Chương 24: sinh rồi
Yểu Yểu Nhất Ngôn
16/08/2023
Lúc Nguyễn Minh đến bệnh viện, Diệp Cảnh Hành cùng cha mẹ hai bên đều chờ ở bên ngoài.
Đã đi vào hai giờ, trước mắt còn tính thuận lợi.
Thư Linh nhìn đèn nhắc “Đang giải phẫu”, trong lòng cũng là bất an, bà đối Nguyễn Từ không tốt, nhưng Nguyễn Từ thật ra toàn tâm toàn ý đối Diệp Cảnh Hành, lúc mới vừa vào Diệp gia cũng dụng tâm mà chiếu cố bà cùng Diệp Minh Hà…… Bà đối Nguyễn Từ là quá mức hà khắc rồi.
Cửa tử sinh nở đau bà trải qua, biết có bao nhiêu đau, hiện tại nhìn đến Nguyễn Từ ở bên trong, không khỏi đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chỉ ngóng trông Nguyễn Từ cùng đứa trẻ bình an.
So với Thư Linh áy náy, Tiêu Mẫn còn lại là hoàn toàn đau lòng, Nguyễn Thế Kiệt gắt gao nắm tay bà, cho bà duy trì.
Nhưng người ở đây không có so với Diệp Cảnh Hành càng nôn nóng hơn.
Nguyễn Từ mới mang thai chưa đến tám tháng, cách thời gian dự sinh gần mười hai tuần, xem như sinh non, sinh non đối với thai nhi nguy hại rất lớn, Diệp Cảnh Hành trong đầu loạn một đoàn, canh giữ ở cửa phòng giải phẫu chân tay luống cuống.
Trong mắt ngoại giới , hắn là người tài mới của Internet tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là giá trị con người làm trăm triệu ngành sản xuất giơ ngón tay cái, nhưng ở trước phòng sinh, hắn chỉ là một người cha bất lực.
“A Minh tới?” Tiêu Mẫn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh thở hổn hển.
“Anh con thế nào?”
“Đã mời bác sĩ phụ sản tốt nhất, sẽ không có việc gì, con yên tâm.”
Nguyễn Minh hỏi: “Như thế nào đã sinh rồi? Không phải còn có hai tháng sao?”
“Em ấy hôm nay một hai phải lên vẽ tranh, lúc lên gác mái một chân đạp không, không bị ngã nhưng phỏng chừng bị dọa.” Diệp Cảnh Hành nói,
Nguyễn Minh nhất thời hỏa đại, “Diệp Cảnh Hành, anh là chăm sóc anh tôi như nào?”
Tiêu Mẫn vội vàng đem cậu ngăn lại, “Cảnh Hành lại không phải cố ý, Nguyễn Minh con không nên gấp gáp, ngồi xuống bình tĩnh chờ anh con ra.”
Thư Linh nhìn Nguyễn Minh liếc mắt một cái, chưa nói cái gì.
Lại qua một giờ, đèn “Đang giải phẫu” đột nhiên tối sầm, bác sĩ đi ra, mang đến tin tức tốt —— “Diệp tiên sinh chúc mừng, ba con bình an!”
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nguyễn Từ mới vừa được đẩy ra, Diệp Cảnh Hành vọt tới trước mặt cậu, Nguyễn Từ mới vừa sinh xong mặt vẫn là tái nhợt không có huyết sắc, Diệp Cảnh Hành cúi người ở trên môi cậu nặng nề mà ấn một cái hôn, “Vất vả.”
Nguyễn Từ không có sức lực trả lời, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn.
Diệp Cảnh Hành giống như đọc hiểu cậu, đối cậu nói: “Không cần cảm thấy có lỗi, em bình an quan trọng nhất.”
Nguyễn Từ gật đầu, cậu muốn nhìn bảo bảo, nhưng bởi vì sinh non, bảo bảo phải đưa vào lồng ấp, Nguyễn Từ chỉ có thể vội vàng liếc nó một cái.
Tiêu Mẫn hốc mắt đỏ bừng, chỉnh lại góc chăn Nguyễn Từ, Nguyễn Từ vừa thấy Tiêu Mẫn, nước mắt liền rơi xuống, Tiêu Mẫn vội vàng an ủi nói: “Không khóc, Tiểu Từ không khóc.”
Nguyễn Thế Kiệt cũng đi lên tới, Nguyễn Từ cố sức mà vươn tay, bảo Nguyễn Thế Kiệt nắm lấy, Nguyễn Thế Kiệt có chút trố mắt, nhưng vẫn là lập tức cầm, ông nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Nguyễn Từ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình bóng Phó Vân Kỳ, “Mẹ con ở trên trời cũng sẽ rất mừng.”
“Cảm ơn cha.”
Nguyễn Từ được đưa đến phòng bệnh, Diệp Cảnh Hành đã sớm sắp xếp cho cậu phòng bệnh tổng thống.
Vợ chồng Diệp gia cùng Tiêu Mẫn còn ở ngoài phòng giải phẫu, Tiêu Mẫn cười nhạo nói: “Hai ông bà có thể tới, tôi cũng là thực kinh hỉ, rốt cuộc tôi còn tưởng rằng hai người muốn để Nguyễn Từ sinh cho Diệp gia người nối dõi tông đường đâu!”
Thư Linh sắc mặt không tốt, “Nguyễn phu nhân, lời này liền không đúng.”
“Như thế nào không đúng? Diệp thái thái, tôi thật đúng là không sợ cùng bà xé rách mặt, Tiểu Từ là Nguyễn gia chúng tôi nuông chiều ở lòng bàn tay lớn lên, nhưng lại ở nhà mấy người nhận hết ủy khuất, tôi bao nhiêu lần muốn tìm hai người nói, đều là Tiểu Từ ngăn cản, không sai, Tiểu Từ là có vấn đề tâm lý nhưng nó tâm là thiện lương nhất, nó đối với hai người trước nay đều là thiệt tình chân ý.”
Thư Linh nói: “Tôi biết.”
“Bà có biết hay không tôi không quan tâm, Diệp thái thái, tôi chỉ cảnh cáo hai người một câu, bà có thể cùng Tiểu Từ như người xa lạ, không quấy rầy nhau, nhưng nếu bà còn dám tổn thương nó, tôi không tha cho mấy người, Nguyễn thị lúc trước có thể cứu các người, cũng có năng lực làm cho mấy người lâm vào nguy cơ một lần nữa,” Tiêu Mẫn kiềm chế chính mình cảm xúc phẫn nộ: “Còn có, Hoành Thái nếu lại có một lần nguy cơ, bà cảm thấy con trai bà sẽ giúp ai?”
Thư Linh tích xấu hổ thành giận, vừa định phản bác lại bị Diệp Minh Hà giữ chặt, Diệp Minh Hà nhìn thoáng qua Tiêu Mẫn, nhỏ giọng mà khuyên Thư Linh ít nói vài lời,Thư Linh nghĩ đến Nguyễn thị, đành phải ngạnh sinh đem lửa giận kìm xuống.
Tiêu Mẫn lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, âm thầm nghĩ hai người như vậy như thế nào sinh ra Diệp Cảnh Hành là đứa trẻ như vậy?
Trong phòng bệnh, Diệp Cảnh Hành ngồi ở mép giường giúp cậu xoa ấn bụng, Nguyễn Từ trong lòng nhớ mong bảo bảo, “Bảo bảo phải ở trong lồng ấp bao lâu?”
“Ít nhất một tuần đi.”
Diệp Cảnh Hành lấy khăn giấy lau khóe mắt Nguyễn Từ, “Đừng khóc, bác sĩ nói, em hiện tại không thể khóc, sẽ đem đôi mắt khóc hư.”
Diệp Cảnh Hành quá ôn nhu, Nguyễn Từ nước mắt lại càng ngăn không được, “Nếu không phải em một hai phải lên gác mái, bảo bảo cũng sẽ không sinh non.”
“Bảo bảo chỉ là nhẹ cân hơn những đứa trẻ sơ sinh bình thường khác, các hạng chỉ tiêu đều là bình thường, bác sĩ sẽ chăm sóc con thật tốt, con biết ba nó yêu nó, không phải cố ý, con nhất định sẽ không trách em.”
“Con sẽ không trách em sao?”
“Sẽ không, không có người trách em.”
Diệp Cảnh Hành tế tế mật mật mà hôn cậu, có loại mất mà tìm lại vui sướng, Nguyễn Từ thiếu chút nữa từ trên cầu thang ngã xuống lúc sau liền bắt đầu kêu đau, Diệp Cảnh Hành đem cậu ôm đến trên giường mới phát hiện mặt sau quần cậu có vết máu.
Diệp Cảnh Hành lúc ấy đại não trống rỗng, ngốc một hồi lâu mới vội vàng đem Nguyễn Từ đưa đến bệnh viện, liên hệ bác sĩ tốt nhất, lập tức vào phòng giải phẫu.
Cũng may không có trở ngại.
“Cảnh hành, anh có mệt hay không?”
Diệp Cảnh Hành lắc đầu, “Anh mệt cái gì?”
Diệp Cảnh Hành đem cậu ôm đến trong lòng ngực, Nguyễn Từ quá suy yếu, trên người vẫn luôn ra mồ hôi lạnh, Diệp Cảnh Hành đem chăn nhấc lên đem Nguyễn Từ bọc đến giống cái bánh chưng nhỏ, “Em phải nghỉ ngơi thật tốt, nhanh chóng khôi phục, sau đó chúng ta cùng đi đem bảo bảo trở về.”
“Được,” Nguyễn Từ lại hỏi: “A Minh không có tới sao?”
Diệp Cảnh Hành vì thế hướng ra phía ngoài kêu tên Nguyễn Minh một tiếng, Nguyễn Minh ngồi ở trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng Diệp Cảnh Hành liền vọt tiến vào, “Làm sao vậy?”
“Anh em muốn nhìn em một chút.”
Nguyễn Minh đi đến mép giường, “Anh, anh hiện tại thế nào?”
Nguyễn Từ ôn hòa mà nhìn hắn, “Khá tốt, xem qua cháu trai nhỏ của em chưa?”
“Không thấy rõ, đợi chút em cùng mẹ đi lồng ấp nhìn kỹ, yên tâm, em nghe bác sĩ nói bảo bảo rất khỏe mạnh.”
Nguyễn Minh ngồi vào mép giường, Nguyễn Từ đột nhiên lại ở trên người cậu ngửi được một cỗ mùi hương, cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Hành, Diệp Cảnh Hành phỏng chừng cũng nghe thấy được, là mùi hương quen thuộc, Diệp Cảnh Hành cùng cậu trao đổi ánh mắt một chút.
“Em cùng Mạc Trạm Thành lại gặp mặt?” Nguyễn Từ hỏi.
Nguyễn Minh mất tự nhiên mà sờ sờ cái mũi, “Không có, cũng không phải gặp mặt, chỉ là trên đường gặp phải.”
Nguyễn Minh không biết giải thích như thế nào, chỉ bảo Nguyễn Từ tĩnh dưỡng thật tốt, thuận miệng qua loa lấy lệ vài câu liền vội vàng rời đi.
Mạc Trạm Thành còn ngủ ở trong xe cậu, lúc Nguyễn Minh xuống lầu đi đến, Mạc Trạm Thành ngủ một giấc, đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng lúc nhìn thấy Nguyễn Minh còn có chút ngây thơ mờ mịt.
Nguyễn Minh mở cửa sổ xe.
“Anh…… Anh như thế nào ở chỗ này?” Mạc Trạm Thành hỏi.
“Anh tôi sinh, tôi sợ không kịp, liền đem anh kéo tới.”
Mạc Trạm Thành xoa huyệt thái dương tay dừng lại: “Nguyễn Từ sinh? Chuyện khi nào?”
“Nửa giờ trước mới sinh, đang ở trên lầu.”
“Anh đây đi xem.” Mạc Trạm Thành nói liền phải xuống xe, Nguyễn Minh ngăn trở cửa xe.
“Thôi anh một thân mùi rượu, vẫn là đừng đi quấy rầy anh tôu.”
“Cũng đúng, anh ngày mai lại đi.” Từ sau khi tạm thời đánh dấu, Mạc Trạm Thành liền không gặp lại được Nguyễn Minh nhiều, lần này gặp mặt với hắn mà nói dường như đã qua mấy đời, Nguyễn Minh lên đại học, so với tiểu cao trung trước kia chững chạc hơn rất nhiều, Nguyễn Minh mặt mày đều nẩy nở, sơ lãng thanh tú, khí chất không tầm thường.
Mạc Trạm Thành càng thêm cảm thấy chính mình trước kia không có việc gì liền đi trêu chọc Nguyễn Minh, quả thực giống đứa trẻ ngốc, Nguyễn Minh căn bản cùng hắn không phải người một thế giới.
“Đúng rồi, người này.” Nguyễn Minh lấy điện thoại giơ ảnh chụp Vương Toàn lên trước mặt Mạc Trạm Thành, “Buổi tối ở cửa quán bar Phi Địch, người này muốn dùng tin tức tố câu dẫn anh, chuẩn bị đem anh nâng đến trên xe bị tôi ngăn cản.”
“Vương Toàn……” Mạc Trạm Thành khó có thể tin mà nói.
“Tôi không biết, dù sao chính là tình huống như vậy, anh xử lý như thế nào không liên quan chuyện của tôi.”
“Vì cái gì giúp anh?”
“Thấy việc nghĩa muốn làm? Thích giúp đỡ mọi người?” Nguyễn Minh ngồi vào trong xe, tùy ý mà nói: “Lại chán ghét anh cũng không thể sẽ bỏ đá xuống giếng đi, nói nữa, tuy rằng là anh nợ phong lưu, nhưng là người nọ lợi dụng tin tức tố câu dẫn anh, tôi cảm thấy cái hành vi này rất ghê tởm, tôi không quen nhìn.”
“Vẫn là cảm ơn, thật sự cảm ơn,” Mạc Trạm Thành ngước mắt nói lời cảm tạ, “Anh còn tưởng rằng em ——”
“Chuyện tạm thời đánh dấu? Tôi không quên, nói muốn chính là tìm anh tính sổ đi, nhưng là nói như thế nào đây, lúc ấy rất tức giận, qua lâu như vậy cũng không có cảm giác, bất quá trướng vẫn là đến tính,” Nguyễn Minh xoay người, lúc Mạc Trạm Thành còn không có phản ứng lại, giơ tay hướng mặt hắn đấm một cái, cậu không sử dụng toàn lực, nhưng vừa lúc đấm ở cằm Mạc Trạm Thành, một quyền đi xuống rất là đau nhức.
Mạc Trạm Thành cũng không trốn, bình tĩnh mà nhìn Nguyễn Minh lắc lắc tay, nghe được cậu nói: “Được rồi, Mạc Trạm Thành, chúng ta thanh toán xong.”
Mạc Trạm Thành không có quản cằm đau đớn, yên lặng mà mở cửa xuống xe rời đi, cái gì cũng chưa nói.
editor: tui sẽ để Diệp Cảnh Hành xưng là cha còn Nguyễn Từ kêu ba nha
Đã đi vào hai giờ, trước mắt còn tính thuận lợi.
Thư Linh nhìn đèn nhắc “Đang giải phẫu”, trong lòng cũng là bất an, bà đối Nguyễn Từ không tốt, nhưng Nguyễn Từ thật ra toàn tâm toàn ý đối Diệp Cảnh Hành, lúc mới vừa vào Diệp gia cũng dụng tâm mà chiếu cố bà cùng Diệp Minh Hà…… Bà đối Nguyễn Từ là quá mức hà khắc rồi.
Cửa tử sinh nở đau bà trải qua, biết có bao nhiêu đau, hiện tại nhìn đến Nguyễn Từ ở bên trong, không khỏi đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chỉ ngóng trông Nguyễn Từ cùng đứa trẻ bình an.
So với Thư Linh áy náy, Tiêu Mẫn còn lại là hoàn toàn đau lòng, Nguyễn Thế Kiệt gắt gao nắm tay bà, cho bà duy trì.
Nhưng người ở đây không có so với Diệp Cảnh Hành càng nôn nóng hơn.
Nguyễn Từ mới mang thai chưa đến tám tháng, cách thời gian dự sinh gần mười hai tuần, xem như sinh non, sinh non đối với thai nhi nguy hại rất lớn, Diệp Cảnh Hành trong đầu loạn một đoàn, canh giữ ở cửa phòng giải phẫu chân tay luống cuống.
Trong mắt ngoại giới , hắn là người tài mới của Internet tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là giá trị con người làm trăm triệu ngành sản xuất giơ ngón tay cái, nhưng ở trước phòng sinh, hắn chỉ là một người cha bất lực.
“A Minh tới?” Tiêu Mẫn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh thở hổn hển.
“Anh con thế nào?”
“Đã mời bác sĩ phụ sản tốt nhất, sẽ không có việc gì, con yên tâm.”
Nguyễn Minh hỏi: “Như thế nào đã sinh rồi? Không phải còn có hai tháng sao?”
“Em ấy hôm nay một hai phải lên vẽ tranh, lúc lên gác mái một chân đạp không, không bị ngã nhưng phỏng chừng bị dọa.” Diệp Cảnh Hành nói,
Nguyễn Minh nhất thời hỏa đại, “Diệp Cảnh Hành, anh là chăm sóc anh tôi như nào?”
Tiêu Mẫn vội vàng đem cậu ngăn lại, “Cảnh Hành lại không phải cố ý, Nguyễn Minh con không nên gấp gáp, ngồi xuống bình tĩnh chờ anh con ra.”
Thư Linh nhìn Nguyễn Minh liếc mắt một cái, chưa nói cái gì.
Lại qua một giờ, đèn “Đang giải phẫu” đột nhiên tối sầm, bác sĩ đi ra, mang đến tin tức tốt —— “Diệp tiên sinh chúc mừng, ba con bình an!”
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nguyễn Từ mới vừa được đẩy ra, Diệp Cảnh Hành vọt tới trước mặt cậu, Nguyễn Từ mới vừa sinh xong mặt vẫn là tái nhợt không có huyết sắc, Diệp Cảnh Hành cúi người ở trên môi cậu nặng nề mà ấn một cái hôn, “Vất vả.”
Nguyễn Từ không có sức lực trả lời, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn.
Diệp Cảnh Hành giống như đọc hiểu cậu, đối cậu nói: “Không cần cảm thấy có lỗi, em bình an quan trọng nhất.”
Nguyễn Từ gật đầu, cậu muốn nhìn bảo bảo, nhưng bởi vì sinh non, bảo bảo phải đưa vào lồng ấp, Nguyễn Từ chỉ có thể vội vàng liếc nó một cái.
Tiêu Mẫn hốc mắt đỏ bừng, chỉnh lại góc chăn Nguyễn Từ, Nguyễn Từ vừa thấy Tiêu Mẫn, nước mắt liền rơi xuống, Tiêu Mẫn vội vàng an ủi nói: “Không khóc, Tiểu Từ không khóc.”
Nguyễn Thế Kiệt cũng đi lên tới, Nguyễn Từ cố sức mà vươn tay, bảo Nguyễn Thế Kiệt nắm lấy, Nguyễn Thế Kiệt có chút trố mắt, nhưng vẫn là lập tức cầm, ông nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Nguyễn Từ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình bóng Phó Vân Kỳ, “Mẹ con ở trên trời cũng sẽ rất mừng.”
“Cảm ơn cha.”
Nguyễn Từ được đưa đến phòng bệnh, Diệp Cảnh Hành đã sớm sắp xếp cho cậu phòng bệnh tổng thống.
Vợ chồng Diệp gia cùng Tiêu Mẫn còn ở ngoài phòng giải phẫu, Tiêu Mẫn cười nhạo nói: “Hai ông bà có thể tới, tôi cũng là thực kinh hỉ, rốt cuộc tôi còn tưởng rằng hai người muốn để Nguyễn Từ sinh cho Diệp gia người nối dõi tông đường đâu!”
Thư Linh sắc mặt không tốt, “Nguyễn phu nhân, lời này liền không đúng.”
“Như thế nào không đúng? Diệp thái thái, tôi thật đúng là không sợ cùng bà xé rách mặt, Tiểu Từ là Nguyễn gia chúng tôi nuông chiều ở lòng bàn tay lớn lên, nhưng lại ở nhà mấy người nhận hết ủy khuất, tôi bao nhiêu lần muốn tìm hai người nói, đều là Tiểu Từ ngăn cản, không sai, Tiểu Từ là có vấn đề tâm lý nhưng nó tâm là thiện lương nhất, nó đối với hai người trước nay đều là thiệt tình chân ý.”
Thư Linh nói: “Tôi biết.”
“Bà có biết hay không tôi không quan tâm, Diệp thái thái, tôi chỉ cảnh cáo hai người một câu, bà có thể cùng Tiểu Từ như người xa lạ, không quấy rầy nhau, nhưng nếu bà còn dám tổn thương nó, tôi không tha cho mấy người, Nguyễn thị lúc trước có thể cứu các người, cũng có năng lực làm cho mấy người lâm vào nguy cơ một lần nữa,” Tiêu Mẫn kiềm chế chính mình cảm xúc phẫn nộ: “Còn có, Hoành Thái nếu lại có một lần nguy cơ, bà cảm thấy con trai bà sẽ giúp ai?”
Thư Linh tích xấu hổ thành giận, vừa định phản bác lại bị Diệp Minh Hà giữ chặt, Diệp Minh Hà nhìn thoáng qua Tiêu Mẫn, nhỏ giọng mà khuyên Thư Linh ít nói vài lời,Thư Linh nghĩ đến Nguyễn thị, đành phải ngạnh sinh đem lửa giận kìm xuống.
Tiêu Mẫn lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, âm thầm nghĩ hai người như vậy như thế nào sinh ra Diệp Cảnh Hành là đứa trẻ như vậy?
Trong phòng bệnh, Diệp Cảnh Hành ngồi ở mép giường giúp cậu xoa ấn bụng, Nguyễn Từ trong lòng nhớ mong bảo bảo, “Bảo bảo phải ở trong lồng ấp bao lâu?”
“Ít nhất một tuần đi.”
Diệp Cảnh Hành lấy khăn giấy lau khóe mắt Nguyễn Từ, “Đừng khóc, bác sĩ nói, em hiện tại không thể khóc, sẽ đem đôi mắt khóc hư.”
Diệp Cảnh Hành quá ôn nhu, Nguyễn Từ nước mắt lại càng ngăn không được, “Nếu không phải em một hai phải lên gác mái, bảo bảo cũng sẽ không sinh non.”
“Bảo bảo chỉ là nhẹ cân hơn những đứa trẻ sơ sinh bình thường khác, các hạng chỉ tiêu đều là bình thường, bác sĩ sẽ chăm sóc con thật tốt, con biết ba nó yêu nó, không phải cố ý, con nhất định sẽ không trách em.”
“Con sẽ không trách em sao?”
“Sẽ không, không có người trách em.”
Diệp Cảnh Hành tế tế mật mật mà hôn cậu, có loại mất mà tìm lại vui sướng, Nguyễn Từ thiếu chút nữa từ trên cầu thang ngã xuống lúc sau liền bắt đầu kêu đau, Diệp Cảnh Hành đem cậu ôm đến trên giường mới phát hiện mặt sau quần cậu có vết máu.
Diệp Cảnh Hành lúc ấy đại não trống rỗng, ngốc một hồi lâu mới vội vàng đem Nguyễn Từ đưa đến bệnh viện, liên hệ bác sĩ tốt nhất, lập tức vào phòng giải phẫu.
Cũng may không có trở ngại.
“Cảnh hành, anh có mệt hay không?”
Diệp Cảnh Hành lắc đầu, “Anh mệt cái gì?”
Diệp Cảnh Hành đem cậu ôm đến trong lòng ngực, Nguyễn Từ quá suy yếu, trên người vẫn luôn ra mồ hôi lạnh, Diệp Cảnh Hành đem chăn nhấc lên đem Nguyễn Từ bọc đến giống cái bánh chưng nhỏ, “Em phải nghỉ ngơi thật tốt, nhanh chóng khôi phục, sau đó chúng ta cùng đi đem bảo bảo trở về.”
“Được,” Nguyễn Từ lại hỏi: “A Minh không có tới sao?”
Diệp Cảnh Hành vì thế hướng ra phía ngoài kêu tên Nguyễn Minh một tiếng, Nguyễn Minh ngồi ở trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng Diệp Cảnh Hành liền vọt tiến vào, “Làm sao vậy?”
“Anh em muốn nhìn em một chút.”
Nguyễn Minh đi đến mép giường, “Anh, anh hiện tại thế nào?”
Nguyễn Từ ôn hòa mà nhìn hắn, “Khá tốt, xem qua cháu trai nhỏ của em chưa?”
“Không thấy rõ, đợi chút em cùng mẹ đi lồng ấp nhìn kỹ, yên tâm, em nghe bác sĩ nói bảo bảo rất khỏe mạnh.”
Nguyễn Minh ngồi vào mép giường, Nguyễn Từ đột nhiên lại ở trên người cậu ngửi được một cỗ mùi hương, cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Hành, Diệp Cảnh Hành phỏng chừng cũng nghe thấy được, là mùi hương quen thuộc, Diệp Cảnh Hành cùng cậu trao đổi ánh mắt một chút.
“Em cùng Mạc Trạm Thành lại gặp mặt?” Nguyễn Từ hỏi.
Nguyễn Minh mất tự nhiên mà sờ sờ cái mũi, “Không có, cũng không phải gặp mặt, chỉ là trên đường gặp phải.”
Nguyễn Minh không biết giải thích như thế nào, chỉ bảo Nguyễn Từ tĩnh dưỡng thật tốt, thuận miệng qua loa lấy lệ vài câu liền vội vàng rời đi.
Mạc Trạm Thành còn ngủ ở trong xe cậu, lúc Nguyễn Minh xuống lầu đi đến, Mạc Trạm Thành ngủ một giấc, đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng lúc nhìn thấy Nguyễn Minh còn có chút ngây thơ mờ mịt.
Nguyễn Minh mở cửa sổ xe.
“Anh…… Anh như thế nào ở chỗ này?” Mạc Trạm Thành hỏi.
“Anh tôi sinh, tôi sợ không kịp, liền đem anh kéo tới.”
Mạc Trạm Thành xoa huyệt thái dương tay dừng lại: “Nguyễn Từ sinh? Chuyện khi nào?”
“Nửa giờ trước mới sinh, đang ở trên lầu.”
“Anh đây đi xem.” Mạc Trạm Thành nói liền phải xuống xe, Nguyễn Minh ngăn trở cửa xe.
“Thôi anh một thân mùi rượu, vẫn là đừng đi quấy rầy anh tôu.”
“Cũng đúng, anh ngày mai lại đi.” Từ sau khi tạm thời đánh dấu, Mạc Trạm Thành liền không gặp lại được Nguyễn Minh nhiều, lần này gặp mặt với hắn mà nói dường như đã qua mấy đời, Nguyễn Minh lên đại học, so với tiểu cao trung trước kia chững chạc hơn rất nhiều, Nguyễn Minh mặt mày đều nẩy nở, sơ lãng thanh tú, khí chất không tầm thường.
Mạc Trạm Thành càng thêm cảm thấy chính mình trước kia không có việc gì liền đi trêu chọc Nguyễn Minh, quả thực giống đứa trẻ ngốc, Nguyễn Minh căn bản cùng hắn không phải người một thế giới.
“Đúng rồi, người này.” Nguyễn Minh lấy điện thoại giơ ảnh chụp Vương Toàn lên trước mặt Mạc Trạm Thành, “Buổi tối ở cửa quán bar Phi Địch, người này muốn dùng tin tức tố câu dẫn anh, chuẩn bị đem anh nâng đến trên xe bị tôi ngăn cản.”
“Vương Toàn……” Mạc Trạm Thành khó có thể tin mà nói.
“Tôi không biết, dù sao chính là tình huống như vậy, anh xử lý như thế nào không liên quan chuyện của tôi.”
“Vì cái gì giúp anh?”
“Thấy việc nghĩa muốn làm? Thích giúp đỡ mọi người?” Nguyễn Minh ngồi vào trong xe, tùy ý mà nói: “Lại chán ghét anh cũng không thể sẽ bỏ đá xuống giếng đi, nói nữa, tuy rằng là anh nợ phong lưu, nhưng là người nọ lợi dụng tin tức tố câu dẫn anh, tôi cảm thấy cái hành vi này rất ghê tởm, tôi không quen nhìn.”
“Vẫn là cảm ơn, thật sự cảm ơn,” Mạc Trạm Thành ngước mắt nói lời cảm tạ, “Anh còn tưởng rằng em ——”
“Chuyện tạm thời đánh dấu? Tôi không quên, nói muốn chính là tìm anh tính sổ đi, nhưng là nói như thế nào đây, lúc ấy rất tức giận, qua lâu như vậy cũng không có cảm giác, bất quá trướng vẫn là đến tính,” Nguyễn Minh xoay người, lúc Mạc Trạm Thành còn không có phản ứng lại, giơ tay hướng mặt hắn đấm một cái, cậu không sử dụng toàn lực, nhưng vừa lúc đấm ở cằm Mạc Trạm Thành, một quyền đi xuống rất là đau nhức.
Mạc Trạm Thành cũng không trốn, bình tĩnh mà nhìn Nguyễn Minh lắc lắc tay, nghe được cậu nói: “Được rồi, Mạc Trạm Thành, chúng ta thanh toán xong.”
Mạc Trạm Thành không có quản cằm đau đớn, yên lặng mà mở cửa xuống xe rời đi, cái gì cũng chưa nói.
editor: tui sẽ để Diệp Cảnh Hành xưng là cha còn Nguyễn Từ kêu ba nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.