Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu (Nph)
Chương 23: Sách Tranh Ngực
Khương Trấp Hắc Đường
13/12/2023
Mặc Tùng Thạch liếc nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang lo lắng điều gì, nhanh chóng giải thích: “Bức tranh này là của tôi, ngày mai tôi sẽ quay lại để vẽ ngực cho tiệm của anh.”
Lần này trong lòng ông không có chút nào miễn cưỡng, còn mơ hồ biết ơn Bách Hạnh đã mời ông tới đây, nếu không ông đã bỏ lỡ một cặp vú đẹp như vậy!
“Đúng rồi, hồi nãy tôi và đệ tử vừa mới ăn sữa của cô Kim. Chủ quán tính giá bao nhiêu, tôi bảo Thuận Nhi đưa cho anh.”
Đổng Quý vội xua tay nói không cần, sau khi hai người đưa đẩy, Tùng Thạch dẫn đồ đệ rời đi trước và hẹn ngày mai sẽ đến.
***
Kim Lê vội vã chạy đến điểm đón đã thỏa thuận, may mắn là cô đã thoả thuận trước với ông lão rằng cô sẽ trả thêm tiền xe và yêu cầu ông chờ cô một chút, nếu không chắc giờ cô sẽ phải đi bộ về.
Tuy nhiên, khi cô về đến nhà đã muộn hơn bình thường nửa tiếng, vừa vào sân đã nhìn thấy Yến Thần đang chờ ở ngoài sân, cô có chút kinh ngạc.
“Hôm nay ngoài trời gió lớn, anh ra ngoài làm gì?”
Yến Thần thấy cô quay lại cũng không nói gì, liếc nhìn cái áo sạch sẽ của cô, liền thuận theo lời cô im lặng trở về phòng. Kim Lê vội vàng chuẩn bị bữa tối, mãi đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, cô mới chợt cảm thấy hôm nay mình làm thiếu chuyện gì đó.
Ngày hôm sau, Tùng Thạch đến như đã hẹn, nhưng lần này ông để Đổng Quý sắp xếp thứ tự vú nuôi vào vẽ dựa theo thâm niên. Tuy nhiên trước khi bắt đầu ông phải ăn sữa của Kim Lê rồi mới bắt đầu vẽ tranh.
Chỉ trong hai ngày, ông đã vẽ chi tiết tất cả các vú nuôi trong cửa hàng, Đổng Quý không khỏi ngưỡng mộ những bức tranh ngực đã hoàn thiện của ông.
Sách tranh ngực này là dành cho khách trong phòng riêng, những thực khách trong sảnh thường chọn vú nuôi trực tiếp. Hơn nữa trong quán của họ cũng không có nhiều khách hàng nguyện ý bỏ thêm tiền để ăn sữa trong phòng riêng, do đó cũng không phí nhiều công sức vào đó. Tuy nhiên ông chủ cho biết đến lúc đó sẽ cho người sao chép hàng chục tập tranh ngực rồi đặt ở các nhà trọ, khách sạn lớn để quảng cáo. Đến lúc đó, sẽ có nhiều thực khách đến nhà hàng hơn.
Đổng Quý cầm giữ những bức tranh này rất cẩn thận, sớm đã mơ tưởng mộng đẹp nên không để ý Tùng Thạch ngần ngại muốn lên tiếng mấy lần.
Nhìn thấy sư phụ cứ thế mà dẫn hắn rời khỏi cửa hàng sữa, Thuận Nhi không khỏi lo lắng giậm chân: "Sư phụ, không phải thầy còn muốn xem hoa huyệt của cô Kim kia có thích hợp để vẽ không mà, sao thầy không nói gì vậy?"
Lần này trong lòng ông không có chút nào miễn cưỡng, còn mơ hồ biết ơn Bách Hạnh đã mời ông tới đây, nếu không ông đã bỏ lỡ một cặp vú đẹp như vậy!
“Đúng rồi, hồi nãy tôi và đệ tử vừa mới ăn sữa của cô Kim. Chủ quán tính giá bao nhiêu, tôi bảo Thuận Nhi đưa cho anh.”
Đổng Quý vội xua tay nói không cần, sau khi hai người đưa đẩy, Tùng Thạch dẫn đồ đệ rời đi trước và hẹn ngày mai sẽ đến.
***
Kim Lê vội vã chạy đến điểm đón đã thỏa thuận, may mắn là cô đã thoả thuận trước với ông lão rằng cô sẽ trả thêm tiền xe và yêu cầu ông chờ cô một chút, nếu không chắc giờ cô sẽ phải đi bộ về.
Tuy nhiên, khi cô về đến nhà đã muộn hơn bình thường nửa tiếng, vừa vào sân đã nhìn thấy Yến Thần đang chờ ở ngoài sân, cô có chút kinh ngạc.
“Hôm nay ngoài trời gió lớn, anh ra ngoài làm gì?”
Yến Thần thấy cô quay lại cũng không nói gì, liếc nhìn cái áo sạch sẽ của cô, liền thuận theo lời cô im lặng trở về phòng. Kim Lê vội vàng chuẩn bị bữa tối, mãi đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, cô mới chợt cảm thấy hôm nay mình làm thiếu chuyện gì đó.
Ngày hôm sau, Tùng Thạch đến như đã hẹn, nhưng lần này ông để Đổng Quý sắp xếp thứ tự vú nuôi vào vẽ dựa theo thâm niên. Tuy nhiên trước khi bắt đầu ông phải ăn sữa của Kim Lê rồi mới bắt đầu vẽ tranh.
Chỉ trong hai ngày, ông đã vẽ chi tiết tất cả các vú nuôi trong cửa hàng, Đổng Quý không khỏi ngưỡng mộ những bức tranh ngực đã hoàn thiện của ông.
Sách tranh ngực này là dành cho khách trong phòng riêng, những thực khách trong sảnh thường chọn vú nuôi trực tiếp. Hơn nữa trong quán của họ cũng không có nhiều khách hàng nguyện ý bỏ thêm tiền để ăn sữa trong phòng riêng, do đó cũng không phí nhiều công sức vào đó. Tuy nhiên ông chủ cho biết đến lúc đó sẽ cho người sao chép hàng chục tập tranh ngực rồi đặt ở các nhà trọ, khách sạn lớn để quảng cáo. Đến lúc đó, sẽ có nhiều thực khách đến nhà hàng hơn.
Đổng Quý cầm giữ những bức tranh này rất cẩn thận, sớm đã mơ tưởng mộng đẹp nên không để ý Tùng Thạch ngần ngại muốn lên tiếng mấy lần.
Nhìn thấy sư phụ cứ thế mà dẫn hắn rời khỏi cửa hàng sữa, Thuận Nhi không khỏi lo lắng giậm chân: "Sư phụ, không phải thầy còn muốn xem hoa huyệt của cô Kim kia có thích hợp để vẽ không mà, sao thầy không nói gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.