Chương 122: Vĩnh Thế gia thử thách
kemdau094
20/06/2021
Vân Tịch đưa hai người rời đi, theo lời chỉ dẫn của tì nữ thì Tử Nguyệt
được sắp xếp ở một phòng cách xa nhà chính. Tuy Ỷ Thiên liên tục tỏ thái độ nhưng cũng vừa đúng ý Tử Nguyệt không muốn quá gần nơi đó. Ỷ Thiên
liên tục muốn nắm tay cậu, nhưng vì nơi này đông người, kẻ hầu người hạ
qua lại liên tục nên cậu cũng không đáp ứng.
Đến phòng Tử Nguyệt trong cũng khá ngăn nấp sạch sẻ, chỉ là không quá sa hoa. Ỷ Thiên vẫn không hài lòng khi phòng cậu và Tử Nguyệt gần như cách xa nhau hai phòng hai hướng.
Cả quảng đường đi chỉ có Vân Tịch vẫn ngây ngô ngấm nhìn nhan sắc của Tử Nguyệt mà nhìn hai người Tử Nguyệt đứng cạnh Nhị ca của nàng, tâm tình lại cực kì hưng phấn.
- Đệ có cần thêm thứ gì không! Ta sẽ cho người mang đến ngây lập tức! -Ỷ Thiên tâm trạng không tốt.
- Huynh mang cho ta một bình rượu hoa quả nha. Lần này là nho đen đấy! Không hiểu sao? Ta lại muốn uống rượu! -Tử Nguyệt nhẹ nhành, có chút tâm sự.
- Được rồi! Ta gọi… không đệ cứ ở đây đợi ta! Ta sẽ mang đến! -Ỷ Thiên ngay tức khắc đi tìm.
- Vân Tịch tiểu thơ! Tiểu thơ không định rơi đi sao?? -Tử Nguyệt.
- Huynh thật sự! Thật sự rất xinh đẹp! -Vân Tịch cười ngây ngôn.
- Aha! -Vân Tịch muội, ta gọi tiểu thơ như vậy được chứ!! -Tử Nguyệt.
- Được được! Huynh cứ gọi ta là Vân Tịch. -Vân Tịch đôi mắt sáng lên.
- Có phải muội thấy ta… rất… khác thường! -Tử Nguyệt, khó khăn khi nói ra điều này.
- Đúng vậy! Vẻ đẹp của huynh thật sực rất khác thường. Ta thật sự không thể nào tìm được người thứ hai đẹp hơn huynh… ngay cả Dương Ngọc Hoàng cũng xem ra chỉ bằng không hơn! -Vân Tịch tự cảm thấy hãnh diện.
- Hahaha! Muội nói như vậy nếu có người nghe được sẽ cười ta đấy!! -Tử Nguyệt.
- Ai dám cười huynh chứ! Với thực lực của huynh có mấy ai dám cười nhạo huynh! Chưa nói đến! Nếu có ai dám cười nhạo huynh ta sẽ đốt cháy hắn ta cho hả giận!! -Vân Tịch thật sự rất đáng yêu.
- Vân Tịch!! Thật sự đa tạ muội! Muội làm ta! Cảm thấy rất ấm áp. -Tử Nguyệt cảm nhận được sự yêu mến từ đối phương.
- Ta tò mò không biết huynh và Nhị ca của ta, quen nhau như thế nào vậy?? -Vân Tịch tò mò.
- Thật ra ta và nhị ca của muội nếu nói gặp nhau cũng đã được 4 năm rồi!! -Tử Nguyệt.
- Cả gì!!! 4 năm rồi!! Woww! Hai người như vậy đã quen biết nhau 4 năm rồi! -Vân Tịch bất ngờ.
- Nhưng cũng chỉ là tình cờ! Việc này thật sự phải nói đến nhị ca của muội rất là si tình ta! -Tử Nguyệt kêu ngạo.
- Ta không ngờ nhị ca của ta lại như vậy!! -Vân Tịch.
- Nhị ca của muội đã không chừa liêm sỉ mà theo đuổi ta trong suốt 4 năm qua đấy! -Tử Nguyệt.
- Chà chà! Nhị ca của muội cũng không phí liêm sỉ đấy chứ! Nhìn thấy huynh thì ta cũng hiểu được lí do rồi! -Vân Tịch.
- Hai người đang nói gì về ta đấy à! -Ỷ Thiên mở cửa đi vào hai tay bận bịu, một bên mang rượu một bên mang một đĩa hạt khô to.
- Nhị ca! Ca đã làm cách gì để đưa nhị tẩu của ta về được tận đây thế! -Vân Tịch giải vờ ngây thơ.
Câu nói “nhị tẩu” làm hai người đột ngột tăng nhiệt độ, trên mặt đỏ bừng trên đầu như bóc khói.
Bài tiệc rượu đơn sơ chưa được khai thì có người đến báo. Một tên gia đinh đứng bên ngoài rỏ cửa, nói vọng vào.
- Nhị thiếu gia, Tam tiểu thơ và Tử Nguyệt thiếu gia. Đại gia chủ cho mời mọi người đến chính điện!
Thế là cả bọn phải buông rượu bỏ đĩa thức ăn. Cùng nhau tiến về chính điện, cũng đã qua hơn một canh giờ, không khí bên ngoài điện cũng thoáng mùi dễ chịu, thầm nghỉ mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Bên trong số lượng người so với lúc trước có tăng không giảm, một nữ nhân ăn mặc đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, đang đứng cạnh Vĩnh Thế Thành, tất nhiên có thể đoán được đấy chính là đại phu nhân Vĩnh Thế gia.
- Bái kiến phụ thân đại nhân!
- Bái kiến Đại gia chủ!
- Chúng ta không muốn nói vòng vo nữa! Đại ca người hãy nói cho bọn chúng biết đi!! -Vĩnh Thế Thành vừa thất
vừa đau lòng.
- Bọn ta đã quyết định
nhiên sẽ không thể ngăn cản hai người các con! -Đại trưởng lão.
- Thứ cho tiểu bối nói thêm! Dù cho không thể ngăn cản nhưng không phải là không có ý định ngăn cản. Và tất nhiên để có thể kết nguyệt cùng nhau nhất định phải làm được việc mà mọi người giao phó! -Tử Nguyệt đã quá quen thuộc với kiểu tình tiết như thế này.
- Đúng là thông minh lại còn khuynh sắc! - Tứ Trưởng lão.
- Dù sao đây cũng là bật nhất gia tộc của Vạn Thạch Đế Quốc! Vệ kết thông gia nam nam với gia tộc khác đã là một việc khó tin, nhưng lại kết thông gia với lại một gia tộc không lớn hơn mà còn bỏ qua nhiều cuộc kết thân khác như Hoàng thất, Liêu gia,… Quả thật bọn ta chỉ có mất không được lợi! -Tam trưởng lão.
- Ta muốn ngươi hợp nhất Tử gia và Nam cung gia lại với nhau!! - Vĩnh Thế đại phu nhân.
Đến phòng Tử Nguyệt trong cũng khá ngăn nấp sạch sẻ, chỉ là không quá sa hoa. Ỷ Thiên vẫn không hài lòng khi phòng cậu và Tử Nguyệt gần như cách xa nhau hai phòng hai hướng.
Cả quảng đường đi chỉ có Vân Tịch vẫn ngây ngô ngấm nhìn nhan sắc của Tử Nguyệt mà nhìn hai người Tử Nguyệt đứng cạnh Nhị ca của nàng, tâm tình lại cực kì hưng phấn.
- Đệ có cần thêm thứ gì không! Ta sẽ cho người mang đến ngây lập tức! -Ỷ Thiên tâm trạng không tốt.
- Huynh mang cho ta một bình rượu hoa quả nha. Lần này là nho đen đấy! Không hiểu sao? Ta lại muốn uống rượu! -Tử Nguyệt nhẹ nhành, có chút tâm sự.
- Được rồi! Ta gọi… không đệ cứ ở đây đợi ta! Ta sẽ mang đến! -Ỷ Thiên ngay tức khắc đi tìm.
- Vân Tịch tiểu thơ! Tiểu thơ không định rơi đi sao?? -Tử Nguyệt.
- Huynh thật sự! Thật sự rất xinh đẹp! -Vân Tịch cười ngây ngôn.
- Aha! -Vân Tịch muội, ta gọi tiểu thơ như vậy được chứ!! -Tử Nguyệt.
- Được được! Huynh cứ gọi ta là Vân Tịch. -Vân Tịch đôi mắt sáng lên.
- Có phải muội thấy ta… rất… khác thường! -Tử Nguyệt, khó khăn khi nói ra điều này.
- Đúng vậy! Vẻ đẹp của huynh thật sực rất khác thường. Ta thật sự không thể nào tìm được người thứ hai đẹp hơn huynh… ngay cả Dương Ngọc Hoàng cũng xem ra chỉ bằng không hơn! -Vân Tịch tự cảm thấy hãnh diện.
- Hahaha! Muội nói như vậy nếu có người nghe được sẽ cười ta đấy!! -Tử Nguyệt.
- Ai dám cười huynh chứ! Với thực lực của huynh có mấy ai dám cười nhạo huynh! Chưa nói đến! Nếu có ai dám cười nhạo huynh ta sẽ đốt cháy hắn ta cho hả giận!! -Vân Tịch thật sự rất đáng yêu.
- Vân Tịch!! Thật sự đa tạ muội! Muội làm ta! Cảm thấy rất ấm áp. -Tử Nguyệt cảm nhận được sự yêu mến từ đối phương.
- Ta tò mò không biết huynh và Nhị ca của ta, quen nhau như thế nào vậy?? -Vân Tịch tò mò.
- Thật ra ta và nhị ca của muội nếu nói gặp nhau cũng đã được 4 năm rồi!! -Tử Nguyệt.
- Cả gì!!! 4 năm rồi!! Woww! Hai người như vậy đã quen biết nhau 4 năm rồi! -Vân Tịch bất ngờ.
- Nhưng cũng chỉ là tình cờ! Việc này thật sự phải nói đến nhị ca của muội rất là si tình ta! -Tử Nguyệt kêu ngạo.
- Ta không ngờ nhị ca của ta lại như vậy!! -Vân Tịch.
- Nhị ca của muội đã không chừa liêm sỉ mà theo đuổi ta trong suốt 4 năm qua đấy! -Tử Nguyệt.
- Chà chà! Nhị ca của muội cũng không phí liêm sỉ đấy chứ! Nhìn thấy huynh thì ta cũng hiểu được lí do rồi! -Vân Tịch.
- Hai người đang nói gì về ta đấy à! -Ỷ Thiên mở cửa đi vào hai tay bận bịu, một bên mang rượu một bên mang một đĩa hạt khô to.
- Nhị ca! Ca đã làm cách gì để đưa nhị tẩu của ta về được tận đây thế! -Vân Tịch giải vờ ngây thơ.
Câu nói “nhị tẩu” làm hai người đột ngột tăng nhiệt độ, trên mặt đỏ bừng trên đầu như bóc khói.
Bài tiệc rượu đơn sơ chưa được khai thì có người đến báo. Một tên gia đinh đứng bên ngoài rỏ cửa, nói vọng vào.
- Nhị thiếu gia, Tam tiểu thơ và Tử Nguyệt thiếu gia. Đại gia chủ cho mời mọi người đến chính điện!
Thế là cả bọn phải buông rượu bỏ đĩa thức ăn. Cùng nhau tiến về chính điện, cũng đã qua hơn một canh giờ, không khí bên ngoài điện cũng thoáng mùi dễ chịu, thầm nghỉ mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Bên trong số lượng người so với lúc trước có tăng không giảm, một nữ nhân ăn mặc đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, đang đứng cạnh Vĩnh Thế Thành, tất nhiên có thể đoán được đấy chính là đại phu nhân Vĩnh Thế gia.
- Bái kiến phụ thân đại nhân!
- Bái kiến Đại gia chủ!
- Chúng ta không muốn nói vòng vo nữa! Đại ca người hãy nói cho bọn chúng biết đi!! -Vĩnh Thế Thành vừa thất
vừa đau lòng.
- Bọn ta đã quyết định
nhiên sẽ không thể ngăn cản hai người các con! -Đại trưởng lão.
- Thứ cho tiểu bối nói thêm! Dù cho không thể ngăn cản nhưng không phải là không có ý định ngăn cản. Và tất nhiên để có thể kết nguyệt cùng nhau nhất định phải làm được việc mà mọi người giao phó! -Tử Nguyệt đã quá quen thuộc với kiểu tình tiết như thế này.
- Đúng là thông minh lại còn khuynh sắc! - Tứ Trưởng lão.
- Dù sao đây cũng là bật nhất gia tộc của Vạn Thạch Đế Quốc! Vệ kết thông gia nam nam với gia tộc khác đã là một việc khó tin, nhưng lại kết thông gia với lại một gia tộc không lớn hơn mà còn bỏ qua nhiều cuộc kết thân khác như Hoàng thất, Liêu gia,… Quả thật bọn ta chỉ có mất không được lợi! -Tam trưởng lão.
- Ta muốn ngươi hợp nhất Tử gia và Nam cung gia lại với nhau!! - Vĩnh Thế đại phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.