Chương 24: Chương 22
Vô Thố Thương Hoàng
03/10/2017
Hai tháng, hai tháng Quân Hành Tuyệt trở lại cung, cung nhân cùng các đại thần đều trong lòng lo sợ suốt hai tháng. Bởi vì Quân Hành Tuyệt tâm tình không tốt, một khi làm sai là sẽ nổi giận lôi đình, nhẹ thì không sao, vài câu quở trách, phạt chút bổng lộc, đây đã xem là tốt. Nặng thì giáng cấp quan, tệ hơn nữa thì đánh mất tánh mạng. Hoàng thượng trước kia tuy rằng tâm tính khó dò, thế nhưng chưa bao giờ âm tình bất định như lúc này, nói là âm tình bất định, thế nhưng căn bản không có tình a, tất cả đều là lôi đình.
Người có thể khuyên nhủ Hoàng thượng là Trấn vương lại đang bế quan, bọn họ chỉ có thể kiên trì qua ngày, Trấn vương bế quan hình như là nửa năm, lúc này đã gần đến. Các đại thần bắt đầu hy vọng Trấn vương xuất quan sớm một chút. Như vậy những ngày khó khăn mới có thể trôi qua, làm sai bọn họ sẽ nhận sai, thế nhưng không làm gì sai cũng không được yên. Hiện tại muốn gặp Hoàng thượng, còn phải nghe ngóng trước một phen, chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu không phải chuyện trọng yếu, vẫn là đừng gặp.
“An tổng quản.” Một đại thần quen biết lên tiếng chào.
“Trương đại nhân.” An tổng quản tròn xoe là đại nội tổng quản, tuy rằng đã trung niên, thế nhưng khuôn mặt tròn tròn kia khiến cho hắn nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn. Khuôn mặt tròn vo, con mắt híp lại, thoạt nhìn ngu ngốc dễ bị lừa.
“An tổng quản, không biết tâm tính Hoàng thượng hôm nay như thế nào?”.
“Trương đại nhân có việc tìm Hoàng thượng?” An tổng quản híp mắt hỏi, vẻ mặt vụng về thật thà.
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng.” Cho nên mới muốn nghe cho chắc chắn, miễn cho gặp tai ương. Từ trong ống tay áo lấy ngân phiếu ra, đưa cho An tổng quản.
Động tác nhanh chóng mà thuần thục, ngân phiếu biến mất ngay trong ống tay áo của An tổng quản. Hé ra khuôn mặt tròn tròn tươi cười.
“Hoàng thượng hiện tại đang ngủ, tâm tình sao à? Không phải nô tài lắm miệng nhưng, ai, Hoàng thượng gần đây tâm tình không tốt mấy, cũng không biết là kẻ vô lại nào dám chọc tới Hoàng thượng, ai, nô tài muốn vì Hoàng thượng phân ưu a, nhưng nô tài không có bổn sự đó.” Nói xong, khuôn mặt tròn vo lộ ra biểu tình khổ sở thương tâm, một bộ dáng hết sức trung thành
“Tấm lòng An tổng quản chúng ta đều biết. Hoàng thượng nếu đang nghỉ ngơi, vậy bản quan cũng không quấy rầy, cũng không phải chuyện gì quan trọng, khiến cho Hoàng thượng ít bận tâm chút.” Trương đại nhân đã biết đáp án, Hoàng thượng tâm tình không tốt, vậy không cần đi tìm xui xẻo. Đối với An tổng quản này, bản quan cũng là một đại thần, sao lại đi kết bạn với hắn, nếu không phải hắn luôn bên người Hoàng thượng, bản quan ngay cả chào cũng không muốn chào.
Nhìn bóng dáng Trương đại nhân rời đi, An tổng quản thu hồi biểu tình khổ sở, trong mắt hiện lên tinh quang. Hắn sao lại không biết tâm tính của Trương đại nhân, tất cả những kẻ nơi đây đều khinh thường kẻ làm tổng quản thái giám như hắn, nhưng lại ngại hắn là người luôn bên cạnh Hoàng thượng, không thể không chào hỏi, làm bộ quan hệ, nói thật hắn cũng phiền, thế nhưng không có biện pháp khác. Ai kêu Hoàng thượng tín nhiệm hắn đây, để cho hắn làm đại nội tổng quản, hắn đối Hoàng thượng chính là trung thành tuyệt đối.
Thế nhưng từ khi hắn đi theo Hoàng thượng khi người mới năm tuổi cho tới nay, chưa bao giờ thấy Hoàng thượng có cái dạng như gần đây. Hắn không dám nói hiểu hết Hoàng thượng, thế nhưng hắn dù sao cũng từng nhìn thấy Hoàng thượng lớn lên rồi trở thành một đại đế vương, đối với tính tình Hoàng thượng vẫn là biết vài phần. Hoàng thượng trước kia khi cười chưa chắc là đã vui, khi không biểu tình chưa chắc là đang phẫn nộ. Không nghĩ tới bây giờ lại để cho kẻ khác dễ dàng biết tâm tình của người không tốt. Còn có a, Hoàng thượng trước kia không thể nói là bỏ bê công vụ, nhưng cũng không phải chịu khó bận bịu như hiện tại. Triều chính, phê duyệt tấu chương, nếu chưa phải đến mức mệt lả đi thì tuyệt không nghỉ ngơi, thậm chí mấy ngày cũng không ngủ. Hai tháng không động qua hậu cung bài tử, các nương nương cũng hỏi thăm Hoàng thượng làm sao vậy. Thế nhưng hắn chỉ là một nô tài, làm sao có thể biết tâm sự của Hoàng thượng được.
Ai, hắn biết trong lòng Hoàng thượng nhất định có chuyện gì. Từ nửa năm trước Hoàng thượng bắt đầu xuất cung nhiều hơn, nhưng mỗi lần trở về tâm tình đều rất tốt. Thế nhưng lần này trở về lại khác, ngay cả vị Thượng Quan công tử mà người thường nhắc tới lần này cũng không đề cập qua một lần. Có khi ngồi yên một mình mà ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, nếu không phải càng cố vùi đầu vào tấu chương thì cũng là tức giận vô cớ.
Hôm nay thật vất vả mới khuyên được Hoàng thượng ngủ một chốc, hắn tuyệt đối quan sát thật kỹ, không để cho Hoàng thượng bị quấy rầy. Hắn tham tài (tiền), thế nhưng cũng phải xem là cái dạng tài gì, hắn luôn có chừng mực, nếu không cũng sẽ không nhận được tín nhiệm của Hoàng thượng.
Có thể trở thành đại nội tổng quản, lại nhận được tín nhiệm của Quân Hành Tuyệt, An tổng quản sao có thể là người thường. Trong các đại thần rất ít người có thấy rõ ràng, một An tồng quản tròn vo thoạt nhìn như rất dễ bị lừa thật ra rất lợi hại, bình thường chẳng qua chỉ là giả ngu sung lăng mà thôi, đáng tiếc đám đại thần chỉ biết xem trọng hình thức không thấy rõ được a.
“An Thịnh.” Thanh âm Quân Hành Tuyệt từ trong điện vang lên.
An tổng quản đang đứng ở cửa vội vàng phân phó một cung nhân ở một bên chuẩn bị nước ấm, trà nóng, sau đó bước vào điện.
“Hoàng thượng, ngài tỉnh.” Lộ ra tươi cười trên khuôn mặt tròn vo, đi đến bên người Quân Hành Tuyệt, hầu hạ Quân Hành Tuyệt đứng dậy.
“Trẫm ngủ bao lâu rồi?” Ngồi dậy, gần đây hẳn là có chút mệt mỏi, bằng không cũng sẽ không ngủ thiếp đi như vậy.
“Chưa đến một canh giờ.” An tổng quản hồi đáp.
Cầm lấy khắn mặt cung nữ vừa đưa lên, lau một chút. An tổng quản cũng đem trà ngon đưa cho Quân Hành Tuyệt.
Cầm lấy chén trà, nhấc nắp lên, một cỗ hương khí động lòng người liền truyền đến, là Địch Trần. Sau đó lại nghĩ tới người kia, tinh thần hoảng hốt. Y hiện tại như thế nào rồi? Tiếp theo lại nghĩ tới một câu nói khiến cho hắn trở nên bất thường kia, trong lòng lại bắt đầu co rúm lại. Một ngụm uống xong Địch Trần, hiện tại chỉ có không ngừng nỗ lực làm việc, còn có loại trà này mới có thể giảm bớt đau đớn của hắn.
An tổng quản thu hồi chén trà, lấy lại tinh thần, quả nhiên, Hoàng thượng lại vội vàng đứng lên. Mỗi lần đều là như vậy, uống xong loại trà này, Hoàng Thượng lại nôn nóng như muốn quên đi một điều gì đó.
Nhờ vào tính tình gần đây của Quân Hành Tuyệt mà hiện tại những tấu chương trọng yếu cần hắn phê duyệt ít đi thấy rõ, hơn nữa một ngày một đêm chăm chỉ, rất nhanh tấu chương đã giải quyết hết. Nhìn thư trác (bàn) trống trơn, Quân Hành Tuyệt biết phương pháp đem sự bận rộn để quên đau thương đã không còn xài được nửa.
“An thịnh, lấy bài tử.” Nghĩ thấy mình đã lâu rồi không ghé qua hậu cung, Quân Hành Tuyệt phân phó, hắn quá mệt mỏi, những phi tử này có thể giúp hắn quên đi thống khổ được không?
“Phải” An Thịnh cao hứng đi chuẩn bị, Hoàng Thượng rốt cục cũng chịu đi tới chỗ các vị nương nương, a, các nương nương sẽ không lại hỏi đông hỏi tây hắn nữa rồi.
An Thịnh đem bài tử mang tới, Quân Hành Tuyệt nhìn nhìn, chỉ bài tử của Thục phi.
An thịnh vội vàng gọi người thông tri cho Thục phi chuẩn bị sẵn sàng.
Không lâu sau, Quân Hành Tuyệt đã đến chỗ Thục phi.
Thục phi không phải loại nữ tử diễm lệ, mà khí chất lại rất dịu dàng, dung mạo thanh lệ, giống như tên Hạ Nhị Hà của nàng, một nữ tử giống như bông hà (hoa sen). Thục phi tiến cung đã hai năm. Chuyện về Thục phi cũng là một đoạn truyền kỳ. Thục phi vốn là con gái của dự quốc công, thế nhưng từ nhỏ đã bị thất lạc, cả nhà dự quốc công tìm thật lâu cũng chưa tìm được, vốn tưởng rằng đã chết, không nghĩ tới hai năm trước tìm được về. Thục phi nói được người trong sạch thu dưỡng, sau khi nghĩa phụ nghĩa mẫu qua đời, nàng đã muốn tìm phụ mẫu ruột của mình, với cái bớt hình hoa sen trên người thì đúng là đã tìm được. Thục phi khí chất cùng học thức đều được giáo dục rất tốt, khiến cho cả nhà dự quốc công đều rất cao hứng, cũng cảm tạ gia đình kia đã giáo dục con gái mình rất tốt.
Không lâu sau, vừa vặn lúc Hoàng thượng tuyển phi, Thục phi trúng cử, được phong làm Thục phi, ở tại Uyển Nghi cung.
Đặc biệt nửa năm trước, Hoàng Thượng thích nhất ở lại nơi của Thục phi, trong cung đều bàn tán rất nhiều, chỉ cần Thục phi sinh hạ một hoàng tử là có thể trở thành Hoàng hậu. Hoàng Thượng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hiện tại đã có sáu người con trai, ba người con gái, lớn nhất đã năm tuổi, ít nhất còn chưa đến một tuổi, nếu Thục phi trở thành Hoàng hậu vậy thì đứa con nàng sinh ra sẽ trở thành con trưởng, là người có hi vọng trở thành Hoàng Đế nhất. Nửa năm này, Uyển Nghi cung của Thục phi náo nhiệt hơn rất nhiều, nghe ngóng có, ghen tị có, tặng quà có, tóm lại là cực kì náo nhiệt.
Thục phi cũng không thoa son trát phấn đầy mặt mình, chỉ trang điểm nhàn nhạt, trên mặt mang theo dịu dàng tươi cười, nhẹ nhàng cúi đầu, “Nô tì cung nghênh Hoàng Thượng.” Thục phi trong lòng thật cao hứng, Hoàng Thượng suốt hai tháng lần đầu tiên bước vào hậu cung lại là đến nơi của nàng, đủ để thấy Hoàng thượng sủng ái nàng nhất, sinh tồn trong hậu cung chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của Hoàng thương, Thục phi có thể không cao hứng sao?
Quân Hành Tuyệt bước vào Uyển Nghi cung của Thục phi cũng không nói gì, trên mặt như trước không có biểu tình. Đối với chuyện Hoàng Thượng gần nhất tâm tình không tốt, chốn hậu cung cũng có nghe qua. Hiện tại thấy mới biết đó là sự thật. Hoàng thượng trước kia dù tâm tình không tốt thì đối với các phi tử đều mang theo ý cười khiến cho các nàng mê muội không thôi, chây lười, khêu gợi, lạnh lùng. Khiến cho các nàng vì hắn phát rồ. Mà hiện tại không có một chút ý cười, Thục phi âm thầm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận.
Quân Hành Tuyệt ngồi ở trên giường, nhìn Thục phi. Hắn sở dĩ thường xuyên đến chỗ của Thục phi là bởi vì có thể thấy được bóng dáng của người kia trên người nàng, Thục phi có chút gì đó giống với người kia. Sau khi gặp được y nửa năm, hắn đều lấy các phi tử trong cung ra so sánh với y, biết rõ không nên, lại nhịn không được làm như vậy. Trong chốn hậu cung này, giống nhất chính là Thục phi. Không phải nói bộ dáng, mà là phương diện khí chất có chút tương tự, nhu hòa, nhưng khí chất người kia vẫn có phần nổi trội hơn.
“Hoàng thượng, có chuyện gì không vui, ngài nói với nô tì đi, nô tì biết nô tì năng lực không nhiều, nhưng nô tì muốn vì ngài chia sẻ nửa phần.” Thục phi ngồi bên người Quân Hành Tuyệt dịu dàng nói, trong mắt là tình ý không thôi.
Quân Hành Tuyệt không nói gì, chỉ là nhìn Thục phi. Thục phi cũng nhìn chăm chú vào Quân Hành Tuyệt, trong mắt người ngoài thì đây đúng là tình ý kéo dài a. Thế nhưng Quân Hành Tuyệt sau khi nghe Thục phi nói, lại nghĩ tới một câu khiến cho hắn đau lòng không thôi kia, “Bọn họ quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời này.” Những lời này, chỉ cần nhớ tới lại giống như một con dao sắc, không ngừng rạch những đường trong lòng hắn, hắn phẫn nộ là bởi vì câu nói này.
“Thục phi, ở trong lòng nàng, trẫm có quan trọng không?” Quân Hành Tuyệt hỏi.
“Hoàng Thượng, ngài ở trong lòng là nô tì là người quan trọng nhất.” Thục phi hồi đáp, trong mắt thâm tình vừa nhìn đã biết. Nàng yêu Hoàng thượng, là thật sự yêu, lúc lần đầu nhìn thấy ngài ở quốc công phủ, phong độ thân phận của ngài khiến cho nàng si mê, nàng từng gặp được một nam tử tuấn mỹ như vậy nhưng phong cách hoàn toàn bất đồng, nhưng khiến cho nàng yêu cũng chỉ có ngài, cho dù nam nhân kia có ân với nàng, thế nhưng người kia là người thường, làm sao có thể so sánh được với ngài, để tiến cung thì hủy diệt đi cũng không tiếc......
“Quan trọng nhất sao?” Thế nhưng trong lòng hắn, quan trọng nhất không phải nàng. Nâng đầu Thục phi, hôn lên đôi môi xinh đẹp. Thục phi thẹn thùng đáp lại.
Trướng mạn buông xuống, che đi một màn xuân sắc.
Người có thể khuyên nhủ Hoàng thượng là Trấn vương lại đang bế quan, bọn họ chỉ có thể kiên trì qua ngày, Trấn vương bế quan hình như là nửa năm, lúc này đã gần đến. Các đại thần bắt đầu hy vọng Trấn vương xuất quan sớm một chút. Như vậy những ngày khó khăn mới có thể trôi qua, làm sai bọn họ sẽ nhận sai, thế nhưng không làm gì sai cũng không được yên. Hiện tại muốn gặp Hoàng thượng, còn phải nghe ngóng trước một phen, chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu không phải chuyện trọng yếu, vẫn là đừng gặp.
“An tổng quản.” Một đại thần quen biết lên tiếng chào.
“Trương đại nhân.” An tổng quản tròn xoe là đại nội tổng quản, tuy rằng đã trung niên, thế nhưng khuôn mặt tròn tròn kia khiến cho hắn nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn. Khuôn mặt tròn vo, con mắt híp lại, thoạt nhìn ngu ngốc dễ bị lừa.
“An tổng quản, không biết tâm tính Hoàng thượng hôm nay như thế nào?”.
“Trương đại nhân có việc tìm Hoàng thượng?” An tổng quản híp mắt hỏi, vẻ mặt vụng về thật thà.
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng.” Cho nên mới muốn nghe cho chắc chắn, miễn cho gặp tai ương. Từ trong ống tay áo lấy ngân phiếu ra, đưa cho An tổng quản.
Động tác nhanh chóng mà thuần thục, ngân phiếu biến mất ngay trong ống tay áo của An tổng quản. Hé ra khuôn mặt tròn tròn tươi cười.
“Hoàng thượng hiện tại đang ngủ, tâm tình sao à? Không phải nô tài lắm miệng nhưng, ai, Hoàng thượng gần đây tâm tình không tốt mấy, cũng không biết là kẻ vô lại nào dám chọc tới Hoàng thượng, ai, nô tài muốn vì Hoàng thượng phân ưu a, nhưng nô tài không có bổn sự đó.” Nói xong, khuôn mặt tròn vo lộ ra biểu tình khổ sở thương tâm, một bộ dáng hết sức trung thành
“Tấm lòng An tổng quản chúng ta đều biết. Hoàng thượng nếu đang nghỉ ngơi, vậy bản quan cũng không quấy rầy, cũng không phải chuyện gì quan trọng, khiến cho Hoàng thượng ít bận tâm chút.” Trương đại nhân đã biết đáp án, Hoàng thượng tâm tình không tốt, vậy không cần đi tìm xui xẻo. Đối với An tổng quản này, bản quan cũng là một đại thần, sao lại đi kết bạn với hắn, nếu không phải hắn luôn bên người Hoàng thượng, bản quan ngay cả chào cũng không muốn chào.
Nhìn bóng dáng Trương đại nhân rời đi, An tổng quản thu hồi biểu tình khổ sở, trong mắt hiện lên tinh quang. Hắn sao lại không biết tâm tính của Trương đại nhân, tất cả những kẻ nơi đây đều khinh thường kẻ làm tổng quản thái giám như hắn, nhưng lại ngại hắn là người luôn bên cạnh Hoàng thượng, không thể không chào hỏi, làm bộ quan hệ, nói thật hắn cũng phiền, thế nhưng không có biện pháp khác. Ai kêu Hoàng thượng tín nhiệm hắn đây, để cho hắn làm đại nội tổng quản, hắn đối Hoàng thượng chính là trung thành tuyệt đối.
Thế nhưng từ khi hắn đi theo Hoàng thượng khi người mới năm tuổi cho tới nay, chưa bao giờ thấy Hoàng thượng có cái dạng như gần đây. Hắn không dám nói hiểu hết Hoàng thượng, thế nhưng hắn dù sao cũng từng nhìn thấy Hoàng thượng lớn lên rồi trở thành một đại đế vương, đối với tính tình Hoàng thượng vẫn là biết vài phần. Hoàng thượng trước kia khi cười chưa chắc là đã vui, khi không biểu tình chưa chắc là đang phẫn nộ. Không nghĩ tới bây giờ lại để cho kẻ khác dễ dàng biết tâm tình của người không tốt. Còn có a, Hoàng thượng trước kia không thể nói là bỏ bê công vụ, nhưng cũng không phải chịu khó bận bịu như hiện tại. Triều chính, phê duyệt tấu chương, nếu chưa phải đến mức mệt lả đi thì tuyệt không nghỉ ngơi, thậm chí mấy ngày cũng không ngủ. Hai tháng không động qua hậu cung bài tử, các nương nương cũng hỏi thăm Hoàng thượng làm sao vậy. Thế nhưng hắn chỉ là một nô tài, làm sao có thể biết tâm sự của Hoàng thượng được.
Ai, hắn biết trong lòng Hoàng thượng nhất định có chuyện gì. Từ nửa năm trước Hoàng thượng bắt đầu xuất cung nhiều hơn, nhưng mỗi lần trở về tâm tình đều rất tốt. Thế nhưng lần này trở về lại khác, ngay cả vị Thượng Quan công tử mà người thường nhắc tới lần này cũng không đề cập qua một lần. Có khi ngồi yên một mình mà ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, nếu không phải càng cố vùi đầu vào tấu chương thì cũng là tức giận vô cớ.
Hôm nay thật vất vả mới khuyên được Hoàng thượng ngủ một chốc, hắn tuyệt đối quan sát thật kỹ, không để cho Hoàng thượng bị quấy rầy. Hắn tham tài (tiền), thế nhưng cũng phải xem là cái dạng tài gì, hắn luôn có chừng mực, nếu không cũng sẽ không nhận được tín nhiệm của Hoàng thượng.
Có thể trở thành đại nội tổng quản, lại nhận được tín nhiệm của Quân Hành Tuyệt, An tổng quản sao có thể là người thường. Trong các đại thần rất ít người có thấy rõ ràng, một An tồng quản tròn vo thoạt nhìn như rất dễ bị lừa thật ra rất lợi hại, bình thường chẳng qua chỉ là giả ngu sung lăng mà thôi, đáng tiếc đám đại thần chỉ biết xem trọng hình thức không thấy rõ được a.
“An Thịnh.” Thanh âm Quân Hành Tuyệt từ trong điện vang lên.
An tổng quản đang đứng ở cửa vội vàng phân phó một cung nhân ở một bên chuẩn bị nước ấm, trà nóng, sau đó bước vào điện.
“Hoàng thượng, ngài tỉnh.” Lộ ra tươi cười trên khuôn mặt tròn vo, đi đến bên người Quân Hành Tuyệt, hầu hạ Quân Hành Tuyệt đứng dậy.
“Trẫm ngủ bao lâu rồi?” Ngồi dậy, gần đây hẳn là có chút mệt mỏi, bằng không cũng sẽ không ngủ thiếp đi như vậy.
“Chưa đến một canh giờ.” An tổng quản hồi đáp.
Cầm lấy khắn mặt cung nữ vừa đưa lên, lau một chút. An tổng quản cũng đem trà ngon đưa cho Quân Hành Tuyệt.
Cầm lấy chén trà, nhấc nắp lên, một cỗ hương khí động lòng người liền truyền đến, là Địch Trần. Sau đó lại nghĩ tới người kia, tinh thần hoảng hốt. Y hiện tại như thế nào rồi? Tiếp theo lại nghĩ tới một câu nói khiến cho hắn trở nên bất thường kia, trong lòng lại bắt đầu co rúm lại. Một ngụm uống xong Địch Trần, hiện tại chỉ có không ngừng nỗ lực làm việc, còn có loại trà này mới có thể giảm bớt đau đớn của hắn.
An tổng quản thu hồi chén trà, lấy lại tinh thần, quả nhiên, Hoàng thượng lại vội vàng đứng lên. Mỗi lần đều là như vậy, uống xong loại trà này, Hoàng Thượng lại nôn nóng như muốn quên đi một điều gì đó.
Nhờ vào tính tình gần đây của Quân Hành Tuyệt mà hiện tại những tấu chương trọng yếu cần hắn phê duyệt ít đi thấy rõ, hơn nữa một ngày một đêm chăm chỉ, rất nhanh tấu chương đã giải quyết hết. Nhìn thư trác (bàn) trống trơn, Quân Hành Tuyệt biết phương pháp đem sự bận rộn để quên đau thương đã không còn xài được nửa.
“An thịnh, lấy bài tử.” Nghĩ thấy mình đã lâu rồi không ghé qua hậu cung, Quân Hành Tuyệt phân phó, hắn quá mệt mỏi, những phi tử này có thể giúp hắn quên đi thống khổ được không?
“Phải” An Thịnh cao hứng đi chuẩn bị, Hoàng Thượng rốt cục cũng chịu đi tới chỗ các vị nương nương, a, các nương nương sẽ không lại hỏi đông hỏi tây hắn nữa rồi.
An Thịnh đem bài tử mang tới, Quân Hành Tuyệt nhìn nhìn, chỉ bài tử của Thục phi.
An thịnh vội vàng gọi người thông tri cho Thục phi chuẩn bị sẵn sàng.
Không lâu sau, Quân Hành Tuyệt đã đến chỗ Thục phi.
Thục phi không phải loại nữ tử diễm lệ, mà khí chất lại rất dịu dàng, dung mạo thanh lệ, giống như tên Hạ Nhị Hà của nàng, một nữ tử giống như bông hà (hoa sen). Thục phi tiến cung đã hai năm. Chuyện về Thục phi cũng là một đoạn truyền kỳ. Thục phi vốn là con gái của dự quốc công, thế nhưng từ nhỏ đã bị thất lạc, cả nhà dự quốc công tìm thật lâu cũng chưa tìm được, vốn tưởng rằng đã chết, không nghĩ tới hai năm trước tìm được về. Thục phi nói được người trong sạch thu dưỡng, sau khi nghĩa phụ nghĩa mẫu qua đời, nàng đã muốn tìm phụ mẫu ruột của mình, với cái bớt hình hoa sen trên người thì đúng là đã tìm được. Thục phi khí chất cùng học thức đều được giáo dục rất tốt, khiến cho cả nhà dự quốc công đều rất cao hứng, cũng cảm tạ gia đình kia đã giáo dục con gái mình rất tốt.
Không lâu sau, vừa vặn lúc Hoàng thượng tuyển phi, Thục phi trúng cử, được phong làm Thục phi, ở tại Uyển Nghi cung.
Đặc biệt nửa năm trước, Hoàng Thượng thích nhất ở lại nơi của Thục phi, trong cung đều bàn tán rất nhiều, chỉ cần Thục phi sinh hạ một hoàng tử là có thể trở thành Hoàng hậu. Hoàng Thượng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hiện tại đã có sáu người con trai, ba người con gái, lớn nhất đã năm tuổi, ít nhất còn chưa đến một tuổi, nếu Thục phi trở thành Hoàng hậu vậy thì đứa con nàng sinh ra sẽ trở thành con trưởng, là người có hi vọng trở thành Hoàng Đế nhất. Nửa năm này, Uyển Nghi cung của Thục phi náo nhiệt hơn rất nhiều, nghe ngóng có, ghen tị có, tặng quà có, tóm lại là cực kì náo nhiệt.
Thục phi cũng không thoa son trát phấn đầy mặt mình, chỉ trang điểm nhàn nhạt, trên mặt mang theo dịu dàng tươi cười, nhẹ nhàng cúi đầu, “Nô tì cung nghênh Hoàng Thượng.” Thục phi trong lòng thật cao hứng, Hoàng Thượng suốt hai tháng lần đầu tiên bước vào hậu cung lại là đến nơi của nàng, đủ để thấy Hoàng thượng sủng ái nàng nhất, sinh tồn trong hậu cung chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của Hoàng thương, Thục phi có thể không cao hứng sao?
Quân Hành Tuyệt bước vào Uyển Nghi cung của Thục phi cũng không nói gì, trên mặt như trước không có biểu tình. Đối với chuyện Hoàng Thượng gần nhất tâm tình không tốt, chốn hậu cung cũng có nghe qua. Hiện tại thấy mới biết đó là sự thật. Hoàng thượng trước kia dù tâm tình không tốt thì đối với các phi tử đều mang theo ý cười khiến cho các nàng mê muội không thôi, chây lười, khêu gợi, lạnh lùng. Khiến cho các nàng vì hắn phát rồ. Mà hiện tại không có một chút ý cười, Thục phi âm thầm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận.
Quân Hành Tuyệt ngồi ở trên giường, nhìn Thục phi. Hắn sở dĩ thường xuyên đến chỗ của Thục phi là bởi vì có thể thấy được bóng dáng của người kia trên người nàng, Thục phi có chút gì đó giống với người kia. Sau khi gặp được y nửa năm, hắn đều lấy các phi tử trong cung ra so sánh với y, biết rõ không nên, lại nhịn không được làm như vậy. Trong chốn hậu cung này, giống nhất chính là Thục phi. Không phải nói bộ dáng, mà là phương diện khí chất có chút tương tự, nhu hòa, nhưng khí chất người kia vẫn có phần nổi trội hơn.
“Hoàng thượng, có chuyện gì không vui, ngài nói với nô tì đi, nô tì biết nô tì năng lực không nhiều, nhưng nô tì muốn vì ngài chia sẻ nửa phần.” Thục phi ngồi bên người Quân Hành Tuyệt dịu dàng nói, trong mắt là tình ý không thôi.
Quân Hành Tuyệt không nói gì, chỉ là nhìn Thục phi. Thục phi cũng nhìn chăm chú vào Quân Hành Tuyệt, trong mắt người ngoài thì đây đúng là tình ý kéo dài a. Thế nhưng Quân Hành Tuyệt sau khi nghe Thục phi nói, lại nghĩ tới một câu khiến cho hắn đau lòng không thôi kia, “Bọn họ quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời này.” Những lời này, chỉ cần nhớ tới lại giống như một con dao sắc, không ngừng rạch những đường trong lòng hắn, hắn phẫn nộ là bởi vì câu nói này.
“Thục phi, ở trong lòng nàng, trẫm có quan trọng không?” Quân Hành Tuyệt hỏi.
“Hoàng Thượng, ngài ở trong lòng là nô tì là người quan trọng nhất.” Thục phi hồi đáp, trong mắt thâm tình vừa nhìn đã biết. Nàng yêu Hoàng thượng, là thật sự yêu, lúc lần đầu nhìn thấy ngài ở quốc công phủ, phong độ thân phận của ngài khiến cho nàng si mê, nàng từng gặp được một nam tử tuấn mỹ như vậy nhưng phong cách hoàn toàn bất đồng, nhưng khiến cho nàng yêu cũng chỉ có ngài, cho dù nam nhân kia có ân với nàng, thế nhưng người kia là người thường, làm sao có thể so sánh được với ngài, để tiến cung thì hủy diệt đi cũng không tiếc......
“Quan trọng nhất sao?” Thế nhưng trong lòng hắn, quan trọng nhất không phải nàng. Nâng đầu Thục phi, hôn lên đôi môi xinh đẹp. Thục phi thẹn thùng đáp lại.
Trướng mạn buông xuống, che đi một màn xuân sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.