Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 55: Cường Thế Giết Địch (2)
Tân Sinh
26/07/2024
Bên ngoài môn phái.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên nhìn bên trong môn phái Tiểu Kiếm Có Độc không có động tĩnh. Hắn bắt đầu dao động.
Theo kế hoạch nhóm Thập Hung, Tứ Ác, Cửu Đầu Đà, Thất Lão Quái sẽ gây nội loạn giết từ bên trong đi ra.
Theo tính toán thì lúc này, cửa đại môn phải mở ra nghênh tiếp bọn hắn mới đúng. Tại sao lúc này vẫn không phát sinh chuyện gì.
Lúc này, đại môn môn phái thật sự mở ra.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên mừng rỡ, thúc ngựa, hướng đại môn đi tới.
Có điều, đi được một đoạn, ba người Thạch Chiến Thiên dừng lại. Bên trong đại môn bước ra một nhóm người chiến y môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, dẫn đầu lại là một thiếu nữ.
Sắc mặt hắn tức thì ngưng trọng, nội tâm lo lắng.
Bạch Phi Tuyết ở phía đối diện quát lớn.
“Các ngươi hôm nay đến, thì đừng mong quay về!”
Thạch Chiến Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, toàn bộ lính lác, lâu la bắt đầu thất lạc.
Thậm chí phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu theo bản năng rung lên một cái.
Chỉ có tam trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Thăng là sắc mặt không thay đổi.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên hướng tam trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Thăng nói.
“Tiêu huynh, không ngờ hơn hai mươi năm chinh chiến. Đây là lần đầu tiên ta suất lĩnh một đội quân hùng mạnh diệt trừ một môn phái nhỏ yếu. Kết quả hơn phân nửa số quân đã bị diệt, một số ít thì hoảng sợ đào ngũ. Tiêu huynh nói xem, có phải là ta sống trong chiến thắng quá lâu rồi không?”
Tam trưởng lão Tiêu Thăng vẫn không phản hồi.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên khẽ lắc đầu tự giễu.
“Đến lúc này mà Tiêu huynh vẫn còn trấn tỉnh như vậy, đúng là cao nhân a!”
Có điều, nội tâm tam trưởng lão Tiêu Thăng đã sợ không cách nào biểu hiện ra được. Nội tâm không ngừng đấu tranh tư tưởng cầu đường sống.
Trong nhóm ác nhân Thập Hung, Tứ Ác, Cửu Đầu Đà, Thất Lão Quái thì hai trong Thất Lão Quái Ngũ Nương cùng Phong Xuân Hoan chính là đại lão chân chính, thực lực đạt cấp Võ Tôn. Bên ngoài chỉ thể hiện là Tông Sư để giả heo ăn thịt hổ. Nhìn tình huống nhóm đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc còn sống, nói lên, bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Không phải hai tháng trước, môn phái này là đồ bỏ đi sao. Lần huy động lực lượng cường hoành này một là san bằng Tiêu Dương Phái, hai là trên đường đi quét dọn những thế lực lân cận. Không ngờ chưa được nửa đường, hơn phân nửa đoàn người bị diệt.
Dù bên ngoài thể hiện bộ dáng cứng rắn nhưng bên trong đã quấn quýt lắm rồi.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên cùng phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu xuống ngựa đi về phía Bạch Phi Tuyết.
Cả hai nhận ra chân dung Bạch Phi Tuyết, sắc mặt nhất thời khó coi.
Đó không phải là nữ nhi thứ năm của lão đầu Bạch Diệp Phi ở Thần Kiếm Sơn Trang sao.
Nửa năm trước, bọn họ gặp nàng ta cấp bậc chỉ mới Võ Sư, tư chất so với đệ tử Tiêu Dương Phái rõ ràng kém xa. Lý do gì giờ lại lợi hại như vậy, có thể đối kháng với bọn ác nhân cấp Tông Sư.
Bạch Phi Tuyết nhìn nam nhân đeo mặt nạ hài tử, thân mang chiến giáp phó tướng quân, dù che mặt nhưng bộ dáng nàng vẫn nhận ra được.
“Không ngờ là phó tướng Thạch Chiến Thiên. Lão không sợ phụ thân ta sang bằng Phủ Tướng Quân các người sao?”
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên tháo mặt nạ hài tử xuống, vẻ mặt hiện lên một nét thân thiện.
“Lần này đến chính là cá nhân ta đến, nghe nhân sĩ người ta đồn Vân Tiêu Sơn có bí mật. Cho nên lần này đến chính là khai phá bí mật đó, chỉ cá nhân ta không liên quan đến Phủ Tướng Quân!”
Tam trưởng lão Tiểu Dương Phái Tiêu Thăng thể hiện bộ dáng bình tĩnh, ngồi trên lưng ngựa lên tiếng.
“Nếu ta đoán không sai, thì tầm sáu canh giờ sau Tiêu Dương Phái bọn ta sẽ đường đường chính chính tiếp nhận lãnh địa môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Bọn ta đến trước chính là sợ các ngươi đốt nhà, hủy hoại tài sản mà thôi!”
Bạch Phi Tuyết nghe xong, ngẩn người một lúc.
Thì ra bọn người này vẫn chưa nhận được tin tức từ kinh thành.
Bạch Phi Tuyết nhìn các sư huynh, sư tỷ thoáng mỉm cười.
“Nếu vậy sư muội đành cung cấp tin tức cho bọn họ miễn phí vậy!”
Nàng nhìn về phía tam trưởng lão Tiêu Dương Phái cười chế giễu.
“Không cần sáu canh giờ đâu, hơn một canh giờ trước. Môn phái bọn ta đã giành vị trí thứ nhất, đồng thời… chưởng môn bọn ta đã chọn lãnh địa Tiêu Dương Phái làm phân bộ rồi. Lão cũng nên trở về mang tích trữ rời đi, sợ không còn kịp!”
Câu nói này khiến ba người Thạch Chiến Thiên sững sờ, rồi phá lên cười.
Bạch Phi Tuyết cảm giác nếu có chưởng môn ở đây, chắc chắn sẽ nói bọn họ suốt ngày mõm mõm.
Được rồi.
Nếu vậy chiến thôi.
Bạch Phi Tuyết rút kiếm ra, vận dụng kiếm thế hóa hữu hình quét một đường kiếm khí về phía ba người Thạch Chiến Thiên khiến bọn họ tản ra.
Tiếp theo, Võ Chí Thiên, Đoàn Liệt, Diệp Lương lần lượt dẫn đội lao lên cùng vây công ba người Thạch Chiến Thiên, tam trưởng lão Tiêu Thăng cùng phó chưởng môn Lãnh Diệm Sầu.
Thạch Chiến Thiên cầm trường thương quét ngang, liên tục vận dụng kình lực bạo phát ra thực lực chấn nhiếp.
Chiêu thức của tướng soái thường lấy đơn giản làm chiêu thức, bên trong ẩn chứa chính khí lẫm lẫm, nào là Phi Long Tại Thiên, Du Long Kích, Phá Toái Sơn Hà được phô diễn ra.
Có điều, mọi chiêu thức đều bị trường thương của Võ Chí Thiện khóa chặt.
Võ Chí Thiện vận dụng Tam Bộ Thức gồm Nhất Kích, Nhị Kích và Tam Kích với chiêu thức đơn giản đối phó với phó tướng quân Thạch Chiến Thiên.
Mỗi một sát chiêu của Thạch Chiến Thiên đều bị một thương của Võ Chí Thiện Đánh bật trở lại.
Về phần phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu dùng loan đao.
Đối phó với Lãnh Diệm Sầu Đoàn Liệt cùng Đỗ Thương Lan phối hợp.
Đoàn Liệt dùng đao, Đỗ Thương Lan dùng kiếm, cả hai phố hợp nhịp nhàng, chỉ vài chiêu liền ép phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu sử dụng toàn lực.
Bên phía tam trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Thăng dù bản thân có phần thấp thỏm lo sợ nhưng thực lực cấp bậc Võ Tôn là hàng thật.
Đối phó với trưởng lão Tiêu Thăng là Diệp Lương, Đỗ Thừa và Nhâm Hoàng Khang.
Cả ba phối hợp khiến trưởng lão Tiêu Thăng dùng toàn lực đối phó, lão buộc phải sử dụng kiếm dẻo được giấu ở thắt lưng ra đối phó. Đây chính là ám chiêu mà lão ít khi dùng tới.
Những tên lâu la thì không dám manh động, số lượng lúc này chỉ còn lại tầm sáu trăm tên. Những bằng hữu hoặc là đồng đội hiếu chiến của bọn họ trước đó đều đã bị bắn hạ, thi thể nằm ngổn ngang.
Bạch Phi Tuyết nhìn phó tướng quân Thạch Chiến Thiên kiên cường chống trả quyết liệt.
Nội tâm nàng sinh ra cảm khái.
Không ngờ, một vị phó tướng quân hùng cường võ lược trên chiến trường, lúc này đang chật vật chống trả trong vô vọng.
Nàng cũng không muốn dây dưa quá lâu liên giơ tay lên ra lệnh.
“Toàn bộ đạn nổ hỗ trợ các sư huynh, sư tỷ!”
Trong số bảy mươi đệ tử tấn công tầm xa thì có sáu mươi lăm người là dùng đạn nổ. Một cái phất tay của Bạch Phi Tuyết khiến 65 người hưng phấn đồng loạt giương ná lên bắn về phía ba người phó tướng Thạch Chiến Thiên, trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Thăng cùng phó chưởng môn Lãnh Diệm Sầu.
Trong tầm mắt ba người bọn họ, lúc này đầy trời đều là đạn nổ lao đến.
Không biết cảm giác sẽ thế nào nhưng xem ra hôm nay, bọn họ khó lòng mà thoát khỏi khốn cảnh.
“Các ngươi, đám tiểu bối các ngươi gian lận!”
“... ỷ đông hiếp yếu!”
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên nhìn bên trong môn phái Tiểu Kiếm Có Độc không có động tĩnh. Hắn bắt đầu dao động.
Theo kế hoạch nhóm Thập Hung, Tứ Ác, Cửu Đầu Đà, Thất Lão Quái sẽ gây nội loạn giết từ bên trong đi ra.
Theo tính toán thì lúc này, cửa đại môn phải mở ra nghênh tiếp bọn hắn mới đúng. Tại sao lúc này vẫn không phát sinh chuyện gì.
Lúc này, đại môn môn phái thật sự mở ra.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên mừng rỡ, thúc ngựa, hướng đại môn đi tới.
Có điều, đi được một đoạn, ba người Thạch Chiến Thiên dừng lại. Bên trong đại môn bước ra một nhóm người chiến y môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, dẫn đầu lại là một thiếu nữ.
Sắc mặt hắn tức thì ngưng trọng, nội tâm lo lắng.
Bạch Phi Tuyết ở phía đối diện quát lớn.
“Các ngươi hôm nay đến, thì đừng mong quay về!”
Thạch Chiến Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, toàn bộ lính lác, lâu la bắt đầu thất lạc.
Thậm chí phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu theo bản năng rung lên một cái.
Chỉ có tam trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Thăng là sắc mặt không thay đổi.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên hướng tam trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Thăng nói.
“Tiêu huynh, không ngờ hơn hai mươi năm chinh chiến. Đây là lần đầu tiên ta suất lĩnh một đội quân hùng mạnh diệt trừ một môn phái nhỏ yếu. Kết quả hơn phân nửa số quân đã bị diệt, một số ít thì hoảng sợ đào ngũ. Tiêu huynh nói xem, có phải là ta sống trong chiến thắng quá lâu rồi không?”
Tam trưởng lão Tiêu Thăng vẫn không phản hồi.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên khẽ lắc đầu tự giễu.
“Đến lúc này mà Tiêu huynh vẫn còn trấn tỉnh như vậy, đúng là cao nhân a!”
Có điều, nội tâm tam trưởng lão Tiêu Thăng đã sợ không cách nào biểu hiện ra được. Nội tâm không ngừng đấu tranh tư tưởng cầu đường sống.
Trong nhóm ác nhân Thập Hung, Tứ Ác, Cửu Đầu Đà, Thất Lão Quái thì hai trong Thất Lão Quái Ngũ Nương cùng Phong Xuân Hoan chính là đại lão chân chính, thực lực đạt cấp Võ Tôn. Bên ngoài chỉ thể hiện là Tông Sư để giả heo ăn thịt hổ. Nhìn tình huống nhóm đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc còn sống, nói lên, bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Không phải hai tháng trước, môn phái này là đồ bỏ đi sao. Lần huy động lực lượng cường hoành này một là san bằng Tiêu Dương Phái, hai là trên đường đi quét dọn những thế lực lân cận. Không ngờ chưa được nửa đường, hơn phân nửa đoàn người bị diệt.
Dù bên ngoài thể hiện bộ dáng cứng rắn nhưng bên trong đã quấn quýt lắm rồi.
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên cùng phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu xuống ngựa đi về phía Bạch Phi Tuyết.
Cả hai nhận ra chân dung Bạch Phi Tuyết, sắc mặt nhất thời khó coi.
Đó không phải là nữ nhi thứ năm của lão đầu Bạch Diệp Phi ở Thần Kiếm Sơn Trang sao.
Nửa năm trước, bọn họ gặp nàng ta cấp bậc chỉ mới Võ Sư, tư chất so với đệ tử Tiêu Dương Phái rõ ràng kém xa. Lý do gì giờ lại lợi hại như vậy, có thể đối kháng với bọn ác nhân cấp Tông Sư.
Bạch Phi Tuyết nhìn nam nhân đeo mặt nạ hài tử, thân mang chiến giáp phó tướng quân, dù che mặt nhưng bộ dáng nàng vẫn nhận ra được.
“Không ngờ là phó tướng Thạch Chiến Thiên. Lão không sợ phụ thân ta sang bằng Phủ Tướng Quân các người sao?”
Phó tướng quân Thạch Chiến Thiên tháo mặt nạ hài tử xuống, vẻ mặt hiện lên một nét thân thiện.
“Lần này đến chính là cá nhân ta đến, nghe nhân sĩ người ta đồn Vân Tiêu Sơn có bí mật. Cho nên lần này đến chính là khai phá bí mật đó, chỉ cá nhân ta không liên quan đến Phủ Tướng Quân!”
Tam trưởng lão Tiểu Dương Phái Tiêu Thăng thể hiện bộ dáng bình tĩnh, ngồi trên lưng ngựa lên tiếng.
“Nếu ta đoán không sai, thì tầm sáu canh giờ sau Tiêu Dương Phái bọn ta sẽ đường đường chính chính tiếp nhận lãnh địa môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Bọn ta đến trước chính là sợ các ngươi đốt nhà, hủy hoại tài sản mà thôi!”
Bạch Phi Tuyết nghe xong, ngẩn người một lúc.
Thì ra bọn người này vẫn chưa nhận được tin tức từ kinh thành.
Bạch Phi Tuyết nhìn các sư huynh, sư tỷ thoáng mỉm cười.
“Nếu vậy sư muội đành cung cấp tin tức cho bọn họ miễn phí vậy!”
Nàng nhìn về phía tam trưởng lão Tiêu Dương Phái cười chế giễu.
“Không cần sáu canh giờ đâu, hơn một canh giờ trước. Môn phái bọn ta đã giành vị trí thứ nhất, đồng thời… chưởng môn bọn ta đã chọn lãnh địa Tiêu Dương Phái làm phân bộ rồi. Lão cũng nên trở về mang tích trữ rời đi, sợ không còn kịp!”
Câu nói này khiến ba người Thạch Chiến Thiên sững sờ, rồi phá lên cười.
Bạch Phi Tuyết cảm giác nếu có chưởng môn ở đây, chắc chắn sẽ nói bọn họ suốt ngày mõm mõm.
Được rồi.
Nếu vậy chiến thôi.
Bạch Phi Tuyết rút kiếm ra, vận dụng kiếm thế hóa hữu hình quét một đường kiếm khí về phía ba người Thạch Chiến Thiên khiến bọn họ tản ra.
Tiếp theo, Võ Chí Thiên, Đoàn Liệt, Diệp Lương lần lượt dẫn đội lao lên cùng vây công ba người Thạch Chiến Thiên, tam trưởng lão Tiêu Thăng cùng phó chưởng môn Lãnh Diệm Sầu.
Thạch Chiến Thiên cầm trường thương quét ngang, liên tục vận dụng kình lực bạo phát ra thực lực chấn nhiếp.
Chiêu thức của tướng soái thường lấy đơn giản làm chiêu thức, bên trong ẩn chứa chính khí lẫm lẫm, nào là Phi Long Tại Thiên, Du Long Kích, Phá Toái Sơn Hà được phô diễn ra.
Có điều, mọi chiêu thức đều bị trường thương của Võ Chí Thiện khóa chặt.
Võ Chí Thiện vận dụng Tam Bộ Thức gồm Nhất Kích, Nhị Kích và Tam Kích với chiêu thức đơn giản đối phó với phó tướng quân Thạch Chiến Thiên.
Mỗi một sát chiêu của Thạch Chiến Thiên đều bị một thương của Võ Chí Thiện Đánh bật trở lại.
Về phần phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu dùng loan đao.
Đối phó với Lãnh Diệm Sầu Đoàn Liệt cùng Đỗ Thương Lan phối hợp.
Đoàn Liệt dùng đao, Đỗ Thương Lan dùng kiếm, cả hai phố hợp nhịp nhàng, chỉ vài chiêu liền ép phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu sử dụng toàn lực.
Bên phía tam trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Thăng dù bản thân có phần thấp thỏm lo sợ nhưng thực lực cấp bậc Võ Tôn là hàng thật.
Đối phó với trưởng lão Tiêu Thăng là Diệp Lương, Đỗ Thừa và Nhâm Hoàng Khang.
Cả ba phối hợp khiến trưởng lão Tiêu Thăng dùng toàn lực đối phó, lão buộc phải sử dụng kiếm dẻo được giấu ở thắt lưng ra đối phó. Đây chính là ám chiêu mà lão ít khi dùng tới.
Những tên lâu la thì không dám manh động, số lượng lúc này chỉ còn lại tầm sáu trăm tên. Những bằng hữu hoặc là đồng đội hiếu chiến của bọn họ trước đó đều đã bị bắn hạ, thi thể nằm ngổn ngang.
Bạch Phi Tuyết nhìn phó tướng quân Thạch Chiến Thiên kiên cường chống trả quyết liệt.
Nội tâm nàng sinh ra cảm khái.
Không ngờ, một vị phó tướng quân hùng cường võ lược trên chiến trường, lúc này đang chật vật chống trả trong vô vọng.
Nàng cũng không muốn dây dưa quá lâu liên giơ tay lên ra lệnh.
“Toàn bộ đạn nổ hỗ trợ các sư huynh, sư tỷ!”
Trong số bảy mươi đệ tử tấn công tầm xa thì có sáu mươi lăm người là dùng đạn nổ. Một cái phất tay của Bạch Phi Tuyết khiến 65 người hưng phấn đồng loạt giương ná lên bắn về phía ba người phó tướng Thạch Chiến Thiên, trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Thăng cùng phó chưởng môn Lãnh Diệm Sầu.
Trong tầm mắt ba người bọn họ, lúc này đầy trời đều là đạn nổ lao đến.
Không biết cảm giác sẽ thế nào nhưng xem ra hôm nay, bọn họ khó lòng mà thoát khỏi khốn cảnh.
“Các ngươi, đám tiểu bối các ngươi gian lận!”
“... ỷ đông hiếp yếu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.