||||
Cảnh Bác Văn chứng kiến tình hình, thấy Chung Ly trở về liền quan sát một lượt, câu nói đầu tiên lại khiến nàng giật thót mình:
" Ngươi bị kí sinh."
"??? Từ đâu nhìn ra."
Cảnh Bác Văn chì vào nàng cánh tay lộ ra khỏi pháp y nói:
" Tiểu thực vật, nó đã ký sinh trên người ngươi. Loại thực vật này tên gọi Nhũ Phấn."
" Tiểu thực vật?" Nhìn phấn hoa rải rác trên người mình, Chung Ly chán nản lẩm bẩm.
" Hẳn là bào tử thực vật, có phải ta sắp biến thành người cây, khắp thân thể mọc ra thực vật xanh tốt?"
Cảnh Bác Văn hơi nhướng mày, cho dù không hiểu bào tử là gì nhưng hẵn vẫn kiên nhẫn nhắc nhở:
" Chung đạo hữu tốt nhất nên đi tắm rửa, dùng thuật phát loại bỏ chúng liền không có tác dụng bằng dùng chút thuỷ."
Chung Ly nghe được liền nhìn trái ngó phải, nằm rạp áp tai xuống đất cảm nhận động tĩnh.
Đến khi nghe âm thanh thuỷ động truyền vào tai nàng mới phủi người đứng dậy nhanh chóng chạy đến nơi cảm nhận thấy thuỷ lưu động.
Cảnh Bác Văn không hề đuổi theo, tất nhiên nữ tử tắm rửa hắn muốn theo sau là không thể nào.
Chung Ly chạy ngày càng xa, khắp người bắt đầu trở lên ngứa ngáy, có vài mầm cây non đã bắt đầu đâm khỏi làn da, tung tăng trên bàn tay nàng.
Trước đó cũng từng bị thực vật ký sinh nhưng cảm giác so với lúc này lại hoàn toàn khác. Nhìn cây non đâm khỏi làn da nàng lại có một chút cảm xúc nâng nâng, một chút suy nghĩ huỷ diệt đồ vật này đều không có.
Chờ một lát, càng nhiều cây non xuất hiện trên nàng thân thể. Gò má của Chung Ly lúc này cũng đã mọc ra một lùm cây nhỏ li ti.
Ý chí lúc mơ lúc tỉnh nhưng suy nghĩ chán ghét ký sinh đồ vật lại chẳng hề nảy ra.
Đến khi thấy dòng suối trước mắt, Chung Ly mới đột ngột dừng lại.
Suy nghĩ bản thân xuất hiện tại nơi này mục đích để làm gì lập tức trở về.
" Bị ký sinh ta còn vui mừng như vậy. Nếu Tử Đằng biết được hẳn sẽ khinh thường ta đến chết đi."
Đã tỉnh liền không chần trừ, nàng lập tức nhảy vào dòng suốt.
Thuỷ ở nơi này rét lạnh voi cùng, nàng vì muốn gột rửa ký sinh thực vật nên đã không dùng đến linh khí hộ thân, rét lạnh lập tức thâm nhập xương tuỷ nàng.
Đầu óc lại trở lên trì độn, thân thể tê dại trôi nổi trong làn nước.
Không biết đã là khi nào, đầu Chung Ly va chạm vào một tảng đá, linh khí trong thân thể giống như chợt tỉnh giấc mà khởi động lại.
Nàng ướt nhẹp bò lên khỏi suối, làn da phủ kín thực vật bị đông cứng. Nàng dùng ra Thanh trần thuật, trên người tạp vật lập tức bị loại bỏ. Chỉ là rét lạnh vẫn chẳng hề thuyên giảm.
Răng va chạm liên tục, Chung Ly khó khăn lấy ra vài tấm hoả phù đốt lên sưởi ấm. Hơi ấm chỉ làm giảm đi một chút rét lạnh nhưng xương cốt bị hàn khí xâm nhập e rằng đã gặp thương tổn.
....
Cảnh Bác Văn sau khi nhìn Chung Ly vội vàng chạy đi kiếm thuỷ đã gặp gỡ một đám người.
Chính là những kẻ trước đó đã vây khốn Chung Ly ba người các nàng, giờ đây chúng đã hội hợp lại. Xui xẻo Cảnh công tử vậy mà vừa lúc gặp được năm tên.
Bùi Đoạn Nam cũng đã trở lên bình tĩnh, nói lắp đã không còn nhưng đối mặt với Tần Xuyên thi thoảng mặt vẫn bất giác đỏ.
Tần Xuyên yêu đương một đời, đời này sao có thể không nhìn ra? Nhưng nàng lại coi như không biết, nam nhân ái mộ nàng lại không phải nàng ái mộ hắn, chỉ cần không khiến nàng khó chịu liền mặc kệ.
Hai người đang lúc dừng chân nghỉ ngơi đột nhiên cảm nhận nền cát nơi đang đứng hơi rung động. Nghi lại có cát lún Tần Xuyên liền ra hiệu cho họ Bùi cùng lùi ra xa.
Quả thật có cát lún nhưng lần này từ trung tâm hố lại bỗng dưng bò ra không ít thằn lằn sa mạc.
Chúng kích cỡ bằng nửa người trưởng thành, phần đuôi còn mọc đầy gai nhọn.
Biết sắp có một trận ác chiến, Tần Xuyên hai người liền ăn ý tách ra.
Chiến đấu hai ngày hai đêm, pháp bảo phù chú cùng đủ loại mang tính sát thương cao hoả châu lôi châu đều dùng ra hết. Cuối cùng phải chờ đến Tần Xuyên đại phát thần thông, một chiêu 'Tịnh thuỷ quy trâm' lại được mặt gương trước ngực thêm lên linh lực mới thay đổi được tình hình.
Bùi Đoạn Nam còn lại máu me đầy mình, thân thể bị gai đâm thủng nhiều lỗ, thảm không nỡ nhìn.
Nhưng khi thấy Tần Xuyên vì ra chiêu mà kiệt sức ngã quỵ, hắn lại cắn răng một lần nữa lao vào vòng vây chiến đấu.
Thằn lằn sa mạc, tốc độ di chuyển nhanh, hàm răng sắc bén cùng cái đuôi giống như chuỳ gai. Mỗi lần bị nó đánh trúng liền cảm nhận đau đớn xuyên tim. Đáng sợ hơn là chúng hàm răng, bị cắn trúng vết thương có thể ngay lập tức thối rữa.
Bùi Đoạn Nam hung hăng bắt lấy một con thằn lằn miệng, kéo hai quai hàm của nó mở rộng. Khắp người cơ bắp căng chặt, một âm thanh nứt vỡ hiện ra, hắn đã thành công bẻ gãy miệng của yêu thú.
Vừa mới buông tay con mồi trước mặt, phía sau lưng hắn đã lập tức lao đến một con thằn lằn tinh khác. Chỉ là lần này thằn lằn chơi khôn ngoan hơn, nó hất văng đuôi nhọn đánh về tử huyệt sau gáy của Bùi Đoạn Nam. Hắn cảm nhận nguy hiểm bất ngờ tiến đến, may mắn thân thể phản xạ nhanh kịp lúc cúi rạp người tránh được.
" Hô hô."
Âm thanh thở rốc nặng nền trong không khí, Bùi Đoạn Nam chiến đấu đã thêm nửa canh giờ, Tần Xuyên nằm yên trên nền cát vẫn chẳng hề có dấu hiệu chuyển tỉnh. Kỳ lạ là cho dù hắn không cố ý bảo vệ nàng, thằn lằn tinh vẫn giống như ăn đau một lần cả đời sợ hãi mà không dám tiến lại gần Tần Xuyên.
Nhớ lại chiêu thức ban nãy, hàng ngàn hàng vạn băng trâm giống như mưa phùn bao trùm toàn bộ chiến cuộc. Đếm không xuể thằn lằn đã bị đánh trúng chí mạng mà ngã xuống, để đến hiện giờ chỉ còn lác đác chưa đến mười đầu sống sót hắn mới có thể cố gắng gắng gượng.
Lại một đầu yêu thú bị hắn bẻ gãy cổ, cánh tay đã biến thành tê dại không cảm giác, gân tay vì vượt quá sức chịu đựng cũng đứt lìa. Bùi Đoạn Nam chỉ có thể trơ mắt nhìn đuôi như đại chuỳ đánh đến mặt. Đau đớn không giống như tưởng tượng, có lẽ là do thân thể đã mất hết chi giác đi, hắn thầm nghĩ.
" Sợ cái gì?"
Giọng nói bình tĩnh lọt vào tai, giống như kéo về toàn bộ hy vọng sự sống của Bùi Đoạn Nam.
Hắn đỏ hoe hai mắt mở ra, người đứng trước mặt hình dáng rõ ràng, so với năm ấy đã trưởng thành rất nhiều nhưng nét tuấn tú trên khuôn mặt lại chẳng hề mảy may giảm bớt cho dù là một chút.
Bùi Đoạn Nam nghẹn ngào:
" Tạ tiền bối."
Tạ Ngọc nhướng mày nhìn hắn, lại nhìn Tần Xuyên nằm bất tỉnh trên mặt đất, miệng khẽ mở:
" Quế Liên ngươi đi giải độc cho nàng."
Quế Liên ở một bên giật mình khi bị điểm danh nhưng vẫn nhanh chóng chạy đến cạnh Tần Xuyên xem xét.
Tạ Ngọc nói xong liền xoay người, hoả trong lòng bàn tay mở rộng, còn xót lại tám đầu thằn lằn chẳng mấy chốc đã bị hắn diệt sát toàn bộ. Nơi hố sâu đã không thể còn yêu thú nào dám bò lên. A, có lẽ vốn đã chẳng còn một thằn lằn tinh nào sống sót.
Tạ Ngọc giải quyết xong yêu thú mới đi đến trước mặt Bùi Đoạn Nam nhìn hắn:
" Ngươi so với năm đó quả thực không hề thay đổi."
Bùi Đoạn Nam kiên cường vẻ mặt trực tiếp nứt vỡ, hắn đã tôi luyện bản thân bao nhiêu năm. Lại biến mình thành một kẻ kiệm lời để che giấu cảm xúc tốt nhất. Cuối cùng tại nơi bí cảnh này lại lần lượt bị người với người vạch trần lớp nguỵ trang. Nói thật đáng buồn hay nói hắn kém cỏi đều không sai.
" Tạ tiền bối xuất hiện tại đây, vậy Chung tiền bối..."
" Đúng vậy, trị thương cho tốt liền bắt đầu lên đường." Tạ Ngọc cắt ngang hắn sau đó ném đến một bình đan dược trị thương.
Bùi Đoạn Nam bắt lấy đan dược, sau đó nhìn Tần Xuyên đang được trị thương ở một bên mới yên tâm tự điều trị.
Tạ Ngọc để hắn yên ổn ngồi, mắt tiếp theo liền hướng về đồng môn sự muội. Tần Xuyên bị trúng độc không nhẹ, làn da dưới cánh tay đều bắt đầu thối rữa, hẳn đều là do thằn lằn tinh gây hại.
Nhìn lại tên tiểu tử họ Bùi, ngoại trừ máu thịt gân cốt thương tổn thì chính là da dày thịt béo, muốn cắn xuyên hắn làn da cơ bắp đám thằn lằn này còn tiến hoá chưa đủ. Quả nhiên thể tu đều có ưu thế vượt trội, nếu Tạ Ngọc hắn cùng rèn luyện luyện thể hẳn đến khi gặp được đối thủ cận chiến cũng không đến mức bó tay bó chân.
Suy nghĩ một hồi, liền bị tiếng kêu của Quế Liên đánh thức. Nhìn lại, nữ tu họ Quế đã giúp Tần Xuyên trị thương xong, hai cánh tay đã được nàng ta băng bó hảo. Bây giờ hiện ra trước mắt hắn chính là một khuôn mặt trông chờ được...khen ngợi?
Hắn một đường đồng hành, sớm cũng phát hiện ra người này chính là y tu. Y tu trước nay ít ỏi, muốn gặp được không dễ, không ngờ lần này trong bí cảnh lại xuất hiện nhiều môn phái ẩn dật như vậy.
Tạ Ngọc mỉm cười, nhìn Quế Liên gật đầu:
" Tốt, cảm tạ ngươi."
Quế Liên nghe được cảm tạ liền đỏ mặt, đôi tay xoắn lại vì ngại ngùng.
" Không...không có gì. Bằng hữu của ngài cũng là bằng hữu của ta, có thể ra sức là Quế Liên vinh hạnh."
Tạ Ngọc không nói gì nữa, chỉ tiến đến kiểm tra Tần Xuyên mạch tượng. Thấy thực sự đã an ổn mới kiếm một vị trí tốt ngồi xuống chờ đợi.
Đợi họ tỉnh lại liền cùng Chung Ly hội họp, dây hồng trên tay hắn sau khi gặp được Tần Xuyên liền đã biến về trạng thái nguội lạnh.
———
Nơi kia...
Cây cối um tùm, linh dược đầy đất....
Chung Ly cùng Cảnh Bác Văn vừa tìm kiếm lam tinh thạch cùng bảy màu đá vừa rảnh tay thu đi linh thảo.
" Hoả Viêm Quả." Chung Ly nhìn một gốc cây thấp bé, trên cành lại nặng trĩu đỏ rực quả. Tổng cộng có sáu trái cây đỏ mọng treo trên đó.
Cảnh Bác Văn thấy nhiều bảo vật liền không có gì thích thú, lại chẳng hề có ý muốn tranh giành với đồng bạn nhưng vẫn cất tiếng nhắc mở:
" Hoả Viêm Quả trăm năm, hẳn đã có yêu thú thủ vệ. Ra tay cần cẩn thận."
" Nơi đây còn có yêu thú?" Chung Ly cất tiếng. Vài ngày tại nơi này, ngoại trừ gặp gỡ nhân sâm tinh thì nàng một con côn trùng cũng không tìm thấy.
Cảnh Bác Văn biết mình buột miệng thừa thãi liền yên lặng lại.
Chung Ly mặc dù cảm xúc trên khuôn mặt chắc chắn nhưng trong lòng lại bắt đầu cảnh giác.
Cảnh Bác Văn người kia trực giác so với nàng mạnh hơn nhiều. Nếu hắn đã nhắc nhở vậy chính là không sai.
Cần thận bước từng bước đến gốc linh quả, Chung Ly giả bộ vươn tay muốn hái đi Viêm quả.
Nhưng còn chưa chạm tới lông tơ trên linh quả nàng cổ tay đã lập tức bị chằng chịt dây leo cuốn lấy. Trên thân dây leo xuất hiện vô số nụ hoa.
Bùm...
Một tiếng nổ phát ra, đồng loạt hoa lập tức hé mở. Hương hoa cùng bụi phấn nhanh chóng lan toả trong không khí. Chung Ly có cảnh giác từ trước liền trước một bước phong bế khứu giác.
Trên tay khởi động linh khí, dây leo đang cuốn lấy trực tiếp biến thành đừng điều đứt gãy rơi xuống đất.
Nhìn Hoả Viêm Quả vẫn yên ổn trên cây, Chung Ly một lần nữa thử vươn tay. Trái ngược với trước đó, lần này nàng không tốn sức liền chạm đến linh quả. Thu đi toàn bộ Viêm quả, nhìn gốc cây nhỏ bé trước mắt, Chung Ly liền để yên quay người trở về. Liền để lại cơ duyên cho phía sau người, nàng chưa phải kẻ nghèo kiết xác tham lam.
||||| Truyện đề cử: Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh |||||
Cảnh Bác Văn chứng kiến tình hình, thấy Chung Ly trở về liền quan sát một lượt, câu nói đầu tiên lại khiến nàng giật thót mình:
" Ngươi bị kí sinh."
"??? Từ đâu nhìn ra."
Cảnh Bác Văn chì vào nàng cánh tay lộ ra khỏi pháp y nói:
" Tiểu thực vật, nó đã ký sinh trên người ngươi. Loại thực vật này tên gọi Nhũ Phấn."
" Tiểu thực vật?" Nhìn phấn hoa rải rác trên người mình, Chung Ly chán nản lẩm bẩm.
" Hẳn là bào tử thực vật, có phải ta sắp biến thành người cây, khắp thân thể mọc ra thực vật xanh tốt?"
Cảnh Bác Văn hơi nhướng mày, cho dù không hiểu bào tử là gì nhưng hẵn vẫn kiên nhẫn nhắc nhở:
" Chung đạo hữu tốt nhất nên đi tắm rửa, dùng thuật phát loại bỏ chúng liền không có tác dụng bằng dùng chút thuỷ."
Chung Ly nghe được liền nhìn trái ngó phải, nằm rạp áp tai xuống đất cảm nhận động tĩnh.
Đến khi nghe âm thanh thuỷ động truyền vào tai nàng mới phủi người đứng dậy nhanh chóng chạy đến nơi cảm nhận thấy thuỷ lưu động.
Cảnh Bác Văn không hề đuổi theo, tất nhiên nữ tử tắm rửa hắn muốn theo sau là không thể nào.
Chung Ly chạy ngày càng xa, khắp người bắt đầu trở lên ngứa ngáy, có vài mầm cây non đã bắt đầu đâm khỏi làn da, tung tăng trên bàn tay nàng.
Trước đó cũng từng bị thực vật ký sinh nhưng cảm giác so với lúc này lại hoàn toàn khác. Nhìn cây non đâm khỏi làn da nàng lại có một chút cảm xúc nâng nâng, một chút suy nghĩ huỷ diệt đồ vật này đều không có.
Chờ một lát, càng nhiều cây non xuất hiện trên nàng thân thể. Gò má của Chung Ly lúc này cũng đã mọc ra một lùm cây nhỏ li ti.
Ý chí lúc mơ lúc tỉnh nhưng suy nghĩ chán ghét ký sinh đồ vật lại chẳng hề nảy ra.
Đến khi thấy dòng suối trước mắt, Chung Ly mới đột ngột dừng lại.
Suy nghĩ bản thân xuất hiện tại nơi này mục đích để làm gì lập tức trở về.
" Bị ký sinh ta còn vui mừng như vậy. Nếu Tử Đằng biết được hẳn sẽ khinh thường ta đến chết đi."
Đã tỉnh liền không chần trừ, nàng lập tức nhảy vào dòng suốt.
Thuỷ ở nơi này rét lạnh voi cùng, nàng vì muốn gột rửa ký sinh thực vật nên đã không dùng đến linh khí hộ thân, rét lạnh lập tức thâm nhập xương tuỷ nàng.
Đầu óc lại trở lên trì độn, thân thể tê dại trôi nổi trong làn nước.
Không biết đã là khi nào, đầu Chung Ly va chạm vào một tảng đá, linh khí trong thân thể giống như chợt tỉnh giấc mà khởi động lại.
Nàng ướt nhẹp bò lên khỏi suối, làn da phủ kín thực vật bị đông cứng. Nàng dùng ra Thanh trần thuật, trên người tạp vật lập tức bị loại bỏ. Chỉ là rét lạnh vẫn chẳng hề thuyên giảm.
Răng va chạm liên tục, Chung Ly khó khăn lấy ra vài tấm hoả phù đốt lên sưởi ấm. Hơi ấm chỉ làm giảm đi một chút rét lạnh nhưng xương cốt bị hàn khí xâm nhập e rằng đã gặp thương tổn.
....
Cảnh Bác Văn sau khi nhìn Chung Ly vội vàng chạy đi kiếm thuỷ đã gặp gỡ một đám người.
Chính là những kẻ trước đó đã vây khốn Chung Ly ba người các nàng, giờ đây chúng đã hội hợp lại. Xui xẻo Cảnh công tử vậy mà vừa lúc gặp được năm tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.