Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 15: Chưởng Môn Phu Nhân
Tân Sinh
10/12/2022
Võ Vô Địch nghe Bùi Thiên Bách nói xong. Hắn nhìn trong tay mình xem có vật gì không để giả vờ rớt xuống tạo ra động tĩnh một chút.
Bản thân Võ Vô Địch không có kế thừa ý thức của nguyên chủ cho nên hắn hoàn toàn không hay biết chuyện bản thân có một vị hôn thê. Hơn nữa hắn chỉ mới mười sáu tuổi, hôn thê cái kiểu gì.
Võ Vô Địch ra vẻ lạnh lùng dò hỏi.
“Ngươi nói… phu nhân nào? Ta trước nay không hề có ấn tượng!”
Bùi Thiên Bách biết chưởng môn té núi nên có nhiều việc không rõ ràng.
Trước đó Bùi Thiên Bách từng nghe sư phụ Võ Vương Bát lúc say rượu kể lại một ân huệ trước kia.
Khi đó lão sư phụ Võ Vương Bát lấy thân mình đỡ cho một vị đại lão trong một môn phái có tiếng tăm một đao, nhờ đó mà nhận được một mối hôn sự. Mối hôn sự này có thể kéo ra một quan hệ rộng rãi, trợ giúp cho môn phái sau này.
Có điều, Võ Vương Bát xem là chuyện nên làm nên lờ đi mối hôn sự này.
Hôm nay người đến, còn là ngũ tiểu thư đến từ Thần Kiếm Sơn Trang.
Đối với người trong võ lâm mà nói, Thần Kiếm Sơn Trang chính là một điểm hướng đến của cái nôi võ lâm. Nơi đó có Bạch Diệp Phi, trang chủ của Thần Kiếm Sơn Trang được tôn làm minh chủ võ lâm. Người người kính trọng.
Đó còn là nơi giải quyết các mâu thuẫn, tranh chấp giữa các môn phái với nhau. Nhờ đó, phán quyết từ Thần Kiếm Sơn Trang có tính quyết định và thực thi cao. Người người nơm nớp thực thi mà không lời dị nghị.
Sự phán quyết của Thần Kiếm Sơn Trang có tính sát phạt vô cùng lớn. Thần Kiếm Sơn Trang nói diệt môn chính là diệt môn, Thần Kiếm Sơn Trang nói bảo kê thế lực nào thì thế lực đó không người dám chạm tới.
Có thể nói so với Long Vệ Quân của triều đình thì tính tiếp cận võ lâm của Thần Kiếm Sơn Trang gần hơn nhiều.
Bùi Thiên Bách nói.
“Theo như đệ tử biết thì sự việc chưởng môn có một vị hôn thê là có thật. Có điều lão sư phụ chưa có đề cập với chưởng môn, sợ ảnh hưởng đến con đường luyện võ của chưởng môn…”
Võ Vô Địch bất đầu sinh ra tò mò liền rời khỏi thư phòng, một mạch đến cổng sơn môn.
Vì chưa có sự cho phép, nên đoàn người gồm hai xe ngựa chỉ dừng bên ngoài cổng chờ đợi.
Võ Vô Địch vừa xuất hiện, bên ngoài xe ngựa bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Từ trong xe ngựa thứ hai bước xuống một thân ảnh, thân ảnh này được che bởi một chiếc khăn voan, người mặc y phục xanh nhạt xen lẫn màu trắng như tuyết cùng với mái tóc dài đen nhánh tạo nên một hình tượng nữ hiệp hoàn mỹ.
Võ Vô Địch mờ mắt khi nhìn thấy loại tuyệt sắc này.
Hắn vốn dự định hờ hững đuổi đi, nhưng với tình hình này. Bản năng nam nhân khó mà từ chối được.
Nữ hiệp này bước qua đại môn tiến lại gần Võ Vô Địch.
Nàng ta hờ hững nói.
“Tiểu nữ Bạch Phi Tuyết được phụ thân đại nhân nhờ cậy thực hiện nghĩa vụ hôn sự trước kia theo lời hứa hẹn…”
Võ Vô Địch chưa kịp để nàng ta nói xong liền bước tới vài bước nắm lấy bàn tay trắng trẻo của nàng ta.
Vẻ mặt hắn hưng phấn nói.
“Không sao, ta hiểu. Người không thực hiện lời hứa chính là tên ngốc!”
Bạch Phi Tuyết sửng sốt, rút tay về. Sau đó mở to mắt nhìn tên thiếu niên đối diện vừa vô lễ với nàng. Có điều nàng ta không giận mà tiếp tục câu chuyện của mình.
“Lần này đến chính là làm chủ hôn cho thất muội!”
Bạch Phi Tuyết vừa nói xong thì phía sau lưng nàng ta bước ra một thân ảnh của một bé loli chỉ đứng tới vai nàng ta. Dáng vẻ ngây thơ vô số tội.
Gương mặt bé loli này nhẹ nhàng, vừa thanh tao lại vừa dễ thương.
Trên gương mặt nàng ta lộ lên một nụ cười trẻ con.
Bạch Phi Tuyết nắm lấy tay bé loli giới thiệu.
“Đây là Bạch Họa Họa, thất muội của ta. Lần này đến chính là nàng ta thực hiện lời hứa…”
Vừa nói, Bạch Phi Tuyết vừa xoa tay Bạch Họa Họa an ủi.
“Ngoan, thất muội sắp có một vị ca ca đẹp trai làm tướng công rồi!”
Bạch Họa Họa nũng nịu.
“Có chơi vui không?”
Bạch Phi Tuyết an ủi.
“Đương nhiên là vui, rồi thất muội sẽ có hài tử cũng xinh như thất muội…”
Bạch Họa Họa vỗ tay thích thú nói.
“Nếu vậy Họa Họa sẽ nghe theo phụ thân, chọn vị ca ca đẹp trai làm tướng công!”
Võ Vô Địch, Bùi Thiên Bách mộng.
Sao ta cứ cảm giác, đầu óc nàng ta có bệnh.
Võ Vô Địch chỉ về phía Bạch Họa Họa nói.
“Nàng ta… bao lớn?”
Bạch Phi Tuyết đang vui vẻ với thất muội thì quay sang Võ Vô Địch lạnh lùng đáp.
“Nàng ta mười bốn, đã đủ tuổi gả đi!”
Võ Vô Địch lúng túng chỉ về phía Bạch Họa Họa phản đối.
“Sao ta cảm giác nàng ta chỉ mới bảy tám tuổi đi!”
Bạch Phi Tuyết phản ứng.
“Ngươi cảm thấy bảy tám tuổi có thể cao lớn thế này sao?”
Nội tâm Võ Vô Địch phản đối. Ý ta là đầu óc, đầu óc nàng ta chừng bảy tám tuổi, tiểu mỹ nhân có hiểu ý ta nói không.
Bạch Phi Tuyết tiếp tục nhìn sang Bạch Họa Họa căn dặn.
“Phụ thân cũng để lại hai hầu nữ cho thất muội. Hơn nữa, tỷ tỷ sẽ ở lại đây vài ngày sau khi dàn xếp ổn thỏa rồi mới trở về. Thất muội cứ vui vẻ tận hưởng chơi đùa đi!”
Vừa nói, Bạch Phi Tuyết ánh mắt nhìn quan cảnh xung quanh, nơi có vô số ánh mắt không ngừng thăm dò.
Với sự xuất hiện của người đến từ Thần Kiếm Sơn Trang, có thể mang đến cảnh báo đối với những người có ý đồ xấu.
Võ Vô Địch cũng ý thức được bên ngoài sơn môn có vô số người đang không ngừng thăm dò.
Đúng lúc này, hệ thống lại hiện lên thông báo.
[Địch nhân đánh đến cửa! Nhiệm vụ yêu cầu chủ nhân có thể sống sót, tiếp tục phát triển môn phái. Phần thưởng nhiệm vụ là một bản vẽ hệ thống phòng thủ môn phái trước hạn]
Võ Vô Địch nhìn xem nhiệm vụ, trong đó không có yêu cầu đuổi giết mà chỉ yêu cầu có thể sống sót. Nói như vậy có nhiều cách giải quyết.
Hệ thống lại hiện lên thông báo.
[Xét thấy đồng minh tối cường tự mình đến cửa. Nhiệm vụ tìm kiếm đồng minh trước đó được thay đổi và được đổi mới]
[Trong thời gian 07 ngày từ ngày ban bố nhiệm vụ. Nhiệm vụ yêu cầu giữ chân hai tỷ muội đến từ Thần Kiếm Sơn Trang gia nhập vào môn phái. Hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng Tử Thanh Song Kiếm, cặp song kiếm đến từ thượng cổ với sát thương đại bạo. Nhiệm vụ không hoàn thành ban thưởng một cơ hội được trải nghiệm cảm giác diệt môn có một không hai]
Võ Vô Địch mộng.
Nhiệm vụ này cũng quá khó khăn đi.
Bạch Họa Họa trên danh nghĩa là người của hắn, còn Bạch Phi Tuyết lạnh lùng lại có phần cao ngạo. Làm sao để nàng ta khuất phục gia nhập vào môn phái đây.
Vấn đề là nàng ta là đệ tử ưu tú của Thần Kiếm Sơn Trang, dù có thể dụ dỗ được nàng ta còn lão cha của nàng ta - minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi thì sao.
Đây quả thật là nan đề.
Võ Vô Địch nhất thời ngưng trọng.
Sau một hồi, hắn hướng Bùi Thiên Bách ra lệnh.
“Ngươi dẫn bọn họ đến nhà khách nghỉ ngơi. Nhớ thường xuyên chú ý sự an toàn của bọn họ không để xảy ra sơ sót!”
Bùi Thiên Bách vâng dạ rồi dẫn nhóm người đến từ Thần Kiếm Sơn Trang rời đi.
Bạch Họa Họa theo chân tỷ tỷ đi, ánh mắt nàng ta vô ý quan sát hình dáng của vị trượng phu tương lai của nàng ta. Ánh mắt nàng ta thẹn thùng như thể đã chấp nhận Võ Vô Địch là tướng công của mình.
Võ Vô Địch trầm mặc, hắn phát hiện hệ thống đang tìm đường chết cho hắn.
Hệ thống lúc này hết yêu rồi.
Cùng lúc đó bên ngoài sơn môn, trên một nhánh cây đại thụ.
Một nhóm ba người đang tập hợp lại bàn đối sách. Một người là chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong ngoài bốn mươi với diện mạo chính trực, nghiêm nghị. Một người là Ẩn sĩ Không Văn Đạo ngoài năm mươi với bộ dáng như gã lãng khách lang bạc. Người thứ ba là chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão đã ngoài bảy mươi, diện mạo như một lão đạo sĩ. Dù vậy cả ba đã đạt tới cấp bậc Tông Sư.
Bọn họ cho rằng nhiệm vụ đoạt lấy Lệnh Bài Kim Chủ Đại Ma Đầu vô cùng dễ dàng, không ngờ rằng lại có sự xuất hiện của Thần Kiếm Sơn Trang.
Chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong lo lắng nói.
“Nhị vị cảm thấy Thần Kiếm Sơn Trang có thể biết được ý đồ của chúng ta không?”
Ẩn sĩ Không Văn Đạo không đồng tình liền đưa ra ý kiến.
“Thế lực Đại Ma Đầu của chúng ta tồn tại hàng trăm năm nay. Người được chọn vào đều là các đại nhân vật có danh tiếng lớn trong võ lâm. Cho nên không phải ai cũng nhận thức được sự tồn tại của Đại Ma Đầu nói chi là sự kiện đoạt lệnh bài lần này!”
Chưởng đạo quán Trưởng Ngũ Hành Sơn Thanh Lão cũng gật gù đồng ý.
“Lão đến chỉ xem náo nhiệt. Còn về Đại Ma Đầu, dựa theo quy chế thì ngoại nhân khó nhận ra sự tồn tại của chúng ta. Không phải người trong võ lâm đều biết lão chính là chưởng đạo quán của Ngũ Hành Sơn sao? Có ai lại biết lão là một trong mười hai đường chủ của Đại Ma Đầu?”
Chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong gật đầu xác nhận.
“Nói như vậy, đợi mười hai đường chủ đủ mặt. Chúng ta sẽ đánh vào môn phái này đoạt lệnh bài theo như quy chế. Người nào đoạt được chính là người nắm giữ chức vụ cao nhất của Đại Ma Đầu…”
Ẩn sĩ Không Văn Đạo nghe chưởng môn Giang Phong nói xong, hai mắt khép hờ.
Chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn thì vẫn giữ một nụ cười vui vẻ như thể không nhìn thấy gì cả.
Bản thân Võ Vô Địch không có kế thừa ý thức của nguyên chủ cho nên hắn hoàn toàn không hay biết chuyện bản thân có một vị hôn thê. Hơn nữa hắn chỉ mới mười sáu tuổi, hôn thê cái kiểu gì.
Võ Vô Địch ra vẻ lạnh lùng dò hỏi.
“Ngươi nói… phu nhân nào? Ta trước nay không hề có ấn tượng!”
Bùi Thiên Bách biết chưởng môn té núi nên có nhiều việc không rõ ràng.
Trước đó Bùi Thiên Bách từng nghe sư phụ Võ Vương Bát lúc say rượu kể lại một ân huệ trước kia.
Khi đó lão sư phụ Võ Vương Bát lấy thân mình đỡ cho một vị đại lão trong một môn phái có tiếng tăm một đao, nhờ đó mà nhận được một mối hôn sự. Mối hôn sự này có thể kéo ra một quan hệ rộng rãi, trợ giúp cho môn phái sau này.
Có điều, Võ Vương Bát xem là chuyện nên làm nên lờ đi mối hôn sự này.
Hôm nay người đến, còn là ngũ tiểu thư đến từ Thần Kiếm Sơn Trang.
Đối với người trong võ lâm mà nói, Thần Kiếm Sơn Trang chính là một điểm hướng đến của cái nôi võ lâm. Nơi đó có Bạch Diệp Phi, trang chủ của Thần Kiếm Sơn Trang được tôn làm minh chủ võ lâm. Người người kính trọng.
Đó còn là nơi giải quyết các mâu thuẫn, tranh chấp giữa các môn phái với nhau. Nhờ đó, phán quyết từ Thần Kiếm Sơn Trang có tính quyết định và thực thi cao. Người người nơm nớp thực thi mà không lời dị nghị.
Sự phán quyết của Thần Kiếm Sơn Trang có tính sát phạt vô cùng lớn. Thần Kiếm Sơn Trang nói diệt môn chính là diệt môn, Thần Kiếm Sơn Trang nói bảo kê thế lực nào thì thế lực đó không người dám chạm tới.
Có thể nói so với Long Vệ Quân của triều đình thì tính tiếp cận võ lâm của Thần Kiếm Sơn Trang gần hơn nhiều.
Bùi Thiên Bách nói.
“Theo như đệ tử biết thì sự việc chưởng môn có một vị hôn thê là có thật. Có điều lão sư phụ chưa có đề cập với chưởng môn, sợ ảnh hưởng đến con đường luyện võ của chưởng môn…”
Võ Vô Địch bất đầu sinh ra tò mò liền rời khỏi thư phòng, một mạch đến cổng sơn môn.
Vì chưa có sự cho phép, nên đoàn người gồm hai xe ngựa chỉ dừng bên ngoài cổng chờ đợi.
Võ Vô Địch vừa xuất hiện, bên ngoài xe ngựa bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Từ trong xe ngựa thứ hai bước xuống một thân ảnh, thân ảnh này được che bởi một chiếc khăn voan, người mặc y phục xanh nhạt xen lẫn màu trắng như tuyết cùng với mái tóc dài đen nhánh tạo nên một hình tượng nữ hiệp hoàn mỹ.
Võ Vô Địch mờ mắt khi nhìn thấy loại tuyệt sắc này.
Hắn vốn dự định hờ hững đuổi đi, nhưng với tình hình này. Bản năng nam nhân khó mà từ chối được.
Nữ hiệp này bước qua đại môn tiến lại gần Võ Vô Địch.
Nàng ta hờ hững nói.
“Tiểu nữ Bạch Phi Tuyết được phụ thân đại nhân nhờ cậy thực hiện nghĩa vụ hôn sự trước kia theo lời hứa hẹn…”
Võ Vô Địch chưa kịp để nàng ta nói xong liền bước tới vài bước nắm lấy bàn tay trắng trẻo của nàng ta.
Vẻ mặt hắn hưng phấn nói.
“Không sao, ta hiểu. Người không thực hiện lời hứa chính là tên ngốc!”
Bạch Phi Tuyết sửng sốt, rút tay về. Sau đó mở to mắt nhìn tên thiếu niên đối diện vừa vô lễ với nàng. Có điều nàng ta không giận mà tiếp tục câu chuyện của mình.
“Lần này đến chính là làm chủ hôn cho thất muội!”
Bạch Phi Tuyết vừa nói xong thì phía sau lưng nàng ta bước ra một thân ảnh của một bé loli chỉ đứng tới vai nàng ta. Dáng vẻ ngây thơ vô số tội.
Gương mặt bé loli này nhẹ nhàng, vừa thanh tao lại vừa dễ thương.
Trên gương mặt nàng ta lộ lên một nụ cười trẻ con.
Bạch Phi Tuyết nắm lấy tay bé loli giới thiệu.
“Đây là Bạch Họa Họa, thất muội của ta. Lần này đến chính là nàng ta thực hiện lời hứa…”
Vừa nói, Bạch Phi Tuyết vừa xoa tay Bạch Họa Họa an ủi.
“Ngoan, thất muội sắp có một vị ca ca đẹp trai làm tướng công rồi!”
Bạch Họa Họa nũng nịu.
“Có chơi vui không?”
Bạch Phi Tuyết an ủi.
“Đương nhiên là vui, rồi thất muội sẽ có hài tử cũng xinh như thất muội…”
Bạch Họa Họa vỗ tay thích thú nói.
“Nếu vậy Họa Họa sẽ nghe theo phụ thân, chọn vị ca ca đẹp trai làm tướng công!”
Võ Vô Địch, Bùi Thiên Bách mộng.
Sao ta cứ cảm giác, đầu óc nàng ta có bệnh.
Võ Vô Địch chỉ về phía Bạch Họa Họa nói.
“Nàng ta… bao lớn?”
Bạch Phi Tuyết đang vui vẻ với thất muội thì quay sang Võ Vô Địch lạnh lùng đáp.
“Nàng ta mười bốn, đã đủ tuổi gả đi!”
Võ Vô Địch lúng túng chỉ về phía Bạch Họa Họa phản đối.
“Sao ta cảm giác nàng ta chỉ mới bảy tám tuổi đi!”
Bạch Phi Tuyết phản ứng.
“Ngươi cảm thấy bảy tám tuổi có thể cao lớn thế này sao?”
Nội tâm Võ Vô Địch phản đối. Ý ta là đầu óc, đầu óc nàng ta chừng bảy tám tuổi, tiểu mỹ nhân có hiểu ý ta nói không.
Bạch Phi Tuyết tiếp tục nhìn sang Bạch Họa Họa căn dặn.
“Phụ thân cũng để lại hai hầu nữ cho thất muội. Hơn nữa, tỷ tỷ sẽ ở lại đây vài ngày sau khi dàn xếp ổn thỏa rồi mới trở về. Thất muội cứ vui vẻ tận hưởng chơi đùa đi!”
Vừa nói, Bạch Phi Tuyết ánh mắt nhìn quan cảnh xung quanh, nơi có vô số ánh mắt không ngừng thăm dò.
Với sự xuất hiện của người đến từ Thần Kiếm Sơn Trang, có thể mang đến cảnh báo đối với những người có ý đồ xấu.
Võ Vô Địch cũng ý thức được bên ngoài sơn môn có vô số người đang không ngừng thăm dò.
Đúng lúc này, hệ thống lại hiện lên thông báo.
[Địch nhân đánh đến cửa! Nhiệm vụ yêu cầu chủ nhân có thể sống sót, tiếp tục phát triển môn phái. Phần thưởng nhiệm vụ là một bản vẽ hệ thống phòng thủ môn phái trước hạn]
Võ Vô Địch nhìn xem nhiệm vụ, trong đó không có yêu cầu đuổi giết mà chỉ yêu cầu có thể sống sót. Nói như vậy có nhiều cách giải quyết.
Hệ thống lại hiện lên thông báo.
[Xét thấy đồng minh tối cường tự mình đến cửa. Nhiệm vụ tìm kiếm đồng minh trước đó được thay đổi và được đổi mới]
[Trong thời gian 07 ngày từ ngày ban bố nhiệm vụ. Nhiệm vụ yêu cầu giữ chân hai tỷ muội đến từ Thần Kiếm Sơn Trang gia nhập vào môn phái. Hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng Tử Thanh Song Kiếm, cặp song kiếm đến từ thượng cổ với sát thương đại bạo. Nhiệm vụ không hoàn thành ban thưởng một cơ hội được trải nghiệm cảm giác diệt môn có một không hai]
Võ Vô Địch mộng.
Nhiệm vụ này cũng quá khó khăn đi.
Bạch Họa Họa trên danh nghĩa là người của hắn, còn Bạch Phi Tuyết lạnh lùng lại có phần cao ngạo. Làm sao để nàng ta khuất phục gia nhập vào môn phái đây.
Vấn đề là nàng ta là đệ tử ưu tú của Thần Kiếm Sơn Trang, dù có thể dụ dỗ được nàng ta còn lão cha của nàng ta - minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi thì sao.
Đây quả thật là nan đề.
Võ Vô Địch nhất thời ngưng trọng.
Sau một hồi, hắn hướng Bùi Thiên Bách ra lệnh.
“Ngươi dẫn bọn họ đến nhà khách nghỉ ngơi. Nhớ thường xuyên chú ý sự an toàn của bọn họ không để xảy ra sơ sót!”
Bùi Thiên Bách vâng dạ rồi dẫn nhóm người đến từ Thần Kiếm Sơn Trang rời đi.
Bạch Họa Họa theo chân tỷ tỷ đi, ánh mắt nàng ta vô ý quan sát hình dáng của vị trượng phu tương lai của nàng ta. Ánh mắt nàng ta thẹn thùng như thể đã chấp nhận Võ Vô Địch là tướng công của mình.
Võ Vô Địch trầm mặc, hắn phát hiện hệ thống đang tìm đường chết cho hắn.
Hệ thống lúc này hết yêu rồi.
Cùng lúc đó bên ngoài sơn môn, trên một nhánh cây đại thụ.
Một nhóm ba người đang tập hợp lại bàn đối sách. Một người là chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong ngoài bốn mươi với diện mạo chính trực, nghiêm nghị. Một người là Ẩn sĩ Không Văn Đạo ngoài năm mươi với bộ dáng như gã lãng khách lang bạc. Người thứ ba là chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão đã ngoài bảy mươi, diện mạo như một lão đạo sĩ. Dù vậy cả ba đã đạt tới cấp bậc Tông Sư.
Bọn họ cho rằng nhiệm vụ đoạt lấy Lệnh Bài Kim Chủ Đại Ma Đầu vô cùng dễ dàng, không ngờ rằng lại có sự xuất hiện của Thần Kiếm Sơn Trang.
Chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong lo lắng nói.
“Nhị vị cảm thấy Thần Kiếm Sơn Trang có thể biết được ý đồ của chúng ta không?”
Ẩn sĩ Không Văn Đạo không đồng tình liền đưa ra ý kiến.
“Thế lực Đại Ma Đầu của chúng ta tồn tại hàng trăm năm nay. Người được chọn vào đều là các đại nhân vật có danh tiếng lớn trong võ lâm. Cho nên không phải ai cũng nhận thức được sự tồn tại của Đại Ma Đầu nói chi là sự kiện đoạt lệnh bài lần này!”
Chưởng đạo quán Trưởng Ngũ Hành Sơn Thanh Lão cũng gật gù đồng ý.
“Lão đến chỉ xem náo nhiệt. Còn về Đại Ma Đầu, dựa theo quy chế thì ngoại nhân khó nhận ra sự tồn tại của chúng ta. Không phải người trong võ lâm đều biết lão chính là chưởng đạo quán của Ngũ Hành Sơn sao? Có ai lại biết lão là một trong mười hai đường chủ của Đại Ma Đầu?”
Chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong gật đầu xác nhận.
“Nói như vậy, đợi mười hai đường chủ đủ mặt. Chúng ta sẽ đánh vào môn phái này đoạt lệnh bài theo như quy chế. Người nào đoạt được chính là người nắm giữ chức vụ cao nhất của Đại Ma Đầu…”
Ẩn sĩ Không Văn Đạo nghe chưởng môn Giang Phong nói xong, hai mắt khép hờ.
Chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn thì vẫn giữ một nụ cười vui vẻ như thể không nhìn thấy gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.