Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 98: Bạch Họa Họa Tâm Tư
Tân Sinh
26/07/2024
Võ Vô Địch tiến lại gần Bạch Họa Họa, rồi kiểm tra thông tin.
[Tính danh: Bạch Họa Họa]
[Danh Hiệu: Đệ Nhất Môn Phái, truyền nhân Bạch Thần (+1000 điểm toàn thuộc tính khi dùng kiếm]
[Giới tính: Nữ]
[Tuổi: 15]
[Môn phái: Đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc]
[Cấp: 65 (550.000/1.150.000)]
[Mị lực: 6]
[Sức Mạnh: 70)]
[Sinh Lực: 65]
[Trí Lực: 55]
[Nội Lực: 75]
[Nhanh Nhẹn: 68]
[Tích Điểm: 328]
[Tiềm Năng: 9]
[Kỹ Năng: Cơ sở kiếm pháp, Bạch Gia Kiếm Thần (Phản Hư, Vô Song, Vô Ảnh, Tuyệt Sát) (hiếm), Bí Ký: Ngân Long (max), Bí kỹ: Phá Thức (max), Bí Kỹ: Truy Phong Kiếm (max), Du Long Lưu Ảnh Kiếm (max)]
Võ Vô Địch phát hiện bản thân xao lãng Bạch Họa Họa thật sự.
Nhìn vào thông tin, rõ ràng là nàng ta đã phát triển tư chất Thượng Cổ Kiếm Thần đến một giới hạn mới. Từ đó đạt được danh hiệu truyền nhân Bạch Thần. Nhìn chỉ số cộng vào mà giật mình.
Rõ ràng, nàng ta có kiếm xem như là vô địch.
Như chiêu thức Du Long Lưu Ảnh Kiếm, thông thường chỉ đạt giới hạn (3), mà nàng ta lại luyện chơi đạt chỉ số max. Điều này càng thể hiện nàng ta thiên phú kiếm vượt chuẩn thông thường.
Võ Vô Địch lại gần, ngồi bên cạnh Họa Họa.
Xoa đầu nàng ta một cái, chậm rãi nói.
“Họa Họa đang có tâm sự sao?”
Bạch Họa Họa không hồi đáp.
Vậy là thật sự nàng ta đang giận rồi.
Võ Vô Địch thoáng mỉm cười, rồi dùng giọng điệu khen ngợi nói.
“Không ngờ Họa Họa nhà ta đạt cấp 65 rồi. Đúng là thường ngày không có lười biếng!”
Bạch Họa Họa phản ứng, trố mắt quay sang nhìn Võ Vô Địch.
“Nhà ta?”
Võ Vô Địch gật đầu.
“Đương nhiên là người nhà!”
Bạch Họa Họa thả lòng người, mới chậm rãi nói.
“Phụ thân nói… gái lớn phải gả đi. Mà Họa Họa lớn rồi, 15 tuổi rồi mà không được gả?”
Võ Vô Địch xem như đã hiểu vì sao nàng ta giận hờn.
Khả năng là tư duy kiểm phong kiến vốn như vậy. Giới hạn cưới gả chính là mười bốn tuổi.
Có điều, bản thân ta đã hai mươi sáu tuổi có tư tưởng hiện đại. Quả thật cưới một cô gái nhỏ mười bốn tuổi đúng là khó làm được.
Nếu có thêm chút biến thái, chắc là ổn. Sẽ không màn đến tuổi tác.
Võ Vô Địch thở dài khiến Bạch Họa Họa tò mò.
“Tướng công… tướng công có chuyện không vui sao?”
Nàng ta không vui, lại còn lo lắng cho ta không vui.
Đúng là một cô gái đáng yêu.
Võ Vô Địch nhìn về một hướng, mới từ tốn nói.
“Ta đã hứa với phụ thân Họa Họa… khi Họa Họa hoàn toàn khỏe mạnh sẽ tổ chức hôn lễ. Nếu không thể chữa trị được thì mười tám tuổi…”
Bạch Họa Họa cúi đầu.
“Chuyện này Họa Họa nghe phụ thân nói qua rồi!”
Võ Vô Địch nội tâm ngạc nhiên.
Nếu đã nghe qua Phi Phi minh chủ nói qua, vì sao còn buồn phiền.
Không lẽ nguyên nhân khác.
Bản thân hắn não động một lúc.
Cuối cùng phát hiện điểm mấu chốt.
Hắn phì cười, rồi xoa đầu Bạch Họa Họa trấn an nói.
“Họa Họa đừng nghĩ nhiều, tối nay ta sẽ dẫn Họa Họa đến một nơi cực kỳ thú vị!”
Bạch Họa Họa ngạc nhiên, trong lòng tự nhiên tò mò, quay sang dò hỏi.
“Thú vị, thú vị như thế nào?”
Võ Vô Địch cố ý che giấu.
“Được rồi, Họa Họa phải ngoan thì tối nay sẽ có điều thú vị!”
Bạch Họa Họa ngơ ngẩn, nhưng nàng ta vốn ngoan ngoãn cho nên gật đầu rồi đáp ứng trở về phòng nghỉ ngơi.
Võ Vô Địch nhìn theo hướng Bạch Họa Họa rời đi.
Hắn cười thầm.
“Nàng ta vốn cũng chỉ là trẻ con, cho nên sinh chứng là chuyện bình thường!”
…
Buổi tối, khắp các con đường trong môn phái đều đã thắp đèn.
Võ Vô Địch dẫn Bạch Họa Họa đến Hàng Rào Kiên Cố.
Lúc này đã có những gương mặt thân quen đợi sẵn như Bùi Thiên Bách, Vương Trùng, Cổ Thanh Loan, Võ Thanh Phương, Võ Vân Nhạt…
Bạch Họa Họa ngạc nhiên khi nhìn thấy các vị sư huynh, sư tỷ, các sư đệ đang chờ sẵn. Tính toán, số lượng đệ tử tập hợp bên dưới Hàng Rào Kiên Cố cũng trên ngàn người.
Bạch Họa Họa ngạc nhiên nhìn Võ Vô Địch.
“Tướng công… chuyện này là sao?”
Dù vậy, sắc mặt nàng ta đã đỡ hơn rất nhiều. Trong đó có ý cười.
Võ Vô Địch mỉm cười, làm ra cử động vỗ tay một cái.
Bạch Phi Tuyết từ trông đám đông mang một cái bánh sinh nhật đi ra.
Bánh này hình tròn phía trên được cắm mười lăm ngọn nến.
Bạch Họa Họa không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Võ Vô Địch cất chúc mừng.
“Chúc mừng sinh nhật Bạch Họa Họa!”
Bùi Thiên Bách một bên vỗ tay, bắt đầu cất tiếng hát.
“Mừng ngày sinh nhật của Họa Họa, mừng ngày sinh nhật đáng yêu của Họa Họa…”
Bạch Họa Họa nhìn tình huống bất ngờ, khóe mắt nàng ta tức thì ẩm ướt.
Nàng ta vừa cười vừa khóc, nhìn từng gương mặt sư huynh, sư tỷ đang hát mừng sinh nhật.
Phía trên bầu trời, lúc này một loạt tiếng nổ vang lên.
Đây là chiêu thức “Đạn Bay Đầy Trời” của Cổ Thanh Loan.
Từng đốm lửa phát nổ trên bầu trời, thắp sáng một vùng trời. Khung cảnh có phần hoành tráng.
Bạch Họa Họa mừng rỡ, òa khóc.
Võ Vô Địch mới nói.
“Thổi nến đi!”
Bạch Họa Họa dự định thổi nến thì Bạch Phi Tuyết ngăn lại.
“Thất muội phải ước nguyện trước khi thổi nến chứ!”
Bạch Họa Họa ngỡ ngàng, rồi nhắm mắt lại ước nguyện. Đôi mắt nàng ta khép hờ, đôi khi nhìn về phía Võ Vô Địch mỉm cười.
Sau khi ước nguyện xong, Bạch Họa Họa thổi nến.
Toàn bộ đệ tử bên dưới Hàng Rào Kiên Cố đồng loạt thốt lên.
“Chúc mừng Họa Họa sinh nhật vui vẻ!”
Bạch Họa Họa cười híp mắt.
Nàng ta không ngờ, khung cảnh này lại đẹp và hoành tráng đến như vậy.
Thì ra là tướng công luôn chú ý đến ta.
Võ Vô Địch mỉm cười. Nội tâm hắn thốt lên may mắn.
Nếu không phải phát hiện tuổi Bạch Họa Họa mười lăm, chắc chắn là không đoán được vì sao nàng ta lại buồn phiền.
Rõ ràng là rất cần một người chúc phúc, hoặc quan tâm đến sinh thần của nàng. Đặc biệt là Võ Vô Địch.
Dù sao, kết quả đã khác.
Tâm trạng Bạch Họa Họa lúc này đã vui hơn.
Nàng ta vui vẻ cười híp mắt, không mở lên được.
Bạch Họa Họa quay sang, hướng Võ Vô Địch nói.
“Cám ơn tướng công!”
Rồi nhóm gót, hôn lên má Võ Vô Địch một cái.
Bùi Thiên Bách, Bạch Phi Tuyết, Vương Trùng cũng những tên đệ tử khác phá lên cười.
Buổi tối hôm đó, mang không khí cực kỳ vui.
[Tính danh: Bạch Họa Họa]
[Danh Hiệu: Đệ Nhất Môn Phái, truyền nhân Bạch Thần (+1000 điểm toàn thuộc tính khi dùng kiếm]
[Giới tính: Nữ]
[Tuổi: 15]
[Môn phái: Đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc]
[Cấp: 65 (550.000/1.150.000)]
[Mị lực: 6]
[Sức Mạnh: 70)]
[Sinh Lực: 65]
[Trí Lực: 55]
[Nội Lực: 75]
[Nhanh Nhẹn: 68]
[Tích Điểm: 328]
[Tiềm Năng: 9]
[Kỹ Năng: Cơ sở kiếm pháp, Bạch Gia Kiếm Thần (Phản Hư, Vô Song, Vô Ảnh, Tuyệt Sát) (hiếm), Bí Ký: Ngân Long (max), Bí kỹ: Phá Thức (max), Bí Kỹ: Truy Phong Kiếm (max), Du Long Lưu Ảnh Kiếm (max)]
Võ Vô Địch phát hiện bản thân xao lãng Bạch Họa Họa thật sự.
Nhìn vào thông tin, rõ ràng là nàng ta đã phát triển tư chất Thượng Cổ Kiếm Thần đến một giới hạn mới. Từ đó đạt được danh hiệu truyền nhân Bạch Thần. Nhìn chỉ số cộng vào mà giật mình.
Rõ ràng, nàng ta có kiếm xem như là vô địch.
Như chiêu thức Du Long Lưu Ảnh Kiếm, thông thường chỉ đạt giới hạn (3), mà nàng ta lại luyện chơi đạt chỉ số max. Điều này càng thể hiện nàng ta thiên phú kiếm vượt chuẩn thông thường.
Võ Vô Địch lại gần, ngồi bên cạnh Họa Họa.
Xoa đầu nàng ta một cái, chậm rãi nói.
“Họa Họa đang có tâm sự sao?”
Bạch Họa Họa không hồi đáp.
Vậy là thật sự nàng ta đang giận rồi.
Võ Vô Địch thoáng mỉm cười, rồi dùng giọng điệu khen ngợi nói.
“Không ngờ Họa Họa nhà ta đạt cấp 65 rồi. Đúng là thường ngày không có lười biếng!”
Bạch Họa Họa phản ứng, trố mắt quay sang nhìn Võ Vô Địch.
“Nhà ta?”
Võ Vô Địch gật đầu.
“Đương nhiên là người nhà!”
Bạch Họa Họa thả lòng người, mới chậm rãi nói.
“Phụ thân nói… gái lớn phải gả đi. Mà Họa Họa lớn rồi, 15 tuổi rồi mà không được gả?”
Võ Vô Địch xem như đã hiểu vì sao nàng ta giận hờn.
Khả năng là tư duy kiểm phong kiến vốn như vậy. Giới hạn cưới gả chính là mười bốn tuổi.
Có điều, bản thân ta đã hai mươi sáu tuổi có tư tưởng hiện đại. Quả thật cưới một cô gái nhỏ mười bốn tuổi đúng là khó làm được.
Nếu có thêm chút biến thái, chắc là ổn. Sẽ không màn đến tuổi tác.
Võ Vô Địch thở dài khiến Bạch Họa Họa tò mò.
“Tướng công… tướng công có chuyện không vui sao?”
Nàng ta không vui, lại còn lo lắng cho ta không vui.
Đúng là một cô gái đáng yêu.
Võ Vô Địch nhìn về một hướng, mới từ tốn nói.
“Ta đã hứa với phụ thân Họa Họa… khi Họa Họa hoàn toàn khỏe mạnh sẽ tổ chức hôn lễ. Nếu không thể chữa trị được thì mười tám tuổi…”
Bạch Họa Họa cúi đầu.
“Chuyện này Họa Họa nghe phụ thân nói qua rồi!”
Võ Vô Địch nội tâm ngạc nhiên.
Nếu đã nghe qua Phi Phi minh chủ nói qua, vì sao còn buồn phiền.
Không lẽ nguyên nhân khác.
Bản thân hắn não động một lúc.
Cuối cùng phát hiện điểm mấu chốt.
Hắn phì cười, rồi xoa đầu Bạch Họa Họa trấn an nói.
“Họa Họa đừng nghĩ nhiều, tối nay ta sẽ dẫn Họa Họa đến một nơi cực kỳ thú vị!”
Bạch Họa Họa ngạc nhiên, trong lòng tự nhiên tò mò, quay sang dò hỏi.
“Thú vị, thú vị như thế nào?”
Võ Vô Địch cố ý che giấu.
“Được rồi, Họa Họa phải ngoan thì tối nay sẽ có điều thú vị!”
Bạch Họa Họa ngơ ngẩn, nhưng nàng ta vốn ngoan ngoãn cho nên gật đầu rồi đáp ứng trở về phòng nghỉ ngơi.
Võ Vô Địch nhìn theo hướng Bạch Họa Họa rời đi.
Hắn cười thầm.
“Nàng ta vốn cũng chỉ là trẻ con, cho nên sinh chứng là chuyện bình thường!”
…
Buổi tối, khắp các con đường trong môn phái đều đã thắp đèn.
Võ Vô Địch dẫn Bạch Họa Họa đến Hàng Rào Kiên Cố.
Lúc này đã có những gương mặt thân quen đợi sẵn như Bùi Thiên Bách, Vương Trùng, Cổ Thanh Loan, Võ Thanh Phương, Võ Vân Nhạt…
Bạch Họa Họa ngạc nhiên khi nhìn thấy các vị sư huynh, sư tỷ, các sư đệ đang chờ sẵn. Tính toán, số lượng đệ tử tập hợp bên dưới Hàng Rào Kiên Cố cũng trên ngàn người.
Bạch Họa Họa ngạc nhiên nhìn Võ Vô Địch.
“Tướng công… chuyện này là sao?”
Dù vậy, sắc mặt nàng ta đã đỡ hơn rất nhiều. Trong đó có ý cười.
Võ Vô Địch mỉm cười, làm ra cử động vỗ tay một cái.
Bạch Phi Tuyết từ trông đám đông mang một cái bánh sinh nhật đi ra.
Bánh này hình tròn phía trên được cắm mười lăm ngọn nến.
Bạch Họa Họa không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Võ Vô Địch cất chúc mừng.
“Chúc mừng sinh nhật Bạch Họa Họa!”
Bùi Thiên Bách một bên vỗ tay, bắt đầu cất tiếng hát.
“Mừng ngày sinh nhật của Họa Họa, mừng ngày sinh nhật đáng yêu của Họa Họa…”
Bạch Họa Họa nhìn tình huống bất ngờ, khóe mắt nàng ta tức thì ẩm ướt.
Nàng ta vừa cười vừa khóc, nhìn từng gương mặt sư huynh, sư tỷ đang hát mừng sinh nhật.
Phía trên bầu trời, lúc này một loạt tiếng nổ vang lên.
Đây là chiêu thức “Đạn Bay Đầy Trời” của Cổ Thanh Loan.
Từng đốm lửa phát nổ trên bầu trời, thắp sáng một vùng trời. Khung cảnh có phần hoành tráng.
Bạch Họa Họa mừng rỡ, òa khóc.
Võ Vô Địch mới nói.
“Thổi nến đi!”
Bạch Họa Họa dự định thổi nến thì Bạch Phi Tuyết ngăn lại.
“Thất muội phải ước nguyện trước khi thổi nến chứ!”
Bạch Họa Họa ngỡ ngàng, rồi nhắm mắt lại ước nguyện. Đôi mắt nàng ta khép hờ, đôi khi nhìn về phía Võ Vô Địch mỉm cười.
Sau khi ước nguyện xong, Bạch Họa Họa thổi nến.
Toàn bộ đệ tử bên dưới Hàng Rào Kiên Cố đồng loạt thốt lên.
“Chúc mừng Họa Họa sinh nhật vui vẻ!”
Bạch Họa Họa cười híp mắt.
Nàng ta không ngờ, khung cảnh này lại đẹp và hoành tráng đến như vậy.
Thì ra là tướng công luôn chú ý đến ta.
Võ Vô Địch mỉm cười. Nội tâm hắn thốt lên may mắn.
Nếu không phải phát hiện tuổi Bạch Họa Họa mười lăm, chắc chắn là không đoán được vì sao nàng ta lại buồn phiền.
Rõ ràng là rất cần một người chúc phúc, hoặc quan tâm đến sinh thần của nàng. Đặc biệt là Võ Vô Địch.
Dù sao, kết quả đã khác.
Tâm trạng Bạch Họa Họa lúc này đã vui hơn.
Nàng ta vui vẻ cười híp mắt, không mở lên được.
Bạch Họa Họa quay sang, hướng Võ Vô Địch nói.
“Cám ơn tướng công!”
Rồi nhóm gót, hôn lên má Võ Vô Địch một cái.
Bùi Thiên Bách, Bạch Phi Tuyết, Vương Trùng cũng những tên đệ tử khác phá lên cười.
Buổi tối hôm đó, mang không khí cực kỳ vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.