Chương 28:
Yểu Yểu Nhất Ngôn
16/08/2023
Cười Cười tên thật gọi là Diệp Mộc, bởi vì hai trưởng bối Diệp gia đi chùa miếu xem quẻ, bốc ra cháu đít tôn là ngũ hành thiếu thủy, cho nên lấy chữ cái “Mộc”.
Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ đương nhiên không tin chuyện này, nhưng không muốn phụ tâm ý cha mẹ, hơn nữa tên này cũng không tồi, cho nên liền như vậy đi đăng ký.
Diệp Mộc còn chưa biết đi, nhưng kế thừa cái lá gan lớn của ba cậu, ở trên giường nhỏ bò không thấy đủ, liền muốn trèo qua vòng bảo hộ muốn đi ra ngoài chơi, cẳng chân vừa muốn vươn ra, đã bị Nguyễn Từ lại bế trở về.
Nguyễn Từ giúp cậu thay tã giấy, sau đó ôm vào trong ngực, Diệp Cảnh Hành đi làm chưa về, dì lại đi mua đồ ăn, Nguyễn Từ cùng con trai ở nhà nhàm chán, liền quyết định đi ra ngoài dạo một chút.
Từ lúc sinh đến bây giờ đã một tháng rưỡi, Nguyễn Từ liền chưa ra khỏi cửa nhà, cậu thân thể yếu đuối, Diệp Mộc lại sinh non, Diệp Cảnh Hành đem hai người bọn họ xem là đồ sứ dễ vỡ, hận không thể nhét vài trong tủ kính ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nguyễn Từ căn bản cũng không thích ra cửa, nhưng không thích ra ngoài với không thể ra ngoài không phải là một khái niệm, ở nhà lâu rồi, Nguyễn Từ chung quy vẫn là có chút nhớ không khí bên ngoài.
Cậu ôm Nguyễn Từ, đem xe đẩy, bên trong đặt bảo bảo với chăn cùng bình sữa, cậu không thường ra cửa, cũng không biết đi nơi nào chơi, tự hỏi nửa ngày, vừa vặn thấy ở một bên có đứa trẻ đang chạy đi, nghĩ cách đó không xa có cái công viên, liền đi qua đi dạo, giờ là cuối xuân đầu hạ, công viên cũng biếc biếc xanh xanh, có mấy đứa trẻ thả diều, đủ loại hình thức, đủ mọi màu sắc, ở trên trời tranh kỳ khoe sắc, Diệp Mộc nhìn tự nhiên thích, ê ê a a biểu đạt tâm tình của mình.
Chơi nửa ngày, Diệp Mộc cũng mệt mỏi, nằm ở trong khuỷu tay Nguyễn Từ mơ màng sắp ngủ, Nguyễn Từ liền trở về nhà.
Chờ buổi tối Diệp Cảnh Hành trở về, Diệp Mộc đang ở trong ngực Nguyễn Từ uống sữa, Diệp Mộc miễn dịch kém, bác sĩ kiến nghị yêu cầu cậu so với những đứa bé bình thường uống nhiều hơn một tháng sữa mẹ lấy tăng cường sức miễn dịch.
“Hôm nay đi ra ngoài chơi?” Diệp Cảnh Hành đi vào phòng.
“Ân, đi công viên Kim Sơn, xem mọi người thả diều.” Nguyễn Từ trả lời nói.
Diệp Mộc nghe được tiếng của cha, liền thả ti trong miệng ra, miệng nhấm nháp, quay đầu nhìn hắn, cậu là ăn uống no say, nhưng ngực Nguyễn Từ còn trướng, không biết do bồi bổ để có sữa, ngực Nguyễn Từ gần đây luôn là nặng trĩu.
“Làm sao vậy?” Diệp Cảnh Hành ôm lấy Diệp Mộc, thấy Nguyễn Từ ấn ngực, biểu tình ẩn nhẫn.
Nguyễn Từ đỏ mặt, “Cười Cười gần đây không quá thích bú tu, mỗi lần đều sẽ không hút nhiều, cho nên liền có chút trướng.”
“Kia sao con lại uống ít?” Diệp Cảnh Hành muốn đem Diệp Mộc thả lại trong ngực Nguyễn Từ, bị Nguyễn Từ ngăn lại, “Đã trễ thế này, lại ăn đối với thân thể không tốt, con nhà người ta đều chỉ uống một tháng sữa mẹ, con đã hai tháng, có thể là uống ngấy đi.”
Diệp Cảnh Hành gật đầu, hắn nhìn thoáng qua bộ ngực trắng bóc của Nguyễn Từ, duỗi tay qua giống như Nguyễn Từ nắn nắn, quả nhiên là mềm, Nguyễn Từ không đoán trước Diệp Cảnh Hành sẽ sờ tới, lại được hắn ấn thoải mái, cả người đều run lên một chút, điểm đỏ trước ngực cũng dựng cả lên.
Diệp Cảnh Hành xoay người đem Diệp Mộc ôm đến cách vách phòng trẻ em, để người trông trẻ trông chừng, trở về phòng đóng cửa lại.
“Tiểu Từ.” Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng, Nguyễn Từ hiểu hắn nhất, vừa nghe liền hiểu ý của hắn, ngượng ngùng mà cúi đầu.
Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ đương nhiên không tin chuyện này, nhưng không muốn phụ tâm ý cha mẹ, hơn nữa tên này cũng không tồi, cho nên liền như vậy đi đăng ký.
Diệp Mộc còn chưa biết đi, nhưng kế thừa cái lá gan lớn của ba cậu, ở trên giường nhỏ bò không thấy đủ, liền muốn trèo qua vòng bảo hộ muốn đi ra ngoài chơi, cẳng chân vừa muốn vươn ra, đã bị Nguyễn Từ lại bế trở về.
Nguyễn Từ giúp cậu thay tã giấy, sau đó ôm vào trong ngực, Diệp Cảnh Hành đi làm chưa về, dì lại đi mua đồ ăn, Nguyễn Từ cùng con trai ở nhà nhàm chán, liền quyết định đi ra ngoài dạo một chút.
Từ lúc sinh đến bây giờ đã một tháng rưỡi, Nguyễn Từ liền chưa ra khỏi cửa nhà, cậu thân thể yếu đuối, Diệp Mộc lại sinh non, Diệp Cảnh Hành đem hai người bọn họ xem là đồ sứ dễ vỡ, hận không thể nhét vài trong tủ kính ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nguyễn Từ căn bản cũng không thích ra cửa, nhưng không thích ra ngoài với không thể ra ngoài không phải là một khái niệm, ở nhà lâu rồi, Nguyễn Từ chung quy vẫn là có chút nhớ không khí bên ngoài.
Cậu ôm Nguyễn Từ, đem xe đẩy, bên trong đặt bảo bảo với chăn cùng bình sữa, cậu không thường ra cửa, cũng không biết đi nơi nào chơi, tự hỏi nửa ngày, vừa vặn thấy ở một bên có đứa trẻ đang chạy đi, nghĩ cách đó không xa có cái công viên, liền đi qua đi dạo, giờ là cuối xuân đầu hạ, công viên cũng biếc biếc xanh xanh, có mấy đứa trẻ thả diều, đủ loại hình thức, đủ mọi màu sắc, ở trên trời tranh kỳ khoe sắc, Diệp Mộc nhìn tự nhiên thích, ê ê a a biểu đạt tâm tình của mình.
Chơi nửa ngày, Diệp Mộc cũng mệt mỏi, nằm ở trong khuỷu tay Nguyễn Từ mơ màng sắp ngủ, Nguyễn Từ liền trở về nhà.
Chờ buổi tối Diệp Cảnh Hành trở về, Diệp Mộc đang ở trong ngực Nguyễn Từ uống sữa, Diệp Mộc miễn dịch kém, bác sĩ kiến nghị yêu cầu cậu so với những đứa bé bình thường uống nhiều hơn một tháng sữa mẹ lấy tăng cường sức miễn dịch.
“Hôm nay đi ra ngoài chơi?” Diệp Cảnh Hành đi vào phòng.
“Ân, đi công viên Kim Sơn, xem mọi người thả diều.” Nguyễn Từ trả lời nói.
Diệp Mộc nghe được tiếng của cha, liền thả ti trong miệng ra, miệng nhấm nháp, quay đầu nhìn hắn, cậu là ăn uống no say, nhưng ngực Nguyễn Từ còn trướng, không biết do bồi bổ để có sữa, ngực Nguyễn Từ gần đây luôn là nặng trĩu.
“Làm sao vậy?” Diệp Cảnh Hành ôm lấy Diệp Mộc, thấy Nguyễn Từ ấn ngực, biểu tình ẩn nhẫn.
Nguyễn Từ đỏ mặt, “Cười Cười gần đây không quá thích bú tu, mỗi lần đều sẽ không hút nhiều, cho nên liền có chút trướng.”
“Kia sao con lại uống ít?” Diệp Cảnh Hành muốn đem Diệp Mộc thả lại trong ngực Nguyễn Từ, bị Nguyễn Từ ngăn lại, “Đã trễ thế này, lại ăn đối với thân thể không tốt, con nhà người ta đều chỉ uống một tháng sữa mẹ, con đã hai tháng, có thể là uống ngấy đi.”
Diệp Cảnh Hành gật đầu, hắn nhìn thoáng qua bộ ngực trắng bóc của Nguyễn Từ, duỗi tay qua giống như Nguyễn Từ nắn nắn, quả nhiên là mềm, Nguyễn Từ không đoán trước Diệp Cảnh Hành sẽ sờ tới, lại được hắn ấn thoải mái, cả người đều run lên một chút, điểm đỏ trước ngực cũng dựng cả lên.
Diệp Cảnh Hành xoay người đem Diệp Mộc ôm đến cách vách phòng trẻ em, để người trông trẻ trông chừng, trở về phòng đóng cửa lại.
“Tiểu Từ.” Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng, Nguyễn Từ hiểu hắn nhất, vừa nghe liền hiểu ý của hắn, ngượng ngùng mà cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.