Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 19: Bức màn đen

Tân Sinh

26/07/2024

Thạch Phủ, phủ tướng quân.

Tứ hoàng tử Triệu Minh cùng Thạch tướng quân Thạch Thanh ngoài năm mươi ngồi đối diện trong hoa viên.

Cả hai nhấp một ngụm trà.

Thạch tướng quân hờ hững nói.

“Việc tứ hoàng tử muốn nhúng tay vào bảo hộ một môn phái nhỏ… Chuyện này thần không có khả năng lên tiếng…”

“Hôm trước thần vừa dò ý Long Vệ Quân thì Tổng Giáo Quan tức thì phớt lờ và nói… Chuyện này không nên nhúng tay vào!”

Tứ hoàng tử sắc mặt không vui.

Bản thân hắn thật sự không có quá nhiều tiếng nói trong hoàng thất.

Nếu lời đề nghị này đến từ miệng của thái tử Triệu Văn Thác. Kết quả đã khác.

Tứ hoàng tử buông chun trà xuống, sắc mặt âm trầm rời đi.

Thạch tướng quân nói bâng quơ.

“Thế lực đằng sau không tầm thường… tứ hoàng tử nên có chừng mực…”

Tứ hoàng tử không dừng lại mà một mạch rời khỏi phủ tướng quân.

Hắn vừa bước chân lên xe ngựa chuẩn bị trở về thì hai hộ vệ thân cận tiến lại gần.

Một trong hai hộ vệ thì thầm báo cáo.

“Xung quanh Vân Tiêu Sơn, môn phái của vị tiểu thần y đó tập hợp số lượng lớn nhân sĩ võ lâm. Trong đó trước mắt tiểu nhân đếm được mười vị cao thủ cấp bậc Tông Sư…”

Sắc mặt tứ hoàng tử càng phức tạp.

Tên hộ vệ khác tiếp tục bẩm báo.

“Có điều, phía Thần Kiếm Sơn Trang đã đánh tiếng. Hiện trong môn phái tiểu thần y có hai vị nữ nhi của minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi. Có thể nói môn phái của tiểu thần y đã có một bắp đùi to…”

Tứ hoàng tử tức thì kinh ngạc.

Một môn phái nhỏ, nằm ngoài rìa võ lâm lại được minh chủ đến từ Thần Kiếm Sơn Trang để ý. Điều này chứng tỏ phía sau có ẩn tình, hoặc giả…

Tứ hoàng tử nhất thời sáng mắt.

Hoặc giả vị tiểu thần y này có tương lai cực kỳ rộng mở. Nếu không sẽ không gây được chú ý đến như vậy.

Đây chính là cơ hội.

Tứ hoàng tử bỗng dưng cười ha ha ra lệnh.

“Ngươi trở về, điều động nhân lực mang theo 5000 cân gạo cùng 2000 lượng bạc cùng ta đến Vân Tiêu Sơn”

Hai tên hộ vệ tức thì hốt hoảng.



“Như vậy quá nguy hiểm!”

Tứ hoàng tử khoác tay ngăn lại, một mực nói.

“Khi người ta khó khăn mà chúng ta không bỏ rơi đó mới chính là thành ý. Còn đợi người ta phất lên rồi, khi đó có mang vạn kim chưa chắc người ta nhận. Hai người các ngươi cứ nghe theo ta. Ngoài ra âm thầm tuyển thêm hai cao thủ cấp bậc Tông Sư giả làm tùy tùng đi theo…”

Hai tên hộ vệ nhìn nhau rồi nhận lệnh rời đi.

Tứ hoàng tử âm thầm suy nghĩ.

Cược, ta rất thích đánh cược. Dù sao bản thân ta vốn đã luôn thua thiệt. Thua thêm một lần cũng không sao.



Cùng lúc đó tại một vùng xa xôi phía bắc Võ Minh.

Đây là nơi tọa lạc của Thần Kiếm Sơn Trang.

Ban đầu Thần Kiếm Sơn Trang chỉ là một trang viên tương đối nhỏ, sau khi Bạch Diệp Phi trở thành minh chủ võ lâm thì Thần Kiếm Sơn Trang phát dương quang đại, trở thành một thế lực lớn. Đồng thời trang viên được mở rộng với nhiều kiến trúc tháp tầng cao ráo.

Các phân bộ Thần Kiếm Sơn Trang được trải dài khắp Võ Minh nên ngoài vai trò lãnh đạo nhân sĩ võ lâm. Thần Kiếm Sơn Trang còn có mạng lưới thu thập tình báo rộng khắp.

Cho nên, chỉ cần một cử động nhỏ trong giang hồ, tin tức tức thì gửi đến tổng bộ.

Lúc này, bên trong nội khu Thần Kiếm Sơn Trang.

Khu vực này gần giống với sân luyện võ của một môn phái, là nơi minh chủ Bạch Diệp Phi thường xuyên dưỡng kiếm.

Dưỡng kiếm tức là tu kiếm mà tu kiếm cũng không hẳn là luyện kiếm chiêu mà là tay mang trường kiếm đứng trong gió. Tạo ra khí tức áp bức xung quanh, dáng vẻ tiêu sái khiến trường kiếm trong tay trở nên quen thuộc, không xa lạ.

Một phần Bạch Diệp Phi chỉ ngoài bốn mươi với khí chất tuấn lãng phong trần, tóc hai bên có vài sợi bạc tung bay theo cơn gió. Nữ nhân nhìn thấy cảnh này chỉ có điều muốn sinh con cho hắn.

Lúc này, một con chim bồ câu đáp xuống một nhánh cây bên cạnh.

Bạch Diệp Phi lấy ra một tờ mật thư, bên trong chính là báo cáo của Bạch Phi Tuyết.

“Phụ thân… ta quyết định rồi. Ta sẽ gia nhập môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Cha không cần cản!”

“Tái bút: thất muội đã tu luyện được kiếm, chỉ một ngày đã đánh bại được nhi nữ… ╥﹏╥”

Bạch Diệp Phi bóp nát tờ truyền thư, sắc mặt nổi lên gân xanh.

Ta bảo ngươi đi trông coi Họa Họa, ngươi lại gia nhập môn hộ người ta luôn rồi.

Bình thường ta dạy ngươi thế nào… nữ nhân phải như băng sơn lãnh khốc mới tạo ra khí chất mê hoặc nam nhân. Đặc biệt là phải là nóc nhà, không được thỏa hiệp. Tại sao chỉ vài ngày… muốn xuất giá rồi.

Không được… ta phải cản lại.

Bạch Diệp Phi tức giận quát lên.

“Người đâu, chuẩn bị chiến mã!”

Hạ nhân phụ cận hiếm khi thấy trang chủ tức giận, chỉ trong nhất thời cả nội khu nhốn nháo cả lên.





Tại một khu vực bí mật nào đó.

Đây là một hang động với không gian âm u tịch mịch.

Một nhóm năm người trong chiếc bàn tròn ngồi tĩnh lặng. Tất cả năm người này đều đeo mặt nạ, cố tình che dấu danh tính thật.

Một người đeo mặt nạ Hắc Diện Nhân lên tiếng.

“Không ngờ Mặt Nạ Hiệp Khách các hạ mời thủ lĩnh Đại Ma Đầu ra tay cũng thất bại. Trở thành trò cười cho mọi người!”

Mặt nạ Hiệp Khách bất đắc dĩ.

“Không ngờ tên Vô Diện Nhân đó vô dụng như vậy. Chuyện này xem như ta đánh giá sai đi!”

“Có điều, ta có kế hoạch khác rồi. Vài ngày nữa sẽ triển khai! Khi đó phải nhờ Hắc Diện Nhân lão huynh hỗ trợ một chuyến!”

Mặt nạ Hắc Diện Nhân khoác tay nói.

“Không sao, dù sao là lợi ích chung. Cho nên ta không ngại!”

Lúc này mặt nạ Hài Tử lên tiếng.

“Thuộc hạ ta báo lại, lúc này tình hình xung quanh sơn môn Tiểu Kiếm Có Độc kinh động nhiều người. Sợ rằng kế hoạch có sơ suất!”

Mặt Nạ Thủy Hỏa, vốn chỉ im lặng quan sát cuối cùng lên tiếng.

“Dù sao môn phái đó càng rối. Không phải có lợi cho chúng ta sao?”

Mặt nạ Nữ Nhân Khóc một bên khoanh tay ngồi lắng nghe mà không lên tiếng. Dù che mặt nhưng bộ ngực to tròn không thể giấu được thân phận là một nữ nhân từ một thế lực nào đó.

Mặt nạ Hắc Diện Nhân đánh giá tình hình hội nghị lần này không còn gì để bàn tiếp liền đứng dậy.

Hắn nhìn từng người rồi ngạo nghễ nói.

“Ta chuẩn bị đến môn phái tiểu tử đó đây. Có ai xin vía không?”

Mặt nạ Hiệp Khách khoác tay nói.

“Các hạ cứ thoải mái. Nếu lần này sơn môn của Tiểu Kiếm Có Độc bình yên… năm ngày sau sẽ triển khai kế hoạch mới. Lần này thì không thực hiện được xem như chứng minh thực lực môn phái đó không như vẻ ngoài biểu hiện…”

Mặt nạ Hắc Diện Nhân cười nói.

“Muốn biết thế nào thì đợi ta trở về rồi tính!”

Mặt Nạ Nữ Nhân Khóc lúc này mới lên tiếng.

“Huynh đài nhớ bảo mệnh là chính. Không được quá sức!”

Mặt nạ Hiệp Khách cùng mặt nạ Hài Tử giả vờ ho một tiếng.

Không nên, cái miệng của lão bà đeo mặt nạ Nữ Nhân Khóc có quỷ. Lần trước ả cũng chúc may mắn cho cái tên Vô Diện Nhân, cuối cùng tên Vô Diện Nhân ngủm. Lần này…. không nên a.

Mặt nạ Hắc Diện Nhân gượng cười, sau đó rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook