Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu (Nph)
Chương 24: Trấn Mai Khai
Khương Trấp Hắc Đường
13/12/2023
Mặc Tùng Thạch đã ra vào chốn phong nguyệt nhiều năm nên biết rõ quy định ở đây. Vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ, ông quyết định sẽ hỏi riêng Bách Hạnh về vấn đề này, để không vi phạm quy định của cửa hàng. Nếu như ai cũng có thể xem hoa huyệt của vú nuôi tại cửa hàng sữa của hắn và truyền ra ngoài. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có người từ lầu xanh đến dụ dỗ vú nuôi trong cửa hàng của hắn.
Đừng để một vú nuôi tốt như vậy phải gia nhập vào cái nơi gọi là lầu xanh.
Nói như vậy không có nghĩa là lầu xanh không tốt, tiền kiếm được từ lầu xanh nhiều hơn so với cửa hàng sữa, hơn nữa có hoa khôi nào mà không khá giả, ngay cả một số quan chức trong triều đình cũng phải kính trọng họ, ai mà biết được khách của họ là con nhà quyền quý nào.
Chỉ là nơi đó phức tạp, nhưng nếu thật sự có hoa huyệt tốt nhất, sau khi vào lầu xanh chắc chắn sẽ nổi tiếng. Ngoài dáng người quyến rũ, ngoại hình và khí chất của cô Kim đều thuộc dạng xuất sắc, nếu như tiến vào lầu xanh, hoa huyệt của cô chắc chắn sẽ bị người chịch tới rộng chỉ trong thời gian ngắn. Điều này sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng được tiến vào gia tộc quyền quý hay thậm chí là nơi hoàng thân quốc thích, như vậy thực sự là cái được không bù cái mất. Vì vậy, Mặc Tùng Thạch không kiên nhẫn xua tay với đồ đệ: “Con thì biết cái gì, chuyện này con đừng lo. Ta sẽ tự mình nói với Bách Hạnh.”
***
Ngay khi Mặc Tùng Thạch bước vào sân viện của Bách Hạnh ở trấn Mai Khai, ông cảm thấy không có cái gì vừa mắt, nơi này khác xa với sự thanh tịnh và tao nhã ở nhà ông tại kinh thành.
Cho đến bây giờ, ông vẫn không hiểu tại sao Bách Hạnh lại đến trấn Mai Khai, một thị trấn biên giới gần Nam quốc. Nhưng nghĩ rằng nơi này có lẽ là chỗ ở tạm thời của hắn, ông đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi được người hầu dẫn vào sân sau, Mặc Tùng Thạch nghe thấy tiếng sáo và tiếng hát hí kịch của các ca cơ. Ông trở nên vui vẻ, chân bước nhanh hơn. Khi đến sân trong, ông liền nhìn thấy hai ca cơ vừa ôm vừa hát trên sân khấu giống như không thể tách rời, còn dần dần cởi quần áo và bắt đầu vuốt ve. Bách Hạnh nhàn nhã ngồi ở dưới sân khấu vừa uống trà vừa xem kịch.
Ông bước tới chiếc ghế trống đã được bày sẵn bên cạnh rồi ngồi xuống: “Bách Hạnh, đệ đang diễn tập kịch mới phải không?”
Bách Hạnh gật đầu: “Đệ mới có được 1 thoại bản nên liền sắp xếp thủ hạ diễn thử xem sao.”
Đừng để một vú nuôi tốt như vậy phải gia nhập vào cái nơi gọi là lầu xanh.
Nói như vậy không có nghĩa là lầu xanh không tốt, tiền kiếm được từ lầu xanh nhiều hơn so với cửa hàng sữa, hơn nữa có hoa khôi nào mà không khá giả, ngay cả một số quan chức trong triều đình cũng phải kính trọng họ, ai mà biết được khách của họ là con nhà quyền quý nào.
Chỉ là nơi đó phức tạp, nhưng nếu thật sự có hoa huyệt tốt nhất, sau khi vào lầu xanh chắc chắn sẽ nổi tiếng. Ngoài dáng người quyến rũ, ngoại hình và khí chất của cô Kim đều thuộc dạng xuất sắc, nếu như tiến vào lầu xanh, hoa huyệt của cô chắc chắn sẽ bị người chịch tới rộng chỉ trong thời gian ngắn. Điều này sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng được tiến vào gia tộc quyền quý hay thậm chí là nơi hoàng thân quốc thích, như vậy thực sự là cái được không bù cái mất. Vì vậy, Mặc Tùng Thạch không kiên nhẫn xua tay với đồ đệ: “Con thì biết cái gì, chuyện này con đừng lo. Ta sẽ tự mình nói với Bách Hạnh.”
***
Ngay khi Mặc Tùng Thạch bước vào sân viện của Bách Hạnh ở trấn Mai Khai, ông cảm thấy không có cái gì vừa mắt, nơi này khác xa với sự thanh tịnh và tao nhã ở nhà ông tại kinh thành.
Cho đến bây giờ, ông vẫn không hiểu tại sao Bách Hạnh lại đến trấn Mai Khai, một thị trấn biên giới gần Nam quốc. Nhưng nghĩ rằng nơi này có lẽ là chỗ ở tạm thời của hắn, ông đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi được người hầu dẫn vào sân sau, Mặc Tùng Thạch nghe thấy tiếng sáo và tiếng hát hí kịch của các ca cơ. Ông trở nên vui vẻ, chân bước nhanh hơn. Khi đến sân trong, ông liền nhìn thấy hai ca cơ vừa ôm vừa hát trên sân khấu giống như không thể tách rời, còn dần dần cởi quần áo và bắt đầu vuốt ve. Bách Hạnh nhàn nhã ngồi ở dưới sân khấu vừa uống trà vừa xem kịch.
Ông bước tới chiếc ghế trống đã được bày sẵn bên cạnh rồi ngồi xuống: “Bách Hạnh, đệ đang diễn tập kịch mới phải không?”
Bách Hạnh gật đầu: “Đệ mới có được 1 thoại bản nên liền sắp xếp thủ hạ diễn thử xem sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.