Chương 25: Chương 23
Vô Thố Thương Hoàng
03/10/2017
Cho dù tâm tình không tốt, Quân Hành Tuyệt cũng vẫn như cũ duy trì thói quen của mình, tuyệt không ở cung phi tử ngủ lại. Nhìn cũng không thèm nhìn lại Thục phi vừa rồi còn triền miên cùng mình, để An tổng quản hầu hạ về tẩm cung.
Thục phi ngồi ở trên giường nhìn thân ảnh Quân Hành Tuyệt rời đi, trong mắt hiện lên đau thương, trên khuôn mặt dịu dàng cũng bị che kín bởi mất mát. Cho dù Hoàng Thượng sau hai tháng bước vào hậu cung đầu tiên chính là nơi nàng, thế nhưng tâm của Hoàng thượng vẫn như cũ không thuộc về nàng.
Đem mọi dấu vết tẩy đi, Quân Hành Tuyệt nằm ở trên giường. Nội tâm một mảnh trống rỗng, không có cảm giác thỏa mãn khi trải qua tình thú như trước kia, chỉ có hư không, vẫn còn thiếu cái gì đó.
Thục phi nói ở trong lòng của nàng hắn quan trọng nhất, hắn biết đó là thật, thế nhưng hắn muốn không phải vị trí quan trọng nhất trong lòng Thục phi mà là người kia. Hắn thật sự đem người kia đặt ở trong lòng, cố gắng giữ gìn tình cảm giữa hai người, những kẻ muốn lợi dụng phần tình cảm này hắn sẽ không tha thứ, tựa như đám dư nghiệt của ma giáo, chỉ có một con đường chết. Cho dù nhìn thấy hắc ám quyết tuyệt từ người kia, hắn cũng vẫn muốn có phần tình cảm này, hắn sẽ cố hiểu thêm về người kia, vì sự an toàn của y mà sử dụng thân phận Hoàng Đế, hạ thủ lệnh, trong một đêm đem tất cả dư nghiệt của ma giáo ở Vận Thành toàn bộ diệt trừ.
Thế nhưng tấm chân tình của hắn trong mắt người kia vẫn không là gì sao? Hắn không thể quên sự chua xót vì hành động cự tuyệt của người kia khi hắn vì y phủ thêm ngoại bào, chua xót vì không được tín nhiệm. Lại càng không thể quên sự đau lòng khi người kia trả lời câu hỏi của hắn, đến bây giờ khi nhớ tới trong lòng hắn vẫn còn đau thật đau.
Hắn là Hoàng Đế. Trong cảm nhận của các đại thần, phi tử, cung nhân, hắn là chủ tử, là chúa tể của bọn họ, nhưng tuyệt đối không phải vị trí quan trọng nhất. Trong lòng tổ gia gia cùng Hoàng thúc, hắn cũng không phải là người quan trọng nhất. Hắn rõ ràng hiểu, hắn không có khả năng là vị trí quan trọng nhất trong lòng người khác. Thế nhưng, thế nhưng vì sao lại khổ sở phẫn nộ bởi vì không phải người quan trọng nhất trong lòng người kia như vậy chứ. Hay là bởi vì người kia là người bằng hữu đầu tiên hắn đặt ở trong lòng, hắn hy vọng người kia cũng đem hắn đặt ở trong lòng.
Lúc hiểu ra hắn ở trong lòng y có lẽ chỉ là người bé nhỏ không đáng kể, đúng vậy “có lẽ”, hắn không dám dùng khẳng định, bởi vì như vậy sẽ làm hắn thực đau lòng. Sau đó phát hiện vị trí của người kia ở trong lòng hắn lớn hơn rất nhiều so với hắn nghĩ, quan trọng hơn, thậm chí ngang với tổ gia gia, hoặc là cao hơn nữa, cho nên hắn mới khổ sở. Bởi vì vị trí cả hai trong lòng hai bên không đồng dạng, hắn là thật sự, người kia lại không.
“Khiêm.” Nhớ kỹ một cái tên khiến cho hắn đau lòng cùng cực, Quân Hành Tuyệt thống khổ nhắm hai mắt lại. Vì sao lại đau lòng như thế? Hắn phải quên người kia, nếu người nọ không thật tâm, vậy hắn cần gì phải nghiêm túc giữ gìn đoạn tình cảm kia, hắn nên vứt bỏ đi, quên người kia đi. Hắn là đế vương, lòng kiêu ngạo của hắn sẽ không cho phép hắn tiếp tục trao cảm tình cho một người đã vô tình, hắn nên thanh tỉnh để hiểu rõ, Thượng Quan Khiêm sẽ không đem hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất, một tình bạn như vậy hắn hoàn toàn không cần.
Rõ ràng thì đều đã rõ ràng, thế nhưng vẫn không thể quên, không quên được, biểu tình chân thành kia, thân ảnh ôn nhu nhìn vào không trung, phần ôn nhu chân thật, hắn muốn. Nhưng nó không thuộc về hắn a. Chưa từng thuộc về hắn...... Trước đây, nghĩ đến y lúc bình thường đã là ôn nhu, không ngờ khi đó mới phát hiện, nguyên lai sự ôn nhu chân chính là như vậy, chưa bao giờ hắn nhận được từ y.
Tâm càng đau, vì sao, lại thống khổ như thế. Khiêm, nói cho ta biết, ta vì sao lại thống khổ, ngươi y thuật cao siêu có thể trị cho ta không? Khiến cho ta không cần vì ngươi đau lòng, để cho ta trở về làm ta như trước kia, nếu có thể, ta thậm chí không muốn quen biết ngươi, vậy sẽ không thống khổ như thế này. Nếu vẫn là một tâm lợi dụng thì thật tốt, không cần cùng ngươi trở thành bằng hữu cũng thật tốt, bản thân không quá thiệt tình thì thật tốt, chưa bao giờ hỏi qua vấn đề kia thì thật tốt, ta vẫn có thể tự lừa gạt chính mình, thế nhưng trên đời này không có “nếu”. Khiêm, ta nên đối với ngươi như thế nào đây?
Hai tháng mệt mỏi, khiến cho Quân Hành Tuyệt mang theo đau lòng nhập miên (ngủ). Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn lặp lại hành động như hôm qua, cần cù vào triều, đối với các đại thần tức giận, phê duyệt tấu chương được trình lên, cần lao công tác, số lượng tấu chương không cách nào làm cho hắn mệt đến mức muốn ngủ nữa, cũng không muốn đến hậu cung, cảm giác hư không thật rất khó chịu. Đi vào võ tràng, cùng nhóm cấm vệ quân giao thủ.
Có thể được tuyển vào cấm quân thì không thể quá tầm thường. Hộ vệ Hoàng thành, bảo hộ Hoàng Đế, muốn dựa vào thân phận là tuyệt đối không thể, bọn họ mỗi một người ở trên giang hồ chưa hẳn là đứng đầu nhưng cũng nổi tiếng.
Thống lĩnh cấm quân Đỗ Thành, thậm chí có thân thủ thuộc hàng nhất lưu, ở trên giang hồ cũng xếp vào số một. Sau khi trở về từ Vận Thành, Đỗ Thành cũng phát hiện Hoàng thượng thay đổi. Ngày đó chuyển biến của Thượng Quan Khiêm hắn cũng thấy. Hiện tại nhớ tới vẫn còn phát run, khí tức hắc ám mang theo băng hàn quá mạnh. Hắn vẫn nghĩ Thượng Quan Khiêm chẳng qua chỉ là một người thường có y thuật cao siêu, ngoài ra còn rất tài hoa, có thể khiến cho Hoàng thượng cũng phải bội phục. Hắn đi theo bên người Hoàng thượng đôi khi nghe được hai người nói chuyện, Hoàng thượng không chỉ tán thưởng học thức của Thượng Quan Khiêm một lần. Cho dù như thế, ở trong mắt hắn Thượng Quan Khiêm là bằng hữu của Hoàng thượng, thế nhưng cũng vẫn là người thường, hắn cũng không sinh ra cảnh giác đối với Thượng Quan Khiêm, phải biết rằng bề ngoài người kia thực dễ làm cho người ta thả lỏng cảnh giác, muốn thân cận, ngay cả Hoàng thượng còn không may mắn thoát khỏi, huống chi là hắn.
Thế nhưng ngày đó, bên mảnh đào lâm, Thượng Quan Khiêm hoàn toàn phá vỡ hình tượng bình thường của y. Khí chất như thế sao có thể là người bình thường. Làm thống lĩnh cấm vệ quân, những phần tử bất hợp pháp lẻn vào hoàng cung hắn đã bắt rất nhiều, sát thủ, thích khách, giang hồ nhân sĩ muốn trộm bảo vật. Người nào cũng to gan lớn mật, danh tiếng hung tàn, nhưng hắn chưa từng sợ qua, chưa từng sợ hãi giống như ngày đó. Ngày đó hắn vô tình thấy được ánh mắt Diêm La lúc giết người, trong đó không có chút gì dao động, ngay cả sát khí cũng không có. Thế nhưng tay hắn đang sát nhân, ánh mắt bình tĩnh vô ba. Cho dù có là người hung ác cỡ nào cũng không thể có ánh mắt bình tĩnh như vậy. Nguyên lai trên đời này đáng sợ nhất không phải là ánh mắt tràn ngập sát ý cùng oán hận mà là ánh mắt bình tĩnh tuyệt đối. Khi đó hắn thật sự sợ. Một kẻ khi giết người ánh mắt cũng không dao động sao có thể không đáng sợ? Người có thể khiến cho kẻ lãnh khốc như vậy tôn sùng làm chủ nhân, hơn nữa còn xuất phát từ nội tâm kính nể thì lại phải càng đáng sợ.
Hắn thừa nhận, ngày đó hắn thật sự muốn thoát khỏi Thượng Quan Khiêm, bởi vì hắn biết nguy hiểm. Đối với loại nguy hiểm này, thân là cấm quân bảo hộ Hoàng thượng, hắn hẳn là phải diệt trừ, thế nhưng hắn sợ đến mức ngay cả ý niệm này trong đầu cũng không dám dâng lên. Hắn rất bội phục Hoàng thượng, Hoàng thượng quả là Hoàng Thượng, không hề sợ hãi, dám cùng Thượng Quan Khiêm ngồi trên mã xa, cùng nhau quay tòa đại trạch, thậm chí vì bảo hộ Thượng Quan Khiêm còn hạ lệnh diệt trừ dư nghiệt của ma giáo ở Vận Thành. Hoàng thượng a, Thượng Quan Khiêm làm sao cần người bảo hộ, một Diêm La là có thể đem cả đám dư nghiệt này tiêu diệt, bọn chúng căn bản không có khả năng có cơ hội động tới Thượng Quan Khiêm.
Trước khi hắn đi giải quyết dư nghiệt ma giáo, Hoàng thượng vẫn hoàn hảo tốt. Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Hoàng thượng lại xuống lệnh quay về kinh, trên mặt căn bản không có biểu tình gì. Sau đó là bắt đầu hai tháng kinh hoàng.
“Đỗ Thành.” Quân Hành Tuyệt gọi Đỗ Thành đang đứng một bên.
“Vâng, Hoàng thượng.” Lúc này đến lượt mình gặp phải tai ương rồi, nhìn các huynh đệ cấm vệ quân khác la liệt trên đất, Đỗ Thành ở trong lòng bi ai vì chính mình. Đây không phải chuyện gì đáng khoe, thậm chí là chuyện thực mất mặt. Chủ tử mà bọn họ bảo hộ thực lực còn cao hơn so với bọn họ. Hoàng Thượng a, chúng ta sao có thể là đối thủ của ngài. Thế nhưng, hoàng mệnh nan vi (lệnh vua khó cãi), hy vọng lát nữa hắn còn có thể đứng lên.
Quân Hành Tuyệt một thân võ công đã đươc đệ nhất tông sư Phượng Cửu cùng một tông sư nữa là Trấn vương Quân Thường Hằng dạy dỗ, hơn nữa tư chất của hắn rất tốt, ở tuổi đó hắn có thể xem là đệ nhất. Thậm chí, ngooại trừ tông sư cùng các cao thủ lánh đời khác, Quân Hành Tuyệt có thể nói là không có địch thủ. Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng đều nói, Quân Hành Tuyệt có hi vọng trở thành tông sư trong khoảng mười năm nữa.
Một cao thủ đệ nhất cùng một cao thủ nhất lưu, ai thắng ai thua, kết quả đã rõ ràng. Đỗ Thành té trên mặt đất, giống như cấp dưới của mình, đứng dậy không nổi.
Cùng cấm vệ quân giao thủ xong, Quân Hành Tuyệt cũng chảy một thân mồ hôi, tâm tình có chút chuyển biến tốt đẹp.
An tổng quản luôn là người tận tâm với công việc, bật người đưa lên khăn mặt, Quân Hành Tuyệt lau mặt cùng tay, rồi đưa lại cho An tổng quản, An tổng quản lập tức đem trà bưng lên.
Mở nắp nắp trà ra, vẫn là Địch Trần, tay Quân Hành Tuyệt dừng lại một chút, nhìn nước trà màu nâu bên trong, các cọng trà nổi lên, lại nhớ tới người mà mình muốn quên. Sự đau lòng quen thuộc lại tràn đầy, cố gắng không để cho bất luận kẻ nào nhìn ra, uống trà xong. Rời đi.
An tổng quản tùy thân hầu hạ.
Mà ngày hôm nay, Trấn vương Quân Thường Hằng xuất quan. Tin tức rất nhanh truyền đi, các trọng thần đã chịu đựng suốt hai tháng qua vội vàng tập hợp đến Trấn vương phủ, kể ra những gì bọn họ đã chịu.
Nghe cả đàn đại thần nói, Quân Thường Hằng mới biết được chất nhi Hoàng Đế tâm tình không tốt thực rõ ràng đến nỗi này, liền biến các đại thần thành nơi trút giận.
Quân Thường Hằng nhíu mày, ông không thích chính trị, bằng không năm đó cũng sẽ không từ bỏ cạnh tranh ngôi vị Hoàng Đế. Nhưng ông vẫn thuộc dòng dõi hoàng tộc, ông có trách nhiệm bảo vệ quốc gia này, cho nên mới nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng, ở biên cảnh trấn thủ các dị tộc. Mà Hoàng thượng cũng làm rất khá, từ khi đăng cơ tới nay quốc thái dân an, khiến cho quốc gia đã có chút lụi tàn này khôi phục lại quang huy thời thịnh thế.
Ông cũng không muốn nhúng tay vào vấn đề chính trị của Hoàng thượng. Các đại thần sở dĩ cho rằng ông có thể khuyên can Hoàng thượng là bởi vì Hoàng Thượng kính trọng ông. Ông một lòng với võ đạo, chưa bao giờ quấy nhiễu tới chính vụ của Hoàng thượng. Thế nhưng thành như vậy, ông không thể không khuyên một lần, bởi vì lần này Hoàng thượng rất khác thường.
Đến tột cùng là chuyện gì khiến cho chất nhi Hoàng Đế có phản ứng mãnh liệt như vậy. Vị chất nhi Hoàng Đế kia của ông không thể nói tuyệt đối vô tình, nhưng hắn lãnh bạc. Năm đó khi Tiên hoàng cùng Phượng hậu mất, tâm tình hắn cũng không có dao động kịch liệt như lần này. Hắn còn nhớ rõ lúc Hoàng thượng ở lễ tang không có lấy một giọt nước mắt, chỉ là trong mắt có thương cảm, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra. Thiếu niên lãnh bạc năm đó, giết ba vị ca ca cùng huyết thống không lưu tình chút nào để đi lên ngôi vị Hoàng Đế. Ngay cả Phượng Cửu cũng nói hắn là một tằng tôn (cháu cố trai) thiên tính lãnh bạc.
Cho dù lấy tâm tính ổn trọng của tông sư nhưng lần này cũng không khỏi có chút tò mò, là vì chuyện gì có thể khiến cho tình tự của một Hoàng Đế lạnh bạc kia dao động nhiều như vậy, hơn nữa còn duy trì suốt hai tháng.
Quân Thường Hằng quyết định tiến cung tìm hiểu chuyện lần này.
Thục phi ngồi ở trên giường nhìn thân ảnh Quân Hành Tuyệt rời đi, trong mắt hiện lên đau thương, trên khuôn mặt dịu dàng cũng bị che kín bởi mất mát. Cho dù Hoàng Thượng sau hai tháng bước vào hậu cung đầu tiên chính là nơi nàng, thế nhưng tâm của Hoàng thượng vẫn như cũ không thuộc về nàng.
Đem mọi dấu vết tẩy đi, Quân Hành Tuyệt nằm ở trên giường. Nội tâm một mảnh trống rỗng, không có cảm giác thỏa mãn khi trải qua tình thú như trước kia, chỉ có hư không, vẫn còn thiếu cái gì đó.
Thục phi nói ở trong lòng của nàng hắn quan trọng nhất, hắn biết đó là thật, thế nhưng hắn muốn không phải vị trí quan trọng nhất trong lòng Thục phi mà là người kia. Hắn thật sự đem người kia đặt ở trong lòng, cố gắng giữ gìn tình cảm giữa hai người, những kẻ muốn lợi dụng phần tình cảm này hắn sẽ không tha thứ, tựa như đám dư nghiệt của ma giáo, chỉ có một con đường chết. Cho dù nhìn thấy hắc ám quyết tuyệt từ người kia, hắn cũng vẫn muốn có phần tình cảm này, hắn sẽ cố hiểu thêm về người kia, vì sự an toàn của y mà sử dụng thân phận Hoàng Đế, hạ thủ lệnh, trong một đêm đem tất cả dư nghiệt của ma giáo ở Vận Thành toàn bộ diệt trừ.
Thế nhưng tấm chân tình của hắn trong mắt người kia vẫn không là gì sao? Hắn không thể quên sự chua xót vì hành động cự tuyệt của người kia khi hắn vì y phủ thêm ngoại bào, chua xót vì không được tín nhiệm. Lại càng không thể quên sự đau lòng khi người kia trả lời câu hỏi của hắn, đến bây giờ khi nhớ tới trong lòng hắn vẫn còn đau thật đau.
Hắn là Hoàng Đế. Trong cảm nhận của các đại thần, phi tử, cung nhân, hắn là chủ tử, là chúa tể của bọn họ, nhưng tuyệt đối không phải vị trí quan trọng nhất. Trong lòng tổ gia gia cùng Hoàng thúc, hắn cũng không phải là người quan trọng nhất. Hắn rõ ràng hiểu, hắn không có khả năng là vị trí quan trọng nhất trong lòng người khác. Thế nhưng, thế nhưng vì sao lại khổ sở phẫn nộ bởi vì không phải người quan trọng nhất trong lòng người kia như vậy chứ. Hay là bởi vì người kia là người bằng hữu đầu tiên hắn đặt ở trong lòng, hắn hy vọng người kia cũng đem hắn đặt ở trong lòng.
Lúc hiểu ra hắn ở trong lòng y có lẽ chỉ là người bé nhỏ không đáng kể, đúng vậy “có lẽ”, hắn không dám dùng khẳng định, bởi vì như vậy sẽ làm hắn thực đau lòng. Sau đó phát hiện vị trí của người kia ở trong lòng hắn lớn hơn rất nhiều so với hắn nghĩ, quan trọng hơn, thậm chí ngang với tổ gia gia, hoặc là cao hơn nữa, cho nên hắn mới khổ sở. Bởi vì vị trí cả hai trong lòng hai bên không đồng dạng, hắn là thật sự, người kia lại không.
“Khiêm.” Nhớ kỹ một cái tên khiến cho hắn đau lòng cùng cực, Quân Hành Tuyệt thống khổ nhắm hai mắt lại. Vì sao lại đau lòng như thế? Hắn phải quên người kia, nếu người nọ không thật tâm, vậy hắn cần gì phải nghiêm túc giữ gìn đoạn tình cảm kia, hắn nên vứt bỏ đi, quên người kia đi. Hắn là đế vương, lòng kiêu ngạo của hắn sẽ không cho phép hắn tiếp tục trao cảm tình cho một người đã vô tình, hắn nên thanh tỉnh để hiểu rõ, Thượng Quan Khiêm sẽ không đem hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất, một tình bạn như vậy hắn hoàn toàn không cần.
Rõ ràng thì đều đã rõ ràng, thế nhưng vẫn không thể quên, không quên được, biểu tình chân thành kia, thân ảnh ôn nhu nhìn vào không trung, phần ôn nhu chân thật, hắn muốn. Nhưng nó không thuộc về hắn a. Chưa từng thuộc về hắn...... Trước đây, nghĩ đến y lúc bình thường đã là ôn nhu, không ngờ khi đó mới phát hiện, nguyên lai sự ôn nhu chân chính là như vậy, chưa bao giờ hắn nhận được từ y.
Tâm càng đau, vì sao, lại thống khổ như thế. Khiêm, nói cho ta biết, ta vì sao lại thống khổ, ngươi y thuật cao siêu có thể trị cho ta không? Khiến cho ta không cần vì ngươi đau lòng, để cho ta trở về làm ta như trước kia, nếu có thể, ta thậm chí không muốn quen biết ngươi, vậy sẽ không thống khổ như thế này. Nếu vẫn là một tâm lợi dụng thì thật tốt, không cần cùng ngươi trở thành bằng hữu cũng thật tốt, bản thân không quá thiệt tình thì thật tốt, chưa bao giờ hỏi qua vấn đề kia thì thật tốt, ta vẫn có thể tự lừa gạt chính mình, thế nhưng trên đời này không có “nếu”. Khiêm, ta nên đối với ngươi như thế nào đây?
Hai tháng mệt mỏi, khiến cho Quân Hành Tuyệt mang theo đau lòng nhập miên (ngủ). Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn lặp lại hành động như hôm qua, cần cù vào triều, đối với các đại thần tức giận, phê duyệt tấu chương được trình lên, cần lao công tác, số lượng tấu chương không cách nào làm cho hắn mệt đến mức muốn ngủ nữa, cũng không muốn đến hậu cung, cảm giác hư không thật rất khó chịu. Đi vào võ tràng, cùng nhóm cấm vệ quân giao thủ.
Có thể được tuyển vào cấm quân thì không thể quá tầm thường. Hộ vệ Hoàng thành, bảo hộ Hoàng Đế, muốn dựa vào thân phận là tuyệt đối không thể, bọn họ mỗi một người ở trên giang hồ chưa hẳn là đứng đầu nhưng cũng nổi tiếng.
Thống lĩnh cấm quân Đỗ Thành, thậm chí có thân thủ thuộc hàng nhất lưu, ở trên giang hồ cũng xếp vào số một. Sau khi trở về từ Vận Thành, Đỗ Thành cũng phát hiện Hoàng thượng thay đổi. Ngày đó chuyển biến của Thượng Quan Khiêm hắn cũng thấy. Hiện tại nhớ tới vẫn còn phát run, khí tức hắc ám mang theo băng hàn quá mạnh. Hắn vẫn nghĩ Thượng Quan Khiêm chẳng qua chỉ là một người thường có y thuật cao siêu, ngoài ra còn rất tài hoa, có thể khiến cho Hoàng thượng cũng phải bội phục. Hắn đi theo bên người Hoàng thượng đôi khi nghe được hai người nói chuyện, Hoàng thượng không chỉ tán thưởng học thức của Thượng Quan Khiêm một lần. Cho dù như thế, ở trong mắt hắn Thượng Quan Khiêm là bằng hữu của Hoàng thượng, thế nhưng cũng vẫn là người thường, hắn cũng không sinh ra cảnh giác đối với Thượng Quan Khiêm, phải biết rằng bề ngoài người kia thực dễ làm cho người ta thả lỏng cảnh giác, muốn thân cận, ngay cả Hoàng thượng còn không may mắn thoát khỏi, huống chi là hắn.
Thế nhưng ngày đó, bên mảnh đào lâm, Thượng Quan Khiêm hoàn toàn phá vỡ hình tượng bình thường của y. Khí chất như thế sao có thể là người bình thường. Làm thống lĩnh cấm vệ quân, những phần tử bất hợp pháp lẻn vào hoàng cung hắn đã bắt rất nhiều, sát thủ, thích khách, giang hồ nhân sĩ muốn trộm bảo vật. Người nào cũng to gan lớn mật, danh tiếng hung tàn, nhưng hắn chưa từng sợ qua, chưa từng sợ hãi giống như ngày đó. Ngày đó hắn vô tình thấy được ánh mắt Diêm La lúc giết người, trong đó không có chút gì dao động, ngay cả sát khí cũng không có. Thế nhưng tay hắn đang sát nhân, ánh mắt bình tĩnh vô ba. Cho dù có là người hung ác cỡ nào cũng không thể có ánh mắt bình tĩnh như vậy. Nguyên lai trên đời này đáng sợ nhất không phải là ánh mắt tràn ngập sát ý cùng oán hận mà là ánh mắt bình tĩnh tuyệt đối. Khi đó hắn thật sự sợ. Một kẻ khi giết người ánh mắt cũng không dao động sao có thể không đáng sợ? Người có thể khiến cho kẻ lãnh khốc như vậy tôn sùng làm chủ nhân, hơn nữa còn xuất phát từ nội tâm kính nể thì lại phải càng đáng sợ.
Hắn thừa nhận, ngày đó hắn thật sự muốn thoát khỏi Thượng Quan Khiêm, bởi vì hắn biết nguy hiểm. Đối với loại nguy hiểm này, thân là cấm quân bảo hộ Hoàng thượng, hắn hẳn là phải diệt trừ, thế nhưng hắn sợ đến mức ngay cả ý niệm này trong đầu cũng không dám dâng lên. Hắn rất bội phục Hoàng thượng, Hoàng thượng quả là Hoàng Thượng, không hề sợ hãi, dám cùng Thượng Quan Khiêm ngồi trên mã xa, cùng nhau quay tòa đại trạch, thậm chí vì bảo hộ Thượng Quan Khiêm còn hạ lệnh diệt trừ dư nghiệt của ma giáo ở Vận Thành. Hoàng thượng a, Thượng Quan Khiêm làm sao cần người bảo hộ, một Diêm La là có thể đem cả đám dư nghiệt này tiêu diệt, bọn chúng căn bản không có khả năng có cơ hội động tới Thượng Quan Khiêm.
Trước khi hắn đi giải quyết dư nghiệt ma giáo, Hoàng thượng vẫn hoàn hảo tốt. Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Hoàng thượng lại xuống lệnh quay về kinh, trên mặt căn bản không có biểu tình gì. Sau đó là bắt đầu hai tháng kinh hoàng.
“Đỗ Thành.” Quân Hành Tuyệt gọi Đỗ Thành đang đứng một bên.
“Vâng, Hoàng thượng.” Lúc này đến lượt mình gặp phải tai ương rồi, nhìn các huynh đệ cấm vệ quân khác la liệt trên đất, Đỗ Thành ở trong lòng bi ai vì chính mình. Đây không phải chuyện gì đáng khoe, thậm chí là chuyện thực mất mặt. Chủ tử mà bọn họ bảo hộ thực lực còn cao hơn so với bọn họ. Hoàng Thượng a, chúng ta sao có thể là đối thủ của ngài. Thế nhưng, hoàng mệnh nan vi (lệnh vua khó cãi), hy vọng lát nữa hắn còn có thể đứng lên.
Quân Hành Tuyệt một thân võ công đã đươc đệ nhất tông sư Phượng Cửu cùng một tông sư nữa là Trấn vương Quân Thường Hằng dạy dỗ, hơn nữa tư chất của hắn rất tốt, ở tuổi đó hắn có thể xem là đệ nhất. Thậm chí, ngooại trừ tông sư cùng các cao thủ lánh đời khác, Quân Hành Tuyệt có thể nói là không có địch thủ. Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng đều nói, Quân Hành Tuyệt có hi vọng trở thành tông sư trong khoảng mười năm nữa.
Một cao thủ đệ nhất cùng một cao thủ nhất lưu, ai thắng ai thua, kết quả đã rõ ràng. Đỗ Thành té trên mặt đất, giống như cấp dưới của mình, đứng dậy không nổi.
Cùng cấm vệ quân giao thủ xong, Quân Hành Tuyệt cũng chảy một thân mồ hôi, tâm tình có chút chuyển biến tốt đẹp.
An tổng quản luôn là người tận tâm với công việc, bật người đưa lên khăn mặt, Quân Hành Tuyệt lau mặt cùng tay, rồi đưa lại cho An tổng quản, An tổng quản lập tức đem trà bưng lên.
Mở nắp nắp trà ra, vẫn là Địch Trần, tay Quân Hành Tuyệt dừng lại một chút, nhìn nước trà màu nâu bên trong, các cọng trà nổi lên, lại nhớ tới người mà mình muốn quên. Sự đau lòng quen thuộc lại tràn đầy, cố gắng không để cho bất luận kẻ nào nhìn ra, uống trà xong. Rời đi.
An tổng quản tùy thân hầu hạ.
Mà ngày hôm nay, Trấn vương Quân Thường Hằng xuất quan. Tin tức rất nhanh truyền đi, các trọng thần đã chịu đựng suốt hai tháng qua vội vàng tập hợp đến Trấn vương phủ, kể ra những gì bọn họ đã chịu.
Nghe cả đàn đại thần nói, Quân Thường Hằng mới biết được chất nhi Hoàng Đế tâm tình không tốt thực rõ ràng đến nỗi này, liền biến các đại thần thành nơi trút giận.
Quân Thường Hằng nhíu mày, ông không thích chính trị, bằng không năm đó cũng sẽ không từ bỏ cạnh tranh ngôi vị Hoàng Đế. Nhưng ông vẫn thuộc dòng dõi hoàng tộc, ông có trách nhiệm bảo vệ quốc gia này, cho nên mới nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng, ở biên cảnh trấn thủ các dị tộc. Mà Hoàng thượng cũng làm rất khá, từ khi đăng cơ tới nay quốc thái dân an, khiến cho quốc gia đã có chút lụi tàn này khôi phục lại quang huy thời thịnh thế.
Ông cũng không muốn nhúng tay vào vấn đề chính trị của Hoàng thượng. Các đại thần sở dĩ cho rằng ông có thể khuyên can Hoàng thượng là bởi vì Hoàng Thượng kính trọng ông. Ông một lòng với võ đạo, chưa bao giờ quấy nhiễu tới chính vụ của Hoàng thượng. Thế nhưng thành như vậy, ông không thể không khuyên một lần, bởi vì lần này Hoàng thượng rất khác thường.
Đến tột cùng là chuyện gì khiến cho chất nhi Hoàng Đế có phản ứng mãnh liệt như vậy. Vị chất nhi Hoàng Đế kia của ông không thể nói tuyệt đối vô tình, nhưng hắn lãnh bạc. Năm đó khi Tiên hoàng cùng Phượng hậu mất, tâm tình hắn cũng không có dao động kịch liệt như lần này. Hắn còn nhớ rõ lúc Hoàng thượng ở lễ tang không có lấy một giọt nước mắt, chỉ là trong mắt có thương cảm, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra. Thiếu niên lãnh bạc năm đó, giết ba vị ca ca cùng huyết thống không lưu tình chút nào để đi lên ngôi vị Hoàng Đế. Ngay cả Phượng Cửu cũng nói hắn là một tằng tôn (cháu cố trai) thiên tính lãnh bạc.
Cho dù lấy tâm tính ổn trọng của tông sư nhưng lần này cũng không khỏi có chút tò mò, là vì chuyện gì có thể khiến cho tình tự của một Hoàng Đế lạnh bạc kia dao động nhiều như vậy, hơn nữa còn duy trì suốt hai tháng.
Quân Thường Hằng quyết định tiến cung tìm hiểu chuyện lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.