Chương 29:
Yểu Yểu Nhất Ngôn
16/08/2023
Sáu tháng sau, Diệp Mộc liền sẽ biết gọi cha và ba
Lúc được một tuổi, Diệp Cảnh Hành ở trong nhà tổ chức một buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai nho nhỏ, lấy đồ rải trên mặt đất, trên thảm trải đầy các vật đủ loại kiểu dáng, Diệp Mộc mặc quần hở đũng được Nguyễn Từ đặt ở trên mặt đất, cẳng chân toàn thịt liền đá nhanh, Nguyễn Từ mới vừa buông tay, cậu liền xông thẳng hướng phía trước bò.
Như là sớm có tính toán.
Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ nhìn nhau cười, muốn nhìn một chút con trai rốt cuộc thích cái gì.
Kết quả Diệp Mộc bắt lấy một cái bàn phím vi tính liền không bỏ, đầu ngón út ở mặt trên chọc chọc ấn ấn, trong miệng còn bắt chước tiếng “Lộc cộc”.
Nguyễn Từ kinh ngạc hỏi Diệp Cảnh Hành: “Con sẽ nối nghiệp anh sao?”
Bình thường Diệp Cảnh Hành ở nhà xử lí công việc, bàn phím gõ không ngừng, Nguyễn Từ ôm Diệp Mộc vào thư phòng, Diệp Cảnh Hành liền đem con trai ôm tới đặt ở trên đùi, Diệp Mộc thích tiếng gõ bàn phím, thường thường bám vào cánh tay Diệp Cảnh Hành hướng trên bàn bò, Diệp Cảnh Hành cũng mặc cậu nháo.
Diệp Cảnh Hành cười: “Không hổ là con trai cha a, con kế nghiệp cha, khá tốt.”
“Thật là kỳ, làm gì có đứa trẻ nào đối với thứ này cảm thấy hứng thú? Bên cạnh có đầy đồ chơi nhỏ đủ mọi màu sắc con thế nhưng cũng không hứng thú.”
“Kia chính là con trai anh a?”
Nguyễn Từ có chút không phục, “Cũng là con trai em a, như thế nào một chút cũng không di truyền thiên phú nghệ thuật của em, em còn vì con chuẩn bị bút vẽ cùng giấy màu, con đều không có nhìn tới.”
Diệp Cảnh Hành cười ha ha, đem Nguyễn Từ ôm vào trong ngực, “Kia lại sinh thêm một đứa đi? Nói không chừng liền di truyền của em.”
Nguyễn Từ nghe hắn nói, mặt nóng lên, vội vàng đẩy hắn ra đi ôm con trai.
“Đúng rồi, Nguyễn Minh lần trước cùng anh nói, nó ở trong trường học có cái hoạt động muốn công ty anh tài trợ, anh lúc ấy đang bận, để cho nó cùng thư kí Thôi liên hệ, nhưng thư kí Thôi nói nó đến bây giờ cũng chưa gọi điện thoại, không phải là cho rằng anh không đáp ứng nên tức giận đi?”
“Phải không?” Nguyễn Từ đem đồ vật đầy trên đất dọn dẹp lại, “Hẳn là sẽ không, bất quá em nghe mẹ nói, em ấy gần đây muốn nhanh chóng vội vàng xuất ngoại, nó muốn ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, phỏng chừng không có lo lắng đi.”
“Xuất ngoại? Đi đâu?”
“Nó học tài chính, hẳn là đi Anh quốc đi.”
“Như vậy a, cũng khá tốt, tính cách Nguyễn Minh cũng thích hợp đi ra ngoài xông pha một lần.”
Nguyễn Từ gật đầu, “Chỉ là em có điểm lo lắng thân thể nó, nó hiện tại dùng thuốc ức chế lung tung, hoàn toàn mặc kệ kì phát tình, lần trước còn cùng em nói muốn đi làm giải phẫu cắt bỏ tuyến thể, đem em sợ tới mức muốn chết.”
“Nó vẫn là không tiếp thu được thân phận Omega này, như thế nào lại không tiếp thu được? Lại không có phân cao thấp.”
“Nói là không có, nói là bình đẳng, nhưng đến lúc dính đến trên người mình liền không giống nhau, Nguyễn Minh từ nhỏ chính là tiểu vương tử, đối tất cả mọi người rất cường thế, hiện tại lại nói với nó, nó là một Omega cần được mọi người bảo vệ, phải trải qua kỳ phát tình, sau lại còn phải sinh con đẻ cái, phải để Alpha khống chế thân thể, anh nói nó sao có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này?”
“Cũng phải.”
Đang nói chuyện chuông cửa vang lên, Diệp Cảnh Hành đi mở cửa, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, thế nhưng là Nguyễn Minh.
“Sao lại kinh ngạc như vậy?” Nguyễn Minh thấy Diệp Cảnh Hành sửng sốt, kỳ quái hỏi hắn.
Diệp Cảnh Hành khụ hai tiếng che giấu sự xấu hổ, “Không có gì, em hôm nay không đi học?”
“Ân, không có tiết học, đến thăm Cười Cười.” Nguyễn Minh mua một đống món đồ chơi xếp gỗ, đưa cho cháu trai của mình, rốt cuộc là cháu ngoại cùng cậu thân nhau, Diệp Mộc vừa thấy Nguyễn Minh đến liền nhếch miệng cười, đưa cánh tay nhỏ ra muốn để Nguyễn Minh ôm.
Nguyễn Minh vội vàng buông hộp đóng gói trong tay ra, đi ôm Diệp Mộc, “Con có nhớ cậu nhiều không a?”
Diệp Mộc hôn lên mặt Nguyễn Minh “Lạch cạch” một ngụm.
Nguyễn Từ rót một ly trà cho Nguyễn Minh, “Nó thích em mua cho nó thật nhiều đồ chơi, mặt khác thì lại đều không có chạm vào.”
Nguyễn Minh cười: “Thiệt hay giả?”
“Thật a, em xem Mạc Trạm Thành mua cho nó cái xe đồ chơi kia hơn hai vạn, nó ngồi một lần sẽ không bao giờ chơi nữa.” Diệp Cảnh Hành nói.
Diệp Cảnh Hành vừa nói xong liền thấy Nguyễn Từ hướng hắn đưa mắt ra hiệu, lúc này mới nhớ tới hắn không nên ở trước mặt Nguyễn Minh nhắc đến Mạc Trạm Thành.
Nguyễn Minh nhưng thật ra không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy tiếp tục cùng Diệp Mộc chơi, nhưng Nguyễn Từ vẫn là chú ý tới cậu cố tình mím khóe miệng.
Nguyễn Từ hỏi cậu: “Nghe mẹ nói em tính học kỳ sau đi Anh quốc?”
“Ân, thủ tục ngày hôm qua truyền xuống dưới, đại khái tám tháng tới liền đi.”
Nguyễn Từ có chút không muốn, nhưng Nguyễn Minh đã trở thành một người thanh niên, chung quy vẫn không thể vĩnh viễn bắt cậu ở bên người mẹ.
Diệp Cảnh Hành lại hỏi cậu: “Đúng rồi em lúc trước nói có hoạt động cần tài trợ, em như thế nào lại không gọi điện thoại cho thư kí?”
“Em chính là muốn giúp hội học sinh một chút, sau bọn họ lại nói không thiếu tài trợ, em liền không phiền toái các anh.”
“Như vậy a, kia không có gì.”
……
Tám tháng sau ngày đó, đoàn người đi sân bay đưa Nguyễn Minh.
Nguyễn Minh theo thứ tự lần lượt ôm cha mẹ cùng anh trai, đối với Diệp Cảnh Hành lại trước sau không thân thiết chỉ là dặn dò nói: “Anh phải chăm sóc cho anh trai em thật tốt!”
Diệp Cảnh Hành cũng không thèm để ý, vỗ vỗ bả vai Nguyễn Minh, nói được.
Lúc Nguyễn Minh đẩy rương hành lý đi, Nguyễn Từ nhìn thấy Diệp Cảnh Hành trộm phát tin tức, liền dựa vào bên người hắn hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Diệp Cảnh Hành sợ tới mức vội vàng đem màn hình tắt đi, Nguyễn Từ trong lòng càng có điểm nghi ngờ, “Ân? Có việc gạt em?”
Nguyễn Từ kỳ thật sẽ không có nghĩ đến phương diện đó , nhưng Diệp Cảnh Hành lại sợ Nguyễn Từ hiểu lầm, do dự trong chốc lát chủ động đem điện thoại giao cho Nguyễn Từ.
“Em có thể xem?” Nguyễn Từ không nhúc nhích.
“Như thế nào không thể? Chúng ta không có gì là riêng tư cả.” Diệp Cảnh Hành thản nhiên nói.
Nguyễn Từ liền mở ra, tập trung nhìn vào, trên màn hình thình lình xuất hiện thông tin hành trình của Nguyễn Minh.
Cùng với Mạc Trạm Thành gửi lại đây một cái biểu tượng “ok”.
“Có ý gì?” Nguyễn Từ khó có thể tin nói: “Anh đem chuyện A Minh đi Anh quốc nói cho Mạc Trạm Thành?”
“Cậu ấy hỏi anh, anh đành phải nói.” Diệp Cảnh Hành vô tội nói.
Nguyễn Từ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn hắn, “Bọn họ là không có khả năng có kết quả!”
Diệp Cảnh Hành từ phía sau đi tới hôn cậu: “Lúc trước khi chúng ta kết hôn, cũng không ai xem trọng a, nhưng hiện tại chúng ta một nhà hạnh phúc?”
Nguyễn Từ cứng lại, chỉ có thể oán giận nói: “Nhưng mà A Minh là đi học tập, anh như thế nào có thể để Mạc Trạm Thành bay đến Anh quốc đi quấy rầy em ấy?”
“Cũng không phải quấy rầy, Mạc Trạm Thành là thật thích Nguyễn Minh.”
“Anh là một người sáng có ba chiều có bốn người như vậy, anh thế nhưng tin tưởng anh ấy?”
“Vẫn là tin tưởng, rốt cuộc cậu ấy là anh em của anh.” Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ ôm vào trong ngực, ôn tồn mà dỗ dành.
Nguyễn Từ lại tức lại bực, “Kia Nguyễn Minh vẫn là em trai của em, vẫn là cậu em vợ của anh đấy!”
Diệp Cảnh Hành cười nói: “Cho nên nói, chuyện của em em cứ để em em tự mình giải quyết thật tốt.”
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã biết, vậy mê hảo, cả hai cùng đau lòng trốn tránh tình cảm.
Xung quanh đều là dòng người chen chúc, ngoài cửa sổ phi cơ gào thét, hắn cùng Nguyễn Từ năm ngón tay đan xen mà nắm, lẳng lặng mà nhìn lẫn nhau.
Diệp Cảnh Hành nói: “Về nhà đi, con trai còn đang chờ chúng ta.”
Nguyễn Từ nhoẻn miệng cười, “Được, về nhà.”
editor: Vậy là đã hết bộ truyện này, đây là bộ truyện đầu tiên tui dịch nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua nha. Không biết có truyện riêng của Nguyễn Minh với Mạc Trạm Thành khum nữa, có chắc tui cũm dịch.
Iu mọi người.
Lúc được một tuổi, Diệp Cảnh Hành ở trong nhà tổ chức một buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai nho nhỏ, lấy đồ rải trên mặt đất, trên thảm trải đầy các vật đủ loại kiểu dáng, Diệp Mộc mặc quần hở đũng được Nguyễn Từ đặt ở trên mặt đất, cẳng chân toàn thịt liền đá nhanh, Nguyễn Từ mới vừa buông tay, cậu liền xông thẳng hướng phía trước bò.
Như là sớm có tính toán.
Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ nhìn nhau cười, muốn nhìn một chút con trai rốt cuộc thích cái gì.
Kết quả Diệp Mộc bắt lấy một cái bàn phím vi tính liền không bỏ, đầu ngón út ở mặt trên chọc chọc ấn ấn, trong miệng còn bắt chước tiếng “Lộc cộc”.
Nguyễn Từ kinh ngạc hỏi Diệp Cảnh Hành: “Con sẽ nối nghiệp anh sao?”
Bình thường Diệp Cảnh Hành ở nhà xử lí công việc, bàn phím gõ không ngừng, Nguyễn Từ ôm Diệp Mộc vào thư phòng, Diệp Cảnh Hành liền đem con trai ôm tới đặt ở trên đùi, Diệp Mộc thích tiếng gõ bàn phím, thường thường bám vào cánh tay Diệp Cảnh Hành hướng trên bàn bò, Diệp Cảnh Hành cũng mặc cậu nháo.
Diệp Cảnh Hành cười: “Không hổ là con trai cha a, con kế nghiệp cha, khá tốt.”
“Thật là kỳ, làm gì có đứa trẻ nào đối với thứ này cảm thấy hứng thú? Bên cạnh có đầy đồ chơi nhỏ đủ mọi màu sắc con thế nhưng cũng không hứng thú.”
“Kia chính là con trai anh a?”
Nguyễn Từ có chút không phục, “Cũng là con trai em a, như thế nào một chút cũng không di truyền thiên phú nghệ thuật của em, em còn vì con chuẩn bị bút vẽ cùng giấy màu, con đều không có nhìn tới.”
Diệp Cảnh Hành cười ha ha, đem Nguyễn Từ ôm vào trong ngực, “Kia lại sinh thêm một đứa đi? Nói không chừng liền di truyền của em.”
Nguyễn Từ nghe hắn nói, mặt nóng lên, vội vàng đẩy hắn ra đi ôm con trai.
“Đúng rồi, Nguyễn Minh lần trước cùng anh nói, nó ở trong trường học có cái hoạt động muốn công ty anh tài trợ, anh lúc ấy đang bận, để cho nó cùng thư kí Thôi liên hệ, nhưng thư kí Thôi nói nó đến bây giờ cũng chưa gọi điện thoại, không phải là cho rằng anh không đáp ứng nên tức giận đi?”
“Phải không?” Nguyễn Từ đem đồ vật đầy trên đất dọn dẹp lại, “Hẳn là sẽ không, bất quá em nghe mẹ nói, em ấy gần đây muốn nhanh chóng vội vàng xuất ngoại, nó muốn ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, phỏng chừng không có lo lắng đi.”
“Xuất ngoại? Đi đâu?”
“Nó học tài chính, hẳn là đi Anh quốc đi.”
“Như vậy a, cũng khá tốt, tính cách Nguyễn Minh cũng thích hợp đi ra ngoài xông pha một lần.”
Nguyễn Từ gật đầu, “Chỉ là em có điểm lo lắng thân thể nó, nó hiện tại dùng thuốc ức chế lung tung, hoàn toàn mặc kệ kì phát tình, lần trước còn cùng em nói muốn đi làm giải phẫu cắt bỏ tuyến thể, đem em sợ tới mức muốn chết.”
“Nó vẫn là không tiếp thu được thân phận Omega này, như thế nào lại không tiếp thu được? Lại không có phân cao thấp.”
“Nói là không có, nói là bình đẳng, nhưng đến lúc dính đến trên người mình liền không giống nhau, Nguyễn Minh từ nhỏ chính là tiểu vương tử, đối tất cả mọi người rất cường thế, hiện tại lại nói với nó, nó là một Omega cần được mọi người bảo vệ, phải trải qua kỳ phát tình, sau lại còn phải sinh con đẻ cái, phải để Alpha khống chế thân thể, anh nói nó sao có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này?”
“Cũng phải.”
Đang nói chuyện chuông cửa vang lên, Diệp Cảnh Hành đi mở cửa, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, thế nhưng là Nguyễn Minh.
“Sao lại kinh ngạc như vậy?” Nguyễn Minh thấy Diệp Cảnh Hành sửng sốt, kỳ quái hỏi hắn.
Diệp Cảnh Hành khụ hai tiếng che giấu sự xấu hổ, “Không có gì, em hôm nay không đi học?”
“Ân, không có tiết học, đến thăm Cười Cười.” Nguyễn Minh mua một đống món đồ chơi xếp gỗ, đưa cho cháu trai của mình, rốt cuộc là cháu ngoại cùng cậu thân nhau, Diệp Mộc vừa thấy Nguyễn Minh đến liền nhếch miệng cười, đưa cánh tay nhỏ ra muốn để Nguyễn Minh ôm.
Nguyễn Minh vội vàng buông hộp đóng gói trong tay ra, đi ôm Diệp Mộc, “Con có nhớ cậu nhiều không a?”
Diệp Mộc hôn lên mặt Nguyễn Minh “Lạch cạch” một ngụm.
Nguyễn Từ rót một ly trà cho Nguyễn Minh, “Nó thích em mua cho nó thật nhiều đồ chơi, mặt khác thì lại đều không có chạm vào.”
Nguyễn Minh cười: “Thiệt hay giả?”
“Thật a, em xem Mạc Trạm Thành mua cho nó cái xe đồ chơi kia hơn hai vạn, nó ngồi một lần sẽ không bao giờ chơi nữa.” Diệp Cảnh Hành nói.
Diệp Cảnh Hành vừa nói xong liền thấy Nguyễn Từ hướng hắn đưa mắt ra hiệu, lúc này mới nhớ tới hắn không nên ở trước mặt Nguyễn Minh nhắc đến Mạc Trạm Thành.
Nguyễn Minh nhưng thật ra không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy tiếp tục cùng Diệp Mộc chơi, nhưng Nguyễn Từ vẫn là chú ý tới cậu cố tình mím khóe miệng.
Nguyễn Từ hỏi cậu: “Nghe mẹ nói em tính học kỳ sau đi Anh quốc?”
“Ân, thủ tục ngày hôm qua truyền xuống dưới, đại khái tám tháng tới liền đi.”
Nguyễn Từ có chút không muốn, nhưng Nguyễn Minh đã trở thành một người thanh niên, chung quy vẫn không thể vĩnh viễn bắt cậu ở bên người mẹ.
Diệp Cảnh Hành lại hỏi cậu: “Đúng rồi em lúc trước nói có hoạt động cần tài trợ, em như thế nào lại không gọi điện thoại cho thư kí?”
“Em chính là muốn giúp hội học sinh một chút, sau bọn họ lại nói không thiếu tài trợ, em liền không phiền toái các anh.”
“Như vậy a, kia không có gì.”
……
Tám tháng sau ngày đó, đoàn người đi sân bay đưa Nguyễn Minh.
Nguyễn Minh theo thứ tự lần lượt ôm cha mẹ cùng anh trai, đối với Diệp Cảnh Hành lại trước sau không thân thiết chỉ là dặn dò nói: “Anh phải chăm sóc cho anh trai em thật tốt!”
Diệp Cảnh Hành cũng không thèm để ý, vỗ vỗ bả vai Nguyễn Minh, nói được.
Lúc Nguyễn Minh đẩy rương hành lý đi, Nguyễn Từ nhìn thấy Diệp Cảnh Hành trộm phát tin tức, liền dựa vào bên người hắn hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Diệp Cảnh Hành sợ tới mức vội vàng đem màn hình tắt đi, Nguyễn Từ trong lòng càng có điểm nghi ngờ, “Ân? Có việc gạt em?”
Nguyễn Từ kỳ thật sẽ không có nghĩ đến phương diện đó , nhưng Diệp Cảnh Hành lại sợ Nguyễn Từ hiểu lầm, do dự trong chốc lát chủ động đem điện thoại giao cho Nguyễn Từ.
“Em có thể xem?” Nguyễn Từ không nhúc nhích.
“Như thế nào không thể? Chúng ta không có gì là riêng tư cả.” Diệp Cảnh Hành thản nhiên nói.
Nguyễn Từ liền mở ra, tập trung nhìn vào, trên màn hình thình lình xuất hiện thông tin hành trình của Nguyễn Minh.
Cùng với Mạc Trạm Thành gửi lại đây một cái biểu tượng “ok”.
“Có ý gì?” Nguyễn Từ khó có thể tin nói: “Anh đem chuyện A Minh đi Anh quốc nói cho Mạc Trạm Thành?”
“Cậu ấy hỏi anh, anh đành phải nói.” Diệp Cảnh Hành vô tội nói.
Nguyễn Từ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn hắn, “Bọn họ là không có khả năng có kết quả!”
Diệp Cảnh Hành từ phía sau đi tới hôn cậu: “Lúc trước khi chúng ta kết hôn, cũng không ai xem trọng a, nhưng hiện tại chúng ta một nhà hạnh phúc?”
Nguyễn Từ cứng lại, chỉ có thể oán giận nói: “Nhưng mà A Minh là đi học tập, anh như thế nào có thể để Mạc Trạm Thành bay đến Anh quốc đi quấy rầy em ấy?”
“Cũng không phải quấy rầy, Mạc Trạm Thành là thật thích Nguyễn Minh.”
“Anh là một người sáng có ba chiều có bốn người như vậy, anh thế nhưng tin tưởng anh ấy?”
“Vẫn là tin tưởng, rốt cuộc cậu ấy là anh em của anh.” Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ ôm vào trong ngực, ôn tồn mà dỗ dành.
Nguyễn Từ lại tức lại bực, “Kia Nguyễn Minh vẫn là em trai của em, vẫn là cậu em vợ của anh đấy!”
Diệp Cảnh Hành cười nói: “Cho nên nói, chuyện của em em cứ để em em tự mình giải quyết thật tốt.”
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã biết, vậy mê hảo, cả hai cùng đau lòng trốn tránh tình cảm.
Xung quanh đều là dòng người chen chúc, ngoài cửa sổ phi cơ gào thét, hắn cùng Nguyễn Từ năm ngón tay đan xen mà nắm, lẳng lặng mà nhìn lẫn nhau.
Diệp Cảnh Hành nói: “Về nhà đi, con trai còn đang chờ chúng ta.”
Nguyễn Từ nhoẻn miệng cười, “Được, về nhà.”
editor: Vậy là đã hết bộ truyện này, đây là bộ truyện đầu tiên tui dịch nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua nha. Không biết có truyện riêng của Nguyễn Minh với Mạc Trạm Thành khum nữa, có chắc tui cũm dịch.
Iu mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.