Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 35:
Dư Tứ Nguyên
18/08/2024
Mặc Phi giơ tay ok.
Đối mặt với Mặc Phi cười ngốc nghếch, mặc dù trông anh vẫn không giống người tốt nhưng các diễn khác cũng ổn định hơn nhiều.
Quá trình quay phim diễn ra thuận lợi đến không ngờ khiến trong lòng đạo diễn Vương tự hỏi liệu có phải mình hơi quá nhạy cảm và kích động hay không? Lỡ như tay chân bị chặt và cứu người thật sự chỉ là trùng hợp thôi thì sao?
Ở một góc cách xa đoàn làm phim, có một người đang lén lút nhìn trộm.
“Chỗ này tốt, có thể nhìn thấy bọn họ đang quay phim.” Một người đàn ông mặc vest, đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh người cầm máy ảnh, không để ý tới ánh mắt kỳ quái của đối phương đang giơ máy lên điều chỉnh thử: “Chậc, vị trí này thật tuyệt.”
Sau khi nhìn thấy hiệu ứng của bức ảnh, người đội mũ lưỡi trai mới nhìn một người khác chào hỏi như thể quen nhau: “Người anh em, anh cũng là tay săn ảnh à, sao không mang theo máy cỡ lớn mà chỉ mang ống nhòm đi làm việc vậy?”
Một người khác liếc nhìn chiếc ống nhòm cỡ lớn trong tay mình, không nói gì.
“Không có tiền? Không có đồ nghề?” Người đồ mũ lưỡi trai suy đoán, vỗ vỗ vai anh ta: “ y da không sao, đều tới đây như nhau cả.”
“Có điều đừng trách anh đây không dạy chú, đạo diễn Vương này không có gì để chụp đâu.” Người đội mũ lưỡi trai vừa nói vừa lắc đầu: “Ai mà chẳng biết đạo diễn Vương nổi tiếng quay phim nhanh, chúng ta chưa kịp xả tài liệu nào ra thì người ta đã quay xong rồi.”
“Chẳng có tiền đồ gì cả.”
Một người khác nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ: “Vậy sao anh còn tới đây?”
“Anh không nhận được tin tức gì à?” Người đội mũ lưỡi trai kinh ngạc nhìn anh ta: “Tôi còn tưởng tin tức của anh nhanh nhạy lắm, biết được gần đây đoàn đội của đạo diễn Vương đã xảy ra chuyện lớn nên mới đến chụp, không ngờ anh đến đây mà chẳng biết gì cả.”
“Xảy ra chuyện lớn?” Một người khác nhíu mày: “Chuyện lớn gì?”
Người đội mũ lưỡi trai lập tức cảnh giác: “Tôi dạy anh làm việc này, mượn đất của anh dạy anh rằng đừng mong nghĩ đến chuyện đào bới bí mật của tôi.”
Nói xong, anh ta lại giơ máy ảnh lên chĩa về phía đoàn làm phim để chụp ảnh, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Nhìn qua cũng không đoán trước được điều gì.”
Trên phim trường, chẳng ai để ý đến ánh phản chiếu từ ống kính máy ảnh và ống nhòm ở đằng xa.
Mọi người đều bận rộn với công việc của mình một cách trật tự.
Sau khi quay xong một cảnh, Mặc Phi xoa xoa má, cảm thấy như mặt mình đã cứng lại vì cười quá nhiều.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh quay chia tay của anh.
Nhân vật nam thứ năm do Mặc Phi thủ vai bị đẩy ngã khi đang chạy trốn, không kịp thoát nên bị đâm một nhát dao vào tim chết thảm.
Mặc Phi nhìn vào kịch bản và nở một nụ cười bí ẩn.
Thật tuyệt, sau khi quay xong cảnh này anh có thể về nhà ngủ rồi.
Nam diễn viên chính gánh vác trọng trách "một đao tiễn đưa Mặc Phi về cõi vĩnh hằng", nắm chặt con dao đạo cụ, nhìn nụ cười quái dị trên mặt Mặc Phi, có chút do dự.
Theo kịch bản, anh ta phải đâm chết Mặc Phi. Lẽ ra kẻ sát nhân biến thái phải là anh ta mới đúng chứ? Sao Mặc Phi lại trông đáng sợ hơn anh ta thế?
Nhát đâm này liệu người này có thù dai và tìm cơ hội trả thù anh ta không?
Nam diễn viên chính băn khoăn, anh ta còn cả một tương lai tươi sáng phía trước.
Mặc Phi liếc mắt nhìn anh ta, bước tới chào hỏi: "Tiền bối, xin chào."
Nam diễn viên chính gượng gạo cười: "Uhm, ừm."
Mặc Phi nhìn con dao làm cá trên tay anh ta, hỏi: "Đợi lát nữa anh sẽ dùng con dao này để đâm chết tôi à?"
Con dao giết cá có thân dài, lưỡi dao chỉ mài một mặt, vô cùng sắc bén và nhìn rất đẹp mắt.
Để quay phim, lưỡi dao được dán một lớp băng keo trong suốt để tránh làm bị thương diễn viên.
Mặc Phi nhìn con dao có chút thèm thuồng: "Đây là lần đầu tiên tôi chính thức đóng phim, tôi có thể chụp ảnh với hung khí được không?"
Nam chính càng cứng người hơn, đưa dao cho Mặc Phi: "Được chứ, tất nhiên rồi."
Anh ta đóng phim cũng nhiều rồi, đã từng thấy người chụp ảnh chung với mình, nhưng chưa bao giờ thấy ai muốn chụp ảnh chung với hung khí.
Mặc Phi không quan tâm đến suy nghĩ của anh ta, sau khi nhận lấy con dao giết cá, anh ta xoay nó một vòng trên đầu ngón tay, tư thế phóng khoáng, cầm cán dao trong tay có cảm giác như điều khiển mọi thứ.
Kỹ thuật xoay dao điêu luyện của anh nhìn vào mắt người khác lại là một cảm giác khác.
"Tuyệt vời!" Đạo diễn Vương vỗ đùi, "Cái động tác này hay lắm! Đẹp trai và ngầu, Tiểu Mặc, cậu dạy anh ta đi, lát nữa quay phim."
"Hả?" Mặc Phi cầm dao có chút bối rối: "Tôi không biết dạy, chẳng lẽ không phải ai cũng biết sao?"
"Cậu ở đó lèo nhèo cái gì, đóng máy nhanh lên đừng để tôi mắng cậu! " Đạo diễn Vương bây giờ cũng khá quen thuộc với Mặc Phi, hoàn toàn không khách sáo, "Đừng giấu nghề! Lát nữa tôi sẽ cho cậu một phong bì lớn."
Đối mặt với Mặc Phi cười ngốc nghếch, mặc dù trông anh vẫn không giống người tốt nhưng các diễn khác cũng ổn định hơn nhiều.
Quá trình quay phim diễn ra thuận lợi đến không ngờ khiến trong lòng đạo diễn Vương tự hỏi liệu có phải mình hơi quá nhạy cảm và kích động hay không? Lỡ như tay chân bị chặt và cứu người thật sự chỉ là trùng hợp thôi thì sao?
Ở một góc cách xa đoàn làm phim, có một người đang lén lút nhìn trộm.
“Chỗ này tốt, có thể nhìn thấy bọn họ đang quay phim.” Một người đàn ông mặc vest, đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh người cầm máy ảnh, không để ý tới ánh mắt kỳ quái của đối phương đang giơ máy lên điều chỉnh thử: “Chậc, vị trí này thật tuyệt.”
Sau khi nhìn thấy hiệu ứng của bức ảnh, người đội mũ lưỡi trai mới nhìn một người khác chào hỏi như thể quen nhau: “Người anh em, anh cũng là tay săn ảnh à, sao không mang theo máy cỡ lớn mà chỉ mang ống nhòm đi làm việc vậy?”
Một người khác liếc nhìn chiếc ống nhòm cỡ lớn trong tay mình, không nói gì.
“Không có tiền? Không có đồ nghề?” Người đồ mũ lưỡi trai suy đoán, vỗ vỗ vai anh ta: “ y da không sao, đều tới đây như nhau cả.”
“Có điều đừng trách anh đây không dạy chú, đạo diễn Vương này không có gì để chụp đâu.” Người đội mũ lưỡi trai vừa nói vừa lắc đầu: “Ai mà chẳng biết đạo diễn Vương nổi tiếng quay phim nhanh, chúng ta chưa kịp xả tài liệu nào ra thì người ta đã quay xong rồi.”
“Chẳng có tiền đồ gì cả.”
Một người khác nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ: “Vậy sao anh còn tới đây?”
“Anh không nhận được tin tức gì à?” Người đội mũ lưỡi trai kinh ngạc nhìn anh ta: “Tôi còn tưởng tin tức của anh nhanh nhạy lắm, biết được gần đây đoàn đội của đạo diễn Vương đã xảy ra chuyện lớn nên mới đến chụp, không ngờ anh đến đây mà chẳng biết gì cả.”
“Xảy ra chuyện lớn?” Một người khác nhíu mày: “Chuyện lớn gì?”
Người đội mũ lưỡi trai lập tức cảnh giác: “Tôi dạy anh làm việc này, mượn đất của anh dạy anh rằng đừng mong nghĩ đến chuyện đào bới bí mật của tôi.”
Nói xong, anh ta lại giơ máy ảnh lên chĩa về phía đoàn làm phim để chụp ảnh, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Nhìn qua cũng không đoán trước được điều gì.”
Trên phim trường, chẳng ai để ý đến ánh phản chiếu từ ống kính máy ảnh và ống nhòm ở đằng xa.
Mọi người đều bận rộn với công việc của mình một cách trật tự.
Sau khi quay xong một cảnh, Mặc Phi xoa xoa má, cảm thấy như mặt mình đã cứng lại vì cười quá nhiều.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh quay chia tay của anh.
Nhân vật nam thứ năm do Mặc Phi thủ vai bị đẩy ngã khi đang chạy trốn, không kịp thoát nên bị đâm một nhát dao vào tim chết thảm.
Mặc Phi nhìn vào kịch bản và nở một nụ cười bí ẩn.
Thật tuyệt, sau khi quay xong cảnh này anh có thể về nhà ngủ rồi.
Nam diễn viên chính gánh vác trọng trách "một đao tiễn đưa Mặc Phi về cõi vĩnh hằng", nắm chặt con dao đạo cụ, nhìn nụ cười quái dị trên mặt Mặc Phi, có chút do dự.
Theo kịch bản, anh ta phải đâm chết Mặc Phi. Lẽ ra kẻ sát nhân biến thái phải là anh ta mới đúng chứ? Sao Mặc Phi lại trông đáng sợ hơn anh ta thế?
Nhát đâm này liệu người này có thù dai và tìm cơ hội trả thù anh ta không?
Nam diễn viên chính băn khoăn, anh ta còn cả một tương lai tươi sáng phía trước.
Mặc Phi liếc mắt nhìn anh ta, bước tới chào hỏi: "Tiền bối, xin chào."
Nam diễn viên chính gượng gạo cười: "Uhm, ừm."
Mặc Phi nhìn con dao làm cá trên tay anh ta, hỏi: "Đợi lát nữa anh sẽ dùng con dao này để đâm chết tôi à?"
Con dao giết cá có thân dài, lưỡi dao chỉ mài một mặt, vô cùng sắc bén và nhìn rất đẹp mắt.
Để quay phim, lưỡi dao được dán một lớp băng keo trong suốt để tránh làm bị thương diễn viên.
Mặc Phi nhìn con dao có chút thèm thuồng: "Đây là lần đầu tiên tôi chính thức đóng phim, tôi có thể chụp ảnh với hung khí được không?"
Nam chính càng cứng người hơn, đưa dao cho Mặc Phi: "Được chứ, tất nhiên rồi."
Anh ta đóng phim cũng nhiều rồi, đã từng thấy người chụp ảnh chung với mình, nhưng chưa bao giờ thấy ai muốn chụp ảnh chung với hung khí.
Mặc Phi không quan tâm đến suy nghĩ của anh ta, sau khi nhận lấy con dao giết cá, anh ta xoay nó một vòng trên đầu ngón tay, tư thế phóng khoáng, cầm cán dao trong tay có cảm giác như điều khiển mọi thứ.
Kỹ thuật xoay dao điêu luyện của anh nhìn vào mắt người khác lại là một cảm giác khác.
"Tuyệt vời!" Đạo diễn Vương vỗ đùi, "Cái động tác này hay lắm! Đẹp trai và ngầu, Tiểu Mặc, cậu dạy anh ta đi, lát nữa quay phim."
"Hả?" Mặc Phi cầm dao có chút bối rối: "Tôi không biết dạy, chẳng lẽ không phải ai cũng biết sao?"
"Cậu ở đó lèo nhèo cái gì, đóng máy nhanh lên đừng để tôi mắng cậu! " Đạo diễn Vương bây giờ cũng khá quen thuộc với Mặc Phi, hoàn toàn không khách sáo, "Đừng giấu nghề! Lát nữa tôi sẽ cho cậu một phong bì lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.