Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 57: Cô Gái Ngoại Tộc
Tân Sinh
26/07/2024
Sau khi Võ Vô Địch rời khỏi khu vực chợ liền cùng đệ tử trở về Lang Nha Trại trên La Tràng Sơn.
Nhóm lưu dân lúc này cũng đã đưa ra quyết định. Số lượng rời đi hơn năm trăm người. Số lưu dân rời đi đều là người vừa mới bị ác tặc mang về làm khổ sai và không có gia đình. Bọn họ sớm đã quen cuộc sống rày đây mai đó, nên rời đi chính là nguyện vọng của họ.
Số lưu dân ở lại là một ngàn bốn trăm năm mươi chín người, hơn năm trăm hộ dân sinh sống lâu năm. Có thể nói, dù khó khăn, họ cũng xem nơi này như quê hương của họ.
Sau khi đã thống kê số lượng người ở lại, Võ Vô Địch giao cho Vương Trùng, Lý Thanh Tuyết và Cổ Thanh Loan nhiệm vụ phát tiền cho những lưu dân chọn rời đi.
Phan Thái Phong, Đỗ Hối Hối và Triệu Tử Linh nhận nhiệm vụ xuống núi mua lương lượng cùng nhu yếu phẩm.
Đây là một hành động ý nghĩa mà Võ Vô Địch dành cho lưu dân chọn ở lại yên tâm sinh sống qua mùa đông sắp tới.
Ba người Đỗ Hối Hối xuống núi không được bao lâu thì trở về.
Theo sau ba người bọn họ là một vị cô nương mặc y phục dân tộc và một chiếc xe kéo, trên xe kéo có một cỗ thi thể lão bà.
Bộ dáng của vị tiểu cô nương trong y phục dân tộc có phần chật vật.
Võ Vô Địch tiến lại gần quan sát, sẵn tiện dùng Đôi Mắt Thiên Diễn quét một lần.
[Tính danh: La Vân Nhi]
[Tuổi: 15]
[Sinh Mệnh: 69/100]
[Cấp bậc: Luyện Khí]
[Nguyên quán: La Gia, {ngoại tộc}]
[Tiểu sử: …* trong một lần đến Bách Lý Dược Vương bị người của Độc Vương Điện truy sát, lưu lạc vào Võ Minh…%$^]
“Cấp bậc Luyện Khí?”
“Lại là ngoại tộc?”
Võ Vô Địch có phần mờ mịt trước thông tin của La Vân Nhi. Mặc dù nàng ta đến từ ngoại tộc nhưng bộ dáng so với dân nữ bình thường không có gì khác biệt.
Dù bất cứ ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, trước mắt liệt nàng ta vào diện người tốt đi.
Võ Vô Địch tiến lại gần La Vân Nhi, hành động này khiến La Vân Nhi phản ứng.
Trên suốt chặng đường đến kinh thành tìm danh y thì nàng gặp qua rất nhiều người, trong đó người xấu thì nhiều, người tốt thì ít. Người tốt thì họ chỉ hướng đến kinh thành, còn người xấu đa phần trở thành những bộ thi thể vô hồn.
Sắc mặt La Vân Nhi trầm xuống, khi nhận ra ánh mắt nam nhân đối diện vừa rồi quét khắp người nàng.
Võ Vô Địch nhìn bộ dáng thu người lại, biểu hiện có phần rụt rè.
Hắn nhìn lão bà đang nằm thoi thóp nói.
“Nhìn khí tức của lão bà, khả năng còn sống không được bao lâu…”
[Tính danh: La Tuyết Mẫu]
[Tuổi: 136]
[Sinh Mệnh: 5/100]
[Cấp bậc: Kim Thân]
[Nguyên quán: La Gia, {ngoại tộc}]
[Tiểu sử: …?%# trưởng lão trung thành La Gia &^#$...]
“Cấp bậc Kim Thân?”
“Xem ra hai bà cháu La Vân Nhi đúng là không bình thường.”
La Vân Nhi nghe Võ Vô Địch nhìn ra bệnh tình của Mẫu Bà Bà, sắc mặt nàng ta giãn ra đổi thành một tia hy vọng.
Nàng ta ngập ngừng nói.
“Người có thể… biết xem bệnh sao?”
Võ Vô Địch không trả lời câu hỏi của nàng ta, mà hắn hỏi ngược lại.
“Nếu ta cứu được lão bà, ta sẽ nhận được gì?”
La Vân Nhi mở to mắt ra kinh ngạc, đúng là ở đời làm gì có chuyện cứu người miễn phí.
Có điều nàng lưu lạc bên ngoài một thời gian dài, bản thân không có vật gì để trao đổi. Thậm chí nàng hai ngày đã không có ăn gì rồi.
Sau một hồi cân nhắc, La Vân Nhi nói.
“Nếu người có thể cứu Mẫu Bà Bà, tiểu nữ sẽ làm ấm giường cho người trong thời hạn một năm!”
Vừa nói, sắc mặt nàng ta tự nhiên đỏ hồng như thể đã nói ra một lời ngượng ngùng nào đó.
Võ Vô Địch không ngờ La Vân Nhi lại đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn đến như vậy.
Có phải là mong ước tuyển một dàn harem sắp thành hiện thực.
Võ Vô Địch khẽ tằng hắng một cái, liền giả vờ đường đường chính chính nói.
“Chuyện đó ta chỉ đùa cô nương mà thôi, cứu người là việc nên làm!”
Nói rồi, Võ Vô Địch lấy ống trúc Bách Mệnh Kim Châm ra.
Rồi từ trong ống trúc lấy ra một một kim châm, hướng La Vân Nhi đề nghị.
“Ta cần châm vào huyệt Khí Hải… nhờ cô nương trợ giúp!”
La Vân Nhi nghe hiểu liền vén ra vị trí huyệt Khí Hải, động tác cực kỳ dứt khoát như thể sớm đã quen thuộc.
Võ Vô Địch không chút do dự liền châm vào huyệt Khí Hải.
Hai phút trôi qua.
Mẫu Bà Bà thở một hơi trọc khí. Đôi mắt từ từ mở ra.
Sinh mệnh của Mẫu Bà Bà cũng nhanh chóng tăng lên.
La Vân Nhi kinh ngạc nhìn kim châm của Võ Vô Địch, chỉ châm một phát. Một người trúng độc sắp chết, thậm chí là không còn một chút hy vọng sống vậy mà đã hoàn toàn khỏe mạnh chỉ trong hai phút.
Đây không phải là Nhất Mệnh Kim Châm của Lưu Hạ Thần Y sao.
Nghe đồn, Nhất Mệnh Kim Châm chính là dùng sinh mệnh của bản thân để cứu sống người khác. Cho nên, loại kim châm này ít khi xuất hiện, có khi là đã thất truyền.
Không ngờ, hôm nay bản thân nàng lại gặp được Nhất Mệnh Kim Châm.
La Vân Nhi nhanh chóng quỳ xuống tạ lễ.
Nàng dập đầu ba cái rồi mới nói.
“Đa tạ ân công,... tiểu nữ tạc ghi ân tình này!”
Võ Vô Địch khoác tay không để nàng ta nói tiếp.
“Không cần, cứu người là việc nên làm. Hành hiệp trượng nghĩa là phương châm của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc của bọn ta. Cho nên, cứ vậy đi!”
Nói xong, hắn tiêu sái rời đi.
Nội tâm không ngừng cảm thán.
“Không hiểu sao hôm nay ta lại bận rộn thế này!”
Khóe miệng hắn cong lên vì lại hoàn thành xong một nhiệm vụ cứu người.
Dù phần thưởng chỉ là 200.000 kinh nghiệm, 9.900 pi nhưng cũng đủ rồi.
Hiện tại hắn đã đạt cấp 57 rồi.
La Vân Nhi đỡ lấy Mẫu Bà Bà, ánh mắt nhìn theo phương hướng Võ Vô Địch rời đi, vẻ mặt hiện lên một chút khó hiểu.
Trên đời này vẫn còn người cứu mạng người mà không cần báo ân sao.
Đỗ Hối Hối một bên nhìn trạng thái yếu ớt của La Vân Nhi liền dẫn nàng ta cùng lão bà bà nghỉ ngơi.
Có điều, nàng ta cảm giác hôm nay chưởng môn có biểu hiện rất quái lạ.
“Không ngờ gu của chưởng môn lại như thế này!”
“Chưởng môn cũng có bộ dáng ngượng ngùng sao?”
“Chẳng lẽ chưởng môn lại muốn thu nhận thêm phu nhân sao?”
Nhóm lưu dân lúc này cũng đã đưa ra quyết định. Số lượng rời đi hơn năm trăm người. Số lưu dân rời đi đều là người vừa mới bị ác tặc mang về làm khổ sai và không có gia đình. Bọn họ sớm đã quen cuộc sống rày đây mai đó, nên rời đi chính là nguyện vọng của họ.
Số lưu dân ở lại là một ngàn bốn trăm năm mươi chín người, hơn năm trăm hộ dân sinh sống lâu năm. Có thể nói, dù khó khăn, họ cũng xem nơi này như quê hương của họ.
Sau khi đã thống kê số lượng người ở lại, Võ Vô Địch giao cho Vương Trùng, Lý Thanh Tuyết và Cổ Thanh Loan nhiệm vụ phát tiền cho những lưu dân chọn rời đi.
Phan Thái Phong, Đỗ Hối Hối và Triệu Tử Linh nhận nhiệm vụ xuống núi mua lương lượng cùng nhu yếu phẩm.
Đây là một hành động ý nghĩa mà Võ Vô Địch dành cho lưu dân chọn ở lại yên tâm sinh sống qua mùa đông sắp tới.
Ba người Đỗ Hối Hối xuống núi không được bao lâu thì trở về.
Theo sau ba người bọn họ là một vị cô nương mặc y phục dân tộc và một chiếc xe kéo, trên xe kéo có một cỗ thi thể lão bà.
Bộ dáng của vị tiểu cô nương trong y phục dân tộc có phần chật vật.
Võ Vô Địch tiến lại gần quan sát, sẵn tiện dùng Đôi Mắt Thiên Diễn quét một lần.
[Tính danh: La Vân Nhi]
[Tuổi: 15]
[Sinh Mệnh: 69/100]
[Cấp bậc: Luyện Khí]
[Nguyên quán: La Gia, {ngoại tộc}]
[Tiểu sử: …* trong một lần đến Bách Lý Dược Vương bị người của Độc Vương Điện truy sát, lưu lạc vào Võ Minh…%$^]
“Cấp bậc Luyện Khí?”
“Lại là ngoại tộc?”
Võ Vô Địch có phần mờ mịt trước thông tin của La Vân Nhi. Mặc dù nàng ta đến từ ngoại tộc nhưng bộ dáng so với dân nữ bình thường không có gì khác biệt.
Dù bất cứ ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, trước mắt liệt nàng ta vào diện người tốt đi.
Võ Vô Địch tiến lại gần La Vân Nhi, hành động này khiến La Vân Nhi phản ứng.
Trên suốt chặng đường đến kinh thành tìm danh y thì nàng gặp qua rất nhiều người, trong đó người xấu thì nhiều, người tốt thì ít. Người tốt thì họ chỉ hướng đến kinh thành, còn người xấu đa phần trở thành những bộ thi thể vô hồn.
Sắc mặt La Vân Nhi trầm xuống, khi nhận ra ánh mắt nam nhân đối diện vừa rồi quét khắp người nàng.
Võ Vô Địch nhìn bộ dáng thu người lại, biểu hiện có phần rụt rè.
Hắn nhìn lão bà đang nằm thoi thóp nói.
“Nhìn khí tức của lão bà, khả năng còn sống không được bao lâu…”
[Tính danh: La Tuyết Mẫu]
[Tuổi: 136]
[Sinh Mệnh: 5/100]
[Cấp bậc: Kim Thân]
[Nguyên quán: La Gia, {ngoại tộc}]
[Tiểu sử: …?%# trưởng lão trung thành La Gia &^#$...]
“Cấp bậc Kim Thân?”
“Xem ra hai bà cháu La Vân Nhi đúng là không bình thường.”
La Vân Nhi nghe Võ Vô Địch nhìn ra bệnh tình của Mẫu Bà Bà, sắc mặt nàng ta giãn ra đổi thành một tia hy vọng.
Nàng ta ngập ngừng nói.
“Người có thể… biết xem bệnh sao?”
Võ Vô Địch không trả lời câu hỏi của nàng ta, mà hắn hỏi ngược lại.
“Nếu ta cứu được lão bà, ta sẽ nhận được gì?”
La Vân Nhi mở to mắt ra kinh ngạc, đúng là ở đời làm gì có chuyện cứu người miễn phí.
Có điều nàng lưu lạc bên ngoài một thời gian dài, bản thân không có vật gì để trao đổi. Thậm chí nàng hai ngày đã không có ăn gì rồi.
Sau một hồi cân nhắc, La Vân Nhi nói.
“Nếu người có thể cứu Mẫu Bà Bà, tiểu nữ sẽ làm ấm giường cho người trong thời hạn một năm!”
Vừa nói, sắc mặt nàng ta tự nhiên đỏ hồng như thể đã nói ra một lời ngượng ngùng nào đó.
Võ Vô Địch không ngờ La Vân Nhi lại đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn đến như vậy.
Có phải là mong ước tuyển một dàn harem sắp thành hiện thực.
Võ Vô Địch khẽ tằng hắng một cái, liền giả vờ đường đường chính chính nói.
“Chuyện đó ta chỉ đùa cô nương mà thôi, cứu người là việc nên làm!”
Nói rồi, Võ Vô Địch lấy ống trúc Bách Mệnh Kim Châm ra.
Rồi từ trong ống trúc lấy ra một một kim châm, hướng La Vân Nhi đề nghị.
“Ta cần châm vào huyệt Khí Hải… nhờ cô nương trợ giúp!”
La Vân Nhi nghe hiểu liền vén ra vị trí huyệt Khí Hải, động tác cực kỳ dứt khoát như thể sớm đã quen thuộc.
Võ Vô Địch không chút do dự liền châm vào huyệt Khí Hải.
Hai phút trôi qua.
Mẫu Bà Bà thở một hơi trọc khí. Đôi mắt từ từ mở ra.
Sinh mệnh của Mẫu Bà Bà cũng nhanh chóng tăng lên.
La Vân Nhi kinh ngạc nhìn kim châm của Võ Vô Địch, chỉ châm một phát. Một người trúng độc sắp chết, thậm chí là không còn một chút hy vọng sống vậy mà đã hoàn toàn khỏe mạnh chỉ trong hai phút.
Đây không phải là Nhất Mệnh Kim Châm của Lưu Hạ Thần Y sao.
Nghe đồn, Nhất Mệnh Kim Châm chính là dùng sinh mệnh của bản thân để cứu sống người khác. Cho nên, loại kim châm này ít khi xuất hiện, có khi là đã thất truyền.
Không ngờ, hôm nay bản thân nàng lại gặp được Nhất Mệnh Kim Châm.
La Vân Nhi nhanh chóng quỳ xuống tạ lễ.
Nàng dập đầu ba cái rồi mới nói.
“Đa tạ ân công,... tiểu nữ tạc ghi ân tình này!”
Võ Vô Địch khoác tay không để nàng ta nói tiếp.
“Không cần, cứu người là việc nên làm. Hành hiệp trượng nghĩa là phương châm của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc của bọn ta. Cho nên, cứ vậy đi!”
Nói xong, hắn tiêu sái rời đi.
Nội tâm không ngừng cảm thán.
“Không hiểu sao hôm nay ta lại bận rộn thế này!”
Khóe miệng hắn cong lên vì lại hoàn thành xong một nhiệm vụ cứu người.
Dù phần thưởng chỉ là 200.000 kinh nghiệm, 9.900 pi nhưng cũng đủ rồi.
Hiện tại hắn đã đạt cấp 57 rồi.
La Vân Nhi đỡ lấy Mẫu Bà Bà, ánh mắt nhìn theo phương hướng Võ Vô Địch rời đi, vẻ mặt hiện lên một chút khó hiểu.
Trên đời này vẫn còn người cứu mạng người mà không cần báo ân sao.
Đỗ Hối Hối một bên nhìn trạng thái yếu ớt của La Vân Nhi liền dẫn nàng ta cùng lão bà bà nghỉ ngơi.
Có điều, nàng ta cảm giác hôm nay chưởng môn có biểu hiện rất quái lạ.
“Không ngờ gu của chưởng môn lại như thế này!”
“Chưởng môn cũng có bộ dáng ngượng ngùng sao?”
“Chẳng lẽ chưởng môn lại muốn thu nhận thêm phu nhân sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.