Chương 117: Thành tinh đồ Vật
Chung Mạc Ly
11/02/2024
Chung Ly đạp loạn trên đất, sát khí quanh thân từ từ tích tụ. Nàng thét
một tiếng, Sát kiếm ấp ủ đã lâu chém ra. Khí thế diệt vạn quân lao thẳng một đường tách nền đất thành hai nửa.
Cảm nhận linh khí dày đặc thoát ra ngoài, liền đã biết kiếm vừa rồi đánh không sai.
Trực tiếp nhảy xuống rãnh nứt, kiếm khí dày đặc liên tiếp vung ra. Đôi khi để tiết kiệm công đức biến ảo thành linh khí, Chung Ly liền hung ác ném ra số lôi châu còn sót lại.
Càng làm loạn thì dấu vết ít ỏi vừa rồi lại càng nhanh chóng tiêu biến. Chung Ly giận dữ ngồi dựa vào mặt hố cố gắng điều hoà lại cảm xúc. Thân thể nàng hiện giờ không khác gì một xác rỗng, nếu không có công đức thêm thân e rằng tử thần đã sớm vớt nàng rời khỏi.
Càng nghĩ tâm trạng liền càng rối bời, Chung Ly liền mặc kệ để cơn giận chi phối thân thể.
Nàng điên cuồng chém loạn, khắp nơi vết tích có sâu có nông nhưng lại kỳ diệu là chúng vừa lúc tạo thành quy luật.
Chung Ly đầu óc nóng lên, thả ra bản thân không hề giữ lại mà tấn công bất cứ thứ gì nàng nhìn thấy. Từ cành cây nhọn cỏ đến cục đá ven đường đều bị nàng phách chém.
Sau cùng cảm nhận mỏi mệt, nàng lập tức dừng tay, móc ra trong nhẫn trữ vật số lượng không nhỏ trung phẩm linh thạch ném văng ra. Từng viên linh thạch hoàn hảo rơi vào lỗ trống do nàng chém loạn lúc trước. Ánh sáng trận pháp hiện ra, linh thạch kết nối đan thành võng. Linh khí dày đặc đột ngột xuất hiện trong trận. Chung Ly trấn giữ trận pháp yên lặng chờ đợi.
Thời gian từng chút dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng tay ôm kiếm của nàng cũng cử động. Hai mắt loé lên tia lửa chém mạnh về đồ vậy tốc độ chóng mặt vừa mới xuất hiện.
Chém hụt...không sao ta chém lại...
Lại hụt...đồ vật này tốc độ thật nhanh...
Lần thứ năm nàng liền chém phải một viên linh thạch khiến nó trực tiếp nứt vỡ. Trận pháp hơi chút rung động, lập tức nàng nghe thấy âm thanh thét dài phía sau. Đồ vật kia đang sung sướng tham lam hút láy linh khí liền giận dữ khi bị nàng làm gián đoạn. Nó biến ra hai mươi căn cần lao về Chung Ly. Nàng lửa giận hai mắt lao đến liên tiếp ra chiêu, giác hút đứt gãy lại hồi sinh, sức sống kinh khủng như vậy cũng không khiến Chung Ly sợ hãi lùi lại. Chẳng biết mệt mà chém, tốc độ ra đòn của nàng ngày một nhanh cũng đã bước đầu bắt kịp với tốc độ tái tạo lại của đồ vật kia.
Nửa ngày, đan điền còn lại một phần năm linh khí cuối cùng nàng cũng đã chém đứt được căn cần cuối cùng trước khi một mảnh mới kịp mọc.
Lúc này kiếm vù vù lao đến chặt đôi đồ vật trước mắt. Thuỷ từ thân nó hất đến mặt nàng mang theo vô vàn sinh cơ. Quả thật đây chính là cảm giác thuần tuý nhất của sự sống.
" Là nhân sâm tinh. Đại bổ chi vật."
Nhân sâm đã thành tinh, lại biết cướp đoạt sinh cơ linh khí, chính là bảo vật trong bảo vật.
Chung Ly nhìn cây nhân sâm bị chặt làm đôi, sinh cơ chảy ra đều được nàng tiếp được. Không một chút chần chừ, nàng lập tức dốc cạn nó. Sinh cơ không lồ bao bọc cơ thể, làn da tái sinh mịn màng trắng nõn, tóc cũng trở về đen nhánh. Cả cơ thể ám thương lập tức bị loại bỏ, khuôn mặt linh động tràn đầy sinh khí.
Nhìn đôi tay đã trở về như cũ, nàng bật thốt:
" Tuổi trẻ thật tốt. Vĩnh viễn không muốn biến thành già nua một khắc nào nữa!"
Khoanh chân đả toạ, luyện khí tám tầng vách chướng đã bắt đầu xuất hiện lỗ thủng. Linh khí ồ ạt lùa qua lỗ nhỏ kéo theo toàn bộ vách trướng nứt vỡ. Luyện khí tám tầng chờ đã lâu, cuối cùng nàng đã đột phá.
Chung Ly thu công, chậm rãi đứng dậy vươn mình. Một ngụm nhân sâm, thân thể mệt mỏi từ lúc bắt đầu tiến bí cảnh đến giờ đều đã tan biến.
Nàng đi đến xác nhân sâm tinh, nó đã bị chặt đôi mà biến vể kích cỡ đại trà. Ngụm sinh cơ cốt lõi đã bị nàng nuốt lấy, xác sâm khô cằn hiện tại chẳng khác gì một khúc cây khô.
Chung Ly cầm lên hai nửa nhân sâm cảm nhận dược liệu bên trong nó còn không đến một phần ba liền trân trọng thu đi. Đồ vật này bảo quản tốt còn có thể cứu lấy một cái mạng đâu.
Làm xong một lượt thao tác, nàng mới bắt đầu rảnh rỗi quan sát xung quanh.
Hoa thơm, cây cối xanh tốt, đất đai màu mỡ,...chỉ là có hơi kỳ lạ, không biết động vật nơi này đã đi đâu. Nàng nằm lâu như vậy một chút dấu hiệu tồn tại của sự sống ngoài thực vật đều không có.
" Bí cảnh hoá ra không phải sa mạc hoá toàn bộ. Nơi này giống như một hoang đảo giữa nơi cằn cỗi."
Chung Ly cầm kiếm bắt đầu đi lại xung quanh. Đi chưa được bao xa nàng đã cẩn trọng dừng lại, phát hiện một người đang bất tỉnh trên đất.
" Cảnh Bác Văn?" Chung Ly nhìn kỹ người này khuôn mặt liền lẩm bẩm suy đoán. Năm năm trước gặp gỡ cùng hợp tác với người này, đến hiện tại nàng vẫn còn nhớ kỹ đâu. Tần Xuyên cùng hắn mất tích thời gian không ngắn, sau cùng trở về lại không muốn kể quá kỹ, hai người này đều là kẻ có bí mật.
Chung Ly chờ đợi một lát, thấy trên đất người không hề có dấu hiệu chuyển tỉnh mới từ từ đi tới.
Kiểm tra hắn hơi thở cùng thương thế, hai từ rách nát đã có thể dùng để hình dung hắn. Nhìn đan dược lọ nằm ngã trên nền đất, người này đã kiệt quệ đến không thể tự sử dụng đan dược trị thương?
Dù sao cũng là một nửa người quen, Chung Ly liền giúp hắn nuốt xuống đan dược ở một bên, sống hay chết còn phải tự dựa vào hắn.
Kéo Cảnh Bác Văn đến dựa vào một gốc cây, Chung Ly còn giúp phật giúp đến Tây Thiên mà tri kỷ đắp cho hắn một tấm thảm. Bộ dạng nửa trần quả thật thảm không nỡ nhìn, may mắn khuôn mặt không tồi mới không bị gắn hai từ biến thái.
Nửa ngày nữa trôi qua,...
Chung Ly ngồi vắt vẻo trên một cành cây chờ đợi, nàng nuốt xuống không ít sinh cơ còn có công đức bàng thân. Tuy tiêu sài hoang phí nhưng thân thể đã nghiệm qua bảo vật, sức lực cùng tinh thần đều ở trạng thái đỉnh cao, ngồi chơi nửa ngày cũng không hề thuyên giảm.
Chờ đợi thời gian không ngắn, chưa gặp được họ Cảnh tỉnh dậy nàng đã phải đối mặt với kẻ thù.
Một nam tu luyện khí chín tầng khập khiễng đi đến, hắn chính là một trong mười tên lúc trước đã vây công nhóm người các nàng.
Chung Ly trước một bước phát hiện ra hắn liền tung người ần nấp sau tán cây rậm rạp.
Nam tu vô cùng thận trọng quan sát khắp nơi, đến khi phát hiện thấy Cảnh Bác Văn thì liền không chần chờ kết ấn lao đến. Pháp thuật đánh đến họ Cảnh liền bật ra, xung quanh linh khí dao động chứng tỏ người này đã tỉnh.
Chung Ly bình tĩnh ẩn nấp, một chút động tĩnh cũng không phát ra.
Cảnh Bác Văn thu đi thảm trên người sau liền nhắm định nam tu làm mục tiêu. Hai bên một người luyện khí đỉnh, một kẻ luyện khí chín tầng. Tu vi không cách xa nhau nhưng chiến cuộc chỉ sau ba chiêu đã hoàn toàn nghiêng về Cảnh Bác Văn.
' Người này so với đồng tu vi luyện khí đỉnh người thì mạnh hơn rất nhiều.' Nàng thầm nghĩ.
Một chiếc đinh sắt lao đến cắm thẳng vào thân cây nàng đang lẩn trốn quan sát.
Cảnh Bác Văn lạnh nhạt cất tiếng:
" Còn chưa chịu ra?"
Chung Ly ló nửa đầu ra khỏi tán cây, thấy nam tu luyện khí chín tầng đã đoạn khí nằm trên đất mới tung người nhẹ nhàng rơi xuống đất.
" Cảnh đạo hữu, lâu ngày không gặp."
Cảnh Bác Văn nhìn Chung Ly, cuối cùng giống như nhớ lại mới gật đầu tiếp lời:
" Chung đạo hữu là tiến vào bí cảnh cùng Tần Xuyên."
" Cảnh đạo hữu phía trước đã gặp sư tỷ ta?"
" Đúng vậy, không biết đạo hữu hiện giờ có biết tung tích của nàng ấy?"
Chung Ly lắc đầu:
" Ta chưa từng gặp, nhưng hẳn tiến về trung tâm liền có thể hội họp."
Cảnh Bác Văn trầm tư, lại nhìn khắp nơi một vòng mới chắp tay cất tiếng tiếp:
" Cảm tạ ơn cứu giúp của đạo hữu."
" Tiện tay thôi, đan dược liền ở bên cạnh ngươi, ta một chút sức lực cũng không bỏ. Vừa rồi lấy đạo hữu làm mồi nhử quả thật hổ thẹn. Cảnh đạo hữu cùng ta vì vậy không có ân tình gì đáng nói, không cần để trong lòng." Vừa rồi nàng quả thật dùng họ Cảnh làm mồi nhử nam tu kia. Kẻ đó tấn công mất cảnh giác nàng liền có cơ hội đánh lén. Chỉ là không đợi phòng ngự phù ném bên cạnh Cảnh Bác Văn khởi động hắn đã trước một bước chuyển tỉnh biến hành vi của nàng thành không khác gì cầm thú...
Cảnh Bác Văn hiểu ý nàng liền bật cười, giơ lên lá phòng ngự phù trong tay lắc đầu:
" Đạo hữu không cần nghĩ xấu về bản thân mình. Ân tình này Bác Văn đã lĩnh, trong bí cảnh liền cùng Thanh Hà tiên tông người kết thành đồng minh."
Chung Ly tủm tỉm nhìn hắn:
" Cả Thanh Hà thật sao? Vậy ta thay mặt tông môn người tham gia cảm tạ đạo hữu."
Cảnh Bác Văn gật đầu, sau đó giải đáp cho Chung Ly một số thắc mắc về nơi này.
" Cơn lốc là do bảy màu đá cùng lam tinh thạch kết hợp kéo hết người đụng chạm kết giới vào nơi này?" Chung Ly nhíu mày hỏi.
Cảnh Bác Văn đáp:
" Đúng vậy, ban đầu mắt trận đã nát hẳn có thể rời khỏi nơi này. Nhưng có lẽ do hai đồ vật kia thu đi mắt trận còn xót lại thực lực cho nên đã lớn mạnh đến mức có thể kéo người bên ngoài vào."
" Ý đạo hữu là chúng ta có thể dễ dàng rời khỏi nơi này?"
" Tần Xuyên sớm đã rời đi không phải sao? Tại hạ bất tỉnh cho nên không thể kịp lúc rời đi. Lúc sau gặp phải hai đồ vật kia liền một lần nữa trọng thương."
Chung Ly khoang tay ngẫm nghĩ:
" Rời khỏi kết giới hẳn đã biến mạnh, lam tinh thạch cùng bảy màu đá thay thế mắt trận. Vậy phá huỷ chúng chính là then chốt."
Cảnh Bác Văn cũng đồng ý với nàng. Hai người không chần chờ liền lập tức lên đường tìm kiếm.
———
Vận mệnh lại bắt đầu xoay vòng, người với người gặp gỡ lại ly tán. Liệu họ có thể gặp lại nhau?
———
Dù sao cũng chúc mừng năm mới mọi người. <3
Cảm nhận linh khí dày đặc thoát ra ngoài, liền đã biết kiếm vừa rồi đánh không sai.
Trực tiếp nhảy xuống rãnh nứt, kiếm khí dày đặc liên tiếp vung ra. Đôi khi để tiết kiệm công đức biến ảo thành linh khí, Chung Ly liền hung ác ném ra số lôi châu còn sót lại.
Càng làm loạn thì dấu vết ít ỏi vừa rồi lại càng nhanh chóng tiêu biến. Chung Ly giận dữ ngồi dựa vào mặt hố cố gắng điều hoà lại cảm xúc. Thân thể nàng hiện giờ không khác gì một xác rỗng, nếu không có công đức thêm thân e rằng tử thần đã sớm vớt nàng rời khỏi.
Càng nghĩ tâm trạng liền càng rối bời, Chung Ly liền mặc kệ để cơn giận chi phối thân thể.
Nàng điên cuồng chém loạn, khắp nơi vết tích có sâu có nông nhưng lại kỳ diệu là chúng vừa lúc tạo thành quy luật.
Chung Ly đầu óc nóng lên, thả ra bản thân không hề giữ lại mà tấn công bất cứ thứ gì nàng nhìn thấy. Từ cành cây nhọn cỏ đến cục đá ven đường đều bị nàng phách chém.
Sau cùng cảm nhận mỏi mệt, nàng lập tức dừng tay, móc ra trong nhẫn trữ vật số lượng không nhỏ trung phẩm linh thạch ném văng ra. Từng viên linh thạch hoàn hảo rơi vào lỗ trống do nàng chém loạn lúc trước. Ánh sáng trận pháp hiện ra, linh thạch kết nối đan thành võng. Linh khí dày đặc đột ngột xuất hiện trong trận. Chung Ly trấn giữ trận pháp yên lặng chờ đợi.
Thời gian từng chút dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng tay ôm kiếm của nàng cũng cử động. Hai mắt loé lên tia lửa chém mạnh về đồ vậy tốc độ chóng mặt vừa mới xuất hiện.
Chém hụt...không sao ta chém lại...
Lại hụt...đồ vật này tốc độ thật nhanh...
Lần thứ năm nàng liền chém phải một viên linh thạch khiến nó trực tiếp nứt vỡ. Trận pháp hơi chút rung động, lập tức nàng nghe thấy âm thanh thét dài phía sau. Đồ vật kia đang sung sướng tham lam hút láy linh khí liền giận dữ khi bị nàng làm gián đoạn. Nó biến ra hai mươi căn cần lao về Chung Ly. Nàng lửa giận hai mắt lao đến liên tiếp ra chiêu, giác hút đứt gãy lại hồi sinh, sức sống kinh khủng như vậy cũng không khiến Chung Ly sợ hãi lùi lại. Chẳng biết mệt mà chém, tốc độ ra đòn của nàng ngày một nhanh cũng đã bước đầu bắt kịp với tốc độ tái tạo lại của đồ vật kia.
Nửa ngày, đan điền còn lại một phần năm linh khí cuối cùng nàng cũng đã chém đứt được căn cần cuối cùng trước khi một mảnh mới kịp mọc.
Lúc này kiếm vù vù lao đến chặt đôi đồ vật trước mắt. Thuỷ từ thân nó hất đến mặt nàng mang theo vô vàn sinh cơ. Quả thật đây chính là cảm giác thuần tuý nhất của sự sống.
" Là nhân sâm tinh. Đại bổ chi vật."
Nhân sâm đã thành tinh, lại biết cướp đoạt sinh cơ linh khí, chính là bảo vật trong bảo vật.
Chung Ly nhìn cây nhân sâm bị chặt làm đôi, sinh cơ chảy ra đều được nàng tiếp được. Không một chút chần chừ, nàng lập tức dốc cạn nó. Sinh cơ không lồ bao bọc cơ thể, làn da tái sinh mịn màng trắng nõn, tóc cũng trở về đen nhánh. Cả cơ thể ám thương lập tức bị loại bỏ, khuôn mặt linh động tràn đầy sinh khí.
Nhìn đôi tay đã trở về như cũ, nàng bật thốt:
" Tuổi trẻ thật tốt. Vĩnh viễn không muốn biến thành già nua một khắc nào nữa!"
Khoanh chân đả toạ, luyện khí tám tầng vách chướng đã bắt đầu xuất hiện lỗ thủng. Linh khí ồ ạt lùa qua lỗ nhỏ kéo theo toàn bộ vách trướng nứt vỡ. Luyện khí tám tầng chờ đã lâu, cuối cùng nàng đã đột phá.
Chung Ly thu công, chậm rãi đứng dậy vươn mình. Một ngụm nhân sâm, thân thể mệt mỏi từ lúc bắt đầu tiến bí cảnh đến giờ đều đã tan biến.
Nàng đi đến xác nhân sâm tinh, nó đã bị chặt đôi mà biến vể kích cỡ đại trà. Ngụm sinh cơ cốt lõi đã bị nàng nuốt lấy, xác sâm khô cằn hiện tại chẳng khác gì một khúc cây khô.
Chung Ly cầm lên hai nửa nhân sâm cảm nhận dược liệu bên trong nó còn không đến một phần ba liền trân trọng thu đi. Đồ vật này bảo quản tốt còn có thể cứu lấy một cái mạng đâu.
Làm xong một lượt thao tác, nàng mới bắt đầu rảnh rỗi quan sát xung quanh.
Hoa thơm, cây cối xanh tốt, đất đai màu mỡ,...chỉ là có hơi kỳ lạ, không biết động vật nơi này đã đi đâu. Nàng nằm lâu như vậy một chút dấu hiệu tồn tại của sự sống ngoài thực vật đều không có.
" Bí cảnh hoá ra không phải sa mạc hoá toàn bộ. Nơi này giống như một hoang đảo giữa nơi cằn cỗi."
Chung Ly cầm kiếm bắt đầu đi lại xung quanh. Đi chưa được bao xa nàng đã cẩn trọng dừng lại, phát hiện một người đang bất tỉnh trên đất.
" Cảnh Bác Văn?" Chung Ly nhìn kỹ người này khuôn mặt liền lẩm bẩm suy đoán. Năm năm trước gặp gỡ cùng hợp tác với người này, đến hiện tại nàng vẫn còn nhớ kỹ đâu. Tần Xuyên cùng hắn mất tích thời gian không ngắn, sau cùng trở về lại không muốn kể quá kỹ, hai người này đều là kẻ có bí mật.
Chung Ly chờ đợi một lát, thấy trên đất người không hề có dấu hiệu chuyển tỉnh mới từ từ đi tới.
Kiểm tra hắn hơi thở cùng thương thế, hai từ rách nát đã có thể dùng để hình dung hắn. Nhìn đan dược lọ nằm ngã trên nền đất, người này đã kiệt quệ đến không thể tự sử dụng đan dược trị thương?
Dù sao cũng là một nửa người quen, Chung Ly liền giúp hắn nuốt xuống đan dược ở một bên, sống hay chết còn phải tự dựa vào hắn.
Kéo Cảnh Bác Văn đến dựa vào một gốc cây, Chung Ly còn giúp phật giúp đến Tây Thiên mà tri kỷ đắp cho hắn một tấm thảm. Bộ dạng nửa trần quả thật thảm không nỡ nhìn, may mắn khuôn mặt không tồi mới không bị gắn hai từ biến thái.
Nửa ngày nữa trôi qua,...
Chung Ly ngồi vắt vẻo trên một cành cây chờ đợi, nàng nuốt xuống không ít sinh cơ còn có công đức bàng thân. Tuy tiêu sài hoang phí nhưng thân thể đã nghiệm qua bảo vật, sức lực cùng tinh thần đều ở trạng thái đỉnh cao, ngồi chơi nửa ngày cũng không hề thuyên giảm.
Chờ đợi thời gian không ngắn, chưa gặp được họ Cảnh tỉnh dậy nàng đã phải đối mặt với kẻ thù.
Một nam tu luyện khí chín tầng khập khiễng đi đến, hắn chính là một trong mười tên lúc trước đã vây công nhóm người các nàng.
Chung Ly trước một bước phát hiện ra hắn liền tung người ần nấp sau tán cây rậm rạp.
Nam tu vô cùng thận trọng quan sát khắp nơi, đến khi phát hiện thấy Cảnh Bác Văn thì liền không chần chờ kết ấn lao đến. Pháp thuật đánh đến họ Cảnh liền bật ra, xung quanh linh khí dao động chứng tỏ người này đã tỉnh.
Chung Ly bình tĩnh ẩn nấp, một chút động tĩnh cũng không phát ra.
Cảnh Bác Văn thu đi thảm trên người sau liền nhắm định nam tu làm mục tiêu. Hai bên một người luyện khí đỉnh, một kẻ luyện khí chín tầng. Tu vi không cách xa nhau nhưng chiến cuộc chỉ sau ba chiêu đã hoàn toàn nghiêng về Cảnh Bác Văn.
' Người này so với đồng tu vi luyện khí đỉnh người thì mạnh hơn rất nhiều.' Nàng thầm nghĩ.
Một chiếc đinh sắt lao đến cắm thẳng vào thân cây nàng đang lẩn trốn quan sát.
Cảnh Bác Văn lạnh nhạt cất tiếng:
" Còn chưa chịu ra?"
Chung Ly ló nửa đầu ra khỏi tán cây, thấy nam tu luyện khí chín tầng đã đoạn khí nằm trên đất mới tung người nhẹ nhàng rơi xuống đất.
" Cảnh đạo hữu, lâu ngày không gặp."
Cảnh Bác Văn nhìn Chung Ly, cuối cùng giống như nhớ lại mới gật đầu tiếp lời:
" Chung đạo hữu là tiến vào bí cảnh cùng Tần Xuyên."
" Cảnh đạo hữu phía trước đã gặp sư tỷ ta?"
" Đúng vậy, không biết đạo hữu hiện giờ có biết tung tích của nàng ấy?"
Chung Ly lắc đầu:
" Ta chưa từng gặp, nhưng hẳn tiến về trung tâm liền có thể hội họp."
Cảnh Bác Văn trầm tư, lại nhìn khắp nơi một vòng mới chắp tay cất tiếng tiếp:
" Cảm tạ ơn cứu giúp của đạo hữu."
" Tiện tay thôi, đan dược liền ở bên cạnh ngươi, ta một chút sức lực cũng không bỏ. Vừa rồi lấy đạo hữu làm mồi nhử quả thật hổ thẹn. Cảnh đạo hữu cùng ta vì vậy không có ân tình gì đáng nói, không cần để trong lòng." Vừa rồi nàng quả thật dùng họ Cảnh làm mồi nhử nam tu kia. Kẻ đó tấn công mất cảnh giác nàng liền có cơ hội đánh lén. Chỉ là không đợi phòng ngự phù ném bên cạnh Cảnh Bác Văn khởi động hắn đã trước một bước chuyển tỉnh biến hành vi của nàng thành không khác gì cầm thú...
Cảnh Bác Văn hiểu ý nàng liền bật cười, giơ lên lá phòng ngự phù trong tay lắc đầu:
" Đạo hữu không cần nghĩ xấu về bản thân mình. Ân tình này Bác Văn đã lĩnh, trong bí cảnh liền cùng Thanh Hà tiên tông người kết thành đồng minh."
Chung Ly tủm tỉm nhìn hắn:
" Cả Thanh Hà thật sao? Vậy ta thay mặt tông môn người tham gia cảm tạ đạo hữu."
Cảnh Bác Văn gật đầu, sau đó giải đáp cho Chung Ly một số thắc mắc về nơi này.
" Cơn lốc là do bảy màu đá cùng lam tinh thạch kết hợp kéo hết người đụng chạm kết giới vào nơi này?" Chung Ly nhíu mày hỏi.
Cảnh Bác Văn đáp:
" Đúng vậy, ban đầu mắt trận đã nát hẳn có thể rời khỏi nơi này. Nhưng có lẽ do hai đồ vật kia thu đi mắt trận còn xót lại thực lực cho nên đã lớn mạnh đến mức có thể kéo người bên ngoài vào."
" Ý đạo hữu là chúng ta có thể dễ dàng rời khỏi nơi này?"
" Tần Xuyên sớm đã rời đi không phải sao? Tại hạ bất tỉnh cho nên không thể kịp lúc rời đi. Lúc sau gặp phải hai đồ vật kia liền một lần nữa trọng thương."
Chung Ly khoang tay ngẫm nghĩ:
" Rời khỏi kết giới hẳn đã biến mạnh, lam tinh thạch cùng bảy màu đá thay thế mắt trận. Vậy phá huỷ chúng chính là then chốt."
Cảnh Bác Văn cũng đồng ý với nàng. Hai người không chần chờ liền lập tức lên đường tìm kiếm.
———
Vận mệnh lại bắt đầu xoay vòng, người với người gặp gỡ lại ly tán. Liệu họ có thể gặp lại nhau?
———
Dù sao cũng chúc mừng năm mới mọi người. <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.