Chương 36: Xui Xẻo
Cố Tiểu Dịch
12/12/2022
“Làm gì đó.” Nhậm Nhiễm thấp giọng nói, “Trễ rồi, anh mau về phòng ngủ đi.”
“Về đó để bị đông chết hay gì?” Lăng Trình Tiện kéo cô vào trong ngực rồi siết chặt, "Cô mau sưởi ấm cho tôi đi."
Phòng bà nội ở sát bên cạnh, Nhậm Nhiễm không dám nói chuyện quá lớn tiếng: "Tôi làm túi chườm nóng cho anh nha."
"Túi chườm nóng? Tôi đâu có yếu ớt đến nỗi cần cái thứ đó." Mặc dù nói như vậy nhưng Lăng Trình Tiện cơ hồ muốn đem cả người đếu dán lên Nhậm Nhiễm, y thật sự hoài nghi nhà Nhậm Nhiễm là động băng trá hình, nếu không sao có thể lạnh đến như vậy.
Y đem ngón tay nhét vào cổ áo Nhậm Nhiễm, cơn lạnh lẽo khiến cô rùng mình ngăn mấy ngón tay đang càn quấy của Lăng Trình Tiện: "Lạnh lạnh lạnh!"
"Cô cũng biết lạnh."
Lăng Trình Tiện buông Nhậm Nhiễm ra rồi chui vào ổ chăn của cô: "Chỗ cô ấm thiệt đó."
Nhậm Nhiễm giật giật góc chăn: "Anh về phòng mình mà ngủ."
"Không đời nào, tôi muốn ngủ chung với cô." Lăng Trình Tiện kéo chăn che khuất nửa gương mặt của mình, chỉ chừa lại đôi mắt đang nhìn Nhậm Nhiễm.
Nhậm Nhiễm thấy y ăn vạ cũng hết cách, cô cầm lấy áo khoác lên rồi bảo: "Vậy chúng ta đổi phòng."
Cô vừa dứt tiếng thì nghe bà nội gọi từ bên ngoài: "Nhiễm Nhiễm, khi nãy có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Nhâm Nhiễm liếc nhìn Lăng Trình Tiện rồi đi lại gần cửa phòng, cách một cánh cửa nói với ra: "Dạ không có gì, con đi nhà vệ sinh không cẩn thận đạp trúng Hắc Hắc, con đuổi nó xuống lầu ngủ rồi."
“Trong phòng lạnh hay không?”
Nhậm Nhiễm ngồi xuống mép giường, Lăng Trình Tiện nhân cơ hội kéo cô lôi vào trong chăn, hai tay hai chân quấn lấy cô.
"Dạ không lạnh." Nhậm Nhiễm đẩy cỡ nào cũng không thể đẩy con bạch tuột hình người này ra, cô kéo tay y, chỉ hướng cây đèn, ý bảo y tắt nó đi. "Bà nội, con ngủ nha."
Lăng Trình Tiện tắt đèn, phòng ngủ ngay lập tức bị màn đêm bao phủ, ánh trăng cũng bị rèm cửa ngăn lại bên ngoài, Nhậm Nhiễm hai tay để trên bụng, nghe tiếng bước chân của bà nội rời đi, lúc này mới nói nhỏ: "Anh cũng trở về đi."
"Gì? Ngủ đây cũng có sao đâu?"
"Nếu bị bà nội biết, nhất định sẽ bị bà mắng chết."
Bàn tay Lăng Trình Tiện tiếp tục mò vào trong vạt áo vuốt ve vòng eo Nhậm Nhiễm: "Mắng chết còn hơn bị lạnh chết," Lăng Trình Tiện kéo cô lại gần mình một chút, "người cô ấm quá, như cái lò sưởi vậy đó."
Nhậm Nhiễm cuống quít đẩy y, “Bà nội ở kế bên, anh đừng xằng bậy.”
“Cô nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ là ủ ấm một chút thôi."
Nói rồi y tiếp tục đem vạt áo của cô kéo lên cao, bàn tay to rộng đặt lên bụng cô mò tới mò lui, Nhậm Nhiễm tất nhiên không cho, kì cà kì kèo một hồi hai người liền động tay động chân, nếu không phải nghe tiếng giường kẽo kẹt kháng nghị thì chắc hai người đã đánh lên tới rồi.
"Anh đừng làm ồn."
"Tôi có làm gì đâu." Lăng Trình Tiện cũng đâu phải dạng ăn no liền sinh dâm dục, nhẫn một hai ngày vẫn không vấn đề gì. "Tôi cũng không muốn lúc làm xong lại phải đi tắm, trời lạnh như vậy lỡ đâu đông hỏng 'nó' rồi sao?"
Tóm lại, cả đêm Lăng Trình Tiện đều là nửa đè lên người Nhậm Nhiễm mà ngủ ngon lành, chỉ tội Nhậm Nhiễm bị hành đến nỗi cả đêm chẳng được một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Nhậm Nhiễm đã thức dậy phụ giúp bà nội. Lăng Trình Tiện thì còn ngủ nướng trong chăn.
Cô đang nấu một nồi cháo trắng thì thấy bà nội dắt hai con dê đi ra ngoài.
"Bà nội, bà định đi đâu?"
Bà nội giơ sợi dây buộc cổ hai con dê cho Nhậm Nhiễm xem "Đem tụi nó buộc vào rừng trúc."
Cuộc sống ở nông thôn bắt đầu rất sớm, vừa mới hừng đông, mấy con gà trống trong thôn đã thay nhau gáy ò ó o, mấy con chó thì kéo bầy kéo đàn chạy khắp nơi, phía xa xa đã thấp thoáng có bóng người lùa bầy trâu ra đồng cỏ.
Nhậm Nhiễm nắm lấy dây thừng, tụi nó thấy cô thì liền kêu be be be, "Bà nuôi dê làm gì? Không mệt sao?"
"Đợi đến tết thì làm thịt, thịt dê nhà nuôi không giống với trong siêu thị bán, ba con đó….từ nhỏ liền thích ăn thịt dê."
Nhậm Nhiễm không nói gì, bà cô chính là mạnh miệng mềm lòng.
"Để con dắt đi cho."
Khu rừng trúc cách đây không xa, trùng hợp nhà cũ của Hoắc Ngự Minh cũng xây ở đó. Nhậm Nhiễm cũng không hiểu tại sao ban đầu bọn họ lại chọn xây ở đó nữa, thân trúc cao tán lá lại rộng, nhà của Hoắc gia cơ hồ không thấy được ánh mặt trời, cả ngày đều âm trầm. Sau lại cha của Hoắc Ngự Minh xây nhà mới ở trong thôn, căn nhà cũ đó liền bỏ hoang.
Nhậm Nhiễm nhìn căn nhà đổ nát trước mặt, cũng không có nhiều lưu luyến, cột dây thừng xong liền định rời đi.
Vừa mới nhấc chân liền nghe tiếng kẽo kẹt sau lưng, khu rừng vốn yên tĩnh đột nhiên lại vang lên tiếng kẽo kẹt này khiến Nhậm Nhiễm cơ hồ hồn bay phách tán. Cô quay đầu lại xem thì thấy Hoắc Ngự Minh mở cửa đi ra.
Đúng là gặp quỷ, Nhậm Nhiễm thiếu chút nữa đã chửi thẳng mặt anh ta rồi.
Hoắc Ngự Minh và Nhậm Nhiễm nhìn nhau, cô muốn mặc kệ rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang kêu mình.
Hoắc Ngự Minh bước nhanh tới cầm lấy cổ tay Nhậm Nhiễm rồi kéo cô vào trong nhà.
Mùi ẩm mốc cũ kĩ xông thẳng vào mũi Nhậm Nhiễm, cô dùng tay che lấy mũi nhìn về phía Hoắc Ngự Minh: "Tối qua anh ngủ ở đây?"
" Ân." Hoắc Ngự Minh xuyên qua khe cửa quan sát bên ngoài.
Nhậm Nhiễm khó hiểu hỏi: "Tại sao anh lại về thôn Hạp Bang? Tại sao lại qua đêm ở đây?"
Hoắc Ngự Minh rũ mi mắt: "Không vì gì cả, chỉ muốn trở về xem thôi."
"Nhà của anh ở trong thôn đã không còn, cũng có thể đi tìm nhà nghỉ ở mà." Nếu cô nhớ không lầm, nơi này đến một cái giường cũng không có.
“Nhậm Nhiễm ——”
Là giọng của Lăng Trình Tiện.
Nhậm Nhiễm vội vàng muốn đi ra thì bị Hoắc Ngự Minh giữ tay lại.
"Chuyện gì?" Nhậm Nhiễm cau mày hỏi.
Hoắc Ngự Minh một tay nắm tay cô, một tay đè lên ván cửa: "Hôm qua đã bị anh ta bắt gặp một lần, hôm nay em định giải thích như thế nào?"
"Bây giờ tôi đi ra ngoài vẫn còn kịp, anh chỉ cần ở yên trong này là được." Lần này không có bà nội, cô không tin Lăng Trình Tiện có thể phát hiện được.
Hoắc Ngự Minh mím môi, anh ta không muốn để Nhậm Nhiễm rời đi.
Lăng Trình Tiện đi vào rừng trúc, từng cơn gió lùa tới cuốn theo những chiếc lá khô bay là xà trên mặt đất, trong rừng âm u không một tia nắng giống như cảnh tượng trong mấy bộ phim kinh dị vậy, y quét mắt khắp bốn phía thì gặp phải một căn nhà hoang, nếu không phải hai con dê trước mắt thu hút sự chú ý thì y đã sớm chạy rồi.
“Nhậm Nhiễm?” Trước khi đi tìm Nhậm Nhiễm thì bà nội có nói cô dắt theo hai con dê vào rừng trúc, dê thì ở đây nhưng còn người đâu?
Nhậm Nhiễm vùng khỏi tay Hoắc Ngự Minh, cô nắm lấy tay cầm cũ kĩ của cánh cửa muốn mở ra thì nghe Hoắc Ngự Minh nói: "Lăng Trình Tiện thấy em từ trong một căn nhà hoang đi ra ngoài sẽ không nghi ngờ sao?"
Hoắc Ngự Minh là người sáng suốt, nhưng mà cảm giác không cam lòng vốn bị chôn sâu trong tim phút chốc đã chiếm cứ tâm trí anh. Anh biết Nhậm Nhiễm vẫn luôn muốn tránh mặt anh, cô gái đã từng coi anh là thế giới của cô nay lại tránh anh như tránh rắn rết.
Lăng Trình Tiện đi về phía trước vài bước, nhìn cánh cửa tồi tàn trước mặt mình, y tự hỏi có nên đẩy cửa vào không? Cũng có thể không cần vào, cánh cửa này mục đến nỗi có rất nhiều khe nứt, chỉ cần để mắt sát vào nhìn liền có thể xem bên trong rồi.
Lăng Trình Tiện khom lưng xuống, định tìm một khe hở to to để nhìn vào trong thì bị một dải màu sắc sặc sỡ hấp dẫn tầm mắt.
Đến khi y nhìn kĩ thì mới nhận ra dải màu sắc đó thực chất là một con rắn đang nhìn y chằm chằm….
Là một con Xích Liên Xà.
Nhưng người thành phố như Lăng Trình Tiện đó giờ không gặp qua rắn, cũng không biết nó tên gì, chỉ biết nó là một con rắn bự mà thôi.
Trong đầu y như có một vạn con lạc đà chạy như bay qua, y đây là quên cúng cô hồn hay sao? Tối hôm qua thì dẫm trúng đuôi chó, hôm nay thì lại gặp rắn, chỗ này là sở thú hay gì chứ?
Lăng Trình Tiện hai chân run rẩy, da gà da vịt gì đó đều nổi lên hết cả rồi.
Nhưng mà, trời lạnh như vậy, không phải bọn rắn nên đi ngủ đông sao? Chạy ra đây hù y làm gì?
Không lẽ là đồ chơi?
Lăng Trình Tiện nhích lên một chút, vốn muốn xác định xem con rắn này làm từ thịt hay là cao su, nhưng y vừa nhúc nhích, con rắn liền bò nhanh về phía y.
Chắc chắn là làm từ thịt rồi.
Mẹ nó! Lăng Trình Tiện lần đầu tiên không màng hình tượng quay đầu liền bỏ chạy.
“Nhậm Nhiễm!” Chỗ này lạnh thì không nói đi, vì cái gì đến chó với rắn đều không thân thiện gì hết vậy.
Lăng Trình Tiện buột miệng hô tên Nhậm Nhiễm, một bên chạy một bên uy hiếp con rắn, "Ngươi dám chạy theo bổn thiếu gia thì ta sẽ….đem ngươi đi nấu canh rắn đó."
Lăng Trình Tiện chỉ biết cắm đầu chạy, trong rừng trúc cỏ dại mọc thành cụm, Lăng Trình Tiện dẫm trên đám cỏ đó chạy như bay, nhưng mà đang chạy thì chân bỗng bị hụt một cái, cả người rớt xuống một cái hố.
Nhậm Nhiễm ở trong phòng thì nghe tiếng bước chân hoảng loạn của Lăng Trình Tiện, còn loáng thoáng tiếng la hét và đạp đồ của y, cô xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài thì không thấy Lăng Trình Tiện đâu.
“Về đó để bị đông chết hay gì?” Lăng Trình Tiện kéo cô vào trong ngực rồi siết chặt, "Cô mau sưởi ấm cho tôi đi."
Phòng bà nội ở sát bên cạnh, Nhậm Nhiễm không dám nói chuyện quá lớn tiếng: "Tôi làm túi chườm nóng cho anh nha."
"Túi chườm nóng? Tôi đâu có yếu ớt đến nỗi cần cái thứ đó." Mặc dù nói như vậy nhưng Lăng Trình Tiện cơ hồ muốn đem cả người đếu dán lên Nhậm Nhiễm, y thật sự hoài nghi nhà Nhậm Nhiễm là động băng trá hình, nếu không sao có thể lạnh đến như vậy.
Y đem ngón tay nhét vào cổ áo Nhậm Nhiễm, cơn lạnh lẽo khiến cô rùng mình ngăn mấy ngón tay đang càn quấy của Lăng Trình Tiện: "Lạnh lạnh lạnh!"
"Cô cũng biết lạnh."
Lăng Trình Tiện buông Nhậm Nhiễm ra rồi chui vào ổ chăn của cô: "Chỗ cô ấm thiệt đó."
Nhậm Nhiễm giật giật góc chăn: "Anh về phòng mình mà ngủ."
"Không đời nào, tôi muốn ngủ chung với cô." Lăng Trình Tiện kéo chăn che khuất nửa gương mặt của mình, chỉ chừa lại đôi mắt đang nhìn Nhậm Nhiễm.
Nhậm Nhiễm thấy y ăn vạ cũng hết cách, cô cầm lấy áo khoác lên rồi bảo: "Vậy chúng ta đổi phòng."
Cô vừa dứt tiếng thì nghe bà nội gọi từ bên ngoài: "Nhiễm Nhiễm, khi nãy có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Nhâm Nhiễm liếc nhìn Lăng Trình Tiện rồi đi lại gần cửa phòng, cách một cánh cửa nói với ra: "Dạ không có gì, con đi nhà vệ sinh không cẩn thận đạp trúng Hắc Hắc, con đuổi nó xuống lầu ngủ rồi."
“Trong phòng lạnh hay không?”
Nhậm Nhiễm ngồi xuống mép giường, Lăng Trình Tiện nhân cơ hội kéo cô lôi vào trong chăn, hai tay hai chân quấn lấy cô.
"Dạ không lạnh." Nhậm Nhiễm đẩy cỡ nào cũng không thể đẩy con bạch tuột hình người này ra, cô kéo tay y, chỉ hướng cây đèn, ý bảo y tắt nó đi. "Bà nội, con ngủ nha."
Lăng Trình Tiện tắt đèn, phòng ngủ ngay lập tức bị màn đêm bao phủ, ánh trăng cũng bị rèm cửa ngăn lại bên ngoài, Nhậm Nhiễm hai tay để trên bụng, nghe tiếng bước chân của bà nội rời đi, lúc này mới nói nhỏ: "Anh cũng trở về đi."
"Gì? Ngủ đây cũng có sao đâu?"
"Nếu bị bà nội biết, nhất định sẽ bị bà mắng chết."
Bàn tay Lăng Trình Tiện tiếp tục mò vào trong vạt áo vuốt ve vòng eo Nhậm Nhiễm: "Mắng chết còn hơn bị lạnh chết," Lăng Trình Tiện kéo cô lại gần mình một chút, "người cô ấm quá, như cái lò sưởi vậy đó."
Nhậm Nhiễm cuống quít đẩy y, “Bà nội ở kế bên, anh đừng xằng bậy.”
“Cô nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ là ủ ấm một chút thôi."
Nói rồi y tiếp tục đem vạt áo của cô kéo lên cao, bàn tay to rộng đặt lên bụng cô mò tới mò lui, Nhậm Nhiễm tất nhiên không cho, kì cà kì kèo một hồi hai người liền động tay động chân, nếu không phải nghe tiếng giường kẽo kẹt kháng nghị thì chắc hai người đã đánh lên tới rồi.
"Anh đừng làm ồn."
"Tôi có làm gì đâu." Lăng Trình Tiện cũng đâu phải dạng ăn no liền sinh dâm dục, nhẫn một hai ngày vẫn không vấn đề gì. "Tôi cũng không muốn lúc làm xong lại phải đi tắm, trời lạnh như vậy lỡ đâu đông hỏng 'nó' rồi sao?"
Tóm lại, cả đêm Lăng Trình Tiện đều là nửa đè lên người Nhậm Nhiễm mà ngủ ngon lành, chỉ tội Nhậm Nhiễm bị hành đến nỗi cả đêm chẳng được một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Nhậm Nhiễm đã thức dậy phụ giúp bà nội. Lăng Trình Tiện thì còn ngủ nướng trong chăn.
Cô đang nấu một nồi cháo trắng thì thấy bà nội dắt hai con dê đi ra ngoài.
"Bà nội, bà định đi đâu?"
Bà nội giơ sợi dây buộc cổ hai con dê cho Nhậm Nhiễm xem "Đem tụi nó buộc vào rừng trúc."
Cuộc sống ở nông thôn bắt đầu rất sớm, vừa mới hừng đông, mấy con gà trống trong thôn đã thay nhau gáy ò ó o, mấy con chó thì kéo bầy kéo đàn chạy khắp nơi, phía xa xa đã thấp thoáng có bóng người lùa bầy trâu ra đồng cỏ.
Nhậm Nhiễm nắm lấy dây thừng, tụi nó thấy cô thì liền kêu be be be, "Bà nuôi dê làm gì? Không mệt sao?"
"Đợi đến tết thì làm thịt, thịt dê nhà nuôi không giống với trong siêu thị bán, ba con đó….từ nhỏ liền thích ăn thịt dê."
Nhậm Nhiễm không nói gì, bà cô chính là mạnh miệng mềm lòng.
"Để con dắt đi cho."
Khu rừng trúc cách đây không xa, trùng hợp nhà cũ của Hoắc Ngự Minh cũng xây ở đó. Nhậm Nhiễm cũng không hiểu tại sao ban đầu bọn họ lại chọn xây ở đó nữa, thân trúc cao tán lá lại rộng, nhà của Hoắc gia cơ hồ không thấy được ánh mặt trời, cả ngày đều âm trầm. Sau lại cha của Hoắc Ngự Minh xây nhà mới ở trong thôn, căn nhà cũ đó liền bỏ hoang.
Nhậm Nhiễm nhìn căn nhà đổ nát trước mặt, cũng không có nhiều lưu luyến, cột dây thừng xong liền định rời đi.
Vừa mới nhấc chân liền nghe tiếng kẽo kẹt sau lưng, khu rừng vốn yên tĩnh đột nhiên lại vang lên tiếng kẽo kẹt này khiến Nhậm Nhiễm cơ hồ hồn bay phách tán. Cô quay đầu lại xem thì thấy Hoắc Ngự Minh mở cửa đi ra.
Đúng là gặp quỷ, Nhậm Nhiễm thiếu chút nữa đã chửi thẳng mặt anh ta rồi.
Hoắc Ngự Minh và Nhậm Nhiễm nhìn nhau, cô muốn mặc kệ rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang kêu mình.
Hoắc Ngự Minh bước nhanh tới cầm lấy cổ tay Nhậm Nhiễm rồi kéo cô vào trong nhà.
Mùi ẩm mốc cũ kĩ xông thẳng vào mũi Nhậm Nhiễm, cô dùng tay che lấy mũi nhìn về phía Hoắc Ngự Minh: "Tối qua anh ngủ ở đây?"
" Ân." Hoắc Ngự Minh xuyên qua khe cửa quan sát bên ngoài.
Nhậm Nhiễm khó hiểu hỏi: "Tại sao anh lại về thôn Hạp Bang? Tại sao lại qua đêm ở đây?"
Hoắc Ngự Minh rũ mi mắt: "Không vì gì cả, chỉ muốn trở về xem thôi."
"Nhà của anh ở trong thôn đã không còn, cũng có thể đi tìm nhà nghỉ ở mà." Nếu cô nhớ không lầm, nơi này đến một cái giường cũng không có.
“Nhậm Nhiễm ——”
Là giọng của Lăng Trình Tiện.
Nhậm Nhiễm vội vàng muốn đi ra thì bị Hoắc Ngự Minh giữ tay lại.
"Chuyện gì?" Nhậm Nhiễm cau mày hỏi.
Hoắc Ngự Minh một tay nắm tay cô, một tay đè lên ván cửa: "Hôm qua đã bị anh ta bắt gặp một lần, hôm nay em định giải thích như thế nào?"
"Bây giờ tôi đi ra ngoài vẫn còn kịp, anh chỉ cần ở yên trong này là được." Lần này không có bà nội, cô không tin Lăng Trình Tiện có thể phát hiện được.
Hoắc Ngự Minh mím môi, anh ta không muốn để Nhậm Nhiễm rời đi.
Lăng Trình Tiện đi vào rừng trúc, từng cơn gió lùa tới cuốn theo những chiếc lá khô bay là xà trên mặt đất, trong rừng âm u không một tia nắng giống như cảnh tượng trong mấy bộ phim kinh dị vậy, y quét mắt khắp bốn phía thì gặp phải một căn nhà hoang, nếu không phải hai con dê trước mắt thu hút sự chú ý thì y đã sớm chạy rồi.
“Nhậm Nhiễm?” Trước khi đi tìm Nhậm Nhiễm thì bà nội có nói cô dắt theo hai con dê vào rừng trúc, dê thì ở đây nhưng còn người đâu?
Nhậm Nhiễm vùng khỏi tay Hoắc Ngự Minh, cô nắm lấy tay cầm cũ kĩ của cánh cửa muốn mở ra thì nghe Hoắc Ngự Minh nói: "Lăng Trình Tiện thấy em từ trong một căn nhà hoang đi ra ngoài sẽ không nghi ngờ sao?"
Hoắc Ngự Minh là người sáng suốt, nhưng mà cảm giác không cam lòng vốn bị chôn sâu trong tim phút chốc đã chiếm cứ tâm trí anh. Anh biết Nhậm Nhiễm vẫn luôn muốn tránh mặt anh, cô gái đã từng coi anh là thế giới của cô nay lại tránh anh như tránh rắn rết.
Lăng Trình Tiện đi về phía trước vài bước, nhìn cánh cửa tồi tàn trước mặt mình, y tự hỏi có nên đẩy cửa vào không? Cũng có thể không cần vào, cánh cửa này mục đến nỗi có rất nhiều khe nứt, chỉ cần để mắt sát vào nhìn liền có thể xem bên trong rồi.
Lăng Trình Tiện khom lưng xuống, định tìm một khe hở to to để nhìn vào trong thì bị một dải màu sắc sặc sỡ hấp dẫn tầm mắt.
Đến khi y nhìn kĩ thì mới nhận ra dải màu sắc đó thực chất là một con rắn đang nhìn y chằm chằm….
Là một con Xích Liên Xà.
Nhưng người thành phố như Lăng Trình Tiện đó giờ không gặp qua rắn, cũng không biết nó tên gì, chỉ biết nó là một con rắn bự mà thôi.
Trong đầu y như có một vạn con lạc đà chạy như bay qua, y đây là quên cúng cô hồn hay sao? Tối hôm qua thì dẫm trúng đuôi chó, hôm nay thì lại gặp rắn, chỗ này là sở thú hay gì chứ?
Lăng Trình Tiện hai chân run rẩy, da gà da vịt gì đó đều nổi lên hết cả rồi.
Nhưng mà, trời lạnh như vậy, không phải bọn rắn nên đi ngủ đông sao? Chạy ra đây hù y làm gì?
Không lẽ là đồ chơi?
Lăng Trình Tiện nhích lên một chút, vốn muốn xác định xem con rắn này làm từ thịt hay là cao su, nhưng y vừa nhúc nhích, con rắn liền bò nhanh về phía y.
Chắc chắn là làm từ thịt rồi.
Mẹ nó! Lăng Trình Tiện lần đầu tiên không màng hình tượng quay đầu liền bỏ chạy.
“Nhậm Nhiễm!” Chỗ này lạnh thì không nói đi, vì cái gì đến chó với rắn đều không thân thiện gì hết vậy.
Lăng Trình Tiện buột miệng hô tên Nhậm Nhiễm, một bên chạy một bên uy hiếp con rắn, "Ngươi dám chạy theo bổn thiếu gia thì ta sẽ….đem ngươi đi nấu canh rắn đó."
Lăng Trình Tiện chỉ biết cắm đầu chạy, trong rừng trúc cỏ dại mọc thành cụm, Lăng Trình Tiện dẫm trên đám cỏ đó chạy như bay, nhưng mà đang chạy thì chân bỗng bị hụt một cái, cả người rớt xuống một cái hố.
Nhậm Nhiễm ở trong phòng thì nghe tiếng bước chân hoảng loạn của Lăng Trình Tiện, còn loáng thoáng tiếng la hét và đạp đồ của y, cô xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài thì không thấy Lăng Trình Tiện đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.