Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 69: Cuồng Kiếm Lão

Tân Sinh

26/07/2024

“Tiêu Dương Phái từ khi thành lập đến nay, có thể nói hành hiệp trượng nghĩa, bình định thế lực một phương rộng lớn phía nam Võ Minh”

“Người người xem đệ tử môn phái chúng ta là đại diện chính phái trong võ lâm. Có thể sánh ngang với Thần Kiếm Sơn Trang, Long Vệ Quân trong triều đình”

“Hôm nay các ngươi đến, chỉ vì một tờ giấy thôi sao?”

Từ trong sơn môn đi ra một nhóm hơn hai mươi người. Dẫn đầu là một lão giả ngoài sáu mươi với râu tóc bạc trắng.

Vị này chính là chưởng môn đương nhiệm Tiêu Dương Phái Tiêu Thanh Sơn. Cao thủ trong giang hồ gọi lão là Cuồng Kiếm Lão.

Phía sau là hai mươi người, đều là trưởng lão, cao tầng trong môn phái.

Long Vân Phi phát hiện khí sắc Cuồng Kiếm Lão đã toát lên vẻ ung dung thoát tục. Xem ra cảnh giới kiếm đạo đã tăng lên không ít.

Long Vân Phi từ tốn nói.

“Mười năm không gặp, Cuồng Kiếm Lão tiền bối dường như đã mạnh lên rất nhiều. Xem ra Cuồng Kiếm Lão đã tìm ra một con đường tu luyện mới, khiến vãn bối không nhìn ra được thực lực nữa…”

Long Vân Phi bản thân đã đạt tới cấp bậc Chung Cực Võ Thần, có thể xem là đỉnh tiêm đại lão trong giang hồ. Đối với cấp bậc luyện võ, dưới Võ Thần thì hắn không ngán một người nào.

Có điều, Cuồng Kiếm Lão đã hoàn toàn phong bế khí tức, không cảm nhận được thực lực ẩn hiện quanh thân.

Trong khi đó hơi thở lại trầm ổn, ung dung tự tại.

Cuồng Kiếm Lão chậm rãi vuốt chòm râu bạc trắng, nói.

“Ta cuối cùng cũng chỉ là một lão già mê kiếm mà thôi!”

Võ Vô Địch từ xa, dùng Đôi Mắt Thiên Diễn quét sơ qua chưởng môn Tiêu Dương Phái.

[Tính danh: Tiêu Thanh Sơn]

[Tuổi: 59]

[Sinh Mệnh: 100/100]

[Cấp bậc: Chung Cực Võ Tôn, {Ngụy cảnh giới Luyện Khí}]

[Nguyên quán: Tiêu Dương Phái, Long Hoàng Sơn]

[Tiểu sử: …một người xem kiếm là tri kỷ, xem kiếm đạo là con đường. Một đời luyện kiếm. Năm 51 tuổi tình cờ phát hiện thi thể ngoại tộc, nhặt được một quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo. Từ đó bế quan tu luyện. Dành thời gian 8 năm luyện đến cảnh giới Luyện Khí. Nhất niệm khống vật, dưỡng khí hóa huyết, cách không ngự kiếm…]

Dựa vào thông tin tiểu sử của chưởng môn Tiêu Dương Phái, rõ ràng lão tu luyện một loại bí pháp Khai Mạch, Luyện Khí.

Lão không có sát nghiệp hoặc làm chuyện trái lương tâm. Chỉ có các trưởng lão Tiêu Dương Phái âm thầm hoành hành bá đạo. Thậm chí đầu quân cho thế lực Thập Nhị Hoàng Tử.

Lão biết nhưng lại giả vờ không biết để kết cục chính là hôm nay người đến tiếp nhận lãnh địa môn phái.

Nếu lấy thực lực của lão hiện tại, Bạch Diệp Phi hoặc là Long Vân Phi đều không phải đối thủ lão. Trong giang hồ, thậm chí là toàn bộ thế giới Võ Minh hiện tại lão có thể tự xưng vô địch.

Cho nên lão có quyền kiêu ngạo.

Long Vân Phi cầm một tờ khế ước nói.



“Tờ khế ước này có dấu mộc chưởng môn Tiêu Dương Phái xác nhận. Chẳng lẽ Cuồng Kiếm Lão không nhận ra bản thân từng đồng ý qua sao”

Cuồng Kiếm Lão không vội trả lời mà lớn tiếng ra lệnh.

“Đem hắn ra!”

Tức thì, hai tên đệ tử mang đại trưởng lão Tiêu Chấn Sơn đi ra. Bộ dáng đại trưởng lão lúc này vô cùng thê thảm, hai chân đã bị đánh tàn phế, cơ thể cũng bị trọng thương nhiều nơi.

Cuồng Kiếm Lão mới nói.

“Tên này dám cấu kết ngoại nhân lừa gạt ta. Cho nên, hắn phải chịu trừng trị thích đáng. Tờ khế ước đó, chính là tên này cố tình gài bẫy ta!”

Võ Vô Địch nghe xong, hắn hứng thú ra mặt.

Thì ra lão già đó cũng vô sỉ không kém.

Long Vân Phi sắc mặt bắt đầu trầm lại.

Lão tưởng rằng như vậy có thể cho qua chuyện sao. Là ai xúi giục thuộc hạ ta thay đổi quy tắc Quân uy Chiến, là ai xúi giục thuộc hạ ta thay đổi phần thưởng.

Lão tưởng ta là tên ngốc sao.

Long Vân Phi không còn giữ bộ dáng điềm đạm nữa mà lớn tiếng nói.

“Dù thế nào thì lão cũng phải gánh trách nhiệm. Nếu không, Long Vệ Quân ta làm sao đại diện triều đình được nữa. Đại trưởng lão môn phái lão thay đổi quy tắc, thay đổi cả phần thưởng. Vậy ai sẽ nhận trách nhiệm… phần thưởng này ai sẽ đứng ra thanh toán?”

“Chẳng lẽ Cuồng Kiếm Lão muốn đối nghịch với triều đình sao?”

Cuồng Kiếm Lão vẫn giữ vững thái độ.

“Lập trường ta cũng không thay đổi. Môn phái này do ta làm chủ, không thể để cho phường trộm cướp nào có thể đến quấy rối là quấy rối được!”

Võ Vô Địch đừng từ xa quan sát.

Long Vân Phi mặc dù là Tổng Giáo Quan Long Vệ Quân nhưng miệng lưỡi không bằng người thì đành chịu.

Hắn bước ra, thốt lên.

“Lão đầu!”

“Đánh cược thua mà không chung tiền, bộ tính quỵt nợ hay sao?”

Cường Kiếm Lão nghi hoặc nhìn Võ Vô Địch.

“Ngươi là?”

Võ Vô Địch không vội trả lời mà vỗ tay một cái, ra hiệu cho Vương Trùng đang ẩn trong đám đông đệ tử.

Từ trong đám đệ tử, Vương Trùng xuất hiện mang theo tam trưởng lão Tiêu Thăng.

Vừa nhìn thấy Tiêu Thăng, Cuồng Kiếm Lão tức thì thay đổi sắc mặt.



Võ Vô Địch chỉ về phía tam trưởng lão Tiêu Thăng nói.

“Tên này… tám chín ngày trước cùng với phó chưởng môn Hoàng Hà Phái, phó tướng quân Thạch Chiến Thiên đánh vào môn phái ta. Toàn quân bị diệt, nhân tiện bắt sống ba tên cầm đầu…”

“Cho hỏi… Tiêu lão đầu giải quyết sao đây?”

Võ Vô Địch nhìn sắc mặt Cuồng Kiếm Lão đã có một chút dao động.

Hắn nói tiếp.

“Nếu môn phái bọn ta không có khả năng phòng thủ, có phải là toàn môn phái bị diệt môn hay không?”

“Tội ác này có phải do chưởng môn Tiêu Dương Phái chịu trách nhiệm hay không?”

Cuồng Kiếm Lão sắc mặt bắt đầu khó coi.

Người ngoài không biết, thậm chí đệ tử môn phái Tiêu Dương cũng không biết. Tam trưởng lão Tiêu Thăng là thân sinh của chưởng môn Tiêu Dương Phái Tiêu Thanh Sơn, hiệu Cuồng Kiếm Lão.

Nhìn thấy thân sinh thương tích đầy mình, nội tâm đương nhiên dậy sóng.

Võ Vô Địch tiếp tục diễn.

“Nếu đã không liên quan đến Tiêu Dương Phái, vậy tại hạ đành hành quyết ác tặc này ngay tại đây!”

Nói rồi, Võ Vô Địch tháo Tru Ma Kiếm xuống, chuẩn bị chém.

Cuồng Kiếm Lão không nhẫn nhịn được liền quát lên.

“Làm càn!”

Nói rồi, lão phất tay một cái.

Từ phía sau lưng lão xuất hiện một thanh kiếm dài ba xích tương đương một mét xuất hiện phóng lên cao rồi lao về phía Võ Vô Địch.

Long Vân Phi tức thì cầm Xích Dã Kích đánh bay thanh kiếm đồng thời đứng trước mặt Võ Vô Địch che chắn.

Võ Vô Địch đứng phía sau lưng Long Vân Phi thu kiếm lại, vừa rồi hắn chỉ hù dọa đã khiến trưởng lão Tiêu Thắng ngất xỉu.

Long Vân Phi quay đầu nhìn Võ Vô Địch đang thu kiếm lại, hắn mới dùng tay xua đuổi.

“Ngươi lui ra xa một chút. Nơi này giao cho ta!”

Nói rồi, Long Vân Phi hướng Cuồng Kiếm Lão đề nghị.

“Long Vệ Quân nhận trách nhiệm bàn giao phần thường Quân Uy Chiến nên không thể ngó lơ được”

“Tại hạ ở đây, nếu Cuồng Kiếm lão đầu có thể đánh thắng tại hạ. Xem như Long Vệ Quân thất trách. Về sau, ta kiến nghị giải tán Long Vệ Quân. Còn nếu tại hạ thắng, Cuồng Kiếm lão đầu nên tuân thủ theo khế ước. Dù lão không chấp nhận hay không thì sự thật lão đầu đã đóng dấu xác nhận…”

Cuồng Kiếm Lão vuốt chòm râu trắng bạc, bộ dáng ung dung nói.

“Ta bế quan tám năm, trước khi bế quan ta chưa từng gặp qua đối thủ mạnh. Hôm nay xem như dùng tám năm bế quan đánh cược một lần đi. Cuối cùng thì người mạnh nhất mới có quyền nói chuyện…”

“Đạo lý này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook