Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 34:
Dư Tứ Nguyên
18/08/2024
Mặc Phi điên cuồng gật đầu, anh nắm ổ khóa hình chữ u trong tay: “Nếu như có người muốn ra tay với tôi, tôi gọi hắn có tính là tự vệ không?”
Cảnh sát Tiểu Từ im lặng hai giây rồi nói: “Nếu đối phương ra tay trước.”
Thấy vẻ đột nhiên tỉnh ngộ trên mặt Mặc Phi, anh ta không nhịn được bổ sung: “Liên quan tới định nghĩa tự vệ rất phức tạp, anh đừng tự cho là đúng mà chắc mẩm.”
Mặc Phi làm động tác ok: “Yên tâm, hai ngày này tôi sẽ không ra ngoài, sẽ đặc biệt nghiên cứu luật hình sự.”
Trước tiên tu hành tâm pháp sơ cấp, đây mới là nền tảng để xông pha giang hồ.
Không hiểu tại sao nhìn dáng vẻ này của anh, cảnh sát Tiểu Từ cảm thấy chẳng yên tâm chút nào.
Nhưng dù không yên tâm đến đâu thì trong đồn vẫn có việc, anh ta chỉ có thể lo lắng bất an rời khỏi khu dân cư cũ.
Mặc Phi nói được làm được, anh bình tĩnh và bắt đầu nghiên cứu luật hình sự.
Lâu lắm rồi anh mới đọc một cuốn sách nghiêm túc đến thế, sau khi đọc xong, anh cảm thấy khá tốt.
Một Vết Nứt há miệng to miệng ngáp, đi quanh phòng một vòng, nhảy lên ghế sô pha và nằm xuống với hai bàn chân trước. Nó nhìn chằm chằm Mặc Phi với đôi mắt xanh lục, cái đuôi thỉnh thoảng vẫy vẫy.
Bên ngoài khu dân cư cũ, một người nhìn chiếc xe đang lái ra khỏi khu dân cư cũ. Sau khi xác nhận chỉ có cảnh sát Tiểu Từ đang lái xe, người đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.
Một lát sau, trong điện thoại di đọng lại nhận được tin nhắn mới, chỉ có ba chữ đơn giản “Để mắt hắn”.
Người kia cất điện thoại di động, tiếp tục theo dõi.
Hai ngày thoáng trôi qua.
Hai ngày qua, Mặc Phi thực sự không bước ra khỏi nhà, lúc đói thì nấu mì, lúc buồn chán thì nhai mấy miếng thức ăn cho mèo.
May mà tính cách của Một Vết Nứt khá tốt và không hề bận tâm, thậm chí còn tự đi vệ sinh đúng chỗ, ngay cả bát thức ăn trống rỗng cũng không kêu mà chỉ yên tĩnh nằm một góc.
Nó có một kiểu “sống cũng được, chết cũng chẳng sao”.
Mặc Phi cảm thấy Một Vết Nứt mới là chủ nhân đầu tiên của thẻ “Phật tử”.
Một con mèo lại có tính phật.
Thật là A di đà phật.
Hai ngày trôi qua, đạo diễn Vương nhìn lịch trình lại thấy đau đầu.
Trước khi cho Mặc Phi nghỉ ngơi, ông ấy cũng không xác định liệu có phải Mặc Phi khắc mình hay không nhưng anh vừa nghỉ là đoàn phim sóng yên biển lặng hẳn, thật sự khiến ông ấy không tin không được.
Nếu như lần này Mặc Phi trở lại có điều gì bất ngờ xảy ra thì đó là bằng chứng không thể chối cãi.
Dù đạo diễn Vương có thưởng thức đối phương thì cũng sẽ không hợp tác nữa.
Ông ấy đã quá già để có thể chịu nổi sự kích thích này.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Mặc Phi cũng không vui vẻ lắm khi phải bắt đầu làm việc.
Càng được nghỉ ngơi lại càng không muốn nghĩ tới công việc.
Nhưng nếu anh không làm việc thì nhất định Lữ Xuân Thu sẽ làm thịt anh.
Mặc Phi để lại cho Một Vết Nứt một khẩu phần ăn rồi đi ra ngoài.
Lữ Xuân Thu đặc biệt tới đón anh đi làm, chị ấy cầu mong vị tiểu tổ tông này đừng gây chuyện nữa, nếu còn gây thêm chuyện nữa thì bọn họ sẽ bị chỉnh chết.
“Sau khi đến trường quay, cậu nhớ nói xin lỗi và cảm ơn đạo diễn Vương đàng hoàng được không?” Lữ Xuân Thu mệt mỏi nhìn Mặc Phi ngồi cạnh ghế lái đang ngoan ngoãn gặm bánh bao: “Nếu như cậu không đáp ứng được kỳ vọng khiến chúng ta bị cấm hoạt động trong ngành…”
Lữ Xuân Thu nở nụ cười nham hiểm: “Cậu có tin tôi lấy mạng đổi mạng với cậu không?”
Đột nhiên Mặc Phi cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cậu nuốt miếng bánh bao trong miệng, cố cười nịnh hót: “Em nhất định sẽ cố gắng, nhất định đấy!”
Sau khi đến phim trường, Mặc Phi nhận kịch bản mới.
So với trước đó, kịch bản không chỉ mỏng hơn một chút.
Thật ra cũng không phải chỉ một mình anh, bất kể Mặc Phi có phải kẻ xấu hay không thì đạo diễn Vương đều cảm thấy bộ phim này xui xẻo và đã xui xẻo thì nên kết thúc sớm là tốt nhất nên cảnh quay của tất cả các diễn viên cũng đều bị giảm ở các mức độ khác nhau.
Mặc Phi bị xóa nhiều nhất và tàn nhẫn nhất.
Nếu như không phải phía sau còn một nhà đầu tư khác thì đạo diễn Vương đã dứt khoát không muốn quay phim nữa.
Hôm nay Mặc Phi có rất nhiều cảnh quay, cả ngày hôm nay đều là anh, là người ai cũng nhìn ra đây là muốn anh mau quay xong đóng máy cuốn xéo.
Hai mắt Mặc Phi tối sầm lại.
Anh chỉ muốn lười biếng thôi, cũng không cần trả thù mãnh liệt đến mức như vậy chứ?
Có điều tuy lần này có nhiều cảnh quay nhưng nhân vật của Mặc Phi chỉ là bình hoa, không cần hàm lượng kỹ thuật, vai diễn phụ đảm đương tốt thì không có vấn đề gì.
Vì để tránh tình trạng nam số 3 sợ đến mức phát khóc như trong ngày khai máy đầu tiên nên đạo diễn Vương cố ý dặn dò Mặc Phi phải cười tươi như ánh mặt trời một chút và đừng gây ra rắc rối gì.
Cảnh sát Tiểu Từ im lặng hai giây rồi nói: “Nếu đối phương ra tay trước.”
Thấy vẻ đột nhiên tỉnh ngộ trên mặt Mặc Phi, anh ta không nhịn được bổ sung: “Liên quan tới định nghĩa tự vệ rất phức tạp, anh đừng tự cho là đúng mà chắc mẩm.”
Mặc Phi làm động tác ok: “Yên tâm, hai ngày này tôi sẽ không ra ngoài, sẽ đặc biệt nghiên cứu luật hình sự.”
Trước tiên tu hành tâm pháp sơ cấp, đây mới là nền tảng để xông pha giang hồ.
Không hiểu tại sao nhìn dáng vẻ này của anh, cảnh sát Tiểu Từ cảm thấy chẳng yên tâm chút nào.
Nhưng dù không yên tâm đến đâu thì trong đồn vẫn có việc, anh ta chỉ có thể lo lắng bất an rời khỏi khu dân cư cũ.
Mặc Phi nói được làm được, anh bình tĩnh và bắt đầu nghiên cứu luật hình sự.
Lâu lắm rồi anh mới đọc một cuốn sách nghiêm túc đến thế, sau khi đọc xong, anh cảm thấy khá tốt.
Một Vết Nứt há miệng to miệng ngáp, đi quanh phòng một vòng, nhảy lên ghế sô pha và nằm xuống với hai bàn chân trước. Nó nhìn chằm chằm Mặc Phi với đôi mắt xanh lục, cái đuôi thỉnh thoảng vẫy vẫy.
Bên ngoài khu dân cư cũ, một người nhìn chiếc xe đang lái ra khỏi khu dân cư cũ. Sau khi xác nhận chỉ có cảnh sát Tiểu Từ đang lái xe, người đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.
Một lát sau, trong điện thoại di đọng lại nhận được tin nhắn mới, chỉ có ba chữ đơn giản “Để mắt hắn”.
Người kia cất điện thoại di động, tiếp tục theo dõi.
Hai ngày thoáng trôi qua.
Hai ngày qua, Mặc Phi thực sự không bước ra khỏi nhà, lúc đói thì nấu mì, lúc buồn chán thì nhai mấy miếng thức ăn cho mèo.
May mà tính cách của Một Vết Nứt khá tốt và không hề bận tâm, thậm chí còn tự đi vệ sinh đúng chỗ, ngay cả bát thức ăn trống rỗng cũng không kêu mà chỉ yên tĩnh nằm một góc.
Nó có một kiểu “sống cũng được, chết cũng chẳng sao”.
Mặc Phi cảm thấy Một Vết Nứt mới là chủ nhân đầu tiên của thẻ “Phật tử”.
Một con mèo lại có tính phật.
Thật là A di đà phật.
Hai ngày trôi qua, đạo diễn Vương nhìn lịch trình lại thấy đau đầu.
Trước khi cho Mặc Phi nghỉ ngơi, ông ấy cũng không xác định liệu có phải Mặc Phi khắc mình hay không nhưng anh vừa nghỉ là đoàn phim sóng yên biển lặng hẳn, thật sự khiến ông ấy không tin không được.
Nếu như lần này Mặc Phi trở lại có điều gì bất ngờ xảy ra thì đó là bằng chứng không thể chối cãi.
Dù đạo diễn Vương có thưởng thức đối phương thì cũng sẽ không hợp tác nữa.
Ông ấy đã quá già để có thể chịu nổi sự kích thích này.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Mặc Phi cũng không vui vẻ lắm khi phải bắt đầu làm việc.
Càng được nghỉ ngơi lại càng không muốn nghĩ tới công việc.
Nhưng nếu anh không làm việc thì nhất định Lữ Xuân Thu sẽ làm thịt anh.
Mặc Phi để lại cho Một Vết Nứt một khẩu phần ăn rồi đi ra ngoài.
Lữ Xuân Thu đặc biệt tới đón anh đi làm, chị ấy cầu mong vị tiểu tổ tông này đừng gây chuyện nữa, nếu còn gây thêm chuyện nữa thì bọn họ sẽ bị chỉnh chết.
“Sau khi đến trường quay, cậu nhớ nói xin lỗi và cảm ơn đạo diễn Vương đàng hoàng được không?” Lữ Xuân Thu mệt mỏi nhìn Mặc Phi ngồi cạnh ghế lái đang ngoan ngoãn gặm bánh bao: “Nếu như cậu không đáp ứng được kỳ vọng khiến chúng ta bị cấm hoạt động trong ngành…”
Lữ Xuân Thu nở nụ cười nham hiểm: “Cậu có tin tôi lấy mạng đổi mạng với cậu không?”
Đột nhiên Mặc Phi cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cậu nuốt miếng bánh bao trong miệng, cố cười nịnh hót: “Em nhất định sẽ cố gắng, nhất định đấy!”
Sau khi đến phim trường, Mặc Phi nhận kịch bản mới.
So với trước đó, kịch bản không chỉ mỏng hơn một chút.
Thật ra cũng không phải chỉ một mình anh, bất kể Mặc Phi có phải kẻ xấu hay không thì đạo diễn Vương đều cảm thấy bộ phim này xui xẻo và đã xui xẻo thì nên kết thúc sớm là tốt nhất nên cảnh quay của tất cả các diễn viên cũng đều bị giảm ở các mức độ khác nhau.
Mặc Phi bị xóa nhiều nhất và tàn nhẫn nhất.
Nếu như không phải phía sau còn một nhà đầu tư khác thì đạo diễn Vương đã dứt khoát không muốn quay phim nữa.
Hôm nay Mặc Phi có rất nhiều cảnh quay, cả ngày hôm nay đều là anh, là người ai cũng nhìn ra đây là muốn anh mau quay xong đóng máy cuốn xéo.
Hai mắt Mặc Phi tối sầm lại.
Anh chỉ muốn lười biếng thôi, cũng không cần trả thù mãnh liệt đến mức như vậy chứ?
Có điều tuy lần này có nhiều cảnh quay nhưng nhân vật của Mặc Phi chỉ là bình hoa, không cần hàm lượng kỹ thuật, vai diễn phụ đảm đương tốt thì không có vấn đề gì.
Vì để tránh tình trạng nam số 3 sợ đến mức phát khóc như trong ngày khai máy đầu tiên nên đạo diễn Vương cố ý dặn dò Mặc Phi phải cười tươi như ánh mặt trời một chút và đừng gây ra rắc rối gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.