Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 56: Thiếu Niên Ăn Mày
Tân Sinh
26/07/2024
Trên con phố thuộc khu chợ Đông Hoa, phía bắc kinh thành.
Võ Vô Địch cùng các đệ tử dạo một vòng chợ, mục đích chính là tìm mua lương thực cùng nhu yếu phẩm mang về Lang Nha Trại.
Hai bên đường, dòng người qua lại tấp nập, đa phần đều là khách thập phương từ các môn phái đến kinh thành tham gia Quân Uy Chiến.
Người qua đường nhận ra nhóm người Võ Vô Địch đến từ môn phái mới nổi Tiểu Kiếm Có Độc rất nhiều.
Người người gặp mặt, người người đều nở một nụ cười thân thiện, chào hỏi.
Danh tiếng của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc không phải mới nổi đơn thuần mà là môn phái đạt được danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái trong lần Quân Uy Chiến.
Bạch Họa Họa từ phía sau chạy lại nắm lấy tay Võ Vô Địch kéo đến một quầy hàng trang sức.
“Họa Họa muốn cây trâm này!”
Võ Vô Địch nhìn một quầy trang sức khác, nhìn thấy một đôi phu thê đang ân ân ái ái thử một cây trâm. Xem ra Bạch Họa Họa nhìn thấy cảnh tượng này nên muốn bắt chước.
Võ Vô Địch chọn một cây trâm ngọc, cài lên búi tóc Bạch Họa Họa khiến nàng ta ngây người tận hưởng cảm giác hạnh phúc.
Tiếp theo, Bạch Họa Họa lại kéo tay Võ Vô Địch đến một quầy hàng bán bánh hoa quế. Nàng ta ôm một lúc năm hộp bánh, rồi ra hiệu cho Võ Vô Địch thanh toán.
Võ Vô Địch lại liếc nhìn một quầy hàng khác, nhìn thấy một cặp phu thê cũng có hành động tương tự.
Xem ra là Bạch Họa Họa đang muốn trải nghiệm đây.
Võ Vô Địch cũng không phiền mà hộ tống Bạch Họa Họa đi dọc các con phố mua sắm, sau một lúc Bạch Họa Họa thấm mệt mới yên lặng leo lên lưng Võ Vô Địch dựa vào.
Võ Vô Địch lần đầu tiên trong đời cảm nhận được một cô nương khả ái làm nũng, cảm giác cũng không tồi.
Bạch Họa Họa vô tư tựa vào vai Võ Vô Địch ngủ thiếp đi.
Đến khi con phố phát sinh ồn ào, tiếng kêu oan uất inh ỏi cất lên thì Bạch Họa Họa mới mở mắt tỉnh lại.
Trước mặt, một nhóm năm nha sai đang khóa chặt một thiếu niên với bộ dáng ăn mày.
Thiếu niên ăn mày liên tục kêu oan.
Người qua đường tò mò cũng tụ tập lại nghe ngóng.
Thiếu niên ăn mày thề thốt.
“Ta không có ăn trộm, một lượng bạc đó là ta nhặt được!”
Bên cạnh, một nhóm công tử khác ăn mặc sang trọng hừ một tiếng rồi chỉ vào thiếu niên ăn mày quát lớn.
“Ngươi nói năng gì đó, một lượng đó là của ta làm rơi. Chưa kịp nhặt lên đã bị ngươi đoạt lấy. Lại không muốn trả cho ta! Ngươi không ăn cướp thì là gì?”
Võ Vô Địch nhìn vào tình huống chỉ vì một lượng bạc, tính toán đơn vị tiền tệ thời đại hắn tương đương một triệu. Vậy thì nhặt được không trả chính là ăn trộm.
Có điều, bổn đại gia tiền nhiều lắm.
Võ Vô Địch ra hiệu cho Vương Trùng đứng ra giải quyết.
Lúc này không có đại quản gia số một Bùi Thiên Bách thì có nhị quản gia Vương Trùng thay thế.
Vương Trùng lấy ra mười lượng bạc, ném cho cái tên công tử tố cáo thiếu niên ăn mày trộm cắp.
Võ Vô Địch lên tiếng.
“Số tiền dư ra, ta thay mặt thiếu niên đó bồi thường!”
Tiếp theo, Võ Vô Địch hướng năm vị nha sai nói.
“Các vị xem, chỉ một lượng bạc, ta thay hắn bồi thường. Xem như không có chuyện gì xảy ra đi!”
Ngoài mặt Võ Vô Địch nói vậy, nhưng hắn âm thầm nhét mười lượng bạc cho một trong năm tên nha sai.
Một trong năm tên nha sai từ chối, đồng thời lên tiếng.
“Không cần, xem như vị đại hiệp đã bồi thường. Chuyện này xem như cho qua đi!”
Một trong ba tên công tử sắc mặt khó coi, lập tức phản đối.
“Hắn chính là cướp tiền của bổn công tử, bổn công tử không buông tha thì không được buông tha…”
Võ Vô Địch lười quản chuyện này, có điều thông qua Đôi Mắt Thiên Diễn, hắn biết được thiếu niên ăn mày là một thiếu niên chính trực, nghèo khó, lại có mẹ già. Mặc khác chính là hệ thống tuyên bố một nhiệm vụ hành hiệp trượng nghĩa.
Đương nhiên phải ra tay.
Võ Vô Địch tiến lại gần tên công tử đang khua môi múa mép.
“Ngươi nói, hắn cướp tiền của nhà ngươi. Vậy ai đứng ra làm chứng!”
Hai tên công tử còn lại liền giơ tay làm chứng.
Võ Vô Địch lại hỏi.
“Hai người các ngươi có quan hệ gì với tên này?”
Hai tên kia nhìn nhau, vỗ ngực nói.
“Hắn là bằng hữu thâm giao, sinh tử chi giao…”
Võ Vô Địch nhìn năm vị nha sai rồi từ tốn nói.
“Các vị xem, đều là người nhà. Lời bọn chúng làm chứng, có đáng tin không?”
Tiếp theo, Võ Vô Địch tiến lại gần một vị bổ đầu thì thầm to nhỏ.
Vị bổ đầu này trố mắt ra nhìn Võ Vô Địch bằng ánh mắt không thể tin được. Tiếp theo, hắn ra lệnh cho hai tên nha sai rời đi.
Những người qua đường vây quanh nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ba tên công tử cảm giác có gì đó không ổn, một loại trực giác không tốt lắm xuất hiện.
Cả ba muốn rời đi.
Có điều, vị bổ đầu cho nha sai ngăn lại.
Một lúc sau, hai tên nha sai trở lại với vẻ mặt hoảng sợ.
“Đúng như vị đại hiệp nói, trong giếng cạnh nhà Lý công tử có ba thi thể nữ nhân đang bốc mùi…”
Sắc mặt vị bổ đầu tức thì thay đổi, liền cho người bắt lấy tên Lý công tử vừa gây khó dễ với thiếu niên ăn mày.
Dù chỉ là lời tố giác của một vị đại hiệp không rõ danh tính nhưng tin tức có ba thi thể đúng là sự thật. Hơn nữa tiếng xấu của tên Lý công tử này người người đều biết, chỉ cần tra ra một chút liền có kết luận.
Võ Vô Địch không quan tâm chuyện khác, hắn hướng thiếu niên ăn mày từ tốn nói.
“Ngươi có muốn đến môn phái ta, làm đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc chứ?”
Thiếu niên ăn mày do dự một lúc rồi từ chối.
“Tiểu nhân có mẹ già, có hôn thê gần nhà nên không thể gia nhập môn phái của đại nhân được!”
Võ Vô Địch không bỏ cuộc liền tiếp tục đề nghị.
“Ngươi có thể dẫn mẹ già đến Lang Nha Trại, nơi đó hiện tại do môn phái ta tiếp quản. Nếu còn ở nơi này, sợ rằng cuộc sống sau này của ngươi và gia đình không tốt lắm…”
Ý của Võ Vô Địch rõ ràng chính là cảnh báo hắn, hắn ở lại coi chừng bị Lý gia trả thù.
Thiếu niên ăn mày sửng sốt.
“Lang Nha Trại chính là thảo khấu, tiếng ác đồn xa. Dù đại nhân giúp tiểu nhân nhưng tiểu nhân không thể làm trộm cướp được!”
Võ Vô Địch sửng sốt sau đó phá lên cười.
Vương Trùng nhanh chóng thay chưởng môn lên tiếng đính chính.
“Lang Nha Trại đã bị chưởng môn bọn ta diệt trừ rồi… Từ nay về sau, không còn lang Nha Trại nữa!”
Nguyên nhân sự kiện này vừa mới xảy ra nên chưa có lan truyền ra ngoài. Nhiều người không biết cũng là lẽ hiển nhiên.
Thiếu niên ăn mày sửng sốt, sau đó lắp bắp xác nhận.
“Cả quan phủ còn nể mặt Lang Nha Trại, vậy mà diệt rồi. Đại nhân không có nói giỡn chứ!”
Võ Vô Địch mỉm cười, hắn thật đúng là vừa làm một chuyện cực kỳ lớn. Có điều không muốn nhắc tới.
“Nếu ngươi không tin thì cứ đến Lang Nha Trại, hôm sau ta ở Lang Nha Trại chờ ngươi. Có điều, ta chỉ cho ngươi một cơ hội!”
Không phải vô duyên vô cớ mà Võ Vô Địch nói nhiều như vậy. Nguyên nhân là vì hắn có một loại trực giác. Thiếu niên ăn mày này dù mang bộ dạng ăn mày nhưng nhân khí không tầm thường.
Chắc chắn là một nhân tuyển tốt.
Võ Vô Địch buông lời chiêu mộ xong liền rời đi.
Những người qua đường tò mò về môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.
Không lâu sau đó, từ các hàng quán, tửu lâu bắt đầu xuất hiện một câu chuyện về môn phái ngoài rìa võ lâm có tên là Tiểu Kiếm Có Độc đoạt được danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái.
Cùng ngày, môn phái này đã diệt từ thế lực tàn ác nhất khu vực là Lang Nha Trại.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền ra xa, khắp nơi người người đều biết.
Võ Vô Địch cùng các đệ tử dạo một vòng chợ, mục đích chính là tìm mua lương thực cùng nhu yếu phẩm mang về Lang Nha Trại.
Hai bên đường, dòng người qua lại tấp nập, đa phần đều là khách thập phương từ các môn phái đến kinh thành tham gia Quân Uy Chiến.
Người qua đường nhận ra nhóm người Võ Vô Địch đến từ môn phái mới nổi Tiểu Kiếm Có Độc rất nhiều.
Người người gặp mặt, người người đều nở một nụ cười thân thiện, chào hỏi.
Danh tiếng của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc không phải mới nổi đơn thuần mà là môn phái đạt được danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái trong lần Quân Uy Chiến.
Bạch Họa Họa từ phía sau chạy lại nắm lấy tay Võ Vô Địch kéo đến một quầy hàng trang sức.
“Họa Họa muốn cây trâm này!”
Võ Vô Địch nhìn một quầy trang sức khác, nhìn thấy một đôi phu thê đang ân ân ái ái thử một cây trâm. Xem ra Bạch Họa Họa nhìn thấy cảnh tượng này nên muốn bắt chước.
Võ Vô Địch chọn một cây trâm ngọc, cài lên búi tóc Bạch Họa Họa khiến nàng ta ngây người tận hưởng cảm giác hạnh phúc.
Tiếp theo, Bạch Họa Họa lại kéo tay Võ Vô Địch đến một quầy hàng bán bánh hoa quế. Nàng ta ôm một lúc năm hộp bánh, rồi ra hiệu cho Võ Vô Địch thanh toán.
Võ Vô Địch lại liếc nhìn một quầy hàng khác, nhìn thấy một cặp phu thê cũng có hành động tương tự.
Xem ra là Bạch Họa Họa đang muốn trải nghiệm đây.
Võ Vô Địch cũng không phiền mà hộ tống Bạch Họa Họa đi dọc các con phố mua sắm, sau một lúc Bạch Họa Họa thấm mệt mới yên lặng leo lên lưng Võ Vô Địch dựa vào.
Võ Vô Địch lần đầu tiên trong đời cảm nhận được một cô nương khả ái làm nũng, cảm giác cũng không tồi.
Bạch Họa Họa vô tư tựa vào vai Võ Vô Địch ngủ thiếp đi.
Đến khi con phố phát sinh ồn ào, tiếng kêu oan uất inh ỏi cất lên thì Bạch Họa Họa mới mở mắt tỉnh lại.
Trước mặt, một nhóm năm nha sai đang khóa chặt một thiếu niên với bộ dáng ăn mày.
Thiếu niên ăn mày liên tục kêu oan.
Người qua đường tò mò cũng tụ tập lại nghe ngóng.
Thiếu niên ăn mày thề thốt.
“Ta không có ăn trộm, một lượng bạc đó là ta nhặt được!”
Bên cạnh, một nhóm công tử khác ăn mặc sang trọng hừ một tiếng rồi chỉ vào thiếu niên ăn mày quát lớn.
“Ngươi nói năng gì đó, một lượng đó là của ta làm rơi. Chưa kịp nhặt lên đã bị ngươi đoạt lấy. Lại không muốn trả cho ta! Ngươi không ăn cướp thì là gì?”
Võ Vô Địch nhìn vào tình huống chỉ vì một lượng bạc, tính toán đơn vị tiền tệ thời đại hắn tương đương một triệu. Vậy thì nhặt được không trả chính là ăn trộm.
Có điều, bổn đại gia tiền nhiều lắm.
Võ Vô Địch ra hiệu cho Vương Trùng đứng ra giải quyết.
Lúc này không có đại quản gia số một Bùi Thiên Bách thì có nhị quản gia Vương Trùng thay thế.
Vương Trùng lấy ra mười lượng bạc, ném cho cái tên công tử tố cáo thiếu niên ăn mày trộm cắp.
Võ Vô Địch lên tiếng.
“Số tiền dư ra, ta thay mặt thiếu niên đó bồi thường!”
Tiếp theo, Võ Vô Địch hướng năm vị nha sai nói.
“Các vị xem, chỉ một lượng bạc, ta thay hắn bồi thường. Xem như không có chuyện gì xảy ra đi!”
Ngoài mặt Võ Vô Địch nói vậy, nhưng hắn âm thầm nhét mười lượng bạc cho một trong năm tên nha sai.
Một trong năm tên nha sai từ chối, đồng thời lên tiếng.
“Không cần, xem như vị đại hiệp đã bồi thường. Chuyện này xem như cho qua đi!”
Một trong ba tên công tử sắc mặt khó coi, lập tức phản đối.
“Hắn chính là cướp tiền của bổn công tử, bổn công tử không buông tha thì không được buông tha…”
Võ Vô Địch lười quản chuyện này, có điều thông qua Đôi Mắt Thiên Diễn, hắn biết được thiếu niên ăn mày là một thiếu niên chính trực, nghèo khó, lại có mẹ già. Mặc khác chính là hệ thống tuyên bố một nhiệm vụ hành hiệp trượng nghĩa.
Đương nhiên phải ra tay.
Võ Vô Địch tiến lại gần tên công tử đang khua môi múa mép.
“Ngươi nói, hắn cướp tiền của nhà ngươi. Vậy ai đứng ra làm chứng!”
Hai tên công tử còn lại liền giơ tay làm chứng.
Võ Vô Địch lại hỏi.
“Hai người các ngươi có quan hệ gì với tên này?”
Hai tên kia nhìn nhau, vỗ ngực nói.
“Hắn là bằng hữu thâm giao, sinh tử chi giao…”
Võ Vô Địch nhìn năm vị nha sai rồi từ tốn nói.
“Các vị xem, đều là người nhà. Lời bọn chúng làm chứng, có đáng tin không?”
Tiếp theo, Võ Vô Địch tiến lại gần một vị bổ đầu thì thầm to nhỏ.
Vị bổ đầu này trố mắt ra nhìn Võ Vô Địch bằng ánh mắt không thể tin được. Tiếp theo, hắn ra lệnh cho hai tên nha sai rời đi.
Những người qua đường vây quanh nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ba tên công tử cảm giác có gì đó không ổn, một loại trực giác không tốt lắm xuất hiện.
Cả ba muốn rời đi.
Có điều, vị bổ đầu cho nha sai ngăn lại.
Một lúc sau, hai tên nha sai trở lại với vẻ mặt hoảng sợ.
“Đúng như vị đại hiệp nói, trong giếng cạnh nhà Lý công tử có ba thi thể nữ nhân đang bốc mùi…”
Sắc mặt vị bổ đầu tức thì thay đổi, liền cho người bắt lấy tên Lý công tử vừa gây khó dễ với thiếu niên ăn mày.
Dù chỉ là lời tố giác của một vị đại hiệp không rõ danh tính nhưng tin tức có ba thi thể đúng là sự thật. Hơn nữa tiếng xấu của tên Lý công tử này người người đều biết, chỉ cần tra ra một chút liền có kết luận.
Võ Vô Địch không quan tâm chuyện khác, hắn hướng thiếu niên ăn mày từ tốn nói.
“Ngươi có muốn đến môn phái ta, làm đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc chứ?”
Thiếu niên ăn mày do dự một lúc rồi từ chối.
“Tiểu nhân có mẹ già, có hôn thê gần nhà nên không thể gia nhập môn phái của đại nhân được!”
Võ Vô Địch không bỏ cuộc liền tiếp tục đề nghị.
“Ngươi có thể dẫn mẹ già đến Lang Nha Trại, nơi đó hiện tại do môn phái ta tiếp quản. Nếu còn ở nơi này, sợ rằng cuộc sống sau này của ngươi và gia đình không tốt lắm…”
Ý của Võ Vô Địch rõ ràng chính là cảnh báo hắn, hắn ở lại coi chừng bị Lý gia trả thù.
Thiếu niên ăn mày sửng sốt.
“Lang Nha Trại chính là thảo khấu, tiếng ác đồn xa. Dù đại nhân giúp tiểu nhân nhưng tiểu nhân không thể làm trộm cướp được!”
Võ Vô Địch sửng sốt sau đó phá lên cười.
Vương Trùng nhanh chóng thay chưởng môn lên tiếng đính chính.
“Lang Nha Trại đã bị chưởng môn bọn ta diệt trừ rồi… Từ nay về sau, không còn lang Nha Trại nữa!”
Nguyên nhân sự kiện này vừa mới xảy ra nên chưa có lan truyền ra ngoài. Nhiều người không biết cũng là lẽ hiển nhiên.
Thiếu niên ăn mày sửng sốt, sau đó lắp bắp xác nhận.
“Cả quan phủ còn nể mặt Lang Nha Trại, vậy mà diệt rồi. Đại nhân không có nói giỡn chứ!”
Võ Vô Địch mỉm cười, hắn thật đúng là vừa làm một chuyện cực kỳ lớn. Có điều không muốn nhắc tới.
“Nếu ngươi không tin thì cứ đến Lang Nha Trại, hôm sau ta ở Lang Nha Trại chờ ngươi. Có điều, ta chỉ cho ngươi một cơ hội!”
Không phải vô duyên vô cớ mà Võ Vô Địch nói nhiều như vậy. Nguyên nhân là vì hắn có một loại trực giác. Thiếu niên ăn mày này dù mang bộ dạng ăn mày nhưng nhân khí không tầm thường.
Chắc chắn là một nhân tuyển tốt.
Võ Vô Địch buông lời chiêu mộ xong liền rời đi.
Những người qua đường tò mò về môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.
Không lâu sau đó, từ các hàng quán, tửu lâu bắt đầu xuất hiện một câu chuyện về môn phái ngoài rìa võ lâm có tên là Tiểu Kiếm Có Độc đoạt được danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái.
Cùng ngày, môn phái này đã diệt từ thế lực tàn ác nhất khu vực là Lang Nha Trại.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền ra xa, khắp nơi người người đều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.