Tư Hôn Mật Ái

Chương 37: Một Đôi Cẩu Nam Nữ

Cố Tiểu Dịch

12/12/2022

Nhậm Nhiễm dùng sức đẩy Hoắc Ngự Minh rồi xông ra ngoài.

Hoắc Ngự Minh thấy cô chạy đi, anh ta duỗi tay muốn níu cô lại nhưng chỉ bắt được khoảng không.

"Nhiễm Nhiễm."

Nhậm Nhiễm lần theo con đường mà Lăng Trình Tiện chạy đi, mặt đất vẫn còn in dấu chân y, những bụi cỏ dại trên mặt đất cũng trở nên xơ xác do bị y dẫm lên. Nhậm Nhiễm đi theo những vết tích đó, còn Hoắc Ngự Minh đi sát phía sau cô, nhìn cách đó không xa thì thoáng chần chừ: "Bên kia có một giếng nước cũ, miệng giếng bị đập bỏ, có lẽ Lăng Trình Tiện không thấy nên đã….."

Nhậm Nhiễm không khỏi hoảng hốt, quả nhiên dấu chân đến miệng giếng liền biến mất, cô dùng tay gạt đi đám cỏ che miệng giếng sang một bên, kêu to: "Lăng Trình Tiện!"

Nhậm Nhiễm im lặng chờ đợi nhưng bên tai chẳng có chút động tĩnh nào.

Giếng nước quá sâu, ánh sáng không thể chiếu tới được, cô cúi người xuống để nhìn nhưng cũng không thấy gì.

Hoắc Ngự Minh đứng phía sau nắm lấy vai cô sợ cô không cẩn thận sẽ lọt xuống dưới.

“Lăng Trình Tiện, Lăng Trình Tiện!”

Trừ bỏ tiếng vọng của Nhậm Nhiễm từ đáy giếng dội ngược lại thì không có gì khác.

Ở dưới đáy giếng.

Lăng Trình Tiện khi nãy vẫn còn đang chạy thì đột nhiên trời đất quay cuồng, hai giây sau liền lọt xuống nơi quái quỷ này, cả người đều ê ẩm, đầu óc cũng ong ong kêu, không biết có bị ngã ngốc không nữa. Y sờ khắp người mình, may mắn là không bị gãy tay gãy chân.

Nhậm Nhiễm nôn nóng ghé người vào miệng giếng, những cây cỏ dại ở xung quanh gần như bị cô bứt sạch.

Hoắc Ngự Minh đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Tám phần là ngất xỉu rồi, cũng có khi té chết không chừng?"

Lăng Trình Tiện nãy giờ nghe Nhậm Nhiễm kêu mình, chỉ là mới té một cú, đầu óc còn chưa tỉnh táo nên mới không trả lời.

Tất nhiên lời của Hoắc Ngự Minh y đều nghe rõ ràng.

Mẹ nó! Tại sao đi đâu cũng gặp tên này vậy? Lăng Trình Tiện nhíu chặt mày, vậy chẳng phải anh ta cùng Nhậm Nhiễm đi chung với nhau sao? Vậy thì y càng không thể lên tiếng, để xem đôi cẩu nam nữ này diễn trò gì.

Nhậm Nhiễm sao có thể không nghe ra ác ý trong lời của Hoắc Ngự Minh, cô nôn nóng nói: "Anh đừng nói hươu nói vượn, mau nghĩ cách cứu người."

Lăng Trình Tiện nghe giọng điệu lo lắng của cô nghĩ thầm, 'xem như cô còn có lương tâm'.

Y mà chết rồi cũng sẽ không để cô tái giá đâu.

"Cứu ai?" Hoắc Ngự Minh liếc nhìn miệng giếng, "Sao em dám chắc anh ta ở dưới?"

"Dấu vết đến đây liền biến mất, anh ấy nhất định rớt xuống dưới rồi."

Hoắc Ngự Minh ngồi xổm xuống, nhặt một viên gạch cũ bên trong bụi cỏ lên cầm trên tay: "Cứu anh ta lên cũng không phải chuyện tốt gì, anh ta mà hỏi thì em giải thích như thế nào, em giải thích rồi nhưng liệu anh ta có tin không? Nhậm Nhiễm, em gả cho anh ta vui vẻ sao?"

Đôi mắt Lăng Trình Tiện sâu thẳm, còn sâu hơn cả màn đêm, Nhậm Nhiễm gả cho y vui vẻ sao?

Nhậm Nhiễm tiếp tục hạ thấp người xuống, muốn đem cả đầu mình chui vào trong giếng: "Vậy anh nói phải làm sao?"



"Trực tiếp chôn."

“Cái gì?” Nhậm Nhiễm cả kinh, cô không ngờ một lời nói ác độc như vậy lại do chính Hoắc Ngự Minh nói ra.

Lăng Trình Tiện lập tức mắng, đồ kỹ nam! Nhậm Nhiễm nếu đồng ý, thì y nhất định sẽ lột da đôi cẩu nam nữ này.

“Anh điên rồi.” Nhậm Nhiễm xanh mặt. Cô nhìn miệng giếng một lúc rồi như chợt nhớ gì đó, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lăng Trình Tiện.

Tiếng chuông điện thoại ling đing lang đang từ trong giếng vọng lên. Lăng Trình Tiện cầm điện thoại trong tay, nhìn màn hình nhấp nháy lại không có ý định trả lời.

Hoắc Ngự Minh giật điện thoại của Nhậm Nhiễm lại, cô quỳ trước miệng giếng, bị anh ta kéo ngã về phía sau.

"Em hiện tại đi đi, cứ làm như không biết chuyện này, ở đây núi không đồng vắng, đừng nói camera, ngay cả bóng người đều không có, sẽ không có ai biết đâu."

Nhậm Nhiễm nhìn chằm chằm Hoắc Ngự Minh, cô sớm biết anh ta đã thay đổi, nhưng lại không ngờ tới anh ta lại trở nên tàn nhẫn ác độc đến vậy. Giết người chôn thây đều có thể mặt không đổi sắc mà nói ra.

"Anh đi đi."

"Em vẫn muốn cứu anh ta."

“Cút!” Nhậm Nhiễm đẩy Hoắc Ngự Minh, “Anh không đi, tôi sẽ kêu cứu mạng, gọi người cả thôn tới, anh không sợ sao?"

"Em sẽ không làm vậy đâu." Hoắc Ngự Minh tuy mạnh miệng nhưng trong lòng cũng không dám chắc. Mấy năm nay người thay đổi không chỉ có anh, Nhậm Nhiễm cũng đã thay đổi rồi.

"Sẽ." Nhậm Nhiễm nói chắc như đinh đóng cột.

Hoắc Ngự Minh dù không cam lòng nhưng vẫn phải rời đi.

Lăng Trình Tiện nghe đoạn đối thoại của hai người, không giống như giả vờ, từ 'cút' kia của Nhậm Nhiễm còn đặc biệt vang dội, nghe liền thấy sảng khoái.

Lăng Trình Tiện nghe thấy tiếng bước chân xột xoạt rời đi, hẳn là Hoắc Ngự Minh cuối cùng cũng chịu cút.

Nhậm Nhiễm gọi điện thoại cho bà nội, nói Lăng Trình Tiện rớt xuống giếng, nhờ bà gọi người đến, nói xong cô liền tiếp tục cúi người xuống miệng giếng kêu tên Lăng Trình Tiện.

"Gọi hồn hay gì." Thanh âm Lăng Trình Tiện chậm rãi truyền tới, tuy lời nói cọc cằn nhưng lại mang chút suy yếu.

"Anh còn sống hả?"

“……”

Người Lăng Trình Tiện dính đầy đất cát, dơ bẩn bất kham, đám bùn lầy dưới giếng còn bốc lên một trận hôi tanh: "Cô trù ai hả?"

"Nãy giờ tôi kêu quá chừng mà anh đâu có lên tiếng."

Y đỡ vách tường đứng dậy: "Cô thử từ trên đó nhảy xuống đây đi, không té thành một bãi thịt nát đã may lắm rồi."

"Tôi cũng đâu có ngốc, chạy mà cũng không nhìn đường, để lọt xuống giếng."



Bên trong giếng tối đen nhưng bên ngoài lại sáng trưng, Lăng Trình Tiện ngẩng đâu có thể thấy được gương mặt mơ hồ của Nhậm Nhiễm: "Nói như vậy, cô thấy tôi té xuống."

Nhậm Nhiễm tất nhiên là không thừa nhận rồi: "Đoán thôi, anh không tự té xuống, lẽ nào còn có người đẩy anh."

"Cô khi nãy ở đâu?"

"Trong rừng trúc, cách đây không xa."

Xa xa có một đám người đang kéo đến, Nhậm Nhiễm vừa vẫy tay vừa hô lớn: "bà nội, con ở đây."

Đi theo sau bà nội là một đám thanh niên khỏe mạnh, bọn họ ném một sợi dây thừng xuống dưới, để Lăng Trình Tiện cột vào người, sau khi cột xong thì ba bốn người đứng ở trên mới ra sức kéo y lên.

Bà nội thấy y lên tới, người ngợm ngoại trừ dơ hề hề thì không có gì đáng ngại, tâm tình cũng buông lỏng: "Đi đường cũng có thể lọt giếng, hậu đậu hết biết."

Lăng Trình Tiện chật vật dựa vào người Nhậm Nhiễm, cả người lầy lội như mới chui từ trong ống cống ra: "Bà nội, căn nhà ma kia của ai vậy?"

Bà nội nhìn theo hướng y chỉ, "Nhà ma gì chứ, căn nhà cũ người ta không xài nên bỏ hoang thôi."

"Người ta là ai vậy?"

Một người hàng xóm đứng bên cạnh vừa muốn lên tiếng thì bị bà nội cắt ngang: "Được rồi, mọi người về đi, hôm nay cảm ơn các cậu!"

Nhậm Nhiễm đưa Lăng Trình Tiện trở về nhà tắm rửa, bà nội thì giúp cô thu dọn hành lý, cô vẫn chưa nghỉ hết phép, nhưng lại không yên tâm để Lăng Trình Tiện về nhà một mình nên đi theo luôn.

Lăng Trình Tiện gọi Tư Nham đến đón mình, lúc nghĩ đến cẩu nam Hoắc Ngự Minh thì lại bảo Tư Nham an bài thêm một chiếc xe nữa, để phòng ngừa xảy ra chuyện.

Con đường vào thôn Hạp Bang không dễ đi, ổ gà ổ voi chằng chịt, lúc tới đây thì thân thể còn khỏe mạnh nên Lăng Trình Tiện mới không cảm thấy gì. Nhưng lúc này cả thân lẫn tâm y đều bị đả kích nhiều lần, ngồi một hồi liền khó chịu.

Nhậm Nhiễm ngồi kế bên cũng không tốt hơn bao nhiêu, bị xóc nẩy đến muốn xỉu, cô tựa đầu vào cửa sổ, nhìn gương mặt của Lăng Trình Tiên được phản chiếu trong cửa kính.

Tài xế đột nhiên thả chậm tốc độ, "Tứ thiếu, phía trước hình như có tai nạn xe cộ."

Lăng Trình Tiện nhẹ nâng mi mắt: "Cản đường chúng ta sao?"

Đường hơi nhỏ, miễn cưỡng có thể chạy hai chiếc xe hơi song song, mà hai chiếc xe phía trước thì có một chiếc là xe vận tải lớn, cũng không biết chạy như thế nào liền đụng rồi.

"Tôi thử xem." Tại xế tiếp tục khởi động xe chậm rì rì lách qua.

Nhậm Nhiễm nghe có tai nạn, theo bản năng đi tìm bệnh nhân. Một chiếc xe hơi trong đó có chút quen mắt, xe Lăng Trình Tiện càng đến gần, Nhậm Nhiễm càng nhíu chặt mày.

Nhậm Nhiễm hạ cửa sổ xe xuống, tài xế trong xe hơi vẫn gục đầu vào tay lái, vết máu trên trán vẫn chưa khô, còn đang tiếp tục nhỏ giọt, kính chắn gió bị vỡ thành mạng nhện, đệm an toàn bị bật ra, vừa nhìn liền biết bị thương rất nặng.

Từ từ ——

Nhậm Nhiễm nhìn quần áo người kia mặc, lại xem chiếc xe, đó không phải là Hoắc Ngự Minh sao?

“Dừng xe!”

Tài xế đạp thắng, xe lập tức dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tư Hôn Mật Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook