Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 20: 12 Vị Tông Sư, Chấn Động Một Phương
Tân Sinh
26/07/2024
Bốn ngày sau.
Trong thư phòng chưởng môn.
Võ Vô Địch một bên nghiên cứu, Bạch Họa Họa ngồi tựa vào một chiếc ghế gần đó nhìn vào giao diện [Timeline] hệ thống.
Nàng ta dạo này rất ngoan, không có đòi dẫn đi chơi như ngày đầu tiên dạy nàng ta luyện kiếm.
Trong bốn ngày này, Võ Vô Địch cho tạm dừng toàn bộ nhiệm vụ liên quan đến hộ tống, bảo tiêu. Nguyên do là xung quanh Vân Tiêu Sơn và ngoài cổng sơn môn đã tập hợp rất nhiều thế lực.
Theo như Bùi Thiên Bách thăm dò thì toàn bộ Vân Tiêu Sơn đã bị ngoại nhân bao vây và trong đó có mười một tên có cấp bậc Tông Sư đang ẩn mình chờ đợi.
Võ Vô Địch vốn tự tin bản thân có buff “Bách Mệnh Kim Châm” nhưng nếu mấy tên Tông Sư này nhận ra sự nguy hiểm đồng loạt tấn công. Khả năng hắn một mình không thể trụ nổi. Cho nên cách tốt nhất chính là tự cường.
Cho đến thời điểm hiện tại, đa phần đệ tử đều đã vượt cấp 20 trong đó có hơn 50 đệ tử đạt trên cấp 25. Điều này có nghĩa là hơn 50 đệ tử đủ điều kiện tu luyện kỹ năng cấp 25. Loại kỹ năng có tính ưu việt, sát thương cao.
Một điều khiến Võ Vô Địch chú ý là đối với kỹ năng từ cấp 25 trở lên thì kỹ năng được cộng thêm hai thuộc tính vô cùng cường đại. Đó là mỗi lần tăng cấp kỹ năng thì sức nặng kỹ năng tăng 200 cân, đồng thời sát thương được cộng thêm 50%. Nếu Kỹ năng tăng max cấp tương đương cấp 3 thì được cộng thêm siêu buff phá giáp.
Dù Võ Vô Địch vẫn không hiểu thế giới này phá giáp có tác dụng gì nhưng theo suy đoán thì phá giáp khả năng chính là không nhìn chiêu thức, trực tiếp xuyên qua lớp phòng ngự đối phương.
Cho nên, Võ Vô Địch đã lập ra sẵn bảy bảy bốn mươi chín cách tấn công của địch nhân khi có cao thủ cấp bậc Tông Sư nhúng tay vào.
Thêm vào đó.
Ánh mắt Võ Vô Địch nhìn về phía Bạch Họa Họa.
Hắn nhặt được bảo.
Với tư chất thượng cổ kiếm tu của Bạch Họa Họa, dù là cấp bậc Tông Sư có đến, nàng ta cũng có thể lơ đãng nghiền ép dễ dàng.
Cho nên dạo gần đây, dù địch nhân có bao vây, tâm trạng hắn cũng như toàn bộ đệ tử vô cùng dễ chịu, vô cùng thoải mái, cứ như ngày thường làm việc.
Tuy nhiên, để tránh tình huống họa vô đơn chí, các nhiệm vụ rời môn phái đều cho tạm thời dừng lại.
Lúc này, Bùi Thiên Bách chạy vào thông báo.
“Chưởng môn, bọn họ tấn công rồi!”
“Bao nhiêu người?”
“Ước chừng 500 người đa phần đều là Võ Đồ, hơn 100 tên Võ Sư và 12 vị Tông Sư”
Võ Vô Địch hít một hơi thật sâu, làm mới lại tinh thần rồi nắm lấy tay Bạch Họa Họa rời khỏi thư phòng.
Bạch Họa Họa từ sau khi nhận định Võ Vô Địch là trượng phu tương lai của nàng, nàng vô cùng ngoan ngoãn.
Bên ngoài lối vào sơn môn môn phái.
Mười hai Tông Sư dẫn đầu năm trăm người tiến vào, khí thế hoàn toàn áp đảo. Giống như thế mỗi bước đi của những người này kéo theo mây đen càng lúc càng xâm nhập vào bên trong.
Khi Võ Vô Địch nến nơi thì đã thấy nhóm đệ tử đã chặn đường tiến vào của địch nhân. Dẫn đầu là Phan Thái Phong cùng Đỗ Hối Hối.
Khi Võ Vô Địch đến nơi thì chúng đệ tử nhanh chóng tách ra chừa con đường đi cho hắn.
Võ Vô Địch nhìn về phía đối diện.
Dẫn đầu cuộc tấn công lần này là mười hai tên cấp bậc Tông Sư. Trong đó có năm tên đều đeo mặt nạ che giấu thân phận.
Võ Vô Địch hờ hững nói.
“Các ngươi vô cớ tấn công vào môn phái ta. Đây chính là khiêu khích đến giới hạn của ta rồi?”
Ở vị trí trung tâm đối diện.
Dẫn đầu mười hai tên Tông Sư là trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn ngoài năm mươi. Vẻ mặt toát ra bộ dáng hung ác.
Hắn vác Bán Nguyệt Đao trên vai lớn tiếng quát.
“Ngươi biết rõ bản thân đang sở hữu vật gì. Còn giả vờ vô tội!”
“Hôm nay cho dù ngươi có giao vật lấy được từ Vô Diện Nhân, ta cũng sẽ san bằng nơi này. Gà chó không yên!”
Võ Vô Địch nghe cái tên vác Bán Nguyệt Đao trên vai hung hãn đe dọa, hắn không nói gì mà nắm lấy tay Bạch Họa Họa giới thiệu.
“Vị này là nữ nhi của trang chủ Thần Kiếm Sơn Trang tức minh chủ của võ lâm. Lần này các hạ ác ý mà đến chính là đối nghịch với Thần Kiếm Sơn Trang. Sợ rằng cái nồi này các hạ cõng không nổi!”
Trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn hừ nhẹ một tiếng rồi mỉa mai nói.
“Ngươi chỉ là một môn phái cỏn con, nằm ngoài rìa võ lâm. Phương diện nào mà minh chủ võ lâm để tâm tới. Dù hôm nay diệt môn, các ngươi cũng chẳng thể kêu oán với ai được!”
“Ai biết được nữ hài đó là một tiện nữ nào đó mà ngươi nhặt được!”
Bạch Phi Tuyết nghe tên Mã Sơn nhục mạ thất muội, nàng liền rút kiếm ra chỉ về phía Mã Sơn nói.
“Ngươi nhận ra thanh kiếm này chứ!”
Thanh kiếm Bạch Phi Tuyết luôn đeo bên mình chính là phần thưởng Thần Kiếm Sơn Trang tổ chức Luận Kiếm vào hai năm trước nàng giành được. Đương nhiên danh tiếng cũng từ đó đi lên.
Mã Sơn đương nhiên nhận ra. Có điều nơi đây là một nơi khỉ ho gà gáy, vốn chẳng liên quan đến Thần Kiếm Sơn Trang. Sự có mặt của bất kỳ nhân vật nhỏ nào ở Thần Kiếm Sơn Trang cũng không có tư cách nhúng tay vào.
Trưởng lão Tiêu Dương Phải Mã Sơn dự định ra ám hiệu toàn bộ tấn công vào thì chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong phất tay một cái ra hiệu dừng lại.
Dù sao trong mười hai Tông Sư, tiếng nói của hắn cũng không thấp.
Giang Phong lên tiếng.
“Việc bọn ta tập trung ở đây, chắc tiểu tử ngươi cũng biết là dựa theo quy cũ. Có điều ta vốn hòa nhã, không thích giết chóc. Bọn ta tuyển ra năm người, môn phái người tuyển ra năm người. Thắng ba trận liền giao ra vật ngươi đang giữ. Ngươi thấy thế nào!”
Võ Vô Địch có thể nhận ra vị trưởng môn Giang Phong này tâm tính không quá ác liệt. Hơn nữa người này không đeo mặt nạ càng nói rõ đây là bậc quân tử.
Võ Vô Địch nhìn về phía trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn dò hỏi.
“Ý vị này thế nào?”
Hơn bảy trong số mười hai Tông Sư có mặt đều đồng ý đề nghị của Giang Phong nên bản thân Mã Sơn bất đắc dĩ thu hồi sát khí, lùi một bước.
Giang Phong phất tay một cái ra hiệu cho một trong năm tên phía sau tự nguyện bước ra nhận thách đấu.
Tức thì một gã mặc bố y với chòm râu rậm rạp tay cầm trường mâu bước ra ngoài. Hắn giơ trường mâu sang một bên chờ đợi.
Phía Võ Vô Địch, Võ Vân Nhạt cầm trường côn bước ra ngoài. Bộ dáng nàng ta toát lên khí chất oai phong lẫm liệt, không hề sợ hãi.
Nói đùa, bổn cô nương có hệ thống. Sợ kẻ nào!
Nam nhân cầm trường mâu không giới thiệu mà trực tiếp lao về phía Võ Vân Nhạt với ý định kết thúc nhanh chóng.
Hắn nhảy lên cao, tay cầm trường mâu đánh xuống với ý định nhất kích tất thắng, không chừa đường lui.
Võ Vân Nhạt tặc lưỡi nói.
“Trên không trung, ngươi né kiểu nào!”
Nói rồi, Võ Vân Nhạt cầm trường côn đâm thẳng về phía hạ bộ đối phương.
Đối phương uốn lượn một vòng né tránh, trường mâu vẫn không rút lại mà càng đâm tới ác liệt.
Võ Vân Nhạt thu hồi trường côn về sau, lấy thế quơ ngang một đường.
Nam nhân có râu nhận ra trường côn thay đổi quỹ đạo liền dùng hai tay cầm lấy trường mâu chống đỡ. Có điều, hắn chỉ thấy trường mâu như một đoạn gỗ mục, dễ dàng bị nữ đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc đánh nát. Đồng thời trường côn nện lên ngực hắn, đánh bật hắn sang một bên.
Hắn nhào lộn vài vòng trên mặt đất cho đến khi bất tỉnh.
Toàn bộ địch nhân sửng sốt.
Mười hai Tông Sư sửng sốt.
Rõ ràng là bọn họ nhận ra khí tức của nữ đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc chỉ đạt tới cấp bậc Võ Đồ. Còn cái tên nam nhân có râu đã là Võ Sư.
Không lý do gì lại thua thảm như vậy.
Tính toán chỉ có hai chiêu.
Võ Vân Nhạt chấp tay lại hờ hững nói.
“Đã nhường!”
Trong thư phòng chưởng môn.
Võ Vô Địch một bên nghiên cứu, Bạch Họa Họa ngồi tựa vào một chiếc ghế gần đó nhìn vào giao diện [Timeline] hệ thống.
Nàng ta dạo này rất ngoan, không có đòi dẫn đi chơi như ngày đầu tiên dạy nàng ta luyện kiếm.
Trong bốn ngày này, Võ Vô Địch cho tạm dừng toàn bộ nhiệm vụ liên quan đến hộ tống, bảo tiêu. Nguyên do là xung quanh Vân Tiêu Sơn và ngoài cổng sơn môn đã tập hợp rất nhiều thế lực.
Theo như Bùi Thiên Bách thăm dò thì toàn bộ Vân Tiêu Sơn đã bị ngoại nhân bao vây và trong đó có mười một tên có cấp bậc Tông Sư đang ẩn mình chờ đợi.
Võ Vô Địch vốn tự tin bản thân có buff “Bách Mệnh Kim Châm” nhưng nếu mấy tên Tông Sư này nhận ra sự nguy hiểm đồng loạt tấn công. Khả năng hắn một mình không thể trụ nổi. Cho nên cách tốt nhất chính là tự cường.
Cho đến thời điểm hiện tại, đa phần đệ tử đều đã vượt cấp 20 trong đó có hơn 50 đệ tử đạt trên cấp 25. Điều này có nghĩa là hơn 50 đệ tử đủ điều kiện tu luyện kỹ năng cấp 25. Loại kỹ năng có tính ưu việt, sát thương cao.
Một điều khiến Võ Vô Địch chú ý là đối với kỹ năng từ cấp 25 trở lên thì kỹ năng được cộng thêm hai thuộc tính vô cùng cường đại. Đó là mỗi lần tăng cấp kỹ năng thì sức nặng kỹ năng tăng 200 cân, đồng thời sát thương được cộng thêm 50%. Nếu Kỹ năng tăng max cấp tương đương cấp 3 thì được cộng thêm siêu buff phá giáp.
Dù Võ Vô Địch vẫn không hiểu thế giới này phá giáp có tác dụng gì nhưng theo suy đoán thì phá giáp khả năng chính là không nhìn chiêu thức, trực tiếp xuyên qua lớp phòng ngự đối phương.
Cho nên, Võ Vô Địch đã lập ra sẵn bảy bảy bốn mươi chín cách tấn công của địch nhân khi có cao thủ cấp bậc Tông Sư nhúng tay vào.
Thêm vào đó.
Ánh mắt Võ Vô Địch nhìn về phía Bạch Họa Họa.
Hắn nhặt được bảo.
Với tư chất thượng cổ kiếm tu của Bạch Họa Họa, dù là cấp bậc Tông Sư có đến, nàng ta cũng có thể lơ đãng nghiền ép dễ dàng.
Cho nên dạo gần đây, dù địch nhân có bao vây, tâm trạng hắn cũng như toàn bộ đệ tử vô cùng dễ chịu, vô cùng thoải mái, cứ như ngày thường làm việc.
Tuy nhiên, để tránh tình huống họa vô đơn chí, các nhiệm vụ rời môn phái đều cho tạm thời dừng lại.
Lúc này, Bùi Thiên Bách chạy vào thông báo.
“Chưởng môn, bọn họ tấn công rồi!”
“Bao nhiêu người?”
“Ước chừng 500 người đa phần đều là Võ Đồ, hơn 100 tên Võ Sư và 12 vị Tông Sư”
Võ Vô Địch hít một hơi thật sâu, làm mới lại tinh thần rồi nắm lấy tay Bạch Họa Họa rời khỏi thư phòng.
Bạch Họa Họa từ sau khi nhận định Võ Vô Địch là trượng phu tương lai của nàng, nàng vô cùng ngoan ngoãn.
Bên ngoài lối vào sơn môn môn phái.
Mười hai Tông Sư dẫn đầu năm trăm người tiến vào, khí thế hoàn toàn áp đảo. Giống như thế mỗi bước đi của những người này kéo theo mây đen càng lúc càng xâm nhập vào bên trong.
Khi Võ Vô Địch nến nơi thì đã thấy nhóm đệ tử đã chặn đường tiến vào của địch nhân. Dẫn đầu là Phan Thái Phong cùng Đỗ Hối Hối.
Khi Võ Vô Địch đến nơi thì chúng đệ tử nhanh chóng tách ra chừa con đường đi cho hắn.
Võ Vô Địch nhìn về phía đối diện.
Dẫn đầu cuộc tấn công lần này là mười hai tên cấp bậc Tông Sư. Trong đó có năm tên đều đeo mặt nạ che giấu thân phận.
Võ Vô Địch hờ hững nói.
“Các ngươi vô cớ tấn công vào môn phái ta. Đây chính là khiêu khích đến giới hạn của ta rồi?”
Ở vị trí trung tâm đối diện.
Dẫn đầu mười hai tên Tông Sư là trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn ngoài năm mươi. Vẻ mặt toát ra bộ dáng hung ác.
Hắn vác Bán Nguyệt Đao trên vai lớn tiếng quát.
“Ngươi biết rõ bản thân đang sở hữu vật gì. Còn giả vờ vô tội!”
“Hôm nay cho dù ngươi có giao vật lấy được từ Vô Diện Nhân, ta cũng sẽ san bằng nơi này. Gà chó không yên!”
Võ Vô Địch nghe cái tên vác Bán Nguyệt Đao trên vai hung hãn đe dọa, hắn không nói gì mà nắm lấy tay Bạch Họa Họa giới thiệu.
“Vị này là nữ nhi của trang chủ Thần Kiếm Sơn Trang tức minh chủ của võ lâm. Lần này các hạ ác ý mà đến chính là đối nghịch với Thần Kiếm Sơn Trang. Sợ rằng cái nồi này các hạ cõng không nổi!”
Trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn hừ nhẹ một tiếng rồi mỉa mai nói.
“Ngươi chỉ là một môn phái cỏn con, nằm ngoài rìa võ lâm. Phương diện nào mà minh chủ võ lâm để tâm tới. Dù hôm nay diệt môn, các ngươi cũng chẳng thể kêu oán với ai được!”
“Ai biết được nữ hài đó là một tiện nữ nào đó mà ngươi nhặt được!”
Bạch Phi Tuyết nghe tên Mã Sơn nhục mạ thất muội, nàng liền rút kiếm ra chỉ về phía Mã Sơn nói.
“Ngươi nhận ra thanh kiếm này chứ!”
Thanh kiếm Bạch Phi Tuyết luôn đeo bên mình chính là phần thưởng Thần Kiếm Sơn Trang tổ chức Luận Kiếm vào hai năm trước nàng giành được. Đương nhiên danh tiếng cũng từ đó đi lên.
Mã Sơn đương nhiên nhận ra. Có điều nơi đây là một nơi khỉ ho gà gáy, vốn chẳng liên quan đến Thần Kiếm Sơn Trang. Sự có mặt của bất kỳ nhân vật nhỏ nào ở Thần Kiếm Sơn Trang cũng không có tư cách nhúng tay vào.
Trưởng lão Tiêu Dương Phải Mã Sơn dự định ra ám hiệu toàn bộ tấn công vào thì chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong phất tay một cái ra hiệu dừng lại.
Dù sao trong mười hai Tông Sư, tiếng nói của hắn cũng không thấp.
Giang Phong lên tiếng.
“Việc bọn ta tập trung ở đây, chắc tiểu tử ngươi cũng biết là dựa theo quy cũ. Có điều ta vốn hòa nhã, không thích giết chóc. Bọn ta tuyển ra năm người, môn phái người tuyển ra năm người. Thắng ba trận liền giao ra vật ngươi đang giữ. Ngươi thấy thế nào!”
Võ Vô Địch có thể nhận ra vị trưởng môn Giang Phong này tâm tính không quá ác liệt. Hơn nữa người này không đeo mặt nạ càng nói rõ đây là bậc quân tử.
Võ Vô Địch nhìn về phía trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn dò hỏi.
“Ý vị này thế nào?”
Hơn bảy trong số mười hai Tông Sư có mặt đều đồng ý đề nghị của Giang Phong nên bản thân Mã Sơn bất đắc dĩ thu hồi sát khí, lùi một bước.
Giang Phong phất tay một cái ra hiệu cho một trong năm tên phía sau tự nguyện bước ra nhận thách đấu.
Tức thì một gã mặc bố y với chòm râu rậm rạp tay cầm trường mâu bước ra ngoài. Hắn giơ trường mâu sang một bên chờ đợi.
Phía Võ Vô Địch, Võ Vân Nhạt cầm trường côn bước ra ngoài. Bộ dáng nàng ta toát lên khí chất oai phong lẫm liệt, không hề sợ hãi.
Nói đùa, bổn cô nương có hệ thống. Sợ kẻ nào!
Nam nhân cầm trường mâu không giới thiệu mà trực tiếp lao về phía Võ Vân Nhạt với ý định kết thúc nhanh chóng.
Hắn nhảy lên cao, tay cầm trường mâu đánh xuống với ý định nhất kích tất thắng, không chừa đường lui.
Võ Vân Nhạt tặc lưỡi nói.
“Trên không trung, ngươi né kiểu nào!”
Nói rồi, Võ Vân Nhạt cầm trường côn đâm thẳng về phía hạ bộ đối phương.
Đối phương uốn lượn một vòng né tránh, trường mâu vẫn không rút lại mà càng đâm tới ác liệt.
Võ Vân Nhạt thu hồi trường côn về sau, lấy thế quơ ngang một đường.
Nam nhân có râu nhận ra trường côn thay đổi quỹ đạo liền dùng hai tay cầm lấy trường mâu chống đỡ. Có điều, hắn chỉ thấy trường mâu như một đoạn gỗ mục, dễ dàng bị nữ đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc đánh nát. Đồng thời trường côn nện lên ngực hắn, đánh bật hắn sang một bên.
Hắn nhào lộn vài vòng trên mặt đất cho đến khi bất tỉnh.
Toàn bộ địch nhân sửng sốt.
Mười hai Tông Sư sửng sốt.
Rõ ràng là bọn họ nhận ra khí tức của nữ đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc chỉ đạt tới cấp bậc Võ Đồ. Còn cái tên nam nhân có râu đã là Võ Sư.
Không lý do gì lại thua thảm như vậy.
Tính toán chỉ có hai chiêu.
Võ Vân Nhạt chấp tay lại hờ hững nói.
“Đã nhường!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.