Chương 123: Đường đến Nam Cung gia
kemdau094
10/07/2021
Một nữ nhân đanh phi vũ ngự không đứng quay lưng về phí cậu, nhàn nhã
ngấm trăng. Không gian xung quanh làm vẻ đẹp của nàng ta càng trở nên
cuống hút, nhưng không phải chỉ có thế khí tức trên người nàng ta lại
chính là hơn cậu một tầm bới. Là khí tức của một Tinh sư cấp bật. Tử
Nguyệt nhẹ nhàng tiến đến, nàng ta quay người lại mặt đối mặt với Tử
Nguyệt.
- Tử Nguyệt! -Liêu Khánh Băng.
- Liêu Đại gia chủ! Liêu Khánh Băng! -Tử Nguyệt.
- Ta thật sự không ngờ!! -Liêu Khánh Băng.
- Liêu Đại gia chủ không ngờ việc gì? Việc ta mong người giúp đỡ việc lần này hay… ta là ma thuật sư ngũ hệ. À là Thân tu tứ thần ngũ hệ! -Tử Nguyệt.
- Hahahaha!! Tiểu tử thối nhà ngươi! -Liêu Khánh Băng cười sảng khoái.
- Liêu tỷ! Ta biết lần đó người là muốn thu phục con Tín Phong Bạch Huyết Khổng Tước ấy! -Tử Nguyệt.
- Ổ! Vậy sao ngươi còn ra tay! -Liêu Khánh Băng.
- Chẳng phải đó là món quà tỷ định tặng ta sao!! -Tử Nguyệt.
- Tiểu tử nhà ngươi! Đúng là cáo già khó đoán! -Liêu Khánh Băng.
- Liêu tỷ! Tất cả điều nhờ tỷ! -Tử Nguyệt cảm tạ.
- Sớm biết như vậy ta đã lật đổ cả đế quốc này!! -Liêu Khánh Băng không cam tâm.
- Việc tỷ cho ta tạo hiềm khích giữ tỷ và Liêu Khánh Tân, đẩy Trưởng Tôn Quyền vào sâu trong nội chiến, tạo lí do để tỷ có thể phát động đối lặp hoàn toàn với người Đế Quốc, một lần nữa khiến Trưởng Tôn Quyền âm thành triệt hạ ta nhầm thâu tóm Tử gia, xác lập cùng Nam Cung gia tạo ra một gia tộc mới thuật theo ý ông ta, thêm một sự xung đột trực diện. Tất cả đều được tỷ không nhanh không chậm sắp xếp tất cả! Tiểu đệ đây vạn lần bái phục! -Tử Nguyệt kính cẩn.
- Việc lần ấy xuýt làm ảnh hưởng tính mạng của mẫu thân ngươi! Ta thật sự không nghỉ đến! -Liêu Khánh Băng.
- Thật sự ta đã có suy nghỉ câm ghét tỷ, nhưng cũng đã thu lợi về tay ta một hội Ám Hoàng và mẫu thân ta vẫn an toàn! -Tử Nguyệt.
- Ta giúp ngươi thứ nhất vì ta muốn xoá bỏ triều đại vô lý này, thứ hai… ta cũng thật sự xem trọng ngươi, khả năng của ngươi và cả chuyện tình của ngươi!! -Liêu Khánh Băng.
- Ta sẽ làm những việc ta cho rằng nó đúng và không trái với lương tâm! Với sự giúp đỡ của Liêu tỷ đây, ta thật sự không thể nào may mắn hơn! -Tử Nguyệt.
- Ta thì lại không may mắn hơn ngươi… -Liêu Khánh Băng nhìn về phía vằng trang ánh bạc sau lưng nàng mà thở dài.
- Đây là những gì ta có thể giúp ngươi! Việc còn lại ngươi có làm được hay không cũng sẽ chẳng thể làm thay đổi cục diện mà ta đã đặt ra! -Liêu Khánh Băng đưa cho Tử Nguyệt một chiếc trữu không nhẫn.
- Đa tạ Liêu tỷ! Ta cũng có chút lòng thành dành tặng tỷ! - Tử Nguyệt mang trong tay một chiếc vòng tay làm bằng vàng hồng hình dáng của một nhành hoa bách hợp uống cong thành vòng, bông hoa chế tác tinh xảo với màu hồng đậm của vàng, các cánh hoa như nở rộ trên cành, nhuỵ hoa được đính ngọc hồng lựu.
- Nếu đã như vậy ta cũng không khách sáo! Chúc ngươi thành công! -Nói xong Liêu Khánh Băng phi vũ rời đi.
Trở về căn phòng, mở trữu không nhẫn ra, nhìn vào trong lòng Tử Nguyệt không khỏi vui sướng. Quả đúng là Liêu đại gia tộc, những việc ít người làm được thì Liêu đại gia chủ chính là những người trong số ít đấy.
Một đêm dài trôi qua với những toan tính cho chính cậu. Mở cửa ra, hai bên là hai gia nhân chuẩn bị tương tất cho cậu thì rửa mặt cho đến y phục, tất nhiên y phục cậu chọn là bộ y phục vừa được ban tặng từ Thái Hậu, không quên mang theo một chiếc nhẫn hộ tiễn.
Ăn sáng với chiếc bàn tròn 12 toạ vị, chưa có sự cho phép của Tử Nguyệt cũng chỉ có hai người dám ngồi vào, tất nhiên là Thiên Vũ và Mạc Lâm. Còn lại đều chờ Tử Nguyệt xuất hiện, mà giờ cũng gần cuối giờ thìn. Và cúng cùng cậu cũng đến, an toạ trên đại vị, thấy mọi người cúi chào mà không ai ngồi nên cậu cũng có vẻ ngại.
- Được rồi! Hai vị trưởng lão mời ngồi! Còn Bá huynh đâu! -Tử Nguyệt.
- Đa tạ cung chủ! Hắn ta vẫn chưa rời phòng! -A La.
- Được rồi! Bắt đầu từ hôm nay Tử gia phủ đổi tên thành Linh Tựu Cung! Hai vị ngồi đây là hai người quan trọng của chúng ta! Cùng Bá Dư mà mọi người đã biết. Tử gia vẫn tồn tại, khi Tử Nguyệt ta toàn tại! -Tử Nguyệt.
- Dạ! Cung chủ! -Toàn bộ người gia nhân gia đinh của phủ đồng thanh.
Kim Quang Giao mang cho cậu một quyển sách, cầm sơ qua thì cậu đã biết ai là người có thực lực, tất nhiên việc ghi chép lại thu chi và khả năng làm việc hay rõ hơn là bán hàng thì dễ dàng thấy được người đó là ai.
- Lê Thái Âm! Trương Dịnh Chi! Hai người được an toạ! -Tử Nguyệt.
- Đa tạ Cung chủ! -Trương Dịch Chi một nữ nhân hơn 20 tuổi cảm thấy được đền bù cho nữa nổi lực của bản thân.
Lê Thái Âm chỉ âm thầm cúi tạ rồi ngồi xuống, ánh mắt mà y nhìn cậu có chút không được tự nhiên, có chút gì đó làm cậu bất giác khó chịu.
Mọi chuyện diễn ra như trong dự tính, dùng thiện kết thúc cũng hơn 2 tuần nhan. Đã đến lúc đi đến Nam Cung gia, đường đến Nam Cung gia nói xa thì không quá xa, bảo gần cũng chẳng gần.
- Tử Đàn ca vẫn chưa về sao?? -Tử Nguyệt có chút nóng vội.
- Ta về rồi!! Về… rồi!! -Tử Đàn vất vả chạy từ xa về, trong tay nắm rất chặt một vật rất có thể là trữu không nhẫn.
Tử Đàn thì thầm vào tai Tử Nguyệt rồi chỉ thấy mặt Tử Nguyệt thay sắc như chảy hội. Trước khi đi cậu không quên giao theo một vị cho Kim trưởng quản.
Và thế là cậu quyết định dùng thứ mà mình đã chuẩn bị từ hơn bảy ngày trước. Dùng gần 60 đồng vàng để đặt làm riêng cho bản thân một cỗ xe ngựa phong cách Hoàng gia Châu Âu do chính cậu yêu cầu thiết kế, nhưng vật liệu chỉ yếu được làm bằng gỗ thượng hạng hai màu đen và vàng. Không như các cỗ xe ngựa thường, chiếc xe này chứa được hơn 6 người, diện tích bề mặt sử dụng hơn 4 mét vuông, còn có một chiếc bàn nhỏ chạy dọc theo hai hàng ghế ngồi. Tất nhiên với một cỗ xe ngựa to lớn thế thì con ngựa cũng là vấn đề lớn, cần 5 con ngựa để vận chuyển cỗ xe ngựa này nhưng đổi lại là một con Cự Mã quái thú cấp thấp đã được thuần dưỡng và khống chế bằng khí tức của những cường giả thì mọi trở ngại gần như được giải quyết. Chiếc cỗ xe ngựa của Tử gia Linh Tựu Cung xuất phát đi Nam Cung gia, trong xe có 5 người và một mã phu. Hiên ngang uy thế chạy giữ lòng đường Đế Đô với ánh mắt kính phục và khao khát của kẻ đi đường.
Xe dừng, cửa phủ Nam Cung gia trước mắt, Năm con người chầm chậm bước xuống xe, kẻ canh công Nam Cung phủ thấy cậu thì biến sắc, tên còn lại nhanh chóng chạy thẳng vào trong.
- Tử Nguyệt! -Liêu Khánh Băng.
- Liêu Đại gia chủ! Liêu Khánh Băng! -Tử Nguyệt.
- Ta thật sự không ngờ!! -Liêu Khánh Băng.
- Liêu Đại gia chủ không ngờ việc gì? Việc ta mong người giúp đỡ việc lần này hay… ta là ma thuật sư ngũ hệ. À là Thân tu tứ thần ngũ hệ! -Tử Nguyệt.
- Hahahaha!! Tiểu tử thối nhà ngươi! -Liêu Khánh Băng cười sảng khoái.
- Liêu tỷ! Ta biết lần đó người là muốn thu phục con Tín Phong Bạch Huyết Khổng Tước ấy! -Tử Nguyệt.
- Ổ! Vậy sao ngươi còn ra tay! -Liêu Khánh Băng.
- Chẳng phải đó là món quà tỷ định tặng ta sao!! -Tử Nguyệt.
- Tiểu tử nhà ngươi! Đúng là cáo già khó đoán! -Liêu Khánh Băng.
- Liêu tỷ! Tất cả điều nhờ tỷ! -Tử Nguyệt cảm tạ.
- Sớm biết như vậy ta đã lật đổ cả đế quốc này!! -Liêu Khánh Băng không cam tâm.
- Việc tỷ cho ta tạo hiềm khích giữ tỷ và Liêu Khánh Tân, đẩy Trưởng Tôn Quyền vào sâu trong nội chiến, tạo lí do để tỷ có thể phát động đối lặp hoàn toàn với người Đế Quốc, một lần nữa khiến Trưởng Tôn Quyền âm thành triệt hạ ta nhầm thâu tóm Tử gia, xác lập cùng Nam Cung gia tạo ra một gia tộc mới thuật theo ý ông ta, thêm một sự xung đột trực diện. Tất cả đều được tỷ không nhanh không chậm sắp xếp tất cả! Tiểu đệ đây vạn lần bái phục! -Tử Nguyệt kính cẩn.
- Việc lần ấy xuýt làm ảnh hưởng tính mạng của mẫu thân ngươi! Ta thật sự không nghỉ đến! -Liêu Khánh Băng.
- Thật sự ta đã có suy nghỉ câm ghét tỷ, nhưng cũng đã thu lợi về tay ta một hội Ám Hoàng và mẫu thân ta vẫn an toàn! -Tử Nguyệt.
- Ta giúp ngươi thứ nhất vì ta muốn xoá bỏ triều đại vô lý này, thứ hai… ta cũng thật sự xem trọng ngươi, khả năng của ngươi và cả chuyện tình của ngươi!! -Liêu Khánh Băng.
- Ta sẽ làm những việc ta cho rằng nó đúng và không trái với lương tâm! Với sự giúp đỡ của Liêu tỷ đây, ta thật sự không thể nào may mắn hơn! -Tử Nguyệt.
- Ta thì lại không may mắn hơn ngươi… -Liêu Khánh Băng nhìn về phía vằng trang ánh bạc sau lưng nàng mà thở dài.
- Đây là những gì ta có thể giúp ngươi! Việc còn lại ngươi có làm được hay không cũng sẽ chẳng thể làm thay đổi cục diện mà ta đã đặt ra! -Liêu Khánh Băng đưa cho Tử Nguyệt một chiếc trữu không nhẫn.
- Đa tạ Liêu tỷ! Ta cũng có chút lòng thành dành tặng tỷ! - Tử Nguyệt mang trong tay một chiếc vòng tay làm bằng vàng hồng hình dáng của một nhành hoa bách hợp uống cong thành vòng, bông hoa chế tác tinh xảo với màu hồng đậm của vàng, các cánh hoa như nở rộ trên cành, nhuỵ hoa được đính ngọc hồng lựu.
- Nếu đã như vậy ta cũng không khách sáo! Chúc ngươi thành công! -Nói xong Liêu Khánh Băng phi vũ rời đi.
Trở về căn phòng, mở trữu không nhẫn ra, nhìn vào trong lòng Tử Nguyệt không khỏi vui sướng. Quả đúng là Liêu đại gia tộc, những việc ít người làm được thì Liêu đại gia chủ chính là những người trong số ít đấy.
Một đêm dài trôi qua với những toan tính cho chính cậu. Mở cửa ra, hai bên là hai gia nhân chuẩn bị tương tất cho cậu thì rửa mặt cho đến y phục, tất nhiên y phục cậu chọn là bộ y phục vừa được ban tặng từ Thái Hậu, không quên mang theo một chiếc nhẫn hộ tiễn.
Ăn sáng với chiếc bàn tròn 12 toạ vị, chưa có sự cho phép của Tử Nguyệt cũng chỉ có hai người dám ngồi vào, tất nhiên là Thiên Vũ và Mạc Lâm. Còn lại đều chờ Tử Nguyệt xuất hiện, mà giờ cũng gần cuối giờ thìn. Và cúng cùng cậu cũng đến, an toạ trên đại vị, thấy mọi người cúi chào mà không ai ngồi nên cậu cũng có vẻ ngại.
- Được rồi! Hai vị trưởng lão mời ngồi! Còn Bá huynh đâu! -Tử Nguyệt.
- Đa tạ cung chủ! Hắn ta vẫn chưa rời phòng! -A La.
- Được rồi! Bắt đầu từ hôm nay Tử gia phủ đổi tên thành Linh Tựu Cung! Hai vị ngồi đây là hai người quan trọng của chúng ta! Cùng Bá Dư mà mọi người đã biết. Tử gia vẫn tồn tại, khi Tử Nguyệt ta toàn tại! -Tử Nguyệt.
- Dạ! Cung chủ! -Toàn bộ người gia nhân gia đinh của phủ đồng thanh.
Kim Quang Giao mang cho cậu một quyển sách, cầm sơ qua thì cậu đã biết ai là người có thực lực, tất nhiên việc ghi chép lại thu chi và khả năng làm việc hay rõ hơn là bán hàng thì dễ dàng thấy được người đó là ai.
- Lê Thái Âm! Trương Dịnh Chi! Hai người được an toạ! -Tử Nguyệt.
- Đa tạ Cung chủ! -Trương Dịch Chi một nữ nhân hơn 20 tuổi cảm thấy được đền bù cho nữa nổi lực của bản thân.
Lê Thái Âm chỉ âm thầm cúi tạ rồi ngồi xuống, ánh mắt mà y nhìn cậu có chút không được tự nhiên, có chút gì đó làm cậu bất giác khó chịu.
Mọi chuyện diễn ra như trong dự tính, dùng thiện kết thúc cũng hơn 2 tuần nhan. Đã đến lúc đi đến Nam Cung gia, đường đến Nam Cung gia nói xa thì không quá xa, bảo gần cũng chẳng gần.
- Tử Đàn ca vẫn chưa về sao?? -Tử Nguyệt có chút nóng vội.
- Ta về rồi!! Về… rồi!! -Tử Đàn vất vả chạy từ xa về, trong tay nắm rất chặt một vật rất có thể là trữu không nhẫn.
Tử Đàn thì thầm vào tai Tử Nguyệt rồi chỉ thấy mặt Tử Nguyệt thay sắc như chảy hội. Trước khi đi cậu không quên giao theo một vị cho Kim trưởng quản.
Và thế là cậu quyết định dùng thứ mà mình đã chuẩn bị từ hơn bảy ngày trước. Dùng gần 60 đồng vàng để đặt làm riêng cho bản thân một cỗ xe ngựa phong cách Hoàng gia Châu Âu do chính cậu yêu cầu thiết kế, nhưng vật liệu chỉ yếu được làm bằng gỗ thượng hạng hai màu đen và vàng. Không như các cỗ xe ngựa thường, chiếc xe này chứa được hơn 6 người, diện tích bề mặt sử dụng hơn 4 mét vuông, còn có một chiếc bàn nhỏ chạy dọc theo hai hàng ghế ngồi. Tất nhiên với một cỗ xe ngựa to lớn thế thì con ngựa cũng là vấn đề lớn, cần 5 con ngựa để vận chuyển cỗ xe ngựa này nhưng đổi lại là một con Cự Mã quái thú cấp thấp đã được thuần dưỡng và khống chế bằng khí tức của những cường giả thì mọi trở ngại gần như được giải quyết. Chiếc cỗ xe ngựa của Tử gia Linh Tựu Cung xuất phát đi Nam Cung gia, trong xe có 5 người và một mã phu. Hiên ngang uy thế chạy giữ lòng đường Đế Đô với ánh mắt kính phục và khao khát của kẻ đi đường.
Xe dừng, cửa phủ Nam Cung gia trước mắt, Năm con người chầm chậm bước xuống xe, kẻ canh công Nam Cung phủ thấy cậu thì biến sắc, tên còn lại nhanh chóng chạy thẳng vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.