Chương 18:
Yểu Yểu Nhất Ngôn
15/08/2023
Sau khi Mạc Trạm Thành đi, Nguyễn Minh lại ngủ cả một buổi trưa, mãi đến chạng vạng mới từ từ tỉnh.
Ý thức thanh tỉnh mới nhớ tới đây là nhà Diệp Cảnh Hành.
Diệp Cảnh Hành đi công ty, Nguyễn Từ ở trong phòng bếp nấu cơm, Nguyễn Minh ở trong phòng dạo qua một vòng, bố trí thực ấm áp, tùy ý có thể thấy được đồ dùng sinh hoạt đều là của hai người. Thật không nghĩ tới, Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành ngày thường thật đúng là tốt lên.
Cậu dựa ở khung cửa phòng bếp, “Anh cũng coi như là khổ tận cam lai?”
Nguyễn Từ nhìn cậu một cái, xoay người mang tới một chén cháo trắng, “Không có gì khổ, anh này nên gọi ước muốn thành thật.”
“A! Anh, em mới phát hiện anh chính là cái run m a, dù sao em vẫn còn chán ghét Diệp Cảnh Hành,” Nguyễn Minh nhấp một cái miệng nhỏ cháo, căm giận nói: “Tục ngữ nói thật đúng, vật tụ thành loài, người phân theo nhóm.”
Nguyễn Từ lựa chọn không tranh luận cùng Nguyễn Minh về Diệp Cảnh Hành, dù sao Nguyễn Minh một chốc một lát cũng không thể đối với Diệp Cảnh Hành chuyển biến tốt đẹp, “Em cùng Mạc tiên sinh đến tột cùng là chuyện như thế nào? Anh ấy thật sự theo đuổi em?”
Nguyễn Minh cầm chén bằng một tay, “Anh đừng nghe hắn nói bừa, hắn chính là nhàn rỗi sinh nông nổi.”
“Anh ấy lại không phải người tốt, anh nghe Cảnh Hành nói, anh ấy trước kia AO không kỵ, ăn chơi đàng điếm xằng bậy, lại nói hiện tại theo đuổi em, cũng là nhất thời hứng thú, A Minh, anh vẫn là muốn cùng anh ấy duy trì khoảng cách.”
“…… Ân.” Nguyễn Minh thanh âm rầu rĩ.
Nguyễn Từ nghe ra chút cảm xúc khác, cậu hỏi: “A Minh, em với anh ấy không thể nào?”
Nguyễn Minh vội vàng trách móc: “Không phải, anh đừng nói bừa, em sao có thể sẽ thích hắn?”
Rõ ràng giấu đầu lòi đuôi.
Nguyễn Từ đối với lời đáp khẩn trương của Nguyễn Minh có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, Nguyễn Minh tuyệt đối sẽ không coi trọng loại người như Mạc Trạm Thành. Cậu vừa định lại khuyên vài câu, Nguyễn Minh đột nhiên ngẩng đầu hỏi cậu: “Anh, anh từ lúc nào thì thích Diệp Cảnh Hành, vì cái gì sẽ thích hắn?”
Nguyễn Từ nghe thấy cái vấn đề này có chút hoảng, suy nghĩ trở lại rất nhiều năm trước.
Khi đó Nguyễn Từ mới 6 tuổi, Phó Vân Kỳ còn chưa có chết, bị nhốt trong một nhà ở vùng ngoại ô của Nguyễn Thế Kiệt.
Phó Vân Kỳ không phải vẫn luôn không tỉnh táo, bà cũng có lúc bình thường, thông thường buổi sáng 8 giờ đến buổi tối trước 6 giờ, cũng chính là ban ngày, bà đều có thể khống chế cảm xúc, cho nên Nguyễn Thế Kiệt chỉ có lúc công ty không bận, liền sẽ đem Phó Vân Kỳ cùng tiểu Nguyễn Từ ra ngoài đến công viên hoặc là công viên giải trí đi chơi.
Nguyễn Thế Kiệt là yêu mẹ cậu, vẫn luôn như vậy, ông lúc trước cũng không biết Phó Vân Kỳ có vấn đề về tinh thần, lúc sau biết cũng không có bỏ, ngược lại dùng hết hết thảy biện pháp trị liệu cho bà, nhưng lúc ấy công ty Nguyễn Thế Kiệt cũng đang ở thời khắc mấu chốt để phát triển, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều lại làm bệnh của Phó Vân Kì nặng thêm.
Nguyễn Từ sau khi mẹ mất, kỳ thật cùng cha cậu không có quá, không có ai là người xấu, cũng không có phụ ai, hết thảy đều chỉ là số mệnh thôi.
“Đó là lúc anh 6tuổi, một mùa hè oi bức, cha mang anh cùng mẹ đi công viên chơi, không bao lâu, công ty có việc gấp làm cha chạy nhanh trở về,cha để cho bảo mẫu nhìn anh cùng mẹ, chính mình về công ty trước, mẹ lúc đầu còn khá tốt, mỉm cười nhìn cha rời đi, nhưng không tới năm phút cảm xúc liền khống chế không được, bà bắt đầu khóc, nói cha đi tìm tình nhân rồi, nói cha muốn bỏ vợ bỏ con muốn cùng bà ly hôn, nàng khóc càng ngày càng hăng, anh ngồi ở bên cạnh rất sợ hãi, nhưng anh không muốn khóc, vì thế anh liền đi đến bên bà cười.”
Nguyễn Từ hít sâu một hơi, bình tĩnh trên mặt lại che kín bi thương, “A Minh, em biết không? Nếu anh cười rộ lên, sẽ có má lúm đồng tiền thực rõ ràng, khi còn nhỏ có thật nhiều người khen nụ cười của anh rất đẹp, nói anh cười rộ lên thực đáng yêu, mẹ anh lúc vui vẻ cũng sẽ dùng ngón tay điểm lên má anh, cho nên anh đối với bà rất nỗ lực mà cười, muốn an ủi bà, nhưng bà vừa thấy anh sắc mặt liền thay đổi, bà đem anh túm lên, bà nói nói, anh cười rộ lên thật giống hồ ly tinh bên ngoài của cha, bà nói anh cười rộ lên thật ghê tởm, làm anh vĩnh viễn đừng ở trước mặt bà cười.”
“Cha thật sự ở bên ngoài ——” Nguyễn Minh nhịn không được hỏi.
Nguyễn Từ lắc lắc đầu, “Không có, sau anh mới biết được, là thật sự không có, cha chưa từng có phản bội gia đình.”
“Bà mắng anh mắng đến như vậy tàn nhẫn, bên cạnh có người chú ý tới, bắt đầu đối bà chỉ chỉ trỏ trỏ, mẹ anh nhìn càng tức giận, lúc ấy bà đã hoàn toàn khống chế không được, bắt đầu động thủ đánh anh, đó là lần đầu tiên bà đối anh động thủ, anh sợ hãi, đẩy bà ra chạy, cũng không biết phương hướng nào liền chạy loạn, thẳng đến không có sức lực ngồi dưới đất, liền ở ngay lúc ấy có người lại đây, hỏi anh làm sao vậy.”
“Chính là Diệp Cảnh Hành?”
“Đúng vậy, chính là anh ấy, anh ấy khi đó hẳn là học tiểu học đi, mặc đồng phục xanh trắng, vóc dáng so với đứa trẻ cùng tuổi cao hơn, anh ấy đem anh ôm đến ghế đá bên cạnh, đem tay dính đầy bụi của anh phủi sạch sẽ, hỏi anh như thế nào lạc, anh vừa nhấc đầu liền nhìn anh ấy, anh ấy có chút chững chạc hơn so với tuổi, khuôn mặt nhỏ lại nghiêm túc lại đáng yêu.”
Nguyễn Minh “Thích” một tiếng, Nguyễn Từ không quản cậu tiếp tục nói: “Anh khi đó cũng rất nhỏ, lời nói cũng nói không rõ chỉ là khóc, gào khóc khóc lớn, đổi lại người khác đại khái đều thấy anh phiền, nhưng anh ấy lại vẫn luôn ngồi bên người, chờ anh khóc đến không có nước mắt, sau đó đối anh nói, đừng sợ.”
Đừng sợ…… Liền hai chữ, Nguyễn Từ nhớ mãi 20 năm.
“Anh ấy cùng anh tự giới thiệu, nói kêu Diệp Cảnh Hành, anh ấy hỏi anh làm sao vậy, gặp được người xấu sao? Anh lắc đầu nói không có, chỉ là mẹ mắng anh, anh ấy nghe xong lúc sau kéo tay của anh, mang theo tay của anh che lỗ tai anh, sau đó để sát vào cùn anh nói, mẹ cũng thường xuyên mắng anh, về sau nếu mẹ lại mắng em, em liền che lỗ tai lại trốn trên ban công không để ý tới bà ấy, như vậy thì tốt rồi!”
Nguyễn Minh trước mắt sáng ngời, “Cho nên anh mỗi lần đều trốn ở ban công ——”
Nguyễn Từ gật đầu, trả lời nói: “Đúng vậy, chính là anh ấy dạy anh. Sau anh lại đi công viên ngẫu nhiên sẽ nhìn đến anh, anh ấy ngẫu nhiên cũng sẽ cùng anh chào hỏi, chính là sau này mẹ qua đời, anh liền rất ít có thể ra ngoài, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn không quên anh ấy, mãi cho đến lúc cao trung, ở trên mạng nhìn thấy anh ấy đoạt giải cuộc thi máy tính, mới biết được anh ấy ở A đại, sau anh liền đi A đại.”
“Em đi A đại vì anh?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nam, Nguyễn Minh cùng Nguyễn Từ giật nảy mình, vừa quay đầu mới phát hiện Diệp Cảnh Hành đứng ở phòng khách, nhìn bọn họ.
“Anh là quỷ sao? Cũng không lên tiếng?” Nguyễn Minh cau mày đối Diệp Cảnh Hành nói.
“Hai người nói chuyện chuyên tâm như vậy, tiếng chốt mở cửa cũng không chú ý tới, đâu có liên quan tới anh?” Diệp Cảnh Hành cởi tây trang, đi tới từ sau lưng ôm lấy Nguyễn Từ eo, “Bảo bối, như thế nào đều không nói cho anh?”
“Anh không hỏi em a.” Nguyễn Từ lẩm bẩm, quay đầu cùng Diệp Cảnh Hành hôn nhẹ hắn một cái.
Nguyễn Minh nhìn không được, buông chén liền đi, nửa đường bị Nguyễn Từ gọi lại: “Như thế nào không ăn, ngày hôm qua tiêu hao lớn như vậy, hôm nay không thể không ăn.”
Nguyễn Minh nhìn hai người liếc mắt một cái, phun tào nói: “Ngấy muốn chết!”
“Anh đưa em trở về?” Diệp Cảnh Hành hỏi hắn.
Nguyễn Minh vẫy vẫy tay, “Không cần, anh ở nhà bồi anh em là được rồi, đúng rồi, em…chuyện em là Omega, hai người có thể hay không trước đừng nói cho mẹ?”
“Vì cái gì?”
“Dù sao trước đừng nói, trước để em từ từ tự mình chấp nhận trước đã, lại nói cho mẹ.”
Nguyễn Từ nói: “Cũng được, trên đường cẩn thận.”
Nguyễn Minh đi rồi, Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ một phen ôm đến trên quầy phòng bếp, nhẹ nhàng mổ lên môi cậu, “Chuyện mới nói với tiểu Minh lại kể cho anh nghe một lần được không?”
Nguyễn Từ ngoan ngoãn đem chuyện vừa mới nói lại nói một lần, nói đến chuyện trốn ở ban công, Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Minh làm ra phản ứng giống nhau.
“Thế nhưng là anh dạy cho em?”
Nguyễn Từ ôm lấy cổ Diệp Cảnh Hành, nghiêm túc gật gật đầu.
Diệp Cảnh Hành vẻ mặt ảo não, “Anh nếu là biết em là nguyên nhân này, anh lúc ấy nên ——”
“Nên cái gì?”
“Nên đem em ôm vào trong ngực, cùng em nói về sau mẹ em lại mắng em, em liền tới tìm anh.”
Nguyễn Từ nghe hắn nói trong lòng ấm áp dễ chịu, đem mặt chôn ở cổ Diệp Cảnh Hành, “Hì hì, anh lúc ấy mới bao lớn a? Lão công, anh có tin hay không, em trước nay đều không có trách mẹ em?”
“Ân, anh tin,” Diệp Cảnh Hành vuốt bộ tóc mềm mại của Nguyễn Từ, nghe nói tóc mềm nhân tâm cũng mềm, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy em có hay không trách anh, anh không chỉ có không nhớ rõ chúng ta từng gặp nhau, sau lại còn hung dữ với em?”
Nguyễn Từ buộc chặt cánh tay, đem Diệp Cảnh Hành đến trước người mình, bụng của Diệp Cảnh Hành dán vào bụng nhỏ của Nguyễn Từ, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể truyền lại lại đây, tim Diệp Cảnh Hành đều bị Nguyễn Từ sưởi ấm, hắn nghe thấy Nguyễn Từ ở trong lòng ngực hắn nói: “Trước nay đều không có, anh biết đấy, em có tính chướng ngại dao động cảm xúc.”
Diệp Cảnh Hành lập tức đem cậu từ trong lòng ngực ra, cùng hắn mặt đối với mặt: “Anh một chút đều không ngại, một chút không ngại.”
“Không phải,” Nguyễn Từ đánh gãy hắn: “Anh nghe em nói cho hết lời a, ý em là em chỉ nhớ rõ anh tốt, không nhớ rõ anh xấu.”
Diệp Cảnh Hành còn muốn giải thích, Nguyễn Từ không cho hắn có cơ hội mở miệng: “Nhưng là, này không phải là em không có bất luận yêu cầu gì, yêu cầu của em chính là hy vọng anh tuân thủ hứa hẹn, vẫn luôn yêu em.”
“Tuyệt không nuốt lời.” Diệp Cảnh Hành thanh âm khàn khàn, tự tự chân tình.
Nguyễn Từ thoải mái nói: “Vậy không uổng công em lúc trước được ăn cả ngã về không, bức hôn anh.”
“Cảm ơn em lúc trước dũng cảm được ăn cả ngã về không, bằng không chúng ta liền bỏ lỡ.”
Kia tràng đánh cuộc, hiện tại lại xem, Diệp Cảnh Hành thế nhưng là người thắng lớn nhất, bởi vì Nguyễn Từ ngay từ đầu liền chưa cho chính mình để lối thoát, chỉ một lòng vì giúp hắn.
“Lúc yêu anh là dũng cảm nhất.”
Nguyễn Từ nói xong mới cảm giác ngượng ngùng, muốn cười lại không dám há mồm, sợ lại giống lần trước làm xấu mặt, đây là lần đầu tiên cậu lớn như vậy, đối chính mình sẽ không cười cảm thấy tự đáy lòng uể oải.
Lúc này nếu cậu có thể đối Diệp Cảnh Hành cười một cái, nên có bao nhiêu tốt, mà không phải giống như bây giờ, đối mặt với Diệp Cảnh Hành thâm tình ôn nhu như vậy, chỉ trưng đúng một khuôn mặt.
Diệp Cảnh Hành nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Từ, không sai thấy Nguyễn Từ một chút cảm xúc dao động, “Lỗ tai nhỏ đỏ lên, anh liền biết em cao hứng.”
Nguyễn Từ còn rầu rĩ không vui, Diệp Cảnh Hành đem cậu chặn ngang bế lên, hướng phòng ngủ đi.
“Em đã làm cơm chiều xong rồi, lão công.” Nguyễn Từ kéo kéo cánh tay cứng rắn của Diệp Cảnh Hành.
“Anh muốn ăn em trước được không ?” Diệp Cảnh Hành ba bước rồi hai bước mà đi đến phòng ngủ, đem Nguyễn Từ nhẹ nhàng đặt ở giữa giường.
Nguyễn Từ trong lòng thẹn thùng, nhưng trên tay lại không một chút rụt rè, cởi quần của mình lúc sau lại giúp Diệp Cảnh Hành cởi.
Diệp Cảnh Hành đối Nguyễn Từ nói: “Nói muốn sinh con cho anh sao? Như thế nào bụng nhỏ còn không có động tĩnh?”
Nguyễn Từ có điểm ủy khuất, vuốt bụng nhỏ: “Này lại không phải chuyện của một mình em a……”
Tuy rằng hai người đã làm, nhưng thật sự bắn vào không phải rất nhiều lần, cho dù Diệp Cảnh Hành chiều cậu đến không có giới hạn, nhưng sự nghiệp cũng không thể hoàn toàn không màng, Dị Sang đang ở giai đoạn phát triển đầu tư, Diệp Cảnh Hành bận đến chân không chạm đất, còn muốn mỗi đêm trở về bồi cậu ăn cơm.
Nguyễn Từ không nghĩ tới Diệp Cảnh Hành còn nhớ rõ vụ này, trong lòng căng thẳng, âm thầm ảo não chính mình thế nào vận khí kém như vậy.
“Chỉ đùa một chút, đừng coi thật bảo bối,” Diệp Cảnh Hành cúi người hôn lên cái miệng nhỏ của Nguyễn Từ, “Chúng ta có rất nhiều thời gian từ từ tới.”
Ý thức thanh tỉnh mới nhớ tới đây là nhà Diệp Cảnh Hành.
Diệp Cảnh Hành đi công ty, Nguyễn Từ ở trong phòng bếp nấu cơm, Nguyễn Minh ở trong phòng dạo qua một vòng, bố trí thực ấm áp, tùy ý có thể thấy được đồ dùng sinh hoạt đều là của hai người. Thật không nghĩ tới, Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành ngày thường thật đúng là tốt lên.
Cậu dựa ở khung cửa phòng bếp, “Anh cũng coi như là khổ tận cam lai?”
Nguyễn Từ nhìn cậu một cái, xoay người mang tới một chén cháo trắng, “Không có gì khổ, anh này nên gọi ước muốn thành thật.”
“A! Anh, em mới phát hiện anh chính là cái run m a, dù sao em vẫn còn chán ghét Diệp Cảnh Hành,” Nguyễn Minh nhấp một cái miệng nhỏ cháo, căm giận nói: “Tục ngữ nói thật đúng, vật tụ thành loài, người phân theo nhóm.”
Nguyễn Từ lựa chọn không tranh luận cùng Nguyễn Minh về Diệp Cảnh Hành, dù sao Nguyễn Minh một chốc một lát cũng không thể đối với Diệp Cảnh Hành chuyển biến tốt đẹp, “Em cùng Mạc tiên sinh đến tột cùng là chuyện như thế nào? Anh ấy thật sự theo đuổi em?”
Nguyễn Minh cầm chén bằng một tay, “Anh đừng nghe hắn nói bừa, hắn chính là nhàn rỗi sinh nông nổi.”
“Anh ấy lại không phải người tốt, anh nghe Cảnh Hành nói, anh ấy trước kia AO không kỵ, ăn chơi đàng điếm xằng bậy, lại nói hiện tại theo đuổi em, cũng là nhất thời hứng thú, A Minh, anh vẫn là muốn cùng anh ấy duy trì khoảng cách.”
“…… Ân.” Nguyễn Minh thanh âm rầu rĩ.
Nguyễn Từ nghe ra chút cảm xúc khác, cậu hỏi: “A Minh, em với anh ấy không thể nào?”
Nguyễn Minh vội vàng trách móc: “Không phải, anh đừng nói bừa, em sao có thể sẽ thích hắn?”
Rõ ràng giấu đầu lòi đuôi.
Nguyễn Từ đối với lời đáp khẩn trương của Nguyễn Minh có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, Nguyễn Minh tuyệt đối sẽ không coi trọng loại người như Mạc Trạm Thành. Cậu vừa định lại khuyên vài câu, Nguyễn Minh đột nhiên ngẩng đầu hỏi cậu: “Anh, anh từ lúc nào thì thích Diệp Cảnh Hành, vì cái gì sẽ thích hắn?”
Nguyễn Từ nghe thấy cái vấn đề này có chút hoảng, suy nghĩ trở lại rất nhiều năm trước.
Khi đó Nguyễn Từ mới 6 tuổi, Phó Vân Kỳ còn chưa có chết, bị nhốt trong một nhà ở vùng ngoại ô của Nguyễn Thế Kiệt.
Phó Vân Kỳ không phải vẫn luôn không tỉnh táo, bà cũng có lúc bình thường, thông thường buổi sáng 8 giờ đến buổi tối trước 6 giờ, cũng chính là ban ngày, bà đều có thể khống chế cảm xúc, cho nên Nguyễn Thế Kiệt chỉ có lúc công ty không bận, liền sẽ đem Phó Vân Kỳ cùng tiểu Nguyễn Từ ra ngoài đến công viên hoặc là công viên giải trí đi chơi.
Nguyễn Thế Kiệt là yêu mẹ cậu, vẫn luôn như vậy, ông lúc trước cũng không biết Phó Vân Kỳ có vấn đề về tinh thần, lúc sau biết cũng không có bỏ, ngược lại dùng hết hết thảy biện pháp trị liệu cho bà, nhưng lúc ấy công ty Nguyễn Thế Kiệt cũng đang ở thời khắc mấu chốt để phát triển, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều lại làm bệnh của Phó Vân Kì nặng thêm.
Nguyễn Từ sau khi mẹ mất, kỳ thật cùng cha cậu không có quá, không có ai là người xấu, cũng không có phụ ai, hết thảy đều chỉ là số mệnh thôi.
“Đó là lúc anh 6tuổi, một mùa hè oi bức, cha mang anh cùng mẹ đi công viên chơi, không bao lâu, công ty có việc gấp làm cha chạy nhanh trở về,cha để cho bảo mẫu nhìn anh cùng mẹ, chính mình về công ty trước, mẹ lúc đầu còn khá tốt, mỉm cười nhìn cha rời đi, nhưng không tới năm phút cảm xúc liền khống chế không được, bà bắt đầu khóc, nói cha đi tìm tình nhân rồi, nói cha muốn bỏ vợ bỏ con muốn cùng bà ly hôn, nàng khóc càng ngày càng hăng, anh ngồi ở bên cạnh rất sợ hãi, nhưng anh không muốn khóc, vì thế anh liền đi đến bên bà cười.”
Nguyễn Từ hít sâu một hơi, bình tĩnh trên mặt lại che kín bi thương, “A Minh, em biết không? Nếu anh cười rộ lên, sẽ có má lúm đồng tiền thực rõ ràng, khi còn nhỏ có thật nhiều người khen nụ cười của anh rất đẹp, nói anh cười rộ lên thực đáng yêu, mẹ anh lúc vui vẻ cũng sẽ dùng ngón tay điểm lên má anh, cho nên anh đối với bà rất nỗ lực mà cười, muốn an ủi bà, nhưng bà vừa thấy anh sắc mặt liền thay đổi, bà đem anh túm lên, bà nói nói, anh cười rộ lên thật giống hồ ly tinh bên ngoài của cha, bà nói anh cười rộ lên thật ghê tởm, làm anh vĩnh viễn đừng ở trước mặt bà cười.”
“Cha thật sự ở bên ngoài ——” Nguyễn Minh nhịn không được hỏi.
Nguyễn Từ lắc lắc đầu, “Không có, sau anh mới biết được, là thật sự không có, cha chưa từng có phản bội gia đình.”
“Bà mắng anh mắng đến như vậy tàn nhẫn, bên cạnh có người chú ý tới, bắt đầu đối bà chỉ chỉ trỏ trỏ, mẹ anh nhìn càng tức giận, lúc ấy bà đã hoàn toàn khống chế không được, bắt đầu động thủ đánh anh, đó là lần đầu tiên bà đối anh động thủ, anh sợ hãi, đẩy bà ra chạy, cũng không biết phương hướng nào liền chạy loạn, thẳng đến không có sức lực ngồi dưới đất, liền ở ngay lúc ấy có người lại đây, hỏi anh làm sao vậy.”
“Chính là Diệp Cảnh Hành?”
“Đúng vậy, chính là anh ấy, anh ấy khi đó hẳn là học tiểu học đi, mặc đồng phục xanh trắng, vóc dáng so với đứa trẻ cùng tuổi cao hơn, anh ấy đem anh ôm đến ghế đá bên cạnh, đem tay dính đầy bụi của anh phủi sạch sẽ, hỏi anh như thế nào lạc, anh vừa nhấc đầu liền nhìn anh ấy, anh ấy có chút chững chạc hơn so với tuổi, khuôn mặt nhỏ lại nghiêm túc lại đáng yêu.”
Nguyễn Minh “Thích” một tiếng, Nguyễn Từ không quản cậu tiếp tục nói: “Anh khi đó cũng rất nhỏ, lời nói cũng nói không rõ chỉ là khóc, gào khóc khóc lớn, đổi lại người khác đại khái đều thấy anh phiền, nhưng anh ấy lại vẫn luôn ngồi bên người, chờ anh khóc đến không có nước mắt, sau đó đối anh nói, đừng sợ.”
Đừng sợ…… Liền hai chữ, Nguyễn Từ nhớ mãi 20 năm.
“Anh ấy cùng anh tự giới thiệu, nói kêu Diệp Cảnh Hành, anh ấy hỏi anh làm sao vậy, gặp được người xấu sao? Anh lắc đầu nói không có, chỉ là mẹ mắng anh, anh ấy nghe xong lúc sau kéo tay của anh, mang theo tay của anh che lỗ tai anh, sau đó để sát vào cùn anh nói, mẹ cũng thường xuyên mắng anh, về sau nếu mẹ lại mắng em, em liền che lỗ tai lại trốn trên ban công không để ý tới bà ấy, như vậy thì tốt rồi!”
Nguyễn Minh trước mắt sáng ngời, “Cho nên anh mỗi lần đều trốn ở ban công ——”
Nguyễn Từ gật đầu, trả lời nói: “Đúng vậy, chính là anh ấy dạy anh. Sau anh lại đi công viên ngẫu nhiên sẽ nhìn đến anh, anh ấy ngẫu nhiên cũng sẽ cùng anh chào hỏi, chính là sau này mẹ qua đời, anh liền rất ít có thể ra ngoài, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn không quên anh ấy, mãi cho đến lúc cao trung, ở trên mạng nhìn thấy anh ấy đoạt giải cuộc thi máy tính, mới biết được anh ấy ở A đại, sau anh liền đi A đại.”
“Em đi A đại vì anh?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nam, Nguyễn Minh cùng Nguyễn Từ giật nảy mình, vừa quay đầu mới phát hiện Diệp Cảnh Hành đứng ở phòng khách, nhìn bọn họ.
“Anh là quỷ sao? Cũng không lên tiếng?” Nguyễn Minh cau mày đối Diệp Cảnh Hành nói.
“Hai người nói chuyện chuyên tâm như vậy, tiếng chốt mở cửa cũng không chú ý tới, đâu có liên quan tới anh?” Diệp Cảnh Hành cởi tây trang, đi tới từ sau lưng ôm lấy Nguyễn Từ eo, “Bảo bối, như thế nào đều không nói cho anh?”
“Anh không hỏi em a.” Nguyễn Từ lẩm bẩm, quay đầu cùng Diệp Cảnh Hành hôn nhẹ hắn một cái.
Nguyễn Minh nhìn không được, buông chén liền đi, nửa đường bị Nguyễn Từ gọi lại: “Như thế nào không ăn, ngày hôm qua tiêu hao lớn như vậy, hôm nay không thể không ăn.”
Nguyễn Minh nhìn hai người liếc mắt một cái, phun tào nói: “Ngấy muốn chết!”
“Anh đưa em trở về?” Diệp Cảnh Hành hỏi hắn.
Nguyễn Minh vẫy vẫy tay, “Không cần, anh ở nhà bồi anh em là được rồi, đúng rồi, em…chuyện em là Omega, hai người có thể hay không trước đừng nói cho mẹ?”
“Vì cái gì?”
“Dù sao trước đừng nói, trước để em từ từ tự mình chấp nhận trước đã, lại nói cho mẹ.”
Nguyễn Từ nói: “Cũng được, trên đường cẩn thận.”
Nguyễn Minh đi rồi, Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ một phen ôm đến trên quầy phòng bếp, nhẹ nhàng mổ lên môi cậu, “Chuyện mới nói với tiểu Minh lại kể cho anh nghe một lần được không?”
Nguyễn Từ ngoan ngoãn đem chuyện vừa mới nói lại nói một lần, nói đến chuyện trốn ở ban công, Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Minh làm ra phản ứng giống nhau.
“Thế nhưng là anh dạy cho em?”
Nguyễn Từ ôm lấy cổ Diệp Cảnh Hành, nghiêm túc gật gật đầu.
Diệp Cảnh Hành vẻ mặt ảo não, “Anh nếu là biết em là nguyên nhân này, anh lúc ấy nên ——”
“Nên cái gì?”
“Nên đem em ôm vào trong ngực, cùng em nói về sau mẹ em lại mắng em, em liền tới tìm anh.”
Nguyễn Từ nghe hắn nói trong lòng ấm áp dễ chịu, đem mặt chôn ở cổ Diệp Cảnh Hành, “Hì hì, anh lúc ấy mới bao lớn a? Lão công, anh có tin hay không, em trước nay đều không có trách mẹ em?”
“Ân, anh tin,” Diệp Cảnh Hành vuốt bộ tóc mềm mại của Nguyễn Từ, nghe nói tóc mềm nhân tâm cũng mềm, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy em có hay không trách anh, anh không chỉ có không nhớ rõ chúng ta từng gặp nhau, sau lại còn hung dữ với em?”
Nguyễn Từ buộc chặt cánh tay, đem Diệp Cảnh Hành đến trước người mình, bụng của Diệp Cảnh Hành dán vào bụng nhỏ của Nguyễn Từ, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể truyền lại lại đây, tim Diệp Cảnh Hành đều bị Nguyễn Từ sưởi ấm, hắn nghe thấy Nguyễn Từ ở trong lòng ngực hắn nói: “Trước nay đều không có, anh biết đấy, em có tính chướng ngại dao động cảm xúc.”
Diệp Cảnh Hành lập tức đem cậu từ trong lòng ngực ra, cùng hắn mặt đối với mặt: “Anh một chút đều không ngại, một chút không ngại.”
“Không phải,” Nguyễn Từ đánh gãy hắn: “Anh nghe em nói cho hết lời a, ý em là em chỉ nhớ rõ anh tốt, không nhớ rõ anh xấu.”
Diệp Cảnh Hành còn muốn giải thích, Nguyễn Từ không cho hắn có cơ hội mở miệng: “Nhưng là, này không phải là em không có bất luận yêu cầu gì, yêu cầu của em chính là hy vọng anh tuân thủ hứa hẹn, vẫn luôn yêu em.”
“Tuyệt không nuốt lời.” Diệp Cảnh Hành thanh âm khàn khàn, tự tự chân tình.
Nguyễn Từ thoải mái nói: “Vậy không uổng công em lúc trước được ăn cả ngã về không, bức hôn anh.”
“Cảm ơn em lúc trước dũng cảm được ăn cả ngã về không, bằng không chúng ta liền bỏ lỡ.”
Kia tràng đánh cuộc, hiện tại lại xem, Diệp Cảnh Hành thế nhưng là người thắng lớn nhất, bởi vì Nguyễn Từ ngay từ đầu liền chưa cho chính mình để lối thoát, chỉ một lòng vì giúp hắn.
“Lúc yêu anh là dũng cảm nhất.”
Nguyễn Từ nói xong mới cảm giác ngượng ngùng, muốn cười lại không dám há mồm, sợ lại giống lần trước làm xấu mặt, đây là lần đầu tiên cậu lớn như vậy, đối chính mình sẽ không cười cảm thấy tự đáy lòng uể oải.
Lúc này nếu cậu có thể đối Diệp Cảnh Hành cười một cái, nên có bao nhiêu tốt, mà không phải giống như bây giờ, đối mặt với Diệp Cảnh Hành thâm tình ôn nhu như vậy, chỉ trưng đúng một khuôn mặt.
Diệp Cảnh Hành nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Từ, không sai thấy Nguyễn Từ một chút cảm xúc dao động, “Lỗ tai nhỏ đỏ lên, anh liền biết em cao hứng.”
Nguyễn Từ còn rầu rĩ không vui, Diệp Cảnh Hành đem cậu chặn ngang bế lên, hướng phòng ngủ đi.
“Em đã làm cơm chiều xong rồi, lão công.” Nguyễn Từ kéo kéo cánh tay cứng rắn của Diệp Cảnh Hành.
“Anh muốn ăn em trước được không ?” Diệp Cảnh Hành ba bước rồi hai bước mà đi đến phòng ngủ, đem Nguyễn Từ nhẹ nhàng đặt ở giữa giường.
Nguyễn Từ trong lòng thẹn thùng, nhưng trên tay lại không một chút rụt rè, cởi quần của mình lúc sau lại giúp Diệp Cảnh Hành cởi.
Diệp Cảnh Hành đối Nguyễn Từ nói: “Nói muốn sinh con cho anh sao? Như thế nào bụng nhỏ còn không có động tĩnh?”
Nguyễn Từ có điểm ủy khuất, vuốt bụng nhỏ: “Này lại không phải chuyện của một mình em a……”
Tuy rằng hai người đã làm, nhưng thật sự bắn vào không phải rất nhiều lần, cho dù Diệp Cảnh Hành chiều cậu đến không có giới hạn, nhưng sự nghiệp cũng không thể hoàn toàn không màng, Dị Sang đang ở giai đoạn phát triển đầu tư, Diệp Cảnh Hành bận đến chân không chạm đất, còn muốn mỗi đêm trở về bồi cậu ăn cơm.
Nguyễn Từ không nghĩ tới Diệp Cảnh Hành còn nhớ rõ vụ này, trong lòng căng thẳng, âm thầm ảo não chính mình thế nào vận khí kém như vậy.
“Chỉ đùa một chút, đừng coi thật bảo bối,” Diệp Cảnh Hành cúi người hôn lên cái miệng nhỏ của Nguyễn Từ, “Chúng ta có rất nhiều thời gian từ từ tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.