Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 16: Môn Phái Này Luyện Võ… Quái Lạ Như Vậy Sao?
Tân Sinh
12/12/2022
Hôm sau.
Sau khi quen với không khí ở môn phái nhỏ Tiểu Kiếm Có Độc.
Bạch Phi Tuyết bắt đầu đi xung quanh môn phái xem tình hình tu luyện của môn phái nhỏ trong mắt nàng tu luyện như thế nào.
Nàng đi cả một buổi nhưng rất hiếm khi nhìn thấy đệ tử luyện võ hoặc rèn luyện thể lực. Đa phần đều làm những công việc thường ngày như giặt y phục, tưới rau, trồng cây thậm chí là dọn dẹp hố xí.
Dù bất kỳ công việc nào đệ tử môn phái làm việc vô cùng thoải mái, không người nào thể hiện nét mặt phản đối, khó chịu.
“Tình hình môn phái này quả nhiên giống như cái cô nhi viện, nên mới gọi là môn phái nhỏ. Từ trên xuống dưới không có đệ tử nào luyện võ cho ra trò. Người nào người nấy đều biểu hiện quá chướng mắt”
Bạch Phi Tuyết đi đến hậu sơn, nhìn hơn mười đệ tử đang vất vả trồng rau củ.
Bỗng nhiên, một tên mừng rỡ hô lên.
“Ta thăng cấp rồi, cấp 18 rồi!”
“Ngươi còn kém lắm, hôm qua ta đã cấp 18 rồi. Hiện giờ làm thêm vài nhiệm vụ nữa là lên cấp 19!”
“Các ngươi không để ý cái tên cuồng tu luyện Vương Trùng sao. Nghe nói hắn đã 29 cấp rồi”
“Ngươi nói sao? 29 cấp rồi? Cái tên đó tu luyện kiểu gì. Nhiệm vụ đều giống chúng ta thì làm cách gì tu luyện được nhanh như vậy?”
“Ta không đùa, chiều hôm qua lúc khai hoang. Hắn dùng một chỉ, đâm xuyên qua một thân cao cao năm trượng… à không cao 16 mét. Tiếp theo, hắn lật tay một cái đánh bay nửa thân trên của cây Hoàng Mộc. Mà độ bền của Hoàng Mộc ngươi cũng biết rồi đó…”
“Không ngờ tên đó ghê gớm vậy sao?”
“Không nói đến tên cuồng tu luyện Vương Trùng. Nghe nói sư huynh Bùi Thiên Bách, sư huynh Phan Thái Phong và sư tỷ Đỗ Hối cũng cũng đạt cấp 28 rồi. Không nghĩ tới bọn sư huynh sư tỷ lại nhanh thăng cấp đến như vậy…”
“Ta nghe nói chưởng môn chiếu cố bốn người bọn họ. Dù sao họ cũng là đệ tử thân cận của môn phái…”
“Suỵt! Ngươi nói nhỏ, chuyện này không được nói lung tung. Chưởng môn mà phát hiện, ngươi no đòn!”
Bạch Phi Tuyết thoáng nghe những cuộc tranh luận sôi nổi của đám đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc.
Thậm chí có vài tên cứ nhìn vào phía trước tay chỉ chỉ trỏ trỏ rồi tự cười một mình.
Bạch Phi Tuyết tiếp tục đi một đoạn, đến gần một con suối.
Nơi này, Bạch Phi Tuyết nhìn thấy một nữ đệ tử có dáng người giống với Bạch Họa Họa.
Nàng ta tiếp cận, dò hỏi.
“Tiểu muội đang làm gì đó?”
Đỗ Hối Hối đang dùng tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào màn hình giao diện ở thẻ [Timeline] - Nơi cuồng tranh luận cũng như khoe công việc thường ngày của đệ tử môn phái.
Đỗ Hối Hối không giấu giếm mà chỉ vào màn hình giao diện nói.
“Ta đang trò chuyện, rất vui!”
Bạch Phi Tuyết nhìn vào khoảng không, không thấy gì cả. Có điều nàng sinh ra tò mò hỏi.
“Tiểu muội danh tính là gì? Có phải tiểu muội đang đùa không?”
Đỗ Hối Hối bĩu môi nói.
“Đỗ Hối Hối, còn trêu chọc thì không có đâu! Có nói thì đại tỷ cũng không biết đâu!”
Nói rồi, Đổ Hối Hối không dây dưa với Bạch Phi Tuyết mà tiếp tục chỉ vào màn hình giao diện. Nhấn nhấn “ta đi đây!” rồi đứng dậy rời đi.
Bạch Phi Tuyết sửng sốt vì hành động kỳ lạ của cô nương tên Đỗ Hối Hối.
Chẳng lẽ toàn bộ đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đầu óc đều có bệnh sao.
Có điều, nàng nhận ra dù đây là một môn phái nhỏ nhưng trong môn phái có ba tòa nhà cao trên sáu trượng nhìn rất bề thế. Nếu so với một vài môn phái nhỏ thì có hơn chứ không kém.
Khó hiểu chính là hành động của đệ tử. Bọn họ nói tu luyện mà không thấy ai luyện võ chỉ có làm những công việc thường ngày.
Có điều lần này phụ thân bảo nàng cùng thất muội đến môn phái Tiểu Kiếm Có Độc với hai nhiệm vụ.
Một là điều tra nguyên nhân cái chết của Vô Diện Nhân.
Hai là trị bệnh cho thất muội Bạch Họa Họa. Nàng từ nhỏ bẩm sinh đã khờ khạo, thường có hành vi như hài tử bảy tám tuổi. Dù Thần Kiếm Sơn Trang đã tìm nhiều danh y nhưng không ai trị được.
Đa phần danh y đều khăng khăng chẩn đoán, Bạch Họa Họa thiên sinh quái bệnh.
Thậm chí giang hồ dị sĩ chẩn đoán, Bạch Họa Họa hồn thiếu một phách cho nên linh trí không bằng người ta.
Đủ các kiểu chẩn đoán, cuối cùng lão Bạch - phụ thân nàng từ bỏ hy vọng chữa trị cho Bạch Họa Họa.
Ba ngày trước, phân bộ Thần Kiếm Sơn Trang trong nội thành Cổ Xích Thổ thành gửi về tin tức nói chưởng môn phái nhỏ Tiểu Kiếm Có Độc sử dụng thần châm trị được bệnh cho hoàng phi của tứ hoàng tử, loại bệnh mà ngay cả thần y Hoa Gia cũng bó tay.
Thêm một tin tức chấn động chính là nam nhân thần bí nhất võ lâm Vô Diện Nhân chặng đường ám toán chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc không ngờ lại bị phản sát. Toàn bộ 5 người không người sống sót.
Đối với thực lực Tông Sư mà nói, không phải nói giết chết đơn thuần như thế. Cần phải có đủ mạnh để khiến đối phương không kịp bỏ chạy hoặc là không kịp giở thủ đoạn đào tẩu.
Bạch Phi Tuyết lần đầu tiên vào môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, nhìn đệ tử môn phái yếu kém trong lòng nàng sớm sinh ra nghi ngờ.
Giờ thì sự nghi ngờ đó chuyển sang tò mò.
Nàng không hiểu, họ tu luyện như thế nào.
Hay họ đang diễn kịch bởi vì có ngoại nhân ghé thăm.
Bạch Phi Tuyết đi dạo một hồi, cuối cùng dừng chân ở sân luyện võ.
Lúc này có hơn ba mươi đệ tử đang vây quanh võ đài nhìn hai nữ đệ tử môn phái đánh nhau.
Một người dùng kiếm, một người dùng trường côn.
Một tên đệ tử hò reo cổ vũ.
“Sư tỷ Thanh Phương cố lên!”
“Sư tỷ Vân Nhạt cố lên!”
Bạch Phi Tuyết quan sát, nữ đệ tử dùng kiếm là Võ Thanh Phương, nữ còn lại dùng trường côn là Võ Vân Nhạt. Cả hai đứng ở khoảng cách vài trượng tìm cơ hội tấn công.
Sau khi cả hai thách thức qua lại, cuối cùng Võ Vân Nhạt cầm trường côn lao về phía Võ Thanh Phương liên tục quét đánh.
Võ Thanh Phương hờ hững dùng kiếm chống đỡ rồi tìm cơ hội phản đòn. Cả hai đều dùng động tác nhanh gọn tìm cách khống chế người còn lại.
Bạch Phi Tuyết lúc đầu còn hờ hững, khi nhìn thấy hai nữ đệ tử đánh nhau. Bờ vai nàng tức thì run lên.
Nàng không nhìn ra cấp bậc, nhưng có thể suy đoán cả hai nữ đệ tử này chỉ luyện đến Nội Luyện, còn nàng thì đã là Võ Đồ, sắp tấn thăng Võ Sư.
Nhưng nếu nàng so đấu với một trong hai nữ đệ tử Thanh Phương cùng Vân Nhạt chưa chắc đã chiếm thế thượng phong.
Sau vài chục chiêu, Võ Thanh Phương hô lên một tiếng.
“Lưu Vân Kiếm, tới!”
Võ Vân Nhạt sửng sốt dùng hai tay cầm cán trường côn chống đỡ. Có điều uy lực Lưu Vân Kiếm bỗng chốc tăng lên khiến Võ Vân Nhạt bị đánh bay khỏi võ đài.
Võ Vân Nhạt bị đánh văng ra ngoài, sau đó lồm cồm ngồi dậy trách mắng.
“Thì ra ngươi ăn gian, Lưu Vân Kiếm đã cấp 2 rồi!”
Võ Thanh Phương cười ngạo nghễ nói.
“Do Vân Nhạt sư muội gà yếu thôi!”
Bạch Phi Tuyết nhìn cả hai đánh nhau, nội tâm nàng dao động, nhịn không được liền phóng lên võ đài.
Nàng không thể hiện phong thái lãnh đạm cao cao tại thượng như lúc đầu mà thay vào đó, khiêm tốn hướng Võ Thanh Phương nói.
“Bạch Phi Tuyết, đệ tử Thần Kiếm Sơn Trang xin chỉ giáo!”
Võ Thanh Phương không từ chối mà chắp tay lại chào hỏi. Nàng không do dự đáp lễ.
“Võ Thanh Phương xin chỉ giáo!”
Tiếp theo, Bạch Phi Tuyết không chút do dự liền rút kiếm ra lao về phía Võ Thanh Phương. Nàng nhận ra thực lực của Võ Thanh Phương không yếu nên không cần nương tay.
Có điều, Võ Thanh Phương chỉ tùy tiện dùng trường kiếm chấn lại rồi quét nang. Kiếm chiêu lóe lên khiến Bạch Phi Tuyết biến sắc, nhanh chóng thoái lui.
Võ Thanh Phương phấn kích thốt lên.
“Phi Tuyết tiếp chiêu!”
Nói rồi, Võ Thanh Phương vận dụng Bát Bộ Thức cấp 3 tấn công.
Trường kiếm trong tay Võ Thanh Phương như thể biến hóa ra thành tám thanh kiếm vây công.
Cuối cùng một kiếm đánh bay Bạch Phi Tuyết khỏi Võ Đài.
Võ Thanh Phương thu kiếm, thủ lễ nói.
“Phi Tuyết cô nương đã nhường!”
Bạch Phi Tuyết mộng.
Đường đường là đệ tử nổi bật Thần Kiếm Sơn Trang, vậy mà bị một đệ tử bình thường của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc hai chiêu đánh bay.
Nàng chưa kịp phản ứng thì cơ thể gánh chịu dư chấn, nàng phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Hiện trường phút chốc vỡ òa.
Thần Kiếm Sơn Trang… đều yếu như vậy sao!
Sau khi quen với không khí ở môn phái nhỏ Tiểu Kiếm Có Độc.
Bạch Phi Tuyết bắt đầu đi xung quanh môn phái xem tình hình tu luyện của môn phái nhỏ trong mắt nàng tu luyện như thế nào.
Nàng đi cả một buổi nhưng rất hiếm khi nhìn thấy đệ tử luyện võ hoặc rèn luyện thể lực. Đa phần đều làm những công việc thường ngày như giặt y phục, tưới rau, trồng cây thậm chí là dọn dẹp hố xí.
Dù bất kỳ công việc nào đệ tử môn phái làm việc vô cùng thoải mái, không người nào thể hiện nét mặt phản đối, khó chịu.
“Tình hình môn phái này quả nhiên giống như cái cô nhi viện, nên mới gọi là môn phái nhỏ. Từ trên xuống dưới không có đệ tử nào luyện võ cho ra trò. Người nào người nấy đều biểu hiện quá chướng mắt”
Bạch Phi Tuyết đi đến hậu sơn, nhìn hơn mười đệ tử đang vất vả trồng rau củ.
Bỗng nhiên, một tên mừng rỡ hô lên.
“Ta thăng cấp rồi, cấp 18 rồi!”
“Ngươi còn kém lắm, hôm qua ta đã cấp 18 rồi. Hiện giờ làm thêm vài nhiệm vụ nữa là lên cấp 19!”
“Các ngươi không để ý cái tên cuồng tu luyện Vương Trùng sao. Nghe nói hắn đã 29 cấp rồi”
“Ngươi nói sao? 29 cấp rồi? Cái tên đó tu luyện kiểu gì. Nhiệm vụ đều giống chúng ta thì làm cách gì tu luyện được nhanh như vậy?”
“Ta không đùa, chiều hôm qua lúc khai hoang. Hắn dùng một chỉ, đâm xuyên qua một thân cao cao năm trượng… à không cao 16 mét. Tiếp theo, hắn lật tay một cái đánh bay nửa thân trên của cây Hoàng Mộc. Mà độ bền của Hoàng Mộc ngươi cũng biết rồi đó…”
“Không ngờ tên đó ghê gớm vậy sao?”
“Không nói đến tên cuồng tu luyện Vương Trùng. Nghe nói sư huynh Bùi Thiên Bách, sư huynh Phan Thái Phong và sư tỷ Đỗ Hối cũng cũng đạt cấp 28 rồi. Không nghĩ tới bọn sư huynh sư tỷ lại nhanh thăng cấp đến như vậy…”
“Ta nghe nói chưởng môn chiếu cố bốn người bọn họ. Dù sao họ cũng là đệ tử thân cận của môn phái…”
“Suỵt! Ngươi nói nhỏ, chuyện này không được nói lung tung. Chưởng môn mà phát hiện, ngươi no đòn!”
Bạch Phi Tuyết thoáng nghe những cuộc tranh luận sôi nổi của đám đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc.
Thậm chí có vài tên cứ nhìn vào phía trước tay chỉ chỉ trỏ trỏ rồi tự cười một mình.
Bạch Phi Tuyết tiếp tục đi một đoạn, đến gần một con suối.
Nơi này, Bạch Phi Tuyết nhìn thấy một nữ đệ tử có dáng người giống với Bạch Họa Họa.
Nàng ta tiếp cận, dò hỏi.
“Tiểu muội đang làm gì đó?”
Đỗ Hối Hối đang dùng tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào màn hình giao diện ở thẻ [Timeline] - Nơi cuồng tranh luận cũng như khoe công việc thường ngày của đệ tử môn phái.
Đỗ Hối Hối không giấu giếm mà chỉ vào màn hình giao diện nói.
“Ta đang trò chuyện, rất vui!”
Bạch Phi Tuyết nhìn vào khoảng không, không thấy gì cả. Có điều nàng sinh ra tò mò hỏi.
“Tiểu muội danh tính là gì? Có phải tiểu muội đang đùa không?”
Đỗ Hối Hối bĩu môi nói.
“Đỗ Hối Hối, còn trêu chọc thì không có đâu! Có nói thì đại tỷ cũng không biết đâu!”
Nói rồi, Đổ Hối Hối không dây dưa với Bạch Phi Tuyết mà tiếp tục chỉ vào màn hình giao diện. Nhấn nhấn “ta đi đây!” rồi đứng dậy rời đi.
Bạch Phi Tuyết sửng sốt vì hành động kỳ lạ của cô nương tên Đỗ Hối Hối.
Chẳng lẽ toàn bộ đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đầu óc đều có bệnh sao.
Có điều, nàng nhận ra dù đây là một môn phái nhỏ nhưng trong môn phái có ba tòa nhà cao trên sáu trượng nhìn rất bề thế. Nếu so với một vài môn phái nhỏ thì có hơn chứ không kém.
Khó hiểu chính là hành động của đệ tử. Bọn họ nói tu luyện mà không thấy ai luyện võ chỉ có làm những công việc thường ngày.
Có điều lần này phụ thân bảo nàng cùng thất muội đến môn phái Tiểu Kiếm Có Độc với hai nhiệm vụ.
Một là điều tra nguyên nhân cái chết của Vô Diện Nhân.
Hai là trị bệnh cho thất muội Bạch Họa Họa. Nàng từ nhỏ bẩm sinh đã khờ khạo, thường có hành vi như hài tử bảy tám tuổi. Dù Thần Kiếm Sơn Trang đã tìm nhiều danh y nhưng không ai trị được.
Đa phần danh y đều khăng khăng chẩn đoán, Bạch Họa Họa thiên sinh quái bệnh.
Thậm chí giang hồ dị sĩ chẩn đoán, Bạch Họa Họa hồn thiếu một phách cho nên linh trí không bằng người ta.
Đủ các kiểu chẩn đoán, cuối cùng lão Bạch - phụ thân nàng từ bỏ hy vọng chữa trị cho Bạch Họa Họa.
Ba ngày trước, phân bộ Thần Kiếm Sơn Trang trong nội thành Cổ Xích Thổ thành gửi về tin tức nói chưởng môn phái nhỏ Tiểu Kiếm Có Độc sử dụng thần châm trị được bệnh cho hoàng phi của tứ hoàng tử, loại bệnh mà ngay cả thần y Hoa Gia cũng bó tay.
Thêm một tin tức chấn động chính là nam nhân thần bí nhất võ lâm Vô Diện Nhân chặng đường ám toán chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc không ngờ lại bị phản sát. Toàn bộ 5 người không người sống sót.
Đối với thực lực Tông Sư mà nói, không phải nói giết chết đơn thuần như thế. Cần phải có đủ mạnh để khiến đối phương không kịp bỏ chạy hoặc là không kịp giở thủ đoạn đào tẩu.
Bạch Phi Tuyết lần đầu tiên vào môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, nhìn đệ tử môn phái yếu kém trong lòng nàng sớm sinh ra nghi ngờ.
Giờ thì sự nghi ngờ đó chuyển sang tò mò.
Nàng không hiểu, họ tu luyện như thế nào.
Hay họ đang diễn kịch bởi vì có ngoại nhân ghé thăm.
Bạch Phi Tuyết đi dạo một hồi, cuối cùng dừng chân ở sân luyện võ.
Lúc này có hơn ba mươi đệ tử đang vây quanh võ đài nhìn hai nữ đệ tử môn phái đánh nhau.
Một người dùng kiếm, một người dùng trường côn.
Một tên đệ tử hò reo cổ vũ.
“Sư tỷ Thanh Phương cố lên!”
“Sư tỷ Vân Nhạt cố lên!”
Bạch Phi Tuyết quan sát, nữ đệ tử dùng kiếm là Võ Thanh Phương, nữ còn lại dùng trường côn là Võ Vân Nhạt. Cả hai đứng ở khoảng cách vài trượng tìm cơ hội tấn công.
Sau khi cả hai thách thức qua lại, cuối cùng Võ Vân Nhạt cầm trường côn lao về phía Võ Thanh Phương liên tục quét đánh.
Võ Thanh Phương hờ hững dùng kiếm chống đỡ rồi tìm cơ hội phản đòn. Cả hai đều dùng động tác nhanh gọn tìm cách khống chế người còn lại.
Bạch Phi Tuyết lúc đầu còn hờ hững, khi nhìn thấy hai nữ đệ tử đánh nhau. Bờ vai nàng tức thì run lên.
Nàng không nhìn ra cấp bậc, nhưng có thể suy đoán cả hai nữ đệ tử này chỉ luyện đến Nội Luyện, còn nàng thì đã là Võ Đồ, sắp tấn thăng Võ Sư.
Nhưng nếu nàng so đấu với một trong hai nữ đệ tử Thanh Phương cùng Vân Nhạt chưa chắc đã chiếm thế thượng phong.
Sau vài chục chiêu, Võ Thanh Phương hô lên một tiếng.
“Lưu Vân Kiếm, tới!”
Võ Vân Nhạt sửng sốt dùng hai tay cầm cán trường côn chống đỡ. Có điều uy lực Lưu Vân Kiếm bỗng chốc tăng lên khiến Võ Vân Nhạt bị đánh bay khỏi võ đài.
Võ Vân Nhạt bị đánh văng ra ngoài, sau đó lồm cồm ngồi dậy trách mắng.
“Thì ra ngươi ăn gian, Lưu Vân Kiếm đã cấp 2 rồi!”
Võ Thanh Phương cười ngạo nghễ nói.
“Do Vân Nhạt sư muội gà yếu thôi!”
Bạch Phi Tuyết nhìn cả hai đánh nhau, nội tâm nàng dao động, nhịn không được liền phóng lên võ đài.
Nàng không thể hiện phong thái lãnh đạm cao cao tại thượng như lúc đầu mà thay vào đó, khiêm tốn hướng Võ Thanh Phương nói.
“Bạch Phi Tuyết, đệ tử Thần Kiếm Sơn Trang xin chỉ giáo!”
Võ Thanh Phương không từ chối mà chắp tay lại chào hỏi. Nàng không do dự đáp lễ.
“Võ Thanh Phương xin chỉ giáo!”
Tiếp theo, Bạch Phi Tuyết không chút do dự liền rút kiếm ra lao về phía Võ Thanh Phương. Nàng nhận ra thực lực của Võ Thanh Phương không yếu nên không cần nương tay.
Có điều, Võ Thanh Phương chỉ tùy tiện dùng trường kiếm chấn lại rồi quét nang. Kiếm chiêu lóe lên khiến Bạch Phi Tuyết biến sắc, nhanh chóng thoái lui.
Võ Thanh Phương phấn kích thốt lên.
“Phi Tuyết tiếp chiêu!”
Nói rồi, Võ Thanh Phương vận dụng Bát Bộ Thức cấp 3 tấn công.
Trường kiếm trong tay Võ Thanh Phương như thể biến hóa ra thành tám thanh kiếm vây công.
Cuối cùng một kiếm đánh bay Bạch Phi Tuyết khỏi Võ Đài.
Võ Thanh Phương thu kiếm, thủ lễ nói.
“Phi Tuyết cô nương đã nhường!”
Bạch Phi Tuyết mộng.
Đường đường là đệ tử nổi bật Thần Kiếm Sơn Trang, vậy mà bị một đệ tử bình thường của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc hai chiêu đánh bay.
Nàng chưa kịp phản ứng thì cơ thể gánh chịu dư chấn, nàng phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Hiện trường phút chốc vỡ òa.
Thần Kiếm Sơn Trang… đều yếu như vậy sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.